Dường như để nghiệm chứng lời của 061, mặt nước trong bóng đêm bỗng nhiên tràn lên một gợn sóng, khuếch tán từng vòng ở giữa hồ, giống như chuyển động địa tâm.
Triển Nhạn Triều hơi thay đổi sắc mặt, đem tầm mắt từ Quý Tác Sơn chuyển sang phía mặt hồ.
Ở bên trong nước rất khó cảm nhận có vật thể áp sát, hai người kia còn đang tát nước, ép nhân sinh kia đến giữa hồ.
Nhân sinh không dám phản kháng, vừa lau nước văng vào mắt, vừa nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu chủ, cậu chủ, nước quá sâu, tôi không biết bơi.”
Mặt chữ điền tát nước vào mặt nhân sinh.
Triển Nhạn Triều nhìn chằm chằm tên nhân sinh kia, ánh mắt phức tạp.
Nhân sinh ngã về sau, bùn đất dưới chân đột nhiên lún xuống, nhân sinh bị mất thăng bằng, anh ta có chút hoảng loạn, mở hai tay lung tung quơ quào lên trên rồi lại chìm xuống, may nhờ vận khí không tệ, ở gần đó tìm được chỗ dừng chân mới có thể nhấc đầu lên khỏi mặt nước, ho sặc sụa rồi liên tục khàn giọng cầu xin: “Tôi có thể lên trên được không?”
Ngoại trừ tiếng ầm ĩ của hai vị thiếu gia thì bốn phía vẫn yên tĩnh, vừa nãy tiếng côn trùng còn kêu vang thì chẳng biết từ lúc nào đã im bặt.
Uông Tiểu Thanh vẫn chưa ngủ say, nhận thấy hoàn cảnh không đúng liền vươn mình ngồi dậy, tát một cái lên mặt Uông Hệ Chu vừa mới chợp mắt: “…Tỉnh tỉnh.”
Uông Hệ Chu tuy là lim dim nhưng lại tỉnh dậy cực nhanh, chưa kịp ngồi dậy thì tay phải đã bấm vào nút triệu hoán cơ giáp trên cổ tay trái: “Chị?”
Trì Tiểu Trì đứng lên gọi bọn họ: “Mau lên đây, trong hồ có thứ gì đó.”
Tóc xịt keo hỏi mặt chữ điền: “Cậu ta ồn ào cái gì vậy?”
Mặt chữ điền nghe được nhưng lại không thèm để ý, giương giọng nói với nhân sinh đã cách bờ chừng hai chục mét, nhìn có chút hả hê nói: “Này! Trong hồ có thứ gì đò, nghe chưa? Mày chạy nhanh đi.”
Nhân sinh bị nước sặc vào mũi miệng, cảm thấy nóng rát tất cả giác quan, bên tai cũng chỉ có tiếng nước, làm sao có thể nghe thấy mặt chữ điền nói cái gì, chỉ liên tiếp ho sặc sụa và dụi mắt.
Tóc xịt keo thấy hành vi ngốc nghếch của nhân sinh bèn cười ha ha.
Nhưng mà chưa tới hai giây sau, một tấm lưng cong bằng sắt thép trượt nổi trên mặt nước, lặng lẽ xẹt qua phía sau nhân sinh cách chưa đầy hai mét.
Tóc xịt keo trợn to hai mắt: “Đó là gì vậy?”
Mặt chữ điền vẫn cười hì hì: “Cậu cũng sợ bóng sợ gió à?”
Tóc xịt keo giơ tay lên, chỉ về sau lưng nhân sinh, nhưng mà nơi đó đã gió êm sóng lặng, chỉ có gợn nước nhàn nhạt lướt qua, không biết là có thứ gì phía dưới hay do nhân sinh giãy dụa mà tạo thành dư âm.
Nhưng mặt chữ điền đã không còn cười được nữa.
Ngay bên khuỷu tay phải của nhân sinh, có một vật thể hình tròn màu vàng nhạt trồi lên từ xa xa, giống như có hà bá nhấc lên đèn lồng hình đầu người, tiến đến giữa đêm khuya.
Nếu cẩn thận mà nhìn thì có thể phát hiện, cái thứ ma mị dường như nổi trên mặt nước kia là một con mắt to như cái đèn lồng.
Nhân sinh không hay biết, trong mắt của anh ta dính một chút bùn đất, khiến đôi mắt đau xót.
Mà con ngươi màu đen bên trong con mắt kia đang chậm rãi chuyển động, dường như thị lực không tốt cho lắm, nhìn sơ qua có chút chất phác, thậm chí là vô hại.
Uông Tiểu Thanh khẽ thở phào một cái, cảm thấy có lẽ đây không phải động vật ăn thịt gì cả.
Nhưng Uông Hệ Chu bên cạnh cô đã khẽ run lên.
Uông Tiểu Thanh nắm chặt tay cậu ấy, hạ thấp giọng, chỉ sợ hơi cất cao âm thanh sẽ kinh sợ đến con vật kỳ lạ kia: “Sao vậy?”
