Thợ gõ: Dờ
Đêm trước ngày kết thúc kỳ nghỉ quốc khánh, Văn Địch viết xong tài liệu xin thăng chức cho giáo viên hướng dẫn, bố trí xong thủ tục biện luận giành học bổng, thu xếp xong tư liệu về sinh viên tuyển thẳng, đồng thời sửa xong luận văn.
Cậu ngủ một giấc quên hết trời trăng, bò trở về từ cầu Nại Hà. Kỳ nghỉ quốc khánh ma quỷ này đã làm cậu hao nửa cái mạng. Vừa rồi leo lên cân để nhìn thử, lại gầy đi 1.5 kg rồi.
Cậu lăn xuống giường, đi ra phòng khách rồi ngã vào sô pha, nghiêng người tựa vào gối tựa rồi mở điện thoại lên. Không có tin nhắn mới, thật là đáng mừng.
Cậu sực nhớ ra gì đó, đổi sang acc clone, hàng xóm cũng không có động tĩnh gì.
Sau khi gửi lời nguyền rủa, cậu cứ tưởng bên kia sẽ hùng hổ chửi lại ngay lập tức, ai ngờ lại im hơi lặng tiếng suốt kỳ nghỉ.
Buổi tối về nhà cũng không còn nghe thấy tiếng đàn chết người ấy nữa.
Chẳng lẽ linh hồn ngài Shakespeare trên trời đã phù hộ, lời nguyền ứng nghiệm rồi?
Không hổ là người thầy tâm hồn của cậu.
Văn Địch càng nghĩ càng cảm thấy ba câu thần thánh ấy thô tục nhưng không hạ đẳng, tinh tế mà không hề mất đi tính công kích. Dùng để chửi người khác đúng là rất có khí thế và sức mạnh.
Đến cả lời chửi rủa cũng mỹ miều như thế, tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày bên kia hiểu làm sao được?
Văn Địch mở tủ lạnh lấy một chai nước trái cây rồi lại ngã ra sô pha, nhấp một hớp nhỏ đầy hài lòng, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên.
Một lát sau, có tiếng bước chân trên hành lang. Văn Địch nhìn đồng hồ, có lẽ là Vu Tĩnh Di đã tan làm về nhà. Cô nàng dạy IELTS 1:1 ở cơ sở du học nước ngoài, ngày nghỉ khác với người bình thường, đặc biệt là quốc khánh thì càng bận hơn. Vả lại cô còn đang thi công chức, gần như cả ngày cả đêm không nghỉ.
Thấy Văn Địch thiu thiu sắp ngủ, cô nàng vậy mà lại cảm thấy ngưỡng mộ, thả chìa khóa vào trong cái bát đặt gần cửa rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống đối diện Văn Địch: "Sống lại rồi?"
Văn Địch gật gật.
"Mấy ngày nay không gặp hàng xóm à?"
Văn Địch lại gật đầu. Cậu gan bé, chửi người ta rồi thì không dám gặp mặt trực tiếp. Mấy ngày qua mỗi khi ra ngoài, cậu đều phải áp tai lên cửa để xác nhận hành lang không có tiếng động rồi mới yên tâm kéo tay nắm cửa. Rõ ràng là nhà mình mà mỗi khi ra ngoài cứ như thằng ăn trộm, cứ nghĩ tới là lại tức.
Vu Tĩnh Di hỏi: "Được nghỉ ngơi vài ngày nhỉ? Mày tính làm gì?"
Văn Địch tính toán ngày tháng, ngồi thẳng dậy: "Đi hỏi đứa bạn cấp ba về mấy đề hình học phức, xem lần này có thông não được tý nào không. Lúc tan học có thể đặt câu hỏi, như vậy là có cơ hội bắt chuyện rồi."
Vu Tĩnh Di nhìn cậu như nhìn một người bị bệnh hiểm nghèo. Một lúc sau, cô nàng thở dài: "Mày lại thế rồi."
Văn Địch bất mãn: "Tao làm sao?"
"Lúc mày thích ai đó, người ta còn chưa tỏ thái độ gì mà mày đã vẫy đuôi nguây nguẩy, hầu hạ từ đầu xuống chân," Vu Tĩnh Di nói: "Mày nên sửa cái tật có hiếu với trai ấy đi."
"Đó là chuyện từ thời cấp ba với đại học, giờ tao chín chắn hơn rồi." Văn Địch giơ hai ngón tay lên thề thốt.
"Mày có mua quyển Giới Thiệu Về Hình Học Phức không?"
"Sách secondhand giảm giá 30%."
"Mày có sang tòa nhà 3 để nghe giảng không?"
"Giáo sư dạy hai tiết, tao chỉ ngồi nghe một tiết thôi!" Văn Địch bào chữa cho mình, "Cái tiết hình học đại số còn lại mới là hướng nghiên cứu chính của giáo sư, nhưng mà đứa bạn kia của tao bảo là hình học đại số khó lắm."
"Thế mày nghe hiểu hình học phức chắc?"
"Hồi cấp ba, tao cũng giỏi tự nhiên chứ bộ..."
