Lúc Chung Thanh Ngọc kết thúc công việc với đống luận văn thuộc trách nhiệm của mình cũng là lúc theo thói quen, bà tranh thủ tìm kiếm tin tức liên quan tới Quý Hựu Ngôn trước khi tắt máy tính, từ đó phát hiện ra những hot search nằm liền tù tì về Quý Hựu Ngôn.
Khi bà trông thấy dòng chữ 'Quý Hựu Ngôn bị gã khỏa thân tập kích' thì tim như đập lệch nhịp, vừa bấm vào đã phải chứng kiến tấm hình Quý Hựu Ngôn ngã trên mặt đất, rồi video quay cảnh con gái phải nhờ Cảnh Tú và một cô gái khác vất vả đỡ mới lên được xe, bước chân xiêu vẹo khiến lòng bà đầy ắp hoang mang lo sợ, tay chân như sắp sửa nhũn ra.
Bà vội vã với lấy điện thoại di động để gọi điện thoại cho Quý Hựu Ngôn, không biết có phải ông trời nghe được lời nguyện cầu của bà hay không mà may thay cuộc gọi được nối máy.
Quý Hựu Ngôn không ngừng an ủi bà rằng không có việc gì to tát cả, thế nhưng Chung Thanh Ngọc nghe đồn con gái bị vỡ đầu, xương cốt còn nứt gãy nữa, cũng biết thừa con bà lúc nào cũng tránh nặng tìm nhẹ, làm sao mà bà an tâm cho nổi, nhất định bà phải đích thân đến xem mới yên lòng.
Dù cuộc điện thoại trước đó đã đem lại sự không vui dù ít dù nhiều, song sự quan tâm lâu lắm mới được nhận đến từ người mẹ khiến Quý Hựu Ngôn ấm áp khôn nguôi. Tuy cô nghĩ không cần thiết phải tới đây, nhưng cô khó lòng nào từ chối trước sự kiên trì của Chung Thanh Ngọc, thành thử cuối cùng cũng đồng ý.
Cô vừa cúp máy thì Cảnh Tú đẩy cửa bước vào. Gương mặt Cảnh Tú nhuốm vẻ mệt mỏi, ánh mắt nhìn cô lại cực kỳ nhu hòa.
"Cảm giác ổn không?" Cảnh Tú ngồi bên giường Quý Hựu Ngôn, tầm mắt đặt lên cánh tay trái đang bị cố định bằng túi treo tay tam giác vòng qua cổ.
Quý Hựu Ngôn nhận ra sự lo lắng của cô bèn giật giật ngón tay trái, ra chiều thoải mái đáp, "Cậu xem, trông nó giống như không tốt à?"
Cảnh Tú sốt sắng giữ lấy tay cô, "Đừng lộn xộn."
Quý Hựu Ngôn khẽ cười thành tiếng, cô chịu đựng cảm giác đau nhức để dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay Cảnh Tú, "Không sao cả đâu, bác sĩ cũng bảo có thể cử động mà." Cô ngừng một lát mới thử đổi chủ đề để đánh lạc hướng Cảnh Tú, "A Tú này, mẹ tôi đọc tin tức nên hay chuyện rồi, bà ấy không yên tâm nên một mực muốn đến đây. Vừa hay, nhân cơ hội này tôi chính thức giới thiệu cậu với bọn họ được không?"
Trong khoảnh thời gian này, mặc dù vì chuyện tình cảm mà hai mẹ con cũng lời qua tiếng lại với nhau nhưng Quý Hựu Ngôn cảm giác thái độ của Chung Thanh Ngọc đã không còn khắt khe như trước. Cô tin đợi đến khi Chung Thanh Ngọc gặp mặt Cảnh Tú, nhất định bà sẽ bị thuyết phục bởi năng lực xuất chúng cuốn hút của Cảnh Tú.
Nhưng phản ứng của Cảnh Tú lại hoàn toàn không như cô những tưởng. Đối phương nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi, thoạt trông cực kỳ khó xử.
Quý Hựu Ngôn cho rằng đối phương không mong muốn điều ấy nên vội vàng sửa chữa, "Không sao mà, nếu A Tú vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta sẽ chờ dịp khác. Vả lại bây giờ là lúc cậu toàn tâm toàn lực chăm lo cho vở diễn, không nên phân tâm..."
Cô còn chưa dứt lời, Cảnh Tú đã nhẹ nhàng cắt ngang, "Không phải vậy."
Cảnh Tú bình tĩnh đối diện với Quý Hựu Ngôn, cắn môi quyết định thẳng thắn, "Ngôn Ngôn, tôi gặp hai cô chú rồi." Nếu để ý kỹ nhất định sẽ nhận ra ánh mắt cô thoáng vẻ bất an.
Quý Hựu Ngôn kinh ngạc.
Cảnh Tú rũ mi mắt, giọng khàn đi, "Thực sự xin lỗi cậu, không được sự đồng ý của cậu, cũng không bàn bạc trao đổi với cậu mà tôi đã tự ý viết thư gửi cô chú. Hai tháng trước, cha cậu nhờ người chuyển lời tới tôi, bảo rằng ông ấy muốn gặp tôi một lần, vậy nên tôi buộc phải đi. Do mình tôi thôi."
