Dục Vọng Của Người Chinh Phục

Chương 80: Nói chuyện yêu đương

/100


Nắng chiếu rực rỡ

Hứa Mộ Triều đau nhức khắp người tỉnh lại, vươn vươn sống lưng mỏi. Cảm giác khác thường chỗ riêng tư truyền đến lập tức nhắc nhở cô chuyện đã phát sinh suốt đêm hôm qua. Khiến người ta mặt đỏ tim đập, lại hạnh phúc tràn đầy.

http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Trên giường lớn trắng muốt trống không, anh đã đi tham gia hội nghị buổi sáng. Trên gối dường như còn lưu lại hơi thở lạnh nhạt của anh....í, dường như còn có mùi hương trên thân thể anh....

Hứa Mộ Triều nằm một mình trên giường, nhìn trần nhà cười ngây ngốc.

Qua một lúc lâu, mới tinh thần sảng khoái rời giường, nhìn thấy quần áo hôm qua bị người nào đó khẩn cấp lột ra, đã được xếp ngay ngắn chỉnh tề ở chân giường.

Chắc không phải....là lần đầu tiên ngài Nguyên soái gấp quần áo đâu nhỉ?

Tâm tình thật tốt rửa mặt xong, đối diện với tủ quần áo chật cứng, tại giây phút này, lần đầu tiên Hứa Mộ Triều rối rắm vì việc phải mặc gì.

Hình như anh rất....thích cô mặc váy. Giống như tình huống tối qua.

Vì thế, ánh mắt của cô chuyển qua một chiếc quần ở phía trên....Vậy thì mặc quần đi.

Nghĩ đến người nào đó khi nhìn thấy quần với nguyên một hàng nút, có lẽ sẽ không kiên nhẫn nhíu mày, cô lại nảy sinh cảm giác thắng lợi không hiểu nổi.

Sau đó, rất không thuần khiết mà nghĩ đến một từ ——

Thú vui khuê phòng

Vừa mở cửa phòng, từ trong bóng tối lập tức có người đi ra, cung kính hỏi cô muốn dùng bữa sáng ở đâu. Cô nhìn nhìn sắc thu đã phủ đầy khu vườn bên ngoài, khẽ gật đầu.

Hiện tại là hơn mười giờ sáng, ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi. Hứa Mộ Triều uống canh nấm tuyết táo đỏ, híp mắt ngắm nhìn Cố phủ bát ngát mà hết sức yên tĩnh. Lúc này, anh đang họp ở đâu nhỉ?

Cố phủ to như vậy, thoạt nhìn giống như không có ai, vắng vẻ trống không im lặng. Chỉ khi cẩn thận đánh giá, mới có thể nhìn thấy các trạm gác đang ẩn nấp, cùng với một vài bóng người mờ mịt từ các dãy nhà. Cố Triệt đã lớn lên ở nơi này, với hoàn cảnh như vậy, không biết tính cách quái gở của anh, có phải cũng do bầu không khí lạnh lẽo của của gia đình giàu có này không.

Nơi này tuy rằng nhàm chán, nhưng bởi vì anh lớn lên tại đây, cho nên trong mắt Hứa Mộ Triều, từng ngọn cây ngọn cỏ đều không thể trở nên thân thiết lạ kỳ.

Đang nghĩ tới, phía trước lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Cô lơ đãng ngẩng đầu lên, lại thấy quân phục Nguyên soái màu xanh đập thẳng thớm đập vào mắt. Từ góc nhìn lên, khuôn mặt anh tuấn trong trẻo trầm tĩnh như nước, đôi mắt nhìn thẳng kiên định xoải bước hướng về phía căn lầu tối qua.

Đương nhiên, mới bước tới khu vườn dưới lầu, anh đã nhìn thấy cô, bước chân dồn dập hơn vội vàng.

"Chỉ ngủ một lát vậy thôi sao?" Anh cúi đầu đánh giá cô, đôi mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa.

