Mấy tiếng sau, hai người hạ cánh tại Thượng Hải, chạy thẳng về văn phòng.
Từ khi Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự đi theo đoàn phim, Giả Thuần Thuần đã một mình độc chiếm văn phòng gần ba tháng. Ngày tháng một mình tiêu dao mà tự tại, tuy vậy thời gian lâu dần cũng đâm hơi chán. Nghe tin Tân Y Dật sắp trở về, hiếm có khi Giả Thuần Thuần bò dậy trước buổi trưa, quét dọn hết cả trong cả ngoài văn phòng một lượt để chào đón Tân Y Dật về.
2 giờ chiều, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa bằng chìa khóa, Giả Thuần Thuần hớn hở chạy ra.
Cửa mở, bên ngoài là Tân Y Dật đang đứng.
“Lão đại!” Giả Thuần Thuần mừng rỡ chạy ra, bấy giờ mới phát hiện đằng sau Tân Y Dật còn một người.
“…… Tiểu Tự Tử?” Mặt Giả Thuần Thuần đầy dấu chấm hỏi. Sao tên này lại đi theo về đây? Không về nhà mình cất hành lý đi à?
Tân Y Dật đã vào phòng, Hạ Lâm Tự cũng kéo hàng lý đi vào theo, nhìn Giả Thuần Thuần bằng một ánh mắt phức tạp.
Giả Thuần Thuần ngơ ngác con nai vàng.
Sau khi vào phòng, Giả Thuần Thuần ân cần nhận lấy va li của Tân Y Dật định giúp cô xách lên tầng, Hạ Lâm Tự vội ngăn lại: “Để em.”
Giả Thuần Thuần giằng không lại cậu, đành buông tay.
Hạ Lâm Tự xách hành lý lên tầng. Giả Thuần Thuần lại ton hót kéo Tân Y Dật ngồi ra sô pha, xoa vai bóp chân cho cô: “Lão đại cực khổ rồi!”
Tân Y Dật nhìn cô nàng ngờ vực: “Sao mà săn sóc quá vậy? Lúc chị vắng mặt cô đã gây chuyện tệ hại gì rồi hả?”
“Làm gì có!” Giả Thuần Thuần kêu oan.
Thì là do cô và Tân Y Dật biệt ly ba tháng, ả hồ ly tinh Hạ Lâm Tự lại luôn kè kè bên Tân Y Dật suốt ba tháng nay, cô sợ con tiểu yêu tinh đó đoạt mất sự sủng ái của lão đại dành cho mình chứ sao!
— Hạ Lâm Tự đã làm được đến mức giả trang bạn trai, giúp lão đại ngăn lời điều tiếng, cô không thể tụt lại phía sau được.
Tân Y Dật không biết suy nghĩ trong lòng Giả Thuần Thuần, dời đề tài: “Nói chứ, đại cương mới chị gửi cô đã đọc chưa?”
“Đọc rồi đọc rồi.” Giả Thuần Thuần gật đầu lia lịa, “Em thích mấy cốt truyện lão đại viết lắm luôn! Thú vị lắm luôn! Phim này chỉ cần chiếu ra thôi là chắc chắn khán giả sẽ thích!”
“Kiến thế” viết về những câu chuyện trong nghề của một phóng viên, từa tựa như kiểu phim dạng series, lại còn lồng ghép chuyện trong chuyện, chỉ đọc đại cương thôi Giả Thuần Thuần đã say sưa mê mẩn, không sao dời mắt.
Tân Y Dật nói: “Chị nghỉ ngơi hai hôm rồi chuẩn bị bắt đầu tìm gặp bên đầu tư luôn. Dự án này chị sẽ tự làm sản xuất, do vậy khối lượng công việc sẽ tăng hơn trước rất nhiều. Giờ cô có thể bắt đầu viết kịch bản, lần này lượng công việc cho cô chắc chắn sẽ tăng lớn.”
“Dạ.” Giả Thuần Thuần nghe lời răm rắp không dị nghị, “Đây là dự án của riêng lão đại, em thề sẽ dốc hết tâm huyết để hoàn thành!”
