Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân
Chương 10 - Cupid mang đôi cánh thường được khắc họa có đôi mắt mù
/61
|
"Love looks not with the eyes but with the mind.
And therefore is winged Cupid painted blind." - A Midsummer Night's Dream (Act 1, Scene 1)
"Tình yêu không nhìn bằng mắt mà bằng tâm trí, và do đó Cupid mang đôi cánh thường được khắc họa có đôi mắt mù."
- --------
Thợ gõ: Dờ
Buổi tụ tập sau bốn năm tốt nghiệp, tuy đã trải qua những chuyện còn sóng gió hơn nhưng chủ yếu họ vẫn tán gẫu về thời đại học. Món lẩu trong căng tin, chạy bộ buổi tối trên sân Tử Kinh, thi hát mùng 9 tháng 12 [1]. Những ký ức thanh xuân đẹp đẽ ấy giống như bến cảng lánh nạn giúp họ chạy trốn khỏi hiện thực mệt nhoài, tạm thời nghỉ ngơi trong phút chốc.
[1] Sân thể dục Tử Kinh là một trong ba sân tập lớn của ĐH Thanh Hoa. Điểm đặc biệt là sân cỏ ở giữa không được thiết kế theo thông số sân bóng đá bình thường mà áp dụng tiêu chuẩn của sân bóng bầu dục.
Thi hát mùng 9 tháng 12: Ngày 9/12/1935, hàng ngàn học sinh trung học và đại học ở Bắc Kinh đã tổ chức biểu tình chống Nhật, phản đối quyền tự trị của miền Bắc Trung Quốc dưới sự kêu gọi của bí thư chi bộ Đảng ĐH Thanh Hoa. Từ năm 1988, sinh viên Thanh Hoa bắt đầu kỷ niệm phong trào "9 tháng 12" bằng hình thức thi hát, sự kiện này được duy trì đến hiện nay.
Vưu Quân lấy ra tấm ảnh cũ chụp cuộc thi hát. Vì ai cũng phải trang điểm cho nên đám con trai đã bị những bạn học nữ tô son đỏ chót như cậu bé bút chì.
Văn Địch nhìn một lát rồi nhắm mắt lại đầy đau khổ: "Cất đi cất đi."
"Tôi còn giữ video biểu diễn kịch sân khấu của học kỳ phụ." Vưu Quân nói.
"Gửi cho tao đi." Vu Tĩnh Di lấy điện thoại ra.
"Tôi đã xóa trên Cloud rồi mà? Sao mấy người lại tàng trữ hàng riêng vậy?" Văn Địch cảnh giác, "Nếu bị lộ ra ngoài, danh dự của tôi sẽ đi tong mất!"
"Kiệt tác truyền đời do tôi đạo diễn, sao lại hủy hoại danh dự?" Vưu Quân bật Bluetooth rồi hỏi tên điện thoại của Vu Tĩnh Di. Văn Địch thấy bi kịch diễn ra trước mắt, bất lực như thể thế giới sắp sụp đổ mà mình không làm được gì.
"Tôi còn gỡ đoạn phim tuyên truyền học viện xuống giúp cậu đấy, cậu cảm ơn tôi như thế này à?" Văn Địch chỉ trích trong đau khổ.
Ánh mắt sắc lẹm của Vưu Quân liếc nhìn cậu: "Cái thứ đó được phát suốt năm năm trời?"
"Bây giờ hết rồi."
"Tốt lắm," Vưu Quân nói: "Đó là vết nhơ trong cuộc đời đạo diễn của tôi."
"Nghĩ lại thì sự nghiệp đạo diễn của cậu cũng phong phú nhỉ, kịch sân khấu của lớp, phim tuyên truyền học viện, công diễn cấp trường," Văn Địch nói: "Tôi còn mua vé xem Hoa Diên Vĩ Nở kìa."
"Hoa Diên Vĩ Nở" là tác phẩm kịch kinh điển của đại học T, ca ngợi hành trình vĩ đại của các nhà khoa học thế hệ trước trong công cuộc hiện thực hóa giấc mộng Trung Quốc. Năm nào nó cũng được diễn lại ở phòng hòa nhạc, sánh ngang với tỷ lệ chiếu lại trên truyền hình của "Hoàn Châu Cách Cách" và "Võ Lâm Ngoại Truyện". Tuy kịch bản không thay đổi nhưng diễn viên và đạo diễn thì đều đổi mới qua từng năm, Vưu Quân là đạo diễn khóa bọn họ.
