Khi Lucas đẩy cửa tiến vào thì Lâu Ảnh đang cầm điều khiển TV từ xa, dò hỏi Trì Tiểu Trì muốn xem đài nào.
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ, hơn nữa sắc mặt của Trì Tiểu Trì không tệ, hồng hào, có lẽ cũng không ngại hộ lý mới chăm sóc, vì vậy Lucas cũng thả lỏng tâm tình một chút.
Phục hồi chức năng là một chuyện vô cùng cực khổ.
Lucas thỉnh thoảng ngồi xem vài lần, lần nào cũng bị khuôn mặt tái nhợt như giấy và mồ hôi dạt dào của Trì Tiểu Trì khiến anh vô cùng đau lòng.
Lucas chụp lại hình ảnh Trì Tiểu Trì nằm trong lòng hộ lý trầm thấp thở hồng hộc, cân nhắc xem có nên công bố hình ảnh hằng ngày của Trì Tiểu Trì để an ủi fan hay không.
Nhưng mà Lucas cũng chỉ mới nghĩ mà thôi.
Đối với ngoại giới mà nói, Trì Tiểu Trì chính là nhân vật tinh phong huyết vũ, anti fan nhiều như thủy triều, giữa một đám fan hâm mộ thành tâm cầu nguyện, tràn đầy hy vọng, thì vẫn còn trà trộn đầy rẫy anti fan.
Bọn họ gào thét thậm tệ, cho rằng Trì Tiểu Trì không thể đứng dậy được nữa, cho dù có thể đứng dậy thì đã qua bốn năm, muốn quay lại giới giải trí cũng chỉ là nằm mộng ban ngày.
Một đám ruồi bu bay loạn xạ quả thật khiến người ta tức giận, nhưng bây giờ ngay cả Lucas cũng không thể xác định Trì Tiểu Trì rốt cục có thể vượt qua cửa ải phục hồi chức năng này hay không, sau khi xác nhận khôi phục khả năng đi lại bình thường thì sẽ thông báo với bên ngoài tình hình của cậu, vả mặt anti fan, cũng có thể cho fan một viên thuốc an thần. (fynnz.wordpress.com)
…Huống hồ, trong hình này hộ lý và Trì Tiểu Trì quá mập mờ, ôm ôm ấp ấp, thì thầm to nhỏ, trông thật xứng đôi, nếu đăng lên mạng thì tập thể anti fan sẽ tha hồ múa may quay cuồng.
Lucas trừng mắt nhìn hai người trong phòng phục hồi chức năng, vẻ mặt rất phức tạp.
Bởi vì Lucas dần phát hiện Trì Tiểu Trì xưa nay chống cự tất cả mọi người tiếp xúc thân thể, tuy nhiên lại không hề có chút phản cảm nào đối với Lâu Ảnh chạm vào.
Nếu như hai người bọn họ thật sự là củi khô gặp lửa…
Lucas tìm lại được cảm giác căng thẳng lúc trước khi cầm điện thoại di động như cầm quả bom hẹn giờ, quả thật không biết nên buồn hay vui.
Cùng ở trong phòng phục hồi chức năng với Lucas, ngăn cách bằng một lớp kính, Trì Tiểu Trì chảy mồ hôi ròng ròng, ôm cổ Lâu Ảnh, cười hì hì ngồi xuống: “Đi không nổi.”
Lâu Ảnh ôm thắt lưng yếu ớt của Trì Tiểu Trì, một chân quỳ xuống, để cậu chậm rãi ngồi trên đầu gối mình, thay cậu xoa bóp eo và chân: “Nghỉ ngơi một chút. Một lát nữa anh bế em đi bổ sung nước một chút.”
Trì Tiểu Trì thở hai hơi: “Không sao, cứ để em đi tiếp.”
Lâu Ảnh nhẹ giọng nói: “Thật sự không muốn dùng năng lượng gia tăng tốc độ khôi phục à? Anh có thể giúp em.”
Trì Tiểu Trì đáp lại: “Coi như trải qua cảm giác phục hồi chức năng một chút cũng tốt. Ngộ nhỡ sau này làm nhiệm vụ cần diễn xuất liên quan thì sao.”
Lâu Ảnh bật cười.
…Được rồi, Trì Tiểu Trì nhà anh luôn cống hiến hết mình cho sự nghiệp.
Thân là cấp dưới, đương nhiên phải tuân lệnh ông chủ.
