Đợi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng phục vụ cũng gọi tới số của họ.
Giả Thuần Thuần xoa bụng đứng dậy: “Tới lượt chúng ta rồi, em sắp đói tới đau dạ dày luôn rồi.”
Xung quanh tiếng người huyên náo, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự không nghe rõ tiếng kêu than của cô. Kế đó cả ba đi theo phục vụ vào trong quán.
Phục vụ cầm menu lên, Tân Y Dật chọn trước vài món rồi đưa cho Giả Thuần Thuần. Giả Thuần Thuần lại chọn thêm vài món rồi đưa Hạ Lâm Tự, Hạ Lâm Tự chọn xong thì gọi phục vụ đem menu đi.
Trong lúc chờ món ăn, Giả Thuần Thuần chống trán, sắc mặt không được tốt lắm.
Quan sát thấy cô nàng có điều lạ, Tân Y Dật vội hỏi: “Cô sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?”
Giả Thuần Thuần gật đầu: “Hình như lại tái phát đau dạ dày.” Với những người ngủ nghỉ không quy luật như họ, hoặc nhiều hoặc ít luôn gặp vài vấn đề dạ dày.
Tân Y Dật díu mày: “Có mang thuốc không?”
“Không có…”
Hạ Lâm Tự đứng dậy: “Gần đây có tiệm thuốc, để em đi mua.”
“Không cần không cần.” Giả Thuần Thuần vội xua tay, “Cũng không đau lắm, chỉ có hơi lâm râm thôi. Tôi không muốn uống thuốc, ăn ít gì rồi về ngủ một giấc là ổn.”
“Không uống thuốc thật?”
“Uống thuốc nhiều không tốt.”
“Được rồi… Nếu cần gì chị cứ nói nhé.” Trước sự kiên quyết của cô, Hạ Lâm Tự chỉ đành ngồi xuống lại.
Hiệu suất của quán rất cao, trả menu chưa tới năm phút đã có từng đĩa từng đĩa thức ăn xếp đầy bàn. Vốn dĩ Giả Thuần Thuần rất ham ăn nhưng lúc này lại chẳng khẩu vị gì. Vị cay kϊƈɦ thích càng khiến dạ dày cô khó chịu hơn.
Cô thều thào hỏi phục vụ: “Chỗ các anh có cháo không?”
“Có cháo bí đỏ.”
“Cho tôi một chén nhé…”
Không lâu sau phục vụ đã mang cháo bí đỏ tới, Giả Thuần Thuần chậm rãi ăn hết rồi lại nằm bò ra bàn.
Thấy cô khó chịu, Tân Y Dật cũng không còn lòng dạ ăn uống: “Không thì chị đưa em về nghỉ?”
Giả Thuần Thuần lắc đầu: “Em tự về được rồi. Lão đại với Tiểu Tự Tử ăn tiếp đi, nhiều món thế này không ăn uổng lắm.”
“Em tự về được không vậy?”
“Được mà, cách có con phố chứ mấy.”
Đồ ăn đầy bàn chưa động đũa, văn phòng quả cũng ở rất gần. Thấy có vẻ cô nàng không có gì đáng ngại, Tân Y Dật đành nói: “Thế em về rồi nhắn tin báo chị nhé.”
Giả Thuần Thuần gật đầu, ôm bụng về trước.
Cô nàng đi rồi, bên bàn ăn chỉ còn hai người Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự.
Thế ba chân bỗng chỉ còn hai người, bầu không khí có hơi lúng túng.
Bất giác Tân Y Dật nhớ tới sự việc không vui năm hôm trước. Nhưng vừa rồi mới thấy Hạ Lâm Tự bảo vệ mình trước người lạ, cô quyết định không quan tâm tới việc đó nữa, thôi cứ quên hết đi vậy.
Chính trong lúc cô đang nghĩ xem nên nói gì, Hạ Lâm Tự đã phá vỡ sự im lặng trước tiên. Cậu bưng đĩa thịt bò trêи bàn lên: “Đàn chị, em bỏ đồ ăn vào nhé?”
