Vô Danh nhìn bậc thang thứ bảy mươi với ánh mắt kiên định, một màn vừa rồi quá bất ngờ nên mới khiến cho hắn bị đánh bay xuống dưới đây. Hắn tin rằng chỉ cần bản thân có sự chuẩn bị trước thì hắn sẽ có thể trụ vững tại bậc thang thứ bảy mươi mà không bị quét xuống.
Vô Danh bản thân không có loại đan dược nào có thể giúp cho hắn chữa trị thức hải bị thương, cho nên hắn cũng không có sử dụng đan dược để hồi phục. Hắn bước chân không nhanh không chậm đi về phía bậc thang thứ bảy mươi, mỗi một bước của hắn đều hết sức nhẹ nhàng thong dong, không hề có một chút cản trở nào cả.
Bởi vì Vô Danh đã từng đi qua toàn bộ những bậc thang này, cho nên sau khi hắn lại một lần nữa bước lên thì đã không còn chút chướng ngại gì nữa. Những người còn đang công kích hộ trận phía dưới thấy bước chân của hắn nhẹ nhàng như đi trên đất bằng như vậy thì cũng có chút tiếc nuối:
- Ai da, hắn vậy mà không có chết a, giống như một chiêu vừa rồi không có ảnh hưởng gì tới hắn vậy.
- Người này thật là may mắn, ta nhìn thấy hắn rõ ràng bị một đạo ánh sáng đâm xuyên qua mi tâm, vậy mà cũng chỉ khiến cho hắn bị thương chút xíu như vậy, cũng không có lấy được cái mạng của hắn.
- Nếu như vừa nãy hắn thực sự chết đi, thì những bảo vật bên trong Liên Đao Tông chúng ta còn có thể chiếm được một ít, nhưng hắn lại không có chết, vậy chắc chắc chúng ta vào sau sẽ không có phần nữa.
Trong lúc Vô Danh vừa mới bị quét xuống từ trên bậc thang thứ bảy mươi sau đó lại đi lên thì lúc này Vũ Thủy Yên cũng đang chật vật chống đỡ ở bậc thang thứ hai mươi mốt.
Vũ Thủy Yên bây giờ sắc mặt cực kỳ không được tốt, cả người run lẩy bẩy đứng ở trên bậc thang thứ hai mươi mốt, phần áo phía trước đã nhuộm đỏ màu máu rồi. Vũ Thủy Yên leo tới bậc thang thứ hai mươi mốt này đã không biết phun ra bao nhiêu ngụm máu, nếu không phải trước đó được Vô Danh đưa cho khá nhiều đan dược chữa thương thì có lẽ nàng đã sớm không trụ nổi nữa.
Dù cả người bây giờ trông hết sức tiều tụy uể oải, thế nhưng đôi mắt của Vũ Thủy Yên lại sáng lạ thường, người khác nhìn vào sẽ có một loại cảm giác gì đó thật sâu xa.
Hai chân có chút run rẩy của Vũ Thủy Yên từ từ bước lên bậc thang thứ hai mươi hai, ngay khi nàng vừa mới bước lên thì từng luồng sát khí lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng liền ập tới. Dưới loại sát khí này, Vũ Thủy Yên cả người run lẩy bẩy không chút chống cự bị đánh bay xuống phía dưới ba bậc sau đó phun ra một ngụm máu.
- Phốc!
Vũ Thủy Yên ôm ngực nằm ở trên bậc thang thứ mười bảy sau đó phun ra một búng máu. Ánh mắt của Vũ Thủy Yên nhìn từ bên ngoài vào rõ ràng thấy đó là một đôi mắt sáng, thế nhưng lúc này Vũ Thủy Yên lại thấy trước mắt mình mờ mờ giống như có một tầng sương mỏng bay ngang qua.
Hai mắt của nàng hơi nheo lại nhìn về phía trước, ở đó nàng chỉ thấy một thân ảnh mờ nhạt đang bước từng bước lên trên bậc thang, nhìn dáng vẻ còn rất thong dong nhẹ nhàng, giống như không có chút trở ngại nào vậy.