Sau ba tháng, trải qua một lần tuyên bố, Trì Tiểu Trì báo bình an với công chúng và quay trở về căn biệt thự rộng lớn của mình.
Sau khi eo khôi phục sức lực, Trì Tiểu Trì đã có thể nhuần nhuyễn điều khiển xe lăn, khi Lâu Ảnh rửa chén, anh nghe thấy Trì Tiểu Trì điều khiển xe lăn trong phòng khách, trượt tới trượt lui.
Anh mỉm cười thở dài một tiếng.
…Thật trẻ con.
Lâu Ảnh dùng khăn lau khô chén bát đã rửa sạch sẽ, đặt từng cái lên kệ, hướng ra ngoài gọi: “Cẩn thận một chút, coi chừng va chạm.”
Trì Tiểu Trì hung hăng trả lời: “Cảnh sát chết tiệt, có bản lĩnh tới bắt ông đây.”
Lâu Ảnh theo lời, nhanh chóng truy bắt Trì Tiểu Trì đang chạy xe lăn quá tốc độ về quy án, xé một tờ giấy ghi chú dán lên trán cậu: “Hóa đơn đóng phạt. Thu hồi bằng lái.”
Cuối cùng anh đi vòng lại nhà bếp, quét tước gọn gàng, rửa sạch tay, lại cắt một nửa trái dưa hấu, khi quay lại thì phát hiện Trì Tiểu Trì quả nhiên đã ngoan ngoãn ở một chỗ không nhúc nhích.
Ánh đèn chiếu xuống một bên mặt cậu, tạo nên hai màu sáng tối trên thân người.
Trái tim Lâu Ảnh khẽ động, chậm rãi vòng đến trước mặt Trì Tiểu Trì, đem chiếc đĩa thủy tinh trong suốt đựng dưa hấu và cái nĩa đặt vào lòng cậu.
Trì Tiểu Trì vẫn bị “hóa đơn đóng phạt” ghim tại chỗ, khẽ đảo mắt, cười híp mắt nhìn anh, xem bộ dáng hiển nhiên là không nhận sai.
Lâu Ảnh cúi người, mở miệng, cắn vào mép giấy ghi chú rồi kéo xuống bằng miệng.
Cơ thể Trì Tiểu Trì hơi cứng đờ, nghiêng mặt đi, có ảo giác như đôi mắt bị Lâu Ảnh hôn lên.
Lâu Ảnh ôn hòa nói: “Nếu còn tái phạm sẽ nhốt lại, tạm giam sáu tháng, rõ chưa?”
Mặt Trì Tiểu Trì có chút hồng, nhưng vẫn giả vờ mặt dày, cười hì hì nói: “Tuân lệnh sếp.”
Sếp đẩy phạm nhân của mình đến trước khay trà, hai người chia nhau ăn trái cây, một lát sau Trì Tiểu Trì bảo muốn tắm rửa.
Tắm rửa chính là tắm rửa, Lâu Ảnh giúp Trì Tiểu Trì cởi quần áo, còn mình thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi bên bồn tắm, định gội đầu cho Trì Tiểu Trì.
Lúc này anh mới phát hiện tất cả xà bông trong phòng tắm đều đổi thành loại hương chanh trước kia mình thường dùng.
“Hôm nay anh ra ngoài mua thức ăn, em có nhờ Lucas đi mua.” Trì Tiểu Trì ngồi trong bồn nước ấm, cười khanh khách mà nhìn Lâu Ảnh. Trong hơi nước mờ mịt, đôi mắt của cậu lóe lên như hồ ly, “Em bảo Lucas mua tất cả những loại hương chanh có trên thị trường, chỉ có mùi này là giống mùi trên người anh nhất.”
Lâu Ảnh mở chai dầu gội ra, xịt dung dịch đầu vào tay rồi tạo bọt: “Còn những loại khác đâu?”
Trì Tiểu Trì thản nhiên nói: “Nhét dưới gầm giường chúng ta.”
Lâu Ảnh nở nụ cười bất đắc dĩ, ngón tay dính đầy bọt xà phòng chà lên tóc của cậu, dạy bảo cậu: “Lãng phí.”
Trì Tiểu Trì thoải mái duỗi dài chân trong nước ấm, cổ ngửa ra sau, đưa tay ôm lấy cổ Lâu Ảnh, nhẹ giọng nói: “Em thích.”