“Bỏ đi bỏ đi.”
Tân Y Dật đã đói nẫu cả ruột, mùi hương nức mũi trong quán lẩu còn kϊƈɦ thích khiến cô thòm thèm hơn. Nước trong nồi đã sôi, Hạ Lâm Tự bỏ một đĩa thịt bò vào nồi trước rồi lần lượt nhúng rau vào.
Trong lúc Hạ Lâm Tự trụng rau, Tân Y Dật cứ quan sát cậu mãi.
Giữa hai người cách một cái bàn, thêm hơi nước giăng mù trong quán hệt đậy kín một lớp kính lọc trêи mặt Hạ Lâm Tự. Mái tóc nâu ngắn của cậu rối bù, bóng mềm rũ xuống, mi mắt dưới lớp kính lọc mờ đục có vẻ dịu dàng khác thường, thoạt trông hệt con cừu non ngoan ngoãn… Không, là một bé shiba ngoan ngoãn khiến người ta nảy xúc động muốn vươn tay véo mặt.
Lúc ấy bỗng Hạ Lâm Tự thình lình ngẩng đầu, Tân Y Dật lảng mắt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Lâm Tự đặt đĩa rau xuống, hỏi: “Đàn chị, những đoàn phim không đáng tin chị từng gặp có nhiều không?”
“Ờ… Nói thế nào đây nhỉ?” Cô nghĩ ngợi, từ tốn trả lời: “Thì như đã nói đấy, đoàn phim là một tập thể, người trong tập thể sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Thực sự nhiều lúc vốn nên là một tập thể khá tốt nhưng lại chỉ vì một hai cá nhân mà trở thành một mớ… Nhưng khi kinh nghiệm tích lũy được ngày càng nhiều, những đoàn phim tôi tham dự cũng mỗi lúc một đáng tin hơn.”
Cô nói tiếp: “Một nguyên nhân rất quan trọng đương nhiên là tôi biết lựa chọn. Trước khi hợp tác tôi sẽ tìm hiểu các sản phẩm trước của đối phương, nghe ngóng về danh tiếng và nhận xét về họ trong giới, tôi cũng có tư cách lựa chọn việc mình muốn hợp tác với nhà sản xuất như thế nào. Nhưng còn một điểm khác cũng vô cùng quan trọng –”
Dừng một lát, cô lại tiếp: “Là một biên kịch, tôi cũng là một thành viên của tập thể, hơn nữa còn là một thành viên cực kì quan trọng. Tôi càng đáng tin, càng có trách nhiệm, những cộng sự trong đoàn phim cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi tôi nhiều hơn. Thế thì chúng tôi có thể trở thành một tập thể đáng tin hơn, lớn mạnh hơn. Nên nếu phải đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, vậy chẳng bằng cố làm hết những chuyện trong khả năng.”
Những lời này là lời thật lòng, nói xong chính cô cũng phải cảm động ít nhiều: Được lắm, cuối cùng đã đến ngày được truyền thụ đạo lý cho hậu bối rồi!
Hạ Lâm Tự gật đầu hiếu học: “Em sẽ ghi nhớ lời đàn chị.”
Tân Y Dật tự tưởng bở đọc ra tình cảm ngưỡng mộ và sùng bái từ trong mắt cậu, trong lòng không khỏi thầm bấm like cho mình.
Nồi lẩu sôi một lúc, thịt bò mới bỏ vào đã ngả sang màu nâu đẹp mắt. Hạ Lâm Tự chủ động gắp một miếng thịt bò cho Tân Y Dật.
Tân Y Dật mỉm cười: “Cám ơn, tôi tự lo được, cậu cũng nhanh ăn đi.” Dứt lời đã từ tốn gắp thịt bò chấm vào tương, đưa vào trong miệng –
“Phì!”
