Vũ Thủy Yên mặc dù chỉ phải chiến đấu với những con thủy yêu cùng cấp độ hoặc thấp hơn thế nhưng nàng có vẻ đang rất là vất vả khi chiến đấu với đám thủy quái này.
Sở dĩ trông Vũ Thủy Yên chiến đấu khó khăn như vậy là bởi vì số lượng thủy quái quá nhiều, một mình nàng đối chiến với mấy ngàn con quả thực là rất khó. Đang lúc Vũ Thủy Yên cảm thấy mệt mỏi nhất thì nàng đột nhiên nhận được thông tin truyền tới từ Vô Danh, một thanh phi kiếm đang bay với tốc độ khá nhanh về phía nàng.
-Pặc…
Vũ Thủy Yên nhẹ nhàng đưa tay lên, thanh phi kiếm truyền tin đã nhẹ nhàng rơi vào trong tay của nàng. Vũ Thủy Yên thần thức thẩm thấu vào bên trong chiếc phi kiếm này, ngay tức khắc từng dòng chữ hết sức rõ ràng hiện ra.
Vũ Thủy Yên sau khi đọc xong thông tin bên trong phi kiếm truyền tin thì ngay lập tức thu lấy “Bạch Đế Ấn” được gắn ở trong đó. Vũ Thủy Yên hai tay nâng “Bạch Đế Ấn” lên trước trán sau đó thần thức cùng ý niệm thẩm thấu vào bên trong “Bạch Đế Ấn”, chỉ chốc lát sau trước trán của nàng đã xuất hiện một đạo “quân văn” màu trắng.
Đạo “quân văn” màu trắng này chính là do “Bạch Đế Ấn” xuất ra, chỉ cần có được sự đồng ý của chủ ấn thì có thể nhận được “quân văn”. “Quân văn” này có thể giúp cho người sở hữu nó điều khiển một phần quân đội theo ý muốn mình, từ đó cũng có thể gánh vác một phần sức mạnh của quân đội, giúp cho người đứng đầu quân đội có thể giảm gánh nặng về việc thần thức không đủ thao túng hết tất cả đội quân.
-Grào….
Một con Hắc Lôi Ngạc gầm gào xông tới Vũ Thủy Yên, nó há cái miệng của mình rồi phun ra một chùm tia hắc lôi. Vũ Thủy Yên sắc mặt lạnh lùng vung Thanh Uyên Kiếm lên, một dải đao văn màu xanh nhẹ nhàng thanh thoát hướng về phía con Hắc Lôi Ngạc kia chém tới.
-Phanh…
Chùm tia hắc lôi vừa mới đụng phải đao văn màu xanh kia liền bị đánh ra vô số tia hắc lôi vỡ vụn bắn tung tóe ra xung quanh, đao văn màu xanh kia vẫn tiếp tục hướng tới phía con Hắc Lôi Ngạc rồi lập tức xé rách đôi thân thể của con Hắc Lôi Ngạc này.
Vũ Thủy Yên cũng không tiếp tục dây dưa với đám yêu thú này nữa. Ý niệm của Vũ Thủy Yên truyền ra điều khiển Nam Quốc quân yểm trợ cho nàng thoát ra khỏi thú triều này.
Nam Quốc quân mặc dù đã bị tiêu hao gần một nửa, thế nhưng vẫn có thể đơn giản từ trong thú triều này mở ra một con đường máu, dù sao mỗi một sĩ binh cổ này đều là tu sĩ Kim Đan tầng một, bọn yêu thú bây giờ bất quá cũng chỉ là cấp ba trở xuống, Nam Quốc quân liền có thể dễ dàng phá vỡ vòng vây dù không còn trong trạng thái xếp binh trận.
