Một năm trong chiến trường cổ cũng đã đi qua, lúc này ở trong Thiên Sơn Tông, dưới dòng dung nham đặc sệt đã trở nên khô cứng có một thứ nhìn như chiếc kén màu trắng trong suốt đang nằm im bất động. Bên trong thứ nhìn như chiếc kén này có hai thân thể trần trụi đang nằm sát vào nhau, một là thân hình thiếu niên vạm vỡ với những nét cắt rõ rệt trên thân thể để lộ ra những múi cơ săn chắc, một là thân hình thiếu nữ mềm mại trắng nõn với những đường cong tuyệt đẹp, hai thân hình một nam một nữ đẹp giống như tranh vẽ vậy.
Hai người này chính là Vô Danh và Nguyệt Nhi, trong suốt khoảng thời gian hai tháng ở dưới địa nham này luyện thể, cả hai đều đã phải chịu đựng thống khổ rất lớn. Thế nhưng hai người chịu khổ bao nhiêu thì cũng nên nhận được bấy nhiêu, Vô Danh dưới sự rèn luyện của địa nham đã từ luyện thể tầng năm Anh thể tiến tới luyện thể tầng sáu đỉnh phong, chỉ kém một chút nữa liền muốn thăng cấp tới cấp bảy luyện thể, đồng thời tu vi của hắn cũng đạt tới Nguyên Anh tầng bốn sơ kỳ. Còn Nguyệt Nhi lúc này cũng đã vừa vặn bước vào luyện thể tầng năm Anh thể rồi, tu vi của nàng cũng là Nguyên Anh tầng hai.
Vô Danh lúc này đang ôm lấy Nguyệt Nhi thì đột nhiên mở mắt, hắn cảm nhận được địa nham ở đây đã nguội lạnh rồi, một khi địa nham nguội đi thì đối với việc luyện thể cũng không còn chút tác dụng nào nữa, ở lại đây cũng chỉ thêm lãng phí thời gian.
Vô Danh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một tấm màng trong suốt đang ôm lấy cơ thể hắn, sau khi hắn nhìn kĩ thì liền phát hiện đây thực ra cũng không phải là một tấm màng, đây là một đôi cánh. Vô Danh đưa ánh mắt nhìn vào tấm lưng trần của Nguyệt Nhi, hắn thực sự thấy sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh trong suốt và đang ôm lấy cơ thể hắn vào trong, điều này khiến cho Vô Danh thật sự rất bất ngờ.
Vô Danh không ngờ được rằng Nguyệt Nhi lại sở hữu một đôi cánh đẹp tới mức như vậy, hắn cũng không biết tại vì sao nàng lại có được nó. Vô Danh nhìn đối cánh lớn giống như thủy tinh trong suốt, khi hắn đưa tay chạm vào liền có cảm giác mềm mại giống như chạm vào tơ lụa vậy, nhưng đôi cánh này không phải làm bằng tơ lụa.
Vô Danh vừa ôm lấy thân thể Nguyệt Nhi vừa cảm nhận sự mềm mại từ đôi cánh của nàng, hắn cảm giác sự mềm mại này rất giống với sự mềm mại trên thân thể Nguyệt Nhi, mềm mại tới mức khiến cho hắn thở dốc.
Nguyệt Nhi lúc này hai gò má đã sớm đỏ ửng, âm thanh trong trẻo khe khẽ vang lên bên tai của Vô Danh:
- Chàng…sờ đủ chưa vậy.
Vô Danh nghe giọng nói của Nguyệt Nhi vang sát bên tai hắn thì cơ thể khẽ run, hơi thở cũng trở nên nóng rực, tay của hắn vẫn vuốt ve ở trên đôi cánh của Nguyệt Nhi giống như rất thích cảm giác này. Vô Danh nói:
- Nàng tỉnh rồi sao?
- Ta vốn không có ngủ.
Nguyệt Nhi hơi thở nhè nhẹ chạm vào tai của Vô Danh. Vô Danh lúc này đột nhiên cảm thấy không gian quá chật trội, hắn đưa tay ra xé mở dung nham đã nguội lạnh đông cứng ở xung quanh, hắn nói nhỏ vào tai Nguyệt Nhi:
- Ta đưa nàng ra ngoài.
Vô Danh nói xong liền ôm lấy Nguyệt Nhi nhảy ra khỏi lòng địa nham đông cứng, ngay lập tức liền xuất hiện ở trên bề mặt địa nham. Vô Danh đưa một ngón tay nâng cằm của Nguyệt Nhi lên sau đó chăm chú nhìn nàng, hắn nhìn mái tóc đen đã mọc dài chạm tới gót chân của Nguyệt Nhi rồi nói:
- Tóc của nàng dài quá, có thể cắt ngắn bớt không.