Lâu Ảnh cúi người, lưu lại một nụ hôn trên chóp mũi của cậu, xem như ngầm cho phép cậu tùy hứng.
Tắm rửa tốn mất một tiếng đồng hồ. Hai người cũng không có chuyện gì vội để làm, thời gian cứ như nước nhẹ nhàng trôi, hơi nước ấm áp tỏa ra sương mù mông lung khiến người ta buồn ngủ.
Lâu Ảnh lau khô người cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì: “Áo choàng tắm.”
Lâu Ảnh liền đứng dậy đi lấy, nhưng khi anh giúp Trì Tiểu Trì khoác áo choàng lên người thì Trì Tiểu Trì lại kéo tay anh, dẫn dắt anh duỗi tay vào trong túi bên phải của áo choàng tắm.
Nơi đó có chút cộm, Lâu Ảnh không nghĩ nhiều, lấy thứ trong túi ra nhìn vài giây thì mới phản ứng được đó là gì, còn chưa mở miệng thì mặt đã đỏ hơn phân nửa.
…Là một tuýp thuốc mỡ, đã mở lỏng nắp, có mùi bơ ngọt nhàn nhạt.
Trì Tiểu Trì giống như vô ý mà kéo áo choàng tắm, che lại hai chân, hơi nghểnh cằm lên, khiêu khích, “Mùi này là mùi em yêu thích. Cứ nghe theo em.”
Từ khi trở lại thế giới hiện thực tới nay, Trì Tiểu Trì chậm rãi mua thêm niềm vui bất ngờ cho cái nhà này, nhưng cậu không biết, đối với Lâu Ảnh mà nói thì bản thân cậu mới là một niềm vui bất ngờ vô tận.
Lâu Ảnh không nói gì, chỉ lẳng lặng bế thốc Trì Tiểu Trì lên, áo choàng tắm lập tức rớt xuống khỏi người cậu.
Trì Tiểu Trì hít vào một hơi, hai tay ôm chặt Lâu Ảnh không chịu buông, như con chim cút chôn mặt vào hõm vai Lâu Ảnh.
Sau khi đặt Trì Tiểu Trì lên giường, Lâu Ảnh cởi từng cúc áo sơ mi ướt đẫm, chú ý thấy người trên giường lặng lẽ kéo chăn, che lại thân thể.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Sợ à?”
Trì Tiểu Trì haha một tiếng, vẫn chưa đáp lại, nhưng trong tiếng cười lại mang theo chút run rẩy, bàn tay không tự chủ mà nắm lấy mép gối.
Lâu Ảnh hỏi: “Tắt đèn chứ?”
Trì Tiểu Trì dùng giọng mũi đáp: “Tắt.”
Đèn tắt. Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh và hương chanh quen thuộc chui vào trong chăn, sau đó là dính sát, là thân thể nóng lên.
Trong đêm tối chẳng thấy rõ bất cứ thứ gì, xúc giác da thịt càng phóng đại gấp trăm lần, ngàn lần, Trì Tiểu Trì có thể rõ ràng cảm nhận khi cánh tay kia vòng qua thân thể mình đã kiềm chế sức lực khiến nó trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Cậu không tự chủ được mà nhấc eo lên: “Lâu ca…”
“Suỵt.” Lâu Ảnh dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói bên tai cậu: “Xin lỗi, anh cũng là lần đầu tiên, đang học tập.”
Trong một năm rưỡi yêu đương dài lâu này, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng thân thể chân chính của mình.
Khi nước đã đến chân, Trì Tiểu Trì vẫn theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng Lâu Ảnh lại vững vàng ôm cậu từ sau lưng, không cho cậu có bất kỳ cơ hội đổi ý nào, chỉ tăng thêm an ủi: “Rất tốt, làm rất tốt.”
Trì Tiểu Trì ngừng chống cự, trầm thấp lấy hơi.
Lâu Ảnh không chê cậu lúc trước phô trương thanh thế còn hiện tại căng thẳng đến suy yếu, không kêu dừng giữa chừng, cũng không nói ra bất kỳ lời nào không thích hợp, chỉ chầm chậm, dịu dàng mà kiên định để cậu làm chuyện nên làm.
“…Anh.” Lâu Ảnh gọi Trì Tiểu Trì bằng xưng hô mà cậu không chịu nổi, “Nơi nào không thoải mái thì nói để thay đổi.”
