Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 6 - Chương 6

/110


Tứ chi run rẩy một trận, thân thể bắt đầu chậm rãi bành trướng, biến hóa.

Chờ nó đứng dậy từ bụi cỏ, đã biến thành y, một thiếu niên thân cao ít nhất một trăm tám mươi lăm cm, tứ chi thon dài hữu lực, cơ bắp cả người phân phối đồng đều, toàn thân cao thấp hoàn toàn không chút tỳ vết.

A, đây không phải là thiếu niên lần trước bị Tiêu Hòa hãm hại sao?

Không, hiện tại có lẽ không thể gọi y là thiếu niên nữa rồi, người thanh niên trước mặt thoạt nhìn rõ ràng trưởng thành không ít so với thiếu niên lần trước.

Khuôn mặt kiên nghị so với trước kia có vẻ càng thêm trầm ổn, hai tròng mắt đen tuyền cũng càng thêm thâm u tới mức có thể che giấu được tình cảm, cảm giác nguy hiểm tràn ngập quanh thân lúc ban đầu cũng bị giấu đi một cách cẩn thận. Mái tóc vừa ngắn vừa cứng nói cho người khác biết, tính tình người này nhất định rất kiên cường, cũng thật bướng bỉnh.

Thanh niên nhẹ nhàng duỗi ra tứ chi, biết sức mạnh của mình lại tăng tiến không ít so với trước kia. Nhưng vẫn cách mức trưởng thành chân chính một đoạn đường nữa. Mà giai đoạn này cũng không đơn giản như y tưởng tượng.

Tựa như lần trước, lúc y sắp tiến hành lột xác lần nữa trong quá trình trưởng thành, cũng là thời điểm sức mạnh của y yếu ớt nhất, lại bởi vì tên lang thang chết tiệt kia hãm hại, tìm cảnh sát tới, khiến y phải sử dụng hết toàn bộ sức mạnh còn lại để thoát thân, kết quả nửa đường bởi vì kiệt lực, chẳng những không lột xác thành công, ngược lại còn bị bức lui về trạng thái ấu thú.

Lúc y mới biến về ấu thú, sẽ giống như các ấu thú bình thường khác, không có sức mạnh bảo hộ chính mình.

Mà khi y đang tìm chỗ ẩn thân, muốn vượt qua thời kì biến đổi ngược này, thì lại bị một tên lòng dạ khó lường tóm được. Y nhớ rõ, lúc tên kia nhìn thấy y, trong mắt tràn ngập kinh hỉ cùng không chắc chắn.

Lúc sau lại liên tiếp đụng phải một con bé tên là Nha Nha, còn có một tên ngu ngốc gọi là Chung Xá. Mà ba người này đều có một đặc thù chung — trên người bọn chúng có mùi tương tự với y.

Cũng là thú nhân có thể biến thân sao? Thanh niên cũng không thể xác định.

Theo y biết, trên thế giới này thú nhân thật sự có thể tự do biến hóa không còn nhiều lắm, có thể nói gần như là đã tuyệt tích.

Lần này y lưu lạc trong xã hội loài người, trừ bỏ rèn luyện năng lực sinh tồn của mình để thích ứng với thế giới này, đồng thời cũng là vì tìm bạn đời tương lai cho chính mình — một thú nhân thật sự.

Có điều, trước đó, y phải tìm một tên hỗn đản tính sổ đã!

Đừng tưởng rằng y không biết người gọi cảnh sát tới chính là cái tên lang thang chết tiệt kia, y nhìn thấy tên mắc dịch kia ngồi trong xe cảnh sát. Khoảng cách như vậy, đối với thị lực của y mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Vốn định sau khi khôi phục sức mạnh sẽ tìm cái tên đáng chết đó tính sổ, rồi lại trùng hợp đụng phải hắn tại cái nơi giống sở nghiên cứu kia. Nhìn hắn sắp bị chia năm xẻ bảy, nghĩ tới mình và hắn còn có một đoạn lộ thủy nhân duyên, y cảm thấy chính mình phải có nghĩa vụ cứu người kia ra, cho dù tên đó có đáng ghét như thế nào.

Vô pháp, ai bảo mình là nam nhân của hắn chứ!

Ở trong tộc của bọn họ, cho dù không phải bạn đời chân chính của mình, nhưng chỉ cần phát sinh quan hệ liên quan tới tính dục, kẻ làm hùng tính (giống đực) nhất định phải bảo hộ bên còn lại, còn bên kia thì phải phục tùng y vô điều kiện, hầu hạ y, bất cứ lúc nào cũng phải thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của hùng tính.

Trừ phi bên kia tìm được hùng tính khác, mà hùng tính này lại có thể đánh bại y, như vậy y sẽ trao lại quyền bảo hộ và quyền sử dụng bên còn lại cho hùng tính cường đại hơn so với y kia.

Cho nên tuy rằng y không thích tên lang thang kêu Tiêu Hòa này, khi thấy hắn rời đi cũng không ngăn trở, nhưng lúc hắn gặp nguy hiểm, y vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm cuấ hùng tinh mà cứu hắn.

Nhưng khi y đuổi tới phòng thẩm tách lại phát hiện tình huống dị thường, có cái gì đó tại nơi này.

Nguy hiểm, trước khi toàn bộ sức mạnh của y chưa được khôi phục, y vẫn chưa có đủ khả năng đối phó với những thứ này.

