Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 20 - Chẳng việc gì có thể tốt đẹp mãi mãi

/61


“And nothing is at a like goodness still.” - Hamlet (Act 4, Scene 7)

- -----

Thợ gõ: Dờ

Văn Địch xách một túi đồ ăn vặt đi vào chung cư mà Tưởng Nam Trạch sống. Từng ngóc ngách của nơi này khiến cậu nhớ đến Hà Thanh Uyển - cây cối lâu năm không ai chăm chút, khu vui chơi trẻ em bám đầy bụi, ban công và bệ cửa sổ chất đầy xoong nồi bát đĩa, cửa chống trộm truyền qua nhiều thế hệ.

Cậu ấn chuông cửa, quả đầu chuyển từ xanh sang vàng của Tưởng Nam Trạch thò ra khỏi căn phòng chất một đống đồ linh tinh khiến người ta nhìn chỉ muốn tắt thở.

May mà cậu ta có nhan sắc nên mới gánh được quả đầu ấy, nếu là người bình thường thì màu da sẽ bị lộ vàng, trên đỉnh đầu hói không còn một cọng tóc.

“Đồ ăn rác mà mày thích đây.” Văn Địch đưa túi ni lông cho cậu ta.

Thằng bạn cũ nhận lấy rồi nói cảm ơn: “Vào ngồi đi.”

“Ngồi đâu?”

Khắp nơi trong nhà là thùng giấy, nhìn logo bên ngoài toàn là mì ăn liền, xúc xích, thịt khô, trái cây đóng hộp... Ai không biết còn tưởng sắp tận thế và đây là thành lũy cuối cùng của nhân loại. Sô pha vắt đầy quần áo bẩn, chỉ có thể ngồi xuống cái thảm trải phía trước sô pha. Văn Địch tự dưng nghĩ: Nếu như tên hàng xóm đáng ghét kia nhìn thấy thì sẽ nghẹt thở và oẳng ngay lập tức.

Cậu giơ điện thoại lên chụp một tấm hình.

Đối diện ghế sô pha là một màn hình ti vi cực lớn chiếm gần nửa bức tường, Tưởng Nam Trạch đang dựa vào sô pha, vừa nhai khoai tây chiên vừa xem “Đi tìm Nemo” trên cái ti vi khổng lồ ấy.

Văn Địch nhặt mấy miếng đệm, ngồi xuống cái thảm chếch đối diện Tưởng Nam Trạch: “Sở thích xem hoạt hình của mày không thay đổi chút nào.”

“Mày biết không?” Tưởng Nam Trạch đáp một nẻo: “Cá hề là loài lưỡng tính.”

Hay lắm, Văn Địch nghĩ, lại bắt đầu rồi.

“Cá cái sinh ra cả đàn cá và giữ vị trí đứng đầu. Nếu con cái đầu đàn không còn, con đực lớn nhất sẽ thực hiện bước nhảy phân cấp xã hội và tự động thay đổi giới tính. “ Tưởng Nam Trạch tiếp tục, “Trong vòng vài ngày, bộ phận sinh dục của con đực sẽ teo lại, phát triển buồng trứng, sau đó biến thành con cái và trở thành thủ lĩnh mới.”

Văn Địch đờ đẫn: “Cái quái gì vậy?”

Tưởng Nam Trạch chỉ lên màn hình. Trên đó, Nemo đang tranh cãi với bố Marlin: “Cho nên, cốt truyện chính xác của Đi tìm Nemo phải là sau khi mẹ của Nemo qua đời, bố của Nemo biến thành cá cái, sau đó quan hệ với con trai ông ấy và sinh ra đứa con của Nemo...”

“Thôi ngay!” Văn Địch không nhịn được nữa, cướp khoai tây chiên trong tay cậu ta: “Đám côn đồ khoa học chúng mày tránh xa phim ảnh ra!”

