Vô Danh sau khi chém ra một đao kia thì hắn vẫn còn đang trong trạng thái cảm ngộ, hai mắt của hắn vẫn cứ nhắm lại suy tư.
Vừa nãy khi con Bạch viên kia chỉ cách trên đầu Vô Danh khoảng một trượng thì hắn đột nhiên nhỏ ra một giọt nước mắt màu xanh lam, nó lạnh giống như là một khối băng lam vậy. Khi giọt nước mắt này nhỏ vào trên Khai Thiên Dạ Đao thì toàn bộ cây đao cũng mang theo một loại khi tức băng hàn, đến ngay cả lưỡi đao cũng còn đóng băng lại.
Khi Vô Danh chém ra một đao đó thì một dải đao văn màu đen hình trăng lưỡi liềm liền được hình thành, dải đao văn màu đen này mang theo một loại khí tức băng hàn cực kỳ kinh khủng, nó khiến cho không gian xung quanh nó và những nơi nó đi qua đều bị đóng băng lại hết thảy. Dải đao văn này không chỉ mang theo khi tức băng hàn mà còn mang theo toàn bộ sát khí của Vô Danh chém ra.
Không gian bị đóng băng đã đáng sợ, bây giờ toàn bộ sát khí của Vô Danh đều bị một đao đó chém ra thì con Bạch Viên kia cũng không thể nào di chuyển được vì đã bị cả hai thứ khí tức khóa lại.
Con Bạch Viên kia trước khi chết còn chảy ra một giọt nước mắt, nhưng giọt nước mắt này vừa mới lăn trên khóe mắt thì đã bị đóng băng lại. Không những thế con Bạch Viên này còn cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo tới tận xương tủy bên trong cơ thể, nó len lỏi mỏi ngóc ngách, toàn bộ kinh mạch cũng bị đóng băng lại. Nó chết đến nơi rồi cũng không biết loại cảm giác kia là từ đâu mà tới. Chỉ với một đao vừa rồi của Vô Danh vừa mới phát ra thì nó đã sắp chết tới nơi vì bị đông cứng rồi chứ chưa cần một đao kia chém qua, mà một đao lúc nãy đã nhẹ nhàng cắt đôi con Bạch Viên thành hai nửa.
Cơ thể của Vô Danh bây giờ cũng có chút run run vì lạnh, khi nãy hắn chém ra một đao kia thì bản thân hắn chính là người bị ảnh hưởng đầu tiên. Cái cảm giác lạnh lẽo tới tận xương tủy đó chỉ có hắn mới biết được nó có dễ chịu hay không. Để có thể đánh ra một đao này thì bản thân của Vô Danh cũng là người đầu tiên phải chịu ảnh hưởng từ cảm giác lạnh lẽo đó, chỉ là cảm giác này không giống như kẻ phải đỡ một đao kia cảm nhận được, nó không đóng băng Vô Danh, nó chỉ khiến cho Vô Danh cảm thấy lạnh lẽo ở sâu trong tâm khảm. Cái này nói chính ra thì đúng là “không rét mà run”.
Trong suốt một tháng qua Vô Danh đã chìm sâu vào bên trong ý cảnh của một đao này, một đao này không chỉ cần ý cảnh về mặt không gian mà nó còn liên quan tới tâm trạng của con người, chỉ có thể hiểu được tâm trạng của người khác, biết được cảm giác tại ý cảnh đó như thế nào thì mới có thể ngộ ra được một đao này.
Vô Danh đã không ngừng đặt mình vào trong hoàn cảnh của người nữ tu kia khi bị bán đi vào thanh lâu làm kĩ nữ. Hiểu được cảm giác cùng suy nghĩ và tâm trạng của người đó thực sự không dễ dàng chút nào. Nhưng điều Vô Danh có thể làm lúc đó cũng chỉ có thể là đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác, không ngừng suy diễn tâm cảnh.
