Vô Danh nhìn một kiếm kia mà Vũ Thủy Yên thi triển ra thì không khỏi lắc đầu, một kiếm này đánh ra cũng chỉ là nhìn cho đẹp mà thôi, đến ngay cả vết kiếm còn không có lưu lại trong không trung thì làm sao có thể đem ra chiến đấu.
Hắn thấy một kiếm này nếu như mà đem ra đánh với mấy tu sĩ yếu hơn thì còn có khả năng chiến thắng, chứ nếu như một chiêu kiếm rích rắc vừa rồi mà đánh với tu sĩ cùng cấp bậc hoặc hơn cấp thì đúng là trò cười. Ngay cả bước đầu tiên là lưu lại vết kiếm trong không trung còn không có làm được thì còn luyện kiếm gì đầy.
Cũng chỉ có thể trách Vũ Thủy Yên luyện kiếm không tinh, lại cũng không có sư phụ chỉ dạy, nếu không làm sao một kiếm kia thi triển ra cũng chỉ để nhìn cho đẹp.
Khi sử dụng kiếm hay món pháp bảo nào khác thì cấp độ đầu tiên phải làm được chính là lưu lại vết kiếm vừa mới đánh ra chứ không phải vừa thi triển xong là đã biến mất, bước tiếp theo chính là ngưng tụ kiếm mang sau đó bước cuối cùng chính là ngưng tụ ra kiếm thế.
Vũ Thủy Yên một chiêu vừa rồi đánh ra cũng còn chưa có đạt tới cái cảnh giới đầu tiên, cánh cửa của kiếm đạo còn xa xa chưa có sờ được. Nhớ lại hắn lúc trước học được Hàn Lệ đạo uy lực cực kì mạnh mẽ, vậy mà khi hắn xem miếng ngọc giản nói về đao đạo của Mộng Tuân thì cũng chỉ có thể cay đắng chấp nhận trình độ đao ý ý cảnh của bản thân chị ở mức độ nhập môn. Vậy một kiếm kia của Vũ Thủy Yên được tính là cái gì đầy.
Một kiếm vừa rồi của Vũ Thuỷ Yên bất quá cũng chỉ là kiếm kỹ hết sức bình thường, muốn đạt tới cảnh giới kiếm ý thì vẫn còn xa, mà sau khi học được kiếm ý thì còn có năm cái cấp bậc ý cảnh là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, tụ thế.
Vô Danh nghĩ có lẽ mình lên để cho Vũ Thuỷ Yên ở đây luyện tập thêm một đoạn thời gian nữa, đợi đến khi Vũ Thuỷ Yên hình thành được kiếm mang thì lúc đó mới có thể tiếp tục ra ngoài lăn lộn trong chiến trường cổ.
Vũ Thuỷ Yên sau khi đánh ra một chiêu này thì cũng khá là hài lòng, đúng lúc này nàng nhìn thấy Vô Danh đang đi tới chỗ mình. Vũ Thuỷ Yên vừa cười vừa vẫy tay chào Vô Danh:
- Vô Danh đại ca, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu đáp lại một tiếng. Vũ Thuỷ Yên lúc này lại hướng Vô Danh hỏi:
- Vô Danh đại ca, huynh thấy một kiếm vừa rồi của muội luyện có tốt không.
Vô Danh nghe vậy thì liền đáp:
- Muội thực sự muốn nghe ta nhận xét sao??
Vũ Thuỷ Yên nhìn Vô Danh rồi gật đầu liên tục. Lúc này Vô Danh mới từ tốn nói:
- Một kiếm vừa rồi của muội đánh ra còn không thể lưu lại vết kiếm trên không trung. Một kiếm này hoàn toàn chỉ để múa cho đẹp, nếu như lâm trận chiến đấu thì không có bất kể tác dụng gì.
Vũ Thuỷ Yên nghe vậy thì mặt mũi méo xệch, Vô Danh đại ca nói ra lời này quả thực là khiến nàng bị tổn thương nghiêm trọng a.