Vốn dĩ cô không muốn cho Quý Hựu Ngôn biết việc này, tuy nhiên bây giờ cô lại ôm trong lòng mỗi mối hoài nghi mà bản thân cô không thể tự đưa ra lời giải đáp. Lý trí của cô nói cô không nên tự mình gánh vác hết thảy vấn đề, bỏ mặc Quý Hựu Ngôn chẳng hay biết gì vì như thế thì hậu quả sẽ chẳng khác nào quá khứ.
"Không cần giải thích, tôi chỉ ngạc nhiên thôi, tôi không hề trách cậu một chút nào." Quý Hựu Ngôn hoàn hôn, cô vươn tay phải đặt lên chiếc chăn mỏng Cảnh Tú đang khoác trên người.
Cô biết nhất định vì Cảnh Tú muốn hỗ trợ mình thuyết phục được sự đồng ý của bố mẹ nên mới làm như vậy mà, sao cô có thể giận dữ hay quở trách đối phương được.
Cô hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Cảnh Tú, cũng hiểu rõ sự ngoan cố của bố mẹ mình. Nghĩ đến vẻ khó xử ban nãy của Cảnh Tú, cô tránh không khỏi sốt sắng hỏi, "A Tú, có phải bố mẹ tôi khiến cậu oan ức không? Có phải hai người đã nói gì khó nghe không?"
Cảnh Tú nhận ra sự thương yêu xót xa tràn ngập đôi mắt Quý Hựu Ngôn rồi hồi tưởng lại giọng điệu lạnh nhạt của Quý Trường Tung và Chung Thanh Ngọc mà mũi bắt đầu chua xót.
Cô đáp, "Cô chú không nói gì cả, cô chú chỉ không thấy chúng ta có tương lai thôi."
"Ngôn Ngôn..." Cảnh Tú chần chừ, ánh mắt ảm đạm, "Cô chú cho rằng tôi không thể bảo vệ được cậu, không thể cho cậu niềm hạnh phúc thật sự."
"Lúc ấy tôi thấy rất chói tai, tôi phản bác cũng cực kỳ hùng hồn và đầy lý lẽ, nhưng giờ thì tôi lại chẳng dám chắc nữa." Cô thổ lộ nỗi niềm.
Nhưng sự hoài nghi có thể dẫn đến việc phải buông tay Quý Hựu Ngôn khiến trái tim cô đau đớn như bị ai rạch ra vậy. Cảm giác áy náy xen lẫn quyến luyến không nỡ như từng lưỡi dao chém vào miệng vết thương rồi thay phiên hành hạ cô từng giờ từng phút. Cô muốn rút bàn tay đang nằm trong tay Quý Hựu Ngôn về, muốn khắc chế sự mất kiểm soát của bản thân.
Song Quý Hựu Ngôn lại giữ chặt lấy tay cô, giọng nói run rẩy, "Không chắc gì cơ?"
Cơn run rẩy từ tay truyền đến đại diện cho nỗi bất an và hoài nghi của Quý Hựu Ngôn. Trái tim Cảnh Tú lại đau nhói.
Cô buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt Quý Hựu Ngôn, nghẹn ngào đáp, "Ngôn Ngôn, tôi không dám chắc liệu tôi có sai rồi hay không."
"Tôi đòi hỏi cậu dũng cảm, nhưng khi cậu dũng cảm rồi thì tôi lại không thể bảo vệ được cậu. Tôi chỉ khiến cho cậu liên tục rơi vào nguy hiểm, liên tục chịu thương tổn vì tôi mà thôi." Hàng mi dài của cô run lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống má, "Có thật tôi là sự lựa chọn tối ưu của cậu hay không?"
Cô quay đầu đi hòng lau khô nước mắt, câu hỏi như hướng về phía Quý Hựu Ngôn mà cũng như tự vấn chính mình.
Trước kia cô cũng từng tự hỏi bản thân điều tương tự, rằng cô nghi ngờ không biết mình có phải con đường tốt nhất hay không, vậy nên câu chất vấn của Quý Trường Tung mới dây dưa trong tâm trí cô dai dẳng tới vậy. Cô vẫn cố gắng đặt niềm tin vào bản thân, nhưng ngay vào thời khắc cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Hựu Ngôn ngã xuống trước mặt mình, mọi bức tường thành tưởng chừng như vững chãi lập tức sụp đổ.
Sự hoài nghi Cảnh Tú dành cho chính mình như một mũi tên cắm thẳng vào trái tim Quý Hựu Ngôn, khiến khóe mắt cô cũng chua xót chỉ trong giây lát. Cô thương xót vô ngần khi phải chứng kiến vẻ yếu ớt tột độ của Cảnh Tú. Cô nhìn Cảnh Tú mà như nhìn thấy bản thân mình năm xưa vậy.
Năm chia tay với Cảnh Tú, cô cũng hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi ấy.
Cô nhịn đau để ngồi thẳng lưng, ghé về phía Cảnh Tú, Cảnh Tú hốt hoảng muốn đứng lên đỡ thì Quý Hựu Ngôn lại tranh thủ lúc đối phương cúi người để nâng cằm lên hôn giọt lệ đọng trên khóe mắt Cảnh Tú.
Đắng quá, đắng đến mức trái tim tan nát.
"A Tú, cậu có nhớ cậu từng nói gì với tôi không? Rằng tình yêu của tôi dành cho cậu chính là món tài sản lớn nhất mà cậu sở hữu." Cô nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp đang gần trong gang tấc của Cảnh Tú.
Cảnh Tú nhìn cô, đầy rung động.
