Vô Danh nhìn hơn phân nửa người rời đi thì trong lòng vui vẻ, mục đích của hắn chính là dời sự chú ý của những người đó tới chiếc đỉnh màu đen này. Theo hắn thấy chiếc đỉnh màu đen này nhất định là một món bảo vật có đẳng cấp cực kỳ cao, mang đi cũng không phải điều dễ dàng, dù sao đám người dưới kia cũng đã tới đây, hắn cũng không thể ngăn cản đám người đó lấy đi đỉnh này, nhưng lấy được hay không còn phải dựa vào bản lãnh của chúng.
Theo như hắn phán đoán, nếu đỉnh này đã có thể ở đây mà không bị người ta lấy đi thì nó nhất định phải có điểm đặc biệt nào đó, khiến cho những người tới đây chỉ có thể bó tay đi về. Nó ở lại Thiên Sơn Tông nhiều năm như vậy, thử hỏi trước đó có hay không từng có người đánh chủ ý qua, nhất định là rất nhiều. Mà những tông môn như Thiên Sơn Tông này cất giữ bảo vật kinh người như vậy, chắc chắc cũng bị không ít cường giả thời đó để mắt tới, vậy mà Thiên Sơn Tông vẫn còn, đỉnh màu đen này một chút xê dịch cũng không có, vậy chẳng phải nói đỉnh màu đen này vốn không thể mang đi hay sao.
Vô Danh hắn cũng rất muốn nhìn xem đỉnh này có thể hay không lấy đi, đỉnh này hắn muốn vậy thì không ít người dưới kia cũng muốn, hắn là muốn xem xem đám người kia muốn như thế nào mang đi.
Lúc đầu Vô Danh hắn vốn là muốn âm thầm tìm cách đem đi cái đỉnh này, thế nhưng hồng mông đạo vận đột nhiên dật tẩu, dẫn tới sự chú ý của nhiều người, khiến cho nơi này bây giờ có rất nhiều người nhận ra chiếc đỉnh lớn màu đen này, làm phá hỏng kế hoạch của hắn.
Lúc này tên nam tử thân hình cao lớn với bộ râu quai nón lúc trước hỏi Vô Danh có nhìn thấy bảo vật hay không lại nhìn chiếc đỉnh kia rồi nói:
- Đỉnh này quả thực không tầm thường, khí tức nó phát ra thật sự rất đặc biệt, nhưng không có cảm giác của năm tháng qua đi.
Nam tử râu quai nón này nói nửa đoạn thì ngừng, ánh mắt của hắn lại quét tới chỗ Vô Danh, nam tử râu quai nón cười nói:
- Vị đạo hữu này, ta tên là Trác Kha, không biết đạo hữu tên gọi là gì.
- Gặp qua Trác đạo hữu, ta tên Vô Danh.
Vô Danh nhìn nam tử râu quai nón tên Trác Kha đáp.
Trác Kha nghe vậy cũng là nở một nụ cười, hắn lúc này lại nhìn cái đỉnh màu đen to lớn kia rồi nói với Vô Danh:
- Thì ra là Vô đạo hữu, không biết Vô đạo hữu thấy đỉnh lớn màu đen kia thế nào, ta thấy vật này quả thực là không tầm thường a.
Trác Kha từ khi tới đây thì cũng đã nhìn thấy Vô Danh có chút thần bí, hắn tuy không nhìn thấy tu vi của Vô Danh thế nhưng tu vi của cô gái mặc áo trắng đằng sau Vô Danh thì lại có thể nhìn thấy, nàng là tu vi Nguyên Anh tầng một hậu kỳ, nhưng lại luôn đứng phía sau người thiếu niên trẻ tuổi kia, khiến cho Trác Kha hắn phải suy nghĩ.
Trác Kha đoán Vô Danh bề ngoài trẻ tuổi là thật, nhưng tu vi của Vô Danh chắc chắn cũng rất cao, nếu không cô gái xinh đẹp kia cũng không thể đứng sau lưng hắn tỏ ra bộ dáng nhu hòa như vậy được. Trác Kha hắn cũng rất để ý tới chiếc đỉnh màu đen, hắn mặc dù tu vi Nguyên Anh tầng ba nhưng lại không thấy tu vi của Vô Danh cao bao nhiêu, chính vì thế mà hắn cũng chỉ có thể dò hỏi thử một chút.