Vu Tĩnh Di thở dài: "Nếu mày đã thích người ta đến thế thì dứt khoát lên, gặp nhau cứ tới mà bắt chuyện. Lòng vòng như thế, ngày tháng năm nào mới biết mặt nhau."
"Tao cũng muốn chứ!" Văn Địch căm giận không thôi, "Nhưng tao có học khoa toán đâu, bắt chuyện kiểu gì đây? Lỡ như người ta phát hiện ra tao muốn tán tỉnh thì sao?"
Chắc gì giáo sư đã là gay. Thái độ đối với người đồng tính của đám trai thẳng kỹ thuật trong đại học T rất hỗn tạp, có người thản nhiên chấp nhận, có người thờ ơ không quan tâm, có người kỳ thị né tránh... Nếu không phải do bạn chung ký túc xá nghiên cứu sinh ghét đồng tính, suốt ngày nhìn cậu với vẻ hằn học và móc mỉa thì Văn Địch đã chẳng đến đây để ở. Ký túc xá rẻ hơn biết bao nhiêu.
Ngộ nhỡ giáo sư thuộc loại thứ ba, cậu tấn công không suy nghĩ, kiểu gì cũng bị thọc thành cái tổ ong bởi ánh mắt phán xét của người ta.
Bắt chuyện bằng câu hỏi về toán học vẫn tốt hơn, ổn thỏa hơn.
"Thôi được," Vu Tĩnh Di nói, "Nếu lần này thất tình thì cũng đừng giống lần trước, địch chết 80 ta chết 1000."
Văn Địch nhăn nhó đau khổ: "Đừng có rủa tao."
Vu Tĩnh Di lắc đầu thở dài rồi bỏ đi, để lại Văn Địch ngồi tại chỗ hưởng thụ khoảnh khắc nghỉ ngơi. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, mới ngồi thừ người được một lúc thì một tin nhắn lại nhảy ra, vừa nhìn đã biết là lão Lưu: PPT thuyết trình của buổi tọa đàm ngày mai có nhiều chỗ cần sửa, tôi đã ghi chú và gửi cho cậu rồi, sáng mai nhớ gửi lại cho tôi.
Sau đó lại là một dòng nữa: Có vài bài luận văn cần duyệt, tôi chuyển tiếp cho cậu rồi, tuần sau gửi lại cho tôi là được.
Ngọn núi lửa trong lòng Văn Địch lại bùng cháy, cậu bật người dậy hô to một tiếng "đm"!
Cậu còn chưa được nghỉ ngơi mấy tiếng, con lừa của đội tăng gia sản xuất cũng không bận bịu đến thế này!
Văn Địch nghiến răng cả nửa ngày rồi mới hùng hổ mở máy tính lên.
Cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi.
Tuần nào trường cũng tổ chức tọa đàm, mời các giáo sư trong và ngoài trường tới giới thiệu nghiên cứu, mở mang tầm mắt cho sinh viên. Lão Lưu mở cái tọa đàm "Hoàn cảnh kịch trong thời đại của Shakespeare và Thang Hiển Tổ", poster dán đầy khuôn viên trường từ ba tuần trước, khá là nhiều người đăng ký tham gia.
Văn Địch vừa thở dài vừa gõ chữ, vốn dĩ chỉ cần sửa nội dung thôi, nhưng sau đó thấy trình bày hơi ngứa mắt nên cậu điều chỉnh cỡ chữ, giảm số chữ trong một trang. Sau đó tiếp tục cảm thấy phông nền mất mỹ quan, độ nét của ảnh không cao sẽ khiến người xem thấy khó chịu, thế là lại đổi hình trong kho template.
Làm một hơi đến tận nửa đêm, Văn Địch ôm nỗi hận với giáo viên hướng dẫn mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, Văn Địch kiểm tra lại tài liệu tham khảo rồi gửi cho lão Lưu. Cứ tưởng rằng bị hành hạ tới đây là kết thúc rồi, ai ngờ lúc gần đến thời gian diễn ra tọa đàm, lão Lưu lại gửi mấy cái tin nhắn. Nội dung đại khái là ông ta bị tắc đường, bảo cậu đến phòng học tải PPT lên trước. Mở đầu là một đoạn giới thiệu về kịch Trung Cổ, có thể phát trước để tranh thủ một chút thời gian.
Văn Địch muốn vặt đầu ông ta xuống. Mấy vụ nghiên cứu sinh nhảy lầu hay uống thuốc tự tử xảy ra mấy năm gần đây ở đại học T đúng là không có lửa làm sao có khói. Nếu không phải do cậu có tinh thần lạc quan, chịu đòn tốt và có ý chí sắt đá thì đâu sống nổi đến ngày hôm nay.
Cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi.
Nhìn đồng hồ, nhận ra buổi tọa đàm sắp bắt đầu rồi, Văn Địch vừa thầm chúc cho căn nhà của giáo viên hướng dẫn gặp thiên tai, vừa bật dậy lấy ba lô chuẩn bị ra ngoài. Cậu chạy một mạch đến phòng học tổ chức tọa đàm, móc USB ra, vừa giải thích với mọi người về sự cố kẹt xe vừa chuẩn bị tải PPT lên.