Quý Hựu Ngôn chống tay để nghiêng người dịch sang trái, dịu dàng như nước, "A Tú, qua đây." Cô nhẹ nâng tay đặt bên eo Cảnh Tú.
Cảnh Tú đứng không vững, cô sợ đè phải Quý Hựu Ngôn nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lên giường, dựa vào tay Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn ôm chặt lấy eo Cảnh Tú như thể phải làm như vậy mới lấp đầy khoảng trống đầy bất an trong cô. Thanh âm cô như vọng lại từ một miền xa thẳm trong hồi ức, "Cậu có biết năm ấy, khi cậu đề nghị chia tay, vì sao tôi đồng ý ngay mà không hề kháng cự không?"
Tim Cảnh Tú đập lệch nhịp, cô đưa mắt nhìn Quý Hựu Ngôn.
Khúc mắc ấy từng vắt ngang cõi lòng nhiều năm mà không tài nào tiêu tan nổi. Ban đầu cô nghĩ rằng Quý Hựu Ngôn không yêu mình, Quý Hựu Ngôn chỉ đợi mình đề nghị chia tay mà thôi, về sau cô lại nghĩ có lẽ Quý Hựu Ngôn đã mệt rồi, Quý Hựu Ngôn không muốn ở bên cô nữa. Dù sao yêu đương là một chuyện, sống bên nhau lại là một chuyện khác.
"Cậu có tin năm xưa tôi đến muộn là có lý do không?" Quý Hựu Ngôn nở một nụ cười buồn bã.
Cảnh Tú ngập ngừng, cô không thể dối lừa Quý Hựu Ngôn.
Năm ấy khi rơi từ trên cao xuống, cô tin mình sẽ chết, cuộc điện thoại cô cố chấp muốn gọi trước khi bất tỉnh giữa vũng máu chính là để gọi cho Quý Hựu Ngôn.
Nhưng người nghe là trợ lý của Quý Hựu Ngôn, người đó nói Quý Hựu Ngôn đang bận quay, không tiện tiếp máy.
Cô đau đến mức không nói nên lời, ngay cả một câu đơn giản như 'Tôi rất nhớ cậu' cũng không tài nào thốt nổi thành lời, phải nhờ Diêu Tiêu ở bên cạnh khóc không sao ngớt giúp cô chuyển lời tới đối phương rằng cô đã gặp chuyện không may mới có thể nhắn nhủ Quý Hựu Ngôn mau trở về.
Giây phút trước khi mất ý thức, Diêu Tiêu còn cổ vũ là chị, chị đừng ngủ, khi chị tỉnh dậy, nhất định chị Quý đã trở về, chị...
Cô nghe được mà. Tuy rất đau, nhưng cô nghĩ cô buộc phải tỉnh dậy. Đã lâu rồi cô không gặp Ngôn Ngôn.
Nhưng khi cô nỗ lực mở mắt, khắp xung quanh lại chẳng có bóng dáng người cô muốn gặp.
Mẹ nhận ra ánh mắt tìm tòi của cô, mẹ bảo cô rằng Quý Hựu Ngôn mất hộ chiếu rồi, đại sứ quán không mở cửa cuối tuần nên cô ấy không thể trở về.
Trùng hợp xiết bao.
Trùng hợp như những lần cô ấy không có thời gian hẹn hò nhưng lại có thời gian để đi ăn tối với đối tượng tin đồn; trùng hợp như việc cô ấy vẫn luôn kín lịch trình vào những ngày kỷ niệm tình yêu; trùng hợp như chuyện cô đã tổ chức sinh nhật cho cô ấy rồi mà xe cô ấy nửa đường lại chết máy, phải qua mười hai giờ đêm cô ấy mới có thể về đến nơi vậy.
Trùng hợp tiếp theo là phải đến ngày thứ năm, sau khi truyền thông cuối cùng cũng dần dà bị khống chế, Quý Hựu Ngôn mới 'có thể' tới được bệnh viện.
"Cậu không tin đúng không." Ngữ khí Quý Hựu Ngôn đầy quả quyết.
Cảnh Tú trông thấy vẻ tự giễu trên mặt đối phương thì cổ họng nghẹn đến mức phát đau, "Thực xin lỗi, Ngôn Ngôn, thực sự xin lỗi, tôi..."
Quý Hựu Ngôn xoa đầu cô, nhẹ nhàng cắt lời, "Tôi không trách cậu, do trước kia tôi đã giấu cậu quá nhiều nên mới khiến cậu mất đi niềm tin nơi tôi."
"Hộ chiếu của tôi thực sự đã mất, sau này khi tách ra khỏi Uông Quân Thiền, tôi mới nhận ra năm ấy chị ta là người đã cố tình vứt hộ chiếu của tôi đi."
Năm đó cô quay quảng cáo tại Italy, buổi trưa trợ lý nhận được tin Cảnh Tú gặp chuyện, nhưng Uông Quân Thiền đã phong tỏa tin tức, mãi tới tận đêm khuya khi cô đã kết thúc công việc thì chị ta mới nói cho cô biết.
Cảm giác khi đấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Quý Hựu Ngôn đổ mình một cái, suýt chút nữa đã lăn xuống bậc thang. Thời điểm ấy đã cách lúc Cảnh Tú gọi cuộc điện thoại kia tám tiếng mất rồi.
Cô muốn về nước đến mức phát điên, Uông Quân Thiền bèn bảo sẽ đặt chuyến bay khoảng hai tiếng rưỡi nữa cất cánh cho cô. Cô run rẩy gọi điện cho Cảnh Tú, nhưng người nhận lại là Tưởng Thuần.