Miếng thịt bò vào miệng nóng rát khiến cô giật bắn mình! Nhưng ngay trước mặt Hạ Lâm Tự nên lại ngại phun ra, chỉ đành nhe nanh nứt mép hít hà, tay dốc sức quạt gió. Vất vả lắm miếng thịt bò mới nguội bớt, cô nuốt ực nó luôn xuống miệng.
Vẻ đạo mạo mới tạo dựng vừa rồi phút chốc hóa sương khói phôi pha, Tân Y Dật lúng túng ngước mắt, nhận ra Hạ Lâm Tự đang cố nín cười.
Tân Y Dật: “…”
Cô trừng mắt lườm Hạ Lâm Tự.
Hạ Lâm Tự nhịn cười, chỉ một đĩa thịt bò khác trêи bàn với vẻ ngây thơ vô tội: “Đàn chị cứ từ từ, thịt bò còn nguyên đĩa nữa, đủ ăn mà. Không đủ chúng ta có thể gọi thêm.”
Tân Y Dật: Ranh con này chắc chắn là cố ý, là cố ý! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mới làm màu xong đã bị quạt bay màu, cô nghiến răng, tiếp tục trút giận vào đồ ăn.
Đúng lúc ấy, điện thoại Hạ Lâm Tự reo chuông. Cậu vẫn chưa nín được cười, cầm điện thoại lên nhìn thử, thấy là số máy lạ thì hơi sinh nghi.
Mấy giây sau, cậu vẫn nhận máy: “A lô?”
Tức thì đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nữ gầm thét: “Hạ Lâm Tự! Cậu dựa vào đâu để làm thế với tôi??? Cậu tưởng cậu là ai hả? Đến cùng tôi đã làm gì có lỗi với cậu!”
Hạ Lâm Tự nhíu chặt hàng mày: “Cậu là?”
“Cậu… Cậu!” Người đầu bên kia thấy Hạ Lâm Tự không nghe ra giọng mình thì càng tức, “Cậu đừng có giả ngốc! Giọng tôi mà còn không nhận ra hả?! Cậu dựa vào đâu để đá tôi ra khỏi group lớp? Dựa vào đâu khiến các bạn trong lớp xa lánh tôi? Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu??”
“À, Tống Khiết Ngọc à.” Hạ Lâm Tự vẫn chưa nhận ra giọng cô nàng thật, nhưng nghe hết mớ chỉ trích vừa rồi cũng đã hiểu được cớ sự.
Nghe tới ba chữ “Tống Khiết Ngọc” này, tức thì Tân Y Dật nhớ tới nhật ký trò chuyện mình đã đọc được mấy hôm trước, nét mặt không khỏi là lạ.
Giọng Tống Khiết Ngọc run run: “Hạ Lâm Tự, đồ khốn kiếp nhà cậu!”
Kể từ khi bị Hạ Lâm Tự đá khỏi group lớp, cô muốn xin vào lại group nhưng không ngờ bị ngó lơ không ai thèm trả lời! Cô lại tìm Hạ Lâm Tự định inbox riêng, tận lúc ấy mới phát hiện mình đã bị chặn từ đời tám hoánh nào, không thể tìm ra nick cậu nổi! Không chỉ có thế, dạo gần đây lên lớp cô còn ngày càng bị nhiều bạn học xa lánh, có hoạt động gì cũng không thèm gọi đi.
Cô còn tưởng là Hạ Lâm Tự kϊƈɦ động các bạn cô lập mình, thực sự tức không nhịn nổi nên mới gọi tới mắng mỏ một trận.
“Hạ Lâm Tự cậu đừng tưởng…” Tống Khiết Ngọc đã nín nhịn gần một tuần nay, đang là lúc định làm quả trút hết. Đáng tiếc còn chưa nói xong câu đã nghe một tiếng “tút”…
Điện thoại bị cúp ngang.
Cúp cuộc gọi, Hạ Lâm Tự tỉnh queo bỏ số lạ này vào danh sách đen rồi đặt máy xuống ăn tiếp.