"Năm ấy mày còn nói linh tinh cái gì mà: muốn bỏ suất học bổng nghiên cứu sinh để thi lên thạc sĩ khoa đạo diễn học viện điện ảnh." Vu Tĩnh Di nói.
Vưu Quân cười ha ha: "Nói linh tinh thôi mà, nhắc lại làm gì?"
"Mày làm đạo diễn cũng giỏi lắm."
"Chỉ có mày nghĩ vậy thôi."
Nói chuyện với Vưu Quân rất dễ chịu, không cần nghĩ chủ đề, không sợ bầu không khí im lặng, bất cứ lúc nào cũng nhận được câu trả lời thoải mái nhất. Tuy rằng sau khi tốt nghiệp ai cũng có con đường riêng nhưng bữa cơm này rất hài hòa và sôi nổi. Sau khi trải qua bữa cơm địa ngục với Biên Thành, Văn Địch có cảm giác như được giải thoát khỏi gánh nặng.
Ăn uống no say xong, hai cô gái nói rằng mãi mới được gặp nhau, không đi dạo mua sắm một chuyến thì quá đáng tiếc. Văn Địch không làm phiền hai cô tụ tập, bảo họ đi trước còn mình thì quay về viết luận văn. Cậu gọi phục vụ để thanh toán, sau đó phát hiện ra Vưu Quân đã trả tiền trước rồi.
"Mọi người gặp nhau mà cậu lại lén thanh toán trước," Văn Địch nói: "Không được, phải AA."
Vưu Quân lải nhải đầy ghét bỏ: "Tôi là người đi làm rồi, sao có thể để sinh viên trả tiền."
"Tao đâu còn là sinh viên nữa," Vu Tĩnh Di lấy điện thoại ra, "Tao muốn trả tiền."
Văn Địch định ngăn lại theo phản xạ nhưng Vưu Quân đã nắm cánh tay của Vu Tĩnh Di trước, đẩy cô nàng ra cửa: "Giữa bọn mình mà phải khách sáo thế à? Không khoe giàu trước mặt bạn cũ thì kiếm tiền để làm gì?"
Văn Địch nhìn bóng dáng hai cô gái dần khuất giữa biển người ở Trung Quan Thôn, thở dài một hơi. Vưu Quân thanh toán là nghĩ cho Vu Tĩnh Di. Sau khi tốt nghiệp, cứ khi nào tụ tập liên hoan là mọi người đều cố gắng không để Vu Tĩnh Di phải chi tiền. Cô nàng là người nhạy cảm nên chắc là cũng nhận ra rồi, chỉ là không biết sự đối xử ấy là chu đáo hay áp lực nữa.
Lãng phí thức ăn là tội đáng hổ thẹn. Sau khi hai cô gái đi rồi, Văn Địch ăn hết món phụ trên bàn rồi mới rời khỏi nhà hàng. Cậu xoa cái bụng no nê, lấy điện thoại ra xem có tin nhắn mới nào không nhưng ấn nút hai bên máy đều không có phản ứng gì.
Má!
Văn Địch giữ nút tắt nguồn, chọc liên tục lên màn hình, lắc lên lắc xuống. Dùng hết mười tám món võ nghệ rồi mà màn hình vẫn đen thui.
Lại tự sập nguồn rồi!
Keo kiệt sẽ gặp quả báo. Vu Tĩnh Di nói đúng, cậu nên mang cái điện thoại nát này đi sửa mới phải.
Cậu nhìn dòng người náo nhiệt trên phố đi bộ, không còn thấy bóng dáng hai cô gái nữa.
Lẽ nào cậu phải đi bộ từ Trung Quan Thôn về Hà Thanh Uyển? Đi mấy cây số cũng được thôi, nhưng mà cậu không biết đường!
Cậu đứng trước nhà hàng Nhật như một ông thần giữ cửa đang chắn đường. Đúng lúc đang lúng túng thì một người quen thuộc xuất hiện phía sau. Chiếc áo măng tô che đi vết nước trà trên áo sơ mi, giống như cảnh tượng ảo như phim vừa rồi chưa từng xảy ra.
Văn Địch giật mình: "Giáo sư!"
Biên Thành dừng bước rồi quay đầu nhìn cậu. Bất kỳ ai biết ngại sẽ không vay tiền từ người mình thầm yêu, may mắn là câu nói này không liên quan gì đến Văn Địch.
"Điện thoại của em bị hỏng, không đi tàu điện ngầm được," Văn Địch giơ cái màn hình đen ra, "Có thể cho em vay 3 tệ được không ạ?"
Biên Thành nói: "Tôi không có tiền mặt."
Văn Địch vừa định bảo "vậy thầy gọi xe giúp em", Biên Thành đã hỏi: "Cậu ở chỗ nào?"
