Hồng Mông sau khi đã thành đan thì liền lấy ra một chiếc bình ngọc sau đó bỏ sáu viên đan dược vừa mới luyện thành vào trong bình ngọc đó.
-Lão đại, chúc mừng huynh trình độ trận pháp lại có bước tiến dài.
Khi nãy Vô Danh đi tới gần chỗ mình thì Hồng Mông cũng đã nhận ra, bây giờ nhóc đã luyện xong mẻ đan dược này rồi nên mới có thời gian để chào hỏi Vô Danh.
Vô Danh cũng chỉ mỉm cười gật đầu rồi nói:
-Ngươi cũng không làm ta thất vọng, vậy mà đã có thể luyện linh đan nhất phẩm một cách lô hỏa thuần thanh như vậy. Quả thực là ngoài sự kỳ vọng của ta.
Hồng Mông được khen như vậy thì hiển nhiên cũng rất vui mừng, nhóc nhanh miệng nói:
-Đương nhiên rồi lão đại, với chỉ số thông minh của ta mà lại không có thành tựu gì đáng nói thì quả thật rất mất mặt a.
-Đừng nói nhảm, chúng ta cũng đã ở trong đây rất lâu rồi, cũng nên ra ngoài khởi động một chút.
Vô Danh nhàn nhạt nói, sau đó thân hình của hắn liền trở nên mờ nhạt rồi biến mất khỏi thế giới hỗn độn.
Hồng Mông nghe vậy thì cũng gật đầu, sau đó liền theo Vô Danh rời khỏi bên trong thế giới hỗn độn.
Hồng Mông vốn đã có thể luyện được linh đan nhất phẩm từ trước, nhưng thấy mình vẫn chưa thể luyện được linh đan nhị phẩm thì mới dừng lại. Bởi vì vẫn chưa thể luyện được linh đan nhị phẩm cho nên Hồng Mông mới quyết định luyện đi luyện lại linh đan nhất phẩm để chờ Vô Danh.
Trong suốt khoảng thời gian đó thì toàn bộ linh thảo mà Vô Danh có bao gồm cả linh dược viên đều đã bị Hồng Mông sử dụng hết. Vô Danh mặc dù biết nhưng cũng không nói gì, dù sao chỗ linh thảo đó hắn cũng không dùng tới, chỉ có riêng một gốc cây Lôi Dương thảo là Vô Danh đã dặn dò Hồng Mông không được đụng tới rồi.
-Lão đại, tiếp theo chúng ta sẽ đi chỗ nào a??
Hồng Mông vừa mới ra bên ngoài thì liền hỏi ý kiến của Vô Danh. Vô Danh nghe vậy thì liền suy nghĩ một chút rồi đáp:
-Ở đâu có yêu thú, ở đó có chúng ta. Ta với ngươi tiếp theo sẽ săn toàn bộ yêu thú ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm này.
-Lão đại định làm gì với bọn yêu thú đó à??
Hồng Mông lại hỏi.
-Chẳng làm gì cả, đơn giản chỉ là tập luyện để tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, ta tin với lần tập luyện này cũng sẽ có lợi ích không nhỏ đối với ngươi.
Vô Danh nhìn Hồng Mông nói.
-Ồ, hóa ra là vậy, nhưng mà ta chỉ sợ lão đại liền thất vọng, ta thế nhưng chỉ cần một ngụm là có thể nuốt tươi một con yêu thú có kích cỡ vừa phải rồi.
Hồng Mông ồ lên một tiếng rồi lại nói với giọng đắc ý. Vô Danh nhàn nhạt liếc Hồng Mông một cái, quả thật với khả năng bây giờ của Hồng Mông thì mấy con yêu thú trong Bình Nghiêu sâm lâm này cũng không có cửa. Hồng Mông ngày trước khi mới nở ra thì cũng chỉ dài tầm khoảng một cánh tay, vậy mà bây giờ nhóc đã dài tới hơn hai mét rồi, riêng sải cánh thì có lẽ cũng phải dài tới ba mét.