Hiện giờ Tân Y Dật rất cần người đáng tin để giúp mình hoàn thành công việc. Tiếc thay Giả Thuần Thuần không thích cũng không giỏi việc giao tiếp, hẳn nhiên không giúp được gì trong việc thu hút đầu tư và chuẩn bị dự, chỉ đành để cô nàng nhận lượng công việc bàn giấy nhiều hơn.
Bấy giờ Hạ Lâm Tự đã cất hành lý xong, từ trêи tầng đi xuống.
“Cậu về trước đi.” Tân Y Dật nói với Hạ Lâm Tự. Hôm nay chắc chắn không thể giao bất cứ việc gì được, Hạ Lâm Tự cũng cần về nhà ngủ bù một giấc đàng hoàng.
Giả Thuần Thuần lườm nguýt Hạ Lâm Tự: Mau đi đi! Cậu đã bám riết lão ba tháng rồi, giờ là thời gian tôi và lão đại ở bên nhau!
Hạ Lâm Tự đọc hiểu ánh mắt của Giả Thuần Thuần, lại nở với cô nàng một nụ cười đầy thâm ý.
Giả Thuần Thuần lại thêm khó hiểu: Bữa nay cái tên này uống lộn thuốc gì vậy?
Hạ Lâm Tự chợt đi tới, kéo tay Tân Y Dật, giọng điệu dịu dàng tới độ sến chảy nước: “Đàn chị, thế em về trước nhé. Chị nghỉ ngơi mạnh giỏi, có việc cứ gọi em ~~”
Thình lình bị cậu nắm tay, thoạt tiên Tân Y Dật ngớ người, kế đó vừa tức vừa buồn cười: Cái tên này, té ra còn ghim Giả Thuần Thuần vụ không tin họ đang yêu nhau, cố tình show ân ái ngay trước mặt Giả Thuần Thuần đây.
Nhìn sang Giả Thuần Thuần, đã hóa đá đóng đinh tại chỗ.
“Mau về đi.” Tân Y Dật rút tay ra.
Hạ Lâm Tự cười hề hề, ném cho Giả Thuần Thuần cái liếc mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
…
Hai tiếng đồng hồ sau, Tân Y Dật đã đánh răng rửa mặt xong lên giường đi nghỉ nhận cuộc gọi video từ Hạ Lâm Tự.
“Đàn chị,” Hạ Lâm Tự hứng chí hỏi, “Sau khi em đi, Tiểu Thuần Tử thế nào rồi?”
“Thế nào ấy hả? Tất nhiên là bị cậu làm sợ rồi! Tôi dỗ mãi mới dỗ được.”
“Mắc gì chị phải dỗ chị ấy?”
Tân Y Dật so vai: “Thì tại so với cậu, tôi vẫn thích kiểu như con bé hơn mà.”
Hạ Lâm Tự: “…”
Đệt, có lầm không vậy, cậu mất bao sức mới đánh đuổi được một Đoàn Lăng Tinh, giờ về nhà lại còn phải tranh sủng với Giả Thuần Thuần?!
Hạ Lâm Tự tức muốn bay màu.
Tân Y Dật nín cười.
Tất nhiên cô không phải loài mê bồ bỏ bạn, quan hệ của cô và Hạ Lâm Tự sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Giả Thuần Thuần. Nhưng câu nói của cô ban nãy thì thực ra lại là giả: Cô thích cậu bạn nhỏ của mình, đã thích hơn bất cứ người nào khác.
“Ai bảo cậu cố tình kϊƈɦ thích Tiểu Thuần Tử?”
“Em đâu có kϊƈɦ thích chị ấy? Em đã bảo chị ấy là chúng ta đang bên nhau lâu rồi, tại chị ấy không chịu tin chứ!” Hạ Lâm Tự nhỏ nhen nói, “Chị ấy cứ cảm thấy là em không xứng với chị, hừ.”