- Tóc của huynh cũng vậy.
Nguyệt Nhi cũng nhìn vào mái tóc dài của Vô Danh, cả hai người cùng cười. Vô Danh một ý niệm vừa mới truyền ra, tóc của hắn và tóc của Nguyệt Nhi liền không ngừng rơi xuống. Chẳng mấy chốc Vô Danh đã có kiểu tóc mà hắn thích, tóc của Nguyệt Nhi cũng là hắn cắt cho, hắn thích nhìn nàng có một mái tóc ngắn, tóc ngắn đẹp hơn.
- Được rồi, lúc này có thể mặc y phục được rồi.
Vô Danh vuốt vuốt mái tóc mà hắn mới cắt cho Nguyệt Nhi, sau đó hắn liền lấy ra y phục của mình mặc vào. Đôi cánh của Nguyệt Nhi từ từ thu nhỏ lại vào trong người của nàng, sau đó nàng cũng lấy ra một chiếc váy màu trắng rồi mặc vào.
Nguyệt Nhi lúc này kiểm tra một chút đồ đạc sau đó nàng đưa cho Vô Danh một chiếc nhẫn rồi nói:
- Vô Danh, Tiểu Uyên tỷ tỷ nhắn truyền tin châu cho ta nói có chuyện quan trọng, bây giờ ta phải đi rồi, chàng có muốn đi cùng với ta không.
Vô Danh thần niệm vừa nhìn vào trong nhẫn trữ vật Nguyệt Nhi đưa cho hắn thì hắn liền nhìn thấy trong đó có mấy gốc linh thảo cấp bảy như Cơ Linh Hoa, Thăng Nguyên Thảo, Thiên Hồn Quả và Xích Diệp Diễm Thảo. Vô Danh đưa tay thu lại nhẫn trữ vật mà Nguyệt Nhi đưa cho hắn, linh thảo trong này hắn đều cần, đợi hắn học tập luyện đan xong hắn sẽ đưa lại đan dược cho Nguyệt Nhi.
Vô Danh lúc này cũng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật sau đó đưa cho Nguyệt Nhi rồi nói:
- Nếu nàng có việc quan trọng, vậy trước tiên hãy đi xử lý, ta còn muốn ở lại đây bế quan một đoạn thời gian. Bế quan xong ta sẽ lập tức đi tìm nàng.
Trong nhẫn trữ vật mà Vô Danh đưa cho Nguyệt Nhi cũng không có gì nhiều ngoài trăm triệu thượng phẩm linh thạch và mấy đầu linh mạch, trong đó có cả một đầu cực phẩm linh mạch mà hắn mới rút ra từ chỗ Thiên Sơn Tông. Ngoài ra hắn còn để lại mấy viên Thiên Hồn Quả cho Nguyệt Nhi, phòng việc nàng bị thương nhưng không có linh thảo sử dụng.
Nguyệt Nhi thấy Vô Danh đưa cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật thì cũng không từ chối, nàng thu lại rồi nhìn Vô Danh nói:
- Được, vậy ta đi trước, chàng bế quan xong nhất định phải tới tìm ta.
- Ừm, nàng đi đi, ta nhất định sẽ tới tìm nàng.
Vô Danh hai tay ôm lấy Nguyệt Nhi sau đó nhìn thật kĩ gương mặt của nàng, hắn muốn ghi nhớ khuân mặt xinh đẹp này thật rõ ràng.
Vô Danh nhìn theo bóng hình Nguyệt Nhi rời đi, mãi cho đến khi nàng biến thành một chấm nhỏ rồi từ từ biến mất. Vô Danh thu lại ánh mắt sau đó nhìn về một phía nơi Thiên Sơn Tông đang ngập trong biển dung nham đã nguội lạnh, thân hình của hắn lóe lên rồi sau đó biến mất.
Thân hình của Vô Danh lúc này đang đứng ở trên một ngọn núi, trước mặt hắn bây giờ là một miệng núi lửa sâu hun hút, thế nhưng bên trong lúc này không có dung nham nóng chảy, nó chỉ còn lại là một lòng núi đã nguội lạnh mà thôi.
Thế nhưng Vô Danh cảm giác được ở sâu bên trong ngọn núi này có một sức mạnh mãnh liệt tỏa ra, nó mang theo sức nóng đang từ từ thiêu đốt ở bên trong lòng núi. Vô Danh đoán rằng ở trong này nhất định có một ngọn lửa, nhưng hắn không biết đẳng cấp của ngọn lửa này như thế nào.