- Tại sao huynh nói một kiếm của muội vừa rồi chỉ để múa cho đẹp, muội cũng là đã luyện một kiếm này suốt một tháng rồi a, lúc chiến đấu với thú triều cũng rất là mạnh mẽ, sao có thể nói là chỉ múa cho đẹp được.
Vô Danh nghe vậy thì xém nữa cười to, hắn vẫn là rất từ tốn giải thích cho Vũ Thuỷ Yên:
- Muội thấy một kiếm đó mạnh nhưng ta lại không hề thấy như vậy. Theo ta thì ngay cả cảnh giới đầu tiên của luyện kiếm muội còn chưa có chạm tới. Kiếm đó đem ra giết mấy con yêu thú thì còn được, nếu như thật sự đánh nhau với người ta thì muội không có phần thắng.
Vô Danh nói xong thì liền lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái ngọc giản, trong ngọc giản này chính là cảm ngộ về đao ý ý cảnh mà hắn sao chép lại từ miếng ngọc giản Đao Tâm kia. Mặc dù là đao ý ý cảnh nhưng người luyện kiếm hay luyện thương cũng vẫn có thể sử dụng được, bởi vì chung quy nó đều là cảm ngộ về ý cảnh, dù là luyện loại vũ khí nào thì cũng vậy thôi.
Vô Danh đưa miếng ngọc giản cho Vũ Thuỷ Yên rồi nói:
- Miếng ngọc giản này có thể giúp muội nâng cao trình độ kiếm pháp của muội. Hảo hảo tu luyện.
- À, còn nữa. Một tháng nay muội đừng có quấy rầy ta tu luyện, cũng đừng có đến tìm ta kiếm chuyện. Những gì muội cần đều ở trong miếng ngọc giản đó, tận dụng thời gian một tháng này tu luyện cho tốt đi.
Vũ Thuỷ Yên nhận lấy miếng ngọc giản sau đó gật đầu đáp:
- Muội nhớ rồi Vô Danh đại ca, muội sẽ luyện kiếm thật tốt, cũng sẽ không quấy rầy huynh tu luyện.
Vô Danh sau đó liền quay trở lại phòng của mình, hắn muốn tận dụng thời gian một tháng này để tu luyện. Trong chiến trường cổ này chắc chắn là có rất nhiều thiên tài từ các nơi đến tham gia, tu vi các dạng đều có, hắn phải mau chóng tăng lên thực lực của mình mới được. Một tháng này hắn phải tận dụng thời gian tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, chỉ cần đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì hắn không còn phải lo lắng gì cả.
Vô Danh vừa mới vào trong phòng thì lập tức liền tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn, hắn lại tiếp tục lấy cực phẩm tiên linh mạch ra tu luyện. Ngoài ra Vô Danh còn ném ra xung quanh người hắn một triệu linh thạch thượng phẩm.
Một triệu linh thạch thượng phẩm này vừa mới được Vô Danh ném ra thì ngay lập tức liền vỡ vụn sau đó hoá thành sương mù bị Vô Danh vận chuyển Vô Cực Quyết cuốn đi vào bên trong Vũ Trụ mạch lạc.
Linh khí xung quanh Vô Danh bây giờ quá mức đậm đặc, hắn cảm giác giống như thật sự có những dòng nước lũ liên miên chảy vào bên trong cơ thể, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều mở rộng ra rồi cuốn toàn bộ linh khí xung quanh vào bên trong Vũ Trụ mạch lạc của hắn.
Cả người Vô Danh cảm thấy nóng bừng, linh khí được Vũ Trụ mạch lạc cuốn vào trong đang không ngừng cô đọng lại. Đại chu thiên liên tục được tự động vận chuyển, kinh mạch cũng nhờ việc chân nguyên chảy qua mà không ngừng mở rộng ra, kinh mạch cũng trở nên cứng cáp hơn.
