“Fire that's closest kept burns most of all.” - The Two Gentlemen of Verona (Act 2, Scene 1)
- --------
Thợ gõ: Dờ
Buổi chiều mùa thu, sau cuộc hẹn với người bạn cũ, tâm trạng của Biên Thành trở nên phức tạp.
Anh đi vào văn phòng, bỏ chìa khóa vào trong cái hộp chuyên dùng để đựng đồ linh tinh ở trên bàn, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì điện thoại báo có tin nhắn mới.
Anh cầm điện thoại lên, lại là anh chàng hàng xóm không biết bảo vệ môi trường.
Từ lúc dọn vào ở, anh đã rất phản cảm với người hàng xóm chưa từng gặp mặt này. Người đó chất rác trên hành lang, dẫn đến tình trạng vệ sinh môi trường ở nơi sinh sống bị xuống cấp - Anh ghét nhất là nhìn thấy đồ đạc linh tinh trong tầm mắt của mình.
Bây giờ, đối phương còn đe dọa bằng cái cớ không gian công cộng, muốn anh phải gỡ chiếc camera mà mình đã chọn lựa kỹ càng ấy xuống. Cậu ta còn gửi một đống dấu câu không hề có sức công kích để chỉ trích anh xâm phạm quyền riêng tư.
Biên Thành trả lời với khuôn mặt không cảm xúc: [Cậu có cái gì không được nhìn à?]
Anh không có hứng thú gì với thời gian ra vào và sinh hoạt hàng ngày của hàng xóm, lắp camera chỉ là thói quen. Lúc còn ở Mỹ, tình hình an ninh trên đường phố không được tốt, lắp camera có thể gia tăng cảm giác an toàn. Hơn nữa trong nước có rất nhiều căn hộ cũng được lắp đặt sẵn hệ thống liên lạc nội bộ cho phép nhìn thấy mặt người, không khác gì nhiều so với một chiếc camera.
Có cần phải kích động đến mức ấy không?
Lẽ nào thật sự có bí mật gì đó không thể để người khác nhìn thấy?
Biên Thành chợt sinh ra cảm giác tò mò với người hàng xóm đáng ghét này. Anh bấm vào app theo dõi camera, trên đó hiển thị mười lăm phút trước có người đi ngang qua. Anh mở đoạn ghi hình ấy, tiếng bước chân đi lên cầu thang vọng ra.
Sau đó, một khuôn mặt quen thuộc lọt vào ống kính.
Trong đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy trợn lên thật to, môi mím chặt, bởi vậy nên dưới cằm hiện lên một vết lõm rất dễ thương.
Khuôn mặt hoảng loạn ấy lướt qua ngay tức khắc. Ngay sau đó, người kia lấy tay che mặt, chui vào trong cửa nhà như là chạy thoát thân.
Biên Thành nhìn chằm chằm màn hình nửa phút, đặt điện thoại xuống rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh lại mở đoạn ghi hình trong app ra, video dừng ngay lúc khuôn mặt ấy đang sợ hãi.
Độ phân giải rất cao, cái gì cũng có thể nhìn rõ, tuyệt nhiên không có khả năng nhận nhầm người.
Anh chống tay lên trán rồi hít sâu một hơi.
Sao có thể chứ?! Người này không phải nghiên cứu sinh tiến sĩ à? Tại sao lại ở nhà đối diện với anh??
Anh mở danh bạ ra để tìm số điện thoại của Văn Địch, sau đó tìm kiếm trên Wechat.
Một tài khoản xa lạ bật ra.
Không phải là tài khoản đã chửi tay đôi với anh.
Nhưng quả thật là cùng một người.
Biên Thành nhớ lại phản ứng kỳ quái, hốt hoảng chạy trốn của Văn Địch trong đoạn video, xem ra là đang chột dạ.
Nghiên cứu sinh mà lại ở chung cư dành cho giảng viên, cẩn thận dè dặt, từ chối lộ mặt... Cho thuê lại trái phép?
Anh cúi đầu nhìn tài khoản đã đấu võ mồm một tháng với mình.
Tài khoản phụ?
Nếu như chủ nhân của tài khoản này cũng là Văn Địch, vậy thì...
Biên Thành lướt lên trên, “không có logic”, “không có gu”, “chữ viết xấu”, “trùng đế giày“...