Vô Danh nghe vậy thì lại quay lại nhìn chiếc đỉnh màu đen kia một lúc rồi mới lại nhìn Trác Kha nói:
- Ta cũng giống Trác huynh, thấy đỉnh này quả thực không tầm thường. Thế nhưng đỉnh này có thể đứng sừng sững ở đây thì cũng đã chứng tỏ một điều, muốn mang nó đi cũng không phải mấy người chúng ta có thể lấy được.
Trác Kha nghe Vô Danh nói vậy thì cũng sờ cằm suy nghĩ một hồi, hắn cũng nghe ra ý của Vô Danh nói. Thế nhưng mà Trác Kha hắn cũng muốn thử một phen, nếu như thật sự không được thì hắn liền rời đi. Trác Kha nhìn Vô Danh nói:
- Vô đạo hữu nói rất phải, chiếc đỉnh màu đen này ở đất Thiên Sơn Tông nhiều năm như vậy mà không có người thầm thương trộm nhớ thì cũng quái lạ, nó còn có thể ở đây thì chắc chắn có điều đặc biệt khiến người không thể mang đi. Không biết Vô đạo hữu có hứng thú mang chiếc đỉnh này đi hay không, ta thế nhưng cũng rất muốn thử một phen a.
Vô Danh nghe Trác Kha nói vậy thì liền cười lớn, hắn hào sảng nói:
- Đỉnh màu đen này cũng không phải một người như tại hạ muốn mang đi thì mang đi, nếu như Trác huynh đã có nhã hứng như vậy, chi bằng hãy tới thử một phen. Ta quả thực cũng muốn nhìn xem đỉnh này có cái gì đặc biệt.
Trác Kha nghe Vô Danh nói vậy thì hai mắt lóe sáng, hắn lập tức ôm quyền nói:
- Được, nếu Vô đạo hữu đã mời, vậy ta liền không khách khí tới thử trước.
Trác Kha nói xong thì liền đạp lên trên dây xích đi thẳng tới phía trên đỉnh của ngọn núi. Chẳng mấy chốc liền muốn tới gần chiếc đỉnh này. Trác Kha ngay khi chỉ cách chiếc đỉnh lớn màu đen khoảng vài trượng thì liền tung người lên chạm vào chiếc đỉnh, thế nhưng ngay khi hắn sắp muốn chạm vào chiếc đỉnh này thì xung quanh liền có một đạo gợn sóng hiện ra, lập tức đánh bay Trác Kha xuống dưới chỗ chân núi, dừng lại ở phía trước Vô Danh chỉ có mấy bước chân.
Vô Danh thấy vậy thì cũng rất là kinh ngạc, không ngờ xung quanh chiếc đỉnh lớn màu đen này còn có trận pháp bảo vệ cao cấp như vậy, hắn vậy mà cũng không có nhìn ra. Thấy Trác Kha bị đánh xuống dưới chỗ này thì Vô Danh liền hỏi thăm một tiếng:
- Trác đạo hữu, ngươi không sao chứ.
Trác Kha sau khi bị đánh ngã xuống thì lại rất nhanh liền đứng lên, hắn phủi phủi y phục rồi nói:
- Ta không sao. Chiếc đỉnh này không ngờ xung quanh lại có trận pháp bảo vệ, để ta tới thử lại lần nữa.
Trác Kha nói xong thì trong tay liền xuất hiện một thanh đại đao màu xanh, hắn lại một lần nữa chạy nhanh tới chỗ chiếc đỉnh màu đen kia, giống như lần trước, khi chỉ còn cách chiếc đỉnh vài trượng thì hắn lại nhảy lên sau đó bổ ra một đao.
Rầm!
Một tiếng rầm lớn vang lên, chỉ thấy một đao này của Trác Kha chỉ làm cho xung quanh chiếc đỉnh màu đen kia có chút gợn sóng rất nhanh rồi biến mất, sau đó Trác Kha lại một lần nữa bị đánh bay xuống dưới, lần này còn kèm theo cả một ngụm máu.
Trác Kha lần này khuân mặt đỏ bừng, hắn quay người lại rồi rống to:
- Chiếc đỉnh này không tầm thường, mọi người cùng ta đi lên công kích đỉnh này, ai lấy được thì là của người đó.
Theo lời Trác Kha vừa mới nói ra, vậy mà thật sự có một nhóm người theo hắn đi lên công kích chiếc đỉnh này, sau đó con số lại dần dần tăng lên. Thế nhưng sau tất cả, đám người tới công kích chiếc đỉnh màu đen này đều không ngoại lệ bị đánh rớt xuống dưới núi, ngay cả một chút tổn hại cũng không thể gây ra được.
