Bạch Vân Chi đã biết chuyện Uông Nhất Sơn và Uông Dương đoạn tuyệt quan hệ từ trước đó. Bà thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra chút vẻ xấu hổ.
“Lão Uông Dương này, không để tâm đến tình nghĩa bố con cả chục năm, đoạn tuyệt quan hệ ngay lập tức, đúng là vô tình!”
Uông Nhất Sơn lắng nghe những lời kích động của mẹ, ý cười trên mặt càng đậm hơn.
Đây là mẹ anh. Quãng hồi ức lúc chín tuổi, anh vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Khi đó, anh thấy mẹ rất xinh đẹp, quý phái, những đứa trẻ con khác cũng rất ganh tỵ với anh. Nhưng chỉ anh mới biết, anh ganh tỵ với những đứa khác, vì luôn có mẹ đỡ cặp sách hộ, vì mẹ chúng luôn âu yếm nhìn chúng ăn hết ly kem.
Bạch Vân Chi chỉ lo làm đẹp, chẳng mấy để ý đến con trai, mọi chuyện đều giao cho bảo mẫu. Cả ngày, bà chỉ lo đi nghe nhạc, hoặc đi uống trà với bạn bè. Tuy là vậy, trong lòng Uông Nhất Sơn vẫn luôn mong có cơ hội gần mẹ hơn. Thế nhưng, ngay cả khi ly hôn, trước khi bỏ đi, Bạch Vân Chi không hề nói lời tạm biệt với anh.
Lúc ấy, anh vẫn nghĩ, mình là mối ràng buộc mà Bạch Vân Chi muốn chối bỏ nhất…Thế nên, lúc còn nhỏ, anh vô cùng ngỗ nghịch. Anh coi mình là trung tâm, chỉ cần nhớ xem ai phụ bạc mình, ai khiến mình thua thiệt, chứ không cần nhận trách nhiệm vì ai, không cần chịu lỗi với ai.
Bạch Vân Chi nén cơn giận với ông chồng cũ, dụi mắt và nói: “Nhất Sơn, bố đẻ của con là một người có quyền chức cao. Năm đó, mẹ mang thai con nhưng lại không thể nào kết hôn với bố con được, mẹ sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ông ngoại con, mà lúc đó Uông Dương lại theo đuổi mẹ, nên mẹ buông xuôi lấy ông ta cho rồi. Mẹ chịu ấm ức như vậy là vì muốn con không bị thiệt thòi! Nhưng mà, ông ta vẫn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, còn…hại mẹ cũng bị lây bệnh, mẹ không chịu được nữa, chỉ có thể bỏ nhà đi mà thôi. Mẹ tính là sắp xếp ổn thỏa xong sẽ đưa con về nhà ngoại. Có điều, sản nghiệp của Uông Dương ngày càng lớn, đưa con đi thì hời cho ông ta quá! Mẹ cứ nghĩ là con có thể thừa kế tài sản của ông ta, không ngờ…”
Dù có tính nhẫn nại, Uông Nhất Sơn cũng không nghe nổi những lời thanh minh của Bạch Vân Chi. Anh chặn lời than vãn của bà, vừa ngậm thuốc lá vừa nói: “Bao nhiêu năm nay, mẹ còn chẳng buồn liên lạc với ông ngoại, sao đến giờ lại quay về?”
Thế nhưng, Bạch Vân Chi lại có vẻ rất mừng, “Con trai, mẹ đã kết hôn ở nước ngoài, chú Đới Duy mở một công ty khá lớn. Mẹ với chú ấy vẫn chưa có đứa con nào, đến giờ thì chú ấy không thể sinh con được nữa, chú ấy muốn nhận nuôi một đứa con. Nhưng con cũng biết là chuyện nhận nuôi rất phức tạp, mẹ có con rồi, sao còn phải nhận nuôi một đứa khác. Mẹ mong là con sẽ sang Mĩ, vừa có thể sống cùng mẹ, vừa có thể giúp Đới Duy chuyện làm ăn.”
Uông Nhất Sơn đứng dậy, anh cảm thấy, lần này đến đây thật vô nghĩa. Nếu có thể, anh mong rằng mình là một đứa trẻ bị ôm nhầm ở bệnh viện.