Vô Danh đột nhiên cười hắc hắc nói:
-Hắc hắc, đợt tập luyện lần này không cho phép ngươi dùng chân nguyên.
-Gào~ ~!! Lão đại thật bất công a, huynh có thể dùng chân nguyên vậy tại sao ta lại không được dùng chứ.
Hồng Mông gào lên một tiếng cực kỳ bất mãn. Vô Danh nghe vậy thì cũng chẳng thèm để ý, chỉ cười nói:
-Vậy tức là ngươi muốn dùng chân nguyên để luyện tập có phải không??
-Đúng vậy, lão đại, ta trông thế này thôi chứ không dùng chân nguyên thì ta thực sự rất yếu đuối a.
Hồng Mông ngượng ngùng nói. Vô Danh vỗ tay một tiếng rồi đáp:
-Vậy được, trong quá trình tập luyện lần này, ta sẽ cho phép ngươi sử dụng chân nguyên. Nhưng đối tượng tập luyện cùng với ngươi lần này chính là ta.
Hồng Mông vốn đang rất vui mừng khi nghe thấy Vô Danh cho phép nó sử dụng chân nguyên, nhưng ngay khi nghe thấy đối tượng tập luyện cùng với nó sẽ là Vô Danh thì khuân mặt liền đen lại. Hồng Mông khuôn mặt mười phần nghiêm túc nói:
-A lão đại, ta vừa mới nghĩ thông suốt rồi, ta mặc dù không dùng chân nguyên nhưng với thân thể này của ta cũng có thể đè bẹp vô số yêu thú rồi. Ta quyết định đợt luyện tập lần này sẽ không dùng chân nguyên.
Vô Danh thấy Hồng Mông nghiêm túc như vậy thì cũng gật đầu khen ngợi, hắn đưa ngón tay cái ra nói:
-Rất tốt, nếu như ngươi đã có thể nghĩ được thông suốt như vậy thì chắc chắn đợt tập luyện lần này sẽ rất có ích đối với ngươi đó.
Hồng Mông nge vậy thì cũng chỉ biết khóc thầm trong lòng, cách tập luyện như vậy quả thực rất là khắc nghiệt đối với nó.
Vô Danh cũng không nói nhiều nữa, hắn lập tức chuyển động thần hình sau đó liền dùng Hỗn Độn Thiên Mục quét qua toàn bộ phạm vi mà thần thức của hắn có thể chạm tới. Vô Danh muốn tìm chỗ nào đó có thật nhiều yêu thú để tập luyện.
Vô Danh muốn tận dụng lần tập luyện lần này để có thể luyện tập đao ý ý cảnh, hắn muốn ngưng tụ đao thế cho mình.
Vô Danh lần này không có đi cùng với Hồng Mông, hắn muốn chia ra tìm một chỗ luyện tập riêng. Hắn cũng không sợ Hồng Mông làm trái lời của hắn, Hồng Mông làm gì hắn cũng đều có thể biết cả. Vô Danh trước khi đi cũng chỉ chừa lại cho Hồng Mông đan dược chữa thương, còn toàn bộ những loại đan dược khác hắn đều tịch thu hết.
Hồng Mông từ hành động lần này của Vô Danh cũng biết là nó không thể nào gian lận được rồi, nó chỉ thể ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Vô Danh mà thôi.
Vô Danh đã đi rồi thì Hồng Mông cũng chỉ có thể tìm một chỗ để tập luyện riêng, nó phải thật chăm chỉ tập luyện, nếu như nó lười biếng mà nói thì chắc chắn lão đại sẽ đích thân tập luyện cùng với nó. Một người có thể đánh bại cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ mà lại đánh nhau với một con rồng chỉ có tu vi Trúc Cơ là có thể biết được kết quả tàn nhẫn tới mức nào rồi.
……….
Vô Danh lúc này đang đứng trên đỉnh của một ngọn cây cao tới chục trượng, ánh mắt của hắn toàn bộ đều chú ý về khu vực phía trước.
Vị trí mà hắn đang đứng bây giờ chính là một mảng rừng xanh thẳm, nhưng hắn chỉ cần đi thêm vài mét nữa tới phía trước mặt thì chính là một khu đầm lấy cực kỳ rộng lớn, ở phía trước có hàng vạn con cá sấu đầm lầy cùng với rắn đầm lầy.