Anh tắt điện thoại đi, ngả lưng ra chiếc ghế xoay rồi rơi vào trạng thái phân ly.
Lời mà anh nói với Tống Vũ Trì là sự thật, anh không cần giao tiếp xã hội, giao tiếp với người khác khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Ngay cả khi anh nói chuyện mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, toàn là những lời lẽ vô tình vô nghĩa, mối quan hệ giữa con người vẫn khiến anh đau đầu.
Bây giờ sự thật đã chứng minh, ý nghĩ này hoàn toàn chính xác. Nếu anh không khăng khăng cãi nhau với hàng xóm thì đã không gặp phải phiền phức lớn như thế này.
Phiền phức lớn!
Vết nhơ trong lịch sử!
Sau đó Biên Thành sực nhớ ra một chuyện, cái ý nghĩ này giống như tiếng chuông cảnh báo không ngừng réo vang khiến cho tinh thần đang phiêu dạt của anh bị hút về thể xác.
Vừa rồi để kiểm tra số điện thoại có chính xác hay không, anh đã gọi điện cho Văn Địch. Vậy thì Văn Địch đã biết số điện thoại của anh.
Nếu Văn Địch dùng số đó để tìm kiếm trên Wechat...
Anh bấm vào Wechat, gỡ bỏ số điện thoại để thay bằng một số khác, sau đó vội vàng dùng số điện thoại ban đầu để đăng ký một tài khoản mới.
Hành động vô cùng kịp thời, bởi vì hai phút sau, anh nhận được một lời mời kết bạn ở số điện thoại mới.
Biên Thành bấm đồng ý, quả nhiên, là tài khoản thứ hai có hình đại diện Shakespeare.
Sam không ăn cay: [Em là Văn Địch! (thỏ vẫy tay.jpg)]
ℙ: [Chào cậu.]
Sam không ăn cay: [Em tới trả nợ đây! Bình thường giáo sư thích ăn gì? (Hamster ăn cơm.jpg)]
ℙ: [Lẩu cay Trùng Khánh.]
Sam không ăn cay: [......]
Sam không ăn cay: [OK! (Thỏ cute ôm tim.jpg.)]
Biên Thành nhìn đống hình dán ấy rất lâu, bắt đầu nghi ngờ trí nhớ siêu đẳng của mình. Anh quay về tài khoản chính, ôn lại lịch sử tin nhắn giữa mình và hàng xóm.
“Cầu mong giọt sương độc hại như thứ mà mẹ ta từng thu thập từ đầm lầy chất độc...”
Anh im lặng thật lâu, lại quay về tài khoản phụ, trước mắt hiện ra một đống hình dán thỏ con mắt lấp lánh.
Hóa ra hình tượng bình thường là như thế này?
Anh lắc đầu, sau đó nhíu mày vì phiền phức khi liên tục phải đổi tài khoản: Hai người mà có đến bốn tài khoản, nói chuyện với phong cách hoàn toàn khác nhau, không phải thần kinh thì cũng là hạng ăn no rửng mỡ.
Sam không ăn cay lập tức gửi vài đường link của nhà hàng, đều ở gần trường học. Biên Thành xem xét nhanh một lát rồi chọn lẩu chín ngăn.
Lẩu chín ngăn Trùng Khánh, một cái nồi tròn có ba cách ăn: vừa, nóng, sôi. Điểm khác biệt là mức độ từ cay ít đến siêu cay.
Bên kia màn hình, Văn Địch chỉ nhìn bảng hiệu nhà hàng cay xé lưỡi kia mà cổ họng đã thấy bốc cháy rồi. Cậu đã rèn giũa ở Bắc Kinh tám năm, lẩu xào cay mới chỉ dám ăn loại không cay.
Có điều, mục đích chính là cưa đổ giáo sư chứ không phải là ăn uống. Không ăn được cũng chẳng sao cả, ngắm trai đẹp qua làn khói của nồi lẩu cũng đủ no bụng rồi. Lẩu ở Ngũ Đạo Khẩu không rẻ, ăn ít còn có thể tiết kiệm tiền.
Sau đó Văn Địch sực nhớ ra một chuyện. Lần trước trò chuyện ở trên xe, cậu hẹn giáo sư vào thứ Bảy - cũng chính là hôm nay - để đi ăn cơm, lúc ấy ánh mắt của anh ấy rất là kỳ lạ. Cậu thắc mắc rất lâu rồi, nếu đã có phương thức liên lạc, vậy thì hỏi thử xem sao.