Uông Hệ Chu run rẩy giơ tay, đem một thứ kề sát vào huyệt thái dương của Uông Tiểu Thanh.
Đó là một chiếc kính nano phóng đại các loại sinh vật, chỉ cần tiếp xúc với cơ thể người thì liền có thể tiếp thu sóng điện não, tùy ý điều chỉnh tiêu cự mắt cho con người, có thể quan sát phạm vi xung quanh giới hạn trong vòng một km.
Uông Tiểu Thanh chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy da đầu tê dại.
Đôi mắt kia nổi lên mặt nước còn mang theo một nùi cái chân nhỏ bé, phía trên mọc ra hàng chục ngàn đôi mắt chi chít!
Mà những đôi mắt chi chít kia toàn bộ nhìn chằm chằm nhân sinh, hiện ra màu sáng xanh lạnh lẽo lại tham lam.
“Mịa nó!!”
Mặt chữ điền và tóc xịt keo phục hồi tinh thần, kêu thảm một tiếng, dùng cả tay lẫn chân nhào lên bờ mà chạy.
Uông Tiểu Thanh thấy thế, lập tức cả giận nói: “Mấy người ở gần nhất, sao không kéo cậu ấy—–”
Tóc xịt keo ngoảnh mặt làm ngơ, run rẩy muốn khởi động công tắc cơ giáp trên cổ tay nhưng lại bất cẩn chọc vào công tắc chiếu sáng.
Cơ giáp đứng bên bờ bắn ra hai luồng sáng trắng, phản chiếu một vùng sáng rực như tuyết lên mặt hồ.
Uông Tiểu Thanh gần như muốn hộc máu.
Đôi con ngươi đen bị ánh đèn kích thích, đột nhiên co rụt lại, dựng đứng thành một mũi kim to.
Người di chuyển đầu tiên là Triển Nhạn Triều.
Cậu ta đã khởi động cơ giáp từ lâu, lúc này không kịp tiến vào cơ giáp, nhưng đã sớm mở ra công năng phối hợp.
Tay trái của cậu ấy đột nhiên xoay tròn, một cây roi dài chừng trăm mét vung ra, đầu roi vững vàng ôm lấy cái cổ của nhân sinh.
Giờ khắc này còn ai nhớ rõ an toàn hay không an toàn, Triển Nhạn Triều thô bạo mà ghìm chặt nhân sinh đã muốn trợn trắng mắt kéo về phía bờ.
Quái vật ẩn mình dưới nước làm sao có thể ngồi xem con mồi gần trong gang tấc bỏ chạy, một cái chân dài chừng sáu mét ướt đẫm mò ra khỏi mặt nước, móng vuốt sắc bén như dao găm, nhanh như chớp chọc tới bên hông nhân sinh!
Khi Triển Nhạn Triều hành động thì Uông Tiểu Thanh cũng đã kịp hô một tiếng: “Thẩm Phán!”
Cơ giáp Thẩm Phán của Uông Tiểu Thanh ôm lấy cô ấy, nắm chặt hai cánh tay của cô ấy rồi giống như động tác mặc áo khoác mà chụp vào sau lưng, khởi động nút mở ra cửa khoang trên cổ tay, Uông Tiểu Thanh nhảy vào trong khoang.
Động tác này quá thuần thục, không cần thiết do dự, tất cả cảm giác trên cơ thể của cô ấy đã hòa hợp với cơ giáp.
Cô ấy đã sớm mở toàn bộ chức năng khẩn cấp, cánh tay phải và trái đập vào nhau, phát ra tiếng va chạm của sắt thép, súng phóng lựu trên tay phải và súng tiểu liên MP5 trên tay trái liên tục nhả đạn, vừa bắn vừa tự động nạp đạn.
Uông Tiểu Thanh nhắm tay trái vào đôi mắt to như cái đèn lồng kia, tay phải thì ngay lập tức khai hỏa khi cái chân đánh lén kia của con quái vật mò ra khỏi mặt nước, không hề tiếc hai hộp đạn mà cứ dốc toàn lực bắn.
Có vài phát súng lựu bắn đến bờ, suýt nữa bắn trúng chân của tóc xịt keo.
Cậu ta giơ chân lên: “Nhìn kỹ một chút đi! Nhìn kỹ một chút đi!”
Uông Tiểu Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đang không biết phải chửi bậy thế nào thì ngay góc rừng rậm cũng có một chuỗi xung điện hình cung bắn thẳng vào trong nước, gây nên một chuỗi sóng nước dâng trào.
Uông Tiểu Thanh nghe thấy bên kia truyền đến tiếng mắng của La Thiến: “Cút xa một chút! Không cút thì đừng trách tôi bắn chết cậu!!”
Ánh lửa màu xanh lam phụt lên vô cùng quỷ quyệt, phá vỡ bóng đêm tĩnh mịch.
Giám sát trong doanh trại cách đó hơn năm mươi dặm thu được tin tức.