Cuối cùng thì sau một tháng Vô Danh cũng đã ngộ được một đao này. Hắn cuối cùng đã hiểu được cảm giác của người nữ tu đó, người nữ tu đó không chỉ bơ vơ mà nàng ta còn run lên vì đau khổ, một tâm trạng giày vò đầy cô độc. Vô Danh thấy nàng ta có lẽ giống như người kĩ nữ của Xuân Diệu:
“Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo;
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.”
Hắn chỉ mới ở một bên suy diễn tâm cảnh, đã thấy lạnh lẽo và đau khổ rồi, vậy nếu như hắn thực sự ở trong hoàn cảnh đó thì sẽ như thế nào, hay người mà hắn thương phải ở trong hoàn cảnh đó sẽ như thế nào đây.
Để có thể chém ra được một đao này hắn đã phải rơi ra một giọt lệ, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác rồi khiến cho bản thân cũng phải chịu cảm giác đó. Vô Danh quyết định sẽ đặt tên một đao này là “Hàn Lệ”.
Hắn nhận ra rằng pháp tắc “Đạo Tâm” kia không chỉ yêu cầu người ta phải hiểu được tâm tư của người khác mà còn phải đặt chính bản thân mình vào hoàn cảnh đó nữa.
Vô Danh đột nhiên có một cảm giác khó miêu tả nổi lên, Vô Cực quyết cũng tự động vận chuyển, Vũ Trụ mạch cũng càng lúc càng rõ ràng, một loại cảm giác mênh mông vô cùng xuất hiện.
Khí thế trên người Vô Danh không ngừng tăng cao, hắn vội vàng lấy ra hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, hắn biết mình vừa mới ngộ đao xong cho nên bình cảnh đã được dễ dàng phá vỡ, hắn phải mượn thời điểm lần này để đột phá tới Kim Đan kỳ.
Linh thạch xung quanh Vô Danh không ngừng vỡ vụn, nó tỏa ra linh khí nồng đậm rồi dung nhập vào bên trong linh khí của thiên địa, sau đó liền bị Vũ Trụ mạch của Vô Danh chuyển hóa hấp thu vào bên trong cơ thể.
Khi những nguồn linh khí nồng đậm này bị Vũ Trụ mạch hấp thu thì một loại khí tức bản nguyên liền xuất hiện sau đó không ngừng cô đọng nguồn linh khí này, mà nguồn linh khí này sau khi bị loại khí tức bản nguyên kia cô đọng thì lại bị Vũ Trụ mạch trải qua cô đọng một lần nữa khiến cho nó càng trở nên cô đọng hơn bao giờ hết.
Trên đầu của Vô Danh bây giờ đã có một lốc xoáy linh khí cực kỳ khổng lồ rồi, Vô Danh lúc này cũng đang vận chuyển Vô Cực quyết tới mức cực hạn để có thể trùng kích vào cảnh giới Kim Đan kỳ.
Khi muốn đột phá vào cảnh giới Kim Đan thì phải ngưng tụ ra một viên Kim Đan ở trong đan điền, mà quá trình hình thành Kim Đan cần rất nhiều linh khí, cho nên Vô Danh phải tận dụng toàn bộ linh khí xung quanh tới mức tối đa.
Lúc này trên trời đột nhiên có một mảng mây đen kéo tới, trong những đám mây đen kia còn có những tia sét gầm rú. Vô Danh biết lôi kiếp Kim Đan của hắn bây giờ đã tới rồi, hắn cũng không quá lo lắng về lôi kiếp Kim Đan lần này, bởi vì hắn đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ tư Hư Cảnh rồi.
-ẦM…ẦM…ẦM…
Đúng lúc này mười tám tia lôi kiếp thô to từ trên trời giáng xuống chỗ Vô Danh ngồi. Vô Danh không có biểu hiện gì giống như sợ hãi, hắn ngay lập tức vận chuyển thêm công pháp Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết để dựa vào lôi kiếp lần này mà tăng cường độ thân thể của hắn lên.
-Rầm….rầm….rầm…
Mười tám tia lôi kiếp tho to kia đánh lên trên người Vô Danh, ngay lập tức hắn đã bị rạch ra hơn chục đạo vết thương. Chỗ da thịt tiếp xúc với lôi kiếp đều bị đánh cháy. Nhưng lôi kiếp lần này cũng không quá mạnh mẽ.