Nam Quốc quân sở dĩ tổn thất tới gần một nửa cũng là do đối chiến với rất nhiều thủy yêu cấp bốn, thủy yêu cấp bốn có tới hơn vạn con vậy mà bây giờ chỉ còn lại có lẻ tẻ mấy chục con mà thôi, điều đó cũng đã chứng tỏ được sức mạnh của Nam Quốc quân.
Sau khi Vũ Thủy Yên đã dùng Nam Quốc quân để mở ra một con đường máu cho bản thân thì nàng liền chạy vọt ra sau đó hướng thẳng tới tòa thành phìa sau mà chạy.
Vũ Thủy Yên sau khi chạy vào được trong thành rồi thì liền để Nam Quốc quân ở lại bên ngoài thành ngăn cản không cho yêu thú tràn vào, còn nàng thì liền chạy tới cột cờ giữa thành bắt đầu chiêu binh, ngay cả thẻ bài thân phận của mình nàng cũng lấy ra dùng, toàn bộ điểm chiến tích đều được dùng để chiêu mộ sĩ binh cổ.
Vũ Thủy Yên không chút do dự chiêu tất tay, toàn bộ chiến tích còn lại đều được sử dụng để chiêu mộ sĩ binh cổ. Ngay lập tức Vũ Thủy Yên liền chiêu mộ thành công ba ngàn sáu trăm bảy mươi hai sĩ binh cổ, cộng với năm trăm hai mươi tám sĩ binh cổ còn đang chiến đấu ở ngoài thành kia thì bây giờ Nam Quốc quân có tổng cộng là bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ.
Vũ Thủy Yên không chút chậm chễ liên kết bản thân với bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ này, thần thức của nàng ngoài việc dùng để điều khiển đám sĩ binh cổ này thì không còn có chỗ dư để làm việc khác.
Vũ Thủy Yên sau khi đã liên kết thành công bản thân với bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ thì liền thu lại số sĩ binh cổ vừa mới chiêu mộ vào trong “Bạch Đế Ấn”, đợi tới khi nào nàng tới gần vị trí của Vô Danh thì liền có thể trao lại cho hắn.
Vũ Thủy Yên bước chân hết sức nhanh lẹ chạy thẳng ra phía ngoài thành, sau đó lại một lần nữa nhờ Nam Quốc quân từ trong mấy vạn yêu thú đánh ra một cái thông lộ rồi hướng thẳng phía biển mà chạy.
Vũ Thủy Yên cùng với Nam Quốc quân đi tới đâu thú huyết liền văng ra tới đấy, số lượng thủy yêu lại giảm đi một chút. Bởi vì Nam Quốc quân cùng với Vũ Thủy Yên chém giết quá nhiều thủy yêu cho nên bị rất nhiều thủy yêu đuổi theo tấn công.
Vũ Thủy Yên cơ thể có chút mệt mỏi, thế nhưng nàng không dám dừng lại, Vô Danh đại ca còn đang gặp phải một con yêu thú rất lớn ngoài kia, nếu như nàng dừng lại thì Vô Danh đại ca sẽ gặp nguy hiểm mất. Vũ Thủy Yên lập tức lấy ra một viên đan dược chữa thương cùng với ba viên Bồi Nguyên Đan, nàng không chút chần chừ nuốt vào mấy viên đan dược này, vừa chạy vừa từ từ luyện hóa dược lực.
Vũ Thủy Yên chẳng mấy chốc liền chạy ra phía bờ biển, cảnh tượng nàng vừa mới nhìn thấy khiến cho nàng cảm thấy choáng ngợp.
Trước mắt nàng chính là một con yêu thú khổng lồ, nàng so với nó thì đúng là lấy kiến đi so với voi. Con yêu thú này toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng kim, đầu hổ bờm sư tử, hai cánh dài rộng hết sức uy vũ, còn chiếc đuôi đằng sau không khác gì một cây hoàng kim trường thương uốn dẻo linh hoạt.