Vũ Thủy Yên biết đó chính là Vô Danh đại ca, nhìn thân ảnh đó nhẹ nhàng bước lên phía trước mà nàng cũng không khỏi ngưỡng mộ, nàng ước gì mình cũng có thể nhẹ nhàng bước đi như thế. Nhưng bậc thang phía trước kia lại không cho phép nàng thực hiện điều đó.
Nhẹ nhàng đi lên bậc thang phía trước sao, điều đó thật chẳng dễ dàng chút nào. Tu luyện cũng giống như leo bậc thang, những bước đầu thì còn dễ dàng một chút, nhưng sau đó thì lại càng khó khăn hơn trước rất nhiều. Leo lên cao thì sẽ mệt mỏi, nhưng ở phía dưới thì lại quá tầm thường. Chỉ có thể chọn bước lên cao hơn hoặc tụt xuống phía dưới.
Tu luyện là một điều chưa bao giờ dễ dàng, nhưng nếu như bắt nàng chọn làm một kẻ tầm thường thì nàng chắc chắn sẽ không phục. Là một người thường, trăm năm chớp mắt sẽ đi qua, cuối cùng trước lúc lâm chung nhìn lại thì sẽ chẳng còn gì. Nhân sinh như ảo mộng, đó há lại có thể là ý nghĩa nhân sinh một đời lâu nay vẫn tìm kiếm hay sao. Cả một đời không ngừng tranh đấu, không ngừng lỗ lực, vậy mà cuối cùng chết đi lại chẳng có gì mang theo được, thật đang buồn thay, đó sao lại có thể là ý nghĩa của sinh mệnh con người.
Tu luyện vốn là một điều siêu thường, vĩnh viễn thoát khỏi những câu thúc nơi xã hội người thường. Chính vì nó là một điều siêu thường, cho nên tu luyện chưa bao giờ là một điều dễ dàng cả, tu luyện thì phải chịu khổ, chỉ có không ngừng chịu khổ thì mới có thể nâng cao thực lực của bản thân. Nếu như tu luyện là một điều dễ dàng, cứ tu luyện là đến, cứ tu luyện là đến, chẳng có chút khó khăn gì, vậy còn có thể gọi là tu luyện được hay sao, làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra chứ.
Nếu như một chút khổ sở này mà cũng không thể nào chịu được, vậy cũng đừng tu luyện làm gì nữa. Vũ Thủy Yên cắn chặt hai hàm răng đã ngập tràn máu tươi, nàng nhất định phải vượt qua được, nhất định một chút đau đớn này có thể chịu đựng được.
Nhìn Vô Danh đại ca bước từng bước thật dễ dàng, nhưng có thể làm được như vậy thì trước đó chắc chắn phải là một sự lỗ lực không ngừng nghỉ, là một quãng thời gian khó khăn kéo dài. Vũ Thủy Yên nghĩ, nếu nàng muốn có thể nhẹ nhàng bước đi, vậy chỉ có thể là không ngừng lỗ lực mà thôi.
Là người, thì chắc chắn ai ai cũng sẽ có những lúc gặp khó khăn hay thất bại, nhưng nếu có thể dũng cảm bước tiếp thì khi chúng ta quay đầu nhìn lại sẽ thấy nó không có khó khăn như ta nghĩ, chỉ cần cắn răng là có thể vượt qua được. Chỉ cần không để bản thân thụt lùi lại phía sau, thì dù có đứng im vẫn là đang không ngừng bước về phía trước.
Vũ Thủy Yên đưa tay lên mặt quẹt ngang một cái lau đi vết máu ở trên mặt, sau đó hai tay siết chặt lại đỡ cả người đứng lên, đôi chân mặc dù vẫn còn có chút run rẩy, nhưng sau đó đã có thể đứng vững vàng trở lại.
Vũ Thủy Yên lại tiếp tục đi về phía trước, đi về bậc thang thứ hai mươi hai. Lại một búng máu bắn ra, Vũ Thủy Yên lại bị bậc thang thứ hai mươi hai quét xuống phía dưới không chút phản kháng. Thế nhưng từ đôi mắt của nàng lúc này có thể thấy được, nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế, thất bại thì có thể làm lại, chỉ cần cắn răng là có thể vượt qua được.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Vũ Thủy Yên lại tiếp tục bị bậc thang thứ hai mươi hai quét xuống, mặc cho nàng có tiếp tục xông lên thì kết quả chờ đợi cũng chẳng hề thay đổi. Mặc dù vậy, Vũ Thủy Yên vẫn tiếp tục tiến lên, nàng vẫn có thể cảm nhận trong đó ý cảnh, chỉ cần nàng lĩnh ngộ được thì có thể đi tới bậc thang tiếp theo.