Trong quán lẩu rất ồn, trừ ba chữ “Tống Khiết Ngọc” kia ra những lời khác Tân Y Dật đều không nghe rõ. Cô vờ như không để ý, lơ đễnh hỏi: “Bạn học tìm à?”
“Không có chuyện gì, chỉ là…” Nói được một nửa Hạ Lâm Tự bỗng dừng bặt, ngẩn người.
Mấy giây sau, thình lình cậu đặt phắt đũa xuống, ánh mắt xoáy thẳng vào Tân Y Dật, “Đàn chị, chị biết Tống Khiết Ngọc là bạn học của em?”
Biến chuyển này khiến Tân Y Dật đứng hình, không biết nên trả lời ra sao.
Hạ Lâm Tự trông rõ mồn một phản ứng của cô, đầu mày dần nhíu chặt.
Năm ngày trước khi tự dưng bị Tân Y Dật “đuổi” khỏi văn phòng, cậu đã từng đoán về khả năng này nhưng không hỏi ngay, lại cảm thấy không hợp lý lắm nên đã tự động phủ quyết. Nhưng nay thì bỗng lòng ngờ vực trỗi dậy.
Cậu hỏi thẳng: “Hôm nọ có phải chị đọc nhật ký trò chuyện của em?”
Do dự một hồi, Tân Y Dật vẫn đành thừa nhận: “Ờ…”
Rồi lập tức giải thích: “Tôi không cố ý điều tra việc riêng tư của cậu. Chỉ là muốn tìm một tệp tài liệu, sơ ý đọc được vài câu.”
Sắc mặt và giọng điệu Hạ Lâm Tự cùng lúc chìm sâu, không truy hỏi cô tại sao lại đọc lịch sử trò chuyện, chỉ tiếp tục hỏi: “Thế tức là, chị đã thấy mấy lời Tống Khiết Ngọc nói trong group?”
“… Có nghía sơ một đoạn.”
Quả nhiên là thế!
Hạ Lâm Tự hít sâu, dằn giọng nhấn từng chữ: “Hôm đó tự dưng chị nổi quạu với em chính là vì mấy lời Tống Khiết Ngọc nói trong group?”
Tân Y Dật chống chế: “Tôi đâu có quạu với cậu?”
Hạ Lâm Tự im. Trọng điểm cậu tranh luận với cô không phải việc hôm đó cô khống chế cảm xúc của mình thế nào.
Mấy giây sau, hình như khó hiểu, cậu lại hậm hực hỏi: “Nếu đã thấy rồi, tại sao chị không hỏi em?”
Tân Y Dật không biết nên trả lời ra sao. Hỏi? Hỏi thế nào? Mấy việc thế này, nếu thẳng thắn chất vấn sẽ chỉ khiến hai bên thêm lúng túng.
Thấy cô không đáp, Hạ Lâm Tự bỗng bừng hiểu.
“Vậy tức là, đàn chị tin những lời con nhỏ đó nói?”
Tân Y Dật tiếp tục im lặng. Rất khó để xác nhận hoặc phủ định câu hỏi này.
Hạ Lâm Tự lại coi là cô ngầm thừa nhận.
Cậu nhấc tay day trán, giọng nói như đang buồn cười: “Chị… Ngày nào em cũng chạy tới văn phòng, không nói giỏi giang tháo vát nhưng chí ít cũng được coi là chăm chỉ cần cù chứ? Trong một tuần đọc năm mươi cuốn sách để lọc ghi chép tóm tắt đọc, phải thức mấy đêm mới làm xong được đây? Mấy việc đó chẳng lẽ đều do em ăn no rỗi việc muốn tới xem trò cười của chị?”
“…”
“Được rồi, được rồi. Dù gì em mới tới có hơn nửa tháng, nhưng mà… cũng hơn nửa tháng rồi mà! Em không hiểu nổi đấy, trong mắt chị em lại là loại người như thế? Thật đấy hả?”
Mớ câu hỏi liền tù tì của cậu khiến dạ Tân Y Dật bỗng hơi nhoi nhói.
