-Cô hãy nói thật cho em biết đi!! - tôi chặn cô y tá lại và nói giọng nửa van xin, nửa đe dọa.
-Em làm gì vậy?! - cô ấy lúng túng - hành hung giáo viên là tội nặng đấy!
-Em đâu có làm gì cô?! - tôi cáu, sao lại có người như bà này nhỉ!?- em chỉ muốn biết chuyện của Long thôi!
-Cô không biết! - cô ấy quay đi - em là bạn Long, em phải biết hơn cô chứ!
-Em đã biết rồi - tôi nói dối - nhưng em muốn chính cô khẳng định lại, hôm nào cậu ấy sẽ bay qua Đức!?
-.. Hmm.. - cô ấy nhìn tôi vẻ nghi ngờ - Long sẽ không qua Đức nữa! Mẹ nó sẽ về đây! Dù sao nó cũng là người đã chết rồi, em đừng lưu luyến gì nữa!!
-.. Người đã chết!?
-Nếu không có em, Long đã không sống được đến bây giờ! - cô ấy lắc đầu, khóe mắt ươn ướt - Long nó rất yêu em, nhưng không dám nói, bởi nó bị ung thư, không cách nào cứu nổi nữa rồi..
Mọi thứ quay cuồng trong đầu óc tôi.
Long?!
Chết?!
Ai đó hãy nói với tôi là không phải như vậy!!!!!!!
Cậu ấy vẫn còn quá trẻ!
Tôi chạy như bay đến nơi mà Long đang bán rẻ sức khỏe của mình. Cậu ấy vẫn lạnh lùng nhìn tôi, nhưng vẫn ngồi cùng tôi ở một góc quán vắng vẻ..
-Cậu không đi học?! - Long nói kiểu làm bộ không quan tâm.
-Không thích! - tôi nói giọng bất cần - tôi chán học rồi!!
-Nói bậy!! - Long gắt lên - cậu mau trở lại lớp!
-Cậu đừng nói kiểu đó!! - tôi cúi mặt xuống - tôi và cậu.. không quen nhau, hãy coi tôi.. như.. một người khách.. bình thường!!
-Tôi.. - Long bỏ lửng câu nói.
-Long à! - tôi nắm tay cậu ấy, nước mắt lại tuôn ra - tớ thích cậu, thích rất nhiều.. không phải vì chúng ta là bạn đâu..
-Cậu đừng nói thế! - Long gạt nhanh tay tôi ra rồi quay mặt đi - cậu mau về trường đi!!
-Tớ đã biết cả rồi! - tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt van lơn - sao cậu lại giấu tớ?! Ít ra chúng ta cũng là bạn thân, phải không!?
-Cái này.. - Long ngẩn người ra. Cảm xúc hỗn độn tận sâu đáy mắt cậu ấy dội vào lòng tôi đau đớn..
-Xin đừng tránh mặt tớ nữa..
Tôi van xin, cậu ấy im lặng một hồi lâu rồi gật đầu.
Hạnh phúc xen lẫn khổ đau..
Thà cậu ấy không quan tâm gì đến tôi mà sống khỏe mạnh, tôi còn cảm thấy ổn hơn lúc này..
Có phải con quá tham lam không?! Chúa ơi!!!
-Em làm gì vậy?! - cô ấy lúng túng - hành hung giáo viên là tội nặng đấy!
-Em đâu có làm gì cô?! - tôi cáu, sao lại có người như bà này nhỉ!?- em chỉ muốn biết chuyện của Long thôi!
-Cô không biết! - cô ấy quay đi - em là bạn Long, em phải biết hơn cô chứ!
-Em đã biết rồi - tôi nói dối - nhưng em muốn chính cô khẳng định lại, hôm nào cậu ấy sẽ bay qua Đức!?
-.. Hmm.. - cô ấy nhìn tôi vẻ nghi ngờ - Long sẽ không qua Đức nữa! Mẹ nó sẽ về đây! Dù sao nó cũng là người đã chết rồi, em đừng lưu luyến gì nữa!!
-.. Người đã chết!?
-Nếu không có em, Long đã không sống được đến bây giờ! - cô ấy lắc đầu, khóe mắt ươn ướt - Long nó rất yêu em, nhưng không dám nói, bởi nó bị ung thư, không cách nào cứu nổi nữa rồi..
Mọi thứ quay cuồng trong đầu óc tôi.
Long?!
Chết?!
Ai đó hãy nói với tôi là không phải như vậy!!!!!!!
Cậu ấy vẫn còn quá trẻ!
Tôi chạy như bay đến nơi mà Long đang bán rẻ sức khỏe của mình. Cậu ấy vẫn lạnh lùng nhìn tôi, nhưng vẫn ngồi cùng tôi ở một góc quán vắng vẻ..
-Cậu không đi học?! - Long nói kiểu làm bộ không quan tâm.
-Không thích! - tôi nói giọng bất cần - tôi chán học rồi!!
-Nói bậy!! - Long gắt lên - cậu mau trở lại lớp!
-Cậu đừng nói kiểu đó!! - tôi cúi mặt xuống - tôi và cậu.. không quen nhau, hãy coi tôi.. như.. một người khách.. bình thường!!
-Tôi.. - Long bỏ lửng câu nói.
-Long à! - tôi nắm tay cậu ấy, nước mắt lại tuôn ra - tớ thích cậu, thích rất nhiều.. không phải vì chúng ta là bạn đâu..
-Cậu đừng nói thế! - Long gạt nhanh tay tôi ra rồi quay mặt đi - cậu mau về trường đi!!
-Tớ đã biết cả rồi! - tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt van lơn - sao cậu lại giấu tớ?! Ít ra chúng ta cũng là bạn thân, phải không!?
-Cái này.. - Long ngẩn người ra. Cảm xúc hỗn độn tận sâu đáy mắt cậu ấy dội vào lòng tôi đau đớn..
-Xin đừng tránh mặt tớ nữa..
Tôi van xin, cậu ấy im lặng một hồi lâu rồi gật đầu.
Hạnh phúc xen lẫn khổ đau..
Thà cậu ấy không quan tâm gì đến tôi mà sống khỏe mạnh, tôi còn cảm thấy ổn hơn lúc này..
Có phải con quá tham lam không?! Chúa ơi!!!
/6
|