Trác Kha đứng ở dưới chân núi nhìn lên, hắn tức giận nói:
- Bà ngoại nó, trận pháp bên ngoài chiếc đỉnh màu đen kia rốt cuộc là cái thứ gì, đánh mãi mà một chút hao tổn cũng không thấy.
Vô Danh nghe thế thì cũng chỉ lắc đầu cười không nói gì, theo hắn thấy thì điểm mấu chốt khiến chiếc đỉnh màu đen này không thể mang đi không phải là trận pháp bảo hộ bên ngoài. Trận pháp đó theo thời gian thì cũng có thể bị người ta phá hư, nếu nói chiếc đỉnh màu đen này còn ở đây là do có trận pháp đó bảo vệ thì quả thực không đúng. Mấu chốt là ở chỗ chiếc đỉnh màu đen này, nó phải có cái gì đặc biệt khiến người không thể mang đi.
Trác Kha thấy mình không có khả năng mang đi đỉnh này thì liền nói với Vô Danh:
- Trác Kha ta đối với đỉnh này vô duyên, theo ta thấy đỉnh này không phải cứ công kích hỏng trận pháp kia là có thể lấy đi, nó quả thực không tầm thường. Nếu Vô đạo hữu có bản lĩnh mà nói, vậy thì liền tới thử một phen sao. Ta xin rời đi trước.
Trác Kha nói ra lời này xong thì cũng liền rời đi, hắn cũng không tin Vô Danh có thủ đoạn gì có thể mang đi được chiếc đỉnh này, chính vì thế mà không cần nhìn xem Vô Danh có thủ đoạn gì thì hắn liền rời đi.
Mấy người theo lời Trác Kha nói ra công kích trận pháp thì cũng thấy không thể làm gì được chiếc đỉnh màu đen này, chẳng mấy chốc cũng lại rời đi hết. Trong Thiên Sơn Tông này có thể có nhiều đồ tốt, nếu bản thân đã không lấy được chiếc đỉnh này thì cớ chi tiêu tốn nhiều thời gian như vậy làm gì, chi bằng đi tìm vận may khác còn tốt hơn.
Vô Danh thấy những người mới tới đây gần như đã rời đi hết thì liền cười thầm ở trong lòng, hắn là cũng có một cách thử xem có thể mang đỉnh này đi hay không, nhưng có thể thành công hay không thì cũng phải thử trước đã.
Theo như hắn phán đoán, nếu đỉnh này đã có thể ở đây mà không bị người ta lấy đi thì nó nhất định phải có điểm đặc biệt nào đó, khiến cho những người tới đây chỉ có thể bó tay đi về. Nó ở lại Thiên Sơn Tông nhiều năm như vậy, thử hỏi trước đó có hay không từng có người đánh chủ ý qua, nhất định là rất nhiều. Mà những tông môn như Thiên Sơn Tông này cất giữ bảo vật kinh người như vậy, chắc chắc cũng bị không ít cường giả thời đó để mắt tới, vậy mà Thiên Sơn Tông vẫn còn, đỉnh màu đen này một chút xê dịch cũng không có, vậy chẳng phải nói đỉnh màu đen này vốn không thể mang đi hay sao.
Vô Danh hắn cũng rất muốn nhìn xem đỉnh này có thể hay không lấy đi, đỉnh này hắn muốn vậy thì không ít người dưới kia cũng muốn, hắn là muốn xem xem đám người kia muốn như thế nào mang đi.
Lúc đầu Vô Danh hắn vốn là muốn âm thầm tìm cách đem đi cái đỉnh này, thế nhưng hồng mông đạo vận đột nhiên dật tẩu, dẫn tới sự chú ý của nhiều người, khiến cho nơi này bây giờ có rất nhiều người nhận ra chiếc đỉnh lớn màu đen này, làm phá hỏng kế hoạch của hắn.
Lúc này tên nam tử thân hình cao lớn với bộ râu quai nón lúc trước hỏi Vô Danh có nhìn thấy bảo vật hay không lại nhìn chiếc đỉnh kia rồi nói:
- Đỉnh này quả thực không tầm thường, khí tức nó phát ra thật sự rất đặc biệt, nhưng không có cảm giác của năm tháng qua đi.