“Khu C13 xảy ra chiến đấu…Chắc là đội phát động chiến đấu sớm nhất trong lần tập huấn này, à không, là hai đội.”
Tham mưu phụ trách giám sát ban đêm không phản đối: “Hai đội cũng không sao. Đám nhóc chưa thấy sự đời này tình cờ gặp một con rết sa mạc cũng sẽ khai hỏa.”
Giám sát viên theo dõi chặt chẽ màn hình cảm biến nhiệt, cổ họng cũng lăn lộn vài lần: “Lý tham mưu, anh đến nhìn xem một chút. Hình như….bọn họ đụng phải Sơn hình trùng?”
Tham mưu phụ trách thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống: “Cái gì? Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
Nhân viên giám sát nhường vị trí, mà tham mưu phụ trách cơ hồ là nhào tới trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình cảm biến nhiệt, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Nhân viên giám sát sốt sắng dò hỏi: “Lý tham mưu…trong Vết Tích của chúng ta có loại sinh vật Sơn hình trùng cấp độ 3A nguy hiểm như vậy hay sao?”
Uông Tiểu Thanh xạ kích giúp Triển Nhạn Triều tranh thủ thời gian, còn Uông Hệ Chu cũng bắt lấy thời gian mà chui vào cơ giáp thuộc hình thức nhanh nhẹn được thiết kế thành con cào cào, lướt vài cái liền đến bên hồ, hoàn mỹ trợ giúp Triển Nhạn Triều, kéo nhân sinh đã hôn mê vào trong lòng, nhảy hai ba cái liền vào trong rừng, chọn một thân cây cao rồi thành thạo bò lên, kéo xuống một dây mây, thu xếp nhân sinh ở trên cây.
Sau khi bắn xong một trận, nóng súng trên hai tay của Uông Tiểu Thanh đã có chút nóng đến muốn chảy ra, hai tay cô ấy giũ ra băng đạn nóng cháy, rơi ào ào xuống bãi cỏ dính sương sớm.
Xác định hai tên ngu ngốc kia đã chật vật trốn vào trong cơ giáp, Uông Tiểu Thanh vừa quay đầu liền phát hiện Trì Tiểu Trì vẫn còn đứng tại chỗ, thậm chí vẫn chưa đi vào trong cơ giáp, không khỏi giận dữ: “Anh làm sao—-”
Trì Tiểu Trì: “Xuỵt.”
Uông Tiểu Thanh: “Anh không—-”
Lần thứ hai Trì Tiểu Trì cắt ngang lời cô ấy: “Tại sao nó không nhúc nhích?”
Uông Tiểu Thanh đang nhét một viên pháo sáng vào hộp đạn, nghe vậy cũng ngẩn ra.
Lúc nãy mới xả đạn một trận nhưng trùng tộc vẫn không hề di chuyển, chỉ nỗ lực rút về cái chân mới vừa nỗ lực đâm thủng con mồi, không nhanh không chậm, rất có kết cấu.
Mà con mắt của nó cũng bị súng xung điện của La Thiến đốt mù, nhưng nó vẫn an ổn chìm xuống đáy, đặc biệt bình tĩnh, giống như trọng thương trên thân cũng không phải chuyện gì to tát đối với nó.
Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn: “Tình huống bây giờ thế nào?”
Quý Tác Sơn chau mày nói: “Đây là Sơn hình trùng, thân thể rất lớn, vỏ ngoài rắn chắc, trong chiến đấu được sử dụng như bị thịt. Mà tính tình của nó vô cùng hung hăng, tình hình như bây giờ….không phù hợp với bản năng sinh vật của nó.”
Trì Tiểu Trì và Quý Tác Sơn cùng trầm mặc một lúc.
061 dường như nhận ra điều gì: “Nếu không phải bản năng sinh vật, vậy chính là thi hành theo mệnh lệnh.”
Ốc đảo, hồ nước, Sơn hình trùng ẩn mình….
Ba người cùng nhau nghĩ tới một khả năng.
Không có thời gian để nghiệm chứng, Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn: “Có thể dùng Blue để đánh Sơn hình trùng không?”
Quý Tác Sơn lắc đầu một cách quyết đoán: “Blue đối với nó mà nói thì quá yếu. Vỏ ngoài của nó cho dù có dùng pháo của quân đội cũng chưa chắc có thể nổ tung nó.”
Trì Tiểu Trì nói: “Blue không được, vậy cậu có thể đánh không?”
Quý Tác Sơn nghĩ nghĩ một chút: “…Có thể.”
Trì Tiểu Trì thao túng thân thể của Quý Tác Sơn, nhảy vào trong cơ thể Blue, đồng thời nói: “Chờ sau khi kết thúc, lấy xác của nó cho La Thiến nghiên cứu một chút.”
Đang lúc nói chuyện thì con Sơn hình trùng kia chầm chậm chìm xuống, giống như dự định đình chiến.
