Vô Danh lúc đầu nhìn thấy quân lệnh của Vũ Thủy Yên nằm trong tay của Hồ Hồng Y là hắn đã đoán ra được có chuyện không hay, nhưng đến khi nghe chính miệng Hồ Hồng Y nói ra thì trong lòng hắn cũng là trầm xuống.
Vô Danh vẫn một mực quan sát sắc mặt của Hồ Hồng Y, hắn biết Hồ Hồng Y không có nói dối, nói như vậy thì Vũ Thủy Yên chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, hắn lúc này cũng không thể chậm trễ. Vô Danh đưa tay ra tế xuất Đào Mệnh Toa sau đó nhìn Hồ Hồng Y nói:
“Hồ Hồng Y sư muội nếu như không ngại thì lên phi toa của ta đi.”
Vô Danh nói xong thì cũng nhảy lên luôn Đào Mệnh Toa, Hồ Hồng Y ban đầu còn có hơi ngây ra nhưng rất nhanh nàng cũng đã kịp phản ứng, Hồ Hồng Y ôm quyền nói:
“Vô Danh sư huynh mời vậy thì ta cũng sẽ không khách khí.”
Hồ Hồng Y ban đầu nhìn thấy Vô Danh tế xuất phi thuyền bảo nàng đi lên thì có chút không thích ứng được, bởi vì trong chiến trường cổ này không thể phi hành, nếu như cố ý phi hành mà nói thì chắc chắn sẽ bị quy tắc đao gió chém không còn một mảnh vụn. Nhưng khi nhớ lại trước đó Vô Danh đã từng điều khiển phi toa bay ở trên không trung thì Hồ Hồng Y cũng đã kịp phản ứng lại, người khác không thể ở trong chiến trường cổ phi hành nhưng Vô Danh sư huynh trước mặt này thì lại có thể. Chính vì thế mà Hồ Hồng Y không ngại mà bước lên trên phi toa của Vô Danh, dù sao việc cứu Vũ Thủy Yên và Hồ Thanh Thanh cùng những người khác mới là quan trọng nhất.
Hồ Hồng Y vừa mới lên phi toa của Vô Danh thì lập tức lấy ra một cái phương vị thủy tinh cầu, nàng đưa cho Vô Danh rồi nói:
“Vô Danh sư huynh, đây là phương vị thủy tinh cầu đi tới chỗ của Thủy Yên sư muội gặp nạn, huynh đi theo chỉ dẫn trên phương vị thủy tinh cầu thì rất nhanh sẽ đi tới.”
Vô Danh vừa tiếp nhận phương vị thủy tinh cầu của Hồ Hồng Y đưa cho vừa điều khiển phi thuyền cấp tốc bay đi, lúc này hắn mới kịp hỏi:
“Hồ Hồng Y sư muội, theo ta biết thì Thủy Yên hẳn là đi theo Hồ Thanh Thanh sư tỷ, tại sao bây giờ nàng lại gặp chuyện rồi, còn Hồ Thanh Thanh sư tỷ đâu này, chẳng lẽ Hồ Thanh Thanh sư tỷ không có đi cùng Thủy Yên sao?”
Vô Danh ngay lập tức hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất, lúc còn ở trên Thiên Sơn thì hai người Vũ Thủy Yên và Hồ Thanh Thanh vẫn luôn đi cùng nhau, theo lý mà nói thì sau đó hai người vẫn sẽ phải đi cùng. Thực lực của Hồ Thanh Thanh hắn biết, chính là Nguyên Anh tầng hai sơ kỳ, nếu như bàn về thực lực thì Nguyên Anh tầng hai trong chiến trường cổ cũng không tính là thấp, có thể tại trong chiến trường cổ này đi ngang. Vậy mà bây giờ Thủy Yên lại xảy ra chuyện là như thế nào.
Hồ Hồng Y nghe Vô Danh hỏi như vậy thì lập tức giải thích:
“Đúng là Hồ Thanh Thanh sư tỷ cũng đi cùng Thủy Yên sư muội, hai người vẫn luôn đi cùng nhau, ngoài ra còn có một số tộc nhân khác đi cùng bao gồm cả ta.”
Vô Danh nghe vậy thì lập tức ngắt lời của Hồ Hồng Y, hắn nói:
“Nếu như vậy thì chẳng phải mấy người là một nhóm đi cùng nhau sao, tại sao chỉ có Thủy Yên gặp nạn, còn những người kia đâu.”