Sau đó, cậu đột nhiên phát hiện ra một thứ.
Cây máy tính có cắm sẵn một chiếc USB, có lẽ là giáo sư tổ chức tọa đàm trước đó đã để quên.
Văn Địch rút USB ra, thấy trên đó có dán một mảnh giấy nhớ, viết là: Khoa toán học, Biên Thành.
Cậu ngẩn người, niềm vui bất ngờ ập tới như cơn hồng thủy sáng tạo ra thế giới.
Đúng là ý trời! Cậu cần cù nghiên cứu cách bắt chuyện bao lâu nay, cơ hội đến rồi đấy thôi?
Văn Địch bị thủy nghịch hành bấy lâu, trời cao cuối cùng cũng rủ lòng thương hại, quyết định bồi thường cho cậu!
Dòng chữ "cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi" xoay vòng trong đầu Văn Địch đã dừng lại.
Cậu lấy PPT ra rồi bắt đầu mở video. Lão Lưu cũng coi như có tý đạo đức của người diễn thuyết, đi vào lớp học trước khi video phát xong.
Văn Địch lấy được chiến lợi phẩm thì rút lui, tạm thời... tạm thời! có một chút lòng biết ơn đối với giáo viên hướng dẫn.
Sau khi về đến nhà, Văn Địch lấy USB ra rồi xem xét thật kỹ. Cậu sung sướng mở máy tính lên, vừa lẩm nhẩm hát vừa mở mail:
Xin chào giáo sư Biên, em là nghiên cứu sinh bên khoa ngoại ngữ. Em nhặt được một chiếc USB ở tòa nhà số 3, phát hiện ra là do thầy để quên. Em tìm thấy mail của thầy ở trên trang web trường, em gửi mail này là muốn trả lại USB cho thầy. Không biết lúc nào thầy rảnh ạ?
Cậu thấp thỏm bấm gửi đi, cảm giác giống y như lần đầu gửi bản thảo cho tạp chí C.
Cậu ôm điện thoại ngồi rung đùi nửa tiếng, một cái mail mới nhảy ra.
Nhanh thế!
Hòm thư của giáo sư luôn luôn nhận được các loại mail từ biên tập tạp chí chuyên ngành, từ sinh viên, từ học viện... Tốc độ trả lời này phải nói là ngang tốc độ ánh sáng.
Văn Địch đứng hẳn dậy... Cậu quá phấn khích.
Mở mail ra, bên trong chỉ viết vài câu ngắn ngủi nhưng chọn lọc từ ngữ rất lịch sự nhã nhặn.
Chào cậu. Cảm ơn đã liên lạc với tôi, trong USB có rất nhiều tài liệu quan trọng, sau khi bị mất thì tôi rất lo lắng, không ngờ lại có tin tức nhanh như vậy. Sáng ngày mai tôi có tiết bốn, hãy gặp nhau lúc 11:30 trước tòa nhà số 3, không biết có tiện cho cậu hay không. Hoặc là cậu có thể gửi cho tôi thời gian cậu rảnh, chúng ta sẽ hẹn lại sau.
Văn Địch đọc từ đầu đến cuối những ba lần, tự động lồng giọng nói lúc giáo sư đứng lớp.
Cậu đã quen với hình thức giao tiếp tự nói tự nghe của lão Lưu, không ngờ trên thế giới này vẫn còn có giáo sư sẵn lòng thương lượng với học sinh. Cậu rất kinh ngạc, lòng cũng thầm sản sinh một chút ngưỡng mộ, những nghiên cứu sinh theo học Biên Thành đúng là quá may mắn!
IQ cao, có văn hóa, biết phép lịch sự, trên thế giới này hóa ra lại có một người đàn ông phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cậu đến vậy, có hiếu với trai thì đã làm sao!
Cậu trả lời ngay lập tức, đồng ý thời gian và địa điểm mà giáo sư đã hẹn, trong lòng vẫn còn gào thét đầy phấn khích.
Từ này về sau, cậu không còn là một người qua đường không rõ mặt mũi nữa mà được vinh dự thăng chức thành "cậu học sinh trả USB".
Văn Địch hát ngâm nga, tải xuống luận văn mà lão Lưu cần bình duyệt. Thông thường, các giáo sư đều là người bình duyệt tạp chí, sau khi ban biên tập tạp chí nhận được bản thảo luận văn thì sẽ tiến hành duyệt bước một. Luận văn thông qua duyệt bước một mới được chuyển cho người bình duyệt để họ viết ý kiến phê bình. Người bình duyệt thường chuyển việc này cho học sinh của mình làm. Bình duyệt bản thảo giúp giáo viên hướng dẫn cũng là một trong những công việc hằng ngày, Văn Địch mở bản thảo nghiên cứu liên quan đến Brecht ấy ra, bắt đầu xét duyệt dữ liệu trong đau khổ.
Cậu vừa xem vừa gạch bút, thầm bắt bẻ đủ thứ về bài luận văn này ở trong lòng.