Từ lúc Văn Địch quen biết Tưởng Nam Trạch là cậu ta đã bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu về hành vi tình dục của động vật, vì thế nên mới bước lên con đường Sinh vật học. Theo như lời Tưởng Nam Trạch, cảm hứng của cậu ta đến từ sự tuyệt vọng. Cha mẹ bất hòa, luôn luôn đồng sàng dị mộng, cậu ta cố gắng tìm những căn cứ của sự chung thủy trong tự nhiên, thế nhưng lại phát hiện ra ngay cả loài có chế độ một vợ một chồng như chim chóc cũng rất phổ biến tình trạng ngoại tình và có con ngoài giá thú.

Đến cả tự nhiên cũng không đứng về phe tình yêu, đúng là khiến cho lòng người tan nát.

Sinh vật đẹp đẽ như sứa thì lại khác, nó có thể sinh sản vô tính. Một dạng của sứa - thể đa dưỡng - có thể phân tách để sinh ra những con sứa mới. Ban đầu, những cá thể mới này gắn vào cơ thể mẹ, sau đó sẽ tách ra để tạo thành những con sứa độc lập.

Không có kỳ vọng, không có phản bội. Một giống loài thật tiên tiến.

Trong màn hình, cá mú đang bơi thành đàn, Tưởng Nam Trạch lại mở miệng: “Mày biết không...”

“Đừng có vấy bẩn ký ức tuổi thơ của tao,“ Văn Địch nói: “Quà đâu?”

Tưởng Nam Trạch liếc nhìn cậu rồi bấm dừng phim hoạt hình, lôi một quyển sách trong đống đồ đạc chất đầy trên bàn trà ra để đưa cho Văn Địch.

Cuốn sách được gia công rất đẹp, bên trên có in bốn chữ “Trung học Hưng Thành” bằng thể cách điệu. Mở ra xem, bên trong có ảnh chụp của lớp học, hồ nhân tạo, câu lạc bộ... Trang cuối còn có một câu kết thúc rất hùng hồn: “Hoan nghênh bạn tới tham gia!”

“Chúc mừng sinh nhật.” Tưởng Nam Trạch nói.

“Hơn một tuần nữa mới đến sinh nhật tao.”

“Cái loại có hiếu với trai như mày, kiểu gì đến sinh nhật chả dính lấy crush?”

“Được rồi,“ Văn Địch nói: “Cứ coi như mày nói đúng đi, đây là cái gì thế?”

“Sách giới thiệu,“ Tưởng Nam Trạch đáp, “Hưng Thành là trường trung học tư thục tốt nhất ở đây, đãi ngộ cho giáo viên rất tốt, tao nghĩ mày nên thử xem.”

“Đợi đã,“ Văn Địch nói: “Quà sinh nhật của mày là tờ rơi quảng cáo chất đầy ở hội chợ tuyển dụng?”

“Cơ hội việc làm đấy,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Mày học năm tư tiến sĩ rồi, không định tìm việc à? Học kỳ sau mày đừng làm quản lý chung nữa, đến trường học mà thực tập đi, lương thực tập ở chỗ đó còn cao hơn lương quản lý chung.”

“Tao không định làm giáo viên cấp ba.” Văn Địch trả sách giới thiệu cho cậu ta.

“Mày đừng nghĩ tiến sĩ về dạy học cấp ba là lãng phí,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Mấy trường chuyên đã thông báo tuyển tiến sĩ từ lâu rồi. Với lại bây giờ giới học thuật toàn người giỏi như thế, mày tự hỏi lòng mình xem, với thành quả của mày cộng thêm không có kinh nghiệm đi nước ngoài, có vào được trường cấp ba nào tốt hơn không?”



“Không thể.”

“Thế thì còn gì phải bàn cãi nữa,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Chẳng thà suy xét đến trường cấp ba hàng đầu, đãi ngộ tốt, lại còn được lãnh đạo coi trọng.”

“Nếu tao về cấp ba dạy học thì chắc chắn không quan trọng tiền lương,“ Văn Địch nói: “Quan trọng là địa vị xã hội.”