- Tiểu nữ kia thật là cứng đầu, bậc thang kia nếu đã không thể vượt qua, vậy thì đi xuống là được rồi, việc gì mà cứ phải liều mạng như vậy chứ.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nghĩ trước khi tiểu nha đầu đó có thể đứng vững ở bậc thang thứ hai mươi hai thì đã tuyệt khí bỏ mình rồi.
- Tiểu nha đầu này, ý chí kiên cường đó quả thực rất là giống ta, chỉ tiếc là không đủ tỉnh táo, thực lực của bản thân có hạn vậy mà cứ lao đầu lên giống như con thiêu thân. Có khi chết rồi mới giật mình tỉnh ngộ a.
Những người đang công kích hộ trận phía dưới, nhìn thấy hành động của Vũ Thủy Yên mà không ngừng lắc đầu, ai cũng cho rằng đó là đang tự tìm đường chết, là thiếu thông minh.
Vô Danh lúc này lại một lần nữa đứng ở phía trước bậc thang thứ bảy mươi, tuy nhiên hắn vẫn chưa có bước lên. Nhắm mắt một hồi lâu, Vô Danh mới thở ra một hơi sau đó bước lên trên bậc thang thứ bảy mươi.
Vô Danh lần này đã có chuẩn bị kĩ lưỡng, hắn sẽ lại không để bản thân mình rơi vào tình thế bị động giống như lúc trước nữa. Hắn tin tưởng lần này bản thân có thể giữ mình vững vàng.
Vô Danh hai chân đặt lên trên bậc thang thứ bảy mươi, thế nhưng cũng không có điều gì xảy ra, Vô Danh biết sự yên lặng nhất thời này chỉ là ngụy trang, hắn đã trúng kế một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai ngu ngốc như vậy bị quét xuống một lần nữa.
Vô Danh hai mắt nhắm lại, toàn thân bất động, hắn đang tập trung cảm nhận xung quanh bản thân, chỉ cần một động tĩnh nhỏ đều có thể bị hắn phát hiện ra.
- Xuất hiện rồi.
Vô Danh thì thào một tiếng. Đúng lúc này, phía trước người Vô Danh có một điểm hồng quang lóe lên, sau đó một thanh loan đao màu đỏ lao với tốc độ cực nhanh phóng về phía hắn.
Vô Danh lần này không có tránh né thanh loan đao đánh tới mà để nó bay thẳng vào trong mi tâm của mình, còn hắn thì toàn bộ tinh lực đều tập trung ở bên trong thức hải, chủ động tạo ra một tấm màn chắn ngăn chặn thanh loan đao kia đánh vào.
Y như rằng, thanh loan đao kia sau khi xuyên qua mi tâm của Vô Danh cũng không để lại cho hắn nửa điểm vết thương. Ngược lại nó bây giờ lại xuất hiện ở trong thức hải của Vô Danh, sau đó kéo theo một đạo hồng mang mờ nhạt chém xuống.
- ẦM…ẦM..ẦM…
Thanh loan đao kia vừa mới chém xuống thì ngay lập tức đụng vào những tấm màn chắn được ngưng tụ từ thần niệm dày đặc của Vô Danh. Tuy nhiên sau khi thanh loan đao kia chém vào thì những tấm màn chắn đó liên tiếp bị đánh cho vỡ vụn thành từng mảnh, tạo ra từng đợt rung động bên trong thức hải của Vô Danh.
Khuân mặt của Vô Danh hơi nhăn lại, bởi vì tấm màn được ngưng tụ từ thần niệm của hắn không ngừng bị thanh loan đao kia chém vỡ cho nên hắn cũng cảm thấy đầu có chút đau.
