Vô Danh thì không có vất vả như đám người kia, hắn đang nhàn nhà ở một bên vừa quan sát vừa ăn hoa quả. Đống hoa quả này là hắn hái được ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm, ăn vừa ngon lại vừa lạ miệng. Hồng Mông ở một bên thấy vậy thì cũng lấy ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống nói:
-Lão đại cho ta ăn chung với a.
-Tự nhiên.
Vô Danh vừa ăn vừa nói. Hồng Mông cũng không hề khách khí nhét một lúc hai quả vào mồm rồi nhai tóp tép, đồng thời mỗi khi có hàn khí tiến tới thì nhóc lại há miệng ra hút vào một hơi cho mát họng.
Hàn khí này tuy độc nhưng lại rất có ích với Hồng Mông, nó có thể giúp Hồng Mông tăng cấp tu vi của bản thân lên. Nếu như có thể thì Hồng Mông cũng không ngại mà ăn luôn cả con Băng Xà kia, chỉ có điều nếu như nhóc muốn ăn thì phải đợi đám người kia xử lý xong đã.
- ẦM…ẦM..
Mà lúc này ở phía hồ băng kia chiến đấu diễn ra cũng hết sức kịch liệt. Hai bên va chạm với nhau khiến cho chân nguyên nổ tung vang lên những tiếng ầm ầm. Vô số bọt nước bị đánh văng tứ tung, người trông có nhàn nhã nhất trong đám người kia thì chỉ có thể là Hạ Đào.
Nhìn Hạ Đào thì có vẻ như hắn đang rất gấp rút bố trí trận pháp, nhưng trên thực tế thì không phải. Vô Danh nhìn trận pháp mà Hạ Đào đang bố trí thì hắn liền đoán đó là một khốn sát trận cấp bốn. Vô Danh cũng thấy rằng Hạ Đào kia rõ ràng là đang câu kéo thời gian chứ không phải rất gấp rút hoàn thiện bố trí trận pháp, người khác có thể không nhìn ra chứ Vô Danh lại là một Đại Sư trận pháp cấp năm cho nên có thể dễ dàng nhìn ra.
Quả thật Hạ Đào bây giờ chính là đang câu kéo thời gian, hắn muốn chờ cho tới lúc thích hợp thì mới hoàn thiện khốn sát trận cấp bốn này. Mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng như kế hoạch của hắn.
Lúc đầu Hạ Đào cũng sớm đã biết ở dưới mặt hồ này có một con Băng Xà cấp năm rồi. Lúc trước hắn cũng đã tới đây thăm dò một lần, và cũng đã đụng độ qua con Băng Xà kia, lần đó hắn đã có thể rút đi mà không bị một chút thương tích nào.
Chính vì Hạ Đào rất thích Thanh Kiều, cho nên ngay khi hắn quay trở về liền đi tìm Thanh Kiều để nói về việc này. Nhưng mà lúc Hạ Đào gặp được Thanh Kiều rồi thì lại thấy Phùng La cũng là đang ở bên cạnh. Thanh Kiều lúc trước vốn cũng rất là tôn trọng Hạ Đào, nhưng mà khi người nam nhân kia xuất hiện thì Thanh Kiều cũng không có thân thiết với Hạ Đào như lúc trước nữa. Sau đó Thanh Kiều và nam nhân kia cũng đã được cả hai môn phái đặt hôn ước. Mà Hạ Đào kia mặc dù biết chuyện này rồi nhưng vẫn luôn kiếm cớ bám lấy Thanh Kiều, cho nên Thanh Kiều cũng bắt đầu sinh lòng chán ghét Hạ Đào này.
Lúc đó Thanh Kiều đã giữ Phùng La lại cho nên chuyện về Hàn Anh Quả ở dưới hồ băng này Hạ Đào không thể không nói cho cả Phùng La nghe được.