Hồ Hồng Y còn chưa nói hết lời thì Vô Danh đã ngắt lời của nàng, nàng chỉ có thể tiếp tục nói:
“Là ta nói không rõ, kỳ thực không chỉ có Vũ Thủy Yên sư muội gặp nạn, mà bao gồm cả Hồ Thanh Thanh sư tỷ cùng những người khác đều gặp nạn, ta là may mắn kịp thời kích hoạt lẩn trốn phù mà thoát được.”
Vô Danh đưa tay ra chặn rồi nói:
“Khoan đã, Hồ Hồng Y sư muội, ngươi nói là ngươi may mắn kích hoạt lẩn trốn phù thoát được, còn những người kia thì bị giữ lại. Có thể nói tình hình cụ thể hơn được không, ta nghe không hiểu gì hết a.”
Vô Danh ghét nhất chính là kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này, cái gì cũng phải nói cho rõ ràng thì mới có thể giải quyết được.
“Á..”
Mà đúng này đột nhiên có một chùm quy tắc đao gió dày đặc chém tới phía phi toa của Vô Danh, tốc độ rất nhanh, thế nhưng hắn ngay lập tức điều khiển phi thuyền tránh sang một bên, ngay lập tức liền tránh được chùm quy tắc đao gió này chém tới. Hồ Hồng Y ở một bên nhìn thấy cũng sợ hết hồn, không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi, xém chút nữa thì đến cả cái mạng nhỏ của mình cũng không thể giữ được.
Hồ Hồng Y đưa tay lên ngực vỗ mấy cái lấy lại tinh thần, quả thực một màn vừa nãy làm cho nàng sợ chết khiếp, đồng thời nàng cũng là càng kính phục Vô Danh hơn, nàng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người phi hành trên không trung của chiến trường cổ như vậy, ngay cả các thánh tử, thánh nữ cùng thái tử hay công chúa của các tộc cùng các thánh vực cũng đều không có cái bản sự này.
Hồ Hồng Y càng lúc càng tò mò về thân phận của Vô Danh, nàng chưa từng nghe nói tới người nào giống như Vô Danh, nàng cũng từng nhìn thấy rất nhiều các thiên tài tới từ Cổ Vực cùng Thánh Vực, thế nhưng người như Vô Danh là chưa từng nghe nói qua. Vô Danh này quả thực rất là thần bí.
Hồ Hồng Y quan sát Vô Danh cũng không hề nhìn ra được tu vi của hắn hiện tại đang ở tầng nào, cả người hắn linh vận thu liễm, nếu không phải là hắn quá đẹp trai thì nếu như vứt hắn vào trong đám người thường cũng không có ai có thể nhìn ra hắn có chỗ nào đặc biệt. Nhưng mà Hồ Hồng Y cũng đoán rằng tu vi của Vô Danh cũng có thể rất cao, nếu không thì cũng không thể tại bên trong chiến trường cổ phi hành như vậy và Thanh Thanh tỷ tỷ cũng sẽ không lại bảo nàng đi tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Vô Danh không thấy Hồ Hồng Y trả lời thì lập tức nói:
“Hồ Hồng Y sư muội, ngươi nói xem?”
Hồ Hồng Y lúc nãy vì đao gió chém qua khiến cho nàng sợ hãi, nhất thời quên mất trả lời Vô Danh. Lúc này nàng mới nói:
“Vô Danh sư huynh, huynh gọi ta là Hồng Y cũng được.”
Vô Danh vừa nghe liền biết Hồ Hồng Y đây là có ý muốn kết giao cùng với hắn, nếu đã như vậy thì hắn cũng không làm cao, đi một đoạn đường kết một người bạn cũng tốt. Dù sao Hồ Hồng Y này cũng là người của Hồ tộc, không những thế có vẻ còn khá thân với Thủy Yên, hắn kết giao với Hồ Hồng Y thì coi như Thủy Yên cũng có thêm một người chăm sóc, đối với Thủy Yên cũng đều có lợi. Vô Danh nói:
“Vậy ta liền kêu Hồng Y sư muội, giờ ngươi nói xem chuyện xảy ra là như thế nào.”
Hồ Hồng Y nghe vậy thì cũng gật đầu nói:
“Lúc đầu khi Thanh Thanh tỷ tỷ trở về thì có dẫn theo Thủy Yên muội, sau đó mọi người lập tức tổ đội thành một nhóm đi vào trong Huyết Đằng sâm lâm. Bên trong Huyết Đằng sâm lâm này bọn muội tìm được một cái di tích, đợi đến khi mọi người mở ra được di tích này rồi chuẩn bị chia đồ đạc thì không biết từ đâu chạy ra người của Mộc tộc. Bởi vì bất mãn nhóm người Mộc tộc muốn ngư ông đắc lợi cho nên hai bên liền xảy ra xung đột. Bởi vì người của Mộc tộc có bản năng có thể điều khiển được cây cối, cho nên ở trong Huyết Đằng sâm lâm này chúng ta ăn rất nhiều thua thiệt, cuối cùng vẫn là không đánh đuổi được nhóm người Mộc tộc. Trước khi không chống đỡ lại được, Thanh Thanh tỷ tỷ giúp ta ngăn lại đám người Mộc tộc để cho ta kích hoạt lẩn trốn phù chạy đi tìm Vô Danh sư huynh trợ giúp.”
