Chương 6: Chị thế nào rồi, hợp tâm ý em không?
Sau khi cúp điện thoại của Chu Thấm, Lâm Tiễn trở về phòng ngủ mở máy vi tính, tiện thể treo QQ [1], sau đó mở mail ra để kiểm tra và nhận tài liệu mà Chu Thấm gửi cho mình.
Tầm 30 phút sau, cô nghe xong một bài nghe, làm xong hai bài đọc, vừa vươn người một cái, dư quang liền phát hiện ở khung thông báo QQ có một avatar chàng trai đang không ngừng mà nhảy lên.
Lâm Tiễn nhìn cái avatar cũ rích vạn năm bất biến của hệ thống là liền nhận ra tin nhắn đến từ Hứa Thành Tuyển, trên mặt cô bèn có mấy phần ý cười.
Lâm Tiễn và Hứa Thành Tuyển nhà ở đối diện nhau, mẹ của Hứa Thành Tuyển là đồng nghiệp của Chu Thấm, hai người cũng được xem như quen biết từ thuở nhỏ, tuy rằng Hứa Thành Tuyển lớn hơn 4 tuổi so với Lâm Tiễn, mà con trai thì lại khá nghịch ngợm, nhưng Hứa Thành Tuyển vẫn rất chăm sóc Lâm Tiễn, cũng không sợ anh em chê cười, từ nhỏ anh ta đã thích dẫn Lâm Tiễn đi chơi cùng. Lâm Tiễn cũng thích đi chơi với anh ta, cư xử với anh ta như anh trai ruột. Sau khi tốt nghiệp trung học, Hứa Thành Tuyển đến nước Mĩ du học, nhưng vẫn duy trì liên lạc trên internet với Lâm Tiễn.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè, đều là Hứa Thành Tuyển dẫn Lâm Tiễn chơi game chung, nào là kiếm nguyên liệu, đánh phó bản, sàn đấu xếp hạng.
Nhìn thấy Hứa Thành Tuyển tìm mình, phản ứng đầu tiên của Lâm Tiễn chính là, vui quá đi thôi, hạng mình trên sàn đấu xếp hạng tuần này được cứu rồi.
Hứa Thành Tuyển trước đó đã nghe nói Chu Thấm muốn giao Lâm Tiễn cho một bà dì mà Lâm Tiễn không thân, vì thế tối hôm nay anh ta đặc biệt đến quan tâm cảm giác ngày đầu tiên vào ở của Lâm Tiễn là như thế nào.
Bản thân Lâm Tiễn vẫn hay gọi Tiêu Uyển Thanh là "dì Tiêu", gọi quen rồi thì cũng cảm thấy bình thường. Nhưng khi vừa nghe Hứa Thành Tuyển hỏi "Người dì kia của em thế nào? Thấy chung sống tốt quá hen", cô đột nhiên liền cảm thấy chữ "dì" kia đặc biệt chướng mắt, nghe vào hết sức chói tai.
Cô bĩu môi, uốn nắn lại lời Hứa Thành Tuyển: "Đừng kêu người ta là dì, lớn nhất cũng là chị thôi, người ta lớn hơn ông có vài tuổi thôi mà. Nếu ông gọi người ta là dì thì tui có thể gọi ông là chú luôn rồi."
Hứa Thành Tuyển vui vẻ, xem ra cảm giác của Lâm Tiễn đối với người dì ấy khá tốt, anh ta tốt tính nói: "Vậy thì chị đi, chị thế nào rồi, hợp tâm ý em không?"
Lâm Tiễn nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh, trong con ngươi bất giác có ánh sáng chói lóa. Một tay cô chống cằm, trên mặt là nụ cười xán lạn mà cả mình cũng không biết, nửa đùa nửa thật đáp anh ta lại: "Dù sao thì hợp tâm ý với tui hơn mẹ nhiều." Nghĩ nghĩ, cô hỏi Hứa Thành Tuyển: "Anh Thành Tuyển, bây giờ anh có rảnh không?"