Trì Tiểu Trì a một tiếng, ngoan ngoãn như mèo con.
Phía sau truyền đến tiếng thì thầm ấm áp và kiềm chế: “Đừng nhìn anh, hãy nghĩ đến anh. Chúng ta…cứ từ từ.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Trì Tiểu Trì lặng lẽ cầm di động từ đầu giường.
Người ta nói ** một khắc đáng giá ngàn vàng, Trì Tiểu Trì lật ra tỷ giá vàng hôm nay, phát hiện mình kiếm lời hơn bốn triệu.
Cậu thật vui vẻ mà trở mình, lúc này mới phát hiện phía sau vô cùng đau nhức, rên rỉ một tiếng trầm thấp, nghiêng người đem cánh tay của Lâu Ảnh ở bên cạnh đặt lên eo mình. (fynnz.wordpress.com)
Lâu Ảnh bị động tĩnh làm thức tỉnh.
Khi khởi động lại hệ thống, anh mơ màng vươn người sang, hôn lên khóe môi Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh dùng giọng nói khàn khàn chào hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Trì Tiểu Trì không nói ngủ ngon hay không, chỉ lẳng lặng dựa vào lồng ngực của anh, cùng anh hưởng thụ ánh nắng ban mai.
Lâu Ảnh cũng không nói tiếp nữa, ôm lấy Trì Tiểu Trì, thành lập một tập cơ sở dữ liệu, ghi lại tất cả dữ liệu mới tinh liên quan đến Trì Tiểu Trì được thu lại từ hôm qua.
Mỗi một điểm, mỗi một phần da thịt, từ nhỏ đến lớn đều được ghi lại chi tiết rõ ràng.
Trì Tiểu Trì hỏi anh: “Lâu ca, đang suy nghĩ gì vậy?”
Lâu Ảnh nói: “Anh nghĩ, hôm nay chúng ta có thể ở nhà tắm nắng.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Ừm, tắm nắng.”
Ánh nắng len vào từ rèm lụa ngoài cửa sổ, phủ lên thân hai người, làm ấm lên nhiệt độ của hai người đang ngâm mình trong chăn. Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cuộn tròn trong chăn ngủ nướng, tựa như hai con mèo quấn quýt bên nhau.
–Chính Văn Hoàn—
———
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ, hơn nữa sắc mặt của Trì Tiểu Trì không tệ, hồng hào, có lẽ cũng không ngại hộ lý mới chăm sóc, vì vậy Lucas cũng thả lỏng tâm tình một chút.
Phục hồi chức năng là một chuyện vô cùng cực khổ.
Lucas thỉnh thoảng ngồi xem vài lần, lần nào cũng bị khuôn mặt tái nhợt như giấy và mồ hôi dạt dào của Trì Tiểu Trì khiến anh vô cùng đau lòng.
Lucas chụp lại hình ảnh Trì Tiểu Trì nằm trong lòng hộ lý trầm thấp thở hồng hộc, cân nhắc xem có nên công bố hình ảnh hằng ngày của Trì Tiểu Trì để an ủi fan hay không.
Nhưng mà Lucas cũng chỉ mới nghĩ mà thôi.
Đối với ngoại giới mà nói, Trì Tiểu Trì chính là nhân vật tinh phong huyết vũ, anti fan nhiều như thủy triều, giữa một đám fan hâm mộ thành tâm cầu nguyện, tràn đầy hy vọng, thì vẫn còn trà trộn đầy rẫy anti fan.
Bọn họ gào thét thậm tệ, cho rằng Trì Tiểu Trì không thể đứng dậy được nữa, cho dù có thể đứng dậy thì đã qua bốn năm, muốn quay lại giới giải trí cũng chỉ là nằm mộng ban ngày.
Một đám ruồi bu bay loạn xạ quả thật khiến người ta tức giận, nhưng bây giờ ngay cả Lucas cũng không thể xác định Trì Tiểu Trì rốt cục có thể vượt qua cửa ải phục hồi chức năng này hay không, sau khi xác nhận khôi phục khả năng đi lại bình thường thì sẽ thông báo với bên ngoài tình hình của cậu, vả mặt anti fan, cũng có thể cho fan một viên thuốc an thần. (fynnz.wordpress.com)
…Huống hồ, trong hình này hộ lý và Trì Tiểu Trì quá mập mờ, ôm ôm ấp ấp, thì thầm to nhỏ, trông thật xứng đôi, nếu đăng lên mạng thì tập thể anti fan sẽ tha hồ múa may quay cuồng.