Mặc dù mấy con cá sấu đầm lầy này cấp bậc thấp một chút, nhưng mà số lượng lại rất nhiều, đồng dạng rắn đầm lầy cũng là liên miên bất tuyệt.
Vô Danh thấy như vậy thì lại càng thích hợp để cho hắn luyện tập đao ý. Vô Danh lập tức ngồi ở trên ngọn cây cao mà hắn đang đứng sau đó liền lấy miếng ngọc giản “Đao Tâm” ra.
Ở bên trong miếng ngọc giản này tiền bối Mộng Tuân kia có ghi lại rất nhiều ý cảnh miêu tả, đồng thời cũng có hình ảnh ghi chép lại. Nói chung thì toàn bộ những loại kiến thức liên quan tới Đao Đạo đều được ghi lại một cách tỉ mỉ rõ ràng. Vô Danh có thể dựa vào những ghi chép đó mà có thể nâng cao trình độ đao ý của bản thân.
Khi Vô Danh xem những phần miêu tả về đao ý ý cảnh cùng với thủ đoạn tu luyện thì hắn biết rằng trình độ về đao ý của hắn bây giờ cũng chỉ thuộc loại nhập môn mà thôi. Nhưng đao ý của hắn cũng không phải là lộn xộn không có hệ thống, bởi vì hắn tu luyện Đao Đạo là dựa vào cảm ngộ về pháp tắc “Đạo Tâm” cho nên hắn không cần hệ thống đao kỹ chân chính gì cả.
Vô Danh cũng bắt đầu chìm vào những ghi chép bên trong ngọc giản, trải qua thời gian nửa tháng xem toàn bộ những ghi chép bên trong đó thì trình độ đao ý của Vô Danh cũng đã tăng lên rất nhiều.
Vô Danh cất miếng ngọc giản này lại, nội dùng hắn đều có thể nhớ kỹ, bây giờ hắn chỉ cần dựa theo những ghi chép về cách luyện tập ngưng tụ đao thế để tập luyện nữa thôi.
Vô Danh nhảy xuống phía dưới mặt đất, hắn lập tức chạy về phía đầm lầy rộng lớn kia. Ở khu vực đầm lầy này đa số mọc các loại cỏ lau sậy chứ không có những loại cây thân gỗ nào cả, đồng thời cả khu vực đầm lầy này hầu như đều ngập bởi nước và bùn lầy cho nên rất thích hợp với mấy loại yêu thú sinh sống ở đây.
Vô Danh không hề che dấu một chút khí tức nào của bản thân, đồng thời tiếng động mà hắn phát ra cũng không phải là nhỏ. Những chỗ Vô Danh đi qua đều bắn ra bọt nước tung tóe, những chỗ cỏ lau sậy bị Khai Thiên Dạ Đao đưa qua cũng nhẹ nhàng đứt gãy.
Vô Danh phát ra động tĩnh lớn và rõ ràng như vậy thì đám cá sấu đầm lầy cùng với rắn đầm lầy kia cũng chú ý tới được, cho nên chúng lập tức đi về phía Vô Danh.
Thân hình nhẹ nhàng phiêu dật của Vô Danh nhảy lên trên không trung cao tới vài trượng sau đó hắn liền bổ ra một đao, Toái Thiên đao.
Vô vàn màn đao màu đen quét ngang qua những chỗ có yêu thú phía bên dưới, khiến cho vô số cá sấu đầm lầy bị chém thành bụi phần, đồng thời từ phía bên dưới mặt đất cũng hình thành vô số màn đao màu đen đâm thẳng lên trên trời cao. Những màn đao này tung hoành ngang dọc bên trong thế giới của nó.
-Ầm…ầm…ầm…
Khi một đao này vừa mới chém ra đầm lấy phía dưới đã bị rạch thành những khe rãnh dài tới vài trượng, mặt nước cũng bị chém ra vô số bọt nước văng lên.