Vô Danh muốn nhảy xuống lòng núi lấy đi ngọn lửa phía dưới, hắn lúc này đang rất muốn bế quan học tập luyện đan, đỉnh luyện đan hắn cũng đã có rồi, bây giờ thiếu sót duy nhất cũng chỉ là không có một ngọn lửa thích hợp mà thôi. Vô Danh hy vọng ngọn lửa phía dưới sẽ không khiến cho hắn phải thất vọng.
Vô Danh không chút do dự nhảy xuống phía dưới lòng núi lửa này, thân hình của hắn xé gió lao xuống, y phục bay phần phật, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Bịch!
Ngay khi cơ thể của Vô Danh sắp rơi xuống đất thì hắn lập tức xoay người rồi nhẹ nhàng đặt hai chân xuống dưới mặt đất. Khi hắn vừa mới đặt chân xuống dưới mặt đất thì lập tức cảm nhận được có một luồng nhiệt truyền tới. Ngọn núi này nhìn thì như đã lạnh nhưng thật ra nó vẫn luôn luôn âm ỉ, xung quanh nhiệt độ cũng tăng lên rất cao.
Trong tay của Vô Danh xuất hiện một ngọn lửa, ngay khi Nguyên Anh chân hỏa của hắn mới xuất hiện thì lập tức chiếu sáng toàn bộ lòng núi này. Vô Danh nhìn thấy xung quanh vách núi đầy rẫy các vết nứt nẻ do nham thạch nỏng chảy tạo thành, ngoài ra hắn còn phát hiện một số sinh vật kì dị có thể sống ở bên trong lòng núi này.
Ngay khi ngọn lửa của Vô Danh vừa mới xuất hiện chiếu sáng cả lòng núi thì có rất nhiều sinh vật như thế lập tức chạy trốn vào trong các khe nứt trên vách núi. Thần niệm của Vô Danh ở trong lòng núi này trải rộng, chẳng mấy chốc hắn liền nhìn thấy một thông đạo nhỏ ở phía bên tay phải.
Vô Danh thân hình vừa đạp ra một bước thì đã ngay lập tức xuất hiện ở phía trước thông đạo nhỏ này, thần niệm của hắn quét vào bên trong thông đạo, cho tới khi không phát hiện ra nguy hiểm gì thì hắn mới đi vào bên trong.
Thân hình của Vô Danh giống như luồng gió xẹt qua, chỉ trong chốc lát đã chạy tới đầu bên kia của thông đạo, và hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy ở đầu bên kia của thông đạo chính là một ngọn lửa màu hồng, cực kỳ xinh đẹp.
Hai người này chính là Vô Danh và Nguyệt Nhi, trong suốt khoảng thời gian hai tháng ở dưới địa nham này luyện thể, cả hai đều đã phải chịu đựng thống khổ rất lớn. Thế nhưng hai người chịu khổ bao nhiêu thì cũng nên nhận được bấy nhiêu, Vô Danh dưới sự rèn luyện của địa nham đã từ luyện thể tầng năm Anh thể tiến tới luyện thể tầng sáu đỉnh phong, chỉ kém một chút nữa liền muốn thăng cấp tới cấp bảy luyện thể, đồng thời tu vi của hắn cũng đạt tới Nguyên Anh tầng bốn sơ kỳ. Còn Nguyệt Nhi lúc này cũng đã vừa vặn bước vào luyện thể tầng năm Anh thể rồi, tu vi của nàng cũng là Nguyên Anh tầng hai.
Vô Danh lúc này đang ôm lấy Nguyệt Nhi thì đột nhiên mở mắt, hắn cảm nhận được địa nham ở đây đã nguội lạnh rồi, một khi địa nham nguội đi thì đối với việc luyện thể cũng không còn chút tác dụng nào nữa, ở lại đây cũng chỉ thêm lãng phí thời gian.
Vô Danh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một tấm màng trong suốt đang ôm lấy cơ thể hắn, sau khi hắn nhìn kĩ thì liền phát hiện đây thực ra cũng không phải là một tấm màng, đây là một đôi cánh. Vô Danh đưa ánh mắt nhìn vào tấm lưng trần của Nguyệt Nhi, hắn thực sự thấy sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh trong suốt và đang ôm lấy cơ thể hắn vào trong, điều này khiến cho Vô Danh thật sự rất bất ngờ.