"Hà..." Trước khi bại lộ, Văn Địch phanh gấp: "Ký túc xá gần hồ sen."
"Cửa Tây thì khá gần," Biên Thành nói: "Tôi cho cậu đi nhờ một đoạn."
Hà Thanh Uyển ở ngoài cửa Đông Bắc, hai tòa nhà cách nhau khoảng 2km. Nhưng dù gì thì Văn Địch cũng biết đường, có thể lần mò để quay về.
Biên Thành bảo cậu đợi trên đường cho người đi bộ. Văn Địch siết vạt áo khoác, đi đi lại lại trên mép vỉa hè. Một chiếc Cadillac màu ghi dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ ghế phụ được kéo xuống.
Văn Địch ôm áo cúi đầu nhìn thử rồi chạy ra đó, nhanh chóng đóng cửa ngồi nghiêm chỉnh, thắt chặt dây an toàn.
Biên Thành nhẹ nhàng đạp chân ga, chiếc xe dần hòa vào dòng xe đông đúc. Trong không gian kín kẽ dễ chịu, điều hòa phát ra âm thanh nho nhỏ và tỏa làn gió ấm áp khiến cho đêm tối trở nên sạch sẽ, nhã nhặn và êm dịu.
Văn Địch liếc nhìn người bên cạnh qua khóe mắt. Ánh đèn đường hắt lên mặt anh, nhảy nhót chuyển động theo dòng xe cộ. Ánh sáng liên tục thay đổi, gương mặt ấy vẫn chìm trong im lặng khiến cho bầu không khí trong xe cũng yên tĩnh theo. Biên Thành đối xử với mọi sự vật cũng giống như đối xử với lĩnh vực mà mình yêu thích - hằng định bất biến.
Văn Địch nhắm mắt lại rồi ngả người tựa vào ghế. Tâm trí cậu như một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt sông, rung lắc nhẹ theo chuyển động của chiếc xe.
Biên Thành đưa tay ra bật nhạc trong xe, sau khi điều chỉnh một chút, một giọng nữ trầm và hơi khàn vang lên. Văn Địch nghe thấy một câu là: You had me at "hello".
Nói ra thì xấu hổ, Văn Địch học tiến sĩ ngôn ngữ Anh nhưng cậu rất ít khi nghe nhạc tiếng Anh chứ đừng nói là hát. Cậu không biết tý gì về những ca khúc thịnh hành hiện tại. Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ nghe bài hát này nhưng giai điệu lại quen thuộc một cách kỳ lạ.
Cảm giác khó chịu ấy lại xuất hiện rồi. Đã từng gặp, đã từng tồn tại, gần ngay trước mắt mà không thể chạm tới. Đầu óc cảm thấy ngứa ngáy bởi cảm giác lo lắng mông lung ấy mà lại không thể làm gì, khiến cho người ta nóng ruột.
Cậu nhìn vào loa phát nhạc: "Bài hát này..."
"Từng nghe rồi?"
Trong đầu của Văn Địch như có sóng cuộn biển gầm nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, cậu lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Biên Thành không nói gì cả. Xe dừng ở đường Thành Phủ, giọng ca của người phụ nữ vẫn du dương đầy tâm sự.
I want you to love me as if love is invincible.
Văn Địch nhìn số trên đèn đỏ dần đếm ngược, nhịp tim cũng dần bình tĩnh hơn. Cậu không quen với bầu không khí hai người im lặng, bản năng tìm chủ đề nói chuyện lại ngo ngoe thức dậy. Nhìn quanh một lúc, cậu quyết định nói chuyện về xe - không quá riêng tư lại còn liên quan đến tình huống hiện tại, rất dễ để mở đầu câu chuyện.
"Giáo sư vừa đổi xe sao?" Cậu không hiểu biết nhiều về các hãng xe, chỉ cảm thấy có vẻ nó rất mới.
"Mua mấy năm rồi." Biên Thành đáp.
"Ngồi rất dễ chịu, lại còn rộng rãi," Văn Địch hỏi: "Em không hiểu về các hãng xe cho lắm, có đắt không ạ?"
"400.000."
Mức sống ở Bắc Kinh cao như vậy, xe sang chạy đầy đường, 400.000 chưa thể gọi là đắt: "Sao lại chọn xe này ạ?"
"Chính sách ưu đãi," Biên Thành đáp: "Một vài mẫu xe sẽ miễn thuế cho lưu học sinh."
Lý do này đúng là ngoài dự đoán. Văn Địch nhíu mày, "Miễn được bao nhiêu?"