Mà hiển nhiên hành động này của Thanh Kiều cũng khiến cho Hạ Đào nổi lên sát ý với Phùng La. Bởi vậy Hạ Đào cũng đã dời ngày đi tới hồ băng này lại, hắn cần có thời gian để tìm người luyện chế đan dược. Mà đan dược hắn nhờ người luyện chế cũng chính là ba viên đan dược vừa rồi cả ba người ăn vào. Trong đó có một viên độc dược và một viên xuân dược.
Hạ Đào lần này vừa muốn xử lý Phùng La vừa muốn chiếm đoạt luôn cả Thanh Kiều. Lúc đó hắn chỉ cần tìm một cái lý do là có thể đơn giản qua mắt tông môn mà không bị phát lệnh truy sát hay đuổi khỏi tông môn.
Bây giờ Hạ Đào chỉ cần đợi thêm một chút nữa là hắn có thể hoàn thành kế hoạch của mình.
Lúc này con Băng Xà kia đột nhiên lại nhìn về phía của Hạ Đào, mắt nó lóe lên một cái, sau đó lập tức liền phóng ra một chùm tia độc dịch kèm theo hàn khí lạnh buốt về phía của Hạ Đào.
Nhìn chùm tia độc dịch kia có vẻ chỉ giống như là nước bình thường, nhưng thực chất đó lại chính là độc của con Băng Xa kia, độc tố trong chùm tia độc dịch này còn mạnh hơn hàn khí kia rất nhiều.
Hạ Đào vốn đang cười thầm trong lòng về kế hoạch hoàn hảo của hắn thì đột nhiên cảm thấy cả người bị sát khi bao phủ sau đó là một chùm tia độc dịch màu lam bắn tới kèm theo hàn khí cực kỳ lạnh buốt.
Hạ Đào cảm thấy cơ thể cử động có chút khó khăn, hắn lập tức phóng ra chân nguyên của mình đẩy lùi đi cảm giác đông cứng khó chịu kia. Đột nhiên Hạ Đào tế ra thêm bốn thanh phi kiếm nữa cộng thêm một thanh phi kiếm từ trước đó là năm thanh kiếm, hắn phóng năm thanh phi kiếm này bắn về phía chùm tia độc dịch kia của con Băng Xà.
Vô Danh nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút bất ngờ, hắn nhận ra rằng năm thanh phi kiếm kia của Hạ Đào chính là đang hình thành lại một trận pháp đánh về phía con Băng Xà. Trận pháp được hình thành từ phi kiếm này chính là một cái trận pháp cấp bốn, Vô Danh không ngờ rằng trận pháp còn có ứng dụng như vậy.
-ẦM…ẦM…
Năm thanh phi kiếm kia của Hạ Đào hình thành lên một trận pháp vây chùm tia độc dịch cùng hàn khí của con Băng Xà kia ở giữa, chỉ sau hai hơi thở đòn tấn công của con Băng Xà kia đã bị Hạ Đào cản lại.
Hạ Đào biết rằng chắc chắn bản thân đã bị con Băng Xà kia nhận ra rồi, bởi vì lúc trước hắn cũng đã từng giao thủ với con Băng Xà này. Hạ Đào nhìn về phía hai người kia nói:
-Hai người giúp ta cản lại con Băng Xà này thêm một đoạn thời gian nữa, ta sắp bố trí xong trận pháp rồi. Nếu như ta không thể hoàn thành được trận pháp này thì không thể ngăn lại được con Băng Xà này đâu.
Cũng đúng lúc sau khi Hạ Đào đã cản lại được chùm tia nước kia của con Băng Xà thì Phùng La và Thanh Kiều cũng đã kịp tới hỗ trợ, cả hai đều cũng gật đầu một cái rồi tiếp tục tấn công về phía con Băng Xà kia. Cả hai người hiển nhiên đều hiểu rằng nếu như Hạ Đào còn bị con Băng Xà kia tấn công nữa thì không thể nào hoàn thành được trận pháp đang bố trí, mà lúc đó cả hai người cũng không thể kháng cự được lại con Băng Xà này.