Văn Địch: [Vốn dĩ hẹn hôm nay mà bị lỡ mất, may mà vẫn bù lại được, ha ha ha.]
Văn Địch: [Nhưng mà hẹn ăn cơm vào hôm nay có vấn đề gì không ạ?]
ℙ: [Vấn đề gì?]
Văn Địch: [Ồ, lúc em nói xong, giáo sư đã im lặng rất lâu.]
ℙ: [Hôm nay là sinh nhật tôi.]
Văn Địch đang nằm ườn trên giường, lập tức đứng thẳng lên.
Cái gì?! Cậu chọn bừa mà lại chọn đúng ngày quan trọng như vậy sao?!
Nói đi cũng phải nói lại, loại ngày đặc biệt như thế này, chẳng lẽ không tụ hội với bạn bè và gia đình? Vậy mà giáo sư còn đồng ý đi ăn với cậu?
Văn Địch cảm thấy được chiều mà lo.
Văn Địch: [Trời ơi! Chúc mừng sinh nhật giáo sư!! (Bánh sinh nhật) (Bánh sinh nhật) (Pháo hoa)]
ℙ: [Tôi không tổ chức sinh nhật.]
Văn Địch: [Không được! Ngày mai phải bù lại!]
ℙ: [Không cần đâu.]
Văn Địch: [Cần! Một năm mới có một lần, sao có thể trôi qua như vậy được!]
ℙ: [Tôi không thích ồn ào.]
Văn Địch: [Một mình em thì ồn ào đến mức nào được chứ? Thầy yên tâm đi.]
Văn Địch: [Nhưng mà có một vấn đề.]
ℙ: [Vấn đề gì?]
Văn Địch: [Sao thầy lại để hình đại diện là IP?]
ℙ: [IP?]
ℙ: [Đây là Không gian xạ ảnh.]
Văn Địch: [...Em chợt nhớ ra mình còn phải viết luận văn, tạm biệt!]
Cậu nên đi tìm kiếm hình ảnh trước mới đúng!
Trò chuyện kết thúc, Văn Địch ngẫm nghĩ, phải bù đắp ngày sinh nhật này như thế nào đây? Cậu không thân với giáo sư, nếu làm long trọng quá thì một là hết tiền, hai là quá phô trương.
Hay là tặng một món quà nhỏ, dù gì cũng là người cậu thầm mến mà.
Độ khó của việc tặng quà rất cao. Nếu không hợp ý người ta, người đi tặng thất vọng, còn người nhận cũng thêm gánh nặng, thất bại nhân đôi. Văn Địch không muốn tặng thứ mà người ta không thích, vừa cản trở tình cảm vừa vô bổ, tốt nhất là tặng thứ gì đó thú vị, mới mẻ mà không quá đắt đỏ, không làm người nhận cảm thấy gánh nặng.
Văn Địch quyết định xin sự trợ giúp của người khác. Lượn một vòng trong danh sách bạn bè, cuối cùng vẫn chọn cao thủ tình trường Tưởng Nam Trạch.
Văn Địch tính toán lệch múi giờ, bây giờ là hai giờ sáng theo múi giờ miền Đông.
Tốt quá, chắc chắn vẫn đang thức.
Cậu chọc vào hình đại diện con sứa, hỏi: [Mày ngủ chưa?]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Chưa.]
Văn Địch: [Thomas ngủ chưa?]
Tưởng Nam Trạch: [Rốt cuộc mày muốn hỏi gì?]
Văn Địch: [Còn nhớ vị giáo sư mà tao kể với mày lúc trước không? Tao muốn tặng quà sinh nhật cho người ta, mày nghĩ tặng gì thì ổn?]
Tưởng Nam Trạch: [Có yêu cầu gì?]
Văn Địch: [Có thẩm mỹ, có đẳng cấp, nổi bật độc đáo, khiến cho người ta phải khắc ghi trong lòng, quan trọng nhất là phải rẻ.]
Bên kia im lặng thật lâu rồi trả lời một câu: [Cua trai mà còn keo kiệt.]
Văn Địch: [Tao không keo kiệt, tao nghèo.]
Tưởng Nam Trạch: [Trong thống kê thì hai cái này rõ ràng có liên quan đến nhau.]