Hứa Thành Tuyển quá hiểu tính nết của Lâm Tiễn, mỗi khi Lâm Tiễn gọi anh ta là "anh", nhất định là có chuyện muốn nhờ anh ta.
Đúng như dự đoán, Lâm Tiễn khổ sở van nài anh ta: "Anh Thành Tuyển, dẫn em đi đánh sàn đấu đi, tỷ lệ thắng tuần này của em chỉ có 20% thôi, khóc lớn."
Tuy rằng Hứa Thành Tuyển cảm thấy Lâm Tiễn ngày tiếp theo phải đi học rồi, nên kiềm chế lại chuẩn bị học tập đàng hoàng thôi, nhưng sao anh ta có thể chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Lâm Tiễn, cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp, dẫn Lâm Tiễn đi sàn đấu.
Khi Lâm Tiễn đẩy tỷ lệ thắng lên 80%, hởi lòng hởi dạ mà đi ra khỏi sàn đấu, đã là một tiếng sau rồi. Cô nói bái bai với Hứa Thành Tuyển, rồi đứng lên trước màn hình máy vi tính, hoạt động cơ thể.
Cô xoay xoay cổ, trái vặn, phải vặn, đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như có một chút lo lắng, nói không rõ cũng tả không xong, cô luôn cảm thấy dường như mình đã quên làm chuyện gì rồi.
Cô vừa suy tư về việc quên làm là gì, vừa khom lưng thả lỏng gân cốt. Đột nhiên, quầng sáng lóe lên, Lâm Tiễn ưỡn thẳng lưng, hùng hồn chạy ra ngoài nhắm phía về phòng vệ sinh.
Cô nhớ ra mình quên làm gì rồi, quên giặt quần áo rồi!!
Chu Thấm ngàn dặn vạn dò cô rằng khi tắm xong nhất định phải tiện tay giặt luôn cả quần áo, đừng chờ Tiêu Uyển Thanh người ta nhìn không nổi rồi bất đắc dĩ giúp cô giặt.
Nhưng mà, Lâm Tiễn nhìn giỏ quần áo dơ rỗng tuếch trong phòng tắm, cô không khỏi đỡ trán: Chị Thấm, xin lỗi, em phụ kỳ vọng của chị rồi.
Cô nghe thấy ban công bên ngoài phòng khách dường như có tiếng nước ào ào ào đang chảy, thỉnh thoảng, còn sẽ có một hai tiếng giặt rửa "sọat soạt soạt". Trong lòng Lâm Tiễn lại dấy lên hi vọng, cô chạy "bịch bịch bịch" về phía ban công.
Cô rẽ sang chỗ ngoặt, đến phòng khách, nhìn về phía ban công, liền nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mặc váy ngủ voan mỏng, thoáng cột tóc, đang hơi khom người vắt khô một bộ đồ cuối cùng trong thau.
Nghe thấy được tiếng bước chạy của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tiễn, mắt mày cong cong, nàng hỏi Lâm Tiễn: "Sao thế? Chạy vội vã như vậy."
Lâm Tiễn đi đến gần Tiêu Uyển Thanh hơn, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đang sắp phơi quần yếm jeans của mình lên, lại nhìn về sào đồ phía sau, trên móc đã có áo sơ mi trắng, áo lót, quần lót của cô...
Khuôn mặt Lâm Tiễn lập tức đỏ lên, vừa ngại lại vừa hổ thẹn, cô lắp bắp giải thích: "Xin lỗi, dì Tiêu, làm phiền dì rồi, con quên... quên tiện tay giặt quần áo, không phải cố ý để đó không giặt đâu ạ..."
Nghe vậy Tiêu Uyển Thanh khẽ cười, nói: "Dì còn tưởng có chuyện gì, không sao, dì tiện tay giặt chung luôn rồi. Muốn nói xin lỗi thì phải là dì mới đúng, không được sự đồng ý của con đã tự ý giặt đồ con, hi vọng con đừng để bụng."
Lâm Tiễn liên tục xua tay: "Không có không có, con cám ơn còn không kịp."