Thanh Kiều vung thanh Hồng Kiếm lên, lập tức xung quanh liền hình thành hàng ngàn đường kiếm quang tấn công về phía con Băng Xà kia.
Đồng thời Phùng La ở bên cạnh cũng chém ra một đao, một dải đao văn gợn sóng chém về phía con Băng Xà.
Con Băng Xà cấp năm kia hiển nhiên cảm thấy có một chút uy hiếp, nó rít lên một tiếng rồi sau đó liền phóng ra rất nhiều chùm tia độc dịch kèm theo hàn khí tấn công về phía Phùng La và Thanh Kiều.
Những chùm tia nước kia sau khi bắn ra thì liền hình thành những tấm chắn phía trước con Băng Xà sau đó cản lại những đòn tấn công của Phùng La và Thanh Kiều.
-ẦM…ẦM…ẦM…
Hàng ngàn đường kiếm quang cùng với đao văn gợn sóng tấn công vào tấm chắn bằng độc dịch của con Băng Xà kia, những tiếng ầm ầm do chân nguyên va chạm vang lên liên tiếp.
Mặc dù một chiêu kiếm và một chiêu đao của Thanh Kiều cùng với Phùng La khá mạnh mẽ nhưng vẫn không thể nào vượt qua được tấm chắn kia của con Băng Xà, rất nhanh thế tấn công của cả hai người đều đã bị cản lại.
Con Băng Xà lúc này lại phóng ra một chùm tia độc dịch về phía Phùng La, sau đó nó liền quét chiếc đuôi của mình về phía Thanh Kiều.
Một chiêu vừa rồi của Phùng La mặc dù đã tung hết sức nhưng vẫn không thể đánh xuyên qua được tấm chắn của con Băng Xà khiến cho máu huyết trong người của Phùng La có chút nhộn nhạo. Mà lúc này con Băng Xà kia lại tấn công tới, hiển nhiên Phùng La khó có thể đõ nổi một chiêu này.
Phùng La khuôn mặt có chút tái nhợt mà chém ra một đao giống như vừa nãy.
-Phốc!!
Một đao của Phùng La vừa rồi hiển nhiên cũng đã yếu đi rất nhiều cho nên không thể nào mà cản lại được một đòn vừa rồi của con Băng Xà kia. Phùng La trúng đòn thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi rồi bị bắn ngược về phía sau hơn chục trượng.
Mà cũng đúng lúc đó Thanh Kiều cũng bị một đòn quét đuôi vừa rồi của con Băng Xà kia đánh bay về phía sau. Ngay lập tức trên cánh tay của Thanh Kiều liền xuất hiện một vết thương, không những thế nhìn từ biểu hiện bên ngoài thì rõ ràng Thanh Kiều cũng đã bị trúng độc của con Băng Xà kia.
Trúng một đòn này cũng khiến cho Thanh Kiều phải nôn ra một ngụm máu, khuôn mặt của nàng tái nhợt hẳn đi. Thanh Kiều không chút chậm trễ nào lấy ra mấy viên đan dược chữa thương rồi nuốt vào.
Phùng La sau khi bị đánh bay đi còn chưa kịp chữa thương thì đã thấy con Băng Xà lao tới phía mình, hắn kinh hoàng hét lên một tiếng:
-Hạ Đào sư huynh cứu ta.
Hạ Đào rõ ràng nghe thấy tiếng hét này của Phùng La nhưng hắn chỉ cười gằn một tiếng rủa Phùng La đáng chết. Hạ Đào cũng không có ngay lập tức ra tay giúp Phùng La, hắn liền bỏ ra thêm mấy miếng trận kỳ nữa để hoàn thành khốn sát trận cấp bốn. Hạ Đào hét lên một tiếng:
-Phùng La sư đệ!!
Hạ Đào vừa hét lên thì đồng thời cũng là chạy tới chỗ Phùng La nhưng hiển nhiên đã không kịp. Phùng La kia đã bị con Băng Xà một ngụm nuốt vào.
