Ngực bị đè nặng khiến cô không thể thở nổi.
Cảm giác kinh hoàng của việc tai, mũi, họng chìm trong nước khiến Thẩm Phồn Tinh ngay lập tức mở mắt.
Cô vậy mà ngủ quên trong bồn tắm, thân mình trượt xuống, nước ấm còn chưa vượt qua chóp mũi của cô.
Cô ngồi bật dậy, lao ra khỏi nước, động tĩnh không nhỏ khiến bọt nước rào rào bắn ra.
Tay nắm chặt lấy cạnh bồn tăm, thở hổn hển.
Thấy nước trong bồn chưa lạnh lắm, cô biết mình ngủ quên chưa bao lâu.
Nhưng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Thẩm Phồn Tinh cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi bồn tắm, rửa lại đơn giản dưới vòi hoa sen sau đó lấy áo choàng tắm có lẽ được người làm chuẩn bị mặc vào.
Chiều cao của cô không xem là lùn nhưng chiếc áo choàng này ở trên người lại vô cùng lớn, lỏng lẻo không che được phong cảnh trước ngực.
Mái tóc chưa từng chăm sóc qua mang màu sắc tự nhiên.
Bởi vì trường kỳ búi tóc khiến tóc cô hơi xoăn thành lọn lớn, như rong biển tùy ý rơi trên bờ vai gầy.
Khuôn mặt nhỏ không trang điểm, còn hơi ửng đỏ vì vừa tắm xong, sự lạnh nhạt cường thế cũng được cởi bỏ.
Mái tóc đen, áo choàng trắng, cái cổ mảnh khảnh mềm mại trắng mịn, đen trắng tương phản, còn có sự ngạo nghễ trời sinh trong máu tạo nên một nét mị hoặc quyến rũ độc nhất vô nhị.
Thẩm Phồn Tinh vẫn thần sắc như thường bước ra, đi dép, thong dong bước đến mép giường, xốc chăn, nằm xuống.
Chăn đệm mang một hương thơm lạnh lẽo cùng với mùi vị của ánh mặt trời. Mùi rất thơm.
Tắm qua rồi ngủ, chẳng ai lại bỏ qua.
Người làm dưới nhà đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Đã lâu chưa bận như vậy.
Buổi chiều, cửa biệt thự mở ra. Biệt thự đã an tĩnh trong một thời gian dài nên rất nhạy cảm với âm thanh này.
Lai Dung chạy nhanh tới, nhìn người đàn ông anh tuấn, dáng người thon dài, một thân tây trang đen đắt tiền đi đến.
"Thiếu gia, hôm nay về sớm vậy?"
Lai Dung có chút ngạc nhiên, trên mặt nháy mắt nổi lên một tầng ý cười.
Xem ra vị Thẩm tiểu thư kia cùng những cô gái khác là không giống nhau.
"Ừ." Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt lên tiếng, đổi giày xong, cũng không cởϊ áσ khoác tây trang, trực tiếp đi vào phòng khách.
Một cơn gió mát lướt qua người Lai Dung khiến ý cười trên mặt bà càng sâu hơn.
Phòng khách không có người, đuôi mắt Bạc Cảnh Xuyên hơi giật giật.
Bạc Cảnh Xuyên xoay người, nhìn Lai Dung, khẽ hỏi: "Cô ấy cũng nghỉ trưa ở đây?"
"Đúng vậy, lòng tốt không thể chối từ." Lai Dung cười nói, giọng điệu mang theo bất đắc dĩ.
Bạc Cảnh Xuyên hiểu rõ.
Là bà nội đem người mạnh mẽ lưu lại.
"Thời gian còn sớm, không bằng thiếu gia cũng nghỉ ngơi một chút đi. Vừa về nước đã bắt đầu xử lý chuyện công ty, hẳn là mệt lắm?"
"Không đáng ngại."
Bạc Cảnh Xuyên thần sắc nhàn nhạt nói một câu, sau đó cởi khuy áo khoác.
Rồi, hắn ngừng lại, rũ mắt nhìn Lai Dung vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn cười ý vị thâm trường.
/400
|