“Nó chỉ hơi chậm lụt trêи phương diện này thôi… Được rồi, không nhắc tới nó nữa.” Tân Y Dật nói, “Tôi đã hẹn với nhà sản xuất của “Vì sao sáng nhất” rồi, ngày mai qua giúp họ coi thử khâu biên tập. 9 giờ sáng đi, cậu đi với tôi luôn đi.”
“Dạ.” Hạ Lâm Tự đồng ý ngay tắp lự. Là một biên kịch mới vào nghề, trong cậu đầy sự háo hức và tò mò với mỗi một khâu trong quá trình sản xuất phim ảnh. Việc của giai đoạn trước cậu đã tham gia hết lượt, vừa hay có cơ hội xem công việc hậu kỳ.
Lại trò chuyện thêm mấy câu, Tân Y Dật đã mệt, bèn cúp mắt đi ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, cả hai đã xuất phát.
Vào đến phòng biên tập phim “Vì sao sáng nhất”, đạo diễn Khổng Bỉnh Lượng, chế tác Mỹ Mỹ và ba biên tập viên đều đang ngồi trong phòng biên tập chờ sẵn.
Tân Y Dật giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi Hạ Lâm Tự.”
Trước đó Mỹ Mỹ đã coi ảnh của Hạ Lâm Tự trêи weibo, giờ gặp người thật vẫn không nhịn được khen: “Wow, cậu đẹp giai, chào cậu!”
Thợ biên tập là cậu thanh niên tuổi chừng 30 đeo kính gọng đen, cắt tóc húi cua, trông chừng tính cách khá hướng nội, ánh mắt đảo qua lại giữa Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự, thận trọng bắt tay họ.
Đạo diễn Khổng Bỉnh Lượng thì là ông bác tóc đã muối tiêu, để râu, mặc áo phông với quần soóc cỡ bự, cái bụng bia nhô cao kiêu hãnh. Như tất cả các đạo diễn, kể cả đang trong phòng ông cũng đội cái mũ lưỡi trai tựa như mũ là một bộ phận đặc biệt của đạo diễn vậy.
Ông bắt tay Tân Y Dật trước, quay sang chìa tay với Hạ Lâm Tự: “Lị hủ, bảnh giai à.”
Trước đó Hạ Lâm Tự đã nghe Tân Y Dật nói đạo diễn là một ông bác năm mươi tuổi người Hồng Kông, vội bắt tay đáp: “Lị hủ(1), đạo diễn.”
(1) Tiếng Quảng, nghĩa là “xin chào”. Tiếng Quảng được sử dụng ở một bộ phận dân cư Hồng Kông.
Người đông đủ rồi, thì bắt tay làm việc.
Đầu tiên biên tập cho Tân Y Dật xem sơ vài đoạn đã biên tập xong xuôi, quả nhiên hệt như nhà sản xuất đã nói, tình tiết đang ngon lành bị cắt ghép vô cứ như dòng chảy ý thức trôi đi tuồn tuột, tình tiết rời rạc nát bét, chả hiểu quái gì.
Tân Y Dật xem mà cứ nhíu mày: “Sao lại biên tập thành thế này…”
Biên tập viên và chế tác nhìn nhau, đồng loạt cười méo xẹo: “Hừ.”
Ông bác Hồng Kông ngồi một bên pha trà, bộ dạng đặt mình ngoài mọi việc.
Trong tác phẩm điện ảnh, không nghi ngờ đạo diễn chính là người có tiếng nói nhất, phim hay hay dở có liên hệ mật thiết với năng lực của đạo diễn. Nhưng trong tác phẩm phim truyền hình lại không như vậy.
Khi sản xuất một bộ phim truyền hình, thông thường bên công ty làm phim đã có phương án kế hoạch hoàn chỉnh, cũng đã tìm biên kịch viết kịch bản xong xuôi, tới trước thời điểm khai máy mới tìm đạo diễn tham dự việc chế tác. Trừ phi là đạo diễn tên tuổi, đại đa số đạo diễn đều không có mấy tiếng nói, chỉ là người làm công cho công ty phim, bị ràng buộc hạn chế đủ điều.
