Mộc Tư Tư bước ra ngoài liền nhìn thấy Nhâm Dạ, vui mừng nhìn anh:” Nhâm Dạ, mình đang tính tìm cậu đây”
“Có việc sao?”
“Đồng phục cổ vũ của câu lạc bộ chắc không cần chúng ta giúp. Lúc nãy Minh Du học muội đã nói em ấy sẽ tài trợ đồng phục không cần hội sinh viên chúng ta, mình đến đây hôm nay lại thành chuyện dư thừa” Nói đến đây khuôn mặt cô tràn đầy ủy khuất
Nhâm Dạ khẽ nhíu mày nói anh đã biết, không quan tâm đến biểu cảm ủy khuất của Mộc Tư Tư mà rời đi
Nhìn bóng lưng Nhâm Dạ Mộc Tư Tư khẽ siết chặt tay. Nhâm Dạ tại sao tôi cố gắng nhiều năm như vậy cậu cũng không nhìn tôi một cái. Nếu đã như vậy thì đừng trách cô
Tư Kỳ nhìn thấy chút độc ác lóe lên trong mắt Mộc Tư Tư, khẽ dụi mắt, thầm nói chắc là mình nhìn lầm thôi, Mộc hoa khôi là người rất dịu dàng không thể có ánh mắt như vậy được.
Đến tối, Minh Du đang thu dọn đồ để trở về thì Tiểu Mặc xuất hiện:” Minh Du, cậu có muốn đi ăn chung với bọn mình không?”
“Hôm nay mình có hẹn bạn ăn chung rồi, hẹn mọi người khi khác nha” Cô vẻ mặt áy náy đáp
Tiểu Mặc khoác tay:” Không sao, lần sau chúng ta lại đi chung”
“Được”
Minh Du ra khỏi câu lạc bộ, nhìn xung quanh không thấy bóng người cô mong chờ. Khuôn mặt có chút thất vọng mà chính cô cũng không nhận ra. Minh Du vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ trên đường. Rốt cuộc mình đang mong chờ thứ gì chứ! Đúng là ngốc nghếch. Rõ ràng người nói theo đuổi mình là anh ấy, mới được mấy ngày đã không xuất hiện nữa rồi. Một chút kiên nhẫn cũng chẳng có
Minh Du mặc áo bông nhỏ vừa bước vừa nhỏ giọng mắng:” Đại thần là đồ đáng ghét, đáng ghét. Có chết cũng không thích anh”
“Câu này không thể nói tùy tiện đâu” Một chiếc khăn choàng màu hồng phấn quấn quanh cổ cô, mang đến hơi ấm đặc biệt thoải mái
Minh Du giật mình, đỏ mặt có chút tức giận nói:” Đại thần anh nghe lén người ta nói chuyện”
Nhâm Dạ chỉnh lại khăn choàng cho cô, nhéo chiếc mũi đỏ lên vì lạnh:” Không phải đang nói về anh sao, chính chủ cũng không được phép nghe?”
Cô chun chun mũi:” Không cho phép nghe”
Tiếng cười trầm thấp phát ra:” Được, vậy tiểu Du Du sỏi dưới chân có thù với em sao? Anh thấy em đá nó cả quãng đường rồi”
Minh Du rụt rụt chân:” Còn không phải tại anh sao?” Cô lí nhí trả lời
Nhâm Dạ đột ngột áp sát, hỏi cô:” Tại anh làm sao?”
“Tại, tại anh giống y như viên sỏi vậy!!” Minh Du lùi lại thoát khỏi hơi thở đang bao trùm lấy cô, chạy bước nhỏ về phía trước. Đáng ghét, anh lúc nào cũng trêu chọc cô
Anh sải bước đến gần kéo cô lại:” Được rồi, không trêu em nữa. Chúng ta đi thôi”
Lúc này Minh Du mới để ý khăn choàng của anh và cô là cùng một kiểu dáng, lỗ tai không nhịn được mà đỏ lên:” Đại thần, chiếc khăn này?”
“Tặng em”
Nhâm Dạ đi song song với cô, lúc nãy anh đi mua khăn choàng nên mới đến trễ. Cả đường đi đều ủ khăn trong áo khoác làm ấm. Không ngờ vừa đến đã thấy cô trút giận lên hòn đá lại nghe cô gái nhỏ mắng anh, thật là, đổi lại hôm nay không đến chắc anh chẳng còn hy vọng theo đuổi cô. Đúng là mèo con nhỏ, móng vuốt rất nhọn, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện.
“Minh Du”
“Dạ?”
“Em có thấy lạnh không?”
Mặc dù buổi tối khá lạnh nhưng cô vẫn chịu được:” Không ạ”
“Anh thấy rất lạnh”
“A? Vậy phải làm sao? Hay là anh choàng khăn của em đi”
Nhâm Dạ cúi đầu cười nhẹ:” Không cần, anh nhận hơi ấm từ tay em là được”
Dứt lời anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng noãn của cô nhét vào túi áo mình:” Rất ấm”
Lúc này cô mới biết mình bị lừa. Đại thần anh càng ngày càng hư rồi!!