Vô Danh vừa nghe Hồ Hồng Y nói xong thì hai hàng lông mày hơi nhíu lại, Mộc tộc hắn chưa có nghe nói qua, nhưng theo như Hồ Hồng Y nói thì rất có thể là một tộc trong Cổ Vực, mà tộc này chắc chắn cũng không thua kém Hồ tộc. Vô Danh nhìn Hồ Hồng Y hỏi:
“Hồng Y sư muội, ngươi nói là đám người Mộc tộc điều khiển Huyết Đằng tấn công các ngươi, sau đó Hồ Thanh Thanh sư tỷ giúp ngươi phá vây cho ngươi dùng lẩn trốn phù chạy đi sao?”
“Đúng vậy, lúc đó chiến đấu rất loạn, bởi vì trên người ta vừa vặn có một viên lẩn trốn phù cho nên mới có thể thoát ra được, nếu không có khi ta cũng sẽ bị đám người Mộc tộc giữ lại.”
Hồ Hồng Y gật đầu nói.
Vô Danh nghe vậy thì liền đoán trong chuyện này nhất định có mờ ám. Huyết Đằng loại thực vật này hắn biết, là một loại yêu thụ chuyên hút máu tu sĩ. Huyết Đằng này cực kỳ nhạy cảm với máu và nguyên lực, chỉ cần để chúng đánh hơi được thì bản thân sẽ bị vô số Huyết Đằng dây leo cuốn tới, càng công kích Huyết Đằng này thì chúng tấn công càng mạnh mẽ, Huyết Đằng dây leo cuốn tới càng dày đặc, có thể nói lúc đó rất khó thoát thân. Vậy mà Hồ Thanh Thanh có thể trợ giúp Hồ Hồng Y thoát vây sao, có khi ngay cả nàng cũng khó mà bảo vệ nổi bản thân chứ đừng nói tới chuyện trợ giúp người khác.
Vô Danh vẫn một mực quan sát sắc mặt của Hồ Hồng Y, hắn biết Hồ Hồng Y không có nói dối, nói như vậy thì Vũ Thủy Yên chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, hắn lúc này cũng không thể chậm trễ. Vô Danh đưa tay ra tế xuất Đào Mệnh Toa sau đó nhìn Hồ Hồng Y nói:
“Hồ Hồng Y sư muội nếu như không ngại thì lên phi toa của ta đi.”
Vô Danh nói xong thì cũng nhảy lên luôn Đào Mệnh Toa, Hồ Hồng Y ban đầu còn có hơi ngây ra nhưng rất nhanh nàng cũng đã kịp phản ứng, Hồ Hồng Y ôm quyền nói:
“Vô Danh sư huynh mời vậy thì ta cũng sẽ không khách khí.”
Hồ Hồng Y ban đầu nhìn thấy Vô Danh tế xuất phi thuyền bảo nàng đi lên thì có chút không thích ứng được, bởi vì trong chiến trường cổ này không thể phi hành, nếu như cố ý phi hành mà nói thì chắc chắn sẽ bị quy tắc đao gió chém không còn một mảnh vụn. Nhưng khi nhớ lại trước đó Vô Danh đã từng điều khiển phi toa bay ở trên không trung thì Hồ Hồng Y cũng đã kịp phản ứng lại, người khác không thể ở trong chiến trường cổ phi hành nhưng Vô Danh sư huynh trước mặt này thì lại có thể. Chính vì thế mà Hồ Hồng Y không ngại mà bước lên trên phi toa của Vô Danh, dù sao việc cứu Vũ Thủy Yên và Hồ Thanh Thanh cùng những người khác mới là quan trọng nhất.
Hồ Hồng Y vừa mới lên phi toa của Vô Danh thì lập tức lấy ra một cái phương vị thủy tinh cầu, nàng đưa cho Vô Danh rồi nói:
“Vô Danh sư huynh, đây là phương vị thủy tinh cầu đi tới chỗ của Thủy Yên sư muội gặp nạn, huynh đi theo chỉ dẫn trên phương vị thủy tinh cầu thì rất nhanh sẽ đi tới.”