"100.000."
"Bao nhiêu??"
Biên Thành hờ hững nhìn cậu: "Một phần tư."
Thế giới này có món hời như vậy! Văn Địch bắt đầu thầm tính toán, sinh viên trao đổi có tính là lưu học sinh không? Biết thế cậu mua xe từ năm ba cho rồi...
Cậu bật cười. Đúng là tình yêu khiến con người mù quáng, cậu làm gì có tiền mua xe, "Hóa ra giáo sư là người coi trọng chênh lệch giá cả và các khoản ưu đãi."
Biên Thành nhìn cậu: "Trông tôi rất giống người giàu có?"
"Ừm..." Văn Địch nhún vai, "Cảm giác không thiếu tiền."
"Cậu cảm thấy giáo sư đại học T kiếm được rất nhiều tiền?"
"Cũng không hẳn," Văn Địch nói: "Năm ngoái giáo sư đoạt giải thưởng Khoa Học Tương Lai đúng không? Phần thưởng một triệu USD mà."
"Cái đó chia đều cho năm người."
"Ồ..." Văn Địch nói: "Còn giải Ramanujan và giải Cole thì sao?" [2]
[2] - Giải thưởng Khoa học Tương lai (未來科學大獎) là một giải thưởng khoa học được thành lập bởi một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở tại Trung Quốc đại lục, nhiều lúc còn được gọi là giải Nobel của Trung Quốc.
- Giải thưởng Ramanujan (SASTRA Ramanujan Prize) của Ấn Độ được tổ chức hàng năm dành cho các nhà toán học trẻ. Giới hạn độ tuổi nhận giải được ấn định là 32 (tuổi mà Ramanujan qua đời) và giải thưởng hiện tại là 10.000 USD.
- Giải Cole tên đầy đủ là Giải Frank Nelson Cole, là giải thưởng của Hội Toán học Hoa Kỳ dành cho các nhà toán học có những đóng góp xuất sắc.
Biên Thành đáp một nẻo: "Cậu lên mạng tìm hiểu về tôi à?"
"Thực ra thông tin trên Baike và web trường rất là ít."
"Ngoài mấy giải thưởng ra thì còn biết chuyện gì khác không?"
"Luận văn mới nhất của thầy tên là: Tính duy nhất của thoái hóa bán ổn định K trong đa tạp Fano theo quan hệ tương đương S."
"Cậu hiểu nghĩa là gì không?"
Văn Địch lắc đầu: "Không hiểu gì hết."
Biên Thành nở một nụ cười hiếm hoi, Văn Địch hỏi sao vậy.
"Thật sự không biết trí nhớ của cậu là tốt hay kém nữa." Biên Thành nói.
Văn Địch nhíu mày, vừa định hỏi thêm thì Biên Thành đã dừng xe lại: "Đến rồi."
Văn Địch nhìn cổng trường bằng đá cẩm thạch trắng, vẫn chưa xuống xe. Biên Thành mở khóa cửa rồi quay sang nhìn cậu, thoạt nhìn giống như đang thắc mắc sao người này còn ngồi đây làm gì.
"Cảm ơn thầy ạ," Văn Địch nói: "Để hôm nào em mời giáo sư bữa cơm."
Biên Thành nói: "Chúng ta luôn đi ăn cơm khi gặp nhau."
Văn Địch ngẫm nghĩ, đúng vậy thật. "Ăn uống là nhu cầu cơ bản mà," Cậu nói: "Thứ Bảy tuần sau được không ạ?"
Ánh mắt của Biên Thành rất kỳ quái nhưng anh không từ chối.
Văn Địch chìa tay ra với Biên Thành, đối phương tỏ ra khó hiểu.
"Muốn ăn cơm thì phải tìm được người chứ," Văn Địch cười. "Điện thoại của em hỏng rồi."
Biên Thành do dự một lát, lấy điện thoại ra, mở khóa vân tay rồi đưa cho cậu.
Văn Địch nhập số điện thoại của mình vào đó, lưu tên trong danh bạ rồi trả lại cho giáo sư. Ngón tay cậu hơi lướt qua mu bàn tay của anh, trong xe ấm áp mà bàn tay ấy vẫn lạnh như băng.
Văn Địch xuống xe, siết chặt áo khoác lại, cúi xuống nhìn người đang ngồi ở ghế lái: "Dùng số điện thoại là có thể tìm được Wechat của em," Cậu cười nói: "Nhớ tìm em để đòi nợ nhé."
Cửa kính xe còn chưa kéo lên, Văn Địch đã quay người đi vào trong trường.