“Địa vị xã hội quan trọng, thế tiền không quan trọng à? Mày cứ coi như là giữ lại một đường thoát đi.” Tưởng Nam Trạch nhét sách giới thiệu vào ngực cậu, “Học kỳ sau mày đi thực tập đi, dù có nhận được offer thật thì cũng không ảnh hưởng đến mùa tuyển dụng năm sau.”

“Thôi được.” Văn Địch đành phải nhận, cứ coi như đi kiếm thêm thu nhập cũng được. Cậu nhìn quyển sách quảng cáo trong tay, đột nhiên tò mò: “Sao mày lại bắt đầu quan tâm đến trung học tư thục ở Bắc Kinh thế? Cũng định tìm việc?”

“Thì phải tìm chút chuyện để làm chứ,“ Tưởng Nam Trạch chỉ vào ảnh chụp trường học trên quyển sách, “Sau khi so sánh thì tao thấy đó là trường tốt nhất, trả lương cao nhất, còn bao ăn ở.”

“Mày cũng muốn đi à?” Có bạn bè làm chung, sức hấp dẫn trở nên cao hơn vừa rồi.

“Không.” Tưởng Nam Trạch nói: “Tao trượt rồi.”

Văn Địch rất kinh ngạc, tay siết lại thật mạnh khiến túi đồ ăn vặt trong tay vỡ vụn: “Sao lại thế được? Lý lịch của mày đỉnh như vậy mà người ta vẫn đánh trượt á?”

“Tao chỉ có bằng đại học chính quy.” Tưởng Nam Trạch nhắc nhở cậu.

“Mày không có giấy tiến sĩ chuyển thạc sĩ à?”

“Tao học thẳng lên tiến sĩ và bỏ học.”

“Vậy thì vẫn vô lý quá,“ Văn Địch nói: “Dù gì mày cũng có ba năm học ở nước ngoài...”

“Họ cần tiến sĩ tới dạy để nâng cao thể diện của trường,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Cũng dễ ăn nói hơn với mấy phụ huynh tai to mặt lớn.”

Văn Địch thầm thở dài trong lòng, không tiện để lộ cảm xúc ra bên ngoài nên đành phải đổi chủ đề. Cậu nhìn khắp căn phòng, xung quanh cứ như vừa bị trộm lẻn vào lục tung lên, cũng rất giống hiện trường sau động đất, “Thomas đâu? Sao từ nãy giờ không thấy nói năng gì?”

“Cậu ta không ở đây.”

Đó là một dấu hiệu tốt, Thomas biến mất rồi có nghĩa là trạng thái của Tưởng Nam Trạch đang chuyển biến tốt.

Sau đó Tưởng Nam Trạch lại nói tiếp: “Ra ngoài mua đồ rồi, chắc lát nữa sẽ quay lại.”

Văn Địch thở dài, nhớ lại cuộc điện thoại trước đây giữa cậu và Tưởng Nam Trạch để tìm mốc thời gian mà Thomas xuất hiện lần này - trước lễ quốc khánh.

Thời gian xuất hiện đã vượt xa kỷ lục trước đó. Văn Địch nghĩ, Tưởng Nam Trạch luôn khẳng định mình không sao nhưng trong lòng vẫn khao khát có người bầu bạn. Không thể trông mong vào cha mẹ, còn cậu thì là người duy nhất biết chuyện cậu ta bỏ học.

Văn Địch đột nhiên cảm thấy có trách nhiệm: “Tao chuyển đến ở cùng mày nhé?”

Tưởng Nam Trạch nhìn cậu, ánh mắt tỏ rõ vẻ ghét bỏ khiến người ta đau đớn: “Đây là thánh địa của tao, đừng có phá hoại môi trường sống hoàn hảo này.”

“Môi trường sống của con gián nhà tao còn tốt hơn chỗ này.” Văn Địch nói: “Mày có tìm được điều khiển điều hòa không?”

