Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Chương 38 - Anh ta không nói gì, chứng tỏ tình yêu của anh ta là có hạn
/61
|
“His little speaking shows his love but small.” - The Two Gentlemen of Verona (Act 1, Scene 2)
- --------
Thợ gõ: Dờ
Khi sự khó hiểu và bực bội của hai người lên đến đỉnh điểm thì điện thoại đã kết nối. Sự thực chứng minh đây không phải là một thời điểm tốt, khi hai đỉnh sóng gặp nhau sẽ hình thành nên hiện tượng biển động mạnh.
Tiếng tút tút vừa dứt, cả hai người đều cùng lên tiếng. Vì nói quá nhanh nên giọng nói chồng lên nhau, hoàn toàn không hiểu bên kia nói gì. Hai giây sau lại tiếp tục đồng thanh: “Anh/em nói gì?”
Tiếng thở của Biên Thành nặng nề hơn: “Em nói trước đi.”
“Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?” Văn Địch nổi khùng, “Chuyện lớn như vậy mà sao không nói cho tôi biết sớm?” Lúc cảm xúc bị kích động, ký ức quá khứ cứ dâng trào như cơn thủy triều. Văn Địch nhớ lại từng cảnh tượng trong ký ức, đột nhiên bắt được một manh mối rất rõ ràng: “Lần đầu tiên anh gặp tôi, lấy USB xong thì quay lưng đi ngay lập tức! Ngay từ đầu tên khốn nhà anh đã định giấu giếm tôi rồi!”
“Thoạt nhìn em không còn nhớ gì nữa,“ Biên Thành nói: “Tôi không nắm rõ tình huống, không biết em giận tôi bởi vì không quay lại tìm em, không muốn nhớ về chuyện lúc trước nữa, hay là thật sự quên mất rồi, cho nên chưa biết phải làm thế nào.”
“Vậy sau đó thì sao? Anh biết tôi bị chứng mất trí nhớ lúc say rượu rồi mà tại sao không nói?”
“Trong mắt em thì tôi là người mới gặp vài lần mà? Nếu đột nhiên nói rằng tôi với em đã kết hôn rồi, em sẽ tin chuyện vô lý như vậy sao?”
Văn Địch thở dài, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay còn lại lên đỡ trán: “Người bình thường sẽ không tin, nhưng tôi thích anh mà! Nếu như biết người mình thích và mình đã có một ký ức đẹp như vậy thì sẽ rất vui mừng.”
Bên kia im lặng một lát, đột nhiên nói với giọng kinh ngạc: “Em thích tôi?“. đam mỹ hài
Văn Địch bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân sôi sùng sục, chỉ muốn hét toáng lên như cái meme con chuột đất gào thét trên vùng đất hoang dã: “Hả???!”
Cái gì??! Cậu liên tục nhảy múa thu hút đối tượng giao phối như một con tùng kê những ba tháng, chỉ thiếu điều viết chữ “dại trai” lên mặt, thế mà anh ta lại không biết??!
“Tôi không thích anh mà ăn no rửng mỡ theo đuổi anh những ba tháng??!” Văn Địch gào lên.
Bên kia im lặng càng lâu hơn, khi mở miệng ra lần nữa thì giọng điệu có thêm sự khiếp sợ: “Em theo đuổi tôi?”
Văn Địch nhìn lên trần nhà, trong tưởng tượng của cậu, cậu đã tròng dây thừng vào cổ và treo lủng lẳng dưới cái trụ đèn rồi.
“Nếu không theo đuổi thì tại sao lại mời anh đi ăn, mời anh nghe hòa nhạc, còn theo anh vào khách sạn để thuê phòng??!” Văn Địch hét lên, “Tôi đâu phải rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi còn phải viết luận văn, phải làm việc vặt, còn cả đống chuyện linh tinh cần xử lý. Tôi không thích anh mà từ sáng đến tối nhắn Wechat nói chuyện với anh, hẹn anh đi chơi?!”
“Vậy sao,“ Biên Thành càng lúc càng kích động, “Tôi hiểu rồi.”