Mà đạo diễn Hồng Kông xuất phát điểm từ TVB thường luôn theo lối “ngoan hiền”, đưa kịch bản thế nào thì quay như thế ấy, ưu điểm là không tự tiện sửa kịch bản, không gây chuyện, khuyết điểm thì là không chịu trách nhiệm. Bởi vì sự suy thoái của nền công nghiệp phim ảnh Hồng Kông nên mấy ông bác này mới bị ép lên bắc kiếm sống, không có hứng thú cũng chẳng hơi sức đâu khơi mào tranh đấu quyền lợi, thường thì bên công ty phim nói gì nghe nấy, miễn nhận đủ tiền công là được.
Bởi vậy sản xuất cũng chỉ đành nhờ Tân Y Dật tới. Vì Tân Y Dật có địa vị, có tiếng nói, tác động được tới người bên công ty làm phim, vả lại đoan chắc cô sẵn lòng chịu trách nhiệm cho tác phẩm của mình.
Tân Y Dật đau đầu dặn dò Hạ Lâm Tự: “Cậu đi tìm cái máy in in toàn bộ kịch bản ra.”
Hạ Lâm Tự ờ một tiếng rồi chạy đi ngay. Mười lăm phút sau, cậu bưng một chồng kịch bản đã in ra chạy về.
Tân Y Dật và Mỹ Mỹ đối chiếu từng cảnh một với ghi chép ở trường quay. Ông bác đạo diễn ngồi một bên thổi nguội hơi nóng, chầm chậm uống trà.
Biên tập bùi ngùi: “May mà có biên kịch cô tới, không thì phim này nát thật rồi.”
Tân Y Dật cười cười: “Việc nên làm thôi.”
Chỉnh lại thứ tự xong, mọi người lại bắt đầu cắt phim.
Khi quay phim, vì không theo đoàn trong suốt cả quá trình nên Tân Y Dật không mấy thân thiết với đạo diễn Khổng Bỉnh Lượng. Khi xem những thước phim thô, cô buộc phải thừa nhận tuy ông bác Hồng Kông thuộc dạng “yên phận” song đến cùng vẫn là người được lò luyện TVB mài giũa, công lực thâm hậu, những tiểu tiết của phim đều quay rất tốt.
Tất nhiên Tân Y Dật không thể để yên cho ông bác ngồi ăn bánh uống trà thảnh thơi, thế là bắt đầu tâng bốc bác già không ngơi miệng.
“Chà, đạo diễn, bác quay tốt quá chừng, chắc chắn chính là một trong những đạo diễn giỏi nhất cháu từng gặp!”
“Lúc viết kịch bản thực sự cháu không ngờ được bác sẽ xử lý như thế, bác không hổ là tiền bối, đáng nể quá!”
“Đạo diễn, bác cho tí ý kiến đi, bác cảm thấy hai đoạn này nên bắt thế nào thì hay hơn? Bọn cháu vẫn lấy ý kiến bác là chính.”
“Bác coi bác chỉ nói một lời thôi, bọn cháu đã vững dã hơn hẳn.”
Ba hoa múa mép một hồi, cuối cùng cũng khơi gợi được tính tích cực của bác già Hồng Kông, thứ đã bị công ty làm phim đè sâu xuống. Biên tập cũng rất có kiên nhẫn, mọi người nhanh chóng tìm được tiết tấu, công việc trở nên thuận lợi hơn.
Cắt phim xong, năm người cùng hưng chí đổ bộ vào quán lẩu gần đó.
Làm việc cả ngày trời, có lẽ nhờ lời khích lệ rõ tâng bốc của Tân Y Dật, rốt cuộc bác Khổng đã tinh thần hơn lúc ban ngày không ít, hai cốc rượu xuống bụng, máy nói đã bật nút.
Thế là trong những tin vỉa hè về các minh tinh TVB, trong cuộc vạ miệng khẩu nghiệp công ty làm phim, ai nấy ăn tới no nê căng bụng.