Vô Danh thân hình liền chạm xuống bên trên mặt nước, vô số cá sấu đầm lầy bắn ra những đạo thủy tiễn về phía hắn, đồng thời rắn đầm lấy cũng phun ra rất nhiều tia độc. Vô Danh hoàn toàn bỏ qua những đợt tấn công này. Đao của hắn lại vung lên, không gian xung quanh đột nhiên trở nên lạnh tới thấu xương. Một giọt nước mắt màu băng lam rơi trên lưỡi đao của Khai Thiên Dạ Đao.
Vô Danh gương mặt cực kỳ lạnh lùng, chém ra một đao thứ hai, Hàn Lệ đao.
Khi một đao này vừa mới chém ra thì không gian xung quanh cũng đã bị hàn khí lạnh lẽo của nó làm cho đóng băng hết thảy, toàn bộ mặt nước phía dưới cũng đã bị đóng băng. Vị trí đóng băng bắt đầu từ chỗ của Vô Danh rồi liền lan ra những khu vực xung quanh.
Toàn bộ những tia thủy tiễn cùng độc tiễn mà cá sấu đầm lầy và rắn đầm lầy phun ra đều bị khí tức băng hàn kia làm đóng băng lại hết thảy ở giữa không trung. Thân thể của những con cá sấu đầm lầy và rắn đầm lầy ở trong phạm vi thi triển Hàn Lệ đao cũng đã bắt đầu bị đóng băng từ phía bên trong cơ thể. Một đao này chưa chém qua nhưng vô số yêu thú đã bị đóng băng mà chết.
-ẦM….
Một vết đao màu đen dài tới hơn mười trượng bổ ra ở giữa đầm lầy tạo thành một khe nứt sâu hoắm. Toàn bộ những con yêu thú bị một đao này chém qua đều bị cắt đôi thân hình. Cả một khu vực rộng tới vài trăm mét đều đã bị một đao vừa rồi chém ra làm cho đóng băng hết thảy.
Vô Danh vẫn chưa dừng lại ở đây, đầm lầy này cũng hết sức rộng lớn cho nên hắn tiếp tục đi sâu vào phía bên trong để tập luyện đao ý.
-Lão đại, chúc mừng huynh trình độ trận pháp lại có bước tiến dài.
Khi nãy Vô Danh đi tới gần chỗ mình thì Hồng Mông cũng đã nhận ra, bây giờ nhóc đã luyện xong mẻ đan dược này rồi nên mới có thời gian để chào hỏi Vô Danh.
Vô Danh cũng chỉ mỉm cười gật đầu rồi nói:
-Ngươi cũng không làm ta thất vọng, vậy mà đã có thể luyện linh đan nhất phẩm một cách lô hỏa thuần thanh như vậy. Quả thực là ngoài sự kỳ vọng của ta.
Hồng Mông được khen như vậy thì hiển nhiên cũng rất vui mừng, nhóc nhanh miệng nói:
-Đương nhiên rồi lão đại, với chỉ số thông minh của ta mà lại không có thành tựu gì đáng nói thì quả thật rất mất mặt a.
-Đừng nói nhảm, chúng ta cũng đã ở trong đây rất lâu rồi, cũng nên ra ngoài khởi động một chút.
Vô Danh nhàn nhạt nói, sau đó thân hình của hắn liền trở nên mờ nhạt rồi biến mất khỏi thế giới hỗn độn.
Hồng Mông nghe vậy thì cũng gật đầu, sau đó liền theo Vô Danh rời khỏi bên trong thế giới hỗn độn.
Hồng Mông vốn đã có thể luyện được linh đan nhất phẩm từ trước, nhưng thấy mình vẫn chưa thể luyện được linh đan nhị phẩm thì mới dừng lại. Bởi vì vẫn chưa thể luyện được linh đan nhị phẩm cho nên Hồng Mông mới quyết định luyện đi luyện lại linh đan nhất phẩm để chờ Vô Danh.
