Nhìn bóng lưng Minh Du rời đi, Minh Thương ôm eo vợ mình:” Em nhìn xem khuôn mặt con bé giống em không, càng giống lúc em lén lút chạy đi gặp anh”
“Hừ! Ai lén lút chạy đi gặp anh chứ”
Du Thiểm lại thở dài:“ Ài, sao em không nhìn ra, con gái lớn rồi. Đi với ai cũng giấu chúng ta. Không biết tiểu quỷ nào đang ở ngoài đó”.
Minh Du mở cổng liền nhìn thấy anh:” Học trưởng anh đợi lâu chưa ạ?”
“Không lâu, không phải bảo em đừng chạy nhanh như vậy sao? Lại không nghe lời?”
Minh Du thà chết không sờn:” Em không chạy”
“Mặt đều đỏ lên hết rồi”
Minh Du ngậm miệng, mặt đỏ không phải do chạy, còn không phải tại anh nói câu kia.
Nhâm Dạ không làm khó cô nữa, mở cửa xe cho cô lên
Cứ tưởng anh sẽ không nói gì nữa, Nhâm Dạ lại hỏi cô:” Hôm nay em đến câu lạc bộ billiards?”
“Sao anh biết? Anh cũng ở đó?”
Nhâm Dạ khẽ cười:” Ừm, lần sau đi với anh”
Minh Du vâng một tiếng, lại nghĩ xem lúc ở câu lạc bộ mình có làm điều gì kì quái không. Chắc là không có đâu, cô tự an ủi chính mình.
Nhâm Dạ lái xe cả một đêm, về đến Bắc Kinh đã là hai giờ sáng, bây giờ không thể vào trường được, anh bẻ lái về chung cư.
Xe dừng lại, Minh Du vẫn ngủ say. Nhâm Dạ biết cô mệt mỏi không nỡ gọi dậy
Anh xuống xe vòng qua ghế phụ, ôm cả người cô xuống, Minh Du ngủ say còn rúc vào lòng anh. Đúng là mèo con ham ngủ
Sáng sớm, cô bị tia nắng chiếu vào mà tỉnh giấc, giật mình nhận ra mình đang nằm trên giường. Không phải kí túc xá cũng không phải xe học trưởng, đây là đâu a. Không lẽ cô bị bắt cóc rồi
Nhâm Dạ nghe tiếng động, biết cô đã thức liền gõ cửa phòng:” Mau ra ăn sáng đi”
Lúc này còn không biết mình đang ở đâu thì cô chính là đồ ngốc aaaaaaa. Minh Du lăn lộn trên giường không ngừng kêu gào trong lòng
“Còn không ra đồ ăn cũng sẽ hết”
Minh Du chậm chạp mở cửa phòng, đối diện với anh lỗ tai đã đỏ lên:” Học trưởng em, em…anh”
“Minh Du em mà còn lắp bắp nữa chuyện chưa xảy ra sẽ thành thật đấy” Nhâm Dạ vào bếp lấy thức ăn
Cô nhanh chóng im miệng, quan sát nhà anh, nghe Minh Lục nói anh không thường xuyên ở kí túc xá, chắc là ngủ ở đây. Một phòng khách, một gian nhà bếp nho nhỏ và chỉ có một phòng ngủ. Khuôn mặt thoáng đỏ bừng, tối qua cô ngủ trên chiếc giường của anh!!
Đang rối rắm thì điện thoại cô đổ chuông là Giản Tâm Di gọi đến:” Mình nghe nè Tâm Di”
“Du Du, cậu đang ở đâu thế?”
“Mình, mình đang ở nhà bạn. Lát nữa sẽ về kí túc”
“Ok, không biết Châu Sa nghĩ sao mà nói cậu đang ở cùng đại thần, haha”
Minh Du cười gượng:” Đúng vậy, sao mình có thể ở cùng anh ấy chứ”
Nhâm Dạ ngồi xuống bàn ăn mắt vẫn nhìn xem cô gái nhỏ. Minh Du ra hiệu cho anh giữ im lặng
Cô cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Vì không chú ý cô va vào chân bàn vô thức kêu một tiếng:” A”
“Có sao không em” Nhâm Dạ nhanh chóng vòng qua xem xét chân cô
Sức nóng từ bàn tay anh không ngừng truyền đến, cô vô thức rục chân lại:” Không sao, em không sao”
Nhâm Dạ mắt thấy cô không sao thật liền buông chân cô ra:” Cẩn thận một chút”
Giản Tâm Di đầu bên kia nghe cô la chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì đã nghe âm thanh Hội trưởng đại nhân của mình vang lên, Giản Tâm Di ngây người, cô nuốt nước bọt:” Du Du mình cúp trước”
Không để cô trả lời Giản Tâm Di nhanh chóng tắt máy. Minh Du mặt không còn gì luyến tiếc. Chuyến này cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch
“Ăn sáng”
Minh Du bây giờ mới chú ý trên bàn sẵn hai phần bữa sáng, là đại thần nấu sao! Cô ăn một chút lại nhìn lén anh.
Nhâm Dạ ăn xong ngước mắt nhìn cô:” Mặt anh có dính gì sao?”