Từ khi Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự đi theo đoàn phim, Giả Thuần Thuần đã một mình độc chiếm văn phòng gần ba tháng. Ngày tháng một mình tiêu dao mà tự tại, tuy vậy thời gian lâu dần cũng đâm hơi chán. Nghe tin Tân Y Dật sắp trở về, hiếm có khi Giả Thuần Thuần bò dậy trước buổi trưa, quét dọn hết cả trong cả ngoài văn phòng một lượt để chào đón Tân Y Dật về.
2 giờ chiều, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa bằng chìa khóa, Giả Thuần Thuần hớn hở chạy ra.
Cửa mở, bên ngoài là Tân Y Dật đang đứng.
“Lão đại!” Giả Thuần Thuần mừng rỡ chạy ra, bấy giờ mới phát hiện đằng sau Tân Y Dật còn một người.
“…… Tiểu Tự Tử?” Mặt Giả Thuần Thuần đầy dấu chấm hỏi. Sao tên này lại đi theo về đây? Không về nhà mình cất hành lý đi à?
Tân Y Dật đã vào phòng, Hạ Lâm Tự cũng kéo hàng lý đi vào theo, nhìn Giả Thuần Thuần bằng một ánh mắt phức tạp.
Giả Thuần Thuần ngơ ngác con nai vàng.
Sau khi vào phòng, Giả Thuần Thuần ân cần nhận lấy va li của Tân Y Dật định giúp cô xách lên tầng, Hạ Lâm Tự vội ngăn lại: “Để em.”
Giả Thuần Thuần giằng không lại cậu, đành buông tay.
Hạ Lâm Tự xách hành lý lên tầng. Giả Thuần Thuần lại ton hót kéo Tân Y Dật ngồi ra sô pha, xoa vai bóp chân cho cô: “Lão đại cực khổ rồi!”
Tân Y Dật nhìn cô nàng ngờ vực: “Sao mà săn sóc quá vậy? Lúc chị vắng mặt cô đã gây chuyện tệ hại gì rồi hả?”
“Làm gì có!” Giả Thuần Thuần kêu oan.
Thì là do cô và Tân Y Dật biệt ly ba tháng, ả hồ ly tinh Hạ Lâm Tự lại luôn kè kè bên Tân Y Dật suốt ba tháng nay, cô sợ con tiểu yêu tinh đó đoạt mất sự sủng ái của lão đại dành cho mình chứ sao!
— Hạ Lâm Tự đã làm được đến mức giả trang bạn trai, giúp lão đại ngăn lời điều tiếng, cô không thể tụt lại phía sau được.
Tân Y Dật không biết suy nghĩ trong lòng Giả Thuần Thuần, dời đề tài: “Nói chứ, đại cương mới chị gửi cô đã đọc chưa?”
“Đọc rồi đọc rồi.” Giả Thuần Thuần gật đầu lia lịa, “Em thích mấy cốt truyện lão đại viết lắm luôn! Thú vị lắm luôn! Phim này chỉ cần chiếu ra thôi là chắc chắn khán giả sẽ thích!”
“Kiến thế” viết về những câu chuyện trong nghề của một phóng viên, từa tựa như kiểu phim dạng series, lại còn lồng ghép chuyện trong chuyện, chỉ đọc đại cương thôi Giả Thuần Thuần đã say sưa mê mẩn, không sao dời mắt.
Tân Y Dật nói: “Chị nghỉ ngơi hai hôm rồi chuẩn bị bắt đầu tìm gặp bên đầu tư luôn. Dự án này chị sẽ tự làm sản xuất, do vậy khối lượng công việc sẽ tăng hơn trước rất nhiều. Giờ cô có thể bắt đầu viết kịch bản, lần này lượng công việc cho cô chắc chắn sẽ tăng lớn.”
“Dạ.” Giả Thuần Thuần nghe lời răm rắp không dị nghị, “Đây là dự án của riêng lão đại, em thề sẽ dốc hết tâm huyết để hoàn thành!”