—------
Tác giả có lời muốn nói:
Cái điện thoại nát hiểu chuyện chưa kìa.
And therefore is winged Cupid painted blind." - A Midsummer Night's Dream (Act 1, Scene 1)
"Tình yêu không nhìn bằng mắt mà bằng tâm trí, và do đó Cupid mang đôi cánh thường được khắc họa có đôi mắt mù."
- --------
Thợ gõ: Dờ
Buổi tụ tập sau bốn năm tốt nghiệp, tuy đã trải qua những chuyện còn sóng gió hơn nhưng chủ yếu họ vẫn tán gẫu về thời đại học. Món lẩu trong căng tin, chạy bộ buổi tối trên sân Tử Kinh, thi hát mùng 9 tháng 12 [1]. Những ký ức thanh xuân đẹp đẽ ấy giống như bến cảng lánh nạn giúp họ chạy trốn khỏi hiện thực mệt nhoài, tạm thời nghỉ ngơi trong phút chốc.
[1] Sân thể dục Tử Kinh là một trong ba sân tập lớn của ĐH Thanh Hoa. Điểm đặc biệt là sân cỏ ở giữa không được thiết kế theo thông số sân bóng đá bình thường mà áp dụng tiêu chuẩn của sân bóng bầu dục.
Thi hát mùng 9 tháng 12: Ngày 9/12/1935, hàng ngàn học sinh trung học và đại học ở Bắc Kinh đã tổ chức biểu tình chống Nhật, phản đối quyền tự trị của miền Bắc Trung Quốc dưới sự kêu gọi của bí thư chi bộ Đảng ĐH Thanh Hoa. Từ năm 1988, sinh viên Thanh Hoa bắt đầu kỷ niệm phong trào "9 tháng 12" bằng hình thức thi hát, sự kiện này được duy trì đến hiện nay.
Vưu Quân lấy ra tấm ảnh cũ chụp cuộc thi hát. Vì ai cũng phải trang điểm cho nên đám con trai đã bị những bạn học nữ tô son đỏ chót như cậu bé bút chì.
Văn Địch nhìn một lát rồi nhắm mắt lại đầy đau khổ: "Cất đi cất đi."
"Tôi còn giữ video biểu diễn kịch sân khấu của học kỳ phụ." Vưu Quân nói.
"Gửi cho tao đi." Vu Tĩnh Di lấy điện thoại ra.
"Tôi đã xóa trên Cloud rồi mà? Sao mấy người lại tàng trữ hàng riêng vậy?" Văn Địch cảnh giác, "Nếu bị lộ ra ngoài, danh dự của tôi sẽ đi tong mất!"
"Kiệt tác truyền đời do tôi đạo diễn, sao lại hủy hoại danh dự?" Vưu Quân bật Bluetooth rồi hỏi tên điện thoại của Vu Tĩnh Di. Văn Địch thấy bi kịch diễn ra trước mắt, bất lực như thể thế giới sắp sụp đổ mà mình không làm được gì.
"Tôi còn gỡ đoạn phim tuyên truyền học viện xuống giúp cậu đấy, cậu cảm ơn tôi như thế này à?" Văn Địch chỉ trích trong đau khổ.
Ánh mắt sắc lẹm của Vưu Quân liếc nhìn cậu: "Cái thứ đó được phát suốt năm năm trời?"
"Bây giờ hết rồi."
"Tốt lắm," Vưu Quân nói: "Đó là vết nhơ trong cuộc đời đạo diễn của tôi."
"Nghĩ lại thì sự nghiệp đạo diễn của cậu cũng phong phú nhỉ, kịch sân khấu của lớp, phim tuyên truyền học viện, công diễn cấp trường," Văn Địch nói: "Tôi còn mua vé xem Hoa Diên Vĩ Nở kìa."
"Hoa Diên Vĩ Nở" là tác phẩm kịch kinh điển của đại học T, ca ngợi hành trình vĩ đại của các nhà khoa học thế hệ trước trong công cuộc hiện thực hóa giấc mộng Trung Quốc. Năm nào nó cũng được diễn lại ở phòng hòa nhạc, sánh ngang với tỷ lệ chiếu lại trên truyền hình của "Hoàn Châu Cách Cách" và "Võ Lâm Ngoại Truyện". Tuy kịch bản không thay đổi nhưng diễn viên và đạo diễn thì đều đổi mới qua từng năm, Vưu Quân là đạo diễn khóa bọn họ.
"Năm ấy mày còn nói linh tinh cái gì mà: muốn bỏ suất học bổng nghiên cứu sinh để thi lên thạc sĩ khoa đạo diễn học viện điện ảnh." Vu Tĩnh Di nói.