Vô Danh không quan tâm lôi kiếp kia ra sao, bây giờ hắn chỉ lo hấp thu linh khí xung quanh cùng với năng lượng từ những tia lôi kiếp kia đánh lên trên người hắn còn sót lại. Tu vi của Vô Danh cũng đang từ từ tăng lên.
Bởi vì Vô Danh đã chạm vào bình chướng ngăn cách kia và muốn phá vỡ nó, cho nên lôi kiếp mới tới, bây giờ hắn phải hấp thu thật nhiều linh khí để hình thành Kim Đan trong đan điền của mình.
-ẦM….ầm…ầm…
Lại mười tám tia lôi kiếp tho to nữa từ trên trời giáng xuống, lôi kiếp lần này đã mạnh hơn lôi kiếp lúc trước rất nhiều.
-Rầm…rầm…rầm…
Mười tám tia lôi kiếp lần thứ hai đánh cùng một lúc vào trên người của Vô Danh, nhưng mà nó cũng chỉ khiến cho vết thương của Vô Danh sâu hơn một chút mà thôi. Nhưng một chút thương thế này không là gì cả, hắn có thể vận chuyển cả hai công pháp cùng một lúc, đồng thời hắn cũng phát hiện ra rằng hắn nhờ có dải hồng mông đạo vận kia mà khả năng phục hồi thương thế của hắn cũng rất nhanh chóng. Cho nên một chút vết thương nhỏ này chỉ sau vài lần vận chuyển chu thiên là có thể rất nhanh lành lại.
-ẦM..ầm..ầm…
Đợt lôi kiếp thứ ba đã giáng xuống, lần này lại là mười tám tia lôi kiếp nữa, nhưng lần này những tia lôi kiếp này đã to bằng bắp đùi của Vô Danh rồi, uy lực chắc chắn là cực kỳ mạnh mẽ.
Vô Danh thấy mấy tia sét này vẫn còn quá yếu, hắn phải làm cho nó mạnh hơn một chút mới được. Vô Danh lập tức lấy Khai Thiên Dạ Đao ra, hắn muốn chém những tia lôi kiếp kia để kích phát thiên uy.
Một vệt đao màu đen rạch ngang trời, mười tám tia lôi kiếp to bằng bắp đùi của Vô Danh đã bị Khai Thiên Dạ Đao chặn lại bảy tia, còn mười một tia còn lại đều đánh vào trên người của Vô Danh.
Mà đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên hình thành bốn mươi lăm tia lôi kiếp to gấp đôi bắp đùi của Vô Danh, nó ngay lập tức giáng xuống cơ thể của hắn. Thiên Đạo có uy, hiển nhiên hành động vừa rồi của Vô Danh đã kích phát thiên uy rồi.
-Rầm…rầm…rầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp cực kỳ thô to đánh vào trên người của Vô Danh, hắn ngay lập tức cảm nhận được sự đau đớn truyền tới.
-Răng rắc.
Trong cơ thể của Vô Danh lần này vang lên một tiếng xương gãy vụn, khi bốn mươi lăm tia lôi kiếp kia đánh vào trên người của hắn thì liền trực tiếp trấn cho toàn bộ xương trên cơ thể hắn phải chịu áp lực cực kỳ kinh khủng. Xương hai bên vai của Vô Danh đã bị đánh gãy rồi.
Mà đúng lúc này trong Vũ Trụ mạch đột nhiên hình thành một cây Vũ Trụ mờ ảo. Ngay khi trong Vũ Trụ mạch của Vô Danh hình thành một cây Vũ Trụ mờ ảo thì toàn bộ linh thạch xung quanh hắn đều biến thành bụi phấn sau đó liền bị cuốn hết vào trong Vũ Trụ mạch.
Cây Vũ Trụ kia càng lúc càng trở lên ngưng thực, nó không ngừng hình thành thêm những tán cây vươn dài ra xung quanh, sau đó liền xuất hiện một đốm nhỏ màu vàng trên cành cây.