“Bây giờ thì anh hiểu rồi??!” Văn Địch muốn bóp cổ anh ta mà lắc, xem bên trong ngoài ký hiệu Toán học ra thì còn cái quái quỷ gì, “Vậy anh nghĩ ba tháng qua tôi đang làm gì??!”
“Ồ,“ Biên Thành nói: “Tôi tưởng em định dùng tôi để chọc tức bạn trai cũ.”
Trong chớp mắt, hai đầu điện thoại đều lặng ngắt như tờ. Trong nhà 301, Biên Thành nhìn thấy Tống Vũ Trì đang trợn mắt thật to với mình, điện thoại trong tay anh ta rơi cái bộp xuống sàn.
Tên này đang làm gì vậy??!
Hai giây sau, đầu Văn Địch nổ tung, lửa giận tuôn ra ngoài như nham thạch, thiêu cháy toàn thân cậu: “Anh nói gì?!”
Vào lúc này, bất cứ ai biết ý sẽ im lặng không lên tiếng, thế nhưng Biên Thành lại tiếp tục nói: “Em hận cậu ta còn gì? Tôi tưởng em muốn tìm một người để báo thù cậu ta nên mới đến tìm tôi.”
Văn Địch đơ người, máu điên xông lên não, huyệt thái dương giật đùng đùng: “Sao anh lại nghĩ như vậy??!”
Tống Vũ Trì ngồi đối diện, gắng sức ra hiệu cho Biên Thành dừng lại, thế nhưng vẫn không thể ngăn anh tự đắp mộ cho mình: “Em nghĩ lại xem, cậu ta về nước chưa bao lâu, em bắt đầu thường xuyên mời tôi đi ăn; chạm mặt cậu ta ở khách sạn, em cố tình khiến cậu ta hiểu lầm chúng ta đang yêu nhau; em còn nhờ tôi giả làm bạn trai để đi họp lớp.”
“Tôi...” Văn Địch tức đến nỗi răng môi lẫn lộn, “Tôi rảnh lắm hay sao mà phí bao nhiêu công sức chỉ để chọc tức bạn trai cũ??!”
Biên Thành nhắc nhở cậu: “Năm năm trước em còn kết hôn với tôi để chọc tức bạn trai cũ đấy.”
Tống Vũ Trì bắt đầu cân nhắc, nếu đánh hôn mê thằng bạn nối khố mà có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân này - thì anh rất vui lòng ra tay.
Văn Địch ở bên kia đã tiến vào giai đoạn phát xạ, cả người bốc cháy phừng phừng như mặt trời.
“Anh bị chập mạch à?” Văn Địch gào vào ống nghe, “Từ lúc vào học là tôi đã thích anh rồi! Tôi mua cả giáo trình Hình học phức, lén chạy vào tòa nhà 3 để nghe anh giảng bài, quấy rầy bạn bè giải thích về Tô pô, tất cả chỉ vì muốn tán tỉnh anh đấy! Lúc tôi ép bản thân phải nghe giảng Toán như nghe sách trời thì còn chẳng biết Hà Văn Hiên đang lêu lổng ở phương trời nào, liên quan quái gì đến hắn ta!”
Vừa nói xong Văn Địch đã nhận ra, không cần người khác tiết lộ, cậu đã tự trình diễn toàn bộ hành vi dại trai của mình rồi. Tự dưng có cảm giác muốn mãi mãi chìm vào giấc ngủ đông không cần tỉnh lại.
Đại khái là Biên Thành cũng khiếp sợ bởi lịch sử dại trai của cậu, một lát sau mới nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Câu trả lời đầy bình thản này lại châm lên ngòi nổ của Văn Địch, “Được cái đầu anh!” Cậu kêu lên, “Trong mắt anh, tôi là loại người như vậy sao? Kéo người khác xuống nước để bản thân được nở mày nở mặt? Anh không chỉ nghi ngờ tình cảm mà còn nghi ngờ đạo đức của tôi!”