Phạm vi nghiên cứu quá rộng, về cơ bản là không thể tiến hành tìm hiểu chuyên sâu được.
Sao logic chỗ này linh tinh quá, liên kết giữa các luận điểm đâu?
Dữ liệu thứ cấp chiếm tỷ lệ quá nhiều, tính chủ quan quá mạnh, dữ liệu ban đầu và tài liệu lịch sử đâu?
Tài liệu tham khảo quá lỗi thời, không thể phản ánh cái nhìn và ý kiến đánh giá của giới học thuật hiện tại về các tác phẩm của Brecht.
Sau khi phê bình xong, cậu vừa hùng hổ viết lời bình vừa nghĩ, lúc xem luận văn của người khác thì thấy đều là rác rưởi, tới lượt mình viết mới biết rằng, rặn ra được đống rác này cũng chẳng dễ dàng gì.
Gõ được hai dòng, Văn Địch lờ mờ có linh cảm không lành.
Nỗi lo lắng trôi nổi trong tiềm thức mà không có điểm dừng, khiến cho người ta cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Rốt cuộc là gì nhỉ?
Ngón tay vừa bấm phím Enter giống như bấm nút phát nhạc, tiếng đàn violin ở cách vách lập tức vang lên.
Văn Địch chửi "má" một tiếng, giơ hai tay lên bịt tai. Vất vả mãi mới ngừng được mấy ngày thì giờ lại tiếp tục! Xem ra lời nguyền vẫn chưa đủ linh nghiệm!
Cậu cầm điện thoại lên, gõ chữ trong giận dữ: [Chưa chịu thôi phải không? Sáng bảnh mắt ngày thứ Tư mà tập đàn, anh thất nghiệp chắc? Cuộc sống không có điều gì thú vị à?
Hàng xóm: [Sáng ngày thứ Tư mà còn ở trong nhà, cậu cũng nhàn hạ nhỉ.]
Văn Địch: [Con mẹ nó quốc khánh tôi không được nghỉ ngơi, vất vả mãi mới được ngồi thở một tý mà lại bị anh chọc tức! Đừng hành hạ người khác bằng thứ âm nhạc bất tài của anh!"
Hàng xóm: [Cứ phải là thiên tài thì mới được chơi âm nhạc?]
Hàng xóm: [Học bất cứ cái gì cũng là quá trình tiến bộ từ từ, đâu có ai vừa cầm đàn lên là chơi hay ngay được.]
Văn Địch: [Anh còn muốn tôi phải đợi anh tiến bộ từ từ? Cái thứ âm nhạc ung thư của anh, tôi đã suy nhược thần kinh rồi mà anh còn ở đấy mà cưa gỗ! Tôi nói cho anh nghe, tài năng là thiên bẩm, không có thì sớm bỏ cuộc đi, đừng hại mình hại người.]
Gõ xong dòng chữ ấy, Văn Địch cảm thấy lòng đau như cắt. Cậu luôn nghĩ rằng mình không có tài năng trong lĩnh vực học thuật, giáo viên hướng dẫn đã nói như vậy từ lâu rồi, nhưng đã chọn con đường này thì phải theo đến cùng. Bất lực, đồng thời có một chút hối hận.
Hàng xóm: [Từ nhỏ tới lớn cậu học hành rất dễ dàng đúng không?]
Văn Địch: [Anh nói cái méo gì vậy?]
Hàng xóm: [Học lực tốt nên trở nên kiêu căng, phủ nhận nỗ lực của người khác, tôi gặp nhiều người như vậy lắm rồi. Ở đại học T thì càng nhiều.]
Văn Địch tắt thở rồi. Tên này không chỉ bôi nhọ cậu mà còn càn quét cả bạn cùng trường!
Cơn giận trong người cậu tả xung hữu đột, Văn Địch dứt khoát bấm nút trên cùng bên trái, kéo luôn vào danh sách đen. Cậu không muốn gặp người này cả trên mạng lẫn ngoài đời nữa, chết đi!
Đá người ta vào phòng tối xong, Văn Địch vẫn chưa hết giận, cậu đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Trước khi cơn giận bùng phát, một khung thông báo đã khiến cậu bình tĩnh lại.
Thông báo có mail mới, giáo sư trả lời cậu: Được, ngày mai gặp lại.
Chỉ ngắn ngủi năm chữ thôi mà như một dòng suối mát lành giữa cái nắng hè oi bức, cuốn trôi hết mọi buồn phiền trong lòng Văn Địch.
Cậu nắm chặt điện thoại, than thở về sự khác biệt giữa người với người.
Nếu trên thế giới này ai cũng dịu dàng nhã nhặn như thế này thì tốt biết bao.
- --------
Dờ: Nói một chút về tên của 2 nhân vật chính, Văn Địch 闻笛, tiếng Bông đọc là /wen di/ sang tiếng Anh là thành Wendy =))))
Còn Biên Thành 边城 thì trùng tên cuốn Border Town của Thẩm Tòng Văn, và vì cùng đọc là /bian cheng/ nên đồng âm với chữ 编程, có nghĩa là lập trình =)))
Đêm trước ngày kết thúc kỳ nghỉ quốc khánh, Văn Địch viết xong tài liệu xin thăng chức cho giáo viên hướng dẫn, bố trí xong thủ tục biện luận giành học bổng, thu xếp xong tư liệu về sinh viên tuyển thẳng, đồng thời sửa xong luận văn.