Văn Địch trợn mắt nhìn trần nhà.
Tưởng Nam Trạch: [Mày chuẩn bị cái gì đặc biệt vào.]
Văn Địch: [Nói rõ hơn đi.]
Tưởng Nam Trạch: [Anh ta thích cái gì?]
Văn Địch: [Toán học?]
Tưởng Nam Trạch: [Lên mạng tìm xem có cốc chén bát đĩa gì in hình ký hiệu Toán học không.]
Không hổ là tên sinh viên xuất sắc không có quãng nghỉ chia tay [1]. Cốc chén thủ công và đồ dùng nhà bếp đều rất rẻ, tần suất sử dụng cao, rất phù hợp để gây ấn tượng vì nhìn vật là nhớ người. Văn Địch gửi một cái meme “cảm ơn đại ca” rồi mở Taobao ra.
[1] Gốc là “Thời kỳ cửa sổ trống”: dùng để chỉ giai đoạn trống rỗng của tình yêu từ khi kết thúc một mối quan hệ tan vỡ cho đến khi bắt đầu một tình yêu mới.
Quả nhiên là trên mạng có rất nhiều nhân tài, công thức Toán học, Số phức, Hình học hình trái tim, nhìn không hiểu nhưng cảm thấy rất cao cấp. Văn Địch nhìn lướt qua, cảm thấy ưng ý nhất là một cái cốc sứ trắng, quai cốc được nặn thành hình dải Mobius - tối giản, mỹ quan, cao cấp.
Shop bán hàng nói là có thể khắc chữ, Văn Địch ngẫm nghĩ thật lâu rồi chọn câu: Good morning, Complex Geometer! (Buổi sáng tốt lành, học giả Hình học phức!)
Chào hỏi vào mỗi buổi sáng vậy.
Trả tiền và đặt hàng xong, Văn Địch ngả lưng ra giường đầy hài lòng. Thời tiết mát mẻ, ánh nắng dễ chịu, hàng xóm yên lặng, cuộc sống tươi đẹp.
Ngày cuối tuần này nhất định sẽ rất hoàn hảo.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày cuối tuần này nhất định sẽ rất nẫu ruột.
- --------
Thợ gõ: Dờ
Buổi chiều mùa thu, sau cuộc hẹn với người bạn cũ, tâm trạng của Biên Thành trở nên phức tạp.
Anh đi vào văn phòng, bỏ chìa khóa vào trong cái hộp chuyên dùng để đựng đồ linh tinh ở trên bàn, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì điện thoại báo có tin nhắn mới.
Anh cầm điện thoại lên, lại là anh chàng hàng xóm không biết bảo vệ môi trường.
Từ lúc dọn vào ở, anh đã rất phản cảm với người hàng xóm chưa từng gặp mặt này. Người đó chất rác trên hành lang, dẫn đến tình trạng vệ sinh môi trường ở nơi sinh sống bị xuống cấp - Anh ghét nhất là nhìn thấy đồ đạc linh tinh trong tầm mắt của mình.
Bây giờ, đối phương còn đe dọa bằng cái cớ không gian công cộng, muốn anh phải gỡ chiếc camera mà mình đã chọn lựa kỹ càng ấy xuống. Cậu ta còn gửi một đống dấu câu không hề có sức công kích để chỉ trích anh xâm phạm quyền riêng tư.
Biên Thành trả lời với khuôn mặt không cảm xúc: [Cậu có cái gì không được nhìn à?]
Anh không có hứng thú gì với thời gian ra vào và sinh hoạt hàng ngày của hàng xóm, lắp camera chỉ là thói quen. Lúc còn ở Mỹ, tình hình an ninh trên đường phố không được tốt, lắp camera có thể gia tăng cảm giác an toàn. Hơn nữa trong nước có rất nhiều căn hộ cũng được lắp đặt sẵn hệ thống liên lạc nội bộ cho phép nhìn thấy mặt người, không khác gì nhiều so với một chiếc camera.
Có cần phải kích động đến mức ấy không?
Lẽ nào thật sự có bí mật gì đó không thể để người khác nhìn thấy?
Biên Thành chợt sinh ra cảm giác tò mò với người hàng xóm đáng ghét này. Anh bấm vào app theo dõi camera, trên đó hiển thị mười lăm phút trước có người đi ngang qua. Anh mở đoạn ghi hình ấy, tiếng bước chân đi lên cầu thang vọng ra.