Sau đó thứ kia chuồn ra từ lỗ thông khí trên nóc nhà, tắt hết đèn trong phòng, đánh úp hai gã nam trợ thủ kia, và cả cô gái trong đó nữa.

Lúc ấy y còn lo lắng thứ kia sẽ gây bất lợi với Tiêu Hòa, đang chuẩn bị dốc hết sức mạnh toàn thân để liều mạng, lại phát hiện cái thứ giống như khỉ vượn này cứ như vậy rời đi. Có điều thế này cũng tốt, y đỡ phải bại lộ thân phận.

Nhặt lên đống quần áo “lụm được” trên mặt đất mặc vào người, cũng không thèm để ý có nội y hay không. Tốt lắm, hiện tại y muốn đi tìm tên hỗn đản Tiêu Hòa để tính sổ! Thuận tiện khiến hắn hầu hạ mình một chút. ( em biết “tận dụng” ghê =x=)

Nói thật, tên lang thang kia tuy rằng những điểm khác không có gì đặc biệt, nhưng thủ đoạn dụ dỗ cũng không tồi, vài ba câu đã khơi mào tình dục của y.

Nếu lần này hắn’ bằng lòng hảo hảo hầu hạ y thì coi như xong, nếu hắn giở trò gian trá…

Không sao, Viêm Chuyên y sẽ cho hắn biết hai chữ “nghe lời” viết như thế nào, cũng như kết cục khi dám phản bội y!

***

Gã có khuôn mặt nhã nhặn đến thành phố S làm gì? Là tới bắt hắn, hay là bởi vì phạm sai lầm nên bị gã Trương tiến sĩ âm hiểm kia lấy cớ đuổi ra khỏi sở nghiên cứu, vì thế bị phái đến nơi đây bắt đầu lại? Có nên báo cho cảnh sát địa phương lưu ý hành tung cái gã này không ta?

Nhưng cảnh sát sẽ để ý đến hắn sao? Bọn họ sẽ triển khai điều tra chỉ vì đám khất cái với lang thang trong thành phố sao?

Nếu như là trước kia, hắn sẽ không quan tâm chuyện của mấy tên lang thang với khất cái khác, thế nhưng hiện giờ hắn cũng bị kéo vào cái đống hỗn độn này, còn bị tóm một lần, cũng không thể cứ như vậy ngồi chờ chết đi?

Làm sao bây giờ, có nên rời khỏi thành phố này không? Nhưng mà một khi đã ly khai, về sau làm sao còn có thể gặp được Chung Xá nữa?

Tuy nói chưa chắc đã được gặp lại cậu ta, nhưng cứ như vậy rời khỏi thành phố cậu ta đang ở tựa hồ cũng có chút đáng tiếc. Mỹ nam tử tính cách tốt như vậy quả thật là khó gặp! Trước tiên cứ ở lại đây hai ngày đã, chỉ cần mình cẩn thận một chút, chắc là cũng không dễ dàng bị cái gã nhã nhặn kia chộp được đâu.

Bị dọa một trận như vậy, dục vọng mới vừa ngo ngoe trong đầu Tiêu Hòa lại ngoan ngoãn lùi về. So với tính dục, cái mạng già của mình vẫn quý giá hơn một tý.

“Cho tôi tờ báo, cám ơn.” Đứng bên cạnh sạp báo, Tiêu Hòa bỏ tiền ra mua một tờ báo chiều. “Ông chủ, ông có biết công viên gần nhất đi hướng nào không? Nhân tiện cho tôi hỏi gần đây có bách hóa tổng hợp nào không?”

Vét sạch tất cả tiền trên người mua một cái lều vải đơn giản dùng để cắm trại trong bách hóa tổng hợp, chạng vạng, Tiêu Hòa đi vào khu công viên chiếm diện tích lớn trong thành phố này.

Không cần cảm thấy kỳ quái vì sao Tiêu Hòa lại mua một cái lều vải, bởi vì theo kinh nghiệm lang thang của hắn, thành phố càng lớn thì việc quy hoạch, diện mạo lại càng được coi trọng, đám dân lang thang trong thành phố lớn hoặc là ở tại ngoại ô, hoặc là sẽ hùn tiền thuê một cái nhà rẻ nhất, nếu không thì buổi tối dựng ổ, sáng sớm hôm sau dỡ ra.

Lúc thời tiết chưa lạnh thì còn đỡ, tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống là có thể ngủ, còn với loại thời tiết như thế này, người ngủ ngoài trời vài ngày còn không chịu nổi, huống chi là những ngày trời mưa, tuyết rơi, gió lớn.

Tìm tới tìm lui, Tiêu Hòa vừa ý một mảnh rừng nhỏ sâu trong công viên. Trước rừng cây là một cái hồ nhân tạo không lớn, bên phải hồ có một nhà vệ sinh công cộng thu phí, phía cuối bên trái có một đình nghỉ chân.

Giữa rừng cây và hồ nhân tạo trừ bỏ lối đi nhỏ dành cho mọi người qua lại và ghế tựa cho du khách nghỉ chân ra, còn có một hành lang với vòm hoa thật dài. Bây giờ là cuối mùa thu gần mùa đông, đỉnh hành lang ngoài những cành mây rậm rạp quấn quanh ra thì một đóa hoa cũng không có.