Cậu ngủ một giấc quên hết trời trăng, bò trở về từ cầu Nại Hà. Kỳ nghỉ quốc khánh ma quỷ này đã làm cậu hao nửa cái mạng. Vừa rồi leo lên cân để nhìn thử, lại gầy đi 1.5 kg rồi.
Cậu lăn xuống giường, đi ra phòng khách rồi ngã vào sô pha, nghiêng người tựa vào gối tựa rồi mở điện thoại lên. Không có tin nhắn mới, thật là đáng mừng.
Cậu sực nhớ ra gì đó, đổi sang acc clone, hàng xóm cũng không có động tĩnh gì.
Sau khi gửi lời nguyền rủa, cậu cứ tưởng bên kia sẽ hùng hổ chửi lại ngay lập tức, ai ngờ lại im hơi lặng tiếng suốt kỳ nghỉ.
Buổi tối về nhà cũng không còn nghe thấy tiếng đàn chết người ấy nữa.
Chẳng lẽ linh hồn ngài Shakespeare trên trời đã phù hộ, lời nguyền ứng nghiệm rồi?
Không hổ là người thầy tâm hồn của cậu.
Văn Địch càng nghĩ càng cảm thấy ba câu thần thánh ấy thô tục nhưng không hạ đẳng, tinh tế mà không hề mất đi tính công kích. Dùng để chửi người khác đúng là rất có khí thế và sức mạnh.
Đến cả lời chửi rủa cũng mỹ miều như thế, tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày bên kia hiểu làm sao được?
Văn Địch mở tủ lạnh lấy một chai nước trái cây rồi lại ngã ra sô pha, nhấp một hớp nhỏ đầy hài lòng, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên.
Một lát sau, có tiếng bước chân trên hành lang. Văn Địch nhìn đồng hồ, có lẽ là Vu Tĩnh Di đã tan làm về nhà. Cô nàng dạy IELTS 1:1 ở cơ sở du học nước ngoài, ngày nghỉ khác với người bình thường, đặc biệt là quốc khánh thì càng bận hơn. Vả lại cô còn đang thi công chức, gần như cả ngày cả đêm không nghỉ.
Thấy Văn Địch thiu thiu sắp ngủ, cô nàng vậy mà lại cảm thấy ngưỡng mộ, thả chìa khóa vào trong cái bát đặt gần cửa rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống đối diện Văn Địch: "Sống lại rồi?"
Văn Địch gật gật.
"Mấy ngày nay không gặp hàng xóm à?"
Văn Địch lại gật đầu. Cậu gan bé, chửi người ta rồi thì không dám gặp mặt trực tiếp. Mấy ngày qua mỗi khi ra ngoài, cậu đều phải áp tai lên cửa để xác nhận hành lang không có tiếng động rồi mới yên tâm kéo tay nắm cửa. Rõ ràng là nhà mình mà mỗi khi ra ngoài cứ như thằng ăn trộm, cứ nghĩ tới là lại tức.
Vu Tĩnh Di hỏi: "Được nghỉ ngơi vài ngày nhỉ? Mày tính làm gì?"
Văn Địch tính toán ngày tháng, ngồi thẳng dậy: "Đi hỏi đứa bạn cấp ba về mấy đề hình học phức, xem lần này có thông não được tý nào không. Lúc tan học có thể đặt câu hỏi, như vậy là có cơ hội bắt chuyện rồi."
Vu Tĩnh Di nhìn cậu như nhìn một người bị bệnh hiểm nghèo. Một lúc sau, cô nàng thở dài: "Mày lại thế rồi."
Văn Địch bất mãn: "Tao làm sao?"
"Lúc mày thích ai đó, người ta còn chưa tỏ thái độ gì mà mày đã vẫy đuôi nguây nguẩy, hầu hạ từ đầu xuống chân," Vu Tĩnh Di nói: "Mày nên sửa cái tật có hiếu với trai ấy đi."
"Đó là chuyện từ thời cấp ba với đại học, giờ tao chín chắn hơn rồi." Văn Địch giơ hai ngón tay lên thề thốt.
"Mày có mua quyển Giới Thiệu Về Hình Học Phức không?"
"Sách secondhand giảm giá 30%."
"Mày có sang tòa nhà 3 để nghe giảng không?"
"Giáo sư dạy hai tiết, tao chỉ ngồi nghe một tiết thôi!" Văn Địch bào chữa cho mình, "Cái tiết hình học đại số còn lại mới là hướng nghiên cứu chính của giáo sư, nhưng mà đứa bạn kia của tao bảo là hình học đại số khó lắm."
"Thế mày nghe hiểu hình học phức chắc?"
"Hồi cấp ba, tao cũng giỏi tự nhiên chứ bộ..."
