Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy
Chương 54 : Trở về nhà trọ (điều này cũng khá tán dóc)
/71
|
Đỗ Thăng nói tôi dọn tới căn hộ của hắn mà đi, tôi hỏi hắn: “Em và Tô ở cùng nhau rất vui vẻ a, tại sao phải dời đi qua đó ở? Lại nói anh cũng không phải luôn ở đây, anh không phải là còn phải trở về nước sao? Bỏ mặc em đơn độc một người ở nơi này, lẻ loi hiu quạnh, tịch mịch không chỗ nương tựa, đêm dài đằng đẵng, vô tâm đi vào giấc ngủ, suy nghĩ lung tung, âm thầm rơi lệ, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới người ăn sạch sành sanh em ngay cả khi biết em còn là học sinh kìa, sau đó, người ta còn phải không danh không phận đi theo anh, còn phải ở cùng với cả Đỗ Nhị quanh năm đói khát của anh; mà anh, lại là tên đàn ông ông bội bạc đã có vị hôn thê, ô ô ô ô, số khổ a!” Đỗ Thăng bị cái kiểu già mồm của tôi hành hạ đến cực kỳ bất đắc dĩ, níu lấy lỗ mũi của tôi nói: “Nha đầu hư, em nói mấy ngày nay già mồm với anh bao nhiêu lần rồi! Bảo em tới đây ở là bởi vì điều kiện ở nơi này tốt, hơn nữa nếu như em muốn em cần em vọng thì Đỗ ca ca anh sẽ đem địa điểm làm việc trước dời qua đây, thấy sao? Người có bản lãnh không cần đích thân tới trấn thủ, chỉ cần điều khiển qua màn hình là được rồi, hiểu chưa? Còn nữa, bé ngoan, anh hai ngày nữa xác thực là phải về nước một chuyến, Anh đi giải quyết dứt khoát rõ ráng chuyện của mình và Hứa Linh, sau đó lập tức trở về. Phẩm Phẩm, yên tâm, lần này Đỗ ca ca ăn quả cân rồi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tiết mục khác bất ngờ nào xen vào đâu!” Tôi làm ra một bộ dáng thâm tình bị làm cho cảm động nói: “Quy ca, nể tình anh có ý chí kiên quyết đó, lần này, em liền cả gan tin anh lần nữa! Thuận tiện, xin phỏng vấn vài phút, quả cân ăn ngon không? Đột nhiên ăn mật độ lớn như vậy, có thể bị táo bón hay không? Lượng sắt được bù quá mức, lúc anh đi qua phòng bếp, các loại dao có bị anh hút lấy tự động lao vào điên cuồng chém anh không?” Tôi trông chờ Đỗ Thăng bị tôi chọc tức đến giẫy nẩy, kết quả Đỗ Thăng lại dịu dàng vô cùng hôn vào khóe môi tôi nói: “Nha đầu, em như vậy thật tốt, thật giống như lúc chúng ta mới quen nhau vừa lắm mồm lại vừa vô tâm vô phế. Phẩm Phẩm, hơn nửa năm trước kia quá đáng sợ, hai ta về sau sẽ sống thật tốt nhé, anh đã nghĩ rồi, chờ em tốt nghiệp trở về nước, chúng ta liền kết hôn!” Đối mặt với mỹ nam đột nhiên tỏ tình, trong đầu óc tôi nhất thời có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác chớp mắt với Đỗ Thăng nói: “Kết hôn a, cũng được; nhưng anh phải đem thiếu nợ em con vịt trả trước cho em rồi hãy nói tiếp!” Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Đỗ Thăng ngay tức khắc giống như gặp sét đánh, méo mó, dữ tợn, co giật, nhưng, vẫn mê người như cũ. Tôi đã vài ngày chưa có về qua trường học hoặc nhà trọ rồi, mấy ngày nay lúc Tô gọi điện thoại cho tôi, tôi và Đỗ Thăng không phải đang “leo núi” thì cũng là đang lúc làm công tác chuẩn bị leo núi, cho nên một mực không nhận điện thoại của cô ấy gọi tới. Đồng thời Đỗ Thăng cũng cực kỳ tức giận dứt khoát đem pin trong điện thoại tháo ra, còn nói: “Em nếu như không để anh tháo pin ra, một ngày nào đó nó sẽ làm cho Đỗ Nhị ca ca của em sớm “tiết ra” mất thôi, cho nên em yêu, em