Giả Thuần Thuần xoa bụng đứng dậy: “Tới lượt chúng ta rồi, em sắp đói tới đau dạ dày luôn rồi.”
Xung quanh tiếng người huyên náo, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự không nghe rõ tiếng kêu than của cô. Kế đó cả ba đi theo phục vụ vào trong quán.
Phục vụ cầm menu lên, Tân Y Dật chọn trước vài món rồi đưa cho Giả Thuần Thuần. Giả Thuần Thuần lại chọn thêm vài món rồi đưa Hạ Lâm Tự, Hạ Lâm Tự chọn xong thì gọi phục vụ đem menu đi.
Trong lúc chờ món ăn, Giả Thuần Thuần chống trán, sắc mặt không được tốt lắm.
Quan sát thấy cô nàng có điều lạ, Tân Y Dật vội hỏi: “Cô sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?”
Giả Thuần Thuần gật đầu: “Hình như lại tái phát đau dạ dày.” Với những người ngủ nghỉ không quy luật như họ, hoặc nhiều hoặc ít luôn gặp vài vấn đề dạ dày.
Tân Y Dật díu mày: “Có mang thuốc không?”
“Không có…”
Hạ Lâm Tự đứng dậy: “Gần đây có tiệm thuốc, để em đi mua.”
“Không cần không cần.” Giả Thuần Thuần vội xua tay, “Cũng không đau lắm, chỉ có hơi lâm râm thôi. Tôi không muốn uống thuốc, ăn ít gì rồi về ngủ một giấc là ổn.”
“Không uống thuốc thật?”
“Uống thuốc nhiều không tốt.”
“Được rồi… Nếu cần gì chị cứ nói nhé.” Trước sự kiên quyết của cô, Hạ Lâm Tự chỉ đành ngồi xuống lại.
Hiệu suất của quán rất cao, trả menu chưa tới năm phút đã có từng đĩa từng đĩa thức ăn xếp đầy bàn. Vốn dĩ Giả Thuần Thuần rất ham ăn nhưng lúc này lại chẳng khẩu vị gì. Vị cay kϊƈɦ thích càng khiến dạ dày cô khó chịu hơn.
Cô thều thào hỏi phục vụ: “Chỗ các anh có cháo không?”
“Có cháo bí đỏ.”
“Cho tôi một chén nhé…”
Không lâu sau phục vụ đã mang cháo bí đỏ tới, Giả Thuần Thuần chậm rãi ăn hết rồi lại nằm bò ra bàn.
Thấy cô khó chịu, Tân Y Dật cũng không còn lòng dạ ăn uống: “Không thì chị đưa em về nghỉ?”
Giả Thuần Thuần lắc đầu: “Em tự về được rồi. Lão đại với Tiểu Tự Tử ăn tiếp đi, nhiều món thế này không ăn uổng lắm.”
“Em tự về được không vậy?”
“Được mà, cách có con phố chứ mấy.”
Đồ ăn đầy bàn chưa động đũa, văn phòng quả cũng ở rất gần. Thấy có vẻ cô nàng không có gì đáng ngại, Tân Y Dật đành nói: “Thế em về rồi nhắn tin báo chị nhé.”
Giả Thuần Thuần gật đầu, ôm bụng về trước.
Cô nàng đi rồi, bên bàn ăn chỉ còn hai người Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự.
Thế ba chân bỗng chỉ còn hai người, bầu không khí có hơi lúng túng.
Bất giác Tân Y Dật nhớ tới sự việc không vui năm hôm trước. Nhưng vừa rồi mới thấy Hạ Lâm Tự bảo vệ mình trước người lạ, cô quyết định không quan tâm tới việc đó nữa, thôi cứ quên hết đi vậy.
Chính trong lúc cô đang nghĩ xem nên nói gì, Hạ Lâm Tự đã phá vỡ sự im lặng trước tiên. Cậu bưng đĩa thịt bò trêи bàn lên: “Đàn chị, em bỏ đồ ăn vào nhé?”