Tưởng Nam Trạch thò tay xuống gầm sô pha, sờ soạng rất lâu rồi móc ra một vật thể gớm ghiếc dính đầy bụi bặm.

Văn Địch không nhịn được phải đứng lên, vơ hết đống vỏ đồ ăn trên bàn cho vào trong thùng rỗng: “Để tao thu dọn giúp mày.”

“Không cần,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Tao cố tình để lung tung, mày dọn sạch rồi tao sẽ không tìm thấy.”

Cảm giác trách nhiệm trong lòng Văn Địch bị dập tắt hoàn toàn, cậu không thể sống nổi trong môi trường cực đoan như thế này. Nhưng nếu cứ để Tưởng Nam Trạch ở một mình thì cậu cảm thấy hơi bất an: “Nếu thật sự không được,“ Văn Địch nói: “Mày lại đi tìm đàn ông đi. Sau khi về nước không rung động với ai à?”

Tưởng Nam Trạch nói: “Tao đã quyết định phải thoát ra khỏi vòng tuần hoàn ác tính ấy.”

“Ngoài kia còn nhiều đàn ông tốt mà,“ Văn Địch cổ vũ: “Với lại chỉ cần mày ra tay, kiểu gì chẳng cua được.”

“Cua được rồi cũng không giữ được, chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Là do mày đá người ta đấy chứ?”

Tưởng Nam Trạch dựng lông mày nhìn Văn Địch với ánh mắt hài hước: “Tao chưa từng đá người khác.”

“Giữa thanh thiên bạch nhật, trước khi nói nhớ nhìn lại lương tâm.” Văn Địch nói: “Tao thấy tận mắt bao nhiêu lần rồi.”

“Không phải,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Tao chia tay là bởi vì tao biết bọn họ muốn chia tay. Tao nói ra trước chỉ để giữ thể diện thôi.”

Văn Địch muốn nói nhưng lại thôi. Gần đây thế giới quan của cậu bị tấn công liên tục, cậu không có cảm giác hiện thực. Những đứa con cưng của trời hoàn mỹ không khuyết điểm, tài năng xuất sắc, cuộc đời viên mãn mà cậu quen đều bị làm sao thế nhỉ?



“Có lẽ là do tao thiếu thốn tình yêu quá, cuối cùng đều ép người khác tới mức muốn đi mà không dám đi.” Tưởng Nam Trạch nói: “Lần nào tao nói chia tay, bọn họ cũng như trút được gánh nặng. Tao luôn trông mong có người nào đó sẽ nán lại, nhưng mà không có, bọn họ quay người là rời đi ngay.”

Văn Địch nhìn cậu ta, cảm giác trách nhiệm trong lòng lại trào dâng đến mức không thể ngồi yên. Cậu cẩn thận đặt túi rác trong tay xuống rồi dang rộng hai tay: “Để tao ôm mày một cái đi.”

“Đừng qua đây.”

Văn Địch bước lên hai bước rồi vòng hai tay ôm lấy vai của thằng bạn học cũ. Tưởng Nam Trạch chần chừ một lát rồi vỗ nhẹ lên lưng cậu.

“Tao cứ nghĩ mày là một con chim công lam,“ Văn Địch nói: “Không ngờ mày lại là giun dẹp biển, lại còn là con đã bại trận nữa chứ.”

Tưởng Nam Trạch rất kinh ngạc: “Tao cứ tưởng mày chẳng bao giờ nghe tao phổ cập khoa học.”

Văn Địch buông tay, ngồi xuống cái thảm bên cạnh cậu ta, lấy điện thoại ra lắc lắc: “Tao là fan của mày mà.”

Weibo của Tưởng Nam Trạch là nơi tập hợp những kiến ​​thức và ảnh chụp sinh vật kỳ lạ nhất thế giới. Tuy phong cách của cậu ta rất kỳ quặc nhưng qua từng con chữ có thể thấy được, cậu ta thực sự yêu thích đối tượng nghiên cứu của mình.