Không có hoa càng tốt! Miễn cho có thằng thi sĩ nào nửa đêm nổi hứng chạy tới đây ngắm hoa, quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Thừa dịp trời chưa tối nhanh chóng dựng lều, có du khách chú ý tới hắn, nhưng thấy hắn ăn mặc sạch sẽ, cử chỉ bình thường, cũng không có ai lại đây làm phiền.

Chui vào trong lều, vừa nằm xuống liền cảm thấy cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.

Lại nói tiếp tối hôm qua dường như hắn vẫn chưa được ngon giấc. Hết cả kinh tới bị hù dọa, xong rồi lại kích thích, hiện tại trầm tĩnh lại mới cảm thấy mệt rã rời.

Không được, mình phải cố định lều trại cho tốt, đến buổi tối… Trong công viên…

“Ss!” Tiêu lão đại giang rộng tứ chi, cứ như vậy nằm ở trên tờ báo mà thiu thiu ngủ…

Có tiếng gió chui vào, trước ngực cảm thấy lạnh lẽo. Bên hông trầm xuống, cảm giác có vật nặng gì đè lên.

Hơi thở nóng như lửa chậm rãi tới gần, hô…

Một luồng không khí nóng hừng hực thổi vào lỗ tai hắn, Tiêu Hòa cả kinh, mở to mắt, “Ai?”

Trong bóng đêm không thấy được bất cứ thứ gì.

Nhưng Tiêu Hòa có thể cảm giác được có người đang ngồi trên người hắn, hơn nữa không có hảo ý.

Một bàn tay sờ lên khuôn mặt hắn, trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Hòa chống lại một đôi con ngươi mơ hồ phát ra ánh sáng không rõ là màu gì.

Mắt người có thể phát sáng trong đêm sao? Trái tim Tiêu Hòa thình thịch thình thịch đập loạn.

“Ai đó? Muốn làm gì? Tôi không có tiền đâu! Nếu muốn cái lều này thì cứ lấy đi!”

Một tiếng rống trầm thấp đến từ chỗ sâu nhất trong yết hầu vang lên, người tới dường như khá bất mãn đối với câu nói của Tiêu Hòa.

Đó là đương nhiên! Nhớ lại y thật vất vả dựa vào một chút mùi lưu lại kia chạy khắp hơn phân nửa thành phố mới tìm được hắn, kết quả hắn lại cho rằng y là đến đoạt lều trại!

Bàn tay to thô ráp mạnh mẽ mở miệng hắn ra, đem ngón tay vói vào.

“Ưm!” Tiêu Hòa quýnh lên, đừng bảo là hắn đụng phải thằng biến thái nào đó chứ! Một tay chống đất, một tay hắn nắm lại dồn sức đánh về hướng cặp mắt phía trước.

Đáng tiếc hắn nhanh, đối phương còn nhanh hơn. Nắm đấm còn chưa tới mặt người, đã bị người chặn lại, vừa vặn bẻ xuống tại chỗ làm cho hắn đau tới mức kêu thành tiếng: “A! Ô…”

Đầu lưỡi bị kẹp lấy, khớp hàm trên dưới bị mở ra, muốn ra sức cắn cũng không được. Môi bị khuếch trương đến cực hạn, khóe miệng bị xé rách tới đau nhức.

Không cam lòng! Hai chân Tiêu Hòa đá loạn, muốn lắc ngã kẻ đang cưỡi trên người hắn.

Tựa hồ mất hứng với việc Tiêu Hòa giãy giụa phản kháng như vậy, người tới giơ nắm tay lên, một quyền đấm vào bụng Tiêu Hòa.

“Ui…da…” Cảm giác nội tạng một trận co rút lại và đảo lộn, đau đớn kịch liệt làm cho Tiêu Hòa ngay tức khắc mềm nhũn.

Cái tên gia hỏa đáng ăn đòn này! Rõ ràng là ngươi câu dẫn ta trước, bây giờ còn giả bộ cái gì! Hay là ngươi thật sự coi trọng cái tên Chung Xá gì đó kia? Hừ! Cho dù như thế, ngươi muốn cự tuyệt ta, cũng phải chờ sau khi hắn đánh bại ta hẵng nói!

Lấy bàn tay đang chặn miệng Tiêu Hòa ra, dùng cả hai tay, rút áo sơmi trong quần hắn ra, cởi bỏ dây lưng, hai tay đi xuống kéo một cái, cởi quần dài của hắn ném sang một bên. Lần này y yêu cầu tính giao thật sự, chứ không phải chỉ dùng miệng tới thỏa mãn y.

Có lẽ sau khi cho hắn biết sự dũng mãnh của hùng tính là y xong, hắn sẽ không còn muốn nghĩ tới việc rời đi hoặc phản kháng y nữa.

Bàn tay chụp tới cái đống mềm mềm kia, mới phát hiện người nọ không biết đã mua quần lót mặc vào từ khi nào .

Thật sự là phiền toái!

Một mùi hương quen thuộc, không nói rõ được là vị đạo gì xông vào mũi Tiêu Hòa, huyết dịch toàn thân cũng đột nhiên không kiềm chế được bắt đầu sôi trào.

“Là cậu!” Phát ra thanh âm khàn khàn tràn ngập kinh ngạc, trái tim bỗng chốc bị nỗi sợ hãi lấp đầy.