Con Băng Xà kia sau khi đã xử lý xong Phùng La rồi thì liền nhào về phía của Thanh Kiều, nó lại bắn ra thêm một chùm tia nước nữa.
Thanh Kiều thấy vậy thì liền vội vàng điều động chân nguyên đánh ra một kiếm, nhưng để cho nàng cảm thấy hoảng hốt là không ngờ chân tay của nàng lại cứng đờ ra, chân nguyên cũng không thể nào điều động được. Thanh Kiều lúc này mới nhận ra rằng mình đã trúng độc của con Băng Xà kia. Nhưng khiến cho nàng càng cảm thấy khó hiểu hơn là rõ ràng vừa rồi nàng cũng đã uống thuốc phòng độc tính trước rồi, tại sao bây giờ vẫn bị độc tính băng hàn của con Băng Xà kia làm cho không thể điều động chân nguyên được. Mà cũng đúng lúc này một luồng khí nóng liền chảy quanh người của Thanh Kiều, áp chế đi độc tính của con Băng Xà kia. Thanh Kiều cũng đã thấy mình có thể điều động được một chút chân nguyên rồi, nhưng chùm tia nước của con Băng Xà kia đã đánh tới nàng cho nên nàng chẳng kịp làm gì cả.
Thanh Kiều lúc này có chút hối hận, nàng đáng lẽ ra không lên tới đây rồi. Thanh Kiều nhắm chặt mắt lại, chờ đợi chùm tia nước kia bắn xuyên qua cơ thể mình.
Nhưng đúng lúc chùm tia độc kia sắp đánh tới Thanh Kiều thì lại bị năm thanh kiếm màu vàng cản lại. Hạ Đào lúc này đã xuất hiện ngay phía trước Thanh Kiều, cản lại một đòn của con Băng Xà kia.
Hạ Đào nhẹ nhàng nhếch môi lên một chút, đây chính là kịch bản mà hắn chờ đợi bấy lâu. Kế hoạch của hắn đã có thể thành công tới chín mươi phần trăm rồi, chỉ cần hắn giết nốt con Băng Xà này thì bước tiếp theo của kế hoạch cũng có thể đơn giản thực hiện.
-Lão đại cho ta ăn chung với a.
-Tự nhiên.
Vô Danh vừa ăn vừa nói. Hồng Mông cũng không hề khách khí nhét một lúc hai quả vào mồm rồi nhai tóp tép, đồng thời mỗi khi có hàn khí tiến tới thì nhóc lại há miệng ra hút vào một hơi cho mát họng.
Hàn khí này tuy độc nhưng lại rất có ích với Hồng Mông, nó có thể giúp Hồng Mông tăng cấp tu vi của bản thân lên. Nếu như có thể thì Hồng Mông cũng không ngại mà ăn luôn cả con Băng Xà kia, chỉ có điều nếu như nhóc muốn ăn thì phải đợi đám người kia xử lý xong đã.
- ẦM…ẦM..
Mà lúc này ở phía hồ băng kia chiến đấu diễn ra cũng hết sức kịch liệt. Hai bên va chạm với nhau khiến cho chân nguyên nổ tung vang lên những tiếng ầm ầm. Vô số bọt nước bị đánh văng tứ tung, người trông có nhàn nhã nhất trong đám người kia thì chỉ có thể là Hạ Đào.
Nhìn Hạ Đào thì có vẻ như hắn đang rất gấp rút bố trí trận pháp, nhưng trên thực tế thì không phải. Vô Danh nhìn trận pháp mà Hạ Đào đang bố trí thì hắn liền đoán đó là một khốn sát trận cấp bốn. Vô Danh cũng thấy rằng Hạ Đào kia rõ ràng là đang câu kéo thời gian chứ không phải rất gấp rút hoàn thiện bố trí trận pháp, người khác có thể không nhìn ra chứ Vô Danh lại là một Đại Sư trận pháp cấp năm cho nên có thể dễ dàng nhìn ra.