Trong suốt khoảng thời gian đó thì toàn bộ linh thảo mà Vô Danh có bao gồm cả linh dược viên đều đã bị Hồng Mông sử dụng hết. Vô Danh mặc dù biết nhưng cũng không nói gì, dù sao chỗ linh thảo đó hắn cũng không dùng tới, chỉ có riêng một gốc cây Lôi Dương thảo là Vô Danh đã dặn dò Hồng Mông không được đụng tới rồi.
-Lão đại, tiếp theo chúng ta sẽ đi chỗ nào a??
Hồng Mông vừa mới ra bên ngoài thì liền hỏi ý kiến của Vô Danh. Vô Danh nghe vậy thì liền suy nghĩ một chút rồi đáp:
-Ở đâu có yêu thú, ở đó có chúng ta. Ta với ngươi tiếp theo sẽ săn toàn bộ yêu thú ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm này.
-Lão đại định làm gì với bọn yêu thú đó à??
Hồng Mông lại hỏi.
-Chẳng làm gì cả, đơn giản chỉ là tập luyện để tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, ta tin với lần tập luyện này cũng sẽ có lợi ích không nhỏ đối với ngươi.
Vô Danh nhìn Hồng Mông nói.
-Ồ, hóa ra là vậy, nhưng mà ta chỉ sợ lão đại liền thất vọng, ta thế nhưng chỉ cần một ngụm là có thể nuốt tươi một con yêu thú có kích cỡ vừa phải rồi.
Hồng Mông ồ lên một tiếng rồi lại nói với giọng đắc ý. Vô Danh nhàn nhạt liếc Hồng Mông một cái, quả thật với khả năng bây giờ của Hồng Mông thì mấy con yêu thú trong Bình Nghiêu sâm lâm này cũng không có cửa. Hồng Mông ngày trước khi mới nở ra thì cũng chỉ dài tầm khoảng một cánh tay, vậy mà bây giờ nhóc đã dài tới hơn hai mét rồi, riêng sải cánh thì có lẽ cũng phải dài tới ba mét.
Vô Danh đột nhiên cười hắc hắc nói:
-Hắc hắc, đợt tập luyện lần này không cho phép ngươi dùng chân nguyên.
-Gào~ ~!! Lão đại thật bất công a, huynh có thể dùng chân nguyên vậy tại sao ta lại không được dùng chứ.
Hồng Mông gào lên một tiếng cực kỳ bất mãn. Vô Danh nghe vậy thì cũng chẳng thèm để ý, chỉ cười nói:
-Vậy tức là ngươi muốn dùng chân nguyên để luyện tập có phải không??
-Đúng vậy, lão đại, ta trông thế này thôi chứ không dùng chân nguyên thì ta thực sự rất yếu đuối a.
Hồng Mông ngượng ngùng nói. Vô Danh vỗ tay một tiếng rồi đáp:
-Vậy được, trong quá trình tập luyện lần này, ta sẽ cho phép ngươi sử dụng chân nguyên. Nhưng đối tượng tập luyện cùng với ngươi lần này chính là ta.
Hồng Mông vốn đang rất vui mừng khi nghe thấy Vô Danh cho phép nó sử dụng chân nguyên, nhưng ngay khi nghe thấy đối tượng tập luyện cùng với nó sẽ là Vô Danh thì khuân mặt liền đen lại. Hồng Mông khuôn mặt mười phần nghiêm túc nói:
-A lão đại, ta vừa mới nghĩ thông suốt rồi, ta mặc dù không dùng chân nguyên nhưng với thân thể này của ta cũng có thể đè bẹp vô số yêu thú rồi. Ta quyết định đợt luyện tập lần này sẽ không dùng chân nguyên.
Vô Danh thấy Hồng Mông nghiêm túc như vậy thì cũng gật đầu khen ngợi, hắn đưa ngón tay cái ra nói:
-Rất tốt, nếu như ngươi đã có thể nghĩ được thông suốt như vậy thì chắc chắn đợt tập luyện lần này sẽ rất có ích đối với ngươi đó.
Hồng Mông nge vậy thì cũng chỉ biết khóc thầm trong lòng, cách tập luyện như vậy quả thực rất là khắc nghiệt đối với nó.