Tưởng Thuần nói Cảnh Tú đang phẫu thuật, tình hình không ổn lắm, hỏi cô đang ở đâu. Ruột gan cô đứt thành từng khúc, cô vừa hoảng vừa sợ vừa bất lực vừa khóc trả lời Tưởng Thuần rằng mình đang trên đường đến sân bay. Tưởng Thuần trầm mặc vài giây mới mở miệng báo cô địa chỉ bệnh viện.
Quý Hựu Ngôn nhận ra sự bất mãn và nghi ngờ từ quãng lặng im của Tưởng Thuần. Là người đầu tiên biết tin mà phải tám tiếng sau cô mới trên đường tới sân bay. Nực cười cỡ nào.
Cô cũng biết bản thân rất nực cười. Cô đỏ mắt trách móc Uông Quân Thiền đã không thông báo kịp thời, nhưng Uông Quân Thiền lại chẳng vừa. Chị ta chất vấn Quý Hựu Ngôn rằng lúc đó cô biết thì sao, bỏ ngang buổi quay quảng cáo ư? Vi Rồi ai lo khoản bồi thường vi phạm hợp đồng đây? Xong hậu quả nối tiếp câu chuyện đó sẽ như thế nào? Về sau tính toán thế nào nữa? Huống hồ chị cũng đã xem lịch bay rồi, các chuyến bay không ngừng bị thay đổi giờ cất cánh, cuối cùng còn khoảng hai, ba tiếng cân nhắc lắm chị mới đi đến quyết định này.
Về sau tính toán thế nào sao? Không có Cảnh Tú thì còn về sau gì nữa. Cô hét lên với Uông Quân Thiền.
Uông Quân Thiên thấy cô phát điên phát rồ thì trấn an và xin lỗi cô.
Có điều vất vả lắm mới đợi được đến lúc qua cổng thì trợ lý lại bảo cô rằng mất hộ chiếu rồi.
Thế giới trong mắt Quý Hựu Ngôn tối sầm lại. Cô như kẻ mất trí giữa sân bay ồn ã tấp nập, buông bỏ toàn bộ thể diện để vừa khóc nức nở vừa khẩn khoản van nài Uông Quân Thiền, van nài bộ phận điều khiển, van nài cảnh sát, van nài bảo vệ bộ sứ quán...
Nhưng đang là cuối tuần, đại sứ quán không mở cửa, không thể xin thị thực. Uông Quân Thiền hết cách rồi.
Hôm Chủ Nhật, rốt cuộc thì bọn họ cũng xin đại sứ quán thông qua trường hợp khẩn cấp để xử lý thị thực đặc biệt cho cô có thể lên đường về nước.
Từng giây từng phút trong khoảng thời gian phải chờ đợi ấy dày vò cô vô cùng thống khổ.
Cô người không ra người, ngợm không ra ngợm mới có thể tìm đến bệnh viện của Cảnh Tú, khi cô rảo bước tiến về phía phòng bệnh thì bị Cảnh Thư Dung cản đường.
Cảnh Thư Dung nói có chuyện muốn trao đổi.
Cảnh Thư Dung thẳng thắn nói rằng cô và Cảnh Tú không hợp, hy vọng cô có thể cân nhắc chuyện tình cảm này.
Bà bảo đã rất lâu rồi không thấy Cảnh Tú vui vẻ, bác sĩ tâm lý gia đình còn chẩn đoán tình trạng tâm lý của Cảnh Tú hiện tại cực kỳ bất ổn, có khi sẽ phải tiếp nhận biện pháp Can thiệp. Cảnh Thư Dung cam đoan tâm bệnh của Cảnh Tú bắt nguồn từ mối quan hệ bất bình đẳng giữa Cảnh Tú và cô - Cảnh Tú yêu quá sâu đậm, yêu mà quên thân mình trong khi Quý Hựu Ngôn yêu quá hời hợt, yêu mà chỉ biết giữ mình.
Bà hỏi Quý Hựu Ngôn rằng nếu ở bên nhau mà không hạnh phúc thì còn gượng ép tiếp tục làm gì, để tra tấn nhau sao?
Mấy ngày mấy đêm Quý Hựu Ngôn còn không được chợp mắt nói gì đến ngủ được bữa ra hồn, cô hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ tới được bệnh viện. Giữa cơn choáng váng cô tự hỏi bản thân rằng tại sao tình yêu cô dành cho Cảnh Tú lại không đủ? Cô muốn trở nên tốt đẹp hơn thì có gì là sai? Tại sao bọn họ lại luôn nhìn mình với ánh mắt như vậy?
Cô không phục, rất không cam tâm. Cô không muốn buông tay Cảnh Tú, không muốn đánh mất Cảnh Tú.
Nhưng khi cô đẩy cửa phòng bệnh, trông thấy một Cảnh Tú thoi thóp gầy yếu nằm trên giường, sợi dây căng cứng nào đấy trong đầu cô đột nhiên đứt phựt. Cuối cùng cô cũng không thể tự lừa mình dối người thêm nữa. Áy náy, xót xa, tự giễu ngập tràn trái tim.
Là cô đã tra tấn cô gái lấp lánh hào quang, xinh đẹp rạng rỡ kia thành ra như thế này.