Quả thật Hạ Đào bây giờ chính là đang câu kéo thời gian, hắn muốn chờ cho tới lúc thích hợp thì mới hoàn thiện khốn sát trận cấp bốn này. Mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng như kế hoạch của hắn.
Lúc đầu Hạ Đào cũng sớm đã biết ở dưới mặt hồ này có một con Băng Xà cấp năm rồi. Lúc trước hắn cũng đã tới đây thăm dò một lần, và cũng đã đụng độ qua con Băng Xà kia, lần đó hắn đã có thể rút đi mà không bị một chút thương tích nào.
Chính vì Hạ Đào rất thích Thanh Kiều, cho nên ngay khi hắn quay trở về liền đi tìm Thanh Kiều để nói về việc này. Nhưng mà lúc Hạ Đào gặp được Thanh Kiều rồi thì lại thấy Phùng La cũng là đang ở bên cạnh. Thanh Kiều lúc trước vốn cũng rất là tôn trọng Hạ Đào, nhưng mà khi người nam nhân kia xuất hiện thì Thanh Kiều cũng không có thân thiết với Hạ Đào như lúc trước nữa. Sau đó Thanh Kiều và nam nhân kia cũng đã được cả hai môn phái đặt hôn ước. Mà Hạ Đào kia mặc dù biết chuyện này rồi nhưng vẫn luôn kiếm cớ bám lấy Thanh Kiều, cho nên Thanh Kiều cũng bắt đầu sinh lòng chán ghét Hạ Đào này.
Lúc đó Thanh Kiều đã giữ Phùng La lại cho nên chuyện về Hàn Anh Quả ở dưới hồ băng này Hạ Đào không thể không nói cho cả Phùng La nghe được.
Mà hiển nhiên hành động này của Thanh Kiều cũng khiến cho Hạ Đào nổi lên sát ý với Phùng La. Bởi vậy Hạ Đào cũng đã dời ngày đi tới hồ băng này lại, hắn cần có thời gian để tìm người luyện chế đan dược. Mà đan dược hắn nhờ người luyện chế cũng chính là ba viên đan dược vừa rồi cả ba người ăn vào. Trong đó có một viên độc dược và một viên xuân dược.
Hạ Đào lần này vừa muốn xử lý Phùng La vừa muốn chiếm đoạt luôn cả Thanh Kiều. Lúc đó hắn chỉ cần tìm một cái lý do là có thể đơn giản qua mắt tông môn mà không bị phát lệnh truy sát hay đuổi khỏi tông môn.
Bây giờ Hạ Đào chỉ cần đợi thêm một chút nữa là hắn có thể hoàn thành kế hoạch của mình.
Lúc này con Băng Xà kia đột nhiên lại nhìn về phía của Hạ Đào, mắt nó lóe lên một cái, sau đó lập tức liền phóng ra một chùm tia độc dịch kèm theo hàn khí lạnh buốt về phía của Hạ Đào.
Nhìn chùm tia độc dịch kia có vẻ chỉ giống như là nước bình thường, nhưng thực chất đó lại chính là độc của con Băng Xa kia, độc tố trong chùm tia độc dịch này còn mạnh hơn hàn khí kia rất nhiều.
Hạ Đào vốn đang cười thầm trong lòng về kế hoạch hoàn hảo của hắn thì đột nhiên cảm thấy cả người bị sát khi bao phủ sau đó là một chùm tia độc dịch màu lam bắn tới kèm theo hàn khí cực kỳ lạnh buốt.
Hạ Đào cảm thấy cơ thể cử động có chút khó khăn, hắn lập tức phóng ra chân nguyên của mình đẩy lùi đi cảm giác đông cứng khó chịu kia. Đột nhiên Hạ Đào tế ra thêm bốn thanh phi kiếm nữa cộng thêm một thanh phi kiếm từ trước đó là năm thanh kiếm, hắn phóng năm thanh phi kiếm này bắn về phía chùm tia độc dịch kia của con Băng Xà.
