Tan vỡ
Nhật Minh chạy lại đỡ mẹ lên như với đạn mà nó chế tạo tì từ lúc đạn chạm vào tim thì sau 0.1s là tim bà ta k còn hoạt động được nữa. Nhật Minh ngước lên nhìn nó với đôi mắt hận thù. Nó nhắm mắt lại, thờ dài và cất lên 1 câu
_Em-xin-lỗi
Tim nó nhói, nó nắm chặt lấy tim rồi thở dốc. Nó nói với Thanh Phong từng lời khó khăn
_Thanh Phong, em đưa mọi ngươi về đi – Rồi nó nhìn sang Hải Đăng, mĩm cười nhẹ -Anh hai, em trả thù được rồi
Thanh Phong kêu mọi người về nhưng trên mặt ai cũng đầy vẻ thắc mắc
_Được rồi, về nhà tôi sẽ giải thích sau
Thanh Phong phải nói thế thì mọi người mới chịu về nhà dù trong lòng ai cũng rối bời. Nhật Minh cố gắng bình tĩnh, sai đàn em đưa bà ta về để chuẩn bị lo hậu sự. Tất cả cùng ngồi trong một căn phòng kín, mọi người ngồi thành một vòng tròn và chăm chú nhìn nó tập trung để lắng nghe. Nó cảm thấy chút áp lực.
_Bà ấy, mẹ của Nhật Minh là người mà mấy năm trước đã lấy xe tông vào mẹ Hải Băng – Thanh Phong ôn tồn nói
Mọi người tập trung vào sự chuyển biến thái độ của 3 người, là nó, Hải Băng và Nhật Minh. Mặt nó rất bình thường, Hải Đăng vẫn rất ngạc nhiên còn mặt Nhật Minh bây giờ chỉ là lạnh tanh vô cảm
_Mọi người có quyền tin hoặc không, nhưng đó là sự thật – Nó nói
_Tại sao cho dù cậu mất trí nhưng vẫn nhớ và trả thù
Nó nghe Đức Anh hỏi, bèn nhếch môi lên
_Cậu nghĩ tớ mất trí dễ dàng như thế sao
Bây giờ tất cả ánh nhìn đều tập trung vào nó. Nó lừa mọi người hay thật
Sự im lặng bao trùm căn phòng này. Nó cất lời phá tan sự im lặng đó
_Anh hai, đừng trách Nhật Minh, người có lỗi chỉ là bá ta thôi. Nhật Minh, hận em thật nhiều vào - Nói rồi, nó bước đi ra ngoài, thoáng cái biến mất
“Hận em, anh sẽ hận em ư”
Nó bước từng bước chân rất chậm vì một cảm giác nặng nề ở trong lòng đè nặng khiến chân đi không được nhanh. Nhật Minh tốt nhất nên hận nó đi, may ra nó có thể nhẹ lòng một chút
Mọi người cũng đều cảm thấy nặng nề trong lòng
Người đó là mẹ Nhật Minh. Tuy gọi là mẹ nhưng từ nhỏ tới giờ cậu cũng không có nhiều kí ức ở cùng mẹ và cả cha cũng vậy. Bình thường ở nhà ngoài mấy người giúp việc thì không có ai. Sinh nhật cũng không ai ở nhà, không ai chúc mừng, chỉ có những món quà vô nghĩa. Người được Nhật Minh gọi là cha mẹ, chẳng ai quan tâm cậu tí nào. Nhưng, từng ngày làm bạn với Hải Đăng và Duy Khánh, Nhật Minh mới cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm
Người đó là mẹ, mẹ chết nên Nhật Minh mới đau lòng, cho dù không đau nhiều lắm. Nhưng cái đau nhất vẫn là nhìn thấy nó giết mẹ cậu. Người con gái anh yêu tàn nhẫn đến vậy sao. Mệt mỏi, Nhật Minh ngồi tựa đầu vào cữa sổ và ngắm nhìn bầu trời đêm. Mệt đến nỗi ngủ quên luôn
Một hương thơm quen thuộc. Có một giọng nói cất lên rất quen thuộc
_Anh hãy sống tốt nhé
Tiếng đó là của nó. Nhật Minh có cảm giác nó đang hôn nhẹ vào trán cậu. Muốn biết rõ thực hư thế nào, nên Nhật Minh giật mình tỉnh giấc. Mở mắt nhìn xung quanh chẳng có ai
_Hải Băng – Tiếng nói nhẹ thốt giữa đêm khuya
Sau một vài giây tĩnh lặng, Nhật Minh băn khoăn
“Liệu đó là mơ” – Cắt ngang dòng suy nghĩ là cảm giác có gì đó ấm nóng trên mặt Nhật Minh. Chạm và nếm thử. Phải chăng đây là nước mắt
_Đó không là mơ, phải không em
Đúng vậy, đó không phải là mơ. Một tớ giấy nhỏ được đặt trên bàn với nội dung là
“Chiều ngày mai lúc 5h tại XXX hẹn gặp anh để giải bỏ hận thù
-Hải Băng-”
Đó là lời nhắn của nó, từng phút từng giây trôi qua thật khó khăn với cả hai
“Anh yên tâm đi, ngày mai em sẽ giúp anh trả thù. Rồi mọi chuyện sẽ lại bình thường như ngày em chưa từng đến” – Nó thầm suy nghĩ
Nhật Minh chạy lại đỡ mẹ lên như với đạn mà nó chế tạo tì từ lúc đạn chạm vào tim thì sau 0.1s là tim bà ta k còn hoạt động được nữa. Nhật Minh ngước lên nhìn nó với đôi mắt hận thù. Nó nhắm mắt lại, thờ dài và cất lên 1 câu
_Em-xin-lỗi
Tim nó nhói, nó nắm chặt lấy tim rồi thở dốc. Nó nói với Thanh Phong từng lời khó khăn
_Thanh Phong, em đưa mọi ngươi về đi – Rồi nó nhìn sang Hải Đăng, mĩm cười nhẹ -Anh hai, em trả thù được rồi
Thanh Phong kêu mọi người về nhưng trên mặt ai cũng đầy vẻ thắc mắc
_Được rồi, về nhà tôi sẽ giải thích sau
Thanh Phong phải nói thế thì mọi người mới chịu về nhà dù trong lòng ai cũng rối bời. Nhật Minh cố gắng bình tĩnh, sai đàn em đưa bà ta về để chuẩn bị lo hậu sự. Tất cả cùng ngồi trong một căn phòng kín, mọi người ngồi thành một vòng tròn và chăm chú nhìn nó tập trung để lắng nghe. Nó cảm thấy chút áp lực.