Trong cơ thể của Võ Danh bây giờ có vô số kinh mạch nhiều không kể xiết, tại mỗi một bộ phận cơ thể đều có kinh mạch ngang dọc giao nhau, ngay cả huyết quản cũng chính là như vậy, không chỗ nào là không có kinh mạch giao nhau.
Nếu dùng mắt thường thì không thể nào nhìn thấy được những đường kinh mạch này, chỉ có dùng thần niệm quét sâu xuống thì mới có thể bắt đầu nhìn thấy được. Các vị trí nội tạng cũng có kinh mạạch giao nhau khiến cho tất cả các bộ phận bên trong thân thể đều được nối lại với nhau thành một khối hoàn chỉnh. Nhưng những đường kinh mạch này có rất nhiều chỗ đã bị tắc nghẽn lại, phải trải qua thời gian tu luyện lâu dài nó mới có thể từ từ được đánh thông ra. Để có thể đánh thông được toàn bộ số kinh mạch bên trong cơ thể thì có lẽ cần phải có thời gian mấy chục vạn năm tu luyện mới có thể làm được, hoặc có khi còn phải mất nhiều thời gian hơn thế.
Các đường kinh mạch trong cơ thể của Vô Danh bây giờ đang không ngừng được đả thông và nới rộng ra, không những thế những đường kinh mạch này cũng được đánh cho thằng ra sau đó bắt đầu nối liền lại với nhau.
Chân nguyên của Vô Danh đang được Vũ Trụ mạch lạc liên tục cô đọng lại, mật độ càng lúc càng trở lên dày đặc, chỗ chân nguyên này sau khi quay vào bên trong đan điền của hắn thì thật giống như rơi vào trong vũ trụ vô biên vô tế. Nhưng nhờ có linh khí nồng đậm tới mức sắp bão hòa ở đây mà khoảng cách đó đang được rút ngắn lại, tu vi của Vô Danh đang tăng lên một cách chậm rãi.
Gần hai tháng bên trong thế giới hỗn độn thì tu vi của Vô Danh đã tăng lên tới Kim Đan tầng chín trung kỳ rồi, và tu vi của hắn vẫn có dấu hiệu tiếp tục tăng lên.
Năm tháng bên trong thế giới hỗn độn trôi qua, tu vi của Vô Danh đã tăng lên tới Kim Đan tầng chín hậu kỳ. Chỉ với tốc độ này thì có lẽ chỉ trong vòng vài tháng nữa hắn sẽ đạt tới cấp độ Kim Đan viên mãn.
Mười tháng bên trong thế giới hỗn độn rốt cục cũng đã trôi qua, lúc này tu vi của Vô Danh đã đạt tới Kim Đan viên mãn rồi. Đồng thời một triệu thương phẩm linh thạch cũng đã bị hắn toàn bộ hấp thu, thế nhưng tu vi của hắn vẫn còn cách rất xa mới có thể chạm tới cảnh giới Nguyên Anh. Vô Danh thấy cực phẩm tiên linh mạch của hắn đã bị ngắn đi hai trượng nữa rồi, trong lòng hắn không khỏi có chút xót của. Hắn tu luyện chính là cần quá nhiều tài nguyên.
Vô Danh đưa tay cuộn cực phẩm tiên linh mạch lại sau đó liền rời khỏi bên trong thế giới hỗn độn. Hắn vừa ra bên ngoài thì lập tức đi ra bên ngoài thành, nếu như hắn còn chậm chân ở lại trong thành thì có lẽ toà thành này cũng bị lôi kiếp đánh thành phế tích mất thôi.
- Rầm! Rầm!
Vô Danh vừa mới xuất hiện ở bên ngoài chiến trường cổ thì có tiếng sấm đánh rầm rầm, lôi kiếp của hắn đã muốn rơi xuống rồi.