Vô Danh cũng không nói nhiều nữa, hắn lập tức chuyển động thần hình sau đó liền dùng Hỗn Độn Thiên Mục quét qua toàn bộ phạm vi mà thần thức của hắn có thể chạm tới. Vô Danh muốn tìm chỗ nào đó có thật nhiều yêu thú để tập luyện.
Vô Danh muốn tận dụng lần tập luyện lần này để có thể luyện tập đao ý ý cảnh, hắn muốn ngưng tụ đao thế cho mình.
Vô Danh lần này không có đi cùng với Hồng Mông, hắn muốn chia ra tìm một chỗ luyện tập riêng. Hắn cũng không sợ Hồng Mông làm trái lời của hắn, Hồng Mông làm gì hắn cũng đều có thể biết cả. Vô Danh trước khi đi cũng chỉ chừa lại cho Hồng Mông đan dược chữa thương, còn toàn bộ những loại đan dược khác hắn đều tịch thu hết.
Hồng Mông từ hành động lần này của Vô Danh cũng biết là nó không thể nào gian lận được rồi, nó chỉ thể ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Vô Danh mà thôi.
Vô Danh đã đi rồi thì Hồng Mông cũng chỉ có thể tìm một chỗ để tập luyện riêng, nó phải thật chăm chỉ tập luyện, nếu như nó lười biếng mà nói thì chắc chắn lão đại sẽ đích thân tập luyện cùng với nó. Một người có thể đánh bại cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ mà lại đánh nhau với một con rồng chỉ có tu vi Trúc Cơ là có thể biết được kết quả tàn nhẫn tới mức nào rồi.
……….
Vô Danh lúc này đang đứng trên đỉnh của một ngọn cây cao tới chục trượng, ánh mắt của hắn toàn bộ đều chú ý về khu vực phía trước.
Vị trí mà hắn đang đứng bây giờ chính là một mảng rừng xanh thẳm, nhưng hắn chỉ cần đi thêm vài mét nữa tới phía trước mặt thì chính là một khu đầm lấy cực kỳ rộng lớn, ở phía trước có hàng vạn con cá sấu đầm lầy cùng với rắn đầm lầy.
Mặc dù mấy con cá sấu đầm lầy này cấp bậc thấp một chút, nhưng mà số lượng lại rất nhiều, đồng dạng rắn đầm lầy cũng là liên miên bất tuyệt.
Vô Danh thấy như vậy thì lại càng thích hợp để cho hắn luyện tập đao ý. Vô Danh lập tức ngồi ở trên ngọn cây cao mà hắn đang đứng sau đó liền lấy miếng ngọc giản “Đao Tâm” ra.
Ở bên trong miếng ngọc giản này tiền bối Mộng Tuân kia có ghi lại rất nhiều ý cảnh miêu tả, đồng thời cũng có hình ảnh ghi chép lại. Nói chung thì toàn bộ những loại kiến thức liên quan tới Đao Đạo đều được ghi lại một cách tỉ mỉ rõ ràng. Vô Danh có thể dựa vào những ghi chép đó mà có thể nâng cao trình độ đao ý của bản thân.
Khi Vô Danh xem những phần miêu tả về đao ý ý cảnh cùng với thủ đoạn tu luyện thì hắn biết rằng trình độ về đao ý của hắn bây giờ cũng chỉ thuộc loại nhập môn mà thôi. Nhưng đao ý của hắn cũng không phải là lộn xộn không có hệ thống, bởi vì hắn tu luyện Đao Đạo là dựa vào cảm ngộ về pháp tắc “Đạo Tâm” cho nên hắn không cần hệ thống đao kỹ chân chính gì cả.
Vô Danh cũng bắt đầu chìm vào những ghi chép bên trong ngọc giản, trải qua thời gian nửa tháng xem toàn bộ những ghi chép bên trong đó thì trình độ đao ý của Vô Danh cũng đã tăng lên rất nhiều.
Vô Danh cất miếng ngọc giản này lại, nội dùng hắn đều có thể nhớ kỹ, bây giờ hắn chỉ cần dựa theo những ghi chép về cách luyện tập ngưng tụ đao thế để tập luyện nữa thôi.