Vu Tĩnh Di thở dài: "Nếu mày đã thích người ta đến thế thì dứt khoát lên, gặp nhau cứ tới mà bắt chuyện. Lòng vòng như thế, ngày tháng năm nào mới biết mặt nhau."
"Tao cũng muốn chứ!" Văn Địch căm giận không thôi, "Nhưng tao có học khoa toán đâu, bắt chuyện kiểu gì đây? Lỡ như người ta phát hiện ra tao muốn tán tỉnh thì sao?"
Chắc gì giáo sư đã là gay. Thái độ đối với người đồng tính của đám trai thẳng kỹ thuật trong đại học T rất hỗn tạp, có người thản nhiên chấp nhận, có người thờ ơ không quan tâm, có người kỳ thị né tránh... Nếu không phải do bạn chung ký túc xá nghiên cứu sinh ghét đồng tính, suốt ngày nhìn cậu với vẻ hằn học và móc mỉa thì Văn Địch đã chẳng đến đây để ở. Ký túc xá rẻ hơn biết bao nhiêu.
Ngộ nhỡ giáo sư thuộc loại thứ ba, cậu tấn công không suy nghĩ, kiểu gì cũng bị thọc thành cái tổ ong bởi ánh mắt phán xét của người ta.
Bắt chuyện bằng câu hỏi về toán học vẫn tốt hơn, ổn thỏa hơn.
"Thôi được," Vu Tĩnh Di nói, "Nếu lần này thất tình thì cũng đừng giống lần trước, địch chết 80 ta chết 1000."
Văn Địch nhăn nhó đau khổ: "Đừng có rủa tao."
Vu Tĩnh Di lắc đầu thở dài rồi bỏ đi, để lại Văn Địch ngồi tại chỗ hưởng thụ khoảnh khắc nghỉ ngơi. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, mới ngồi thừ người được một lúc thì một tin nhắn lại nhảy ra, vừa nhìn đã biết là lão Lưu: PPT thuyết trình của buổi tọa đàm ngày mai có nhiều chỗ cần sửa, tôi đã ghi chú và gửi cho cậu rồi, sáng mai nhớ gửi lại cho tôi.
Sau đó lại là một dòng nữa: Có vài bài luận văn cần duyệt, tôi chuyển tiếp cho cậu rồi, tuần sau gửi lại cho tôi là được.
Ngọn núi lửa trong lòng Văn Địch lại bùng cháy, cậu bật người dậy hô to một tiếng "đm"!
Cậu còn chưa được nghỉ ngơi mấy tiếng, con lừa của đội tăng gia sản xuất cũng không bận bịu đến thế này!
Văn Địch nghiến răng cả nửa ngày rồi mới hùng hổ mở máy tính lên.
Cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi.
Tuần nào trường cũng tổ chức tọa đàm, mời các giáo sư trong và ngoài trường tới giới thiệu nghiên cứu, mở mang tầm mắt cho sinh viên. Lão Lưu mở cái tọa đàm "Hoàn cảnh kịch trong thời đại của Shakespeare và Thang Hiển Tổ", poster dán đầy khuôn viên trường từ ba tuần trước, khá là nhiều người đăng ký tham gia.
Văn Địch vừa thở dài vừa gõ chữ, vốn dĩ chỉ cần sửa nội dung thôi, nhưng sau đó thấy trình bày hơi ngứa mắt nên cậu điều chỉnh cỡ chữ, giảm số chữ trong một trang. Sau đó tiếp tục cảm thấy phông nền mất mỹ quan, độ nét của ảnh không cao sẽ khiến người xem thấy khó chịu, thế là lại đổi hình trong kho template.
Làm một hơi đến tận nửa đêm, Văn Địch ôm nỗi hận với giáo viên hướng dẫn mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, Văn Địch kiểm tra lại tài liệu tham khảo rồi gửi cho lão Lưu. Cứ tưởng rằng bị hành hạ tới đây là kết thúc rồi, ai ngờ lúc gần đến thời gian diễn ra tọa đàm, lão Lưu lại gửi mấy cái tin nhắn. Nội dung đại khái là ông ta bị tắc đường, bảo cậu đến phòng học tải PPT lên trước. Mở đầu là một đoạn giới thiệu về kịch Trung Cổ, có thể phát trước để tranh thủ một chút thời gian.
Văn Địch muốn vặt đầu ông ta xuống. Mấy vụ nghiên cứu sinh nhảy lầu hay uống thuốc tự tử xảy ra mấy năm gần đây ở đại học T đúng là không có lửa làm sao có khói. Nếu không phải do cậu có tinh thần lạc quan, chịu đòn tốt và có ý chí sắt đá thì đâu sống nổi đến ngày hôm nay.
Cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi.
Nhìn đồng hồ, nhận ra buổi tọa đàm sắp bắt đầu rồi, Văn Địch vừa thầm chúc cho căn nhà của giáo viên hướng dẫn gặp thiên tai, vừa bật dậy lấy ba lô chuẩn bị ra ngoài. Cậu chạy một mạch đến phòng học tổ chức tọa đàm, móc USB ra, vừa giải thích với mọi người về sự cố kẹt xe vừa chuẩn bị tải PPT lên.