Lúc này, là người bình thường thì sẽ phản bác lại rằng không phải, nhưng Biên Thành lại thốt một câu: “Xin lỗi.”
Tống Vũ Trì liên tục đập đầu vào thành bàn. Hết cứu, tên này hết cứu rồi.
Văn Địch vừa thở hồng hộc vừa xoa ngực - cậu tức đến độ nhồi máu cơ tim rồi, “Tôi tốn bao nhiêu công sức theo đuổi anh, con mẹ nó anh mù mắt à mà không nhận ra? Tôi đào tim đào phổi cho anh là để được dẫn anh đi lượn một vòng trước mắt hắn ta? Hắn ta là cái thá gì mà tôi phải lãng phí công sức?”
Biên Thành không quen nghe chửi bậy liên hoàn, nhưng mà nghe đoạn này lại khá là bùi tai.
“Xin lỗi.” Anh nói.
“Anh chỉ biết nói câu đấy thôi à?” Văn Địch nghiến răng, “Không còn gì muốn nói nữa?”
“...Thực sự xin lỗi.”
Người này là cái máy lặp hay sao vậy?! “Anh nói câu đấy mấy lần rồi! Bình thường anh ăn nói hay lắm mà? Sao bây giờ chỉ biết nói chữ đấy?”
Sau đó, Biên Thành thực sự đổi câu khác - một câu mà Văn Địch ghét nhất: “Em bình tĩnh đi, chúng ta cần xem xét vấn đề này một cách lý trí.”
Tống Vũ Trì bắt đầu lướt danh bạ, anh ta cảm thấy bây giờ tìm luật sư viết bản thảo thỏa thuận ly hôn là vừa đẹp.
“Ai cần lý trí!” Văn Địch gào lên, “Tôi đang cãi nhau với anh đấy, cãi nhau là phải trút hết cảm xúc!”
“Em xem đi, từ góc độ của tôi thì rất dễ hiểu lầm,“ Biên Thành nói: “Em kết hôn với tôi là bởi vì cậu ta...”
Tống Vũ Trì cảm thấy vụ án dân sự này sắp thăng cấp lên thành vụ án hình sự rồi.
Văn Địch không thể tin nổi: “Anh cảm thấy là lỗi của tôi?!”
“Em còn giữ bức thư tình mà cậu ta viết cho em...”
“Đó là bởi vì...” Nói một nửa, Văn Địch đột nhiên nhận ra vấn đề, “Đợi đã, sao anh biết tôi giữ thư tình?”
Hiện trường rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
“Anh nói rõ ràng cho tôi!” Văn Địch càng ngày càng sợ hãi, “Sao mà anh biết chuyện thư tình?”
Biên Thành ngập ngừng một lát rồi nói: “Ban công.”
“Cái gì...”
“Tối hôm ấy tôi ở ban công.”
“Hôm nào...”
“Qanik.” Biên Thành nói.
Văn Địch im lặng một lúc, quay phắt đầu nhìn ra cửa kính. Bên ngoài là bầu trời đêm tối đen, cách lớp kính thủy tinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bông tuyết màu xám trắng bay xuống.
Tuyết đang rơi giữa bầu trời.
Văn Địch nhíu mày, sau đó trợn to mắt. Từng chuyện suốt mấy tháng qua bỗng liên kết lại với nhau. Quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cậu hận mình quá ngu xuẩn. Cậu đi lướt qua Vu Tĩnh Di vẫn đang ngồi im xem kịch từ nãy đến giờ, cô ấy ngạc nhiên hỏi “sao vậy”, Văn Địch không trả lời, mở toang cửa nhà ra.
Biên Thành cầm điện thoại đứng trước mặt cậu. Sau lưng, cửa nhà 301 đang mở, Tống Vũ Trì khoanh tay đứng tựa vào khung cửa.
Trong đầu Văn Địch hiện lên vô số tin nhắn trong điện thoại, cãi tay đôi, tiếng ồn, khói trắng, camera... Cái người hành hạ cậu đến mức suýt phát điên suốt mấy tháng qua hóa ra chính là tên này!