Vô Danh cuối cùng đã có thể hình thành Kim Đan của bản thân, bước vào hàng ngũ Kim Đan kỳ.
-ẦM…ẦM…ẦM…
Mà cũng đúng lúc này lại có bốn mươi lăm tia lôi kiếp trên trời giáng xuống.
-Rầm…rầm…rầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp thô to đánh lên trên cơ thể của Vô Danh, ngay lập tức cơ thể của hắn vang lên hàng loạt tiếng xương bị gãy tới mức vỡ vụn. Vô Danh mặc dù cảm thấy rất đau đớn nhưng hắn cũng không sợ, hắn đã bước vào Kim Đan kỳ rồi, lôi kiếp như vậy chưa khiến cho hắn phải chết được.
Mà lúc này trên bầu trời lại hình thành thêm bốn mươi lăm tia sét thô to nữa, nó chuẩn bị giáng xuống người Vô Danh. Vô Danh không hề sợ hãi đón tiếp bốn mươi lăm tia lôi kiếp này.
-ẦM…ầm…ầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp đã giáng xuống, cả một khoảng trời xung quanh đều hiện lên ánh chớp màu đen.
-Rầm….rầm…rầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp đã giáng vào trên người của Vô Danh.
-Rắc…rắc…rắc…rắc…
Trên người Vô Danh không ngừng vang lên tiếng vỡ vụn, toàn bộ xương trên cơ thể của hắn đều bị đánh nát, những chỗ xương vừa mới lành lại do Vô Danh tấn cấp Kim Đan kỳ cũng bị đánh cho vỡ ra thành bột cám.
Vô Danh cũng không thể ngờ được lôi kiếp Kim Đan lần này của hắn lại mạnh tới vậy, lúc trước rõ ràng chỉ có tứ cửu lôi kiếp, vậy mà lần này hắn độ kiếp lại mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, đù mé nó thật là đáng sợ. Lôi kiếp Trúc Cơ lúc trước đến cả một chút da lông cũng không bằng lôi kiếp Kim Đan lần này.
Lúc này thì lôi kiếp trên trời cũng đã không còn, mây đen cũng đã tản đi, chỉ thấy một linh vũ đang từ từ rơi ở trên đầu của Vô Danh.
Vô Danh không chút ngại ngần nào mà hấp thu linh vũ này, hắn thấy linh khí trong đó cực kỳ nồng đậm, đồng thời tốc độ chữa trị vết thương cũng rất nhanh. Sau khoảng một canh giờ, Vô Danh đã hoàn toàn khôi phục thương thế trên cơ thể của mình, tu vi của hắn bây giờ đã là Kim Đan tầng hai.
Vô Danh cũng không ngờ rằng sau khi hắn tấn cấp Kim Đan kỳ thì trong đan điền của hắn không có hình thành kim đan chân chính mà là trong Vũ Trụ mạch hình thành một cây Vũ Trụ sau đó trên cây Vũ Trụ này lại có một đốm vàng nhỏ.
-Đan Điền của ta đâu rồi??
Vô Danh đột nhiên giật mình hô lên một tiếng, vừa nãy hắn có kiểm tra qua cơ thể của mình, nhưng không ngờ hắn lại không thấy đan điền của bản thân đâu.
Mà lúc này Vô Danh cũng thấy cây Vũ Trụ kia lại hình thành ở ngay vị trí cũ của đan điền, Vô Danh có chút hoài nghi chẳng lẽ đan điền của hắn đã hóa thành cây Vũ Trụ kia rồi hay sao.
Một lúc sau Vô Danh liền khẳng định ý nghĩ này của bản thân, chắc chắn đan điền của hắn đã hóa thành cây Vũ Trụ kia rồi.
Vô Danh cầm Khai Thiên Dạ Đao lên sau đó liền chém ra một đao, lập tức trên không trung liền xuất hiện một vết rách màu đen dài hơn mười trượng.