Thiếu niên kia… Làm sao cậu ta tìm được mình? Cậu ta… tới để trả thù sao?

Tiêu lão đại nhịn không được rên lên một tiếng, hắn còn nhớ rõ thiếu niên kia tàn khốc và xuống tay không lưu tình như thế nào.

Lần này, không cần gã có khuôn mặt nhã nhặn tới bắt hắn, hắn cũng chết chắc rồi!

Tuy rằng hắn muốn cùng nam nhân súng thật đạn thật một lần, nhưng thứ nhất, hắn không thích hoan ái mang tính cưỡng chế, thứ hai, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc để cho người khác thượng mình a!

“Ê! Nhóc, là cậu đúng không? Chờ một chút! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!” Tiêu Hòa vội vàng trì hoãn.

Hít sâu một hơi, kiềm chế huyết dịch đang cuồn cuộn, Tiêu Hòa lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

Người tới — Viêm Chuyên ngừng tay, muốn nghe một chút xem hắn định nói cái gì.

“Cậu…Làm sao cậu tìm được tôi? Ý tôi là cậu đi từ thành phố Y tới thành phố S như thế nào?” Hai tay Tiêu Hòa xiết chặt lấy mép quần lót của mình.

Đi cùng với ngươi a.

Đợi nửa ngày sau, không thấy thiếu niên trả lời hắn. Tiêu Hòa nghĩ hắn không muốn trả lời vấn đề này, đành phải thay đổi một câu khác.

“Cậu biết tôi là đàn ông, đúng không?” Tiêu Hòa hỏi rất nghiêm túc.

Viêm Chuyên khẽ nhíu mày, không rõ tại sao đối phương lại hỏi y vấn đề này. Hắn là đàn ông, không sai. Chẳng nhẽ hắn nghĩ ngay cả trống mái y cũng không phân biệt được sao? Ừ một tiếng, coi là trả lời.

“Cậu xem, tôi là đàn ông, mà cậu cũng thế. Người lớn trong nhà không nói cho cậu biết đàn ông với nhau là không thể làm vậy à? Lần trước… Khụ, thực ngại quá, tôi ngửi thấy mùi hương trên người cậu, cái mùi kia hình như kích thích tôi, làm cho tôi nhất thời hồ đồ nên… Ha ha. Hy vọng cậu đừng hiểu lầm.”

Tiêu Hòa biết rõ đối phương không nhìn thấy, nhưng mà vẫn nặn ra một nụ cười.

Cười thật khó coi… Viêm Chuyên nhìn mặt Tiêu Hòa, nghĩ thầm.

Đáng tiếc trước khi trưởng thành y không thể mở miệng nói chuyện, nếu không y sẽ nói cho hắn biết: chủng tộc của bọn họ cũng không để ý tới giới tính của bạn đời, vì để tạo ra dòng máu thuần chủng, có đôi khi anh chị em cũng có thể trở thành bạn đời của nhau. Huống chi là một kẻ chỉ dùng để thỏa mãn dục vọng.

Mùi hương? Hắn nói là mùi vị nào đó? Chẳng lẽ là…

Quái lạ, nhân loại cũng phân biệt bạn đời của mình thông qua mùi sao? Y còn tưởng rằng chỉ có thú loại mới có thể cảm nhận được khí thể do đồng loại tiết ra.

Viêm Chuyên cảm thấy được dường như hiểu biết của mình đối với nhân loại vẫn còn chưa đủ, tuy rằng y đã học tập rất rất nhiều.

Cảm thấy thiếu niên cúi người xuống, cỗ hương vị kia càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Tiêu Hòa bị kích thích thở dốc từng trận.

Xem ra là thật! Viêm Chuyên nhấc người lên.

“Cậu có thể rời khỏi người tôi được không?” Thanh âm của Tiêu Hòa cũng đều run rẩy, đây là kích thích quá lớn đối với hắn. “Tôi thật sự không muốn cùng cậu làm… Cậu không phải loại người tôi thích, làm ơn rời khỏi đây. Hoặc để tôi đi cũng được.”

Cái gì? Tên này đang nói cái gì?

Hắn vậy mà dám cự tuyệt ta! Quả nhiên hắn coi trọng con đực khác! Cái tên lang thang *** đãng này!

Xem ra lần trước ta đã khiến cho hắn coi thường! Nhưng mà không sao, lần này ta sẽ cho hắn biết sự lợi hại của Viêm Chuyên ta!

Viêm Chuyên nhấc người lên, vỗ vỗ eo Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa cảm giác được bên hông nhẹ đi, cho là y bị mình nói tới cảm động, định buông tha hắn, cao hứng vội vàng xoay người bò đi.

Bởi vì lều vải khá thấp, Tiêu Hòa chỉ có thể quỳ hai chân, mò quần áo trên mặt đất ôm trước ngực, khom người đưa tay ra kéo khóa lều.

“Oa a!” Tiêu Hòa sợ hãi kêu một tiếng, cảm thấy cơ thể bị đẩy, cả người nằm úp sấp trên mặt đất.

Viêm Chuyên rất hài lòng với tư thế của Tiêu Hòa hiện tại, cái mông rắn chắc căng tròn đang vểnh lên ở trước mặt y, độ cao cũng vừa tới thắt lưng y.

