Huống chi, anh dựa vào cái gì mà muốn Tương Tư cùng đi với anh đây? Không phải bất cứ sai lầm nào cũng có thể được tha thứ.Ban đầu giữa bí thư Tiếu và Tương Tư, anh quyết định lựa chọn bí thư Tiếu, cũng có nghĩa là đã báo trước ngày hôm nay."Đúng vậy, anh đang nói những điều mê sảng đâu đâu." Hà Dĩ Kiệt cười cười lộ vẻ sầu thảm. Anh xoay người nhặt cặp công văn lên, nhìn lại cô một cái. Ánh mắt kia làm cho cô không dám nhìn thẳng vào anh, quay mặt đi. Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch môi, mơ hồ nghe thấy tiếng của thư ký Triệu ở ngoài cửa lo lắng nhắc nhở. Rốt cuộc anh vẫn phải xoay người sang chỗ khác, từ phòng khách đi ra ngoài, khoảng cách rất ngắn, chỉ mất vài giây đồng hồ, anh đã biến mất ngay ở trước mắt của cô. Từ nãy Tương Tư vẫn một mực giữ vững khẩu khí kia, lúc này đột nhiên cô thả lỏng ra một chút, cả người tựa như bị rút sống lưng, thoáng cái cô ngồi phịch xuống trên mặt đất.Cả ngày hôm nay, cô một mực chỉ ngồi ở trên ban công, cơm trưa cũng không sao nuốt nổi, bữa tối càng thêm không có khẩu vị. Bác sĩ đến thăm bệnh cho cô, cô cũng không gặp, mãi đến khi đêm xuống, bỗng nhiên cô lại bắt đầu sốt trở lại, nhưng cô đã đuổi hết toàn bộ người hầu y tá ra ngoài từ lâu. Trong tầng lầu này chỉ có một mình cô. Tương Tư nằm ngơ ngản ở trên ghế nằm, sắc trời lúc này đã đen kịt, lưa thưa mấy ngôi sao nhỏ. Cả một khu vườn to như vậy, nhưng sự cô độc lại tràn đầy trời đất. Tương Tư không muốn động đậy, cũng lười dậy để trở về phòng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nên cứ nằm ở nơi đó, ánh mắt cô không biết đang nhìn về hướng nào, đầu đau muốn nứt ra. Trên người cô cứ lúc nóng lúc lạnh, cô áp mặt vào trên mặt ghế lạnh buốt mới cảm thấy trong người dễ chịu một chút. Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...
/212
|