“Bỏ đi bỏ đi.”
Tân Y Dật đã đói nẫu cả ruột, mùi hương nức mũi trong quán lẩu còn kϊƈɦ thích khiến cô thòm thèm hơn. Nước trong nồi đã sôi, Hạ Lâm Tự bỏ một đĩa thịt bò vào nồi trước rồi lần lượt nhúng rau vào.
Trong lúc Hạ Lâm Tự trụng rau, Tân Y Dật cứ quan sát cậu mãi.
Giữa hai người cách một cái bàn, thêm hơi nước giăng mù trong quán hệt đậy kín một lớp kính lọc trêи mặt Hạ Lâm Tự. Mái tóc nâu ngắn của cậu rối bù, bóng mềm rũ xuống, mi mắt dưới lớp kính lọc mờ đục có vẻ dịu dàng khác thường, thoạt trông hệt con cừu non ngoan ngoãn… Không, là một bé shiba ngoan ngoãn khiến người ta nảy xúc động muốn vươn tay véo mặt.
Lúc ấy bỗng Hạ Lâm Tự thình lình ngẩng đầu, Tân Y Dật lảng mắt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Lâm Tự đặt đĩa rau xuống, hỏi: “Đàn chị, những đoàn phim không đáng tin chị từng gặp có nhiều không?”
“Ờ… Nói thế nào đây nhỉ?” Cô nghĩ ngợi, từ tốn trả lời: “Thì như đã nói đấy, đoàn phim là một tập thể, người trong tập thể sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Thực sự nhiều lúc vốn nên là một tập thể khá tốt nhưng lại chỉ vì một hai cá nhân mà trở thành một mớ… Nhưng khi kinh nghiệm tích lũy được ngày càng nhiều, những đoàn phim tôi tham dự cũng mỗi lúc một đáng tin hơn.”
Cô nói tiếp: “Một nguyên nhân rất quan trọng đương nhiên là tôi biết lựa chọn. Trước khi hợp tác tôi sẽ tìm hiểu các sản phẩm trước của đối phương, nghe ngóng về danh tiếng và nhận xét về họ trong giới, tôi cũng có tư cách lựa chọn việc mình muốn hợp tác với nhà sản xuất như thế nào. Nhưng còn một điểm khác cũng vô cùng quan trọng –”
Dừng một lát, cô lại tiếp: “Là một biên kịch, tôi cũng là một thành viên của tập thể, hơn nữa còn là một thành viên cực kì quan trọng. Tôi càng đáng tin, càng có trách nhiệm, những cộng sự trong đoàn phim cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi tôi nhiều hơn. Thế thì chúng tôi có thể trở thành một tập thể đáng tin hơn, lớn mạnh hơn. Nên nếu phải đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, vậy chẳng bằng cố làm hết những chuyện trong khả năng.”
Những lời này là lời thật lòng, nói xong chính cô cũng phải cảm động ít nhiều: Được lắm, cuối cùng đã đến ngày được truyền thụ đạo lý cho hậu bối rồi!
Hạ Lâm Tự gật đầu hiếu học: “Em sẽ ghi nhớ lời đàn chị.”
Tân Y Dật tự tưởng bở đọc ra tình cảm ngưỡng mộ và sùng bái từ trong mắt cậu, trong lòng không khỏi thầm bấm like cho mình.
Nồi lẩu sôi một lúc, thịt bò mới bỏ vào đã ngả sang màu nâu đẹp mắt. Hạ Lâm Tự chủ động gắp một miếng thịt bò cho Tân Y Dật.
Tân Y Dật mỉm cười: “Cám ơn, tôi tự lo được, cậu cũng nhanh ăn đi.” Dứt lời đã từ tốn gắp thịt bò chấm vào tương, đưa vào trong miệng –
“Phì!”