Vưu Quân cười ha ha: "Nói linh tinh thôi mà, nhắc lại làm gì?"
"Mày làm đạo diễn cũng giỏi lắm."
"Chỉ có mày nghĩ vậy thôi."
Nói chuyện với Vưu Quân rất dễ chịu, không cần nghĩ chủ đề, không sợ bầu không khí im lặng, bất cứ lúc nào cũng nhận được câu trả lời thoải mái nhất. Tuy rằng sau khi tốt nghiệp ai cũng có con đường riêng nhưng bữa cơm này rất hài hòa và sôi nổi. Sau khi trải qua bữa cơm địa ngục với Biên Thành, Văn Địch có cảm giác như được giải thoát khỏi gánh nặng.
Ăn uống no say xong, hai cô gái nói rằng mãi mới được gặp nhau, không đi dạo mua sắm một chuyến thì quá đáng tiếc. Văn Địch không làm phiền hai cô tụ tập, bảo họ đi trước còn mình thì quay về viết luận văn. Cậu gọi phục vụ để thanh toán, sau đó phát hiện ra Vưu Quân đã trả tiền trước rồi.
"Mọi người gặp nhau mà cậu lại lén thanh toán trước," Văn Địch nói: "Không được, phải AA."
Vưu Quân lải nhải đầy ghét bỏ: "Tôi là người đi làm rồi, sao có thể để sinh viên trả tiền."
"Tao đâu còn là sinh viên nữa," Vu Tĩnh Di lấy điện thoại ra, "Tao muốn trả tiền."
Văn Địch định ngăn lại theo phản xạ nhưng Vưu Quân đã nắm cánh tay của Vu Tĩnh Di trước, đẩy cô nàng ra cửa: "Giữa bọn mình mà phải khách sáo thế à? Không khoe giàu trước mặt bạn cũ thì kiếm tiền để làm gì?"
Văn Địch nhìn bóng dáng hai cô gái dần khuất giữa biển người ở Trung Quan Thôn, thở dài một hơi. Vưu Quân thanh toán là nghĩ cho Vu Tĩnh Di. Sau khi tốt nghiệp, cứ khi nào tụ tập liên hoan là mọi người đều cố gắng không để Vu Tĩnh Di phải chi tiền. Cô nàng là người nhạy cảm nên chắc là cũng nhận ra rồi, chỉ là không biết sự đối xử ấy là chu đáo hay áp lực nữa.
Lãng phí thức ăn là tội đáng hổ thẹn. Sau khi hai cô gái đi rồi, Văn Địch ăn hết món phụ trên bàn rồi mới rời khỏi nhà hàng. Cậu xoa cái bụng no nê, lấy điện thoại ra xem có tin nhắn mới nào không nhưng ấn nút hai bên máy đều không có phản ứng gì.
Má!
Văn Địch giữ nút tắt nguồn, chọc liên tục lên màn hình, lắc lên lắc xuống. Dùng hết mười tám món võ nghệ rồi mà màn hình vẫn đen thui.
Lại tự sập nguồn rồi!
Keo kiệt sẽ gặp quả báo. Vu Tĩnh Di nói đúng, cậu nên mang cái điện thoại nát này đi sửa mới phải.
Cậu nhìn dòng người náo nhiệt trên phố đi bộ, không còn thấy bóng dáng hai cô gái nữa.
Lẽ nào cậu phải đi bộ từ Trung Quan Thôn về Hà Thanh Uyển? Đi mấy cây số cũng được thôi, nhưng mà cậu không biết đường!
Cậu đứng trước nhà hàng Nhật như một ông thần giữ cửa đang chắn đường. Đúng lúc đang lúng túng thì một người quen thuộc xuất hiện phía sau. Chiếc áo măng tô che đi vết nước trà trên áo sơ mi, giống như cảnh tượng ảo như phim vừa rồi chưa từng xảy ra.
Văn Địch giật mình: "Giáo sư!"
Biên Thành dừng bước rồi quay đầu nhìn cậu. Bất kỳ ai biết ngại sẽ không vay tiền từ người mình thầm yêu, may mắn là câu nói này không liên quan gì đến Văn Địch.
"Điện thoại của em bị hỏng, không đi tàu điện ngầm được," Văn Địch giơ cái màn hình đen ra, "Có thể cho em vay 3 tệ được không ạ?"
Biên Thành nói: "Tôi không có tiền mặt."
Văn Địch vừa định bảo "vậy thầy gọi xe giúp em", Biên Thành đã hỏi: "Cậu ở chỗ nào?"