Mà thời điểm nàng vừa mới tới đây chính là nhìn thấy Vô Danh đại ca bị con yêu thú khổng lồ này đánh trúng mà không thể phản kháng. Ngay tại thời điểm con yêu thú khổng lồ này một cước đạp dúi đầu Vô Danh xuống dưới lòng biển thì Vũ Thủy Yên trong lòng hết sức giận giữ. Nàng lập tức triệu hồi toàn bộ Nam Quốc quân sau đó chỉ tay thẳng hướng con yêu thú khổng lồ kia hét lên một tiếng:
-Sát……
Nam Quốc quân với bốn ngàn hai trăm binh sĩ cổ quân trang chỉnh tề đồng thời hét lên một tiếng sau đó cùng lúc hướng thẳng tới con yêu thú khổng lồ kia mà đánh.
Phía trước là mặt biển rộng lớn với con yêu thú khổng lồ lấp lánh ánh vàng kim, phía sau chính là thú triều cuồn cuộn mấy vạn con, Vũ Thủy Yên chính là không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể dẫn đầu Nam Quốc quân hướng tới con yêu thú khổng lồ kia sống chết một trận.
Vô Danh lúc này vẫn còn đang chìm trong cảm ngộ về chiêu thức mới, nó càng ngày càng rõ ràng trong đầu của hắn, kiếm ý kia, cảm xúc kia, tất cả mọi thứ từ ngoại cảnh đến tâm tình của hắn đều đang đặt hết vào trong một loại ý cảnh đặc định, tất cả những thứ đó đều đang giúp hắn hình thành chiêu thức thứ hai trong Đao Tâm.
Vô Danh tất cả các giác quan bây giờ hết sức là mẫn cảm, từ âm thanh đến cảm giác, tất cả mọi thứ đều được phóng đại và rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hắn nghe trong âm thanh có tiếng sóng, từ trong tiếng sóng hắn lại cảm nhận được một loại tâm tình, hắn còn cảm thấy hình như con sóng đang nói chuyện với hắn, đang tâm sự với hắn.
Con sóng khi lặng lẽ khi ồn ào, khi thì dữ dội, có lúc thì lại trở nên êm dịu, nó hình như cũng mang theo tỉnh cảm, có khi vui vẻ nhưng lại chẳng kém phần cô độc.
Từ trong tiếng sóng hắn lại nghe thấy tiếng gió, tiếng gió rít gào trong từng con sóng bạc. Trong mỗi con sóng đều mang theo gió, hay mỗi một làn gió đều cuốn theo những con sóng.
Hắn nghe thấy gió kia nói về bầu trời về biển cả, có những câu chuyện buồn và cũng có những câu truyện cất giấu ở sâu bên trong. Một cỗ cảm giác tang thương kéo dài theo năm tháng bên trong Chiến Trường Cổ này ồ ạt dồn vào trong cảm nhận của Vô Danh.
Chiến Trường Cổ này hình như cũng nói lên câu chuyện của nó cho hắn nghe, từ mảnh đất xanh tươi đầy sức sống, bỗng nhiên sau một ngày tràn ngập tử khí, tràn ngập loại khí tức tang thương, tràn ngập những nỗi đau trời cao không thấu.
Xé rách thiên địa, tình chơi vơi,
Lôi phong gầm thét một phương trời.
Ba đào cuồng nộ, lòng thương nhớ,
Mập mờ thân ảnh, bóng cố nhân.(1)
Hình bóng của cố nhân vẫn còn mập mờ đâu đây, nhưng cớ sao lại làm cho lòng ta buồn đến thế, từ hạt cát đến bụi cây ngọn cỏ, hình ảnh cậu bé lấy lá che chim ngày nào đã lớn dần theo thời gian, nhưng cuối cùng tất cả đều kết thúc bởi một đường kiếm, Thuận Thiên.