Cậu buông điện thoại xuống rồi ngắt máy, “Tài khoản Wechat đó là acc phụ của anh?”
“Đúng vậy.”
“Nhà anh có một cậu trai cao không đến mét bảy?”
“Em trai tôi.”
“Anh biết tôi ở nhà đối diện từ lúc nào?”
Biên Thành im lặng một lát, trả lời: “Một tháng trước.”
Lại nữa! Giống y hệt như chuyện kết hôn! Văn Địch sắp sụp đổ mất, vì sao lần nào cậu cũng là người cuối cùng biết được sự thật?
Còn rất nhiều chuyện cần tính sổ.
“Anh!” Văn Địch chỉ vào anh, “Ban ngày ban mặt tập violin, còn nói tôi không có đạo đức xã hội?”
Biên Thành im lặng rồi đáp: “Đúng vậy.”
“Đốt cháy cả bếp, thả khí độc vào nhà tôi, còn nói tôi viết chữ xấu?”
“....Đúng vậy.”
“Shakespeare là tác giả hạng ba, tôi không có gu mới thích đọc,“ Văn Địch liệt kê từng việc rất rõ ràng, “Tôi tự cho mình là giỏi giang, phủ nhận nỗ lực của người khác, tôi nói chuyện không có logic, không có thường thức, trong não có trùng đế giày...”
Biên Thành mở miệng, Tống Vũ Trì tưởng rằng anh sẽ quỳ xuống xin lỗi, nhưng cuối cùng lại nghe thấy một câu: “Lúc đó tôi không biết đó là em...”
Lòng Tống Vũ Trì như đốm tro tàn tắt ngúm. Hết cứu hoàn toàn rồi, chôn đi.
Văn Địch nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Vậy là anh thừa nhận tất cả là sự thật?!”
“Sau khi biết em ở đối diện,“ Biên Thành nói: “Tôi không còn nói những lời như vậy nữa.”
Văn Địch trừng mắt lên, ngón tay run rẩy chỉ vào anh. Cậu lùi lại hai bước, hùng hổ đóng sầm cửa lại kèm theo một câu:
Cút!
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư vẫn gây tăng xông như ngày nào.
- --------
Thợ gõ: Dờ
Khi sự khó hiểu và bực bội của hai người lên đến đỉnh điểm thì điện thoại đã kết nối. Sự thực chứng minh đây không phải là một thời điểm tốt, khi hai đỉnh sóng gặp nhau sẽ hình thành nên hiện tượng biển động mạnh.
Tiếng tút tút vừa dứt, cả hai người đều cùng lên tiếng. Vì nói quá nhanh nên giọng nói chồng lên nhau, hoàn toàn không hiểu bên kia nói gì. Hai giây sau lại tiếp tục đồng thanh: “Anh/em nói gì?”
Tiếng thở của Biên Thành nặng nề hơn: “Em nói trước đi.”
“Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?” Văn Địch nổi khùng, “Chuyện lớn như vậy mà sao không nói cho tôi biết sớm?” Lúc cảm xúc bị kích động, ký ức quá khứ cứ dâng trào như cơn thủy triều. Văn Địch nhớ lại từng cảnh tượng trong ký ức, đột nhiên bắt được một manh mối rất rõ ràng: “Lần đầu tiên anh gặp tôi, lấy USB xong thì quay lưng đi ngay lập tức! Ngay từ đầu tên khốn nhà anh đã định giấu giếm tôi rồi!”
“Thoạt nhìn em không còn nhớ gì nữa,“ Biên Thành nói: “Tôi không nắm rõ tình huống, không biết em giận tôi bởi vì không quay lại tìm em, không muốn nhớ về chuyện lúc trước nữa, hay là thật sự quên mất rồi, cho nên chưa biết phải làm thế nào.”
“Vậy sau đó thì sao? Anh biết tôi bị chứng mất trí nhớ lúc say rượu rồi mà tại sao không nói?”
“Trong mắt em thì tôi là người mới gặp vài lần mà? Nếu đột nhiên nói rằng tôi với em đã kết hôn rồi, em sẽ tin chuyện vô lý như vậy sao?”