Hiện giờ Tân Y Dật rất cần người đáng tin để giúp mình hoàn thành công việc. Tiếc thay Giả Thuần Thuần không thích cũng không giỏi việc giao tiếp, hẳn nhiên không giúp được gì trong việc thu hút đầu tư và chuẩn bị dự, chỉ đành để cô nàng nhận lượng công việc bàn giấy nhiều hơn.
Bấy giờ Hạ Lâm Tự đã cất hành lý xong, từ trêи tầng đi xuống.
“Cậu về trước đi.” Tân Y Dật nói với Hạ Lâm Tự. Hôm nay chắc chắn không thể giao bất cứ việc gì được, Hạ Lâm Tự cũng cần về nhà ngủ bù một giấc đàng hoàng.
Giả Thuần Thuần lườm nguýt Hạ Lâm Tự: Mau đi đi! Cậu đã bám riết lão ba tháng rồi, giờ là thời gian tôi và lão đại ở bên nhau!
Hạ Lâm Tự đọc hiểu ánh mắt của Giả Thuần Thuần, lại nở với cô nàng một nụ cười đầy thâm ý.
Giả Thuần Thuần lại thêm khó hiểu: Bữa nay cái tên này uống lộn thuốc gì vậy?
Hạ Lâm Tự chợt đi tới, kéo tay Tân Y Dật, giọng điệu dịu dàng tới độ sến chảy nước: “Đàn chị, thế em về trước nhé. Chị nghỉ ngơi mạnh giỏi, có việc cứ gọi em ~~”
Thình lình bị cậu nắm tay, thoạt tiên Tân Y Dật ngớ người, kế đó vừa tức vừa buồn cười: Cái tên này, té ra còn ghim Giả Thuần Thuần vụ không tin họ đang yêu nhau, cố tình show ân ái ngay trước mặt Giả Thuần Thuần đây.
Nhìn sang Giả Thuần Thuần, đã hóa đá đóng đinh tại chỗ.
“Mau về đi.” Tân Y Dật rút tay ra.
Hạ Lâm Tự cười hề hề, ném cho Giả Thuần Thuần cái liếc mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
…
Hai tiếng đồng hồ sau, Tân Y Dật đã đánh răng rửa mặt xong lên giường đi nghỉ nhận cuộc gọi video từ Hạ Lâm Tự.
“Đàn chị,” Hạ Lâm Tự hứng chí hỏi, “Sau khi em đi, Tiểu Thuần Tử thế nào rồi?”
“Thế nào ấy hả? Tất nhiên là bị cậu làm sợ rồi! Tôi dỗ mãi mới dỗ được.”
“Mắc gì chị phải dỗ chị ấy?”
Tân Y Dật so vai: “Thì tại so với cậu, tôi vẫn thích kiểu như con bé hơn mà.”
Hạ Lâm Tự: “…”
Đệt, có lầm không vậy, cậu mất bao sức mới đánh đuổi được một Đoàn Lăng Tinh, giờ về nhà lại còn phải tranh sủng với Giả Thuần Thuần?!
Hạ Lâm Tự tức muốn bay màu.
Tân Y Dật nín cười.
Tất nhiên cô không phải loài mê bồ bỏ bạn, quan hệ của cô và Hạ Lâm Tự sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Giả Thuần Thuần. Nhưng câu nói của cô ban nãy thì thực ra lại là giả: Cô thích cậu bạn nhỏ của mình, đã thích hơn bất cứ người nào khác.
“Ai bảo cậu cố tình kϊƈɦ thích Tiểu Thuần Tử?”
“Em đâu có kϊƈɦ thích chị ấy? Em đã bảo chị ấy là chúng ta đang bên nhau lâu rồi, tại chị ấy không chịu tin chứ!” Hạ Lâm Tự nhỏ nhen nói, “Chị ấy cứ cảm thấy là em không xứng với chị, hừ.”