Miếng thịt bò vào miệng nóng rát khiến cô giật bắn mình! Nhưng ngay trước mặt Hạ Lâm Tự nên lại ngại phun ra, chỉ đành nhe nanh nứt mép hít hà, tay dốc sức quạt gió. Vất vả lắm miếng thịt bò mới nguội bớt, cô nuốt ực nó luôn xuống miệng.
Vẻ đạo mạo mới tạo dựng vừa rồi phút chốc hóa sương khói phôi pha, Tân Y Dật lúng túng ngước mắt, nhận ra Hạ Lâm Tự đang cố nín cười.
Tân Y Dật: “…”
Cô trừng mắt lườm Hạ Lâm Tự.
Hạ Lâm Tự nhịn cười, chỉ một đĩa thịt bò khác trêи bàn với vẻ ngây thơ vô tội: “Đàn chị cứ từ từ, thịt bò còn nguyên đĩa nữa, đủ ăn mà. Không đủ chúng ta có thể gọi thêm.”
Tân Y Dật: Ranh con này chắc chắn là cố ý, là cố ý! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mới làm màu xong đã bị quạt bay màu, cô nghiến răng, tiếp tục trút giận vào đồ ăn.
Đúng lúc ấy, điện thoại Hạ Lâm Tự reo chuông. Cậu vẫn chưa nín được cười, cầm điện thoại lên nhìn thử, thấy là số máy lạ thì hơi sinh nghi.
Mấy giây sau, cậu vẫn nhận máy: “A lô?”
Tức thì đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nữ gầm thét: “Hạ Lâm Tự! Cậu dựa vào đâu để làm thế với tôi??? Cậu tưởng cậu là ai hả? Đến cùng tôi đã làm gì có lỗi với cậu!”
Hạ Lâm Tự nhíu chặt hàng mày: “Cậu là?”
“Cậu… Cậu!” Người đầu bên kia thấy Hạ Lâm Tự không nghe ra giọng mình thì càng tức, “Cậu đừng có giả ngốc! Giọng tôi mà còn không nhận ra hả?! Cậu dựa vào đâu để đá tôi ra khỏi group lớp? Dựa vào đâu khiến các bạn trong lớp xa lánh tôi? Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu??”
“À, Tống Khiết Ngọc à.” Hạ Lâm Tự vẫn chưa nhận ra giọng cô nàng thật, nhưng nghe hết mớ chỉ trích vừa rồi cũng đã hiểu được cớ sự.
Nghe tới ba chữ “Tống Khiết Ngọc” này, tức thì Tân Y Dật nhớ tới nhật ký trò chuyện mình đã đọc được mấy hôm trước, nét mặt không khỏi là lạ.
Giọng Tống Khiết Ngọc run run: “Hạ Lâm Tự, đồ khốn kiếp nhà cậu!”
Kể từ khi bị Hạ Lâm Tự đá khỏi group lớp, cô muốn xin vào lại group nhưng không ngờ bị ngó lơ không ai thèm trả lời! Cô lại tìm Hạ Lâm Tự định inbox riêng, tận lúc ấy mới phát hiện mình đã bị chặn từ đời tám hoánh nào, không thể tìm ra nick cậu nổi! Không chỉ có thế, dạo gần đây lên lớp cô còn ngày càng bị nhiều bạn học xa lánh, có hoạt động gì cũng không thèm gọi đi.
Cô còn tưởng là Hạ Lâm Tự kϊƈɦ động các bạn cô lập mình, thực sự tức không nhịn nổi nên mới gọi tới mắng mỏ một trận.
“Hạ Lâm Tự cậu đừng tưởng…” Tống Khiết Ngọc đã nín nhịn gần một tuần nay, đang là lúc định làm quả trút hết. Đáng tiếc còn chưa nói xong câu đã nghe một tiếng “tút”…
Điện thoại bị cúp ngang.
Cúp cuộc gọi, Hạ Lâm Tự tỉnh queo bỏ số lạ này vào danh sách đen rồi đặt máy xuống ăn tiếp.