“Quý bà Bạch, hiện giờ, con đã qua cái tuổi phải dựa vào mẹ rồi, sống cùng ư? Miễn đi! Có điều, con chúc mừng mẹ đã tìm được mùa xuân mới. Điều kiện kinh tế của mẹ đã khá rồi, không bận gì thì về thăm ông ngoại đi! Hai cậu của con đều bận bịu công việc quan chức, người giúp việc dù có chu đáo đến đâu cũng không thay thế được sự quan tâm của con cái. Mẹ không đảm đương được trách nhiệm của một người mẹ, thì bù lại làm cô con gái tốt đi!”
Nói xong, Uông Nhất Sơn đứng dậy, để lại một mình Bạch Vân Chi còn đang xấu hổ, anh không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Trên đường về nhà, Uông Nhất Sơn đỗ lại mua hoa quả và mua cho Trương Gia Tân đôi giày đá bóng hiệu Nike mẫu mới nhất, tiện đường đến thăm mẹ vợ luôn. Tuy trước đây anh có lấy mẹ con Trương Gia Tân ra để uy hiếp cô nàng kia, nhưng sự thật là trong lúc Hứa Triển bỏ trốn về phương nam, Uông Nhất Sơn không hề bạc đãi họ. Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng anh lại về thăm Hứa Thu Mạn.
Lúc Hứa Thu Mạn mở cửa, miệng vẫn còn đang lầm bầm tính tiền chi tiêu, một lúc sau mới bảo Uông Nhất Sơn ngồi xuống sô pha.
Hồi anh và Hứa Triển xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại, anh gọi điện cho Hứa Thu Mạn, nói rằng hai người ra nước ngoài để Hứa Triển sinh con, chứ không hề cho bà biết tình hình con gái bị sinh non như thế nào.
Sau khi biết tường tận hành vi cầm thú năm đó của Uông Dương, Uông Nhất Sơn càng kính trọng người phụ nữ này hơn.
“Mẹ, con đến đón mẹ sang thăm Hứa Triển với thằng cu. Tối nay Giai Tân tan học, cả hai ăn cơm ở nhà con nhé!”
Hứa Thu Mạn liền gật đầu cười, rồi nhanh chóng cầm cái túi lớn đã chuẩn bị từ trước và một giỏ trúc đầy trứng gà.
“Đây là áo bông mua từ ngày xưa cho Gia Tân, cỡ thì chắc là khác nhưng vẫn dùng được. Còn đây là trứng gà mẹ mua ở trong thị trấn, mấy loại trứng trong siêu thị toàn là của gà ăn cám công nghiệp, không có dinh dưỡng…Chỗ trứng này thì khác, gà đẻ trứng này chỉ ăn châu chấu với cỏ thôi, gà quê xịn đấy…”
Uông Nhất Sơn mỉm cười nhận lấy túi đồ, để yên cho mẹ vợ thao thao bất tuyệt, còn mình thì tập trung lái xe đưa bà đến nhà.
Từ lúc bà Hứa Thu Mạn vào, căn hộ trở nên vô cùng náo nhiệt. Bà bế cháu ngoại, hôn lấy hôn để. Sau khi ly hôn với Trương Đại Hiền, cuộc sống an nhàn khiến những vẻ u sầu trên khuôn mặt bà tiêu tán đi rất nhiều.
Nhân lúc Uông Nhất Sơn đi đón Trương Gia Tân, bà Hứa do dự hỏi Uông Nhất Sơn có làm khó mẹ con Hứa Triển không.
Hứa Triển đã kể lại câu chuyện ly kỳ của Uông Nhất Sơn, cả câu chuyện bố con ân đoạn nghĩa tuyệt. Hứa Thu Mạn sững sờ nghe, sau lại như trút được gánh nặng.
“Một tên cầm thú như thế…đoạn tuyệt được cũng tốt…Nhưng mà, hiện tại hai đứa dựa vào cái gì để sống? Trước đây, Uông Nhất Sơn có đưa cho mẹ sổ tiết kiệm năm mươi vạn, nói là để sau này cho Gia Tân đi du học. Dựa vào thành tích học của em con, xem ra là không dùng được đến chỗ tiền này rồi, còn nữa…căn hộ mẹ đang ở rộng quá, hay là bán đi?”
