Sáng sớm tinh mơ ông trời bất ngờ hạ một trận mưa rửa trôi cái oi bức nóng nực của mấy ngày hôm trước. Thất Dạ nhân cơ hội này ra khỏi khách *** hưởng thụ cái không khí trong lành sau cơn mưa. Thư thả gân cốt, lâu nay hắn đều không hoạt động gì nhiều, ngồi lâu một chỗ sẽ không tốt.
Bởi vì vẫn còn sớm nên người trên đường không nhều lắm.
“Màn thầu, màn thầu nóng hổi vừa mới ra lò đây….”
Ngọc hồn giật giật tay áo Thất Dạ, chỉ chỉ khay màn thầu trước mặt. Màn thầu tỏa ra một luồng hương mê người khiến Thất Dạ cũng cảm thấy có chút đói bụng.
“Bà chủ, ta mua hai cái màn thầu.”
“Ôi, cậu bé thật đáng yêu, sớm vậy đã biết phụ cha mẹ mua bữa sáng rồi.” Bà chủ cửa hàng là một vị đại nương hòa nhã, trên mặt không ngừng nở nụ cười.
“Ách…..” Phụ thân liệu có dùng bữa sáng ta mua không nhỉ…
“Thực ngoan nha, đợi một chút, đại nương sẽ cho con thêm hai cái nữa.”
Thế là vị đại nương đem bốn cái màn thầu nóng hổi đưa cho Thất Dạ.
“Cám ơn đại nương.”
Thất Dạ chỉ rút một cái màn thầu trong bọc giấy, ba cái còn lại đều đưa cho ngọc hồn hết. Hai người cứ như vậy vừa tản bộ vừa vui vẻ ăn màn thầu.
Cảm thấy có điều khác thường, ẩn giấu thật tài tình, xem ra những người này đều là cao thủ.
Làm bộ như chưa hề phát hiện ra chuyện gì, Thất Dạ vẫn nhàn nhã thong dong bước đi trên đường, thẳng đến khi điều khác thường kia tiến lại rất gần thì hắn mới xoay người tiến vào một ngõ nhỏ ven đường. Hẻm nhỏ không bóng người qua lại, đi một đoạn Thất Dạ mới ngừng lại đem miếng màn thầu cuối cùng bỏ vào miệng. Xoa xoa hai tay để rơi hết vụn bánh, Thất Dạ lại dùng tay áo xoa miệng, nói: “Các người trốn đông trốn tây theo sát ta chẳng lẽ không mệt sao?”
Ngay lập tức trước mặt Thất dạ xuất hiện năm người, người cầm đầu không ai khác chính là Lãnh Phong.
“Thiếu chủ, cung chủ phân phó thuộc hạ hộ tống thiếu chủ trở về.”
Động tác thật nhanh…..
“Không cần không cần, ta tự biết đường về, các ngươi cứ về trước đi.”
Nói là nói vậy nhưng thực tế Thất Dạ không hề biết đường về. Lúc trước là do mây đưa hắn đi, vừa lúc đói bụng nên hắn mới dừng chân ăn một chút. Đây là nơi đâu hắn căn bản không hề hay biết. Hắn nói như vậy nguyên nhân chính là muốn Lãnh Phong mau trở về, nếu không quyết tâm ‘bỏ nhà đi chơi’ của hắn sẽ bị dao động. Được rồi, hắn thừa nhận hắn cũng muốn trở về vì nhớ Lãnh Dực Lăng, nhưng chỉ là một tẹo mà thôi.
“Thiếu chủ, đây là mệnh lệnh của cung chủ, chúng thuộc hạ không thể làm trái.”
“Ai nha, Lãnh Phong thúc thúc, Dạ nhi chỉ muốn ở ngoài chơi mấy hôm nữa thôi, qua vài ngày Dạ nhi sẽ tự trở về mà.”
Thất Dạ cảm thấy cứng rắn không thể được liền chuyển qua mềm mỏng.
Bên kia, Lãnh Phong mềm không được mà cứng cũng không xong. Lãnh đại cung chủ đã phân phó không được làm Thất Dạ bị thương. Nếu hắn ra tay thì Thất Dạ kiểu gì cũng phản kháng, vạn nhất làm nó bị thương, cái mạng của hắn cũng không thể bù đắp được. Vì thế, Lãnh Phong chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ.
“Thiếu chủ xuất môn đã lâu, cung chủ rất lo lắng. Bởi vậy thỉnh thiếu chủ mau chóng cùng thuộc hạ trở về.”