Mặt chữ điền và tóc xịt keo đang bủn rủn tay chân, nhìn thấy cảnh này thì từng người liền thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ dám đến Vết Tích đều là vì bị người nhà gây áp lực. Bọn họ vốn định dựa vào nhân sinh và đi cùng với đội ngũ khác để miễn cưỡng vượt qua mấy ngày này, không ngờ ông trời đối đãi bọn họ không tệ, gặp được đội của Quý Tác Sơn xuất phát gần với thời gian xuất phát của bọn họ, còn có tên tay sai Triển Nhạn Triều tự nguyện đưa tới cửa.
Chuyện đến nước này, bọn họ đã không cảm thấy đây là may mắn nữa, chỉ thầm hô to xui xẻo.
Ai ngờ đúng lúc này, tưởng rằng đã thoát một kiếp, hai người liền nghe thấy Quý Tác Sơn từ lúc bắt đầu không hề tham chiến lại lên tiếng: “La Thiến, để con rùa trong nước ngoi đầu lên.”
La Thiến nâng lên nòng súng lần thứ hai: “…Ý là, không thể để cho nó chạy thoát?”
Mặt chữ điền bị dọa đến biến sắc: “Đừng gây chuyện nữa! Nó đã không để ý đến mấy người rồi!”
Lời này nói nghe có vẻ đáng ghét, chưa bàn đến tính tình nóng nảy như Triển Nhạn Triều thì Uông Hệ Chu đang quay trở lại cũng có chút nóng giận: “*Mấy người* là có ý gì? Thứ này chẳng phải là do mấy người trêu chọc sao?”
Tóc xịt keo cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Đi đi, chính mình tự tìm chuyện cho mình. Thối lắm, thật sự là xúi quẩy.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười một tiếng, không đầu không đuôi mà chen một câu: “…Ở trong cơ giáp trốn cho kỹ nha.”
Mặt chữ điền: “…Cái gì?”
Trì Tiểu Trì không tiếp tục nhiều lời, nhấc lên nòng súng, chỉnh sang hình thức phao hơi, bắn một phát vào ngực mặt chữ điền, khiến gã ta rơi vào trong nước.
Tóc xịt keo trố mắt ngoác mồm: “…”
Trì Tiểu Trì tiêu sái thu súng về: “La Thiến, cho cậu con mồi nhử này đấy.”
Cuối cùng cậu lại thêm một câu: “…Cẩn thận vòng xoáy.”
Tuy rằng La Thiến không biết câu nói sau cùng của cậu ấy có ý gì, cũng biết thời gian gấp rút không thể để lỡ, La Thiến không nói thêm nữa, ở bên trong cơ giáp hơi liếm môi, chậc chậc lưỡi đối với Uông Tiểu Thanh đang nhấc súng, đơn giản gọn gàng cất tiếng: “Tiểu hoa nhài, nhắm ngay cơ hội giúp tôi.”
Uông Tiểu Thanh: “…” Ai là tiểu hoa nhài.
Tuy rằng cô ấy không biết Quý Tác Sơn muốn bọn họ làm gì, nhưng vẫn móc ra một thanh súng bắn tỉa AWM thứ ba trong cánh tay máy, leng keng một tiếng là ráp xong, đồng thời hơi bất mãn nói với Trì Tiểu Trì: “Tại sao anh không tự mình đi xuống?”
Trì Tiểu Trì nhìn thẳng về phía trước, cây ngay không sợ chết đứng: “Blue không có chức năng thấm nước.”
Uông Tiểu Thanh: “…”
Hết thảy cơ giáp chuyên dụng đều có một trong những chức năng chính là không thấm nước, nhưng Blue chỉ là một cơ giáp huấn luyện bình thường đã được tân trang lại mà thôi.
Uông Tiểu Thanh nhìn mặt nước, còn muốn nói thêm chút gì đó, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một màn khiến cô kinh ngạc.
Ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không nghĩ tới, Triển Nhạn Triều sẽ cùng La Thiến đồng thời xông vào trong nước.
Triển Nhạn Triều âm thầm vung ra cây roi trong tay phải, một vệt sáng lóe lên, phát ra tiếng cháy khét của dòng điện khiến chân răng tê buốt.
Sơn hình trùng mưu toan chui xuống đáy nước một lần nữa đang trầm mặc như núi, chịu trọng thương cũng không rên một tiếng, chỉ thò ra một cái chân bóng loáng đen thui từ dưới đáy nước, hung tợn chộp vào mặt Triển Nhạn Triều!
Cơ giáp với vỏ ngoài có hoa văn xoắn ốc màu đen dường như hợp thành một thể với mặt hồ lúc chạng vạng sáng, Triển Nhạn Triều nhẹ như chim, một chân đạp lên cái chân của Sơn hình trùng hai bước, sau đó hạ thấp người, duỗi ra một tay, rồi trượt xuống cái chân sắc bén như dao kia, sắt thép ma sát nhau bắn ra tia lửa, cho đến khi biến mất dưới mặt nước.
….Cậu ta đi tìm đầu của Sơn hình trùng.