Vô Danh tâm tình cực kỳ vui mừng nhìn uy lực của một đao này mà hắn chém ra.
Vừa nãy khi con Bạch viên kia chỉ cách trên đầu Vô Danh khoảng một trượng thì hắn đột nhiên nhỏ ra một giọt nước mắt màu xanh lam, nó lạnh giống như là một khối băng lam vậy. Khi giọt nước mắt này nhỏ vào trên Khai Thiên Dạ Đao thì toàn bộ cây đao cũng mang theo một loại khi tức băng hàn, đến ngay cả lưỡi đao cũng còn đóng băng lại.
Khi Vô Danh chém ra một đao đó thì một dải đao văn màu đen hình trăng lưỡi liềm liền được hình thành, dải đao văn màu đen này mang theo một loại khí tức băng hàn cực kỳ kinh khủng, nó khiến cho không gian xung quanh nó và những nơi nó đi qua đều bị đóng băng lại hết thảy. Dải đao văn này không chỉ mang theo khi tức băng hàn mà còn mang theo toàn bộ sát khí của Vô Danh chém ra.
Không gian bị đóng băng đã đáng sợ, bây giờ toàn bộ sát khí của Vô Danh đều bị một đao đó chém ra thì con Bạch Viên kia cũng không thể nào di chuyển được vì đã bị cả hai thứ khí tức khóa lại.
Con Bạch Viên kia trước khi chết còn chảy ra một giọt nước mắt, nhưng giọt nước mắt này vừa mới lăn trên khóe mắt thì đã bị đóng băng lại. Không những thế con Bạch Viên này còn cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo tới tận xương tủy bên trong cơ thể, nó len lỏi mỏi ngóc ngách, toàn bộ kinh mạch cũng bị đóng băng lại. Nó chết đến nơi rồi cũng không biết loại cảm giác kia là từ đâu mà tới. Chỉ với một đao vừa rồi của Vô Danh vừa mới phát ra thì nó đã sắp chết tới nơi vì bị đông cứng rồi chứ chưa cần một đao kia chém qua, mà một đao lúc nãy đã nhẹ nhàng cắt đôi con Bạch Viên thành hai nửa.
Cơ thể của Vô Danh bây giờ cũng có chút run run vì lạnh, khi nãy hắn chém ra một đao kia thì bản thân hắn chính là người bị ảnh hưởng đầu tiên. Cái cảm giác lạnh lẽo tới tận xương tủy đó chỉ có hắn mới biết được nó có dễ chịu hay không. Để có thể đánh ra một đao này thì bản thân của Vô Danh cũng là người đầu tiên phải chịu ảnh hưởng từ cảm giác lạnh lẽo đó, chỉ là cảm giác này không giống như kẻ phải đỡ một đao kia cảm nhận được, nó không đóng băng Vô Danh, nó chỉ khiến cho Vô Danh cảm thấy lạnh lẽo ở sâu trong tâm khảm. Cái này nói chính ra thì đúng là “không rét mà run”.
Trong suốt một tháng qua Vô Danh đã chìm sâu vào bên trong ý cảnh của một đao này, một đao này không chỉ cần ý cảnh về mặt không gian mà nó còn liên quan tới tâm trạng của con người, chỉ có thể hiểu được tâm trạng của người khác, biết được cảm giác tại ý cảnh đó như thế nào thì mới có thể ngộ ra được một đao này.
Vô Danh đã không ngừng đặt mình vào trong hoàn cảnh của người nữ tu kia khi bị bán đi vào thanh lâu làm kĩ nữ. Hiểu được cảm giác cùng suy nghĩ và tâm trạng của người đó thực sự không dễ dàng chút nào. Nhưng điều Vô Danh có thể làm lúc đó cũng chỉ có thể là đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác, không ngừng suy diễn tâm cảnh.
Cuối cùng thì sau một tháng Vô Danh cũng đã ngộ được một đao này. Hắn cuối cùng đã hiểu được cảm giác của người nữ tu đó, người nữ tu đó không chỉ bơ vơ mà nàng ta còn run lên vì đau khổ, một tâm trạng giày vò đầy cô độc. Vô Danh thấy nàng ta có lẽ giống như người kĩ nữ của Xuân Diệu:
“Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo;
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.”