Phụ thân lo lắng? Hừ, còn lâu ta mới tin, bây giờ chỉ sợ y đang trái giữ một người, phải ôm một người thì có.
“Ta không muốn phí lời với các ngươi nữa, mà các ngươi cũng không đi theo ta được đâu.”
Thấy Thất Dạ muốn rời đi, Lãnh Phong khẽ cắn môi.
“Thiếu chủ, vậy thuộc hạ xin đắc tội.”
Phất tay, bốn người phía sau Lãnh Phong đồng loạt nhảy lên bao quanh Thất Dạ, thân thủ muốn bắt đều bị Thất Dạ tránh né.
Thất Dạ vung ra mấy cây ngân châm song đều bị đối phương tránh được, quả nhiên là cao thủ, xem ra với trình độ của ta, đối với bọn chúng không có gì đáng nói cả.
Đảo mắt một cái, Thất Dạ nghĩ nhanh một kế.
“Ai ui!”
Thất Dạ kêu lên một tiếng, xoa xoa cánh tay của mình làm bộ như bị bọn họ đánh trúng. Thừa dịp bọn họ lơ đãng, hắn vận hết sức dụng khinh công nhảy lên mái nhà đào tẩu.
Nhưng bọn Lãnh Phong đều là cao thủ, với khinh công của Thất Dạ, bọn họ dễ dàng có thể bắt kịp. Rất nhanh bọn họ đã đuổi theo sau Thất Dạ.
Đến nước này chỉ có thể dùng cách đó thôi.
Niệm chú ngữ, từ chân trời bay tới một đám mây, Thất Dạ mau chóng nhảy lên, song còn không quên bày ra mặt quỷ chọc đám người phía sau.
Ha ha, các ngươi a, còn kém lắm.
Bắt được tin từ chim bồ câu, Lãnh Dực Lăng mở giấy ra đọc: Thiếu chủ dùng mây chạy trốn, đã xác định được khách ***, hành lý đều còn tại đây, tiếp theo nên làm gì, thỉnh cung chủ ra chỉ thị.
Dùng mây bỏ trốn? Dạ nhi từ khi nào có năng lực lớn như vậy? Ta chỉ biết hắn có thể làm được một số chuyện khác thường nhưng không hề nghĩ tới việc này… xem ra… phải tự thân xuất mã thôi…
Cont…
Bởi vì vẫn còn sớm nên người trên đường không nhều lắm.
“Màn thầu, màn thầu nóng hổi vừa mới ra lò đây….”
Ngọc hồn giật giật tay áo Thất Dạ, chỉ chỉ khay màn thầu trước mặt. Màn thầu tỏa ra một luồng hương mê người khiến Thất Dạ cũng cảm thấy có chút đói bụng.
“Bà chủ, ta mua hai cái màn thầu.”
“Ôi, cậu bé thật đáng yêu, sớm vậy đã biết phụ cha mẹ mua bữa sáng rồi.” Bà chủ cửa hàng là một vị đại nương hòa nhã, trên mặt không ngừng nở nụ cười.
“Ách…..” Phụ thân liệu có dùng bữa sáng ta mua không nhỉ…
“Thực ngoan nha, đợi một chút, đại nương sẽ cho con thêm hai cái nữa.”
Thế là vị đại nương đem bốn cái màn thầu nóng hổi đưa cho Thất Dạ.
“Cám ơn đại nương.”
Thất Dạ chỉ rút một cái màn thầu trong bọc giấy, ba cái còn lại đều đưa cho ngọc hồn hết. Hai người cứ như vậy vừa tản bộ vừa vui vẻ ăn màn thầu.
Cảm thấy có điều khác thường, ẩn giấu thật tài tình, xem ra những người này đều là cao thủ.
Làm bộ như chưa hề phát hiện ra chuyện gì, Thất Dạ vẫn nhàn nhã thong dong bước đi trên đường, thẳng đến khi điều khác thường kia tiến lại rất gần thì hắn mới xoay người tiến vào một ngõ nhỏ ven đường. Hẻm nhỏ không bóng người qua lại, đi một đoạn Thất Dạ mới ngừng lại đem miếng màn thầu cuối cùng bỏ vào miệng. Xoa xoa hai tay để rơi hết vụn bánh, Thất Dạ lại dùng tay áo xoa miệng, nói: “Các người trốn đông trốn tây theo sát ta chẳng lẽ không mệt sao?”