Mỗi khi có một tấm màn chắn mỏng vỡ ra thì thanh loan đao kia cũng ảm đạm đi một phần. Cuối cùng rầm một tiếng, sau khi đã phá tan tấm màn chắn mỏng manh cuối cùng thì thanh loan đao cũng từ từ biến mất, không thể gây ra một chút thương tổn nào đối với Vô Danh cả.
Vô Danh bản thân không có loại đan dược nào có thể giúp cho hắn chữa trị thức hải bị thương, cho nên hắn cũng không có sử dụng đan dược để hồi phục. Hắn bước chân không nhanh không chậm đi về phía bậc thang thứ bảy mươi, mỗi một bước của hắn đều hết sức nhẹ nhàng thong dong, không hề có một chút cản trở nào cả.
Bởi vì Vô Danh đã từng đi qua toàn bộ những bậc thang này, cho nên sau khi hắn lại một lần nữa bước lên thì đã không còn chút chướng ngại gì nữa. Những người còn đang công kích hộ trận phía dưới thấy bước chân của hắn nhẹ nhàng như đi trên đất bằng như vậy thì cũng có chút tiếc nuối:
- Ai da, hắn vậy mà không có chết a, giống như một chiêu vừa rồi không có ảnh hưởng gì tới hắn vậy.
- Người này thật là may mắn, ta nhìn thấy hắn rõ ràng bị một đạo ánh sáng đâm xuyên qua mi tâm, vậy mà cũng chỉ khiến cho hắn bị thương chút xíu như vậy, cũng không có lấy được cái mạng của hắn.
- Nếu như vừa nãy hắn thực sự chết đi, thì những bảo vật bên trong Liên Đao Tông chúng ta còn có thể chiếm được một ít, nhưng hắn lại không có chết, vậy chắc chắc chúng ta vào sau sẽ không có phần nữa.
Trong lúc Vô Danh vừa mới bị quét xuống từ trên bậc thang thứ bảy mươi sau đó lại đi lên thì lúc này Vũ Thủy Yên cũng đang chật vật chống đỡ ở bậc thang thứ hai mươi mốt.
Vũ Thủy Yên bây giờ sắc mặt cực kỳ không được tốt, cả người run lẩy bẩy đứng ở trên bậc thang thứ hai mươi mốt, phần áo phía trước đã nhuộm đỏ màu máu rồi. Vũ Thủy Yên leo tới bậc thang thứ hai mươi mốt này đã không biết phun ra bao nhiêu ngụm máu, nếu không phải trước đó được Vô Danh đưa cho khá nhiều đan dược chữa thương thì có lẽ nàng đã sớm không trụ nổi nữa.
Dù cả người bây giờ trông hết sức tiều tụy uể oải, thế nhưng đôi mắt của Vũ Thủy Yên lại sáng lạ thường, người khác nhìn vào sẽ có một loại cảm giác gì đó thật sâu xa.
Hai chân có chút run rẩy của Vũ Thủy Yên từ từ bước lên bậc thang thứ hai mươi hai, ngay khi nàng vừa mới bước lên thì từng luồng sát khí lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng liền ập tới. Dưới loại sát khí này, Vũ Thủy Yên cả người run lẩy bẩy không chút chống cự bị đánh bay xuống phía dưới ba bậc sau đó phun ra một ngụm máu.
- Phốc!
Vũ Thủy Yên ôm ngực nằm ở trên bậc thang thứ mười bảy sau đó phun ra một búng máu. Ánh mắt của Vũ Thủy Yên nhìn từ bên ngoài vào rõ ràng thấy đó là một đôi mắt sáng, thế nhưng lúc này Vũ Thủy Yên lại thấy trước mắt mình mờ mờ giống như có một tầng sương mỏng bay ngang qua.
Hai mắt của nàng hơi nheo lại nhìn về phía trước, ở đó nàng chỉ thấy một thân ảnh mờ nhạt đang bước từng bước lên trên bậc thang, nhìn dáng vẻ còn rất thong dong nhẹ nhàng, giống như không có chút trở ngại nào vậy.
Vũ Thủy Yên biết đó chính là Vô Danh đại ca, nhìn thân ảnh đó nhẹ nhàng bước lên phía trước mà nàng cũng không khỏi ngưỡng mộ, nàng ước gì mình cũng có thể nhẹ nhàng bước đi như thế. Nhưng bậc thang phía trước kia lại không cho phép nàng thực hiện điều đó.