Hắn chỉ mới ở một bên suy diễn tâm cảnh, đã thấy lạnh lẽo và đau khổ rồi, vậy nếu như hắn thực sự ở trong hoàn cảnh đó thì sẽ như thế nào, hay người mà hắn thương phải ở trong hoàn cảnh đó sẽ như thế nào đây.
Để có thể chém ra được một đao này hắn đã phải rơi ra một giọt lệ, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác rồi khiến cho bản thân cũng phải chịu cảm giác đó. Vô Danh quyết định sẽ đặt tên một đao này là “Hàn Lệ”.
Hắn nhận ra rằng pháp tắc “Đạo Tâm” kia không chỉ yêu cầu người ta phải hiểu được tâm tư của người khác mà còn phải đặt chính bản thân mình vào hoàn cảnh đó nữa.
Vô Danh đột nhiên có một cảm giác khó miêu tả nổi lên, Vô Cực quyết cũng tự động vận chuyển, Vũ Trụ mạch cũng càng lúc càng rõ ràng, một loại cảm giác mênh mông vô cùng xuất hiện.
Khí thế trên người Vô Danh không ngừng tăng cao, hắn vội vàng lấy ra hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, hắn biết mình vừa mới ngộ đao xong cho nên bình cảnh đã được dễ dàng phá vỡ, hắn phải mượn thời điểm lần này để đột phá tới Kim Đan kỳ.
Linh thạch xung quanh Vô Danh không ngừng vỡ vụn, nó tỏa ra linh khí nồng đậm rồi dung nhập vào bên trong linh khí của thiên địa, sau đó liền bị Vũ Trụ mạch của Vô Danh chuyển hóa hấp thu vào bên trong cơ thể.
Khi những nguồn linh khí nồng đậm này bị Vũ Trụ mạch hấp thu thì một loại khí tức bản nguyên liền xuất hiện sau đó không ngừng cô đọng nguồn linh khí này, mà nguồn linh khí này sau khi bị loại khí tức bản nguyên kia cô đọng thì lại bị Vũ Trụ mạch trải qua cô đọng một lần nữa khiến cho nó càng trở nên cô đọng hơn bao giờ hết.
Trên đầu của Vô Danh bây giờ đã có một lốc xoáy linh khí cực kỳ khổng lồ rồi, Vô Danh lúc này cũng đang vận chuyển Vô Cực quyết tới mức cực hạn để có thể trùng kích vào cảnh giới Kim Đan kỳ.
Khi muốn đột phá vào cảnh giới Kim Đan thì phải ngưng tụ ra một viên Kim Đan ở trong đan điền, mà quá trình hình thành Kim Đan cần rất nhiều linh khí, cho nên Vô Danh phải tận dụng toàn bộ linh khí xung quanh tới mức tối đa.
Lúc này trên trời đột nhiên có một mảng mây đen kéo tới, trong những đám mây đen kia còn có những tia sét gầm rú. Vô Danh biết lôi kiếp Kim Đan của hắn bây giờ đã tới rồi, hắn cũng không quá lo lắng về lôi kiếp Kim Đan lần này, bởi vì hắn đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ tư Hư Cảnh rồi.
-ẦM…ẦM…ẦM…
Đúng lúc này mười tám tia lôi kiếp thô to từ trên trời giáng xuống chỗ Vô Danh ngồi. Vô Danh không có biểu hiện gì giống như sợ hãi, hắn ngay lập tức vận chuyển thêm công pháp Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết để dựa vào lôi kiếp lần này mà tăng cường độ thân thể của hắn lên.
-Rầm….rầm….rầm…
Mười tám tia lôi kiếp tho to kia đánh lên trên người Vô Danh, ngay lập tức hắn đã bị rạch ra hơn chục đạo vết thương. Chỗ da thịt tiếp xúc với lôi kiếp đều bị đánh cháy. Nhưng lôi kiếp lần này cũng không quá mạnh mẽ.