Văn Địch thở dài, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay còn lại lên đỡ trán: “Người bình thường sẽ không tin, nhưng tôi thích anh mà! Nếu như biết người mình thích và mình đã có một ký ức đẹp như vậy thì sẽ rất vui mừng.”
Bên kia im lặng một lát, đột nhiên nói với giọng kinh ngạc: “Em thích tôi?“. đam mỹ hài
Văn Địch bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân sôi sùng sục, chỉ muốn hét toáng lên như cái meme con chuột đất gào thét trên vùng đất hoang dã: “Hả???!”
Cái gì??! Cậu liên tục nhảy múa thu hút đối tượng giao phối như một con tùng kê những ba tháng, chỉ thiếu điều viết chữ “dại trai” lên mặt, thế mà anh ta lại không biết??!
“Tôi không thích anh mà ăn no rửng mỡ theo đuổi anh những ba tháng??!” Văn Địch gào lên.
Bên kia im lặng càng lâu hơn, khi mở miệng ra lần nữa thì giọng điệu có thêm sự khiếp sợ: “Em theo đuổi tôi?”
Văn Địch nhìn lên trần nhà, trong tưởng tượng của cậu, cậu đã tròng dây thừng vào cổ và treo lủng lẳng dưới cái trụ đèn rồi.
“Nếu không theo đuổi thì tại sao lại mời anh đi ăn, mời anh nghe hòa nhạc, còn theo anh vào khách sạn để thuê phòng??!” Văn Địch hét lên, “Tôi đâu phải rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi còn phải viết luận văn, phải làm việc vặt, còn cả đống chuyện linh tinh cần xử lý. Tôi không thích anh mà từ sáng đến tối nhắn Wechat nói chuyện với anh, hẹn anh đi chơi?!”
“Vậy sao,“ Biên Thành càng lúc càng kích động, “Tôi hiểu rồi.”
“Bây giờ thì anh hiểu rồi??!” Văn Địch muốn bóp cổ anh ta mà lắc, xem bên trong ngoài ký hiệu Toán học ra thì còn cái quái quỷ gì, “Vậy anh nghĩ ba tháng qua tôi đang làm gì??!”
“Ồ,“ Biên Thành nói: “Tôi tưởng em định dùng tôi để chọc tức bạn trai cũ.”
Trong chớp mắt, hai đầu điện thoại đều lặng ngắt như tờ. Trong nhà 301, Biên Thành nhìn thấy Tống Vũ Trì đang trợn mắt thật to với mình, điện thoại trong tay anh ta rơi cái bộp xuống sàn.
Tên này đang làm gì vậy??!
Hai giây sau, đầu Văn Địch nổ tung, lửa giận tuôn ra ngoài như nham thạch, thiêu cháy toàn thân cậu: “Anh nói gì?!”
Vào lúc này, bất cứ ai biết ý sẽ im lặng không lên tiếng, thế nhưng Biên Thành lại tiếp tục nói: “Em hận cậu ta còn gì? Tôi tưởng em muốn tìm một người để báo thù cậu ta nên mới đến tìm tôi.”
Văn Địch đơ người, máu điên xông lên não, huyệt thái dương giật đùng đùng: “Sao anh lại nghĩ như vậy??!”
Tống Vũ Trì ngồi đối diện, gắng sức ra hiệu cho Biên Thành dừng lại, thế nhưng vẫn không thể ngăn anh tự đắp mộ cho mình: “Em nghĩ lại xem, cậu ta về nước chưa bao lâu, em bắt đầu thường xuyên mời tôi đi ăn; chạm mặt cậu ta ở khách sạn, em cố tình khiến cậu ta hiểu lầm chúng ta đang yêu nhau; em còn nhờ tôi giả làm bạn trai để đi họp lớp.”
“Tôi...” Văn Địch tức đến nỗi răng môi lẫn lộn, “Tôi rảnh lắm hay sao mà phí bao nhiêu công sức chỉ để chọc tức bạn trai cũ??!”