Tiêu Uyển Thanh khẽ cười thành tiếng, nhẹ nhàng nói: "Vậy sau này quần áo con thay cứ để dì giặt luôn cho."
Lâm Tiễn lắc đầu, không ngớt lời từ chối: "Không cần không cần, tự con giặt là được rồi. Con đã lớn thế này, khả năng giặt mấy bộ đồ cũng vẫn phải có, không cần làm phiền dì Tiêu đâu." Đang lúc nói chuyện, ánh mắt của cô không nhịn được mà trôi về phía đồ lót đang phơi của mình, làm sao thì vẫn cảm thấy rất lúng túng.
Chú ý tới tầm mắt của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh có mấy phần sáng tỏ. Nàng rửa sạch tay, hiểu ý bảo: "Vậy sau này dì chỉ giúp con giặt đồ ngoài của con, còn đồ lót thì tự con giặt, vậy được không?"
Lâm Tiễn lại vẫn từ chối ý tốt của nàng, kiên trì bảo: "Thật sự không cần, con có thể tự giặt được ạ."
Thấy cô kiên trì, lông mì dài dài của Tiêu Uyển Thanh chớp vài cái, cười cười, cũng không khăng khăng khuyên bảo nữa. Nàng chuyển đề tài, hỏi Lâm Tiễn: "Sáng mai con định mấy giờ đến trường học báo danh?" Thời gian báo danh của đại học không có quy định cứng nhắc, Lâm Tiễn không ở ký túc xá nên cũng không cần mua đồ dùng hằng ngày hay sắp xếp ký túc xá gì, đúng là thoải mái tự do rất nhiều.
Lâm Tiễn trả lời nhanh như chớp: "Đại khái chừng 8 giờ rưỡi." Chu Thấm chuyên dặn dò bảo cô đi sớm, bất cứ việc gì đều phải nên vội sớm chứ đừng vội trễ.
Tiêu Uyển Thanh liền tự đề nghị: "Vậy ngày mai dì đưa con đi báo danh nhé. Con không ở ký túc xá, nên chỉ cần đi vào trường nộp học phí và nhận quần áo của huấn luyện quân sự là được rồi. Nhưng đại học không được như trung học, khuôn viên trường khá lớn, lần thứ nhất con đi có lẽ sẽ không quen đường, vừa hay ngày mai dì cũng có thời gian, cùng đi nhé, trên đường dì còn có thể giới thiệu cho con tuyến đường ngày thường đến trường."
Trước đây Lâm Tiễn khai giảng học kỳ mới đều là Chu Thấm lái xe đưa cô đi, nguyên nhân là báo danh xong sẽ được phân phát sách vở của học kỳ mới. Sách rất nhiều, đi xe bus thì lỡ như không có chỗ ngồi thì về nhà đường sá rất là gian khổ. Lên đại học mà không ở ký túc thì cũng chẳng có gì khác mấy so với ở cấp 3, với lại sách cũng chẳng được gửi ngay ngày hôm đó, trường học của Chu Thấm và Lâm Triêm ngày mai cũng bận chuyện khai giảng học sinh mới, họ bận rộn không đi được, nghĩ đến Lâm Tiễn có thể ngồi xe bus chạy thẳng đến trường, nên họ cũng chẳng lo lắng gì mà trọn vẹn phóng sinh Lâm Tiễn.
Nhưng suy cho cùng vẫn là không giống với cấp 3, nghĩ đến hoàn cảnh mới hoàn toàn xa lạ, Lâm Tiễn thật ra cũng hi vọng có người có thể đi cùng với cô một lần. Đối mặt với đề nghị của Tiêu Uyển Thanh. Lâm Tiễn có mấy phần động lòng, nhưng cô vẫn do dự một lúc, chần chờ hỏi: "Có làm phiền dì hay không ạ?"
Tiêu Uyển Thanh liền đưa tay khẽ bóp mũi Lâm Tiễn, giọng nói mang theo mấy phần cưng nựng và giận hờn: "Đã nói là đừng có khách sáo với dì rồi, có gì mà phiền hay không phiền chứ, ngốc."