Vô Danh bây giờ chỉ có thể co giò chạy thật nhanh tìm một chỗ để độ lôi kiếp Nguyên Anh, hắn phải tìm một chỗ có thể tu luyện để độ lôi kiếp lần này.
Hắn thấy một kiếm này nếu như mà đem ra đánh với mấy tu sĩ yếu hơn thì còn có khả năng chiến thắng, chứ nếu như một chiêu kiếm rích rắc vừa rồi mà đánh với tu sĩ cùng cấp bậc hoặc hơn cấp thì đúng là trò cười. Ngay cả bước đầu tiên là lưu lại vết kiếm trong không trung còn không có làm được thì còn luyện kiếm gì đầy.
Cũng chỉ có thể trách Vũ Thủy Yên luyện kiếm không tinh, lại cũng không có sư phụ chỉ dạy, nếu không làm sao một kiếm kia thi triển ra cũng chỉ để nhìn cho đẹp.
Khi sử dụng kiếm hay món pháp bảo nào khác thì cấp độ đầu tiên phải làm được chính là lưu lại vết kiếm vừa mới đánh ra chứ không phải vừa thi triển xong là đã biến mất, bước tiếp theo chính là ngưng tụ kiếm mang sau đó bước cuối cùng chính là ngưng tụ ra kiếm thế.
Vũ Thủy Yên một chiêu vừa rồi đánh ra cũng còn chưa có đạt tới cái cảnh giới đầu tiên, cánh cửa của kiếm đạo còn xa xa chưa có sờ được. Nhớ lại hắn lúc trước học được Hàn Lệ đạo uy lực cực kì mạnh mẽ, vậy mà khi hắn xem miếng ngọc giản nói về đao đạo của Mộng Tuân thì cũng chỉ có thể cay đắng chấp nhận trình độ đao ý ý cảnh của bản thân chị ở mức độ nhập môn. Vậy một kiếm kia của Vũ Thủy Yên được tính là cái gì đầy.
Một kiếm vừa rồi của Vũ Thuỷ Yên bất quá cũng chỉ là kiếm kỹ hết sức bình thường, muốn đạt tới cảnh giới kiếm ý thì vẫn còn xa, mà sau khi học được kiếm ý thì còn có năm cái cấp bậc ý cảnh là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, tụ thế.
Vô Danh nghĩ có lẽ mình lên để cho Vũ Thuỷ Yên ở đây luyện tập thêm một đoạn thời gian nữa, đợi đến khi Vũ Thuỷ Yên hình thành được kiếm mang thì lúc đó mới có thể tiếp tục ra ngoài lăn lộn trong chiến trường cổ.
Vũ Thuỷ Yên sau khi đánh ra một chiêu này thì cũng khá là hài lòng, đúng lúc này nàng nhìn thấy Vô Danh đang đi tới chỗ mình. Vũ Thuỷ Yên vừa cười vừa vẫy tay chào Vô Danh:
- Vô Danh đại ca, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu đáp lại một tiếng. Vũ Thuỷ Yên lúc này lại hướng Vô Danh hỏi:
- Vô Danh đại ca, huynh thấy một kiếm vừa rồi của muội luyện có tốt không.
Vô Danh nghe vậy thì liền đáp:
- Muội thực sự muốn nghe ta nhận xét sao??
Vũ Thuỷ Yên nhìn Vô Danh rồi gật đầu liên tục. Lúc này Vô Danh mới từ tốn nói:
- Một kiếm vừa rồi của muội đánh ra còn không thể lưu lại vết kiếm trên không trung. Một kiếm này hoàn toàn chỉ để múa cho đẹp, nếu như lâm trận chiến đấu thì không có bất kể tác dụng gì.
Vũ Thuỷ Yên nghe vậy thì mặt mũi méo xệch, Vô Danh đại ca nói ra lời này quả thực là khiến nàng bị tổn thương nghiêm trọng a.