"Hà..." Trước khi bại lộ, Văn Địch phanh gấp: "Ký túc xá gần hồ sen."
"Cửa Tây thì khá gần," Biên Thành nói: "Tôi cho cậu đi nhờ một đoạn."
Hà Thanh Uyển ở ngoài cửa Đông Bắc, hai tòa nhà cách nhau khoảng 2km. Nhưng dù gì thì Văn Địch cũng biết đường, có thể lần mò để quay về.
Biên Thành bảo cậu đợi trên đường cho người đi bộ. Văn Địch siết vạt áo khoác, đi đi lại lại trên mép vỉa hè. Một chiếc Cadillac màu ghi dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ ghế phụ được kéo xuống.
Văn Địch ôm áo cúi đầu nhìn thử rồi chạy ra đó, nhanh chóng đóng cửa ngồi nghiêm chỉnh, thắt chặt dây an toàn.
Biên Thành nhẹ nhàng đạp chân ga, chiếc xe dần hòa vào dòng xe đông đúc. Trong không gian kín kẽ dễ chịu, điều hòa phát ra âm thanh nho nhỏ và tỏa làn gió ấm áp khiến cho đêm tối trở nên sạch sẽ, nhã nhặn và êm dịu.
Văn Địch liếc nhìn người bên cạnh qua khóe mắt. Ánh đèn đường hắt lên mặt anh, nhảy nhót chuyển động theo dòng xe cộ. Ánh sáng liên tục thay đổi, gương mặt ấy vẫn chìm trong im lặng khiến cho bầu không khí trong xe cũng yên tĩnh theo. Biên Thành đối xử với mọi sự vật cũng giống như đối xử với lĩnh vực mà mình yêu thích - hằng định bất biến.
Văn Địch nhắm mắt lại rồi ngả người tựa vào ghế. Tâm trí cậu như một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt sông, rung lắc nhẹ theo chuyển động của chiếc xe.
Biên Thành đưa tay ra bật nhạc trong xe, sau khi điều chỉnh một chút, một giọng nữ trầm và hơi khàn vang lên. Văn Địch nghe thấy một câu là: You had me at "hello".
Nói ra thì xấu hổ, Văn Địch học tiến sĩ ngôn ngữ Anh nhưng cậu rất ít khi nghe nhạc tiếng Anh chứ đừng nói là hát. Cậu không biết tý gì về những ca khúc thịnh hành hiện tại. Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ nghe bài hát này nhưng giai điệu lại quen thuộc một cách kỳ lạ.
Cảm giác khó chịu ấy lại xuất hiện rồi. Đã từng gặp, đã từng tồn tại, gần ngay trước mắt mà không thể chạm tới. Đầu óc cảm thấy ngứa ngáy bởi cảm giác lo lắng mông lung ấy mà lại không thể làm gì, khiến cho người ta nóng ruột.
Cậu nhìn vào loa phát nhạc: "Bài hát này..."
"Từng nghe rồi?"
Trong đầu của Văn Địch như có sóng cuộn biển gầm nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, cậu lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Biên Thành không nói gì cả. Xe dừng ở đường Thành Phủ, giọng ca của người phụ nữ vẫn du dương đầy tâm sự.
I want you to love me as if love is invincible.
Văn Địch nhìn số trên đèn đỏ dần đếm ngược, nhịp tim cũng dần bình tĩnh hơn. Cậu không quen với bầu không khí hai người im lặng, bản năng tìm chủ đề nói chuyện lại ngo ngoe thức dậy. Nhìn quanh một lúc, cậu quyết định nói chuyện về xe - không quá riêng tư lại còn liên quan đến tình huống hiện tại, rất dễ để mở đầu câu chuyện.
"Giáo sư vừa đổi xe sao?" Cậu không hiểu biết nhiều về các hãng xe, chỉ cảm thấy có vẻ nó rất mới.
"Mua mấy năm rồi." Biên Thành đáp.
"Ngồi rất dễ chịu, lại còn rộng rãi," Văn Địch hỏi: "Em không hiểu về các hãng xe cho lắm, có đắt không ạ?"
"400.000."
Mức sống ở Bắc Kinh cao như vậy, xe sang chạy đầy đường, 400.000 chưa thể gọi là đắt: "Sao lại chọn xe này ạ?"
"Chính sách ưu đãi," Biên Thành đáp: "Một vài mẫu xe sẽ miễn thuế cho lưu học sinh."
Lý do này đúng là ngoài dự đoán. Văn Địch nhíu mày, "Miễn được bao nhiêu?"
"100.000."
"Bao nhiêu??"
Biên Thành hờ hững nhìn cậu: "Một phần tư."