Vô Danh không quan tâm lôi kiếp kia ra sao, bây giờ hắn chỉ lo hấp thu linh khí xung quanh cùng với năng lượng từ những tia lôi kiếp kia đánh lên trên người hắn còn sót lại. Tu vi của Vô Danh cũng đang từ từ tăng lên.
Bởi vì Vô Danh đã chạm vào bình chướng ngăn cách kia và muốn phá vỡ nó, cho nên lôi kiếp mới tới, bây giờ hắn phải hấp thu thật nhiều linh khí để hình thành Kim Đan trong đan điền của mình.
-ẦM….ầm…ầm…
Lại mười tám tia lôi kiếp tho to nữa từ trên trời giáng xuống, lôi kiếp lần này đã mạnh hơn lôi kiếp lúc trước rất nhiều.
-Rầm…rầm…rầm…
Mười tám tia lôi kiếp lần thứ hai đánh cùng một lúc vào trên người của Vô Danh, nhưng mà nó cũng chỉ khiến cho vết thương của Vô Danh sâu hơn một chút mà thôi. Nhưng một chút thương thế này không là gì cả, hắn có thể vận chuyển cả hai công pháp cùng một lúc, đồng thời hắn cũng phát hiện ra rằng hắn nhờ có dải hồng mông đạo vận kia mà khả năng phục hồi thương thế của hắn cũng rất nhanh chóng. Cho nên một chút vết thương nhỏ này chỉ sau vài lần vận chuyển chu thiên là có thể rất nhanh lành lại.
-ẦM..ầm..ầm…
Đợt lôi kiếp thứ ba đã giáng xuống, lần này lại là mười tám tia lôi kiếp nữa, nhưng lần này những tia lôi kiếp này đã to bằng bắp đùi của Vô Danh rồi, uy lực chắc chắn là cực kỳ mạnh mẽ.
Vô Danh thấy mấy tia sét này vẫn còn quá yếu, hắn phải làm cho nó mạnh hơn một chút mới được. Vô Danh lập tức lấy Khai Thiên Dạ Đao ra, hắn muốn chém những tia lôi kiếp kia để kích phát thiên uy.
Một vệt đao màu đen rạch ngang trời, mười tám tia lôi kiếp to bằng bắp đùi của Vô Danh đã bị Khai Thiên Dạ Đao chặn lại bảy tia, còn mười một tia còn lại đều đánh vào trên người của Vô Danh.
Mà đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên hình thành bốn mươi lăm tia lôi kiếp to gấp đôi bắp đùi của Vô Danh, nó ngay lập tức giáng xuống cơ thể của hắn. Thiên Đạo có uy, hiển nhiên hành động vừa rồi của Vô Danh đã kích phát thiên uy rồi.
-Rầm…rầm…rầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp cực kỳ thô to đánh vào trên người của Vô Danh, hắn ngay lập tức cảm nhận được sự đau đớn truyền tới.
-Răng rắc.
Trong cơ thể của Vô Danh lần này vang lên một tiếng xương gãy vụn, khi bốn mươi lăm tia lôi kiếp kia đánh vào trên người của hắn thì liền trực tiếp trấn cho toàn bộ xương trên cơ thể hắn phải chịu áp lực cực kỳ kinh khủng. Xương hai bên vai của Vô Danh đã bị đánh gãy rồi.
Mà đúng lúc này trong Vũ Trụ mạch đột nhiên hình thành một cây Vũ Trụ mờ ảo. Ngay khi trong Vũ Trụ mạch của Vô Danh hình thành một cây Vũ Trụ mờ ảo thì toàn bộ linh thạch xung quanh hắn đều biến thành bụi phấn sau đó liền bị cuốn hết vào trong Vũ Trụ mạch.
Cây Vũ Trụ kia càng lúc càng trở lên ngưng thực, nó không ngừng hình thành thêm những tán cây vươn dài ra xung quanh, sau đó liền xuất hiện một đốm nhỏ màu vàng trên cành cây.