Nam tử râu quai nón này nói nửa đoạn thì ngừng, ánh mắt của hắn lại quét tới chỗ Vô Danh, nam tử râu quai nón cười nói:
- Vị đạo hữu này, ta tên là Trác Kha, không biết đạo hữu tên gọi là gì.
- Gặp qua Trác đạo hữu, ta tên Vô Danh.
Vô Danh nhìn nam tử râu quai nón tên Trác Kha đáp.
Trác Kha nghe vậy cũng là nở một nụ cười, hắn lúc này lại nhìn cái đỉnh màu đen to lớn kia rồi nói với Vô Danh:
- Thì ra là Vô đạo hữu, không biết Vô đạo hữu thấy đỉnh lớn màu đen kia thế nào, ta thấy vật này quả thực là không tầm thường a.
Trác Kha từ khi tới đây thì cũng đã nhìn thấy Vô Danh có chút thần bí, hắn tuy không nhìn thấy tu vi của Vô Danh thế nhưng tu vi của cô gái mặc áo trắng đằng sau Vô Danh thì lại có thể nhìn thấy, nàng là tu vi Nguyên Anh tầng một hậu kỳ, nhưng lại luôn đứng phía sau người thiếu niên trẻ tuổi kia, khiến cho Trác Kha hắn phải suy nghĩ.
Trác Kha đoán Vô Danh bề ngoài trẻ tuổi là thật, nhưng tu vi của Vô Danh chắc chắn cũng rất cao, nếu không cô gái xinh đẹp kia cũng không thể đứng sau lưng hắn tỏ ra bộ dáng nhu hòa như vậy được. Trác Kha hắn cũng rất để ý tới chiếc đỉnh màu đen, hắn mặc dù tu vi Nguyên Anh tầng ba nhưng lại không thấy tu vi của Vô Danh cao bao nhiêu, chính vì thế mà hắn cũng chỉ có thể dò hỏi thử một chút.
Vô Danh nghe vậy thì lại quay lại nhìn chiếc đỉnh màu đen kia một lúc rồi mới lại nhìn Trác Kha nói:
- Ta cũng giống Trác huynh, thấy đỉnh này quả thực không tầm thường. Thế nhưng đỉnh này có thể đứng sừng sững ở đây thì cũng đã chứng tỏ một điều, muốn mang nó đi cũng không phải mấy người chúng ta có thể lấy được.
Trác Kha nghe Vô Danh nói vậy thì cũng sờ cằm suy nghĩ một hồi, hắn cũng nghe ra ý của Vô Danh nói. Thế nhưng mà Trác Kha hắn cũng muốn thử một phen, nếu như thật sự không được thì hắn liền rời đi. Trác Kha nhìn Vô Danh nói:
- Vô đạo hữu nói rất phải, chiếc đỉnh màu đen này ở đất Thiên Sơn Tông nhiều năm như vậy mà không có người thầm thương trộm nhớ thì cũng quái lạ, nó còn có thể ở đây thì chắc chắn có điều đặc biệt khiến người không thể mang đi. Không biết Vô đạo hữu có hứng thú mang chiếc đỉnh này đi hay không, ta thế nhưng cũng rất muốn thử một phen a.
Vô Danh nghe Trác Kha nói vậy thì liền cười lớn, hắn hào sảng nói:
- Đỉnh màu đen này cũng không phải một người như tại hạ muốn mang đi thì mang đi, nếu như Trác huynh đã có nhã hứng như vậy, chi bằng hãy tới thử một phen. Ta quả thực cũng muốn nhìn xem đỉnh này có cái gì đặc biệt.
Trác Kha nghe Vô Danh nói vậy thì hai mắt lóe sáng, hắn lập tức ôm quyền nói:
- Được, nếu Vô đạo hữu đã mời, vậy ta liền không khách khí tới thử trước.
Trác Kha nói xong thì liền đạp lên trên dây xích đi thẳng tới phía trên đỉnh của ngọn núi. Chẳng mấy chốc liền muốn tới gần chiếc đỉnh này. Trác Kha ngay khi chỉ cách chiếc đỉnh lớn màu đen khoảng vài trượng thì liền tung người lên chạm vào chiếc đỉnh, thế nhưng ngay khi hắn sắp muốn chạm vào chiếc đỉnh này thì xung quanh liền có một đạo gợn sóng hiện ra, lập tức đánh bay Trác Kha xuống dưới chỗ chân núi, dừng lại ở phía trước Vô Danh chỉ có mấy bước chân.