Vô Danh vừa tiếp nhận phương vị thủy tinh cầu của Hồ Hồng Y đưa cho vừa điều khiển phi thuyền cấp tốc bay đi, lúc này hắn mới kịp hỏi:
“Hồ Hồng Y sư muội, theo ta biết thì Thủy Yên hẳn là đi theo Hồ Thanh Thanh sư tỷ, tại sao bây giờ nàng lại gặp chuyện rồi, còn Hồ Thanh Thanh sư tỷ đâu này, chẳng lẽ Hồ Thanh Thanh sư tỷ không có đi cùng Thủy Yên sao?”
Vô Danh ngay lập tức hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất, lúc còn ở trên Thiên Sơn thì hai người Vũ Thủy Yên và Hồ Thanh Thanh vẫn luôn đi cùng nhau, theo lý mà nói thì sau đó hai người vẫn sẽ phải đi cùng. Thực lực của Hồ Thanh Thanh hắn biết, chính là Nguyên Anh tầng hai sơ kỳ, nếu như bàn về thực lực thì Nguyên Anh tầng hai trong chiến trường cổ cũng không tính là thấp, có thể tại trong chiến trường cổ này đi ngang. Vậy mà bây giờ Thủy Yên lại xảy ra chuyện là như thế nào.
Hồ Hồng Y nghe Vô Danh hỏi như vậy thì lập tức giải thích:
“Đúng là Hồ Thanh Thanh sư tỷ cũng đi cùng Thủy Yên sư muội, hai người vẫn luôn đi cùng nhau, ngoài ra còn có một số tộc nhân khác đi cùng bao gồm cả ta.”
Vô Danh nghe vậy thì lập tức ngắt lời của Hồ Hồng Y, hắn nói:
“Nếu như vậy thì chẳng phải mấy người là một nhóm đi cùng nhau sao, tại sao chỉ có Thủy Yên gặp nạn, còn những người kia đâu.”
Hồ Hồng Y còn chưa nói hết lời thì Vô Danh đã ngắt lời của nàng, nàng chỉ có thể tiếp tục nói:
“Là ta nói không rõ, kỳ thực không chỉ có Vũ Thủy Yên sư muội gặp nạn, mà bao gồm cả Hồ Thanh Thanh sư tỷ cùng những người khác đều gặp nạn, ta là may mắn kịp thời kích hoạt lẩn trốn phù mà thoát được.”
Vô Danh đưa tay ra chặn rồi nói:
“Khoan đã, Hồ Hồng Y sư muội, ngươi nói là ngươi may mắn kích hoạt lẩn trốn phù thoát được, còn những người kia thì bị giữ lại. Có thể nói tình hình cụ thể hơn được không, ta nghe không hiểu gì hết a.”
Vô Danh ghét nhất chính là kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này, cái gì cũng phải nói cho rõ ràng thì mới có thể giải quyết được.
“Á..”
Mà đúng này đột nhiên có một chùm quy tắc đao gió dày đặc chém tới phía phi toa của Vô Danh, tốc độ rất nhanh, thế nhưng hắn ngay lập tức điều khiển phi thuyền tránh sang một bên, ngay lập tức liền tránh được chùm quy tắc đao gió này chém tới. Hồ Hồng Y ở một bên nhìn thấy cũng sợ hết hồn, không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi, xém chút nữa thì đến cả cái mạng nhỏ của mình cũng không thể giữ được.
Hồ Hồng Y đưa tay lên ngực vỗ mấy cái lấy lại tinh thần, quả thực một màn vừa nãy làm cho nàng sợ chết khiếp, đồng thời nàng cũng là càng kính phục Vô Danh hơn, nàng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người phi hành trên không trung của chiến trường cổ như vậy, ngay cả các thánh tử, thánh nữ cùng thái tử hay công chúa của các tộc cùng các thánh vực cũng đều không có cái bản sự này.
Hồ Hồng Y càng lúc càng tò mò về thân phận của Vô Danh, nàng chưa từng nghe nói tới người nào giống như Vô Danh, nàng cũng từng nhìn thấy rất nhiều các thiên tài tới từ Cổ Vực cùng Thánh Vực, thế nhưng người như Vô Danh là chưa từng nghe nói qua. Vô Danh này quả thực rất là thần bí.