Hứa Triển vuốt lông mày của mẹ, “Nhìn mẹ này, lại nhíu mày rồi. Bọn con còn trẻ, có chân có tay, đâu cần mẹ và em phải quan tâm. Uông Nhất Sơn đã tìm được việc làm rồi, cũng không tệ lắm, ông chủ ứng trước tiền lương cho anh ấy, nghe nói là sau này còn có tiền thưởng nữa! Mẹ nhìn túi hải sâm trên bàn kia kìa, bọn con có giống đang phải sống kham khổ không ạ?”
Hứa Thu Mạn biết con gái nói thế cho mình vui lòng thì thở dài, “Chỉ tội cho thằng bé kia, đang làm ông chủ, tự dưng phải đi làm cấp dưới cho người ta sai bảo, chắc là trong lòng khó chịu lắm. Vì con và thằng nhỏ, nó đã cố gắng nhiều rồi. Con ở nhà thu vén mọi chuyện cho tốt, đừng vì mấy chuyện tiền nong mà khiến nó nổi nóng. Mẹ thấy, bây giờ, Nhất Sơn rất biết lo cho gia đình. Nó không có gia nghiệp lớn, đối với phụ nữ mà nói, lại chẳng phải là chuyện tồi tệ, sống bình thản mới là phúc con ạ!”
Ý trong lời nói của mẹ, Hứa Triển có thể hiểu được. Nhưng…cuộc hôn nhân này bắt đầu từ một cái mầm kỳ dị, sao có thể nảy chồi thành một cây có tán xum xuê che rợp trời?
Đến tối, bà Hứa và cậu con trai cũng phải ra về.
Sau khi tắm xong, Hứa Triển ra ngoài, chợt phát hiện Uông Nhất Sơn đang ngồi trên giường, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào cơ thể đang quấn khăn tắm của mình. Tỏ vẻ ai oán, bộ dạng cun cút như con chó con, anh hỏi: “Triển Triển, đêm nay…anh có thể ngủ ở đây được không?”
“Lão Uông Dương này, không để tâm đến tình nghĩa bố con cả chục năm, đoạn tuyệt quan hệ ngay lập tức, đúng là vô tình!”
Uông Nhất Sơn lắng nghe những lời kích động của mẹ, ý cười trên mặt càng đậm hơn.
Đây là mẹ anh. Quãng hồi ức lúc chín tuổi, anh vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Khi đó, anh thấy mẹ rất xinh đẹp, quý phái, những đứa trẻ con khác cũng rất ganh tỵ với anh. Nhưng chỉ anh mới biết, anh ganh tỵ với những đứa khác, vì luôn có mẹ đỡ cặp sách hộ, vì mẹ chúng luôn âu yếm nhìn chúng ăn hết ly kem.
Bạch Vân Chi chỉ lo làm đẹp, chẳng mấy để ý đến con trai, mọi chuyện đều giao cho bảo mẫu. Cả ngày, bà chỉ lo đi nghe nhạc, hoặc đi uống trà với bạn bè. Tuy là vậy, trong lòng Uông Nhất Sơn vẫn luôn mong có cơ hội gần mẹ hơn. Thế nhưng, ngay cả khi ly hôn, trước khi bỏ đi, Bạch Vân Chi không hề nói lời tạm biệt với anh.
Lúc ấy, anh vẫn nghĩ, mình là mối ràng buộc mà Bạch Vân Chi muốn chối bỏ nhất…Thế nên, lúc còn nhỏ, anh vô cùng ngỗ nghịch. Anh coi mình là trung tâm, chỉ cần nhớ xem ai phụ bạc mình, ai khiến mình thua thiệt, chứ không cần nhận trách nhiệm vì ai, không cần chịu lỗi với ai.