Vô Danh thấy vậy thì cũng rất là kinh ngạc, không ngờ xung quanh chiếc đỉnh lớn màu đen này còn có trận pháp bảo vệ cao cấp như vậy, hắn vậy mà cũng không có nhìn ra. Thấy Trác Kha bị đánh xuống dưới chỗ này thì Vô Danh liền hỏi thăm một tiếng:
- Trác đạo hữu, ngươi không sao chứ.
Trác Kha sau khi bị đánh ngã xuống thì lại rất nhanh liền đứng lên, hắn phủi phủi y phục rồi nói:
- Ta không sao. Chiếc đỉnh này không ngờ xung quanh lại có trận pháp bảo vệ, để ta tới thử lại lần nữa.
Trác Kha nói xong thì trong tay liền xuất hiện một thanh đại đao màu xanh, hắn lại một lần nữa chạy nhanh tới chỗ chiếc đỉnh màu đen kia, giống như lần trước, khi chỉ còn cách chiếc đỉnh vài trượng thì hắn lại nhảy lên sau đó bổ ra một đao.
Rầm!
Một tiếng rầm lớn vang lên, chỉ thấy một đao này của Trác Kha chỉ làm cho xung quanh chiếc đỉnh màu đen kia có chút gợn sóng rất nhanh rồi biến mất, sau đó Trác Kha lại một lần nữa bị đánh bay xuống dưới, lần này còn kèm theo cả một ngụm máu.
Trác Kha lần này khuân mặt đỏ bừng, hắn quay người lại rồi rống to:
- Chiếc đỉnh này không tầm thường, mọi người cùng ta đi lên công kích đỉnh này, ai lấy được thì là của người đó.
Theo lời Trác Kha vừa mới nói ra, vậy mà thật sự có một nhóm người theo hắn đi lên công kích chiếc đỉnh này, sau đó con số lại dần dần tăng lên. Thế nhưng sau tất cả, đám người tới công kích chiếc đỉnh màu đen này đều không ngoại lệ bị đánh rớt xuống dưới núi, ngay cả một chút tổn hại cũng không thể gây ra được.
Trác Kha đứng ở dưới chân núi nhìn lên, hắn tức giận nói:
- Bà ngoại nó, trận pháp bên ngoài chiếc đỉnh màu đen kia rốt cuộc là cái thứ gì, đánh mãi mà một chút hao tổn cũng không thấy.
Vô Danh nghe thế thì cũng chỉ lắc đầu cười không nói gì, theo hắn thấy thì điểm mấu chốt khiến chiếc đỉnh màu đen này không thể mang đi không phải là trận pháp bảo hộ bên ngoài. Trận pháp đó theo thời gian thì cũng có thể bị người ta phá hư, nếu nói chiếc đỉnh màu đen này còn ở đây là do có trận pháp đó bảo vệ thì quả thực không đúng. Mấu chốt là ở chỗ chiếc đỉnh màu đen này, nó phải có cái gì đặc biệt khiến người không thể mang đi.
Trác Kha thấy mình không có khả năng mang đi đỉnh này thì liền nói với Vô Danh:
- Trác Kha ta đối với đỉnh này vô duyên, theo ta thấy đỉnh này không phải cứ công kích hỏng trận pháp kia là có thể lấy đi, nó quả thực không tầm thường. Nếu Vô đạo hữu có bản lĩnh mà nói, vậy thì liền tới thử một phen sao. Ta xin rời đi trước.
Trác Kha nói ra lời này xong thì cũng liền rời đi, hắn cũng không tin Vô Danh có thủ đoạn gì có thể mang đi được chiếc đỉnh này, chính vì thế mà không cần nhìn xem Vô Danh có thủ đoạn gì thì hắn liền rời đi.
Mấy người theo lời Trác Kha nói ra công kích trận pháp thì cũng thấy không thể làm gì được chiếc đỉnh màu đen này, chẳng mấy chốc cũng lại rời đi hết. Trong Thiên Sơn Tông này có thể có nhiều đồ tốt, nếu bản thân đã không lấy được chiếc đỉnh này thì cớ chi tiêu tốn nhiều thời gian như vậy làm gì, chi bằng đi tìm vận may khác còn tốt hơn.
Vô Danh thấy những người mới tới đây gần như đã rời đi hết thì liền cười thầm ở trong lòng, hắn là cũng có một cách thử xem có thể mang đỉnh này đi hay không, nhưng có thể thành công hay không thì cũng phải thử trước đã.
/306
|