Sau đó, một khuôn mặt quen thuộc lọt vào ống kính.
Trong đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy trợn lên thật to, môi mím chặt, bởi vậy nên dưới cằm hiện lên một vết lõm rất dễ thương.
Khuôn mặt hoảng loạn ấy lướt qua ngay tức khắc. Ngay sau đó, người kia lấy tay che mặt, chui vào trong cửa nhà như là chạy thoát thân.
Biên Thành nhìn chằm chằm màn hình nửa phút, đặt điện thoại xuống rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh lại mở đoạn ghi hình trong app ra, video dừng ngay lúc khuôn mặt ấy đang sợ hãi.
Độ phân giải rất cao, cái gì cũng có thể nhìn rõ, tuyệt nhiên không có khả năng nhận nhầm người.
Anh chống tay lên trán rồi hít sâu một hơi.
Sao có thể chứ?! Người này không phải nghiên cứu sinh tiến sĩ à? Tại sao lại ở nhà đối diện với anh??
Anh mở danh bạ ra để tìm số điện thoại của Văn Địch, sau đó tìm kiếm trên Wechat.
Một tài khoản xa lạ bật ra.
Không phải là tài khoản đã chửi tay đôi với anh.
Nhưng quả thật là cùng một người.
Biên Thành nhớ lại phản ứng kỳ quái, hốt hoảng chạy trốn của Văn Địch trong đoạn video, xem ra là đang chột dạ.
Nghiên cứu sinh mà lại ở chung cư dành cho giảng viên, cẩn thận dè dặt, từ chối lộ mặt... Cho thuê lại trái phép?
Anh cúi đầu nhìn tài khoản đã đấu võ mồm một tháng với mình.
Tài khoản phụ?
Nếu như chủ nhân của tài khoản này cũng là Văn Địch, vậy thì...
Biên Thành lướt lên trên, “không có logic”, “không có gu”, “chữ viết xấu”, “trùng đế giày“...
Anh tắt điện thoại đi, ngả lưng ra chiếc ghế xoay rồi rơi vào trạng thái phân ly.
Lời mà anh nói với Tống Vũ Trì là sự thật, anh không cần giao tiếp xã hội, giao tiếp với người khác khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Ngay cả khi anh nói chuyện mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, toàn là những lời lẽ vô tình vô nghĩa, mối quan hệ giữa con người vẫn khiến anh đau đầu.
Bây giờ sự thật đã chứng minh, ý nghĩ này hoàn toàn chính xác. Nếu anh không khăng khăng cãi nhau với hàng xóm thì đã không gặp phải phiền phức lớn như thế này.
Phiền phức lớn!
Vết nhơ trong lịch sử!
Sau đó Biên Thành sực nhớ ra một chuyện, cái ý nghĩ này giống như tiếng chuông cảnh báo không ngừng réo vang khiến cho tinh thần đang phiêu dạt của anh bị hút về thể xác.
Vừa rồi để kiểm tra số điện thoại có chính xác hay không, anh đã gọi điện cho Văn Địch. Vậy thì Văn Địch đã biết số điện thoại của anh.
Nếu Văn Địch dùng số đó để tìm kiếm trên Wechat...
Anh bấm vào Wechat, gỡ bỏ số điện thoại để thay bằng một số khác, sau đó vội vàng dùng số điện thoại ban đầu để đăng ký một tài khoản mới.
Hành động vô cùng kịp thời, bởi vì hai phút sau, anh nhận được một lời mời kết bạn ở số điện thoại mới.
Biên Thành bấm đồng ý, quả nhiên, là tài khoản thứ hai có hình đại diện Shakespeare.
Sam không ăn cay: [Em là Văn Địch! (thỏ vẫy tay.jpg)]
ℙ: [Chào cậu.]
Sam không ăn cay: [Em tới trả nợ đây! Bình thường giáo sư thích ăn gì? (Hamster ăn cơm.jpg)]
ℙ: [Lẩu cay Trùng Khánh.]
Sam không ăn cay: [......]
Sam không ăn cay: [OK! (Thỏ cute ôm tim.jpg.)]