“Mày làm cái gì thế?” Tiêu lão đại tức giận.

Tiểu quỷ chết tiệt! Lông tóc còn chưa mọc đủ đã đòi thượng ông mày! Mơ đi!

“Thằng câm điếc chết toi, mày dám động vào ông thử xem xem!”

Sờ, sờ, lặng lẽ lấy cái bật lửa mua ở bách hóa tổng hợp trong túi quần ra, ỷ vào bóng tối, lớn mật mà đưa tay tới bên người thiếu niên.

Viêm Chuyên nhìn hắn lấy cái bật lửa ra, nhìn tay hắn di chuyển tới bên chân y.

Hắn muốn làm gì? Viêm Chuyên cũng tức giận. Chẳng lẽ hắn muốn dùng bật lửa đốt y?

“Bốp!”

“Oa a!” Tiêu Hòa kêu thảm một tiếng, cái tên ôn thần mắc dịch kia lại dám đét vào mông hắn.

Đốt! Đốt chết mày! Nướng cháy mày! Đồ khốn kiếp!

Tiêu Hòa giận quá hóa liều, quẹt cái bật lửa xong liền đem đốt thiếu niên.

Không có tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng, cũng không có mùi thịt cháy khét lẹt.

Sao lại thế này? Cái bật lửa rõ ràng có lửa bốc lên mà!

“A a a!” Cổ tay truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, bật lửa trong tay rớt xuống.

Hai mắt Viêm Chuyên tóe lửa, không phải hình dung, mà là tia lửa thật sự. Tên đáng chết này thế mà dám dùng lửa thiêu y!

Không thể nhịn thêm được nữa! Tên này thật sự rất đáng giận!

Hai tay như đao, mỗi tay một nhát chém trúng khớp xương vai Tiêu Hòa, khiến Tiêu Hòa không có cách nào nâng hai tay lên được nữa, chỉ có thể quỳ rạp nửa người trên mặt đất, đau tới rên hừ hừ.

Viêm Chuyên cởi quần áo, ngồi chồm hỗm phía sau Tiêu Hòa một lần nữa, hai tay không khách khí sờ sờ cái mông của hắn.

Tên khốn này là ai? Lại không sợ lửa thiêu!

“Đừng! Đừng!” Cảm thấy quần lót của mình bị người khác xé rụng, mông bị người tách ra, Tiêu Hòa gấp đến độ kêu to.

Đừng nói là y cứ như vậy mà cắm vào chứ! Sẽ chết người a!

Do Tiêu Hòa mấy năm nay dồn hết tâm trí bổ sung tri thức về ân ái đồng tính mới biết được, giữa đàn ông với nhau, trước khi giao hợp nhất định phải tiến hành bôi trơn một lượng lớn và phải kiên nhẫn mới được, chứ nếu cứ như vậy cắm vào, chẳng những người cắm vào thống khổ, mà người bị cắm đại khái chỉ có thể kêu trời gọi đất.

Dù sao đêm nay cũng trốn không thoát một kiếp này, thôi thì cho y thoải mái một chút đi!

“Mày cứ như vậy cắm vào, tao không đau chết thì mày cũng đau chết! Mẹ nó, lại đây cho ông!” Tiêu Hòa rống giận.

Viêm Chuyên không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với y, cũng không để ý đến hắn, thắt lưng duỗi thẳng, đem cái thứ cứng được một nửa kia nhắm ngay vào hậu môn người nọ.

Thao! “Coi như tao xin mày, con mẹ nó lại đây cho tao! Ông đây giúp mày liếm cho cứng được chưa?”

Tiêu Hòa quả thực muốn khóc. Hắn vấp phải cái bậc cửa nào mà lại rơi vào loại tình trạng này?

Bị một thằng nhãi choai choai ấn ngã xuống đất còn chưa tính, hắn đây là tạo cái nghiệt gì, lại còn muốn bắt hắn đi cầu xin tên kia cho hắn dùng miệng liếm ngoạn ý (JJ) của thằng nhóc đó chứ?

Thao! Buồn nôn muốn chết!

Viêm Chuyên vốn không định đáp ứng, nhưng nghĩ đến cảm giác lần trước Tiêu Hòa dùng miệng ngậm…

***

Buổi tối, du khách trong công viên thưa thớt dần, mà một loại người khác lại dần nhiều lên.

Vài gã lang thang đi tới bên hồ, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, mở thức ăn đã chuẩn bị ra, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Suỵt, mấy người có nghe thấy gì không?” Một gã lang thang hơn năm mươi tuổi vểnh tai lên.

“Tiếng gì thế?” Vài người khác cũng tập trung lắng nghe.

Dần dần trên mặt vài người lộ ra vẻ tươi cười hiểu rõ, sau khi nhìn nhau, vẻ tươi cười cũng trở nên hèn mọn, bỉ ổi.

“Khà khà, có nghe thấy không, có người đang đánh nhau với yêu tinh!”

“Đi tới đó coi?”

Vài người nhìn về phía sau rừng cây nhỏ, ngo ngoe muốn động.

Có người đứng lên dẫn đầu, những người khác cũng không cam lòng rớt lại phía sau, nhẹ nhàng đi tới cạnh rừng cây nhỏ.

“Nhìn xem! Có cái lều!”

“Suỵt… Khẽ một chút.”