"Ừm" Cô đứng lên, "Anh họp xong rồi hả?"

Anh không trả lời, chỉ gỡ nón quân đội xuống cầm trong tay, lộ ra mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại, dường như có chút đăm chiêu nhìn cô chằm chằm.

Hứa Mộ Triều bị ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn đến hơi sợ hãi: "Sao vậy?"

Vẻ mặt của anh dường như đang khẳng định một kế hoạch tác chiến, hơi hơi gật đầu: "Rất đẹp mắt."

Đâu chỉ là đẹp mắt.

Dưới chiếc mũ bẹt nho nhỏ màu nâu, mái tóc dài dịu dàng đổ xuống như thác nước, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo càng nổi bật hơn. Áo chẽn màu trắng, quần dài thẳng thớm màu vàng, càng lộ rõ dáng người mảnh mai. Áo khoác nhỏ dài đến thắt lưng cùng màu với chiếc mũ, khiến cô trông càng thu hút.

Tinh khiết tươi sáng, Cố Triệt không thể hình dung cô bằng từ gì khác, chỉ cảm thấy cô giống như một cây súng lục tinh xảo hạng nhất, khiến người ta muốn cất giữ, vĩnh viễn không buông tay.

Sự khích lệ của anh khiến mặt Hứa Mộ Triều ửng hồng. Vì thế ánh mắt Cố Triệt càng khó lòng rời đi.

Nhưng định lực của ngài Nguyên soái như siêu nhân, vẫn thản nhiên làm bộ như vô ý hỏi: "Lên lầu ngồi một lát nhé?"

Cô không quá để ý, ngẩng đầu nhìn anh cười: "Vườn hoa không khí tốt, ngồi ở đây một chút đi."

Anh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đi thẳng về phía cô, cánh tay mở rộng, ôm chặt cô vào lòng không nhúc nhích.

Lại nghe được hơi thở quen thuộc của anh, Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy tâm hồn rung động, lòng đầy say mê. Bờ vai của anh vững vàng như một ngọn núi, kiên cố an toàn. Cô cảm thấy dường như có thể tìm được cả thế giới trong lòng anh...

Chỉ là...

"Anh Triệt, có phải hiện đang có rất nhiều người nhìn chúng ta không?"

"Ừm" Anh nhẹ nhàng ngửi hương thơm từ mái tóc dài mới được gội của cô.

"Sẽ ngượng lắm..."

"Cho nên anh mới bảo lên lầu, nhưng em đã từ chối rồi." Anh hơi thả lỏng, cúi đầu nhìn cô nằm gọn trong lòng mình, "Mười một giờ anh còn có hội nghị."

"À, vậy anh đi đi....."

Lời nói chưa hết đã bị ngăn lại trong miệng. Làn môi kiên định ấm áp như công thành đoạt đất ào đến, hơi thở mạnh mẽ yên lặng đoạt lấy, tình yêu ngọt ngào bị đè nén lập tức phóng thích tạo ra niềm vui sướng khôn kể.

Anh có hội nghị lúc mười một giờ, cho nên, hãy để anh tranh thủ thời gian.

Mãi cho đến lúc Hứa Mộ Triều thở hổn hển mới bị buông ra. Ngước đôi mắt mê say nhìn anh, chỉ thấy sâu trong mắt anh là sự bình yên, dịu dàng chan chứa. Ngón tay thon dài trắng nõn, tựa như kìm lòng không đậu lướt dọc theo khuôn mặt trắng nõn của cô, dừng lại trên bả vai.

"Chờ anh trở lại." Giọng nói hơi khàn khàn.

"Được."

Lần đầu tiên Ngài Nguyên soái khiến lịch trình vốn được sắp xếp dày đặc, trở nên hoảng loạn như hôm nay, vội vàng đến rồi lại đi. Hứa Mộ Triều nhìn bóng lưng cao ngất của anh biến mất trong tầm nhìn, yên lặng thật lâu.

Anh khiến cô....vừa mới cách xa đã nhớ nhung cồn cào rồi.