nói cho anh biết đi, em muốn ai tháo (tiết)ra!” (Comt: Trong tiếng Trung từ “Tháo” ' “Tiết” phát âm giống nhau^^) Sau đó tôi dùng điện thoại riêng trong căn hộ của Đỗ Thăng gọi điện lại cho Tô, Tô ở trong điện thoại khóc lóc nói với tôi: “Ann, có phải là tớ đã làm ăn không lấy lại được vốn gốc hay không, đây có phải gọi là, đem bánh bao thịt đi ném chó có đi mà không có về đúng không? Cậu mau trở lại đi, tớ hiện tại ngày ngày đều mang theo John tới trường, nhưng anh ta nói anh ta thuộc loại hậu duệ phát âm chính thống tiếng Anh, đối với cách phát âm của người Mỹ lại cộng thêm tinh thần bã đậu của họ anh ta nghe không hiểu. Ann, nếu cậu không mau quay lại hai chúng ta sẽ chết chắc!” Lúc đó tôi bị những lời nói của Tô làm cho rất sốt ruột, nhảy xếch lên với Đỗ Thăng làm ầm lên đòi về nhà trọ, sau đó Đỗ Thăng vừa dụ dỗ cộng thêm có chút lừa gạt nói với tôi: “Bé ngoan, chúng ta cho Đỗ Nhị cơ hội kiểm tra thân thể một lần cuối cùng, sau đó Đỗ ca ca sẽ đưa em trở về, được không?” Kết quả tôi bị lừa rồi. Thân thể của Đỗ Nhị đâu chỉ bị kiểm tra đến hàng chục lần! Sau đó tôi nhớ lại, Đỗ Thăng con người này luôn dùng cái chiêu này hãm hại tôi, lần trước cũng là như vậy, dùng con vịt gạt tôi “leo lên Vu Sơn hết mấy trăm chuyến”, kết quả là hai chúng tôi cũng gây ầm ỹ lên chia tay lần thứ nhất rất long trọng, con vịt vẫn còn ở trong cửa hàng ở nước nhà hướng về phía tôi xa xa mỉm cười đấy. ... Rốt cuộc sau lần thứ N xác định qua Đỗ Nhị rất mạnh mẽ hung hãn, Đỗ Thăng chịu đưa tôi trở về ký túc xá. Lúc ở trên đường Đỗ Thăng vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Nha đầu, lúc trước Tô chăm sóc em như vậy, anh trước khi về nước cũng nên đến cảm ơn cô ấy hết lòng. Nhưng em nói nên thế nào cảm ơn đây? Loại nghiệp vụ này, Đỗ ca ca không chuyên nghiệp a.” Tôi nghĩ cũng không nghĩ nói luôn: “Cô ấy cũng thích ăn vịt!” Đỗ Thăng bất thình lình bẻ ngoặt hướng vô lăng “xẹt...” một tiếng bánh xe bị ma sát xuống đường, xe rất kích động vẽ lên trên đường một đương vòng cung rất xinh đẹp. Đỗ Thăng điều chỉnh lại phương hướng sau nói với tôi: “Bạn học Nhậm Phẩm, anh phải lập ra một quy củ, về sau chỉ cần là anh lái xe, em không được nói chuyện, cho dù là anh có nói chuyện với em, em cứ coi như anh đang nói chuyện một mình, hoặc là cú coi như chồng em đang nói mớ đi, thế nào cũng được, chỉ là ngàn vạn lần đừng nói ra tiếng, bằng không sớm muộn gì sẽ có một ngày hai ta sẽ phải chết vì tai nạn xe cộ, tài xế gây chuyện còn là tự chúng ta. Nhậm Phẩm, nghe rõ chưa? Mau tỏ thái độ với Đỗ ca ca đi!” Tôi cắn môi thà chết cũng không nói lời nào. Đỗ Thăng quay đầu lại nhìn tôi một cái nói: “Nha đầu, Đỗ ca ca hỏi em đó, nghe đã hiểu chưa? Đứa bé không lễ phép này, ngay cả người đàn ông của mình nói chuyện cũng coi như không nghe thấy, có phải muốn để Đỗ Nhị ca ca trừng trị em không hả!” Tôi hít thở sâu một hơi tức giận nói: “Đỗ Thăng, con rùa xấu xa, anh đừng có mà khinh người quá đáng được không, tự anh nói, lúc anh lái xe không cho em nói chuyện với anh, đúng không? Anh nói mặc kệ là anh đang nói chuyện với em, cũng coi như anh đang lẩm bẩm một mình hoặc nói mớ, đúng không? Chính anh cũng bảo em ngàn vạn lần đừng lên tiếng để tránh cho hai ta phải chết uổng, đúng không? Sau