“Tuy là rất thích, tuy là rất thú vị,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Nhưng tao vẫn quyết định từ bỏ.”

“Có thể sự nỗ lực sẽ phụ lòng mày, nhưng bỏ cuộc thì không.”

“Tao yêu mày.”

“Cảm ơn, thằng bạn tặng quà sinh nhật là sách quảng cáo.”

“Nói một cách công tâm thì năm xưa tao đã cứu mày lúc nước sôi lửa bỏng đấy,“ Tưởng Nam Trạch nói: “Mày còn nhớ hồi năm ba, lúc mày vừa bị cướp 700 đô, mày ngồi gào khóc trong phòng khách sạn...”

“Đừng có tung tin đồn nhảm, tao chỉ sụp đổ và muốn tự tử thôi, không có gào khóc.”

“...Tao cho mày vay phí sinh hoạt, còn cho mày cả điện thoại.” Tưởng Nam Trạch nói một nửa thì ngừng, nhìn chiếc điện thoại trong tay Văn Địch: “Đây chính là cái điện thoại năm năm trước đúng không? Sao mày vẫn chưa thay?”

“Vẫn còn dùng tốt đấy thôi?”

“Nó đủ tuổi lên tiểu học rồi đấy.”

Văn Địch cố gắng chứng minh chiếc điện thoại này vẫn còn dùng tốt, kết quả là ấn màn hình mãi mà không có phản ứng gì, màn hình đen phản chiếu mặt cậu như thể đang chế nhạo: “...Cho tao mượn cái sạc.”

Tưởng Nam Trạch kéo dây sạc từ khe hở sô pha lên, rút một cái phích cắm ra khỏi cái ổ điện chi chít. Văn Địch cắm sạc cho điện thoại, lòng thầm nhủ bảo sao mà nãy giờ không có động tĩnh gì, hóa ra là lại tự sập nguồn rồi.

Màn hình sáng lên, mấy tin nhắn bật ra. Tưởng Nam Trạch nhìn dáng vẻ vội vàng mở khóa màn hình của Văn Địch thì biết ngay đó là tin nhắn của crush.

Văn Địch bấm vào Wechat, quả nhiên có một dấu chấm đỏ bên cạnh hình đại diện chữ ℙ: [Buổi tối Chủ Nhật tuần sau có rảnh không?]

Cuối cùng cũng về nước rồi? Sắp trả lại chiếc khăn trước khi cậu bị đóng băng?

Văn Địch ngồi thẳng lưng lên: [Có ạ. Trùng hợp quá, thứ Hai tuần sau nữa chính là sinh nhật của em.]

Hai người bọn họ đúng là tâm đầu ý hợp, chọn bừa mà lại chọn đúng ngày sinh nhật của người kia.

Biên Thành: [Tôi biết.]

Văn Địch: [?]

Bên kia lại “đang nhập” rất lâu. Bình thường người này nói chuyện lúc thì trôi chảy lúc thì nghẹn họng, trên mạng cũng vậy sao?

Biên Thành: [Năm ngoái cậu đăng lên vòng bạn bè.]

Được rồi, hợp lý.

Văn Địch: [Hẹn ở đâu?]

Giây tiếp theo, bên kia gửi một vị trí. Văn Địch nhìn thử, suýt nữa thì ném cả điện thoại đi.

Một khách sạn.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Chim công lam: Trong thời gian tìm bạn đời, nó sẽ mở cái đuôi lộng lẫy rực rỡ ra và rung liên tục, trạng thái này rất bắt mắt và dễ dàng thu hút sự chú ý của thiên địch, có thể nói rằng nó đang theo đuổi tình yêu bằng cả mạng sống.

Giun dẹp biển: Là loài lưỡng tính, khi hai con gặp nhau sẽ cạnh tranh nhau bằng cách “đấu kiếm”, bên thua trở thành “bên nhận” và bên thắng trở thành “bên đi vào“. Đây được coi là ví dụ của đấu kiếm phân chia công thụ trong hiện thực.

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status