Thế giới này có món hời như vậy! Văn Địch bắt đầu thầm tính toán, sinh viên trao đổi có tính là lưu học sinh không? Biết thế cậu mua xe từ năm ba cho rồi...
Cậu bật cười. Đúng là tình yêu khiến con người mù quáng, cậu làm gì có tiền mua xe, "Hóa ra giáo sư là người coi trọng chênh lệch giá cả và các khoản ưu đãi."
Biên Thành nhìn cậu: "Trông tôi rất giống người giàu có?"
"Ừm..." Văn Địch nhún vai, "Cảm giác không thiếu tiền."
"Cậu cảm thấy giáo sư đại học T kiếm được rất nhiều tiền?"
"Cũng không hẳn," Văn Địch nói: "Năm ngoái giáo sư đoạt giải thưởng Khoa Học Tương Lai đúng không? Phần thưởng một triệu USD mà."
"Cái đó chia đều cho năm người."
"Ồ..." Văn Địch nói: "Còn giải Ramanujan và giải Cole thì sao?" [2]
[2] - Giải thưởng Khoa học Tương lai (未來科學大獎) là một giải thưởng khoa học được thành lập bởi một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở tại Trung Quốc đại lục, nhiều lúc còn được gọi là giải Nobel của Trung Quốc.
- Giải thưởng Ramanujan (SASTRA Ramanujan Prize) của Ấn Độ được tổ chức hàng năm dành cho các nhà toán học trẻ. Giới hạn độ tuổi nhận giải được ấn định là 32 (tuổi mà Ramanujan qua đời) và giải thưởng hiện tại là 10.000 USD.
- Giải Cole tên đầy đủ là Giải Frank Nelson Cole, là giải thưởng của Hội Toán học Hoa Kỳ dành cho các nhà toán học có những đóng góp xuất sắc.
Biên Thành đáp một nẻo: "Cậu lên mạng tìm hiểu về tôi à?"
"Thực ra thông tin trên Baike và web trường rất là ít."
"Ngoài mấy giải thưởng ra thì còn biết chuyện gì khác không?"
"Luận văn mới nhất của thầy tên là: Tính duy nhất của thoái hóa bán ổn định K trong đa tạp Fano theo quan hệ tương đương S."
"Cậu hiểu nghĩa là gì không?"
Văn Địch lắc đầu: "Không hiểu gì hết."
Biên Thành nở một nụ cười hiếm hoi, Văn Địch hỏi sao vậy.
"Thật sự không biết trí nhớ của cậu là tốt hay kém nữa." Biên Thành nói.
Văn Địch nhíu mày, vừa định hỏi thêm thì Biên Thành đã dừng xe lại: "Đến rồi."
Văn Địch nhìn cổng trường bằng đá cẩm thạch trắng, vẫn chưa xuống xe. Biên Thành mở khóa cửa rồi quay sang nhìn cậu, thoạt nhìn giống như đang thắc mắc sao người này còn ngồi đây làm gì.
"Cảm ơn thầy ạ," Văn Địch nói: "Để hôm nào em mời giáo sư bữa cơm."
Biên Thành nói: "Chúng ta luôn đi ăn cơm khi gặp nhau."
Văn Địch ngẫm nghĩ, đúng vậy thật. "Ăn uống là nhu cầu cơ bản mà," Cậu nói: "Thứ Bảy tuần sau được không ạ?"
Ánh mắt của Biên Thành rất kỳ quái nhưng anh không từ chối.
Văn Địch chìa tay ra với Biên Thành, đối phương tỏ ra khó hiểu.
"Muốn ăn cơm thì phải tìm được người chứ," Văn Địch cười. "Điện thoại của em hỏng rồi."
Biên Thành do dự một lát, lấy điện thoại ra, mở khóa vân tay rồi đưa cho cậu.
Văn Địch nhập số điện thoại của mình vào đó, lưu tên trong danh bạ rồi trả lại cho giáo sư. Ngón tay cậu hơi lướt qua mu bàn tay của anh, trong xe ấm áp mà bàn tay ấy vẫn lạnh như băng.
Văn Địch xuống xe, siết chặt áo khoác lại, cúi xuống nhìn người đang ngồi ở ghế lái: "Dùng số điện thoại là có thể tìm được Wechat của em," Cậu cười nói: "Nhớ tìm em để đòi nợ nhé."
Cửa kính xe còn chưa kéo lên, Văn Địch đã quay người đi vào trong trường.
—------
Tác giả có lời muốn nói:
Cái điện thoại nát hiểu chuyện chưa kìa.
/61
|