_Bà ấy, mẹ của Nhật Minh là người mà mấy năm trước đã lấy xe tông vào mẹ Hải Băng – Thanh Phong ôn tồn nói
Mọi người tập trung vào sự chuyển biến thái độ của 3 người, là nó, Hải Băng và Nhật Minh. Mặt nó rất bình thường, Hải Đăng vẫn rất ngạc nhiên còn mặt Nhật Minh bây giờ chỉ là lạnh tanh vô cảm
_Mọi người có quyền tin hoặc không, nhưng đó là sự thật – Nó nói
_Tại sao cho dù cậu mất trí nhưng vẫn nhớ và trả thù
Nó nghe Đức Anh hỏi, bèn nhếch môi lên
_Cậu nghĩ tớ mất trí dễ dàng như thế sao
Bây giờ tất cả ánh nhìn đều tập trung vào nó. Nó lừa mọi người hay thật
Sự im lặng bao trùm căn phòng này. Nó cất lời phá tan sự im lặng đó
_Anh hai, đừng trách Nhật Minh, người có lỗi chỉ là bá ta thôi. Nhật Minh, hận em thật nhiều vào - Nói rồi, nó bước đi ra ngoài, thoáng cái biến mất
“Hận em, anh sẽ hận em ư”
Nó bước từng bước chân rất chậm vì một cảm giác nặng nề ở trong lòng đè nặng khiến chân đi không được nhanh. Nhật Minh tốt nhất nên hận nó đi, may ra nó có thể nhẹ lòng một chút
Mọi người cũng đều cảm thấy nặng nề trong lòng
Người đó là mẹ Nhật Minh. Tuy gọi là mẹ nhưng từ nhỏ tới giờ cậu cũng không có nhiều kí ức ở cùng mẹ và cả cha cũng vậy. Bình thường ở nhà ngoài mấy người giúp việc thì không có ai. Sinh nhật cũng không ai ở nhà, không ai chúc mừng, chỉ có những món quà vô nghĩa. Người được Nhật Minh gọi là cha mẹ, chẳng ai quan tâm cậu tí nào. Nhưng, từng ngày làm bạn với Hải Đăng và Duy Khánh, Nhật Minh mới cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm
Người đó là mẹ, mẹ chết nên Nhật Minh mới đau lòng, cho dù không đau nhiều lắm. Nhưng cái đau nhất vẫn là nhìn thấy nó giết mẹ cậu. Người con gái anh yêu tàn nhẫn đến vậy sao. Mệt mỏi, Nhật Minh ngồi tựa đầu vào cữa sổ và ngắm nhìn bầu trời đêm. Mệt đến nỗi ngủ quên luôn
Một hương thơm quen thuộc. Có một giọng nói cất lên rất quen thuộc
_Anh hãy sống tốt nhé
Tiếng đó là của nó. Nhật Minh có cảm giác nó đang hôn nhẹ vào trán cậu. Muốn biết rõ thực hư thế nào, nên Nhật Minh giật mình tỉnh giấc. Mở mắt nhìn xung quanh chẳng có ai
_Hải Băng – Tiếng nói nhẹ thốt giữa đêm khuya
Sau một vài giây tĩnh lặng, Nhật Minh băn khoăn
“Liệu đó là mơ” – Cắt ngang dòng suy nghĩ là cảm giác có gì đó ấm nóng trên mặt Nhật Minh. Chạm và nếm thử. Phải chăng đây là nước mắt
_Đó không là mơ, phải không em
Đúng vậy, đó không phải là mơ. Một tớ giấy nhỏ được đặt trên bàn với nội dung là
“Chiều ngày mai lúc 5h tại XXX hẹn gặp anh để giải bỏ hận thù
-Hải Băng-”
Đó là lời nhắn của nó, từng phút từng giây trôi qua thật khó khăn với cả hai
“Anh yên tâm đi, ngày mai em sẽ giúp anh trả thù. Rồi mọi chuyện sẽ lại bình thường như ngày em chưa từng đến” – Nó thầm suy nghĩ
/65
|