“Có việc sao?”
“Đồng phục cổ vũ của câu lạc bộ chắc không cần chúng ta giúp. Lúc nãy Minh Du học muội đã nói em ấy sẽ tài trợ đồng phục không cần hội sinh viên chúng ta, mình đến đây hôm nay lại thành chuyện dư thừa” Nói đến đây khuôn mặt cô tràn đầy ủy khuất
Nhâm Dạ khẽ nhíu mày nói anh đã biết, không quan tâm đến biểu cảm ủy khuất của Mộc Tư Tư mà rời đi
Nhìn bóng lưng Nhâm Dạ Mộc Tư Tư khẽ siết chặt tay. Nhâm Dạ tại sao tôi cố gắng nhiều năm như vậy cậu cũng không nhìn tôi một cái. Nếu đã như vậy thì đừng trách cô
Tư Kỳ nhìn thấy chút độc ác lóe lên trong mắt Mộc Tư Tư, khẽ dụi mắt, thầm nói chắc là mình nhìn lầm thôi, Mộc hoa khôi là người rất dịu dàng không thể có ánh mắt như vậy được.
Đến tối, Minh Du đang thu dọn đồ để trở về thì Tiểu Mặc xuất hiện:” Minh Du, cậu có muốn đi ăn chung với bọn mình không?”
“Hôm nay mình có hẹn bạn ăn chung rồi, hẹn mọi người khi khác nha” Cô vẻ mặt áy náy đáp
Tiểu Mặc khoác tay:” Không sao, lần sau chúng ta lại đi chung”
“Được”
Minh Du ra khỏi câu lạc bộ, nhìn xung quanh không thấy bóng người cô mong chờ. Khuôn mặt có chút thất vọng mà chính cô cũng không nhận ra. Minh Du vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ trên đường. Rốt cuộc mình đang mong chờ thứ gì chứ! Đúng là ngốc nghếch. Rõ ràng người nói theo đuổi mình là anh ấy, mới được mấy ngày đã không xuất hiện nữa rồi. Một chút kiên nhẫn cũng chẳng có
Minh Du mặc áo bông nhỏ vừa bước vừa nhỏ giọng mắng:” Đại thần là đồ đáng ghét, đáng ghét. Có chết cũng không thích anh”
“Câu này không thể nói tùy tiện đâu” Một chiếc khăn choàng màu hồng phấn quấn quanh cổ cô, mang đến hơi ấm đặc biệt thoải mái
Minh Du giật mình, đỏ mặt có chút tức giận nói:” Đại thần anh nghe lén người ta nói chuyện”
Nhâm Dạ chỉnh lại khăn choàng cho cô, nhéo chiếc mũi đỏ lên vì lạnh:” Không phải đang nói về anh sao, chính chủ cũng không được phép nghe?”
Cô chun chun mũi:” Không cho phép nghe”
Tiếng cười trầm thấp phát ra:” Được, vậy tiểu Du Du sỏi dưới chân có thù với em sao? Anh thấy em đá nó cả quãng đường rồi”
Minh Du rụt rụt chân:” Còn không phải tại anh sao?” Cô lí nhí trả lời
Nhâm Dạ đột ngột áp sát, hỏi cô:” Tại anh làm sao?”
“Tại, tại anh giống y như viên sỏi vậy!!” Minh Du lùi lại thoát khỏi hơi thở đang bao trùm lấy cô, chạy bước nhỏ về phía trước. Đáng ghét, anh lúc nào cũng trêu chọc cô
Anh sải bước đến gần kéo cô lại:” Được rồi, không trêu em nữa. Chúng ta đi thôi”
Lúc này Minh Du mới để ý khăn choàng của anh và cô là cùng một kiểu dáng, lỗ tai không nhịn được mà đỏ lên:” Đại thần, chiếc khăn này?”
“Tặng em”
Nhâm Dạ đi song song với cô, lúc nãy anh đi mua khăn choàng nên mới đến trễ. Cả đường đi đều ủ khăn trong áo khoác làm ấm. Không ngờ vừa đến đã thấy cô trút giận lên hòn đá lại nghe cô gái nhỏ mắng anh, thật là, đổi lại hôm nay không đến chắc anh chẳng còn hy vọng theo đuổi cô. Đúng là mèo con nhỏ, móng vuốt rất nhọn, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện.
“Minh Du”
“Dạ?”
“Em có thấy lạnh không?”
Mặc dù buổi tối khá lạnh nhưng cô vẫn chịu được:” Không ạ”
“Anh thấy rất lạnh”
“A? Vậy phải làm sao? Hay là anh choàng khăn của em đi”
Nhâm Dạ cúi đầu cười nhẹ:” Không cần, anh nhận hơi ấm từ tay em là được”
Dứt lời anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng noãn của cô nhét vào túi áo mình:” Rất ấm”
Lúc này cô mới biết mình bị lừa. Đại thần anh càng ngày càng hư rồi!!
/56
|