Là cô - kẻ rác rưởi bất tài, hẹn mọn chẳng khác nào con sâu cái kiến tầm thường mà chẳng chịu chấp nhận tầm thường đã khiến Cảnh Tú tổn thương.
Là cô không xứng với Cảnh Tú.
Khi bà trông thấy dòng chữ 'Quý Hựu Ngôn bị gã khỏa thân tập kích' thì tim như đập lệch nhịp, vừa bấm vào đã phải chứng kiến tấm hình Quý Hựu Ngôn ngã trên mặt đất, rồi video quay cảnh con gái phải nhờ Cảnh Tú và một cô gái khác vất vả đỡ mới lên được xe, bước chân xiêu vẹo khiến lòng bà đầy ắp hoang mang lo sợ, tay chân như sắp sửa nhũn ra.
Bà vội vã với lấy điện thoại di động để gọi điện thoại cho Quý Hựu Ngôn, không biết có phải ông trời nghe được lời nguyện cầu của bà hay không mà may thay cuộc gọi được nối máy.
Quý Hựu Ngôn không ngừng an ủi bà rằng không có việc gì to tát cả, thế nhưng Chung Thanh Ngọc nghe đồn con gái bị vỡ đầu, xương cốt còn nứt gãy nữa, cũng biết thừa con bà lúc nào cũng tránh nặng tìm nhẹ, làm sao mà bà an tâm cho nổi, nhất định bà phải đích thân đến xem mới yên lòng.
Dù cuộc điện thoại trước đó đã đem lại sự không vui dù ít dù nhiều, song sự quan tâm lâu lắm mới được nhận đến từ người mẹ khiến Quý Hựu Ngôn ấm áp khôn nguôi. Tuy cô nghĩ không cần thiết phải tới đây, nhưng cô khó lòng nào từ chối trước sự kiên trì của Chung Thanh Ngọc, thành thử cuối cùng cũng đồng ý.
Cô vừa cúp máy thì Cảnh Tú đẩy cửa bước vào. Gương mặt Cảnh Tú nhuốm vẻ mệt mỏi, ánh mắt nhìn cô lại cực kỳ nhu hòa.
"Cảm giác ổn không?" Cảnh Tú ngồi bên giường Quý Hựu Ngôn, tầm mắt đặt lên cánh tay trái đang bị cố định bằng túi treo tay tam giác vòng qua cổ.
Quý Hựu Ngôn nhận ra sự lo lắng của cô bèn giật giật ngón tay trái, ra chiều thoải mái đáp, "Cậu xem, trông nó giống như không tốt à?"
Cảnh Tú sốt sắng giữ lấy tay cô, "Đừng lộn xộn."
Quý Hựu Ngôn khẽ cười thành tiếng, cô chịu đựng cảm giác đau nhức để dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay Cảnh Tú, "Không sao cả đâu, bác sĩ cũng bảo có thể cử động mà." Cô ngừng một lát mới thử đổi chủ đề để đánh lạc hướng Cảnh Tú, "A Tú này, mẹ tôi đọc tin tức nên hay chuyện rồi, bà ấy không yên tâm nên một mực muốn đến đây. Vừa hay, nhân cơ hội này tôi chính thức giới thiệu cậu với bọn họ được không?"
Trong khoảnh thời gian này, mặc dù vì chuyện tình cảm mà hai mẹ con cũng lời qua tiếng lại với nhau nhưng Quý Hựu Ngôn cảm giác thái độ của Chung Thanh Ngọc đã không còn khắt khe như trước. Cô tin đợi đến khi Chung Thanh Ngọc gặp mặt Cảnh Tú, nhất định bà sẽ bị thuyết phục bởi năng lực xuất chúng cuốn hút của Cảnh Tú.
Nhưng phản ứng của Cảnh Tú lại hoàn toàn không như cô những tưởng. Đối phương nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi, thoạt trông cực kỳ khó xử.
Quý Hựu Ngôn cho rằng đối phương không mong muốn điều ấy nên vội vàng sửa chữa, "Không sao mà, nếu A Tú vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta sẽ chờ dịp khác. Vả lại bây giờ là lúc cậu toàn tâm toàn lực chăm lo cho vở diễn, không nên phân tâm..."
Cô còn chưa dứt lời, Cảnh Tú đã nhẹ nhàng cắt ngang, "Không phải vậy."
Cảnh Tú bình tĩnh đối diện với Quý Hựu Ngôn, cắn môi quyết định thẳng thắn, "Ngôn Ngôn, tôi gặp hai cô chú rồi." Nếu để ý kỹ nhất định sẽ nhận ra ánh mắt cô thoáng vẻ bất an.
Quý Hựu Ngôn kinh ngạc.
Cảnh Tú rũ mi mắt, giọng khàn đi, "Thực sự xin lỗi cậu, không được sự đồng ý của cậu, cũng không bàn bạc trao đổi với cậu mà tôi đã tự ý viết thư gửi cô chú. Hai tháng trước, cha cậu nhờ người chuyển lời tới tôi, bảo rằng ông ấy muốn gặp tôi một lần, vậy nên tôi buộc phải đi. Do mình tôi thôi."
Vốn dĩ cô không muốn cho Quý Hựu Ngôn biết việc này, tuy nhiên bây giờ cô lại ôm trong lòng mỗi mối hoài nghi mà bản thân cô không thể tự đưa ra lời giải đáp. Lý trí của cô nói cô không nên tự mình gánh vác hết thảy vấn đề, bỏ mặc Quý Hựu Ngôn chẳng hay biết gì vì như thế thì hậu quả sẽ chẳng khác nào quá khứ.