đó cũng chính anh liền cạy miệng của em ra ép em phải nói chuyện cùng anh, anh hai à, có người chuyên đi chỉnh người như anh sao! Anh nói đi! Anh nói đi! Anh nói đi!” Cả gương mặt Đỗ Thăng lúng túng thò đầu qua kính chắn gió nhìn ra ngoài, đột nhiên sau đó lại như bị ma quỷ nhập người đưa ngón tay chỉ lên bầy trời ngập tràn những vì sao tinh tú nói với tôi: “Phẩm Phẩm mau nhìn! Máy bay kìa! Máy bay bay tới kìa! Lại bay qua! Bụi lại bay đến bay đi!” Tôi muốn khóc! Tôi bi thương nhìn Đỗ Thăng nói: “Ngươi là yêu nghiệt đến từ phương nào, đến chiếm cứ thể xác của phu quân nhà ta? Trên người anh ta không phải nơi ngươi có thể lưu lại mãi mãi, ngươi mau đi nhanh đi, mau đem người đàn ông bình thường của ta trả lại cho ta mau!” ... Lúc tôi dẫn theo Đỗ Thăng nhẹ nhàng đi vào nhà trọ, —— Tôi vốn tưởng rằng Tô đã ngủ rồi, cho nên mới nhẹ nhàng, tôi bảo Đỗ Thăng đi về, hắn sống chết không chịu, nhất định đi vào “Ngồi”* một lát(tác giả để ngoặc kép từ này có chút ám muội, tiếng Hoa từ “ngồi” và từ “làm” phát âm giống nhau^^), hoặc là hắn nói là “Làm” một lát, tôi cũng không chắc là từ nào. Kết quả tôi dẫn Đỗ Thăng mới vừa nhẹ nhàng đi vào, thì nghe thấy một đoạn đối thoại dâm ngữ đầy kích thích mãnh liệt vô cùng sắc: Tô: Như vậy sao rồi? Khá hơn chút nào không? Lý Hoa Đào: Uhm... Vẫn có chút chặt... Như thế tốt hơn chút rồi... Uhm... lỏng thêm nữa giãn thêm nữa. Tô: như vầy phải không? Ai nha, anh mau đi sâu vào bên trong có được không hả! Lý Hoa Đào: Ai... nhẹ một chút nhẹ một chút, dùng sức như vậy em cũng không sợ đứt à, anh nói cho em biết nếu bị đứt cũng không có chỗ nào có thể làm cái mới được đâu! Tô: nếu không anh đi ra đi, vốn không nên cho anh đi vào, anh cứ nhất định đòi vào, sau đó còn một mực kêu la thật chặt... chặt, chặt không tốt sao... Đáng đời! Hơi dùng sức chút đã muốn đứt... Có kiểu người như anh yếu vậy không hả... ... Tôi mặt đỏ tới mang tai nhìn Đỗ Thăng nói: “Đỗ ca ca, thật kích thích a!” Vẻ mặt lang sắc của Đỗ Thăng cũng nhanh chóng lộ ra ngoài nói với tôi: “Tiểu bảo bối, phòng của em đâu? Đỗ Nhị lại muốn để cho em kiểm tra sức khoẻ của nó!” Tôi giận! đánh vào da thịt thân thể Đỗ Thăng, kết quả tiếng va chạm của thịt và thịt khiến cho hai kẻ đang nghiên cứu về vẫn đề “chặt” và “đứt” kinh sợ, cửa phòng của Tô sau một tiếng “cọt kẹt” liền bị kéo ra, tôi đặc biệt chủ động cảm thấy ngại ngần vì chuyện cô ấy cùng Lý Hoa Đào đang làm nhanh chóng bịt kín cặp mắt... Sau đó, xuyên thấu qua”Không cố ý” khe hở một đầu ngón tay tôi nhìn thấy, Tô, quần áo chỉnh tề hướng tới tôi phi thân nhào tới! Quần áo chỉnh tề? Mẹ nó! Hôn mê! Tôi đem hai bàn tay bịt mắt để xuống, nhìn thấy Lý Hoa Đào từ trong phòng Tô dần hiện ra bóng dáng. Tạo hình rất khác biệt, một bàn chân đi chân không, một bàn chân khác đi giày, chỉ là gót chân sau có chút không toàn bộ nhét vào trong chiếc giày. Tôi hỏi Tô: “Hai người, mới vừa rồi ở trong phòng làm gì! Nói ra ngay!!” Biểu tình mắt đầy sao của Tô nói với tôi: “Ann! Tớ rất tưởng nhớ cậu! Cậu rốt cuộc đã trở lại! Tớ bị bệnh! Tâm bệnh! Đều là vì nhớ cậu!” Tôi nói: “Tớ cũng vậy, nhớ cậu. Nói! Mới vừa rồi cùng người này ở nhà, hai người các ngươi, đã làm gì!” Tô nói: “Ann, mấy ngày nay cậu sống tốt? Có bị khi dễ hay