Biên Thành nhìn đống hình dán ấy rất lâu, bắt đầu nghi ngờ trí nhớ siêu đẳng của mình. Anh quay về tài khoản chính, ôn lại lịch sử tin nhắn giữa mình và hàng xóm.
“Cầu mong giọt sương độc hại như thứ mà mẹ ta từng thu thập từ đầm lầy chất độc...”
Anh im lặng thật lâu, lại quay về tài khoản phụ, trước mắt hiện ra một đống hình dán thỏ con mắt lấp lánh.
Hóa ra hình tượng bình thường là như thế này?
Anh lắc đầu, sau đó nhíu mày vì phiền phức khi liên tục phải đổi tài khoản: Hai người mà có đến bốn tài khoản, nói chuyện với phong cách hoàn toàn khác nhau, không phải thần kinh thì cũng là hạng ăn no rửng mỡ.
Sam không ăn cay lập tức gửi vài đường link của nhà hàng, đều ở gần trường học. Biên Thành xem xét nhanh một lát rồi chọn lẩu chín ngăn.
Lẩu chín ngăn Trùng Khánh, một cái nồi tròn có ba cách ăn: vừa, nóng, sôi. Điểm khác biệt là mức độ từ cay ít đến siêu cay.
Bên kia màn hình, Văn Địch chỉ nhìn bảng hiệu nhà hàng cay xé lưỡi kia mà cổ họng đã thấy bốc cháy rồi. Cậu đã rèn giũa ở Bắc Kinh tám năm, lẩu xào cay mới chỉ dám ăn loại không cay.
Có điều, mục đích chính là cưa đổ giáo sư chứ không phải là ăn uống. Không ăn được cũng chẳng sao cả, ngắm trai đẹp qua làn khói của nồi lẩu cũng đủ no bụng rồi. Lẩu ở Ngũ Đạo Khẩu không rẻ, ăn ít còn có thể tiết kiệm tiền.
Sau đó Văn Địch sực nhớ ra một chuyện. Lần trước trò chuyện ở trên xe, cậu hẹn giáo sư vào thứ Bảy - cũng chính là hôm nay - để đi ăn cơm, lúc ấy ánh mắt của anh ấy rất là kỳ lạ. Cậu thắc mắc rất lâu rồi, nếu đã có phương thức liên lạc, vậy thì hỏi thử xem sao.
Văn Địch: [Vốn dĩ hẹn hôm nay mà bị lỡ mất, may mà vẫn bù lại được, ha ha ha.]
Văn Địch: [Nhưng mà hẹn ăn cơm vào hôm nay có vấn đề gì không ạ?]
ℙ: [Vấn đề gì?]
Văn Địch: [Ồ, lúc em nói xong, giáo sư đã im lặng rất lâu.]
ℙ: [Hôm nay là sinh nhật tôi.]
Văn Địch đang nằm ườn trên giường, lập tức đứng thẳng lên.
Cái gì?! Cậu chọn bừa mà lại chọn đúng ngày quan trọng như vậy sao?!
Nói đi cũng phải nói lại, loại ngày đặc biệt như thế này, chẳng lẽ không tụ hội với bạn bè và gia đình? Vậy mà giáo sư còn đồng ý đi ăn với cậu?
Văn Địch cảm thấy được chiều mà lo.
Văn Địch: [Trời ơi! Chúc mừng sinh nhật giáo sư!! (Bánh sinh nhật) (Bánh sinh nhật) (Pháo hoa)]
ℙ: [Tôi không tổ chức sinh nhật.]
Văn Địch: [Không được! Ngày mai phải bù lại!]
ℙ: [Không cần đâu.]
Văn Địch: [Cần! Một năm mới có một lần, sao có thể trôi qua như vậy được!]
ℙ: [Tôi không thích ồn ào.]
Văn Địch: [Một mình em thì ồn ào đến mức nào được chứ? Thầy yên tâm đi.]
Văn Địch: [Nhưng mà có một vấn đề.]
ℙ: [Vấn đề gì?]
Văn Địch: [Sao thầy lại để hình đại diện là IP?]
ℙ: [IP?]
ℙ: [Đây là Không gian xạ ảnh.]
Văn Địch: [...Em chợt nhớ ra mình còn phải viết luận văn, tạm biệt!]
Cậu nên đi tìm kiếm hình ảnh trước mới đúng!