“Đại thần, anh biết nấu ăn sao?”
“Không hay nấu, vẫn biết làm vài món đơn giản”
“Hừ! Ai lén lút chạy đi gặp anh chứ”
Du Thiểm lại thở dài:“ Ài, sao em không nhìn ra, con gái lớn rồi. Đi với ai cũng giấu chúng ta. Không biết tiểu quỷ nào đang ở ngoài đó”.
Minh Du mở cổng liền nhìn thấy anh:” Học trưởng anh đợi lâu chưa ạ?”
“Không lâu, không phải bảo em đừng chạy nhanh như vậy sao? Lại không nghe lời?”
Minh Du thà chết không sờn:” Em không chạy”
“Mặt đều đỏ lên hết rồi”
Minh Du ngậm miệng, mặt đỏ không phải do chạy, còn không phải tại anh nói câu kia.
Nhâm Dạ không làm khó cô nữa, mở cửa xe cho cô lên
Cứ tưởng anh sẽ không nói gì nữa, Nhâm Dạ lại hỏi cô:” Hôm nay em đến câu lạc bộ billiards?”
“Sao anh biết? Anh cũng ở đó?”
Nhâm Dạ khẽ cười:” Ừm, lần sau đi với anh”
Minh Du vâng một tiếng, lại nghĩ xem lúc ở câu lạc bộ mình có làm điều gì kì quái không. Chắc là không có đâu, cô tự an ủi chính mình.
Nhâm Dạ lái xe cả một đêm, về đến Bắc Kinh đã là hai giờ sáng, bây giờ không thể vào trường được, anh bẻ lái về chung cư.
Xe dừng lại, Minh Du vẫn ngủ say. Nhâm Dạ biết cô mệt mỏi không nỡ gọi dậy
Anh xuống xe vòng qua ghế phụ, ôm cả người cô xuống, Minh Du ngủ say còn rúc vào lòng anh. Đúng là mèo con ham ngủ
Sáng sớm, cô bị tia nắng chiếu vào mà tỉnh giấc, giật mình nhận ra mình đang nằm trên giường. Không phải kí túc xá cũng không phải xe học trưởng, đây là đâu a. Không lẽ cô bị bắt cóc rồi
Nhâm Dạ nghe tiếng động, biết cô đã thức liền gõ cửa phòng:” Mau ra ăn sáng đi”
Lúc này còn không biết mình đang ở đâu thì cô chính là đồ ngốc aaaaaaa. Minh Du lăn lộn trên giường không ngừng kêu gào trong lòng
“Còn không ra đồ ăn cũng sẽ hết”
Minh Du chậm chạp mở cửa phòng, đối diện với anh lỗ tai đã đỏ lên:” Học trưởng em, em…anh”
“Minh Du em mà còn lắp bắp nữa chuyện chưa xảy ra sẽ thành thật đấy” Nhâm Dạ vào bếp lấy thức ăn
Cô nhanh chóng im miệng, quan sát nhà anh, nghe Minh Lục nói anh không thường xuyên ở kí túc xá, chắc là ngủ ở đây. Một phòng khách, một gian nhà bếp nho nhỏ và chỉ có một phòng ngủ. Khuôn mặt thoáng đỏ bừng, tối qua cô ngủ trên chiếc giường của anh!!
Đang rối rắm thì điện thoại cô đổ chuông là Giản Tâm Di gọi đến:” Mình nghe nè Tâm Di”
“Du Du, cậu đang ở đâu thế?”
“Mình, mình đang ở nhà bạn. Lát nữa sẽ về kí túc”
“Ok, không biết Châu Sa nghĩ sao mà nói cậu đang ở cùng đại thần, haha”
Minh Du cười gượng:” Đúng vậy, sao mình có thể ở cùng anh ấy chứ”
Nhâm Dạ ngồi xuống bàn ăn mắt vẫn nhìn xem cô gái nhỏ. Minh Du ra hiệu cho anh giữ im lặng
Cô cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Vì không chú ý cô va vào chân bàn vô thức kêu một tiếng:” A”
“Có sao không em” Nhâm Dạ nhanh chóng vòng qua xem xét chân cô
Sức nóng từ bàn tay anh không ngừng truyền đến, cô vô thức rục chân lại:” Không sao, em không sao”
Nhâm Dạ mắt thấy cô không sao thật liền buông chân cô ra:” Cẩn thận một chút”
Giản Tâm Di đầu bên kia nghe cô la chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì đã nghe âm thanh Hội trưởng đại nhân của mình vang lên, Giản Tâm Di ngây người, cô nuốt nước bọt:” Du Du mình cúp trước”
Không để cô trả lời Giản Tâm Di nhanh chóng tắt máy. Minh Du mặt không còn gì luyến tiếc. Chuyến này cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch
“Ăn sáng”
Minh Du bây giờ mới chú ý trên bàn sẵn hai phần bữa sáng, là đại thần nấu sao! Cô ăn một chút lại nhìn lén anh.
Nhâm Dạ ăn xong ngước mắt nhìn cô:” Mặt anh có dính gì sao?”
“Đại thần, anh biết nấu ăn sao?”
“Không hay nấu, vẫn biết làm vài món đơn giản”
/56
|