Hết thảy các loại tín tức phát ra đều được Vô Danh bắt trọn, toàn bộ đều minh bạch rõ ràng, hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Ngay tại thời điểm Vô Danh mở mắt, hắn chỉ nhìn thấy trước mắt xuất hiện hai vòng kim luân khổng lồ, một vòng ngay tại trên không trung, một vòng ngay tại trong mặt biển.
Vô Danh lại một lần nữa nhìn thấy con Kim Luân Vương kia giơ móng vuốt của mình lên, lại một cước chuẩn bị đạp xuống.
Kim Luân Vương vừa mới giơ móng vuốt của mình lên thì những vết rách đen kịt dài chừng mười trượng liền xuất hiện, toàn bộ không gian cũng trở nên vặn vẹo.
Vết rách không gian kia càng lúc càng mở rộng ra, nó giống như đang thôn phệ những thứ xung quanh vậy, toàn bộ, tất cả mọi thứ. Vô Danh rõ ràng cảm nhận được rằng, một cước này mà hạ xuống thì hắn liền thần hồn câu diệt.
-GAO…..Ồ….
Ngay tại thời điểm con Kim Luân Vương kia sắp đạp một cước kia từ trong hư không xuống thì ở đâu liền xuất hiện mấy ngàn binh sĩ cát lao tới tấn công lên người của nó. Một sĩ binh cổ cấp độ Kim Đan tầng một đánh không thấm thoát gì, nhưng cùng lúc bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ đánh vào cùng một điểm thì lại có lực sát thương hết sức to lớn.
Con Kim Luân Vương nửa người ở trong hư không, nửa người ở bên ngoài, nó bị đánh một đòn vào trên cổ đau quá mà phải gầm lên một tiếng dữ dội. Mặc dù là Kim Luân Vương này thần thông rất mạnh mẽ, thế nhưng thực lực cũng chỉ tương đương tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tại thời điểm công kích không chút phòng thủ nào mà bị đánh lén dẫn tới bị thương thì cũng không có gì là lạ.
(1) Theo như một số đạo hữu bình luận góp ý, tác liền thử tự viết một bài thơ lồng vào, hay dở thì mọi người liền bình luận nhận xét coi sao.
Sở dĩ trông Vũ Thủy Yên chiến đấu khó khăn như vậy là bởi vì số lượng thủy quái quá nhiều, một mình nàng đối chiến với mấy ngàn con quả thực là rất khó. Đang lúc Vũ Thủy Yên cảm thấy mệt mỏi nhất thì nàng đột nhiên nhận được thông tin truyền tới từ Vô Danh, một thanh phi kiếm đang bay với tốc độ khá nhanh về phía nàng.
-Pặc…
Vũ Thủy Yên nhẹ nhàng đưa tay lên, thanh phi kiếm truyền tin đã nhẹ nhàng rơi vào trong tay của nàng. Vũ Thủy Yên thần thức thẩm thấu vào bên trong chiếc phi kiếm này, ngay tức khắc từng dòng chữ hết sức rõ ràng hiện ra.
Vũ Thủy Yên sau khi đọc xong thông tin bên trong phi kiếm truyền tin thì ngay lập tức thu lấy “Bạch Đế Ấn” được gắn ở trong đó. Vũ Thủy Yên hai tay nâng “Bạch Đế Ấn” lên trước trán sau đó thần thức cùng ý niệm thẩm thấu vào bên trong “Bạch Đế Ấn”, chỉ chốc lát sau trước trán của nàng đã xuất hiện một đạo “quân văn” màu trắng.
Đạo “quân văn” màu trắng này chính là do “Bạch Đế Ấn” xuất ra, chỉ cần có được sự đồng ý của chủ ấn thì có thể nhận được “quân văn”. “Quân văn” này có thể giúp cho người sở hữu nó điều khiển một phần quân đội theo ý muốn mình, từ đó cũng có thể gánh vác một phần sức mạnh của quân đội, giúp cho người đứng đầu quân đội có thể giảm gánh nặng về việc thần thức không đủ thao túng hết tất cả đội quân.