Bạch Vân Chi nén cơn giận với ông chồng cũ, dụi mắt và nói: “Nhất Sơn, bố đẻ của con là một người có quyền chức cao. Năm đó, mẹ mang thai con nhưng lại không thể nào kết hôn với bố con được, mẹ sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ông ngoại con, mà lúc đó Uông Dương lại theo đuổi mẹ, nên mẹ buông xuôi lấy ông ta cho rồi. Mẹ chịu ấm ức như vậy là vì muốn con không bị thiệt thòi! Nhưng mà, ông ta vẫn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, còn…hại mẹ cũng bị lây bệnh, mẹ không chịu được nữa, chỉ có thể bỏ nhà đi mà thôi. Mẹ tính là sắp xếp ổn thỏa xong sẽ đưa con về nhà ngoại. Có điều, sản nghiệp của Uông Dương ngày càng lớn, đưa con đi thì hời cho ông ta quá! Mẹ cứ nghĩ là con có thể thừa kế tài sản của ông ta, không ngờ…”
Dù có tính nhẫn nại, Uông Nhất Sơn cũng không nghe nổi những lời thanh minh của Bạch Vân Chi. Anh chặn lời than vãn của bà, vừa ngậm thuốc lá vừa nói: “Bao nhiêu năm nay, mẹ còn chẳng buồn liên lạc với ông ngoại, sao đến giờ lại quay về?”
Thế nhưng, Bạch Vân Chi lại có vẻ rất mừng, “Con trai, mẹ đã kết hôn ở nước ngoài, chú Đới Duy mở một công ty khá lớn. Mẹ với chú ấy vẫn chưa có đứa con nào, đến giờ thì chú ấy không thể sinh con được nữa, chú ấy muốn nhận nuôi một đứa con. Nhưng con cũng biết là chuyện nhận nuôi rất phức tạp, mẹ có con rồi, sao còn phải nhận nuôi một đứa khác. Mẹ mong là con sẽ sang Mĩ, vừa có thể sống cùng mẹ, vừa có thể giúp Đới Duy chuyện làm ăn.”
Uông Nhất Sơn đứng dậy, anh cảm thấy, lần này đến đây thật vô nghĩa. Nếu có thể, anh mong rằng mình là một đứa trẻ bị ôm nhầm ở bệnh viện.
“Quý bà Bạch, hiện giờ, con đã qua cái tuổi phải dựa vào mẹ rồi, sống cùng ư? Miễn đi! Có điều, con chúc mừng mẹ đã tìm được mùa xuân mới. Điều kiện kinh tế của mẹ đã khá rồi, không bận gì thì về thăm ông ngoại đi! Hai cậu của con đều bận bịu công việc quan chức, người giúp việc dù có chu đáo đến đâu cũng không thay thế được sự quan tâm của con cái. Mẹ không đảm đương được trách nhiệm của một người mẹ, thì bù lại làm cô con gái tốt đi!”
Nói xong, Uông Nhất Sơn đứng dậy, để lại một mình Bạch Vân Chi còn đang xấu hổ, anh không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Trên đường về nhà, Uông Nhất Sơn đỗ lại mua hoa quả và mua cho Trương Gia Tân đôi giày đá bóng hiệu Nike mẫu mới nhất, tiện đường đến thăm mẹ vợ luôn. Tuy trước đây anh có lấy mẹ con Trương Gia Tân ra để uy hiếp cô nàng kia, nhưng sự thật là trong lúc Hứa Triển bỏ trốn về phương nam, Uông Nhất Sơn không hề bạc đãi họ. Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng anh lại về thăm Hứa Thu Mạn.
Lúc Hứa Thu Mạn mở cửa, miệng vẫn còn đang lầm bầm tính tiền chi tiêu, một lúc sau mới bảo Uông Nhất Sơn ngồi xuống sô pha.
Hồi anh và Hứa Triển xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại, anh gọi điện cho Hứa Thu Mạn, nói rằng hai người ra nước ngoài để Hứa Triển sinh con, chứ không hề cho bà biết tình hình con gái bị sinh non như thế nào.
Sau khi biết tường tận hành vi cầm thú năm đó của Uông Dương, Uông Nhất Sơn càng kính trọng người phụ nữ này hơn.
“Mẹ, con đến đón mẹ sang thăm Hứa Triển với thằng cu. Tối nay Giai Tân tan học, cả hai ăn cơm ở nhà con nhé!”