Lucas trừng mắt nhìn hai người trong phòng phục hồi chức năng, vẻ mặt rất phức tạp.
Bởi vì Lucas dần phát hiện Trì Tiểu Trì xưa nay chống cự tất cả mọi người tiếp xúc thân thể, tuy nhiên lại không hề có chút phản cảm nào đối với Lâu Ảnh chạm vào.
Nếu như hai người bọn họ thật sự là củi khô gặp lửa…
Lucas tìm lại được cảm giác căng thẳng lúc trước khi cầm điện thoại di động như cầm quả bom hẹn giờ, quả thật không biết nên buồn hay vui.
Cùng ở trong phòng phục hồi chức năng với Lucas, ngăn cách bằng một lớp kính, Trì Tiểu Trì chảy mồ hôi ròng ròng, ôm cổ Lâu Ảnh, cười hì hì ngồi xuống: “Đi không nổi.”
Lâu Ảnh ôm thắt lưng yếu ớt của Trì Tiểu Trì, một chân quỳ xuống, để cậu chậm rãi ngồi trên đầu gối mình, thay cậu xoa bóp eo và chân: “Nghỉ ngơi một chút. Một lát nữa anh bế em đi bổ sung nước một chút.”
Trì Tiểu Trì thở hai hơi: “Không sao, cứ để em đi tiếp.”
Lâu Ảnh nhẹ giọng nói: “Thật sự không muốn dùng năng lượng gia tăng tốc độ khôi phục à? Anh có thể giúp em.”
Trì Tiểu Trì đáp lại: “Coi như trải qua cảm giác phục hồi chức năng một chút cũng tốt. Ngộ nhỡ sau này làm nhiệm vụ cần diễn xuất liên quan thì sao.”
Lâu Ảnh bật cười.
…Được rồi, Trì Tiểu Trì nhà anh luôn cống hiến hết mình cho sự nghiệp.
Thân là cấp dưới, đương nhiên phải tuân lệnh ông chủ.
Sau ba tháng, trải qua một lần tuyên bố, Trì Tiểu Trì báo bình an với công chúng và quay trở về căn biệt thự rộng lớn của mình.
Sau khi eo khôi phục sức lực, Trì Tiểu Trì đã có thể nhuần nhuyễn điều khiển xe lăn, khi Lâu Ảnh rửa chén, anh nghe thấy Trì Tiểu Trì điều khiển xe lăn trong phòng khách, trượt tới trượt lui.
Anh mỉm cười thở dài một tiếng.
…Thật trẻ con.
Lâu Ảnh dùng khăn lau khô chén bát đã rửa sạch sẽ, đặt từng cái lên kệ, hướng ra ngoài gọi: “Cẩn thận một chút, coi chừng va chạm.”
Trì Tiểu Trì hung hăng trả lời: “Cảnh sát chết tiệt, có bản lĩnh tới bắt ông đây.”
Lâu Ảnh theo lời, nhanh chóng truy bắt Trì Tiểu Trì đang chạy xe lăn quá tốc độ về quy án, xé một tờ giấy ghi chú dán lên trán cậu: “Hóa đơn đóng phạt. Thu hồi bằng lái.”
Cuối cùng anh đi vòng lại nhà bếp, quét tước gọn gàng, rửa sạch tay, lại cắt một nửa trái dưa hấu, khi quay lại thì phát hiện Trì Tiểu Trì quả nhiên đã ngoan ngoãn ở một chỗ không nhúc nhích.
Ánh đèn chiếu xuống một bên mặt cậu, tạo nên hai màu sáng tối trên thân người.
Trái tim Lâu Ảnh khẽ động, chậm rãi vòng đến trước mặt Trì Tiểu Trì, đem chiếc đĩa thủy tinh trong suốt đựng dưa hấu và cái nĩa đặt vào lòng cậu.
Trì Tiểu Trì vẫn bị “hóa đơn đóng phạt” ghim tại chỗ, khẽ đảo mắt, cười híp mắt nhìn anh, xem bộ dáng hiển nhiên là không nhận sai.
Lâu Ảnh cúi người, mở miệng, cắn vào mép giấy ghi chú rồi kéo xuống bằng miệng.