Sự băn khoăn trong lòng Ngài Nguyên soái đã rơi vào mắt một người. Vì thế, ngày hôm sau, khi người mang lịch trình được sắp xếp sẵn đến cho Nguyên soái. Ánh mắt Nguyên soái nhàn nhạt đảo qua, dừng một chút hỏi: "Buổi chiều không có việc gì sao?"

Người hầu sắp xếp việc hội nghị của Nguyên soái mặt không đổi sắc gật đầu.

Nguyên soái không lên tiếng. Chỉ là công vụ sáng nay, xử lý đặc biệt mau lẹ. Có thể ăn cơm trưa với Hứa Mộ Triều, ngài Nguyên soái sẽ ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với ngày thường.

Sau khi ăn xong, người hầu thối lui. Hứa Mộ Triều hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình TV xem tin tức đế đô. Cố Triệt ngồi cạnh cô, cánh tay dài khoát lên sofa sau lưng cô, người đẹp trong lòng, không cần làm gì, thể xác và tinh thần vẫn thoải mái.

"Buổi chiều muốn làm gì?"

"Buổi chiều....chuẩn bị đi ra ngoài...." Cô phản ứng kịp, quay đầu nhìn anh, "Chiều nay anh...."

"Ừm, không có công tác."

A....Thế nhưng....

"Chiều nay Phùng tam công tử hẹn em cưỡi ngựa...." Ai biết anh đột nhiên rảnh rỗi, bọn họ cũng là bạn tốt mà!

Sắc mặt Cố Triệt trầm xuống, "Chính là người lần trước sắp đặt để người máy bắt em, Phùng Tam?"

"Vì cả nhà anh ấy bị bắt làm con tin. Hơn nữa, sau này anh ấy cũng đi thông báo cho đội bảo vệ tới trường đua ngựa cứu em, chỉ là em đã bay đi rồi." Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt của anh, "Người đó không xấu, thật đấy. Cho nên lần này cũng muốn nhân cơ hội xin em tha thứ."

Cố Triệt đứng lên, cầm lấy áo khoác quân trang

"Anh làm gì?"

"Đi cùng em"

"Hả?" ngẫm lại thời gian xã giao của Cố Nguyên soái rất ít, cho tới nay đều rất khiêm nhường, lại cùng đi hội họp với mình, cảm giác... rất kì quái.

"Anh muốn đi sao?" Cô hỏi

Anh không lên tiếng.

Có nghĩa là không muốn đi? Cô dõi theo khuôn mặt trầm tĩnh của anh, nở nụ cười: "Em không đi nữa"

Anh yên lặng nhìn cô.

"Có anh ở bên, đâu em cũng không đi." Cô nói, "Thật ra em đồng ý đi chơi với Phùng Tam, là vì cả ngày ở trong dinh thự không có gì làm, anh lại quá bận rộn."

Có anh ở bên, đâu em cũng không đi.

Dùng diọng nói nhu hòa dễ nghe, nói ra một câu như vậy. Cố Triệt cẩn thận thưởng thức những lời khiến anh sung sướng, nhìn ánh mắt ôn hòa trong trẻo của thiếu nữ xinh đẹp trước mắt.

Anh nghĩ, khó trách cha từ trước đến nay luôn tàn nhẫn cứng rắn, nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn mẹ; khó trách có người nói, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân. Sự dịu dàng tri kỷ cô vô tình để lộ lại càng khiến anh cảm thấy quý giá hơn bất kỳ điều gì.

"Người hầu." Anh ra lệnh với người ngoài cửa, "Sắp xếp một chút, chiều nay ra ngoài."

Bầu trời xanh lam như được tẩy rửa, nước sông như ngọc vờn quanh núi. Dãy núi trải rộng, xanh um tươi tốt, yên tĩnh mà đẹp đẽ.