Hứa Thu Mạn liền gật đầu cười, rồi nhanh chóng cầm cái túi lớn đã chuẩn bị từ trước và một giỏ trúc đầy trứng gà.
“Đây là áo bông mua từ ngày xưa cho Gia Tân, cỡ thì chắc là khác nhưng vẫn dùng được. Còn đây là trứng gà mẹ mua ở trong thị trấn, mấy loại trứng trong siêu thị toàn là của gà ăn cám công nghiệp, không có dinh dưỡng…Chỗ trứng này thì khác, gà đẻ trứng này chỉ ăn châu chấu với cỏ thôi, gà quê xịn đấy…”
Uông Nhất Sơn mỉm cười nhận lấy túi đồ, để yên cho mẹ vợ thao thao bất tuyệt, còn mình thì tập trung lái xe đưa bà đến nhà.
Từ lúc bà Hứa Thu Mạn vào, căn hộ trở nên vô cùng náo nhiệt. Bà bế cháu ngoại, hôn lấy hôn để. Sau khi ly hôn với Trương Đại Hiền, cuộc sống an nhàn khiến những vẻ u sầu trên khuôn mặt bà tiêu tán đi rất nhiều.
Nhân lúc Uông Nhất Sơn đi đón Trương Gia Tân, bà Hứa do dự hỏi Uông Nhất Sơn có làm khó mẹ con Hứa Triển không.
Hứa Triển đã kể lại câu chuyện ly kỳ của Uông Nhất Sơn, cả câu chuyện bố con ân đoạn nghĩa tuyệt. Hứa Thu Mạn sững sờ nghe, sau lại như trút được gánh nặng.
“Một tên cầm thú như thế…đoạn tuyệt được cũng tốt…Nhưng mà, hiện tại hai đứa dựa vào cái gì để sống? Trước đây, Uông Nhất Sơn có đưa cho mẹ sổ tiết kiệm năm mươi vạn, nói là để sau này cho Gia Tân đi du học. Dựa vào thành tích học của em con, xem ra là không dùng được đến chỗ tiền này rồi, còn nữa…căn hộ mẹ đang ở rộng quá, hay là bán đi?”
Hứa Triển vuốt lông mày của mẹ, “Nhìn mẹ này, lại nhíu mày rồi. Bọn con còn trẻ, có chân có tay, đâu cần mẹ và em phải quan tâm. Uông Nhất Sơn đã tìm được việc làm rồi, cũng không tệ lắm, ông chủ ứng trước tiền lương cho anh ấy, nghe nói là sau này còn có tiền thưởng nữa! Mẹ nhìn túi hải sâm trên bàn kia kìa, bọn con có giống đang phải sống kham khổ không ạ?”
Hứa Thu Mạn biết con gái nói thế cho mình vui lòng thì thở dài, “Chỉ tội cho thằng bé kia, đang làm ông chủ, tự dưng phải đi làm cấp dưới cho người ta sai bảo, chắc là trong lòng khó chịu lắm. Vì con và thằng nhỏ, nó đã cố gắng nhiều rồi. Con ở nhà thu vén mọi chuyện cho tốt, đừng vì mấy chuyện tiền nong mà khiến nó nổi nóng. Mẹ thấy, bây giờ, Nhất Sơn rất biết lo cho gia đình. Nó không có gia nghiệp lớn, đối với phụ nữ mà nói, lại chẳng phải là chuyện tồi tệ, sống bình thản mới là phúc con ạ!”
Ý trong lời nói của mẹ, Hứa Triển có thể hiểu được. Nhưng…cuộc hôn nhân này bắt đầu từ một cái mầm kỳ dị, sao có thể nảy chồi thành một cây có tán xum xuê che rợp trời?
Đến tối, bà Hứa và cậu con trai cũng phải ra về.
Sau khi tắm xong, Hứa Triển ra ngoài, chợt phát hiện Uông Nhất Sơn đang ngồi trên giường, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào cơ thể đang quấn khăn tắm của mình. Tỏ vẻ ai oán, bộ dạng cun cút như con chó con, anh hỏi: “Triển Triển, đêm nay…anh có thể ngủ ở đây được không?”
/69
|