Trong quán lẩu rất ồn, trừ ba chữ “Tống Khiết Ngọc” kia ra những lời khác Tân Y Dật đều không nghe rõ. Cô vờ như không để ý, lơ đễnh hỏi: “Bạn học tìm à?”
“Không có chuyện gì, chỉ là…” Nói được một nửa Hạ Lâm Tự bỗng dừng bặt, ngẩn người.
Mấy giây sau, thình lình cậu đặt phắt đũa xuống, ánh mắt xoáy thẳng vào Tân Y Dật, “Đàn chị, chị biết Tống Khiết Ngọc là bạn học của em?”
Biến chuyển này khiến Tân Y Dật đứng hình, không biết nên trả lời ra sao.
Hạ Lâm Tự trông rõ mồn một phản ứng của cô, đầu mày dần nhíu chặt.
Năm ngày trước khi tự dưng bị Tân Y Dật “đuổi” khỏi văn phòng, cậu đã từng đoán về khả năng này nhưng không hỏi ngay, lại cảm thấy không hợp lý lắm nên đã tự động phủ quyết. Nhưng nay thì bỗng lòng ngờ vực trỗi dậy.
Cậu hỏi thẳng: “Hôm nọ có phải chị đọc nhật ký trò chuyện của em?”
Do dự một hồi, Tân Y Dật vẫn đành thừa nhận: “Ờ…”
Rồi lập tức giải thích: “Tôi không cố ý điều tra việc riêng tư của cậu. Chỉ là muốn tìm một tệp tài liệu, sơ ý đọc được vài câu.”
Sắc mặt và giọng điệu Hạ Lâm Tự cùng lúc chìm sâu, không truy hỏi cô tại sao lại đọc lịch sử trò chuyện, chỉ tiếp tục hỏi: “Thế tức là, chị đã thấy mấy lời Tống Khiết Ngọc nói trong group?”
“… Có nghía sơ một đoạn.”
Quả nhiên là thế!
Hạ Lâm Tự hít sâu, dằn giọng nhấn từng chữ: “Hôm đó tự dưng chị nổi quạu với em chính là vì mấy lời Tống Khiết Ngọc nói trong group?”
Tân Y Dật chống chế: “Tôi đâu có quạu với cậu?”
Hạ Lâm Tự im. Trọng điểm cậu tranh luận với cô không phải việc hôm đó cô khống chế cảm xúc của mình thế nào.
Mấy giây sau, hình như khó hiểu, cậu lại hậm hực hỏi: “Nếu đã thấy rồi, tại sao chị không hỏi em?”
Tân Y Dật không biết nên trả lời ra sao. Hỏi? Hỏi thế nào? Mấy việc thế này, nếu thẳng thắn chất vấn sẽ chỉ khiến hai bên thêm lúng túng.
Thấy cô không đáp, Hạ Lâm Tự bỗng bừng hiểu.
“Vậy tức là, đàn chị tin những lời con nhỏ đó nói?”
Tân Y Dật tiếp tục im lặng. Rất khó để xác nhận hoặc phủ định câu hỏi này.
Hạ Lâm Tự lại coi là cô ngầm thừa nhận.
Cậu nhấc tay day trán, giọng nói như đang buồn cười: “Chị… Ngày nào em cũng chạy tới văn phòng, không nói giỏi giang tháo vát nhưng chí ít cũng được coi là chăm chỉ cần cù chứ? Trong một tuần đọc năm mươi cuốn sách để lọc ghi chép tóm tắt đọc, phải thức mấy đêm mới làm xong được đây? Mấy việc đó chẳng lẽ đều do em ăn no rỗi việc muốn tới xem trò cười của chị?”
“…”
“Được rồi, được rồi. Dù gì em mới tới có hơn nửa tháng, nhưng mà… cũng hơn nửa tháng rồi mà! Em không hiểu nổi đấy, trong mắt chị em lại là loại người như thế? Thật đấy hả?”
Mớ câu hỏi liền tù tì của cậu khiến dạ Tân Y Dật bỗng hơi nhoi nhói.
/78
|