Vô Danh cuối cùng đã có thể hình thành Kim Đan của bản thân, bước vào hàng ngũ Kim Đan kỳ.
-ẦM…ẦM…ẦM…
Mà cũng đúng lúc này lại có bốn mươi lăm tia lôi kiếp trên trời giáng xuống.
-Rầm…rầm…rầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp thô to đánh lên trên cơ thể của Vô Danh, ngay lập tức cơ thể của hắn vang lên hàng loạt tiếng xương bị gãy tới mức vỡ vụn. Vô Danh mặc dù cảm thấy rất đau đớn nhưng hắn cũng không sợ, hắn đã bước vào Kim Đan kỳ rồi, lôi kiếp như vậy chưa khiến cho hắn phải chết được.
Mà lúc này trên bầu trời lại hình thành thêm bốn mươi lăm tia sét thô to nữa, nó chuẩn bị giáng xuống người Vô Danh. Vô Danh không hề sợ hãi đón tiếp bốn mươi lăm tia lôi kiếp này.
-ẦM…ầm…ầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp đã giáng xuống, cả một khoảng trời xung quanh đều hiện lên ánh chớp màu đen.
-Rầm….rầm…rầm…
Bốn mươi lăm tia lôi kiếp đã giáng vào trên người của Vô Danh.
-Rắc…rắc…rắc…rắc…
Trên người Vô Danh không ngừng vang lên tiếng vỡ vụn, toàn bộ xương trên cơ thể của hắn đều bị đánh nát, những chỗ xương vừa mới lành lại do Vô Danh tấn cấp Kim Đan kỳ cũng bị đánh cho vỡ ra thành bột cám.
Vô Danh cũng không thể ngờ được lôi kiếp Kim Đan lần này của hắn lại mạnh tới vậy, lúc trước rõ ràng chỉ có tứ cửu lôi kiếp, vậy mà lần này hắn độ kiếp lại mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, đù mé nó thật là đáng sợ. Lôi kiếp Trúc Cơ lúc trước đến cả một chút da lông cũng không bằng lôi kiếp Kim Đan lần này.
Lúc này thì lôi kiếp trên trời cũng đã không còn, mây đen cũng đã tản đi, chỉ thấy một linh vũ đang từ từ rơi ở trên đầu của Vô Danh.
Vô Danh không chút ngại ngần nào mà hấp thu linh vũ này, hắn thấy linh khí trong đó cực kỳ nồng đậm, đồng thời tốc độ chữa trị vết thương cũng rất nhanh. Sau khoảng một canh giờ, Vô Danh đã hoàn toàn khôi phục thương thế trên cơ thể của mình, tu vi của hắn bây giờ đã là Kim Đan tầng hai.
Vô Danh cũng không ngờ rằng sau khi hắn tấn cấp Kim Đan kỳ thì trong đan điền của hắn không có hình thành kim đan chân chính mà là trong Vũ Trụ mạch hình thành một cây Vũ Trụ sau đó trên cây Vũ Trụ này lại có một đốm vàng nhỏ.
-Đan Điền của ta đâu rồi??
Vô Danh đột nhiên giật mình hô lên một tiếng, vừa nãy hắn có kiểm tra qua cơ thể của mình, nhưng không ngờ hắn lại không thấy đan điền của bản thân đâu.
Mà lúc này Vô Danh cũng thấy cây Vũ Trụ kia lại hình thành ở ngay vị trí cũ của đan điền, Vô Danh có chút hoài nghi chẳng lẽ đan điền của hắn đã hóa thành cây Vũ Trụ kia rồi hay sao.
Một lúc sau Vô Danh liền khẳng định ý nghĩ này của bản thân, chắc chắn đan điền của hắn đã hóa thành cây Vũ Trụ kia rồi.
Vô Danh cầm Khai Thiên Dạ Đao lên sau đó liền chém ra một đao, lập tức trên không trung liền xuất hiện một vết rách màu đen dài hơn mười trượng.
Vô Danh tâm tình cực kỳ vui mừng nhìn uy lực của một đao này mà hắn chém ra.
/306
|