Uông Hệ Chu trợn mắt ngoác mồm: “…Anh ấy điên rồi sao?”
Triển Nhạn Triều hơi thay đổi sắc mặt, đem tầm mắt từ Quý Tác Sơn chuyển sang phía mặt hồ.
Ở bên trong nước rất khó cảm nhận có vật thể áp sát, hai người kia còn đang tát nước, ép nhân sinh kia đến giữa hồ.
Nhân sinh không dám phản kháng, vừa lau nước văng vào mắt, vừa nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu chủ, cậu chủ, nước quá sâu, tôi không biết bơi.”
Mặt chữ điền tát nước vào mặt nhân sinh.
Triển Nhạn Triều nhìn chằm chằm tên nhân sinh kia, ánh mắt phức tạp.
Nhân sinh ngã về sau, bùn đất dưới chân đột nhiên lún xuống, nhân sinh bị mất thăng bằng, anh ta có chút hoảng loạn, mở hai tay lung tung quơ quào lên trên rồi lại chìm xuống, may nhờ vận khí không tệ, ở gần đó tìm được chỗ dừng chân mới có thể nhấc đầu lên khỏi mặt nước, ho sặc sụa rồi liên tục khàn giọng cầu xin: “Tôi có thể lên trên được không?”
Ngoại trừ tiếng ầm ĩ của hai vị thiếu gia thì bốn phía vẫn yên tĩnh, vừa nãy tiếng côn trùng còn kêu vang thì chẳng biết từ lúc nào đã im bặt.
Uông Tiểu Thanh vẫn chưa ngủ say, nhận thấy hoàn cảnh không đúng liền vươn mình ngồi dậy, tát một cái lên mặt Uông Hệ Chu vừa mới chợp mắt: “…Tỉnh tỉnh.”
Uông Hệ Chu tuy là lim dim nhưng lại tỉnh dậy cực nhanh, chưa kịp ngồi dậy thì tay phải đã bấm vào nút triệu hoán cơ giáp trên cổ tay trái: “Chị?”
Trì Tiểu Trì đứng lên gọi bọn họ: “Mau lên đây, trong hồ có thứ gì đó.”
Tóc xịt keo hỏi mặt chữ điền: “Cậu ta ồn ào cái gì vậy?”
Mặt chữ điền nghe được nhưng lại không thèm để ý, giương giọng nói với nhân sinh đã cách bờ chừng hai chục mét, nhìn có chút hả hê nói: “Này! Trong hồ có thứ gì đò, nghe chưa? Mày chạy nhanh đi.”
Nhân sinh bị nước sặc vào mũi miệng, cảm thấy nóng rát tất cả giác quan, bên tai cũng chỉ có tiếng nước, làm sao có thể nghe thấy mặt chữ điền nói cái gì, chỉ liên tiếp ho sặc sụa và dụi mắt.
Tóc xịt keo thấy hành vi ngốc nghếch của nhân sinh bèn cười ha ha.
Nhưng mà chưa tới hai giây sau, một tấm lưng cong bằng sắt thép trượt nổi trên mặt nước, lặng lẽ xẹt qua phía sau nhân sinh cách chưa đầy hai mét.
Tóc xịt keo trợn to hai mắt: “Đó là gì vậy?”
Mặt chữ điền vẫn cười hì hì: “Cậu cũng sợ bóng sợ gió à?”
Tóc xịt keo giơ tay lên, chỉ về sau lưng nhân sinh, nhưng mà nơi đó đã gió êm sóng lặng, chỉ có gợn nước nhàn nhạt lướt qua, không biết là có thứ gì phía dưới hay do nhân sinh giãy dụa mà tạo thành dư âm.
Nhưng mặt chữ điền đã không còn cười được nữa.
Ngay bên khuỷu tay phải của nhân sinh, có một vật thể hình tròn màu vàng nhạt trồi lên từ xa xa, giống như có hà bá nhấc lên đèn lồng hình đầu người, tiến đến giữa đêm khuya.
Nếu cẩn thận mà nhìn thì có thể phát hiện, cái thứ ma mị dường như nổi trên mặt nước kia là một con mắt to như cái đèn lồng.
Nhân sinh không hay biết, trong mắt của anh ta dính một chút bùn đất, khiến đôi mắt đau xót.
Mà con ngươi màu đen bên trong con mắt kia đang chậm rãi chuyển động, dường như thị lực không tốt cho lắm, nhìn sơ qua có chút chất phác, thậm chí là vô hại.
Uông Tiểu Thanh khẽ thở phào một cái, cảm thấy có lẽ đây không phải động vật ăn thịt gì cả.
Nhưng Uông Hệ Chu bên cạnh cô đã khẽ run lên.
Uông Tiểu Thanh nắm chặt tay cậu ấy, hạ thấp giọng, chỉ sợ hơi cất cao âm thanh sẽ kinh sợ đến con vật kỳ lạ kia: “Sao vậy?”