Ngay lập tức trước mặt Thất dạ xuất hiện năm người, người cầm đầu không ai khác chính là Lãnh Phong.
“Thiếu chủ, cung chủ phân phó thuộc hạ hộ tống thiếu chủ trở về.”
Động tác thật nhanh…..
“Không cần không cần, ta tự biết đường về, các ngươi cứ về trước đi.”
Nói là nói vậy nhưng thực tế Thất Dạ không hề biết đường về. Lúc trước là do mây đưa hắn đi, vừa lúc đói bụng nên hắn mới dừng chân ăn một chút. Đây là nơi đâu hắn căn bản không hề hay biết. Hắn nói như vậy nguyên nhân chính là muốn Lãnh Phong mau trở về, nếu không quyết tâm ‘bỏ nhà đi chơi’ của hắn sẽ bị dao động. Được rồi, hắn thừa nhận hắn cũng muốn trở về vì nhớ Lãnh Dực Lăng, nhưng chỉ là một tẹo mà thôi.
“Thiếu chủ, đây là mệnh lệnh của cung chủ, chúng thuộc hạ không thể làm trái.”
“Ai nha, Lãnh Phong thúc thúc, Dạ nhi chỉ muốn ở ngoài chơi mấy hôm nữa thôi, qua vài ngày Dạ nhi sẽ tự trở về mà.”
Thất Dạ cảm thấy cứng rắn không thể được liền chuyển qua mềm mỏng.
Bên kia, Lãnh Phong mềm không được mà cứng cũng không xong. Lãnh đại cung chủ đã phân phó không được làm Thất Dạ bị thương. Nếu hắn ra tay thì Thất Dạ kiểu gì cũng phản kháng, vạn nhất làm nó bị thương, cái mạng của hắn cũng không thể bù đắp được. Vì thế, Lãnh Phong chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ.
“Thiếu chủ xuất môn đã lâu, cung chủ rất lo lắng. Bởi vậy thỉnh thiếu chủ mau chóng cùng thuộc hạ trở về.”
Phụ thân lo lắng? Hừ, còn lâu ta mới tin, bây giờ chỉ sợ y đang trái giữ một người, phải ôm một người thì có.
“Ta không muốn phí lời với các ngươi nữa, mà các ngươi cũng không đi theo ta được đâu.”
Thấy Thất Dạ muốn rời đi, Lãnh Phong khẽ cắn môi.
“Thiếu chủ, vậy thuộc hạ xin đắc tội.”
Phất tay, bốn người phía sau Lãnh Phong đồng loạt nhảy lên bao quanh Thất Dạ, thân thủ muốn bắt đều bị Thất Dạ tránh né.
Thất Dạ vung ra mấy cây ngân châm song đều bị đối phương tránh được, quả nhiên là cao thủ, xem ra với trình độ của ta, đối với bọn chúng không có gì đáng nói cả.
Đảo mắt một cái, Thất Dạ nghĩ nhanh một kế.
“Ai ui!”
Thất Dạ kêu lên một tiếng, xoa xoa cánh tay của mình làm bộ như bị bọn họ đánh trúng. Thừa dịp bọn họ lơ đãng, hắn vận hết sức dụng khinh công nhảy lên mái nhà đào tẩu.
Nhưng bọn Lãnh Phong đều là cao thủ, với khinh công của Thất Dạ, bọn họ dễ dàng có thể bắt kịp. Rất nhanh bọn họ đã đuổi theo sau Thất Dạ.
Đến nước này chỉ có thể dùng cách đó thôi.
Niệm chú ngữ, từ chân trời bay tới một đám mây, Thất Dạ mau chóng nhảy lên, song còn không quên bày ra mặt quỷ chọc đám người phía sau.
Ha ha, các ngươi a, còn kém lắm.
Bắt được tin từ chim bồ câu, Lãnh Dực Lăng mở giấy ra đọc: Thiếu chủ dùng mây chạy trốn, đã xác định được khách ***, hành lý đều còn tại đây, tiếp theo nên làm gì, thỉnh cung chủ ra chỉ thị.
Dùng mây bỏ trốn? Dạ nhi từ khi nào có năng lực lớn như vậy? Ta chỉ biết hắn có thể làm được một số chuyện khác thường nhưng không hề nghĩ tới việc này… xem ra… phải tự thân xuất mã thôi…
Cont…
/62
|