“Nó chỉ hơi chậm lụt trêи phương diện này thôi… Được rồi, không nhắc tới nó nữa.” Tân Y Dật nói, “Tôi đã hẹn với nhà sản xuất của “Vì sao sáng nhất” rồi, ngày mai qua giúp họ coi thử khâu biên tập. 9 giờ sáng đi, cậu đi với tôi luôn đi.”
“Dạ.” Hạ Lâm Tự đồng ý ngay tắp lự. Là một biên kịch mới vào nghề, trong cậu đầy sự háo hức và tò mò với mỗi một khâu trong quá trình sản xuất phim ảnh. Việc của giai đoạn trước cậu đã tham gia hết lượt, vừa hay có cơ hội xem công việc hậu kỳ.
Lại trò chuyện thêm mấy câu, Tân Y Dật đã mệt, bèn cúp mắt đi ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, cả hai đã xuất phát.
Vào đến phòng biên tập phim “Vì sao sáng nhất”, đạo diễn Khổng Bỉnh Lượng, chế tác Mỹ Mỹ và ba biên tập viên đều đang ngồi trong phòng biên tập chờ sẵn.
Tân Y Dật giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi Hạ Lâm Tự.”
Trước đó Mỹ Mỹ đã coi ảnh của Hạ Lâm Tự trêи weibo, giờ gặp người thật vẫn không nhịn được khen: “Wow, cậu đẹp giai, chào cậu!”
Thợ biên tập là cậu thanh niên tuổi chừng 30 đeo kính gọng đen, cắt tóc húi cua, trông chừng tính cách khá hướng nội, ánh mắt đảo qua lại giữa Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự, thận trọng bắt tay họ.
Đạo diễn Khổng Bỉnh Lượng thì là ông bác tóc đã muối tiêu, để râu, mặc áo phông với quần soóc cỡ bự, cái bụng bia nhô cao kiêu hãnh. Như tất cả các đạo diễn, kể cả đang trong phòng ông cũng đội cái mũ lưỡi trai tựa như mũ là một bộ phận đặc biệt của đạo diễn vậy.
Ông bắt tay Tân Y Dật trước, quay sang chìa tay với Hạ Lâm Tự: “Lị hủ, bảnh giai à.”
Trước đó Hạ Lâm Tự đã nghe Tân Y Dật nói đạo diễn là một ông bác năm mươi tuổi người Hồng Kông, vội bắt tay đáp: “Lị hủ(1), đạo diễn.”
(1) Tiếng Quảng, nghĩa là “xin chào”. Tiếng Quảng được sử dụng ở một bộ phận dân cư Hồng Kông.
Người đông đủ rồi, thì bắt tay làm việc.
Đầu tiên biên tập cho Tân Y Dật xem sơ vài đoạn đã biên tập xong xuôi, quả nhiên hệt như nhà sản xuất đã nói, tình tiết đang ngon lành bị cắt ghép vô cứ như dòng chảy ý thức trôi đi tuồn tuột, tình tiết rời rạc nát bét, chả hiểu quái gì.
Tân Y Dật xem mà cứ nhíu mày: “Sao lại biên tập thành thế này…”
Biên tập viên và chế tác nhìn nhau, đồng loạt cười méo xẹo: “Hừ.”
Ông bác Hồng Kông ngồi một bên pha trà, bộ dạng đặt mình ngoài mọi việc.
Trong tác phẩm điện ảnh, không nghi ngờ đạo diễn chính là người có tiếng nói nhất, phim hay hay dở có liên hệ mật thiết với năng lực của đạo diễn. Nhưng trong tác phẩm phim truyền hình lại không như vậy.
Khi sản xuất một bộ phim truyền hình, thông thường bên công ty làm phim đã có phương án kế hoạch hoàn chỉnh, cũng đã tìm biên kịch viết kịch bản xong xuôi, tới trước thời điểm khai máy mới tìm đạo diễn tham dự việc chế tác. Trừ phi là đạo diễn tên tuổi, đại đa số đạo diễn đều không có mấy tiếng nói, chỉ là người làm công cho công ty phim, bị ràng buộc hạn chế đủ điều.