Vô Danh không ngờ được rằng Nguyệt Nhi lại sở hữu một đôi cánh đẹp tới mức như vậy, hắn cũng không biết tại vì sao nàng lại có được nó. Vô Danh nhìn đối cánh lớn giống như thủy tinh trong suốt, khi hắn đưa tay chạm vào liền có cảm giác mềm mại giống như chạm vào tơ lụa vậy, nhưng đôi cánh này không phải làm bằng tơ lụa.
Vô Danh vừa ôm lấy thân thể Nguyệt Nhi vừa cảm nhận sự mềm mại từ đôi cánh của nàng, hắn cảm giác sự mềm mại này rất giống với sự mềm mại trên thân thể Nguyệt Nhi, mềm mại tới mức khiến cho hắn thở dốc.
Nguyệt Nhi lúc này hai gò má đã sớm đỏ ửng, âm thanh trong trẻo khe khẽ vang lên bên tai của Vô Danh:
- Chàng…sờ đủ chưa vậy.
Vô Danh nghe giọng nói của Nguyệt Nhi vang sát bên tai hắn thì cơ thể khẽ run, hơi thở cũng trở nên nóng rực, tay của hắn vẫn vuốt ve ở trên đôi cánh của Nguyệt Nhi giống như rất thích cảm giác này. Vô Danh nói:
- Nàng tỉnh rồi sao?
- Ta vốn không có ngủ.
Nguyệt Nhi hơi thở nhè nhẹ chạm vào tai của Vô Danh. Vô Danh lúc này đột nhiên cảm thấy không gian quá chật trội, hắn đưa tay ra xé mở dung nham đã nguội lạnh đông cứng ở xung quanh, hắn nói nhỏ vào tai Nguyệt Nhi:
- Ta đưa nàng ra ngoài.
Vô Danh nói xong liền ôm lấy Nguyệt Nhi nhảy ra khỏi lòng địa nham đông cứng, ngay lập tức liền xuất hiện ở trên bề mặt địa nham. Vô Danh đưa một ngón tay nâng cằm của Nguyệt Nhi lên sau đó chăm chú nhìn nàng, hắn nhìn mái tóc đen đã mọc dài chạm tới gót chân của Nguyệt Nhi rồi nói:
- Tóc của nàng dài quá, có thể cắt ngắn bớt không.
- Tóc của huynh cũng vậy.
Nguyệt Nhi cũng nhìn vào mái tóc dài của Vô Danh, cả hai người cùng cười. Vô Danh một ý niệm vừa mới truyền ra, tóc của hắn và tóc của Nguyệt Nhi liền không ngừng rơi xuống. Chẳng mấy chốc Vô Danh đã có kiểu tóc mà hắn thích, tóc của Nguyệt Nhi cũng là hắn cắt cho, hắn thích nhìn nàng có một mái tóc ngắn, tóc ngắn đẹp hơn.
- Được rồi, lúc này có thể mặc y phục được rồi.
Vô Danh vuốt vuốt mái tóc mà hắn mới cắt cho Nguyệt Nhi, sau đó hắn liền lấy ra y phục của mình mặc vào. Đôi cánh của Nguyệt Nhi từ từ thu nhỏ lại vào trong người của nàng, sau đó nàng cũng lấy ra một chiếc váy màu trắng rồi mặc vào.
Nguyệt Nhi lúc này kiểm tra một chút đồ đạc sau đó nàng đưa cho Vô Danh một chiếc nhẫn rồi nói:
- Vô Danh, Tiểu Uyên tỷ tỷ nhắn truyền tin châu cho ta nói có chuyện quan trọng, bây giờ ta phải đi rồi, chàng có muốn đi cùng với ta không.
Vô Danh thần niệm vừa nhìn vào trong nhẫn trữ vật Nguyệt Nhi đưa cho hắn thì hắn liền nhìn thấy trong đó có mấy gốc linh thảo cấp bảy như Cơ Linh Hoa, Thăng Nguyên Thảo, Thiên Hồn Quả và Xích Diệp Diễm Thảo. Vô Danh đưa tay thu lại nhẫn trữ vật mà Nguyệt Nhi đưa cho hắn, linh thảo trong này hắn đều cần, đợi hắn học tập luyện đan xong hắn sẽ đưa lại đan dược cho Nguyệt Nhi.
Vô Danh lúc này cũng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật sau đó đưa cho Nguyệt Nhi rồi nói:
- Nếu nàng có việc quan trọng, vậy trước tiên hãy đi xử lý, ta còn muốn ở lại đây bế quan một đoạn thời gian. Bế quan xong ta sẽ lập tức đi tìm nàng.