- Tại sao huynh nói một kiếm của muội vừa rồi chỉ để múa cho đẹp, muội cũng là đã luyện một kiếm này suốt một tháng rồi a, lúc chiến đấu với thú triều cũng rất là mạnh mẽ, sao có thể nói là chỉ múa cho đẹp được.
Vô Danh nghe vậy thì xém nữa cười to, hắn vẫn là rất từ tốn giải thích cho Vũ Thuỷ Yên:
- Muội thấy một kiếm đó mạnh nhưng ta lại không hề thấy như vậy. Theo ta thì ngay cả cảnh giới đầu tiên của luyện kiếm muội còn chưa có chạm tới. Kiếm đó đem ra giết mấy con yêu thú thì còn được, nếu như thật sự đánh nhau với người ta thì muội không có phần thắng.
Vô Danh nói xong thì liền lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái ngọc giản, trong ngọc giản này chính là cảm ngộ về đao ý ý cảnh mà hắn sao chép lại từ miếng ngọc giản Đao Tâm kia. Mặc dù là đao ý ý cảnh nhưng người luyện kiếm hay luyện thương cũng vẫn có thể sử dụng được, bởi vì chung quy nó đều là cảm ngộ về ý cảnh, dù là luyện loại vũ khí nào thì cũng vậy thôi.
Vô Danh đưa miếng ngọc giản cho Vũ Thuỷ Yên rồi nói:
- Miếng ngọc giản này có thể giúp muội nâng cao trình độ kiếm pháp của muội. Hảo hảo tu luyện.
- À, còn nữa. Một tháng nay muội đừng có quấy rầy ta tu luyện, cũng đừng có đến tìm ta kiếm chuyện. Những gì muội cần đều ở trong miếng ngọc giản đó, tận dụng thời gian một tháng này tu luyện cho tốt đi.
Vũ Thuỷ Yên nhận lấy miếng ngọc giản sau đó gật đầu đáp:
- Muội nhớ rồi Vô Danh đại ca, muội sẽ luyện kiếm thật tốt, cũng sẽ không quấy rầy huynh tu luyện.
Vô Danh sau đó liền quay trở lại phòng của mình, hắn muốn tận dụng thời gian một tháng này để tu luyện. Trong chiến trường cổ này chắc chắn là có rất nhiều thiên tài từ các nơi đến tham gia, tu vi các dạng đều có, hắn phải mau chóng tăng lên thực lực của mình mới được. Một tháng này hắn phải tận dụng thời gian tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, chỉ cần đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì hắn không còn phải lo lắng gì cả.
Vô Danh vừa mới vào trong phòng thì lập tức liền tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn, hắn lại tiếp tục lấy cực phẩm tiên linh mạch ra tu luyện. Ngoài ra Vô Danh còn ném ra xung quanh người hắn một triệu linh thạch thượng phẩm.
Một triệu linh thạch thượng phẩm này vừa mới được Vô Danh ném ra thì ngay lập tức liền vỡ vụn sau đó hoá thành sương mù bị Vô Danh vận chuyển Vô Cực Quyết cuốn đi vào bên trong Vũ Trụ mạch lạc.
Linh khí xung quanh Vô Danh bây giờ quá mức đậm đặc, hắn cảm giác giống như thật sự có những dòng nước lũ liên miên chảy vào bên trong cơ thể, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều mở rộng ra rồi cuốn toàn bộ linh khí xung quanh vào bên trong Vũ Trụ mạch lạc của hắn.
Cả người Vô Danh cảm thấy nóng bừng, linh khí được Vũ Trụ mạch lạc cuốn vào trong đang không ngừng cô đọng lại. Đại chu thiên liên tục được tự động vận chuyển, kinh mạch cũng nhờ việc chân nguyên chảy qua mà không ngừng mở rộng ra, kinh mạch cũng trở nên cứng cáp hơn.