Hồ Hồng Y quan sát Vô Danh cũng không hề nhìn ra được tu vi của hắn hiện tại đang ở tầng nào, cả người hắn linh vận thu liễm, nếu không phải là hắn quá đẹp trai thì nếu như vứt hắn vào trong đám người thường cũng không có ai có thể nhìn ra hắn có chỗ nào đặc biệt. Nhưng mà Hồ Hồng Y cũng đoán rằng tu vi của Vô Danh cũng có thể rất cao, nếu không thì cũng không thể tại bên trong chiến trường cổ phi hành như vậy và Thanh Thanh tỷ tỷ cũng sẽ không lại bảo nàng đi tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Vô Danh không thấy Hồ Hồng Y trả lời thì lập tức nói:
“Hồ Hồng Y sư muội, ngươi nói xem?”
Hồ Hồng Y lúc nãy vì đao gió chém qua khiến cho nàng sợ hãi, nhất thời quên mất trả lời Vô Danh. Lúc này nàng mới nói:
“Vô Danh sư huynh, huynh gọi ta là Hồng Y cũng được.”
Vô Danh vừa nghe liền biết Hồ Hồng Y đây là có ý muốn kết giao cùng với hắn, nếu đã như vậy thì hắn cũng không làm cao, đi một đoạn đường kết một người bạn cũng tốt. Dù sao Hồ Hồng Y này cũng là người của Hồ tộc, không những thế có vẻ còn khá thân với Thủy Yên, hắn kết giao với Hồ Hồng Y thì coi như Thủy Yên cũng có thêm một người chăm sóc, đối với Thủy Yên cũng đều có lợi. Vô Danh nói:
“Vậy ta liền kêu Hồng Y sư muội, giờ ngươi nói xem chuyện xảy ra là như thế nào.”
Hồ Hồng Y nghe vậy thì cũng gật đầu nói:
“Lúc đầu khi Thanh Thanh tỷ tỷ trở về thì có dẫn theo Thủy Yên muội, sau đó mọi người lập tức tổ đội thành một nhóm đi vào trong Huyết Đằng sâm lâm. Bên trong Huyết Đằng sâm lâm này bọn muội tìm được một cái di tích, đợi đến khi mọi người mở ra được di tích này rồi chuẩn bị chia đồ đạc thì không biết từ đâu chạy ra người của Mộc tộc. Bởi vì bất mãn nhóm người Mộc tộc muốn ngư ông đắc lợi cho nên hai bên liền xảy ra xung đột. Bởi vì người của Mộc tộc có bản năng có thể điều khiển được cây cối, cho nên ở trong Huyết Đằng sâm lâm này chúng ta ăn rất nhiều thua thiệt, cuối cùng vẫn là không đánh đuổi được nhóm người Mộc tộc. Trước khi không chống đỡ lại được, Thanh Thanh tỷ tỷ giúp ta ngăn lại đám người Mộc tộc để cho ta kích hoạt lẩn trốn phù chạy đi tìm Vô Danh sư huynh trợ giúp.”
Vô Danh vừa nghe Hồ Hồng Y nói xong thì hai hàng lông mày hơi nhíu lại, Mộc tộc hắn chưa có nghe nói qua, nhưng theo như Hồ Hồng Y nói thì rất có thể là một tộc trong Cổ Vực, mà tộc này chắc chắn cũng không thua kém Hồ tộc. Vô Danh nhìn Hồ Hồng Y hỏi:
“Hồng Y sư muội, ngươi nói là đám người Mộc tộc điều khiển Huyết Đằng tấn công các ngươi, sau đó Hồ Thanh Thanh sư tỷ giúp ngươi phá vây cho ngươi dùng lẩn trốn phù chạy đi sao?”
“Đúng vậy, lúc đó chiến đấu rất loạn, bởi vì trên người ta vừa vặn có một viên lẩn trốn phù cho nên mới có thể thoát ra được, nếu không có khi ta cũng sẽ bị đám người Mộc tộc giữ lại.”
Hồ Hồng Y gật đầu nói.
Vô Danh nghe vậy thì liền đoán trong chuyện này nhất định có mờ ám. Huyết Đằng loại thực vật này hắn biết, là một loại yêu thụ chuyên hút máu tu sĩ. Huyết Đằng này cực kỳ nhạy cảm với máu và nguyên lực, chỉ cần để chúng đánh hơi được thì bản thân sẽ bị vô số Huyết Đằng dây leo cuốn tới, càng công kích Huyết Đằng này thì chúng tấn công càng mạnh mẽ, Huyết Đằng dây leo cuốn tới càng dày đặc, có thể nói lúc đó rất khó thoát thân. Vậy mà Hồ Thanh Thanh có thể trợ giúp Hồ Hồng Y thoát vây sao, có khi ngay cả nàng cũng khó mà bảo vệ nổi bản thân chứ đừng nói tới chuyện trợ giúp người khác.
/306
|