Đến lúc đó, giấu biến chuyện đêm nay đi, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng hồng nhan bạc mệnh! Không còn Văn Tương Tư kia làm vật ngăn cản nữa, giữa cô và Hà Dĩ Kiệt mới coi như không còn chướng ngại gì nữa!Nhưng nếu chỉ có vậy thì cô ta có quá thuận tiện không nhỉ? Bước chân của Đỗ Phương Phương dừng lại, ánh mắt giằng co trên mặt của Văn Tương Tư. Cơn ho khan của Văn Tương Tư đã ngừng lại rồi, nhưng bởi vì vừa rồi cô đã ho quá kịch liệt nên sắc mặt đỏ rực lên tựa như thoa lên một lớp son thượng hạng, nhìn kiều diễm động lòng người. Gương mặt của cô nhỏ nhắn xinh xắn tinh sảo, làn da trắng nõn hơi ửng lên màu phấn hồng, hàng lông mày như làn mưa bụi tạt nghiêng nghiêng trên dãy núi xa xa, đôi môi của cô hơi nhỏ một chút, phảng phất như trái anh đào chín mọng. Chắc chắn Hà Dĩ Kiệt đã bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của Tương Tư quyến rũ đây. Đàn ông vốn đều như vậy, đều thích làm anh hùng, đều yêu mến người phụ nữ mảnh mai cần được bọn họ bảo vệ. Nhất định là Văn Tương Tư kia, cô ta đã mò ra được tâm lý đó của người đàn ông! Không thể uổng công để cho cô ta tiện nghi như vậy được, dù thế nào cô cũng phải "Chết". Dù sao chính cô ta cũng đã nói không có ý nghĩ tranh đoạt rồi, vậy thì hãy thành toàn cho Đỗ Phương Phương cô! Hãy để cho trong lòng của Đỗ Phương Phương này được an tâm!
/212
|