không? Có bị không cho cơm ăn không? Có bị ngược đãi không? Sinh hoạt tình dục mới có sung sướng không?” Tôi nói: “Tạm được, cái khác cũng không có, chính là vấn đề cho ăn cơm biểu hiện bình thường, anh ta thiếu tớ một con vịt nhưng chày bửa không trả. Còn nữa cách nhả chữ của cậu không thể rõ ràng chút sao? Cái gì mà cuộc sống sung suống hay không? Còn nữa, tớ đang hỏi cậu đó, cậu, cùng Nhị Sư Huynh đó, hai người các ngươi mới vừa rồi ở nhà làm gì!” Tô nói: “Ai nha Ann, thì ra là cậu mời Đỗ tiên sinh về nhà chơi! Làm sao cậu không nói sớm chứ! Cậu mau mời anh ấy ngồi đi, tớ đi châm trà!” Ngắt lời cực giỏi sau đó liền đi pha trà. Tôi rất muốn bùng nổ. Đỗ Thăng nhịn cười mệt chết mất. Tôi nói với Lý Hoa Đào: “Anh, tới đây! Tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là người đàn ông của tôi - Đỗ Thăng. Đỗ Thăng, đây là người bạn trai mà Tô có thể luôn miễn phí tặng cho người khác, Lý Thích Phong.” Lý Thích Phong và Đỗ Thăng hai người mỉm cười nhìn lẫn nhau, cũng rất có lễ phép, nhưng là tôi lại rõ ràng cảm thấy không khí chút không đúng. Sau đó Đỗ Thăng mở miệng trước. Đỗ Thăng nói: “Lý tiên sinh rất quen mặt.” Lý Thích Phong nói: “Đỗ tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu.” Đỗ Thăng nói: “Lý tiên sinh chúng ta đã gặp qua ở nơi nào chăng?” Lý Thích Phong nói: “Tôi thường xuyên có thể nhìn thấy Đỗ tiên sinh ngài trên các tờ báo tạp chí.” Đỗ Thăng nói: “Lý tiên sinh nói chuyện rất ăn nhịp với bạn gái của ngài.” Lý Thích Phong nói: “Tôi săn được một đôi giày chơi bóng của siêu sao, mới vừa nhờ Tô giúp tôi đeo thử, ha ha, hơi nhỏ một chút a...” Cái rắm! Hơi nhỏ một chút sao? Nhỏ nhiều! Gót chân sau căn bản là không có xỏ qua mà! Đỗ Thăng nói: “Oh. Thảo nào chặt. Vậy đứt là chỉ...” Lý Thích Phong nói: “Dây giày, dây giày, ha ha...” Nhị Sư Huynh + Tô = tổ hợp sét đánh! Tôi hỏi Đỗ Thăng: “Đố anh một câu. Hai cái cộng lại bằng 500; hai cái trừ đi bằng 0. Hỏi, hai cái này là gì.” Tô bưng trà ra ngoài hưng phấn kêu to: “Tớ biết Tớ biết! 250!” Tôi nói: “Đúng! Chính là 250!”*(kẻ ngu ngốc) *二百五: Nhị bách ngũ = 250, từ này bắt nguồn từ câu chuyện thời chiến quốc khá thú vị: Tô Tần là một thuyết khách thời chiến quốc, một mình có thể địch lại 6 nước, một thời rất uy phong nhưng cũng kết thù với rất nhiều người. Về sau bị giết ở nước Tề. Tề vương cực tức giận muốn báo thù cho hắn. Nhưng nhất thời tìm không ra hung thủ thế là bèn nghĩ ra một kế sách, sai người cắt đầu của Tô Tần treo trước cổng thành, bên cạnh dán cáo thị “Tô Tần là kẻ nội gián, giết hắn được thưởng 1200 lượng vàng, mong đến lĩnh thưởng.”, Có 4 người tranh nhau tự mình nhận đã giết Tô Tần đến nhận thưởng. Tề vương nói: “Đây không cho phép mạo nhận, các ngươi 4 người chia được bao nhiêu?”. Bọn đồng thanh đáp: “1 người 250.” Tề vương đập bàn giận dữ nói: “Người đâu đem bốn tên “250” kia đi chém!” từ đó về sau từ “250” (erbaiwu) được lưu truyền đến nay. Tô lập tức phản ứng kịp là tôi đang nói ai, sau đó cười híp mắt rất thân nói: “Ann, vậy, cậu là hai!” Tôi nhổ vào! Đỗ Thăng mở miệng nói lần nữa. Đỗ Thăng nói: “Lý tiên sinh, tôi rốt cuộc đã nhớ ra đã gặp anh ở đâu rồi. Trước kia ở trong nước, là anh giúp tôi tìm được Hứa Linh!” Đây rốt cuộc, lại là tình huống gì nữa?!
/71
|