Uông Hệ Chu run rẩy giơ tay, đem một thứ kề sát vào huyệt thái dương của Uông Tiểu Thanh.
Đó là một chiếc kính nano phóng đại các loại sinh vật, chỉ cần tiếp xúc với cơ thể người thì liền có thể tiếp thu sóng điện não, tùy ý điều chỉnh tiêu cự mắt cho con người, có thể quan sát phạm vi xung quanh giới hạn trong vòng một km.
Uông Tiểu Thanh chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy da đầu tê dại.
Đôi mắt kia nổi lên mặt nước còn mang theo một nùi cái chân nhỏ bé, phía trên mọc ra hàng chục ngàn đôi mắt chi chít!
Mà những đôi mắt chi chít kia toàn bộ nhìn chằm chằm nhân sinh, hiện ra màu sáng xanh lạnh lẽo lại tham lam.
“Mịa nó!!”
Mặt chữ điền và tóc xịt keo phục hồi tinh thần, kêu thảm một tiếng, dùng cả tay lẫn chân nhào lên bờ mà chạy.
Uông Tiểu Thanh thấy thế, lập tức cả giận nói: “Mấy người ở gần nhất, sao không kéo cậu ấy—–”
Tóc xịt keo ngoảnh mặt làm ngơ, run rẩy muốn khởi động công tắc cơ giáp trên cổ tay nhưng lại bất cẩn chọc vào công tắc chiếu sáng.
Cơ giáp đứng bên bờ bắn ra hai luồng sáng trắng, phản chiếu một vùng sáng rực như tuyết lên mặt hồ.
Uông Tiểu Thanh gần như muốn hộc máu.
Đôi con ngươi đen bị ánh đèn kích thích, đột nhiên co rụt lại, dựng đứng thành một mũi kim to.
Người di chuyển đầu tiên là Triển Nhạn Triều.
Cậu ta đã khởi động cơ giáp từ lâu, lúc này không kịp tiến vào cơ giáp, nhưng đã sớm mở ra công năng phối hợp.
Tay trái của cậu ấy đột nhiên xoay tròn, một cây roi dài chừng trăm mét vung ra, đầu roi vững vàng ôm lấy cái cổ của nhân sinh.
Giờ khắc này còn ai nhớ rõ an toàn hay không an toàn, Triển Nhạn Triều thô bạo mà ghìm chặt nhân sinh đã muốn trợn trắng mắt kéo về phía bờ.
Quái vật ẩn mình dưới nước làm sao có thể ngồi xem con mồi gần trong gang tấc bỏ chạy, một cái chân dài chừng sáu mét ướt đẫm mò ra khỏi mặt nước, móng vuốt sắc bén như dao găm, nhanh như chớp chọc tới bên hông nhân sinh!
Khi Triển Nhạn Triều hành động thì Uông Tiểu Thanh cũng đã kịp hô một tiếng: “Thẩm Phán!”
Cơ giáp Thẩm Phán của Uông Tiểu Thanh ôm lấy cô ấy, nắm chặt hai cánh tay của cô ấy rồi giống như động tác mặc áo khoác mà chụp vào sau lưng, khởi động nút mở ra cửa khoang trên cổ tay, Uông Tiểu Thanh nhảy vào trong khoang.
Động tác này quá thuần thục, không cần thiết do dự, tất cả cảm giác trên cơ thể của cô ấy đã hòa hợp với cơ giáp.
Cô ấy đã sớm mở toàn bộ chức năng khẩn cấp, cánh tay phải và trái đập vào nhau, phát ra tiếng va chạm của sắt thép, súng phóng lựu trên tay phải và súng tiểu liên MP5 trên tay trái liên tục nhả đạn, vừa bắn vừa tự động nạp đạn.
Uông Tiểu Thanh nhắm tay trái vào đôi mắt to như cái đèn lồng kia, tay phải thì ngay lập tức khai hỏa khi cái chân đánh lén kia của con quái vật mò ra khỏi mặt nước, không hề tiếc hai hộp đạn mà cứ dốc toàn lực bắn.
Có vài phát súng lựu bắn đến bờ, suýt nữa bắn trúng chân của tóc xịt keo.
Cậu ta giơ chân lên: “Nhìn kỹ một chút đi! Nhìn kỹ một chút đi!”
Uông Tiểu Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đang không biết phải chửi bậy thế nào thì ngay góc rừng rậm cũng có một chuỗi xung điện hình cung bắn thẳng vào trong nước, gây nên một chuỗi sóng nước dâng trào.
Uông Tiểu Thanh nghe thấy bên kia truyền đến tiếng mắng của La Thiến: “Cút xa một chút! Không cút thì đừng trách tôi bắn chết cậu!!”
Ánh lửa màu xanh lam phụt lên vô cùng quỷ quyệt, phá vỡ bóng đêm tĩnh mịch.
Giám sát trong doanh trại cách đó hơn năm mươi dặm thu được tin tức.
“Khu C13 xảy ra chiến đấu…Chắc là đội phát động chiến đấu sớm nhất trong lần tập huấn này, à không, là hai đội.”