"Không cần giải thích, tôi chỉ ngạc nhiên thôi, tôi không hề trách cậu một chút nào." Quý Hựu Ngôn hoàn hôn, cô vươn tay phải đặt lên chiếc chăn mỏng Cảnh Tú đang khoác trên người.
Cô biết nhất định vì Cảnh Tú muốn hỗ trợ mình thuyết phục được sự đồng ý của bố mẹ nên mới làm như vậy mà, sao cô có thể giận dữ hay quở trách đối phương được.
Cô hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Cảnh Tú, cũng hiểu rõ sự ngoan cố của bố mẹ mình. Nghĩ đến vẻ khó xử ban nãy của Cảnh Tú, cô tránh không khỏi sốt sắng hỏi, "A Tú, có phải bố mẹ tôi khiến cậu oan ức không? Có phải hai người đã nói gì khó nghe không?"
Cảnh Tú nhận ra sự thương yêu xót xa tràn ngập đôi mắt Quý Hựu Ngôn rồi hồi tưởng lại giọng điệu lạnh nhạt của Quý Trường Tung và Chung Thanh Ngọc mà mũi bắt đầu chua xót.
Cô đáp, "Cô chú không nói gì cả, cô chú chỉ không thấy chúng ta có tương lai thôi."
"Ngôn Ngôn..." Cảnh Tú chần chừ, ánh mắt ảm đạm, "Cô chú cho rằng tôi không thể bảo vệ được cậu, không thể cho cậu niềm hạnh phúc thật sự."
"Lúc ấy tôi thấy rất chói tai, tôi phản bác cũng cực kỳ hùng hồn và đầy lý lẽ, nhưng giờ thì tôi lại chẳng dám chắc nữa." Cô thổ lộ nỗi niềm.
Nhưng sự hoài nghi có thể dẫn đến việc phải buông tay Quý Hựu Ngôn khiến trái tim cô đau đớn như bị ai rạch ra vậy. Cảm giác áy náy xen lẫn quyến luyến không nỡ như từng lưỡi dao chém vào miệng vết thương rồi thay phiên hành hạ cô từng giờ từng phút. Cô muốn rút bàn tay đang nằm trong tay Quý Hựu Ngôn về, muốn khắc chế sự mất kiểm soát của bản thân.
Song Quý Hựu Ngôn lại giữ chặt lấy tay cô, giọng nói run rẩy, "Không chắc gì cơ?"
Cơn run rẩy từ tay truyền đến đại diện cho nỗi bất an và hoài nghi của Quý Hựu Ngôn. Trái tim Cảnh Tú lại đau nhói.
Cô buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt Quý Hựu Ngôn, nghẹn ngào đáp, "Ngôn Ngôn, tôi không dám chắc liệu tôi có sai rồi hay không."
"Tôi đòi hỏi cậu dũng cảm, nhưng khi cậu dũng cảm rồi thì tôi lại không thể bảo vệ được cậu. Tôi chỉ khiến cho cậu liên tục rơi vào nguy hiểm, liên tục chịu thương tổn vì tôi mà thôi." Hàng mi dài của cô run lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống má, "Có thật tôi là sự lựa chọn tối ưu của cậu hay không?"
Cô quay đầu đi hòng lau khô nước mắt, câu hỏi như hướng về phía Quý Hựu Ngôn mà cũng như tự vấn chính mình.
Trước kia cô cũng từng tự hỏi bản thân điều tương tự, rằng cô nghi ngờ không biết mình có phải con đường tốt nhất hay không, vậy nên câu chất vấn của Quý Trường Tung mới dây dưa trong tâm trí cô dai dẳng tới vậy. Cô vẫn cố gắng đặt niềm tin vào bản thân, nhưng ngay vào thời khắc cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Hựu Ngôn ngã xuống trước mặt mình, mọi bức tường thành tưởng chừng như vững chãi lập tức sụp đổ.
Sự hoài nghi Cảnh Tú dành cho chính mình như một mũi tên cắm thẳng vào trái tim Quý Hựu Ngôn, khiến khóe mắt cô cũng chua xót chỉ trong giây lát. Cô thương xót vô ngần khi phải chứng kiến vẻ yếu ớt tột độ của Cảnh Tú. Cô nhìn Cảnh Tú mà như nhìn thấy bản thân mình năm xưa vậy.
Năm chia tay với Cảnh Tú, cô cũng hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi ấy.
Cô nhịn đau để ngồi thẳng lưng, ghé về phía Cảnh Tú, Cảnh Tú hốt hoảng muốn đứng lên đỡ thì Quý Hựu Ngôn lại tranh thủ lúc đối phương cúi người để nâng cằm lên hôn giọt lệ đọng trên khóe mắt Cảnh Tú.
Đắng quá, đắng đến mức trái tim tan nát.
"A Tú, cậu có nhớ cậu từng nói gì với tôi không? Rằng tình yêu của tôi dành cho cậu chính là món tài sản lớn nhất mà cậu sở hữu." Cô nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp đang gần trong gang tấc của Cảnh Tú.
Cảnh Tú nhìn cô, đầy rung động.
Quý Hựu Ngôn chống tay để nghiêng người dịch sang trái, dịu dàng như nước, "A Tú, qua đây." Cô nhẹ nâng tay đặt bên eo Cảnh Tú.