Vô Danh nhìn thấy cảnh này thì cũng có chút bất ngờ, hắn nhận ra rằng năm thanh phi kiếm kia của Hạ Đào chính là đang hình thành lại một trận pháp đánh về phía con Băng Xà. Trận pháp được hình thành từ phi kiếm này chính là một cái trận pháp cấp bốn, Vô Danh không ngờ rằng trận pháp còn có ứng dụng như vậy.
-ẦM…ẦM…
Năm thanh phi kiếm kia của Hạ Đào hình thành lên một trận pháp vây chùm tia độc dịch cùng hàn khí của con Băng Xà kia ở giữa, chỉ sau hai hơi thở đòn tấn công của con Băng Xà kia đã bị Hạ Đào cản lại.
Hạ Đào biết rằng chắc chắn bản thân đã bị con Băng Xà kia nhận ra rồi, bởi vì lúc trước hắn cũng đã từng giao thủ với con Băng Xà này. Hạ Đào nhìn về phía hai người kia nói:
-Hai người giúp ta cản lại con Băng Xà này thêm một đoạn thời gian nữa, ta sắp bố trí xong trận pháp rồi. Nếu như ta không thể hoàn thành được trận pháp này thì không thể ngăn lại được con Băng Xà này đâu.
Cũng đúng lúc sau khi Hạ Đào đã cản lại được chùm tia nước kia của con Băng Xà thì Phùng La và Thanh Kiều cũng đã kịp tới hỗ trợ, cả hai đều cũng gật đầu một cái rồi tiếp tục tấn công về phía con Băng Xà kia. Cả hai người hiển nhiên đều hiểu rằng nếu như Hạ Đào còn bị con Băng Xà kia tấn công nữa thì không thể nào hoàn thành được trận pháp đang bố trí, mà lúc đó cả hai người cũng không thể kháng cự được lại con Băng Xà này.
Thanh Kiều vung thanh Hồng Kiếm lên, lập tức xung quanh liền hình thành hàng ngàn đường kiếm quang tấn công về phía con Băng Xà kia.
Đồng thời Phùng La ở bên cạnh cũng chém ra một đao, một dải đao văn gợn sóng chém về phía con Băng Xà.
Con Băng Xà cấp năm kia hiển nhiên cảm thấy có một chút uy hiếp, nó rít lên một tiếng rồi sau đó liền phóng ra rất nhiều chùm tia độc dịch kèm theo hàn khí tấn công về phía Phùng La và Thanh Kiều.
Những chùm tia nước kia sau khi bắn ra thì liền hình thành những tấm chắn phía trước con Băng Xà sau đó cản lại những đòn tấn công của Phùng La và Thanh Kiều.
-ẦM…ẦM…ẦM…
Hàng ngàn đường kiếm quang cùng với đao văn gợn sóng tấn công vào tấm chắn bằng độc dịch của con Băng Xà kia, những tiếng ầm ầm do chân nguyên va chạm vang lên liên tiếp.
Mặc dù một chiêu kiếm và một chiêu đao của Thanh Kiều cùng với Phùng La khá mạnh mẽ nhưng vẫn không thể nào vượt qua được tấm chắn kia của con Băng Xà, rất nhanh thế tấn công của cả hai người đều đã bị cản lại.
Con Băng Xà lúc này lại phóng ra một chùm tia độc dịch về phía Phùng La, sau đó nó liền quét chiếc đuôi của mình về phía Thanh Kiều.
Một chiêu vừa rồi của Phùng La mặc dù đã tung hết sức nhưng vẫn không thể đánh xuyên qua được tấm chắn của con Băng Xà khiến cho máu huyết trong người của Phùng La có chút nhộn nhạo. Mà lúc này con Băng Xà kia lại tấn công tới, hiển nhiên Phùng La khó có thể đõ nổi một chiêu này.
Phùng La khuôn mặt có chút tái nhợt mà chém ra một đao giống như vừa nãy.
-Phốc!!