Vô Danh nhảy xuống phía dưới mặt đất, hắn lập tức chạy về phía đầm lầy rộng lớn kia. Ở khu vực đầm lầy này đa số mọc các loại cỏ lau sậy chứ không có những loại cây thân gỗ nào cả, đồng thời cả khu vực đầm lầy này hầu như đều ngập bởi nước và bùn lầy cho nên rất thích hợp với mấy loại yêu thú sinh sống ở đây.
Vô Danh không hề che dấu một chút khí tức nào của bản thân, đồng thời tiếng động mà hắn phát ra cũng không phải là nhỏ. Những chỗ Vô Danh đi qua đều bắn ra bọt nước tung tóe, những chỗ cỏ lau sậy bị Khai Thiên Dạ Đao đưa qua cũng nhẹ nhàng đứt gãy.
Vô Danh phát ra động tĩnh lớn và rõ ràng như vậy thì đám cá sấu đầm lầy cùng với rắn đầm lầy kia cũng chú ý tới được, cho nên chúng lập tức đi về phía Vô Danh.
Thân hình nhẹ nhàng phiêu dật của Vô Danh nhảy lên trên không trung cao tới vài trượng sau đó hắn liền bổ ra một đao, Toái Thiên đao.
Vô vàn màn đao màu đen quét ngang qua những chỗ có yêu thú phía bên dưới, khiến cho vô số cá sấu đầm lầy bị chém thành bụi phần, đồng thời từ phía bên dưới mặt đất cũng hình thành vô số màn đao màu đen đâm thẳng lên trên trời cao. Những màn đao này tung hoành ngang dọc bên trong thế giới của nó.
-Ầm…ầm…ầm…
Khi một đao này vừa mới chém ra đầm lấy phía dưới đã bị rạch thành những khe rãnh dài tới vài trượng, mặt nước cũng bị chém ra vô số bọt nước văng lên.
Vô Danh thân hình liền chạm xuống bên trên mặt nước, vô số cá sấu đầm lầy bắn ra những đạo thủy tiễn về phía hắn, đồng thời rắn đầm lấy cũng phun ra rất nhiều tia độc. Vô Danh hoàn toàn bỏ qua những đợt tấn công này. Đao của hắn lại vung lên, không gian xung quanh đột nhiên trở nên lạnh tới thấu xương. Một giọt nước mắt màu băng lam rơi trên lưỡi đao của Khai Thiên Dạ Đao.
Vô Danh gương mặt cực kỳ lạnh lùng, chém ra một đao thứ hai, Hàn Lệ đao.
Khi một đao này vừa mới chém ra thì không gian xung quanh cũng đã bị hàn khí lạnh lẽo của nó làm cho đóng băng hết thảy, toàn bộ mặt nước phía dưới cũng đã bị đóng băng. Vị trí đóng băng bắt đầu từ chỗ của Vô Danh rồi liền lan ra những khu vực xung quanh.
Toàn bộ những tia thủy tiễn cùng độc tiễn mà cá sấu đầm lầy và rắn đầm lầy phun ra đều bị khí tức băng hàn kia làm đóng băng lại hết thảy ở giữa không trung. Thân thể của những con cá sấu đầm lầy và rắn đầm lầy ở trong phạm vi thi triển Hàn Lệ đao cũng đã bắt đầu bị đóng băng từ phía bên trong cơ thể. Một đao này chưa chém qua nhưng vô số yêu thú đã bị đóng băng mà chết.
-ẦM….
Một vết đao màu đen dài tới hơn mười trượng bổ ra ở giữa đầm lầy tạo thành một khe nứt sâu hoắm. Toàn bộ những con yêu thú bị một đao này chém qua đều bị cắt đôi thân hình. Cả một khu vực rộng tới vài trăm mét đều đã bị một đao vừa rồi chém ra làm cho đóng băng hết thảy.
Vô Danh vẫn chưa dừng lại ở đây, đầm lầy này cũng hết sức rộng lớn cho nên hắn tiếp tục đi sâu vào phía bên trong để tập luyện đao ý.
/306
|