Nhóm người lang thang ngồi xổm xuống gần lều vải, lỗ tai dựng thẳng, cẩn thận nghe.

“A… Nhẹ chút… Nhẹ chút…” Không nghe ra là rên rỉ cầu xin hay là khóc thét.

Tiếng va chạm thân thể không ngừng vang lên, tốc độ lúc nhanh lúc chậm.

“Mày… Con mẹ nó muốn làm tới khi nào! Ông mày vẫn là lần đầu tiên, kiềm chế chút đi…Ưm… Ách…”

Thanh âm va chạm biến thành to, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân có thể nghe được rõ ràng.

“Đàn ông?” Đám lang thang ngơ ngác nhìn nhau.

“Hai tên đều là đàn ông?” Có người đang hoài nghi cái lỗ tai của mình.

“Tụi bay không hiểu rồi! Nam với nam mới thú vị chứ!” Gã lang thang bị mất mấy chiếc răng nháy mắt cười ngả ngớn.

Viêm Chuyên nằm thở dốc trên lưng người nọ, bàn tay vuốt ve tới lui trên thắt lưng hắn. Theo chuyển động của bàn tay, thân thể người nọ cũng không tự chủ được run lên một cái, nơi tiếp hợp cũng co rút từng đợt.

“Xong chưa? Xong rồi thì cút xuống cho tao!” Người nọ hung tợn gầm nhẹ.

Viêm Chuyên vẫn bất động nằm ở trên lưng hắn, y cảm thấy như vậy thực thoải mái.

“Còn định nằm sấp tới khi nào? Vai lão tử sắp đứt rồi có nghe thấy không! Thiết, còn tưởng rằng thằng nhóc mày có khả năng có thể làm ông tới như thế nào, chẳng qua cũng chỉ tới mức đó thôi… Đồ xuất tinh sớm!” Thở gấp một hồi, Tiêu Hòa bắt đầu độc địa chế nhạo.

Xuất tinh sớm? Xuất tinh sớm là cái gì? Viêm Chuyên tuy rằng không biết rõ ý nghĩa của từ này nhưng cũng biết tuyệt đối không phải từ gì hay ho.

“Biết ngay mấy thằng nhãi con tụi mày đúng là không dùng được mà. Mặc kệ cho người khác sống dở chết dở trong khi chính mình được sảng khoái! Không phải vừa rồi mày hung hăng lắm à, sao kiên trì được có ba phút đồng hồ? Thảo nào mày muốn tìm nam nhân làm, hóa ra không có đứa con gái nào chịu làm với mày đúng không? Đồ chơi của mày chỉ được cái thô to, chứ chả có tác dụng gì! Phế vật! Đồ xuất tinh sớm! Thằng vô dụng!”

Người nọ mắng đến sảng khoái, không chú ý tới bả vai Viêm Chuyên đã bắt đầu run rẩy — Cáu rồi nha!

Y biết những từ kia là có ý gì!Hắn đang cười nhạo tôn nghiêm hùng tính của y! Dám nói y xuất tinh sớm? Vô dụng? Còn mắng y là phế vật?!

“Có gan thì mày khiến cho ông đây phải ôm lấy mà gọi mày anh hai đi! Hừ, tùy tiện kiếm thằng nào đó trên đường cũng hữu dụng hơn mày! Mẹ nó, sớm biết sẽ bị thằng nhãi mày chà đạp, còn không bằng đáp ứng lời mời của Chung Xá tại nhà ga, nói không chừng… Ai… Ê, mày rút đồ chơi của mày ra, có nghe thấy không!”

Sặc! Sao mà nó càng ngày càng lớn thế này? (1p mặc niệm cho bạn Tiêu =.=)

Cắn một ngụm trên sống lưng Tiêu Hòa, khiến hắn giật nảy người. Hai tay vòng qua eo hắn, kéo hắn lại sát mình.

“Mày… Mày còn?”

Kẻ mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo, lúc này ngay cả giọng nói cũng run rẩy. Trời biết hắn vừa rồi đã thống khổ muốn chết, chỉ là không muốn cho tên kia sung sướng, cũng vì nhụt chí, mới có thể mắng tới lâm li tẫn trí như vậy.

Trả lời hắn chính là lưng, eo, cái mông bị gặm cắn một đường.

Một bàn tay lớn vòng qua phía trước hắn, trực tiếp nắm lấy chỗ yếu hại của hắn, bao trong một vùng trơn nhẵn.

“Mày, mày muốn làm gì!”

Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn cho ngươi há mồm gọi ta anh hai mà thôi.

Về phần vào lúc ban đêm Tiêu Hòa rốt cuộc có há mồm gọi Viêm Chuyên là anh hai hay không, đại khái chỉ có mấy gã lang thang ngồi nghe trộm góc tường kia mới biết được.

Lúc hừng đông, Viêm Chuyên ra khỏi lều vải, vòng một vòng quanh hồ với rừng cây nhỏ, hái một ít cây cỏ.

Khi y trở lại lều vải, phát hiện có người đang lấm la lấm lét định kéo khóa lều. Bước tới một cước đá văng người ra, khi tên kia bổ nhào lại đây thì một quyền đánh cho bất tỉnh, ngại vướng víu, kéo lên ném tới chỗ hành lang có vòm hoa.