Trong cơ thể của Võ Danh bây giờ có vô số kinh mạch nhiều không kể xiết, tại mỗi một bộ phận cơ thể đều có kinh mạch ngang dọc giao nhau, ngay cả huyết quản cũng chính là như vậy, không chỗ nào là không có kinh mạch giao nhau.
Nếu dùng mắt thường thì không thể nào nhìn thấy được những đường kinh mạch này, chỉ có dùng thần niệm quét sâu xuống thì mới có thể bắt đầu nhìn thấy được. Các vị trí nội tạng cũng có kinh mạạch giao nhau khiến cho tất cả các bộ phận bên trong thân thể đều được nối lại với nhau thành một khối hoàn chỉnh. Nhưng những đường kinh mạch này có rất nhiều chỗ đã bị tắc nghẽn lại, phải trải qua thời gian tu luyện lâu dài nó mới có thể từ từ được đánh thông ra. Để có thể đánh thông được toàn bộ số kinh mạch bên trong cơ thể thì có lẽ cần phải có thời gian mấy chục vạn năm tu luyện mới có thể làm được, hoặc có khi còn phải mất nhiều thời gian hơn thế.
Các đường kinh mạch trong cơ thể của Vô Danh bây giờ đang không ngừng được đả thông và nới rộng ra, không những thế những đường kinh mạch này cũng được đánh cho thằng ra sau đó bắt đầu nối liền lại với nhau.
Chân nguyên của Vô Danh đang được Vũ Trụ mạch lạc liên tục cô đọng lại, mật độ càng lúc càng trở lên dày đặc, chỗ chân nguyên này sau khi quay vào bên trong đan điền của hắn thì thật giống như rơi vào trong vũ trụ vô biên vô tế. Nhưng nhờ có linh khí nồng đậm tới mức sắp bão hòa ở đây mà khoảng cách đó đang được rút ngắn lại, tu vi của Vô Danh đang tăng lên một cách chậm rãi.
Gần hai tháng bên trong thế giới hỗn độn thì tu vi của Vô Danh đã tăng lên tới Kim Đan tầng chín trung kỳ rồi, và tu vi của hắn vẫn có dấu hiệu tiếp tục tăng lên.
Năm tháng bên trong thế giới hỗn độn trôi qua, tu vi của Vô Danh đã tăng lên tới Kim Đan tầng chín hậu kỳ. Chỉ với tốc độ này thì có lẽ chỉ trong vòng vài tháng nữa hắn sẽ đạt tới cấp độ Kim Đan viên mãn.
Mười tháng bên trong thế giới hỗn độn rốt cục cũng đã trôi qua, lúc này tu vi của Vô Danh đã đạt tới Kim Đan viên mãn rồi. Đồng thời một triệu thương phẩm linh thạch cũng đã bị hắn toàn bộ hấp thu, thế nhưng tu vi của hắn vẫn còn cách rất xa mới có thể chạm tới cảnh giới Nguyên Anh. Vô Danh thấy cực phẩm tiên linh mạch của hắn đã bị ngắn đi hai trượng nữa rồi, trong lòng hắn không khỏi có chút xót của. Hắn tu luyện chính là cần quá nhiều tài nguyên.
Vô Danh đưa tay cuộn cực phẩm tiên linh mạch lại sau đó liền rời khỏi bên trong thế giới hỗn độn. Hắn vừa ra bên ngoài thì lập tức đi ra bên ngoài thành, nếu như hắn còn chậm chân ở lại trong thành thì có lẽ toà thành này cũng bị lôi kiếp đánh thành phế tích mất thôi.
- Rầm! Rầm!
Vô Danh vừa mới xuất hiện ở bên ngoài chiến trường cổ thì có tiếng sấm đánh rầm rầm, lôi kiếp của hắn đã muốn rơi xuống rồi.
Vô Danh bây giờ chỉ có thể co giò chạy thật nhanh tìm một chỗ để độ lôi kiếp Nguyên Anh, hắn phải tìm một chỗ có thể tu luyện để độ lôi kiếp lần này.
/306
|