Trò chuyện kết thúc, Văn Địch ngẫm nghĩ, phải bù đắp ngày sinh nhật này như thế nào đây? Cậu không thân với giáo sư, nếu làm long trọng quá thì một là hết tiền, hai là quá phô trương.
Hay là tặng một món quà nhỏ, dù gì cũng là người cậu thầm mến mà.
Độ khó của việc tặng quà rất cao. Nếu không hợp ý người ta, người đi tặng thất vọng, còn người nhận cũng thêm gánh nặng, thất bại nhân đôi. Văn Địch không muốn tặng thứ mà người ta không thích, vừa cản trở tình cảm vừa vô bổ, tốt nhất là tặng thứ gì đó thú vị, mới mẻ mà không quá đắt đỏ, không làm người nhận cảm thấy gánh nặng.
Văn Địch quyết định xin sự trợ giúp của người khác. Lượn một vòng trong danh sách bạn bè, cuối cùng vẫn chọn cao thủ tình trường Tưởng Nam Trạch.
Văn Địch tính toán lệch múi giờ, bây giờ là hai giờ sáng theo múi giờ miền Đông.
Tốt quá, chắc chắn vẫn đang thức.
Cậu chọc vào hình đại diện con sứa, hỏi: [Mày ngủ chưa?]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Chưa.]
Văn Địch: [Thomas ngủ chưa?]
Tưởng Nam Trạch: [Rốt cuộc mày muốn hỏi gì?]
Văn Địch: [Còn nhớ vị giáo sư mà tao kể với mày lúc trước không? Tao muốn tặng quà sinh nhật cho người ta, mày nghĩ tặng gì thì ổn?]
Tưởng Nam Trạch: [Có yêu cầu gì?]
Văn Địch: [Có thẩm mỹ, có đẳng cấp, nổi bật độc đáo, khiến cho người ta phải khắc ghi trong lòng, quan trọng nhất là phải rẻ.]
Bên kia im lặng thật lâu rồi trả lời một câu: [Cua trai mà còn keo kiệt.]
Văn Địch: [Tao không keo kiệt, tao nghèo.]
Tưởng Nam Trạch: [Trong thống kê thì hai cái này rõ ràng có liên quan đến nhau.]
Văn Địch trợn mắt nhìn trần nhà.
Tưởng Nam Trạch: [Mày chuẩn bị cái gì đặc biệt vào.]
Văn Địch: [Nói rõ hơn đi.]
Tưởng Nam Trạch: [Anh ta thích cái gì?]
Văn Địch: [Toán học?]
Tưởng Nam Trạch: [Lên mạng tìm xem có cốc chén bát đĩa gì in hình ký hiệu Toán học không.]
Không hổ là tên sinh viên xuất sắc không có quãng nghỉ chia tay [1]. Cốc chén thủ công và đồ dùng nhà bếp đều rất rẻ, tần suất sử dụng cao, rất phù hợp để gây ấn tượng vì nhìn vật là nhớ người. Văn Địch gửi một cái meme “cảm ơn đại ca” rồi mở Taobao ra.
[1] Gốc là “Thời kỳ cửa sổ trống”: dùng để chỉ giai đoạn trống rỗng của tình yêu từ khi kết thúc một mối quan hệ tan vỡ cho đến khi bắt đầu một tình yêu mới.
Quả nhiên là trên mạng có rất nhiều nhân tài, công thức Toán học, Số phức, Hình học hình trái tim, nhìn không hiểu nhưng cảm thấy rất cao cấp. Văn Địch nhìn lướt qua, cảm thấy ưng ý nhất là một cái cốc sứ trắng, quai cốc được nặn thành hình dải Mobius - tối giản, mỹ quan, cao cấp.
Shop bán hàng nói là có thể khắc chữ, Văn Địch ngẫm nghĩ thật lâu rồi chọn câu: Good morning, Complex Geometer! (Buổi sáng tốt lành, học giả Hình học phức!)
Chào hỏi vào mỗi buổi sáng vậy.
Trả tiền và đặt hàng xong, Văn Địch ngả lưng ra giường đầy hài lòng. Thời tiết mát mẻ, ánh nắng dễ chịu, hàng xóm yên lặng, cuộc sống tươi đẹp.
Ngày cuối tuần này nhất định sẽ rất hoàn hảo.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày cuối tuần này nhất định sẽ rất nẫu ruột.
/61
|