Trở lại trong lều, Viêm Chuyên ôm lấy Tiêu Hòa đang nằm sấp trên mặt đất đặt lên đùi mình, đem đống lá hái được bỏ vào miệng nhai kỹ, nhai xong rồi nhả ra, cẩn thận bôi lên vết thương của Tiêu Hòa.

Lạnh quá… Lạnh chết mất! Cay chết mất! Cái gì vậy? Thằng hỗn đản nào thiếu đạo đức như vậy!

“Ai… Ai đang…Bôi cái gì thế?” Tiêu Hòa chịu không nổi kích thích này, trong mê man mơ mơ màng màng hỏi.

Dược thảo.

“Lạnh quá… Đừng!” Tiêu Hòa yếu đuối kháng nghị.

Viêm Chuyên căn bản không để ý tới hắn.

Thật sự rất lạnh, giống như là bạc hà, nhưng càng cay, càng kích thích hơn so với bạc hà.

Mơ mơ màng màng, Tiêu lão đại nằm sấp trên đùi người ta ngủ mê mệt.

Viêm Chuyên lật Tiêu Hòa lại, ôm vào trong lòng, muốn để hắn nằm thoải mái một chút.

Hắn là một người đàn ông rất kỳ quái, Viêm Chuyên cảm thấy như vậy.

Rất âm hiểm, rất vô sỉ, không có lòng thông cảm gì cả, cũng rất trung thực với dục vọng.

Hắn có thể tùy thời tùy chỗ(bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu) phục tùng kẻ cường đại hơn so với hắn, rồi lại tùy thời tùy chỗ mà chuẩn bị đâm người ta một đao từ sau lưng.

Tựa như đêm qua, hắn rất nhanh liền mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng sau khi cầu xin tha thứ không có kết quả, hắn bắt đầu chửi ầm lên, tới lúc quát mắng cũng không xong, hắn lại bắt đầu khiêu khích y, hấp dẫn y, thậm chí dạy bảo y tìm được khoái hoạt như thế nào, khiến cho hai người triền miên tới tận hừng đông.

Đừng nhìn người này hiện tại một bộ dáng bé cưng ngoan ngoãn ngủ tới không biết trời đất là gì, y có thể thề, sau khi người này tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm y gây phiền toái, ngấm ngầm hãm hại y!

Tóm lại, Tiêu Hòa là một tên bại hoại, Viêm Chuyên tổng kết.

Nhưng vượt quá dự đoán của Viêm Chuyên, sau khi Tiêu Hòa tỉnh lại tựa hồ đã quên việc hắn bị bắt hầu hạ, sắc mặt hắn khi nhìn y cũng bình thường, không có chút cừu hận nào.

Viêm Chuyên nhìn nhìn hắn, nghĩ thầm, binh tới tướng chắn, nước đến đất chặn, ngươi cứ tha hồ ngấm ngầm đi.

Mà lúc này, nội tâm Tiêu Hòa lại có một phen tính toán khác.

Thiếu niên này tuyệt đối không phải người thường! Vẫn chưa thấy qua người nào không sợ bị hỏa thiêu!

Hơn nữa, ánh mắt kia của y… Đôi con ngươi kỳ dị, dường như bình thường có thể phát sáng.

Tiêu Hòa theo bản năng cho rằng đứa nhỏ này nhất định từng được giáo dục khá bài bản, tướng mạo cùng dáng người lớn lên cũng rất đẹp, hơn nữa lại biết dược thảo.

Hắn cảm thấy được chỉ cần đứa nhỏ này nguyện ý, bất cứ lúc nào nó cũng có thể đứng ở vị trí cao nhất của xã hội, hưởng thụ những thứ tốt nhất!

Viêm Chuyên xách cái túi đang đặt ở một bên lại đây, lấy ra một ít đồ ăn coi như nguyên vẹn sạch sẽ từ bên trong, để vào trên nắp một hộp cơm, còn cả một lọ nước sạch đưa cho Tiêu Hòa. Mà chính y thì vùi đầu vào ăn chỗ thức ăn thừa còn lại.

Một thiếu niên như vậy sao lại lưu lạc đầu đường? Y làm sao có thể bình tâm mà vui vẻ chịu đựng việc phải lục thùng rác tìm đồ ăn?

“Cậu tên là gì?”

Viêm Chuyên.

“Viết cho tôi xem, chắc cậu biết viết chứ hả?” Tiêu Hòa vươn tay ra.

Có thể nói cho hắn biết tên mình sao? Viêm Chuyên do dự. Tên của y rất trọng yếu đối với y, tượng trưng cho một loại ràng buộc, chỉ có người đã ký kết khế ước với y hoặc là bạn đời chân chính mới có tư cách biết được tên đầy đủ của y.

“Cậu không biết chữ?” Tiêu Hòa hoài nghi.

Nói cho hắn biết một nửa đi. Dù sao hắn cũng là người thứ nhất của mình…

“Viêm” — Viêm Chuyên viết vào lòng bàn tay Tiêu Hòa.

” Viêm? Viêm có hai chữ hỏa?

(Viêm: 炎, hỏa: 火)

Viêm Chuyên gật đầu.

Cái tên này… Có liên quan tới việc cậu ta không sợ bị lửa thiêu sao? Hai mắt Tiêu Hòa lóe lóe.

“Ê, Tiểu Viêm Viêm, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Tiêu lão đại rảnh rỗi phát chán, bắt đầu tra hỏi thân thế người ta.