-Grào….
Một con Hắc Lôi Ngạc gầm gào xông tới Vũ Thủy Yên, nó há cái miệng của mình rồi phun ra một chùm tia hắc lôi. Vũ Thủy Yên sắc mặt lạnh lùng vung Thanh Uyên Kiếm lên, một dải đao văn màu xanh nhẹ nhàng thanh thoát hướng về phía con Hắc Lôi Ngạc kia chém tới.
-Phanh…
Chùm tia hắc lôi vừa mới đụng phải đao văn màu xanh kia liền bị đánh ra vô số tia hắc lôi vỡ vụn bắn tung tóe ra xung quanh, đao văn màu xanh kia vẫn tiếp tục hướng tới phía con Hắc Lôi Ngạc rồi lập tức xé rách đôi thân thể của con Hắc Lôi Ngạc này.
Vũ Thủy Yên cũng không tiếp tục dây dưa với đám yêu thú này nữa. Ý niệm của Vũ Thủy Yên truyền ra điều khiển Nam Quốc quân yểm trợ cho nàng thoát ra khỏi thú triều này.
Nam Quốc quân mặc dù đã bị tiêu hao gần một nửa, thế nhưng vẫn có thể đơn giản từ trong thú triều này mở ra một con đường máu, dù sao mỗi một sĩ binh cổ này đều là tu sĩ Kim Đan tầng một, bọn yêu thú bây giờ bất quá cũng chỉ là cấp ba trở xuống, Nam Quốc quân liền có thể dễ dàng phá vỡ vòng vây dù không còn trong trạng thái xếp binh trận.
Nam Quốc quân sở dĩ tổn thất tới gần một nửa cũng là do đối chiến với rất nhiều thủy yêu cấp bốn, thủy yêu cấp bốn có tới hơn vạn con vậy mà bây giờ chỉ còn lại có lẻ tẻ mấy chục con mà thôi, điều đó cũng đã chứng tỏ được sức mạnh của Nam Quốc quân.
Sau khi Vũ Thủy Yên đã dùng Nam Quốc quân để mở ra một con đường máu cho bản thân thì nàng liền chạy vọt ra sau đó hướng thẳng tới tòa thành phìa sau mà chạy.
Vũ Thủy Yên sau khi chạy vào được trong thành rồi thì liền để Nam Quốc quân ở lại bên ngoài thành ngăn cản không cho yêu thú tràn vào, còn nàng thì liền chạy tới cột cờ giữa thành bắt đầu chiêu binh, ngay cả thẻ bài thân phận của mình nàng cũng lấy ra dùng, toàn bộ điểm chiến tích đều được dùng để chiêu mộ sĩ binh cổ.
Vũ Thủy Yên không chút do dự chiêu tất tay, toàn bộ chiến tích còn lại đều được sử dụng để chiêu mộ sĩ binh cổ. Ngay lập tức Vũ Thủy Yên liền chiêu mộ thành công ba ngàn sáu trăm bảy mươi hai sĩ binh cổ, cộng với năm trăm hai mươi tám sĩ binh cổ còn đang chiến đấu ở ngoài thành kia thì bây giờ Nam Quốc quân có tổng cộng là bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ.
Vũ Thủy Yên không chút chậm chễ liên kết bản thân với bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ này, thần thức của nàng ngoài việc dùng để điều khiển đám sĩ binh cổ này thì không còn có chỗ dư để làm việc khác.
Vũ Thủy Yên sau khi đã liên kết thành công bản thân với bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ thì liền thu lại số sĩ binh cổ vừa mới chiêu mộ vào trong “Bạch Đế Ấn”, đợi tới khi nào nàng tới gần vị trí của Vô Danh thì liền có thể trao lại cho hắn.