Tham mưu phụ trách giám sát ban đêm không phản đối: “Hai đội cũng không sao. Đám nhóc chưa thấy sự đời này tình cờ gặp một con rết sa mạc cũng sẽ khai hỏa.”
Giám sát viên theo dõi chặt chẽ màn hình cảm biến nhiệt, cổ họng cũng lăn lộn vài lần: “Lý tham mưu, anh đến nhìn xem một chút. Hình như….bọn họ đụng phải Sơn hình trùng?”
Tham mưu phụ trách thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống: “Cái gì? Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
Nhân viên giám sát nhường vị trí, mà tham mưu phụ trách cơ hồ là nhào tới trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình cảm biến nhiệt, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Nhân viên giám sát sốt sắng dò hỏi: “Lý tham mưu…trong Vết Tích của chúng ta có loại sinh vật Sơn hình trùng cấp độ 3A nguy hiểm như vậy hay sao?”
Uông Tiểu Thanh xạ kích giúp Triển Nhạn Triều tranh thủ thời gian, còn Uông Hệ Chu cũng bắt lấy thời gian mà chui vào cơ giáp thuộc hình thức nhanh nhẹn được thiết kế thành con cào cào, lướt vài cái liền đến bên hồ, hoàn mỹ trợ giúp Triển Nhạn Triều, kéo nhân sinh đã hôn mê vào trong lòng, nhảy hai ba cái liền vào trong rừng, chọn một thân cây cao rồi thành thạo bò lên, kéo xuống một dây mây, thu xếp nhân sinh ở trên cây.
Sau khi bắn xong một trận, nóng súng trên hai tay của Uông Tiểu Thanh đã có chút nóng đến muốn chảy ra, hai tay cô ấy giũ ra băng đạn nóng cháy, rơi ào ào xuống bãi cỏ dính sương sớm.
Xác định hai tên ngu ngốc kia đã chật vật trốn vào trong cơ giáp, Uông Tiểu Thanh vừa quay đầu liền phát hiện Trì Tiểu Trì vẫn còn đứng tại chỗ, thậm chí vẫn chưa đi vào trong cơ giáp, không khỏi giận dữ: “Anh làm sao—-”
Trì Tiểu Trì: “Xuỵt.”
Uông Tiểu Thanh: “Anh không—-”
Lần thứ hai Trì Tiểu Trì cắt ngang lời cô ấy: “Tại sao nó không nhúc nhích?”
Uông Tiểu Thanh đang nhét một viên pháo sáng vào hộp đạn, nghe vậy cũng ngẩn ra.
Lúc nãy mới xả đạn một trận nhưng trùng tộc vẫn không hề di chuyển, chỉ nỗ lực rút về cái chân mới vừa nỗ lực đâm thủng con mồi, không nhanh không chậm, rất có kết cấu.
Mà con mắt của nó cũng bị súng xung điện của La Thiến đốt mù, nhưng nó vẫn an ổn chìm xuống đáy, đặc biệt bình tĩnh, giống như trọng thương trên thân cũng không phải chuyện gì to tát đối với nó.
Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn: “Tình huống bây giờ thế nào?”
Quý Tác Sơn chau mày nói: “Đây là Sơn hình trùng, thân thể rất lớn, vỏ ngoài rắn chắc, trong chiến đấu được sử dụng như bị thịt. Mà tính tình của nó vô cùng hung hăng, tình hình như bây giờ….không phù hợp với bản năng sinh vật của nó.”
Trì Tiểu Trì và Quý Tác Sơn cùng trầm mặc một lúc.
061 dường như nhận ra điều gì: “Nếu không phải bản năng sinh vật, vậy chính là thi hành theo mệnh lệnh.”
Ốc đảo, hồ nước, Sơn hình trùng ẩn mình….
Ba người cùng nhau nghĩ tới một khả năng.
Không có thời gian để nghiệm chứng, Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn: “Có thể dùng Blue để đánh Sơn hình trùng không?”
Quý Tác Sơn lắc đầu một cách quyết đoán: “Blue đối với nó mà nói thì quá yếu. Vỏ ngoài của nó cho dù có dùng pháo của quân đội cũng chưa chắc có thể nổ tung nó.”
Trì Tiểu Trì nói: “Blue không được, vậy cậu có thể đánh không?”
Quý Tác Sơn nghĩ nghĩ một chút: “…Có thể.”
Trì Tiểu Trì thao túng thân thể của Quý Tác Sơn, nhảy vào trong cơ thể Blue, đồng thời nói: “Chờ sau khi kết thúc, lấy xác của nó cho La Thiến nghiên cứu một chút.”
Đang lúc nói chuyện thì con Sơn hình trùng kia chầm chậm chìm xuống, giống như dự định đình chiến.