Nhẹ nhàng đi lên bậc thang phía trước sao, điều đó thật chẳng dễ dàng chút nào. Tu luyện cũng giống như leo bậc thang, những bước đầu thì còn dễ dàng một chút, nhưng sau đó thì lại càng khó khăn hơn trước rất nhiều. Leo lên cao thì sẽ mệt mỏi, nhưng ở phía dưới thì lại quá tầm thường. Chỉ có thể chọn bước lên cao hơn hoặc tụt xuống phía dưới.
Tu luyện là một điều chưa bao giờ dễ dàng, nhưng nếu như bắt nàng chọn làm một kẻ tầm thường thì nàng chắc chắn sẽ không phục. Là một người thường, trăm năm chớp mắt sẽ đi qua, cuối cùng trước lúc lâm chung nhìn lại thì sẽ chẳng còn gì. Nhân sinh như ảo mộng, đó há lại có thể là ý nghĩa nhân sinh một đời lâu nay vẫn tìm kiếm hay sao. Cả một đời không ngừng tranh đấu, không ngừng lỗ lực, vậy mà cuối cùng chết đi lại chẳng có gì mang theo được, thật đang buồn thay, đó sao lại có thể là ý nghĩa của sinh mệnh con người.
Tu luyện vốn là một điều siêu thường, vĩnh viễn thoát khỏi những câu thúc nơi xã hội người thường. Chính vì nó là một điều siêu thường, cho nên tu luyện chưa bao giờ là một điều dễ dàng cả, tu luyện thì phải chịu khổ, chỉ có không ngừng chịu khổ thì mới có thể nâng cao thực lực của bản thân. Nếu như tu luyện là một điều dễ dàng, cứ tu luyện là đến, cứ tu luyện là đến, chẳng có chút khó khăn gì, vậy còn có thể gọi là tu luyện được hay sao, làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra chứ.
Nếu như một chút khổ sở này mà cũng không thể nào chịu được, vậy cũng đừng tu luyện làm gì nữa. Vũ Thủy Yên cắn chặt hai hàm răng đã ngập tràn máu tươi, nàng nhất định phải vượt qua được, nhất định một chút đau đớn này có thể chịu đựng được.
Nhìn Vô Danh đại ca bước từng bước thật dễ dàng, nhưng có thể làm được như vậy thì trước đó chắc chắn phải là một sự lỗ lực không ngừng nghỉ, là một quãng thời gian khó khăn kéo dài. Vũ Thủy Yên nghĩ, nếu nàng muốn có thể nhẹ nhàng bước đi, vậy chỉ có thể là không ngừng lỗ lực mà thôi.
Là người, thì chắc chắn ai ai cũng sẽ có những lúc gặp khó khăn hay thất bại, nhưng nếu có thể dũng cảm bước tiếp thì khi chúng ta quay đầu nhìn lại sẽ thấy nó không có khó khăn như ta nghĩ, chỉ cần cắn răng là có thể vượt qua được. Chỉ cần không để bản thân thụt lùi lại phía sau, thì dù có đứng im vẫn là đang không ngừng bước về phía trước.
Vũ Thủy Yên đưa tay lên mặt quẹt ngang một cái lau đi vết máu ở trên mặt, sau đó hai tay siết chặt lại đỡ cả người đứng lên, đôi chân mặc dù vẫn còn có chút run rẩy, nhưng sau đó đã có thể đứng vững vàng trở lại.
Vũ Thủy Yên lại tiếp tục đi về phía trước, đi về bậc thang thứ hai mươi hai. Lại một búng máu bắn ra, Vũ Thủy Yên lại bị bậc thang thứ hai mươi hai quét xuống phía dưới không chút phản kháng. Thế nhưng từ đôi mắt của nàng lúc này có thể thấy được, nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế, thất bại thì có thể làm lại, chỉ cần cắn răng là có thể vượt qua được.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Vũ Thủy Yên lại tiếp tục bị bậc thang thứ hai mươi hai quét xuống, mặc cho nàng có tiếp tục xông lên thì kết quả chờ đợi cũng chẳng hề thay đổi. Mặc dù vậy, Vũ Thủy Yên vẫn tiếp tục tiến lên, nàng vẫn có thể cảm nhận trong đó ý cảnh, chỉ cần nàng lĩnh ngộ được thì có thể đi tới bậc thang tiếp theo.