Cảnh Tú đứng không vững, cô sợ đè phải Quý Hựu Ngôn nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lên giường, dựa vào tay Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn ôm chặt lấy eo Cảnh Tú như thể phải làm như vậy mới lấp đầy khoảng trống đầy bất an trong cô. Thanh âm cô như vọng lại từ một miền xa thẳm trong hồi ức, "Cậu có biết năm ấy, khi cậu đề nghị chia tay, vì sao tôi đồng ý ngay mà không hề kháng cự không?"
Tim Cảnh Tú đập lệch nhịp, cô đưa mắt nhìn Quý Hựu Ngôn.
Khúc mắc ấy từng vắt ngang cõi lòng nhiều năm mà không tài nào tiêu tan nổi. Ban đầu cô nghĩ rằng Quý Hựu Ngôn không yêu mình, Quý Hựu Ngôn chỉ đợi mình đề nghị chia tay mà thôi, về sau cô lại nghĩ có lẽ Quý Hựu Ngôn đã mệt rồi, Quý Hựu Ngôn không muốn ở bên cô nữa. Dù sao yêu đương là một chuyện, sống bên nhau lại là một chuyện khác.
"Cậu có tin năm xưa tôi đến muộn là có lý do không?" Quý Hựu Ngôn nở một nụ cười buồn bã.
Cảnh Tú ngập ngừng, cô không thể dối lừa Quý Hựu Ngôn.
Năm ấy khi rơi từ trên cao xuống, cô tin mình sẽ chết, cuộc điện thoại cô cố chấp muốn gọi trước khi bất tỉnh giữa vũng máu chính là để gọi cho Quý Hựu Ngôn.
Nhưng người nghe là trợ lý của Quý Hựu Ngôn, người đó nói Quý Hựu Ngôn đang bận quay, không tiện tiếp máy.
Cô đau đến mức không nói nên lời, ngay cả một câu đơn giản như 'Tôi rất nhớ cậu' cũng không tài nào thốt nổi thành lời, phải nhờ Diêu Tiêu ở bên cạnh khóc không sao ngớt giúp cô chuyển lời tới đối phương rằng cô đã gặp chuyện không may mới có thể nhắn nhủ Quý Hựu Ngôn mau trở về.
Giây phút trước khi mất ý thức, Diêu Tiêu còn cổ vũ là chị, chị đừng ngủ, khi chị tỉnh dậy, nhất định chị Quý đã trở về, chị...
Cô nghe được mà. Tuy rất đau, nhưng cô nghĩ cô buộc phải tỉnh dậy. Đã lâu rồi cô không gặp Ngôn Ngôn.
Nhưng khi cô nỗ lực mở mắt, khắp xung quanh lại chẳng có bóng dáng người cô muốn gặp.
Mẹ nhận ra ánh mắt tìm tòi của cô, mẹ bảo cô rằng Quý Hựu Ngôn mất hộ chiếu rồi, đại sứ quán không mở cửa cuối tuần nên cô ấy không thể trở về.
Trùng hợp xiết bao.
Trùng hợp như những lần cô ấy không có thời gian hẹn hò nhưng lại có thời gian để đi ăn tối với đối tượng tin đồn; trùng hợp như việc cô ấy vẫn luôn kín lịch trình vào những ngày kỷ niệm tình yêu; trùng hợp như chuyện cô đã tổ chức sinh nhật cho cô ấy rồi mà xe cô ấy nửa đường lại chết máy, phải qua mười hai giờ đêm cô ấy mới có thể về đến nơi vậy.
Trùng hợp tiếp theo là phải đến ngày thứ năm, sau khi truyền thông cuối cùng cũng dần dà bị khống chế, Quý Hựu Ngôn mới 'có thể' tới được bệnh viện.
"Cậu không tin đúng không." Ngữ khí Quý Hựu Ngôn đầy quả quyết.
Cảnh Tú trông thấy vẻ tự giễu trên mặt đối phương thì cổ họng nghẹn đến mức phát đau, "Thực xin lỗi, Ngôn Ngôn, thực sự xin lỗi, tôi..."
Quý Hựu Ngôn xoa đầu cô, nhẹ nhàng cắt lời, "Tôi không trách cậu, do trước kia tôi đã giấu cậu quá nhiều nên mới khiến cậu mất đi niềm tin nơi tôi."
"Hộ chiếu của tôi thực sự đã mất, sau này khi tách ra khỏi Uông Quân Thiền, tôi mới nhận ra năm ấy chị ta là người đã cố tình vứt hộ chiếu của tôi đi."
Năm đó cô quay quảng cáo tại Italy, buổi trưa trợ lý nhận được tin Cảnh Tú gặp chuyện, nhưng Uông Quân Thiền đã phong tỏa tin tức, mãi tới tận đêm khuya khi cô đã kết thúc công việc thì chị ta mới nói cho cô biết.
Cảm giác khi đấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Quý Hựu Ngôn đổ mình một cái, suýt chút nữa đã lăn xuống bậc thang. Thời điểm ấy đã cách lúc Cảnh Tú gọi cuộc điện thoại kia tám tiếng mất rồi.
Cô muốn về nước đến mức phát điên, Uông Quân Thiền bèn bảo sẽ đặt chuyến bay khoảng hai tiếng rưỡi nữa cất cánh cho cô. Cô run rẩy gọi điện cho Cảnh Tú, nhưng người nhận lại là Tưởng Thuần.