Một đao của Phùng La vừa rồi hiển nhiên cũng đã yếu đi rất nhiều cho nên không thể nào mà cản lại được một đòn vừa rồi của con Băng Xà kia. Phùng La trúng đòn thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi rồi bị bắn ngược về phía sau hơn chục trượng.
Mà cũng đúng lúc đó Thanh Kiều cũng bị một đòn quét đuôi vừa rồi của con Băng Xà kia đánh bay về phía sau. Ngay lập tức trên cánh tay của Thanh Kiều liền xuất hiện một vết thương, không những thế nhìn từ biểu hiện bên ngoài thì rõ ràng Thanh Kiều cũng đã bị trúng độc của con Băng Xà kia.
Trúng một đòn này cũng khiến cho Thanh Kiều phải nôn ra một ngụm máu, khuôn mặt của nàng tái nhợt hẳn đi. Thanh Kiều không chút chậm trễ nào lấy ra mấy viên đan dược chữa thương rồi nuốt vào.
Phùng La sau khi bị đánh bay đi còn chưa kịp chữa thương thì đã thấy con Băng Xà lao tới phía mình, hắn kinh hoàng hét lên một tiếng:
-Hạ Đào sư huynh cứu ta.
Hạ Đào rõ ràng nghe thấy tiếng hét này của Phùng La nhưng hắn chỉ cười gằn một tiếng rủa Phùng La đáng chết. Hạ Đào cũng không có ngay lập tức ra tay giúp Phùng La, hắn liền bỏ ra thêm mấy miếng trận kỳ nữa để hoàn thành khốn sát trận cấp bốn. Hạ Đào hét lên một tiếng:
-Phùng La sư đệ!!
Hạ Đào vừa hét lên thì đồng thời cũng là chạy tới chỗ Phùng La nhưng hiển nhiên đã không kịp. Phùng La kia đã bị con Băng Xà một ngụm nuốt vào.
Con Băng Xà kia sau khi đã xử lý xong Phùng La rồi thì liền nhào về phía của Thanh Kiều, nó lại bắn ra thêm một chùm tia nước nữa.
Thanh Kiều thấy vậy thì liền vội vàng điều động chân nguyên đánh ra một kiếm, nhưng để cho nàng cảm thấy hoảng hốt là không ngờ chân tay của nàng lại cứng đờ ra, chân nguyên cũng không thể nào điều động được. Thanh Kiều lúc này mới nhận ra rằng mình đã trúng độc của con Băng Xà kia. Nhưng khiến cho nàng càng cảm thấy khó hiểu hơn là rõ ràng vừa rồi nàng cũng đã uống thuốc phòng độc tính trước rồi, tại sao bây giờ vẫn bị độc tính băng hàn của con Băng Xà kia làm cho không thể điều động chân nguyên được. Mà cũng đúng lúc này một luồng khí nóng liền chảy quanh người của Thanh Kiều, áp chế đi độc tính của con Băng Xà kia. Thanh Kiều cũng đã thấy mình có thể điều động được một chút chân nguyên rồi, nhưng chùm tia nước của con Băng Xà kia đã đánh tới nàng cho nên nàng chẳng kịp làm gì cả.
Thanh Kiều lúc này có chút hối hận, nàng đáng lẽ ra không lên tới đây rồi. Thanh Kiều nhắm chặt mắt lại, chờ đợi chùm tia nước kia bắn xuyên qua cơ thể mình.
Nhưng đúng lúc chùm tia độc kia sắp đánh tới Thanh Kiều thì lại bị năm thanh kiếm màu vàng cản lại. Hạ Đào lúc này đã xuất hiện ngay phía trước Thanh Kiều, cản lại một đòn của con Băng Xà kia.
Hạ Đào nhẹ nhàng nhếch môi lên một chút, đây chính là kịch bản mà hắn chờ đợi bấy lâu. Kế hoạch của hắn đã có thể thành công tới chín mươi phần trăm rồi, chỉ cần hắn giết nốt con Băng Xà này thì bước tiếp theo của kế hoạch cũng có thể đơn giản thực hiện.
/306
|