Sau đó, cậu đột nhiên phát hiện ra một thứ.
Cây máy tính có cắm sẵn một chiếc USB, có lẽ là giáo sư tổ chức tọa đàm trước đó đã để quên.
Văn Địch rút USB ra, thấy trên đó có dán một mảnh giấy nhớ, viết là: Khoa toán học, Biên Thành.
Cậu ngẩn người, niềm vui bất ngờ ập tới như cơn hồng thủy sáng tạo ra thế giới.
Đúng là ý trời! Cậu cần cù nghiên cứu cách bắt chuyện bao lâu nay, cơ hội đến rồi đấy thôi?
Văn Địch bị thủy nghịch hành bấy lâu, trời cao cuối cùng cũng rủ lòng thương hại, quyết định bồi thường cho cậu!
Dòng chữ "cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi" xoay vòng trong đầu Văn Địch đã dừng lại.
Cậu lấy PPT ra rồi bắt đầu mở video. Lão Lưu cũng coi như có tý đạo đức của người diễn thuyết, đi vào lớp học trước khi video phát xong.
Văn Địch lấy được chiến lợi phẩm thì rút lui, tạm thời... tạm thời! có một chút lòng biết ơn đối với giáo viên hướng dẫn.
Sau khi về đến nhà, Văn Địch lấy USB ra rồi xem xét thật kỹ. Cậu sung sướng mở máy tính lên, vừa lẩm nhẩm hát vừa mở mail:
Xin chào giáo sư Biên, em là nghiên cứu sinh bên khoa ngoại ngữ. Em nhặt được một chiếc USB ở tòa nhà số 3, phát hiện ra là do thầy để quên. Em tìm thấy mail của thầy ở trên trang web trường, em gửi mail này là muốn trả lại USB cho thầy. Không biết lúc nào thầy rảnh ạ?
Cậu thấp thỏm bấm gửi đi, cảm giác giống y như lần đầu gửi bản thảo cho tạp chí C.
Cậu ôm điện thoại ngồi rung đùi nửa tiếng, một cái mail mới nhảy ra.
Nhanh thế!
Hòm thư của giáo sư luôn luôn nhận được các loại mail từ biên tập tạp chí chuyên ngành, từ sinh viên, từ học viện... Tốc độ trả lời này phải nói là ngang tốc độ ánh sáng.
Văn Địch đứng hẳn dậy... Cậu quá phấn khích.
Mở mail ra, bên trong chỉ viết vài câu ngắn ngủi nhưng chọn lọc từ ngữ rất lịch sự nhã nhặn.
Chào cậu. Cảm ơn đã liên lạc với tôi, trong USB có rất nhiều tài liệu quan trọng, sau khi bị mất thì tôi rất lo lắng, không ngờ lại có tin tức nhanh như vậy. Sáng ngày mai tôi có tiết bốn, hãy gặp nhau lúc 11:30 trước tòa nhà số 3, không biết có tiện cho cậu hay không. Hoặc là cậu có thể gửi cho tôi thời gian cậu rảnh, chúng ta sẽ hẹn lại sau.
Văn Địch đọc từ đầu đến cuối những ba lần, tự động lồng giọng nói lúc giáo sư đứng lớp.
Cậu đã quen với hình thức giao tiếp tự nói tự nghe của lão Lưu, không ngờ trên thế giới này vẫn còn có giáo sư sẵn lòng thương lượng với học sinh. Cậu rất kinh ngạc, lòng cũng thầm sản sinh một chút ngưỡng mộ, những nghiên cứu sinh theo học Biên Thành đúng là quá may mắn!
IQ cao, có văn hóa, biết phép lịch sự, trên thế giới này hóa ra lại có một người đàn ông phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cậu đến vậy, có hiếu với trai thì đã làm sao!
Cậu trả lời ngay lập tức, đồng ý thời gian và địa điểm mà giáo sư đã hẹn, trong lòng vẫn còn gào thét đầy phấn khích.
Từ này về sau, cậu không còn là một người qua đường không rõ mặt mũi nữa mà được vinh dự thăng chức thành "cậu học sinh trả USB".
Văn Địch hát ngâm nga, tải xuống luận văn mà lão Lưu cần bình duyệt. Thông thường, các giáo sư đều là người bình duyệt tạp chí, sau khi ban biên tập tạp chí nhận được bản thảo luận văn thì sẽ tiến hành duyệt bước một. Luận văn thông qua duyệt bước một mới được chuyển cho người bình duyệt để họ viết ý kiến phê bình. Người bình duyệt thường chuyển việc này cho học sinh của mình làm. Bình duyệt bản thảo giúp giáo viên hướng dẫn cũng là một trong những công việc hằng ngày, Văn Địch mở bản thảo nghiên cứu liên quan đến Brecht ấy ra, bắt đầu xét duyệt dữ liệu trong đau khổ.
Cậu vừa xem vừa gạch bút, thầm bắt bẻ đủ thứ về bài luận văn này ở trong lòng.