Mặt chữ điền và tóc xịt keo đang bủn rủn tay chân, nhìn thấy cảnh này thì từng người liền thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ dám đến Vết Tích đều là vì bị người nhà gây áp lực. Bọn họ vốn định dựa vào nhân sinh và đi cùng với đội ngũ khác để miễn cưỡng vượt qua mấy ngày này, không ngờ ông trời đối đãi bọn họ không tệ, gặp được đội của Quý Tác Sơn xuất phát gần với thời gian xuất phát của bọn họ, còn có tên tay sai Triển Nhạn Triều tự nguyện đưa tới cửa.
Chuyện đến nước này, bọn họ đã không cảm thấy đây là may mắn nữa, chỉ thầm hô to xui xẻo.
Ai ngờ đúng lúc này, tưởng rằng đã thoát một kiếp, hai người liền nghe thấy Quý Tác Sơn từ lúc bắt đầu không hề tham chiến lại lên tiếng: “La Thiến, để con rùa trong nước ngoi đầu lên.”
La Thiến nâng lên nòng súng lần thứ hai: “…Ý là, không thể để cho nó chạy thoát?”
Mặt chữ điền bị dọa đến biến sắc: “Đừng gây chuyện nữa! Nó đã không để ý đến mấy người rồi!”
Lời này nói nghe có vẻ đáng ghét, chưa bàn đến tính tình nóng nảy như Triển Nhạn Triều thì Uông Hệ Chu đang quay trở lại cũng có chút nóng giận: “*Mấy người* là có ý gì? Thứ này chẳng phải là do mấy người trêu chọc sao?”
Tóc xịt keo cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Đi đi, chính mình tự tìm chuyện cho mình. Thối lắm, thật sự là xúi quẩy.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười một tiếng, không đầu không đuôi mà chen một câu: “…Ở trong cơ giáp trốn cho kỹ nha.”
Mặt chữ điền: “…Cái gì?”
Trì Tiểu Trì không tiếp tục nhiều lời, nhấc lên nòng súng, chỉnh sang hình thức phao hơi, bắn một phát vào ngực mặt chữ điền, khiến gã ta rơi vào trong nước.
Tóc xịt keo trố mắt ngoác mồm: “…”
Trì Tiểu Trì tiêu sái thu súng về: “La Thiến, cho cậu con mồi nhử này đấy.”
Cuối cùng cậu lại thêm một câu: “…Cẩn thận vòng xoáy.”
Tuy rằng La Thiến không biết câu nói sau cùng của cậu ấy có ý gì, cũng biết thời gian gấp rút không thể để lỡ, La Thiến không nói thêm nữa, ở bên trong cơ giáp hơi liếm môi, chậc chậc lưỡi đối với Uông Tiểu Thanh đang nhấc súng, đơn giản gọn gàng cất tiếng: “Tiểu hoa nhài, nhắm ngay cơ hội giúp tôi.”
Uông Tiểu Thanh: “…” Ai là tiểu hoa nhài.
Tuy rằng cô ấy không biết Quý Tác Sơn muốn bọn họ làm gì, nhưng vẫn móc ra một thanh súng bắn tỉa AWM thứ ba trong cánh tay máy, leng keng một tiếng là ráp xong, đồng thời hơi bất mãn nói với Trì Tiểu Trì: “Tại sao anh không tự mình đi xuống?”
Trì Tiểu Trì nhìn thẳng về phía trước, cây ngay không sợ chết đứng: “Blue không có chức năng thấm nước.”
Uông Tiểu Thanh: “…”
Hết thảy cơ giáp chuyên dụng đều có một trong những chức năng chính là không thấm nước, nhưng Blue chỉ là một cơ giáp huấn luyện bình thường đã được tân trang lại mà thôi.
Uông Tiểu Thanh nhìn mặt nước, còn muốn nói thêm chút gì đó, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một màn khiến cô kinh ngạc.
Ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không nghĩ tới, Triển Nhạn Triều sẽ cùng La Thiến đồng thời xông vào trong nước.
Triển Nhạn Triều âm thầm vung ra cây roi trong tay phải, một vệt sáng lóe lên, phát ra tiếng cháy khét của dòng điện khiến chân răng tê buốt.
Sơn hình trùng mưu toan chui xuống đáy nước một lần nữa đang trầm mặc như núi, chịu trọng thương cũng không rên một tiếng, chỉ thò ra một cái chân bóng loáng đen thui từ dưới đáy nước, hung tợn chộp vào mặt Triển Nhạn Triều!
Cơ giáp với vỏ ngoài có hoa văn xoắn ốc màu đen dường như hợp thành một thể với mặt hồ lúc chạng vạng sáng, Triển Nhạn Triều nhẹ như chim, một chân đạp lên cái chân của Sơn hình trùng hai bước, sau đó hạ thấp người, duỗi ra một tay, rồi trượt xuống cái chân sắc bén như dao kia, sắt thép ma sát nhau bắn ra tia lửa, cho đến khi biến mất dưới mặt nước.
….Cậu ta đi tìm đầu của Sơn hình trùng.
Uông Hệ Chu trợn mắt ngoác mồm: “…Anh ấy điên rồi sao?”
/277
|