Vị thành niên. Tiểu Viêm Viêm? Viêm Chuyên nhíu mày.

“Có phải cậu trốn từ nơi nào đó ra không?”

Cái gì? Trốn ra? Ta? Vì sao?

“Cậu không nói tôi cũng hiểu.”

Tiêu Hòa nhún nhún vai… Ngao! Bả vai đau quá!

Không sợ hỏa thiêu, mắt phát sáng, không nói chuyện, nhưng được giáo dục cẩn thận, tướng mạo anh tuấn, vóc người đẹp quá mức! Thân là người phương Đông, ngoạn ý phía dưới chí ít cũng vượt qua hai mươi cm! Chắc chắn là trẻ con sinh ra trong ống nghiệm bị biến đổi gen chạy trốn ra bên ngoài!

Ngươi không nói sao ta hiểu được. Viêm Chuyên nhìn hắn.

Nhưng Tiêu Hòa hiển nhiên không muốn nói cho đối phương những điều hắn mới phát hiện, hắn quyết định giữ lại bí mật này, để hắn tùy thời lợi dụng. Lúc nào thiếu tiền còn có thể bán y cho cái tên nhã nhặn kia, chắc chắn gã sẽ cảm thấy hứng thú.

A! Đúng rồi, chuyện gã nhã nhặn kia vẫn còn chưa giải quyết! Nói không chừng bây giờ người ta đã phái người bắt hắn rồi cũng nên. Phải nghĩ biện pháp mới được!

“Chừng nào thì cậu đi?”

Tiêu lão đại muốn đuổi người, cái lều vải này của hắn không chứa nổi hai thằng đàn ông cao to lực lưỡng.

Khi nào ta thích đi thì đi.

“Cậu không đi thì tôi đi! Tôi muốn ra ngoài gọi điện thoại. Tránh ra đừng ngáng đường!”

Tiêu Hòa bò bò bò, từ trên đùi Viêm Chuyên bò xuống, kéo khóa lều chui ra ngoài.

Ra khỏi lều hoạt động gân cốt, cảm thấy việc không mặc quần lót thật đúng là khó chịu, không giống thằng nhóc kia!

Một đám người vây quanh hành lang vòm hoa, có người nhìn thấy hắn đi ra, trên mặt lộ ra biểu tình thực kinh ngạc.

Thoải mái đi qua, ngắm nghía gã đàn ông tuổi trung niên trông giống một tên lang thang đang nằm một đống trên mặt đất, hai mắt gã nhắm chặt, cũng không biết là còn sống hay đã chết.

“Ai, chàng trai à, trong công viên không được mắc lều có biết không?” Một ông lão đang đứng trong hành lang, dường như là tới sớm để tập thể dục, hảo tâm nhắc nhở hắn.

Tiêu Hòa nở một nụ cười học giả với đối phương, sửa sửa áo nói: “Cháu làm trong phòng nghiên cứu ở đại học, chúng cháu đã xin được ở trong này tiến hành nghiên cứu tình hình sinh trưởng và biến đổi của công viên, ví dụ như ảnh hưởng của khói xe đối với xanh hóa thực vật và cơ thể con người, ảnh hưởng của khí thải đối với tầng ozone, ảnh hưởng lẫn nhau giữa con người và động thực vật…”

Ánh mắt ông lão từ hoài nghi biến thành kính nể.

Tiêu Hòa mỉm cười, gật đầu rời đi.

Ông cụ nhìn bóng dáng Tiêu Hòa, thở dài với người bên cạnh: “Nhìn con trai nhà người ta mà xem, vì muốn làm nghiên cứu mà phải ở tạm trong cái lều bé xíu kia cũng chưa nói, còn phải nhịn không tắm rửa không thay quần áo nữa, ông xem quần áo cậu ta mặc nhăn thành cái dạng gì rồi.”

“Đúng vậy nha, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tốt lắm, nghe nói mấy người làm nghiên cứu cực khổ lắm đó.”

“Ông Lưu nè, người này làm sao bây giờ? Có nên kêu cảnh sát không? Hay là gọi xe cứu thương?”

“Một tên lang thang thôi, chắc là uống rượu say. Ông xem, cậu ta tỉnh rồi kìa!”

Gã lang thang trung niên mở to mắt, phát hiện một vòng người vây quanh mình, sợ tới mức đứng dậy chạy biến ra khỏi công viên.

Tiêu Hòa tìm thấy một buồng điện thoại ở cổng vào của công viên, bấm 110, chờ người bắt máy. Vừa nghe thấy tiếng trả lời, lập tức nói nhanh: “Tôi muốn báo nguy. Có một sở nghiên cứu của một công ty nước ngoài đang tiến hành bắt dân lang thang với ăn xin về làm nghiên cứu phi pháp. Sở này cũng có chi nhánh tại thành phố Y, địa chỉ tại số 60 đường Trương Dương, tên công ty không rõ. Tham gia chuyện này có một người họ Trương và một người họ Đỗ, đều là tiến sĩ. Hiện tại người họ Đỗ kia đã tới thành phố S, hy vọng các người có thể chú ý tới động tĩnh của dân lang thang với ăn xin ở thành phố S.”

Nói xong, không đợi đối phương hỏi tên họ hắn, Tiêu Hòa lập tức cúp điện thoại.

/110

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status