Cơ thể Trì Tiểu Trì hơi cứng đờ, nghiêng mặt đi, có ảo giác như đôi mắt bị Lâu Ảnh hôn lên.
Lâu Ảnh ôn hòa nói: “Nếu còn tái phạm sẽ nhốt lại, tạm giam sáu tháng, rõ chưa?”
Mặt Trì Tiểu Trì có chút hồng, nhưng vẫn giả vờ mặt dày, cười hì hì nói: “Tuân lệnh sếp.”
Sếp đẩy phạm nhân của mình đến trước khay trà, hai người chia nhau ăn trái cây, một lát sau Trì Tiểu Trì bảo muốn tắm rửa.
Tắm rửa chính là tắm rửa, Lâu Ảnh giúp Trì Tiểu Trì cởi quần áo, còn mình thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi bên bồn tắm, định gội đầu cho Trì Tiểu Trì.
Lúc này anh mới phát hiện tất cả xà bông trong phòng tắm đều đổi thành loại hương chanh trước kia mình thường dùng.
“Hôm nay anh ra ngoài mua thức ăn, em có nhờ Lucas đi mua.” Trì Tiểu Trì ngồi trong bồn nước ấm, cười khanh khách mà nhìn Lâu Ảnh. Trong hơi nước mờ mịt, đôi mắt của cậu lóe lên như hồ ly, “Em bảo Lucas mua tất cả những loại hương chanh có trên thị trường, chỉ có mùi này là giống mùi trên người anh nhất.”
Lâu Ảnh mở chai dầu gội ra, xịt dung dịch đầu vào tay rồi tạo bọt: “Còn những loại khác đâu?”
Trì Tiểu Trì thản nhiên nói: “Nhét dưới gầm giường chúng ta.”
Lâu Ảnh nở nụ cười bất đắc dĩ, ngón tay dính đầy bọt xà phòng chà lên tóc của cậu, dạy bảo cậu: “Lãng phí.”
Trì Tiểu Trì thoải mái duỗi dài chân trong nước ấm, cổ ngửa ra sau, đưa tay ôm lấy cổ Lâu Ảnh, nhẹ giọng nói: “Em thích.”
Lâu Ảnh cúi người, lưu lại một nụ hôn trên chóp mũi của cậu, xem như ngầm cho phép cậu tùy hứng.
Tắm rửa tốn mất một tiếng đồng hồ. Hai người cũng không có chuyện gì vội để làm, thời gian cứ như nước nhẹ nhàng trôi, hơi nước ấm áp tỏa ra sương mù mông lung khiến người ta buồn ngủ.
Lâu Ảnh lau khô người cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì: “Áo choàng tắm.”
Lâu Ảnh liền đứng dậy đi lấy, nhưng khi anh giúp Trì Tiểu Trì khoác áo choàng lên người thì Trì Tiểu Trì lại kéo tay anh, dẫn dắt anh duỗi tay vào trong túi bên phải của áo choàng tắm.
Nơi đó có chút cộm, Lâu Ảnh không nghĩ nhiều, lấy thứ trong túi ra nhìn vài giây thì mới phản ứng được đó là gì, còn chưa mở miệng thì mặt đã đỏ hơn phân nửa.
…Là một tuýp thuốc mỡ, đã mở lỏng nắp, có mùi bơ ngọt nhàn nhạt.
Trì Tiểu Trì giống như vô ý mà kéo áo choàng tắm, che lại hai chân, hơi nghểnh cằm lên, khiêu khích, “Mùi này là mùi em yêu thích. Cứ nghe theo em.”
Từ khi trở lại thế giới hiện thực tới nay, Trì Tiểu Trì chậm rãi mua thêm niềm vui bất ngờ cho cái nhà này, nhưng cậu không biết, đối với Lâu Ảnh mà nói thì bản thân cậu mới là một niềm vui bất ngờ vô tận.
Lâu Ảnh không nói gì, chỉ lẳng lặng bế thốc Trì Tiểu Trì lên, áo choàng tắm lập tức rớt xuống khỏi người cậu.
Trì Tiểu Trì hít vào một hơi, hai tay ôm chặt Lâu Ảnh không chịu buông, như con chim cút chôn mặt vào hõm vai Lâu Ảnh.
Sau khi đặt Trì Tiểu Trì lên giường, Lâu Ảnh cởi từng cúc áo sơ mi ướt đẫm, chú ý thấy người trên giường lặng lẽ kéo chăn, che lại thân thể.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Sợ à?”