Ca nô quân dụng lẳng lặng trôi trên mặt nước, Hứa Mộ Triều cầm cần câu trong tay, thoải mái dựa vào Nguyên soái đang mặc áo sơ mi trắng và quần quân trang màu xanh,đơn giản nhưng vẫn khiến người ta hít thở không thông.

Giữa trưa anh nói muốn ra ngoài, liền khiến Hứa Mộ Triều phát hoảng, cho rằng anh muốn dẫn cô đi dạo phố. Lại không tưởng tượng được anh mang một chiếc xe hơi, lôi kéo thêm vài người thẳng tiến về hướng ngọn núi sừng sững tại đường chân trời.

"Nguyên soái, công việc hôm nay là thả câu lúc trời chiều." Người hầu luôn rất đáng tin, tìm được tiết mục thoải mái an toàn lại nhàn nhã.

"Tôi có mồi câu độc nhất vô nhị, tốt hơn rất nhiều loại người hầu mua được ở chợ." Tạ Mẫn Hồng cũng ăn bận nhàn nhã thoải mái, ung dung đi tới, "Hai người có muốn thử một chút không?"

Hứa Mộ Triều nhận lấy, nghe Cố Triệt bên cạnh giải thích: "Anh ta là cao thủ."

"Em cũng thích câu cá." Hứa Mộ Triều cười nói, "Hồi nhỏ thường theo cha em ra sông câu cá. Khi đó thịnh hành loại lưỡi câu nổ tung, có thể câu cá lớn ở rất xa."

Ngón tay Tạ Mẫn Hồng kẹp điếu thuốc, hỏi: "Con cá lớn nhất cô câu được nặng bao nhiêu cân?"

"Hơn năm cân."

"Cũng không tệ." Tạ Mẫn Hồng nhìn cần câu trên tay cô, "Chúng tôi phải vất vả lắm mới kiếm được cho cô loại cần câu lỗi thời này."

"Tiên tiến quá thì còn gì thú vị?" Cô quơ quơ gậy tre trong tay, lại chỉ vào mấy con cá nhỏ trong giỏ bên chân, "Chỉ là thành quả thật không ra sao."

"Cố lên" Anh ta nhả khói, hướng về phía bên trái ca nô, "Buổi tối nhờ người hầu làm cho chúng ta một bữa tiệc cá."

Hứa Mộ Triều cúi đầu nhìn Cố Triệt câu lên ba con cá lớn, nhíu mày: "Anh thật sự là lần đầu tiên câu cá?"

"Ừm" Giọng nói của anh trầm thấp như nước.

Hứa Mộ Triều buồn bực! Có người trời sinh làm cái gì cũng giỏi hơn người khác.

Nhưng cô dù sao cũng là cao thủ! Rất nhanh, lại có cá cắn câu! Trực giác nói cho cô biết, nhất định là một con cá to! Cô vội đứng lên, đột ngột kéo cần câu!

Bọt nước văng khắp nơi, sóng trắng quay cuồng! Một con cá lớn màu bạc cao cỡ nửa người, thẳng tắp vọt về phía Hứa Mộ Triều!

Nhưng mà đệ nhất cao thủ Thú tộc chẳng lẽ không trị được con cá này! Cô sắc mặt không đổi, một tay che ở bên phải không để Cố Triệt bị làm phiền, tay kia thì nhẹ nhàng nhấc lên, chuẩn xác bắt lấy con cá lớn ! Cá lớn giãy dụa tưng tưng trong tay cô! Cô mất đà ngã xuống, con cá lớn bị rơi lên sàn tàu!

Lực đạo vừa đúng, hết thảy đều vô cùng thuận lợi hoàn mỹ, một con cá lớn như vậy, Hứa Mộ Triều nhất định là quán quân hôm nay! Thế nhưng....

Cô đã quên còn có nước.

Cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước mang theo một con sóng vĩ đại, vẫy đầy mặt và đầu cổ cô, nháy mắt toàn thân cô ẩm ướt hơn phân nửa. Tóc cô bết trên mặt còn nhỏ nước, xấu hổ đứng tại chỗ. Cố Triệt mỉm cười, lấy cái khăn lông màu trắng đưa cho cô.