Vũ Thủy Yên bước chân hết sức nhanh lẹ chạy thẳng ra phía ngoài thành, sau đó lại một lần nữa nhờ Nam Quốc quân từ trong mấy vạn yêu thú đánh ra một cái thông lộ rồi hướng thẳng phía biển mà chạy.
Vũ Thủy Yên cùng với Nam Quốc quân đi tới đâu thú huyết liền văng ra tới đấy, số lượng thủy yêu lại giảm đi một chút. Bởi vì Nam Quốc quân cùng với Vũ Thủy Yên chém giết quá nhiều thủy yêu cho nên bị rất nhiều thủy yêu đuổi theo tấn công.
Vũ Thủy Yên cơ thể có chút mệt mỏi, thế nhưng nàng không dám dừng lại, Vô Danh đại ca còn đang gặp phải một con yêu thú rất lớn ngoài kia, nếu như nàng dừng lại thì Vô Danh đại ca sẽ gặp nguy hiểm mất. Vũ Thủy Yên lập tức lấy ra một viên đan dược chữa thương cùng với ba viên Bồi Nguyên Đan, nàng không chút chần chừ nuốt vào mấy viên đan dược này, vừa chạy vừa từ từ luyện hóa dược lực.
Vũ Thủy Yên chẳng mấy chốc liền chạy ra phía bờ biển, cảnh tượng nàng vừa mới nhìn thấy khiến cho nàng cảm thấy choáng ngợp.
Trước mắt nàng chính là một con yêu thú khổng lồ, nàng so với nó thì đúng là lấy kiến đi so với voi. Con yêu thú này toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng kim, đầu hổ bờm sư tử, hai cánh dài rộng hết sức uy vũ, còn chiếc đuôi đằng sau không khác gì một cây hoàng kim trường thương uốn dẻo linh hoạt.
Mà thời điểm nàng vừa mới tới đây chính là nhìn thấy Vô Danh đại ca bị con yêu thú khổng lồ này đánh trúng mà không thể phản kháng. Ngay tại thời điểm con yêu thú khổng lồ này một cước đạp dúi đầu Vô Danh xuống dưới lòng biển thì Vũ Thủy Yên trong lòng hết sức giận giữ. Nàng lập tức triệu hồi toàn bộ Nam Quốc quân sau đó chỉ tay thẳng hướng con yêu thú khổng lồ kia hét lên một tiếng:
-Sát……
Nam Quốc quân với bốn ngàn hai trăm binh sĩ cổ quân trang chỉnh tề đồng thời hét lên một tiếng sau đó cùng lúc hướng thẳng tới con yêu thú khổng lồ kia mà đánh.
Phía trước là mặt biển rộng lớn với con yêu thú khổng lồ lấp lánh ánh vàng kim, phía sau chính là thú triều cuồn cuộn mấy vạn con, Vũ Thủy Yên chính là không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể dẫn đầu Nam Quốc quân hướng tới con yêu thú khổng lồ kia sống chết một trận.
Vô Danh lúc này vẫn còn đang chìm trong cảm ngộ về chiêu thức mới, nó càng ngày càng rõ ràng trong đầu của hắn, kiếm ý kia, cảm xúc kia, tất cả mọi thứ từ ngoại cảnh đến tâm tình của hắn đều đang đặt hết vào trong một loại ý cảnh đặc định, tất cả những thứ đó đều đang giúp hắn hình thành chiêu thức thứ hai trong Đao Tâm.
Vô Danh tất cả các giác quan bây giờ hết sức là mẫn cảm, từ âm thanh đến cảm giác, tất cả mọi thứ đều được phóng đại và rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hắn nghe trong âm thanh có tiếng sóng, từ trong tiếng sóng hắn lại cảm nhận được một loại tâm tình, hắn còn cảm thấy hình như con sóng đang nói chuyện với hắn, đang tâm sự với hắn.
Con sóng khi lặng lẽ khi ồn ào, khi thì dữ dội, có lúc thì lại trở nên êm dịu, nó hình như cũng mang theo tỉnh cảm, có khi vui vẻ nhưng lại chẳng kém phần cô độc.