Đôi mắt Lâm Tiễn không hề chớp mà nhìn Tiêu Uyển Thanh, dưới ánh đèn tối tăm, Tiêu Uyển Thanh chỉ mặc vẻn vẹn chiếc váy mỏng, trong sự thanh nhã lại thêm mấy phần quyến rũ động lòng người, khiến cô gần như quên cả phản ứng.
Tiêu Uyển Thanh lại đưa tay khẽ sờ tóc của Lâm Tiễn, còn hơi ướt, thế là nàng nhẹ giọng dặn dò: "Tóc còn hơi ướt, mà tóc ướt thì ở trong máy điều hòa thì lại không tốt cho cơ thể, con đi lấy mấy sấy tóc sấy đi."
Lâm Tiễn thu ánh mắt về, nghe lời mà gật gật đầu, đáp ứng: "Được."
***
Sau đó không lâu, kim đồng hồ vừa chỉ về 10 giờ, cửa phòng của Lâm Tiễn liền bị Tiêu Uyển Thanh gõ. Khi đó Lâm Tiễn đang đeo tai nghe, tựa nửa người vào trên giường nghe nhạc.
Tiêu Uyển Thanh bưng một ly sữa tươi đi vào, đặt nhè nhẹ ở trên tủ đầu giường của Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn tháo tai nghe xuống, thì nghe Tiêu Uyển Thanh dịu giọng nhắc nhở cô, nói: "Bắt đầu từ ngày mai phải chuẩn bị dậy sớm, buổi tối nghỉ sớm một chút đi."
Lâm Tiễn ngoan ngoãn mà gật gật đầu.
Tiêu Uyển Thanh hơi khom lưng, có sợi tóc từ bên tai lướt xuống, Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng vén chúng nó sang sau tai, cầm lấy đồng hồ báo thức điện tử trên tủ đầu giường, mắt tựa như nước mà hỏi Lâm Tiễn: "Cần dì giúp con cài báo thức không?"
Lâm Tiễn hơi suy nghĩ, rồi gật đầu bảo: "Dạ, chỉnh thành 6 giờ rưỡi đi, chắc là đến kịp nhỉ."
Tiêu Uyển Thanh lại hơi cân nhắc, rồi đề nghị: "Dì giúp con chỉnh thành 7 giờ nhé, 8 giờ rưỡi đến, dì đưa con tới kịp mà. Ngủ thêm một lúc đi." Tiêu Uyển Thanh nháy nháy mắt, ý cười khẽ trôi nổi trong con ngươi, nàng giễu cợt: "Ngủ ít rồi không cao nổi thì không tốt đâu."
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày, ra vẻ lầu bầu: "Đúng rồi, mấy năm nay vì cố gắng học tập, con thức khuya dậy sớm, dậy còn sớm hơn gà, mà ngủ còn muộn hơn chó, đầu cũng vì thế mà co lại quá chừng, đau lòng ghê. Ôi, không học nữa không học nữa, phải ngủ sớm dậy trễ thôi, học nữa thì cao không nổi bây giờ."
Tiêu Uyển Thanh nhìn dáng điệu giương nanh múa vuốt của cô, không nhịn được cười bảo: "Bậy bạ."
Nàng chu đáo giúp Lâm Tiễn cài đặt báo thức, xong rồi thì khẽ đặt lại trên tủ đầu giường, sau mới nói với cô: "Ngủ sớm chút đi, ngủ ngon."
Lâm Tiễn nghe vậy cũng thu hồi dáng vẻ xấu xa khi nãy, cô cong môi cười, vẻ mặt nhu hòa đáp lại lời Tiêu Uyển Thanh: "Dạ, dì cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Mãi đến khi Tiêu Uyển Thanh khép lại cửa phòng, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Tiễn, Lâm Tiễn mới từ từ dời ánh mắt đi.