Trì Tiểu Trì haha một tiếng, vẫn chưa đáp lại, nhưng trong tiếng cười lại mang theo chút run rẩy, bàn tay không tự chủ mà nắm lấy mép gối.
Lâu Ảnh hỏi: “Tắt đèn chứ?”
Trì Tiểu Trì dùng giọng mũi đáp: “Tắt.”
Đèn tắt. Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh và hương chanh quen thuộc chui vào trong chăn, sau đó là dính sát, là thân thể nóng lên.
Trong đêm tối chẳng thấy rõ bất cứ thứ gì, xúc giác da thịt càng phóng đại gấp trăm lần, ngàn lần, Trì Tiểu Trì có thể rõ ràng cảm nhận khi cánh tay kia vòng qua thân thể mình đã kiềm chế sức lực khiến nó trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Cậu không tự chủ được mà nhấc eo lên: “Lâu ca…”
“Suỵt.” Lâu Ảnh dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói bên tai cậu: “Xin lỗi, anh cũng là lần đầu tiên, đang học tập.”
Trong một năm rưỡi yêu đương dài lâu này, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng thân thể chân chính của mình.
Khi nước đã đến chân, Trì Tiểu Trì vẫn theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng Lâu Ảnh lại vững vàng ôm cậu từ sau lưng, không cho cậu có bất kỳ cơ hội đổi ý nào, chỉ tăng thêm an ủi: “Rất tốt, làm rất tốt.”
Trì Tiểu Trì ngừng chống cự, trầm thấp lấy hơi.
Lâu Ảnh không chê cậu lúc trước phô trương thanh thế còn hiện tại căng thẳng đến suy yếu, không kêu dừng giữa chừng, cũng không nói ra bất kỳ lời nào không thích hợp, chỉ chầm chậm, dịu dàng mà kiên định để cậu làm chuyện nên làm.
“…Anh.” Lâu Ảnh gọi Trì Tiểu Trì bằng xưng hô mà cậu không chịu nổi, “Nơi nào không thoải mái thì nói để thay đổi.”
Trì Tiểu Trì a một tiếng, ngoan ngoãn như mèo con.
Phía sau truyền đến tiếng thì thầm ấm áp và kiềm chế: “Đừng nhìn anh, hãy nghĩ đến anh. Chúng ta…cứ từ từ.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Trì Tiểu Trì lặng lẽ cầm di động từ đầu giường.
Người ta nói ** một khắc đáng giá ngàn vàng, Trì Tiểu Trì lật ra tỷ giá vàng hôm nay, phát hiện mình kiếm lời hơn bốn triệu.
Cậu thật vui vẻ mà trở mình, lúc này mới phát hiện phía sau vô cùng đau nhức, rên rỉ một tiếng trầm thấp, nghiêng người đem cánh tay của Lâu Ảnh ở bên cạnh đặt lên eo mình. (fynnz.wordpress.com)
Lâu Ảnh bị động tĩnh làm thức tỉnh.
Khi khởi động lại hệ thống, anh mơ màng vươn người sang, hôn lên khóe môi Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh dùng giọng nói khàn khàn chào hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Trì Tiểu Trì không nói ngủ ngon hay không, chỉ lẳng lặng dựa vào lồng ngực của anh, cùng anh hưởng thụ ánh nắng ban mai.
Lâu Ảnh cũng không nói tiếp nữa, ôm lấy Trì Tiểu Trì, thành lập một tập cơ sở dữ liệu, ghi lại tất cả dữ liệu mới tinh liên quan đến Trì Tiểu Trì được thu lại từ hôm qua.
Mỗi một điểm, mỗi một phần da thịt, từ nhỏ đến lớn đều được ghi lại chi tiết rõ ràng.
Trì Tiểu Trì hỏi anh: “Lâu ca, đang suy nghĩ gì vậy?”
Lâu Ảnh nói: “Anh nghĩ, hôm nay chúng ta có thể ở nhà tắm nắng.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Ừm, tắm nắng.”
Ánh nắng len vào từ rèm lụa ngoài cửa sổ, phủ lên thân hai người, làm ấm lên nhiệt độ của hai người đang ngâm mình trong chăn. Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cuộn tròn trong chăn ngủ nướng, tựa như hai con mèo quấn quýt bên nhau.
–Chính Văn Hoàn—
———
/277
|