Tưởng Thuần nói Cảnh Tú đang phẫu thuật, tình hình không ổn lắm, hỏi cô đang ở đâu. Ruột gan cô đứt thành từng khúc, cô vừa hoảng vừa sợ vừa bất lực vừa khóc trả lời Tưởng Thuần rằng mình đang trên đường đến sân bay. Tưởng Thuần trầm mặc vài giây mới mở miệng báo cô địa chỉ bệnh viện.
Quý Hựu Ngôn nhận ra sự bất mãn và nghi ngờ từ quãng lặng im của Tưởng Thuần. Là người đầu tiên biết tin mà phải tám tiếng sau cô mới trên đường tới sân bay. Nực cười cỡ nào.
Cô cũng biết bản thân rất nực cười. Cô đỏ mắt trách móc Uông Quân Thiền đã không thông báo kịp thời, nhưng Uông Quân Thiền lại chẳng vừa. Chị ta chất vấn Quý Hựu Ngôn rằng lúc đó cô biết thì sao, bỏ ngang buổi quay quảng cáo ư? Vi Rồi ai lo khoản bồi thường vi phạm hợp đồng đây? Xong hậu quả nối tiếp câu chuyện đó sẽ như thế nào? Về sau tính toán thế nào nữa? Huống hồ chị cũng đã xem lịch bay rồi, các chuyến bay không ngừng bị thay đổi giờ cất cánh, cuối cùng còn khoảng hai, ba tiếng cân nhắc lắm chị mới đi đến quyết định này.
Về sau tính toán thế nào sao? Không có Cảnh Tú thì còn về sau gì nữa. Cô hét lên với Uông Quân Thiền.
Uông Quân Thiên thấy cô phát điên phát rồ thì trấn an và xin lỗi cô.
Có điều vất vả lắm mới đợi được đến lúc qua cổng thì trợ lý lại bảo cô rằng mất hộ chiếu rồi.
Thế giới trong mắt Quý Hựu Ngôn tối sầm lại. Cô như kẻ mất trí giữa sân bay ồn ã tấp nập, buông bỏ toàn bộ thể diện để vừa khóc nức nở vừa khẩn khoản van nài Uông Quân Thiền, van nài bộ phận điều khiển, van nài cảnh sát, van nài bảo vệ bộ sứ quán...
Nhưng đang là cuối tuần, đại sứ quán không mở cửa, không thể xin thị thực. Uông Quân Thiền hết cách rồi.
Hôm Chủ Nhật, rốt cuộc thì bọn họ cũng xin đại sứ quán thông qua trường hợp khẩn cấp để xử lý thị thực đặc biệt cho cô có thể lên đường về nước.
Từng giây từng phút trong khoảng thời gian phải chờ đợi ấy dày vò cô vô cùng thống khổ.
Cô người không ra người, ngợm không ra ngợm mới có thể tìm đến bệnh viện của Cảnh Tú, khi cô rảo bước tiến về phía phòng bệnh thì bị Cảnh Thư Dung cản đường.
Cảnh Thư Dung nói có chuyện muốn trao đổi.
Cảnh Thư Dung thẳng thắn nói rằng cô và Cảnh Tú không hợp, hy vọng cô có thể cân nhắc chuyện tình cảm này.
Bà bảo đã rất lâu rồi không thấy Cảnh Tú vui vẻ, bác sĩ tâm lý gia đình còn chẩn đoán tình trạng tâm lý của Cảnh Tú hiện tại cực kỳ bất ổn, có khi sẽ phải tiếp nhận biện pháp Can thiệp. Cảnh Thư Dung cam đoan tâm bệnh của Cảnh Tú bắt nguồn từ mối quan hệ bất bình đẳng giữa Cảnh Tú và cô - Cảnh Tú yêu quá sâu đậm, yêu mà quên thân mình trong khi Quý Hựu Ngôn yêu quá hời hợt, yêu mà chỉ biết giữ mình.
Bà hỏi Quý Hựu Ngôn rằng nếu ở bên nhau mà không hạnh phúc thì còn gượng ép tiếp tục làm gì, để tra tấn nhau sao?
Mấy ngày mấy đêm Quý Hựu Ngôn còn không được chợp mắt nói gì đến ngủ được bữa ra hồn, cô hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ tới được bệnh viện. Giữa cơn choáng váng cô tự hỏi bản thân rằng tại sao tình yêu cô dành cho Cảnh Tú lại không đủ? Cô muốn trở nên tốt đẹp hơn thì có gì là sai? Tại sao bọn họ lại luôn nhìn mình với ánh mắt như vậy?
Cô không phục, rất không cam tâm. Cô không muốn buông tay Cảnh Tú, không muốn đánh mất Cảnh Tú.
Nhưng khi cô đẩy cửa phòng bệnh, trông thấy một Cảnh Tú thoi thóp gầy yếu nằm trên giường, sợi dây căng cứng nào đấy trong đầu cô đột nhiên đứt phựt. Cuối cùng cô cũng không thể tự lừa mình dối người thêm nữa. Áy náy, xót xa, tự giễu ngập tràn trái tim.
Là cô đã tra tấn cô gái lấp lánh hào quang, xinh đẹp rạng rỡ kia thành ra như thế này.
Là cô - kẻ rác rưởi bất tài, hẹn mọn chẳng khác nào con sâu cái kiến tầm thường mà chẳng chịu chấp nhận tầm thường đã khiến Cảnh Tú tổn thương.
Là cô không xứng với Cảnh Tú.
/142
|