Trong nhẫn trữ vật mà Vô Danh đưa cho Nguyệt Nhi cũng không có gì nhiều ngoài trăm triệu thượng phẩm linh thạch và mấy đầu linh mạch, trong đó có cả một đầu cực phẩm linh mạch mà hắn mới rút ra từ chỗ Thiên Sơn Tông. Ngoài ra hắn còn để lại mấy viên Thiên Hồn Quả cho Nguyệt Nhi, phòng việc nàng bị thương nhưng không có linh thảo sử dụng.
Nguyệt Nhi thấy Vô Danh đưa cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật thì cũng không từ chối, nàng thu lại rồi nhìn Vô Danh nói:
- Được, vậy ta đi trước, chàng bế quan xong nhất định phải tới tìm ta.
- Ừm, nàng đi đi, ta nhất định sẽ tới tìm nàng.
Vô Danh hai tay ôm lấy Nguyệt Nhi sau đó nhìn thật kĩ gương mặt của nàng, hắn muốn ghi nhớ khuân mặt xinh đẹp này thật rõ ràng.
Vô Danh nhìn theo bóng hình Nguyệt Nhi rời đi, mãi cho đến khi nàng biến thành một chấm nhỏ rồi từ từ biến mất. Vô Danh thu lại ánh mắt sau đó nhìn về một phía nơi Thiên Sơn Tông đang ngập trong biển dung nham đã nguội lạnh, thân hình của hắn lóe lên rồi sau đó biến mất.
Thân hình của Vô Danh lúc này đang đứng ở trên một ngọn núi, trước mặt hắn bây giờ là một miệng núi lửa sâu hun hút, thế nhưng bên trong lúc này không có dung nham nóng chảy, nó chỉ còn lại là một lòng núi đã nguội lạnh mà thôi.
Thế nhưng Vô Danh cảm giác được ở sâu bên trong ngọn núi này có một sức mạnh mãnh liệt tỏa ra, nó mang theo sức nóng đang từ từ thiêu đốt ở bên trong lòng núi. Vô Danh đoán rằng ở trong này nhất định có một ngọn lửa, nhưng hắn không biết đẳng cấp của ngọn lửa này như thế nào.
Vô Danh muốn nhảy xuống lòng núi lấy đi ngọn lửa phía dưới, hắn lúc này đang rất muốn bế quan học tập luyện đan, đỉnh luyện đan hắn cũng đã có rồi, bây giờ thiếu sót duy nhất cũng chỉ là không có một ngọn lửa thích hợp mà thôi. Vô Danh hy vọng ngọn lửa phía dưới sẽ không khiến cho hắn phải thất vọng.
Vô Danh không chút do dự nhảy xuống phía dưới lòng núi lửa này, thân hình của hắn xé gió lao xuống, y phục bay phần phật, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Bịch!
Ngay khi cơ thể của Vô Danh sắp rơi xuống đất thì hắn lập tức xoay người rồi nhẹ nhàng đặt hai chân xuống dưới mặt đất. Khi hắn vừa mới đặt chân xuống dưới mặt đất thì lập tức cảm nhận được có một luồng nhiệt truyền tới. Ngọn núi này nhìn thì như đã lạnh nhưng thật ra nó vẫn luôn luôn âm ỉ, xung quanh nhiệt độ cũng tăng lên rất cao.
Trong tay của Vô Danh xuất hiện một ngọn lửa, ngay khi Nguyên Anh chân hỏa của hắn mới xuất hiện thì lập tức chiếu sáng toàn bộ lòng núi này. Vô Danh nhìn thấy xung quanh vách núi đầy rẫy các vết nứt nẻ do nham thạch nỏng chảy tạo thành, ngoài ra hắn còn phát hiện một số sinh vật kì dị có thể sống ở bên trong lòng núi này.
Ngay khi ngọn lửa của Vô Danh vừa mới xuất hiện chiếu sáng cả lòng núi thì có rất nhiều sinh vật như thế lập tức chạy trốn vào trong các khe nứt trên vách núi. Thần niệm của Vô Danh ở trong lòng núi này trải rộng, chẳng mấy chốc hắn liền nhìn thấy một thông đạo nhỏ ở phía bên tay phải.
Vô Danh thân hình vừa đạp ra một bước thì đã ngay lập tức xuất hiện ở phía trước thông đạo nhỏ này, thần niệm của hắn quét vào bên trong thông đạo, cho tới khi không phát hiện ra nguy hiểm gì thì hắn mới đi vào bên trong.
Thân hình của Vô Danh giống như luồng gió xẹt qua, chỉ trong chốc lát đã chạy tới đầu bên kia của thông đạo, và hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy ở đầu bên kia của thông đạo chính là một ngọn lửa màu hồng, cực kỳ xinh đẹp.
/306
|