Biên Thành nhắc nhở cậu: “Năm năm trước em còn kết hôn với tôi để chọc tức bạn trai cũ đấy.”
Tống Vũ Trì bắt đầu cân nhắc, nếu đánh hôn mê thằng bạn nối khố mà có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân này - thì anh rất vui lòng ra tay.
Văn Địch ở bên kia đã tiến vào giai đoạn phát xạ, cả người bốc cháy phừng phừng như mặt trời.
“Anh bị chập mạch à?” Văn Địch gào vào ống nghe, “Từ lúc vào học là tôi đã thích anh rồi! Tôi mua cả giáo trình Hình học phức, lén chạy vào tòa nhà 3 để nghe anh giảng bài, quấy rầy bạn bè giải thích về Tô pô, tất cả chỉ vì muốn tán tỉnh anh đấy! Lúc tôi ép bản thân phải nghe giảng Toán như nghe sách trời thì còn chẳng biết Hà Văn Hiên đang lêu lổng ở phương trời nào, liên quan quái gì đến hắn ta!”
Vừa nói xong Văn Địch đã nhận ra, không cần người khác tiết lộ, cậu đã tự trình diễn toàn bộ hành vi dại trai của mình rồi. Tự dưng có cảm giác muốn mãi mãi chìm vào giấc ngủ đông không cần tỉnh lại.
Đại khái là Biên Thành cũng khiếp sợ bởi lịch sử dại trai của cậu, một lát sau mới nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Câu trả lời đầy bình thản này lại châm lên ngòi nổ của Văn Địch, “Được cái đầu anh!” Cậu kêu lên, “Trong mắt anh, tôi là loại người như vậy sao? Kéo người khác xuống nước để bản thân được nở mày nở mặt? Anh không chỉ nghi ngờ tình cảm mà còn nghi ngờ đạo đức của tôi!”
Lúc này, là người bình thường thì sẽ phản bác lại rằng không phải, nhưng Biên Thành lại thốt một câu: “Xin lỗi.”
Tống Vũ Trì liên tục đập đầu vào thành bàn. Hết cứu, tên này hết cứu rồi.
Văn Địch vừa thở hồng hộc vừa xoa ngực - cậu tức đến độ nhồi máu cơ tim rồi, “Tôi tốn bao nhiêu công sức theo đuổi anh, con mẹ nó anh mù mắt à mà không nhận ra? Tôi đào tim đào phổi cho anh là để được dẫn anh đi lượn một vòng trước mắt hắn ta? Hắn ta là cái thá gì mà tôi phải lãng phí công sức?”
Biên Thành không quen nghe chửi bậy liên hoàn, nhưng mà nghe đoạn này lại khá là bùi tai.
“Xin lỗi.” Anh nói.
“Anh chỉ biết nói câu đấy thôi à?” Văn Địch nghiến răng, “Không còn gì muốn nói nữa?”
“...Thực sự xin lỗi.”
Người này là cái máy lặp hay sao vậy?! “Anh nói câu đấy mấy lần rồi! Bình thường anh ăn nói hay lắm mà? Sao bây giờ chỉ biết nói chữ đấy?”
Sau đó, Biên Thành thực sự đổi câu khác - một câu mà Văn Địch ghét nhất: “Em bình tĩnh đi, chúng ta cần xem xét vấn đề này một cách lý trí.”
Tống Vũ Trì bắt đầu lướt danh bạ, anh ta cảm thấy bây giờ tìm luật sư viết bản thảo thỏa thuận ly hôn là vừa đẹp.
“Ai cần lý trí!” Văn Địch gào lên, “Tôi đang cãi nhau với anh đấy, cãi nhau là phải trút hết cảm xúc!”
“Em xem đi, từ góc độ của tôi thì rất dễ hiểu lầm,“ Biên Thành nói: “Em kết hôn với tôi là bởi vì cậu ta...”
Tống Vũ Trì cảm thấy vụ án dân sự này sắp thăng cấp lên thành vụ án hình sự rồi.
Văn Địch không thể tin nổi: “Anh cảm thấy là lỗi của tôi?!”