Cô nhận lấy khăn lông, có chút ngượng ngùng lau mái tóc ướt sũng: "Em lại bị một con cá tập kích thành công."

Trời chiều khiến toàn thân cô được bao phủ trong ánh sáng mông lung dịu dàng, mũ cô bị lấy đi, mái tóc dài đen ẩm ướt mềm mại. Khuôn mặt nho nhỏ, như một loại ngọc vô cùng trong suốt. Dưới hàng mi đen dài, đôi mắt to hàm chứa ý cười, có vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ. Nước sông hơi có mùi tanh, lại làm ướt áo sơ mi bó sát người màu trắng, khiến đường cong no đủ mềm mại đều e ấp lộ ra.

Cố Triệt bỗng nhiên đưa tay đoạt lấy khăn lông: "Anh lau giúp em."

"Hả?" cô bị anh đặt ngồi trên ghế tựa, nhận sự hầu hạ của người đứng đầu thiên hạ.

Động tác của anh rất nhẹ, như là gió mát xẹt qua mái tóc dài và hai gò má của cô. Hơi thở thanh lãnh lướt qua mặt cô, khăn lông lướt qua thái dương, cô nhắm mắt lại.

Cố Triệt vốn đang đứng lau cho cô, lúc này nhìn thấy hàng lông mi cong như trăng non của cô thì khóe miệng khẽ lộ ý cười. Cuối cùng nhịn không được, ném khăn lông, thân hình cao to chậm rãi cúi xuống, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ tươi ẩm ướt kia.

Ở một ca nô khác, Tạ Mẫn Hồng ngồi, một tay cầm cần câu, một tay phủi phủi bụi, người hầu đứng một bên, chân đạp lên mép thuyền.

"Chiến tranh gần kết thúc rồi sao?" Người hầu hỏi

Tạ Mẫn Hồng gật đầu: "Còn không tới một tháng."

"Thật tốt quá." Người hầu nhìn mặt nước mênh mông, "Lần này, mong rằng có thể yên bình thật lâu?"

"Chắc là cũng lâu lắm."

"Mẫn Hồng, chiến tranh kết thúc, anh có dự dịnh gì không?"

"Không có tính toán gì, Nguyên soái muốn tôi làm gì tôi liền làm cái đó." Anh hạ giọng. "Bên kia sao im ắng vậy?"

Người hầu nhìn thấy mọi chuyện, liếc anh một cái: "Anh nếu đi quấy rầy, đừng trách tôi không nhắc nhở anh."

Tạ Mẫn Hồng cười nhẹ một tiếng, lại thở dài: "Thật tốt."

Người hầu im lặng trong chốc lát, nói: "Quả thật rất tốt. Tôi còn nghĩ, Nguyên soái sẽ cô độc cả đời."

Tiếng thì thầm được tận lực đè thấp, bị gió thổi tan, đứt quãng truyền đến từ bên trái ca nô.

Trong khung cảnh nước sông lăn tăn, mặt trời ôn hòa, thời gian dường như ngưng đọng .

Con cá lớn trên mặt đất ra sức giãy dụa, khăn lông hơi ẩm ném trên sàn tàu, mấy chiếc cần câu rơi xuống lại không có ai quan tâm. Trên ghế chiếc ghế mây, ánh mặt trời chiếu lên dây mây cũ kĩ lòe lòe tỏa sáng.

Thiếu nữ tóc đen như lụa xõa tung trên thành ghế, lông mi khép chặt run nhè nhẹ. Người đàn ông cao ngất ngồi bên cạnh cô, một cánh tay chống trên ghế dựa, thân hình thon dài bao phủ lấy thân thể mềm mại của cô, tay kia thì nắm chặt tay cô. Đôi môi lạnh lẽo giờ phút này lại nhu tình như nước lưu luyến không biết chán trên gò má tràn đầy hạnh phúc của người thiếu nữ.


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status