Phạm vi nghiên cứu quá rộng, về cơ bản là không thể tiến hành tìm hiểu chuyên sâu được.
Sao logic chỗ này linh tinh quá, liên kết giữa các luận điểm đâu?
Dữ liệu thứ cấp chiếm tỷ lệ quá nhiều, tính chủ quan quá mạnh, dữ liệu ban đầu và tài liệu lịch sử đâu?
Tài liệu tham khảo quá lỗi thời, không thể phản ánh cái nhìn và ý kiến đánh giá của giới học thuật hiện tại về các tác phẩm của Brecht.
Sau khi phê bình xong, cậu vừa hùng hổ viết lời bình vừa nghĩ, lúc xem luận văn của người khác thì thấy đều là rác rưởi, tới lượt mình viết mới biết rằng, rặn ra được đống rác này cũng chẳng dễ dàng gì.
Gõ được hai dòng, Văn Địch lờ mờ có linh cảm không lành.
Nỗi lo lắng trôi nổi trong tiềm thức mà không có điểm dừng, khiến cho người ta cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Rốt cuộc là gì nhỉ?
Ngón tay vừa bấm phím Enter giống như bấm nút phát nhạc, tiếng đàn violin ở cách vách lập tức vang lên.
Văn Địch chửi "má" một tiếng, giơ hai tay lên bịt tai. Vất vả mãi mới ngừng được mấy ngày thì giờ lại tiếp tục! Xem ra lời nguyền vẫn chưa đủ linh nghiệm!
Cậu cầm điện thoại lên, gõ chữ trong giận dữ: [Chưa chịu thôi phải không? Sáng bảnh mắt ngày thứ Tư mà tập đàn, anh thất nghiệp chắc? Cuộc sống không có điều gì thú vị à?
Hàng xóm: [Sáng ngày thứ Tư mà còn ở trong nhà, cậu cũng nhàn hạ nhỉ.]
Văn Địch: [Con mẹ nó quốc khánh tôi không được nghỉ ngơi, vất vả mãi mới được ngồi thở một tý mà lại bị anh chọc tức! Đừng hành hạ người khác bằng thứ âm nhạc bất tài của anh!"
Hàng xóm: [Cứ phải là thiên tài thì mới được chơi âm nhạc?]
Hàng xóm: [Học bất cứ cái gì cũng là quá trình tiến bộ từ từ, đâu có ai vừa cầm đàn lên là chơi hay ngay được.]
Văn Địch: [Anh còn muốn tôi phải đợi anh tiến bộ từ từ? Cái thứ âm nhạc ung thư của anh, tôi đã suy nhược thần kinh rồi mà anh còn ở đấy mà cưa gỗ! Tôi nói cho anh nghe, tài năng là thiên bẩm, không có thì sớm bỏ cuộc đi, đừng hại mình hại người.]
Gõ xong dòng chữ ấy, Văn Địch cảm thấy lòng đau như cắt. Cậu luôn nghĩ rằng mình không có tài năng trong lĩnh vực học thuật, giáo viên hướng dẫn đã nói như vậy từ lâu rồi, nhưng đã chọn con đường này thì phải theo đến cùng. Bất lực, đồng thời có một chút hối hận.
Hàng xóm: [Từ nhỏ tới lớn cậu học hành rất dễ dàng đúng không?]
Văn Địch: [Anh nói cái méo gì vậy?]
Hàng xóm: [Học lực tốt nên trở nên kiêu căng, phủ nhận nỗ lực của người khác, tôi gặp nhiều người như vậy lắm rồi. Ở đại học T thì càng nhiều.]
Văn Địch tắt thở rồi. Tên này không chỉ bôi nhọ cậu mà còn càn quét cả bạn cùng trường!
Cơn giận trong người cậu tả xung hữu đột, Văn Địch dứt khoát bấm nút trên cùng bên trái, kéo luôn vào danh sách đen. Cậu không muốn gặp người này cả trên mạng lẫn ngoài đời nữa, chết đi!
Đá người ta vào phòng tối xong, Văn Địch vẫn chưa hết giận, cậu đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Trước khi cơn giận bùng phát, một khung thông báo đã khiến cậu bình tĩnh lại.
Thông báo có mail mới, giáo sư trả lời cậu: Được, ngày mai gặp lại.
Chỉ ngắn ngủi năm chữ thôi mà như một dòng suối mát lành giữa cái nắng hè oi bức, cuốn trôi hết mọi buồn phiền trong lòng Văn Địch.
Cậu nắm chặt điện thoại, than thở về sự khác biệt giữa người với người.
Nếu trên thế giới này ai cũng dịu dàng nhã nhặn như thế này thì tốt biết bao.
- --------
Dờ: Nói một chút về tên của 2 nhân vật chính, Văn Địch 闻笛, tiếng Bông đọc là /wen di/ sang tiếng Anh là thành Wendy =))))
Còn Biên Thành 边城 thì trùng tên cuốn Border Town của Thẩm Tòng Văn, và vì cùng đọc là /bian cheng/ nên đồng âm với chữ 编程, có nghĩa là lập trình =)))
/61
|