“Em còn giữ bức thư tình mà cậu ta viết cho em...”
“Đó là bởi vì...” Nói một nửa, Văn Địch đột nhiên nhận ra vấn đề, “Đợi đã, sao anh biết tôi giữ thư tình?”
Hiện trường rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
“Anh nói rõ ràng cho tôi!” Văn Địch càng ngày càng sợ hãi, “Sao mà anh biết chuyện thư tình?”
Biên Thành ngập ngừng một lát rồi nói: “Ban công.”
“Cái gì...”
“Tối hôm ấy tôi ở ban công.”
“Hôm nào...”
“Qanik.” Biên Thành nói.
Văn Địch im lặng một lúc, quay phắt đầu nhìn ra cửa kính. Bên ngoài là bầu trời đêm tối đen, cách lớp kính thủy tinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bông tuyết màu xám trắng bay xuống.
Tuyết đang rơi giữa bầu trời.
Văn Địch nhíu mày, sau đó trợn to mắt. Từng chuyện suốt mấy tháng qua bỗng liên kết lại với nhau. Quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cậu hận mình quá ngu xuẩn. Cậu đi lướt qua Vu Tĩnh Di vẫn đang ngồi im xem kịch từ nãy đến giờ, cô ấy ngạc nhiên hỏi “sao vậy”, Văn Địch không trả lời, mở toang cửa nhà ra.
Biên Thành cầm điện thoại đứng trước mặt cậu. Sau lưng, cửa nhà 301 đang mở, Tống Vũ Trì khoanh tay đứng tựa vào khung cửa.
Trong đầu Văn Địch hiện lên vô số tin nhắn trong điện thoại, cãi tay đôi, tiếng ồn, khói trắng, camera... Cái người hành hạ cậu đến mức suýt phát điên suốt mấy tháng qua hóa ra chính là tên này!
Cậu buông điện thoại xuống rồi ngắt máy, “Tài khoản Wechat đó là acc phụ của anh?”
“Đúng vậy.”
“Nhà anh có một cậu trai cao không đến mét bảy?”
“Em trai tôi.”
“Anh biết tôi ở nhà đối diện từ lúc nào?”
Biên Thành im lặng một lát, trả lời: “Một tháng trước.”
Lại nữa! Giống y hệt như chuyện kết hôn! Văn Địch sắp sụp đổ mất, vì sao lần nào cậu cũng là người cuối cùng biết được sự thật?
Còn rất nhiều chuyện cần tính sổ.
“Anh!” Văn Địch chỉ vào anh, “Ban ngày ban mặt tập violin, còn nói tôi không có đạo đức xã hội?”
Biên Thành im lặng rồi đáp: “Đúng vậy.”
“Đốt cháy cả bếp, thả khí độc vào nhà tôi, còn nói tôi viết chữ xấu?”
“....Đúng vậy.”
“Shakespeare là tác giả hạng ba, tôi không có gu mới thích đọc,“ Văn Địch liệt kê từng việc rất rõ ràng, “Tôi tự cho mình là giỏi giang, phủ nhận nỗ lực của người khác, tôi nói chuyện không có logic, không có thường thức, trong não có trùng đế giày...”
Biên Thành mở miệng, Tống Vũ Trì tưởng rằng anh sẽ quỳ xuống xin lỗi, nhưng cuối cùng lại nghe thấy một câu: “Lúc đó tôi không biết đó là em...”
Lòng Tống Vũ Trì như đốm tro tàn tắt ngúm. Hết cứu hoàn toàn rồi, chôn đi.
Văn Địch nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Vậy là anh thừa nhận tất cả là sự thật?!”
“Sau khi biết em ở đối diện,“ Biên Thành nói: “Tôi không còn nói những lời như vậy nữa.”
Văn Địch trừng mắt lên, ngón tay run rẩy chỉ vào anh. Cậu lùi lại hai bước, hùng hổ đóng sầm cửa lại kèm theo một câu:
Cút!
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư vẫn gây tăng xông như ngày nào.
/61
|