- Tiểu nữ kia thật là cứng đầu, bậc thang kia nếu đã không thể vượt qua, vậy thì đi xuống là được rồi, việc gì mà cứ phải liều mạng như vậy chứ.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nghĩ trước khi tiểu nha đầu đó có thể đứng vững ở bậc thang thứ hai mươi hai thì đã tuyệt khí bỏ mình rồi.
- Tiểu nha đầu này, ý chí kiên cường đó quả thực rất là giống ta, chỉ tiếc là không đủ tỉnh táo, thực lực của bản thân có hạn vậy mà cứ lao đầu lên giống như con thiêu thân. Có khi chết rồi mới giật mình tỉnh ngộ a.
Những người đang công kích hộ trận phía dưới, nhìn thấy hành động của Vũ Thủy Yên mà không ngừng lắc đầu, ai cũng cho rằng đó là đang tự tìm đường chết, là thiếu thông minh.
Vô Danh lúc này lại một lần nữa đứng ở phía trước bậc thang thứ bảy mươi, tuy nhiên hắn vẫn chưa có bước lên. Nhắm mắt một hồi lâu, Vô Danh mới thở ra một hơi sau đó bước lên trên bậc thang thứ bảy mươi.
Vô Danh lần này đã có chuẩn bị kĩ lưỡng, hắn sẽ lại không để bản thân mình rơi vào tình thế bị động giống như lúc trước nữa. Hắn tin tưởng lần này bản thân có thể giữ mình vững vàng.
Vô Danh hai chân đặt lên trên bậc thang thứ bảy mươi, thế nhưng cũng không có điều gì xảy ra, Vô Danh biết sự yên lặng nhất thời này chỉ là ngụy trang, hắn đã trúng kế một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai ngu ngốc như vậy bị quét xuống một lần nữa.
Vô Danh hai mắt nhắm lại, toàn thân bất động, hắn đang tập trung cảm nhận xung quanh bản thân, chỉ cần một động tĩnh nhỏ đều có thể bị hắn phát hiện ra.
- Xuất hiện rồi.
Vô Danh thì thào một tiếng. Đúng lúc này, phía trước người Vô Danh có một điểm hồng quang lóe lên, sau đó một thanh loan đao màu đỏ lao với tốc độ cực nhanh phóng về phía hắn.
Vô Danh lần này không có tránh né thanh loan đao đánh tới mà để nó bay thẳng vào trong mi tâm của mình, còn hắn thì toàn bộ tinh lực đều tập trung ở bên trong thức hải, chủ động tạo ra một tấm màn chắn ngăn chặn thanh loan đao kia đánh vào.
Y như rằng, thanh loan đao kia sau khi xuyên qua mi tâm của Vô Danh cũng không để lại cho hắn nửa điểm vết thương. Ngược lại nó bây giờ lại xuất hiện ở trong thức hải của Vô Danh, sau đó kéo theo một đạo hồng mang mờ nhạt chém xuống.
- ẦM…ẦM..ẦM…
Thanh loan đao kia vừa mới chém xuống thì ngay lập tức đụng vào những tấm màn chắn được ngưng tụ từ thần niệm dày đặc của Vô Danh. Tuy nhiên sau khi thanh loan đao kia chém vào thì những tấm màn chắn đó liên tiếp bị đánh cho vỡ vụn thành từng mảnh, tạo ra từng đợt rung động bên trong thức hải của Vô Danh.
Khuân mặt của Vô Danh hơi nhăn lại, bởi vì tấm màn được ngưng tụ từ thần niệm của hắn không ngừng bị thanh loan đao kia chém vỡ cho nên hắn cũng cảm thấy đầu có chút đau.
Mỗi khi có một tấm màn chắn mỏng vỡ ra thì thanh loan đao kia cũng ảm đạm đi một phần. Cuối cùng rầm một tiếng, sau khi đã phá tan tấm màn chắn mỏng manh cuối cùng thì thanh loan đao cũng từ từ biến mất, không thể gây ra một chút thương tổn nào đối với Vô Danh cả.
/306
|