Từ trong tiếng sóng hắn lại nghe thấy tiếng gió, tiếng gió rít gào trong từng con sóng bạc. Trong mỗi con sóng đều mang theo gió, hay mỗi một làn gió đều cuốn theo những con sóng.
Hắn nghe thấy gió kia nói về bầu trời về biển cả, có những câu chuyện buồn và cũng có những câu truyện cất giấu ở sâu bên trong. Một cỗ cảm giác tang thương kéo dài theo năm tháng bên trong Chiến Trường Cổ này ồ ạt dồn vào trong cảm nhận của Vô Danh.
Chiến Trường Cổ này hình như cũng nói lên câu chuyện của nó cho hắn nghe, từ mảnh đất xanh tươi đầy sức sống, bỗng nhiên sau một ngày tràn ngập tử khí, tràn ngập loại khí tức tang thương, tràn ngập những nỗi đau trời cao không thấu.
Xé rách thiên địa, tình chơi vơi,
Lôi phong gầm thét một phương trời.
Ba đào cuồng nộ, lòng thương nhớ,
Mập mờ thân ảnh, bóng cố nhân.(1)
Hình bóng của cố nhân vẫn còn mập mờ đâu đây, nhưng cớ sao lại làm cho lòng ta buồn đến thế, từ hạt cát đến bụi cây ngọn cỏ, hình ảnh cậu bé lấy lá che chim ngày nào đã lớn dần theo thời gian, nhưng cuối cùng tất cả đều kết thúc bởi một đường kiếm, Thuận Thiên.
Hết thảy các loại tín tức phát ra đều được Vô Danh bắt trọn, toàn bộ đều minh bạch rõ ràng, hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Ngay tại thời điểm Vô Danh mở mắt, hắn chỉ nhìn thấy trước mắt xuất hiện hai vòng kim luân khổng lồ, một vòng ngay tại trên không trung, một vòng ngay tại trong mặt biển.
Vô Danh lại một lần nữa nhìn thấy con Kim Luân Vương kia giơ móng vuốt của mình lên, lại một cước chuẩn bị đạp xuống.
Kim Luân Vương vừa mới giơ móng vuốt của mình lên thì những vết rách đen kịt dài chừng mười trượng liền xuất hiện, toàn bộ không gian cũng trở nên vặn vẹo.
Vết rách không gian kia càng lúc càng mở rộng ra, nó giống như đang thôn phệ những thứ xung quanh vậy, toàn bộ, tất cả mọi thứ. Vô Danh rõ ràng cảm nhận được rằng, một cước này mà hạ xuống thì hắn liền thần hồn câu diệt.
-GAO…..Ồ….
Ngay tại thời điểm con Kim Luân Vương kia sắp đạp một cước kia từ trong hư không xuống thì ở đâu liền xuất hiện mấy ngàn binh sĩ cát lao tới tấn công lên người của nó. Một sĩ binh cổ cấp độ Kim Đan tầng một đánh không thấm thoát gì, nhưng cùng lúc bốn ngàn hai trăm sĩ binh cổ đánh vào cùng một điểm thì lại có lực sát thương hết sức to lớn.
Con Kim Luân Vương nửa người ở trong hư không, nửa người ở bên ngoài, nó bị đánh một đòn vào trên cổ đau quá mà phải gầm lên một tiếng dữ dội. Mặc dù là Kim Luân Vương này thần thông rất mạnh mẽ, thế nhưng thực lực cũng chỉ tương đương tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tại thời điểm công kích không chút phòng thủ nào mà bị đánh lén dẫn tới bị thương thì cũng không có gì là lạ.
(1) Theo như một số đạo hữu bình luận góp ý, tác liền thử tự viết một bài thơ lồng vào, hay dở thì mọi người liền bình luận nhận xét coi sao.
/306
|