Mà đạo diễn Hồng Kông xuất phát điểm từ TVB thường luôn theo lối “ngoan hiền”, đưa kịch bản thế nào thì quay như thế ấy, ưu điểm là không tự tiện sửa kịch bản, không gây chuyện, khuyết điểm thì là không chịu trách nhiệm. Bởi vì sự suy thoái của nền công nghiệp phim ảnh Hồng Kông nên mấy ông bác này mới bị ép lên bắc kiếm sống, không có hứng thú cũng chẳng hơi sức đâu khơi mào tranh đấu quyền lợi, thường thì bên công ty phim nói gì nghe nấy, miễn nhận đủ tiền công là được.
Bởi vậy sản xuất cũng chỉ đành nhờ Tân Y Dật tới. Vì Tân Y Dật có địa vị, có tiếng nói, tác động được tới người bên công ty làm phim, vả lại đoan chắc cô sẵn lòng chịu trách nhiệm cho tác phẩm của mình.
Tân Y Dật đau đầu dặn dò Hạ Lâm Tự: “Cậu đi tìm cái máy in in toàn bộ kịch bản ra.”
Hạ Lâm Tự ờ một tiếng rồi chạy đi ngay. Mười lăm phút sau, cậu bưng một chồng kịch bản đã in ra chạy về.
Tân Y Dật và Mỹ Mỹ đối chiếu từng cảnh một với ghi chép ở trường quay. Ông bác đạo diễn ngồi một bên thổi nguội hơi nóng, chầm chậm uống trà.
Biên tập bùi ngùi: “May mà có biên kịch cô tới, không thì phim này nát thật rồi.”
Tân Y Dật cười cười: “Việc nên làm thôi.”
Chỉnh lại thứ tự xong, mọi người lại bắt đầu cắt phim.
Khi quay phim, vì không theo đoàn trong suốt cả quá trình nên Tân Y Dật không mấy thân thiết với đạo diễn Khổng Bỉnh Lượng. Khi xem những thước phim thô, cô buộc phải thừa nhận tuy ông bác Hồng Kông thuộc dạng “yên phận” song đến cùng vẫn là người được lò luyện TVB mài giũa, công lực thâm hậu, những tiểu tiết của phim đều quay rất tốt.
Tất nhiên Tân Y Dật không thể để yên cho ông bác ngồi ăn bánh uống trà thảnh thơi, thế là bắt đầu tâng bốc bác già không ngơi miệng.
“Chà, đạo diễn, bác quay tốt quá chừng, chắc chắn chính là một trong những đạo diễn giỏi nhất cháu từng gặp!”
“Lúc viết kịch bản thực sự cháu không ngờ được bác sẽ xử lý như thế, bác không hổ là tiền bối, đáng nể quá!”
“Đạo diễn, bác cho tí ý kiến đi, bác cảm thấy hai đoạn này nên bắt thế nào thì hay hơn? Bọn cháu vẫn lấy ý kiến bác là chính.”
“Bác coi bác chỉ nói một lời thôi, bọn cháu đã vững dã hơn hẳn.”
Ba hoa múa mép một hồi, cuối cùng cũng khơi gợi được tính tích cực của bác già Hồng Kông, thứ đã bị công ty làm phim đè sâu xuống. Biên tập cũng rất có kiên nhẫn, mọi người nhanh chóng tìm được tiết tấu, công việc trở nên thuận lợi hơn.
Cắt phim xong, năm người cùng hưng chí đổ bộ vào quán lẩu gần đó.
Làm việc cả ngày trời, có lẽ nhờ lời khích lệ rõ tâng bốc của Tân Y Dật, rốt cuộc bác Khổng đã tinh thần hơn lúc ban ngày không ít, hai cốc rượu xuống bụng, máy nói đã bật nút.
Thế là trong những tin vỉa hè về các minh tinh TVB, trong cuộc vạ miệng khẩu nghiệp công ty làm phim, ai nấy ăn tới no nê căng bụng.
/78
|