Không biết có phải bởi vì vừa mới thay đổi hoàn cảnh mới, hay là do cảm xúc quá mức hưng phấn, hoặc là lý do khác, Lâm Tiễn uống sữa tươi xong, đánh răng, tắt đèn lên giường, lăn qua lộn lại ra sao cũng không ngủ được.
Dằn vặt khổ sở trong đêm đen tận nửa giờ sau, Lâm Tiễn quyết định rời giường mở máy vi tính lên chơi, chờ sự buồn ngủ đến "quan tâm" cô. Nhưng không biết có phải mới vừa nãy đáp ứng Tiêu Uyển Thanh "đi ngủ sớm một chút" hay không, cô luôn cảm thấy có phần chột dạ. Thế là, cô lại rón ra rón rén đến gần cửa phòng, dè dặt khóa trái cửa, sau đó, cả đèn cũng không dám mở, rón rén mà đi tới trước máy vi tính mở máy.
Ngay sau khi tiếng chuông 12 giờ vang lên không lâu, trong phòng sách, Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng định ra công tác kế hoạch và phương hướng lựa chọn cho tuần sau. Nàng vận động vai một lúc, đứng lên, đi đến phòng khách rót nước.
Đối diện của phòng sách cách đó không xa chính là phòng ngủ của Lâm Tiễn, muốn đến phòng khách tất phải đi qua con đường này. Lúc đi ngang qua trước cửa phòng Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh nhạy bén nghe thấy, trong phòng Lâm Tiễn dường như có tiếng đánh bàn phím bùm bùm, trong đêm tối yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tiêu Uyển Thanh hơi sững sờ, bước chân hơi ngưng lại, tưởng là ảo giác của mình. Nhưng khi nàng dừng chân, vểnh tai lên nghiêm túc lắng nghe, lại phát hiện đó không phải là ảo giác, tiếng bàn phím xác thực là từ trong phòng Lâm Tiễn truyền ra.
Con ngươi dịu dàng từ trước đến giờ của Tiêu Uyển Thanh dần dần chuyển tối đi, nàng cau mày, mấy giây sau, bước chân nàng thả nhẹ rồi chậm lại, trực tiếp đi lướt qua cửa phòng của Lâm Tiễn về phía phòng khách.
===
*Chú thích:
[1] QQ: một phần mềm chat tương tự như Yahoo và Skype, QQ đồng thời cung cấp nhiều dịch vụ khác như trò chơi điện tử mạng xã hội, kho dữ liệu âm nhạc, mua sắm trực tuyến, tiểu blog và truyền giọng nói trên giao thức IP.
Sau khi cúp điện thoại của Chu Thấm, Lâm Tiễn trở về phòng ngủ mở máy vi tính, tiện thể treo QQ [1], sau đó mở mail ra để kiểm tra và nhận tài liệu mà Chu Thấm gửi cho mình.
Tầm 30 phút sau, cô nghe xong một bài nghe, làm xong hai bài đọc, vừa vươn người một cái, dư quang liền phát hiện ở khung thông báo QQ có một avatar chàng trai đang không ngừng mà nhảy lên.
Lâm Tiễn nhìn cái avatar cũ rích vạn năm bất biến của hệ thống là liền nhận ra tin nhắn đến từ Hứa Thành Tuyển, trên mặt cô bèn có mấy phần ý cười.
Lâm Tiễn và Hứa Thành Tuyển nhà ở đối diện nhau, mẹ của Hứa Thành Tuyển là đồng nghiệp của Chu Thấm, hai người cũng được xem như quen biết từ thuở nhỏ, tuy rằng Hứa Thành Tuyển lớn hơn 4 tuổi so với Lâm Tiễn, mà con trai thì lại khá nghịch ngợm, nhưng Hứa Thành Tuyển vẫn rất chăm sóc Lâm Tiễn, cũng không sợ anh em chê cười, từ nhỏ anh ta đã thích dẫn Lâm Tiễn đi chơi cùng. Lâm Tiễn cũng thích đi chơi với anh ta, cư xử với anh ta như anh trai ruột. Sau khi tốt nghiệp trung học, Hứa Thành Tuyển đến nước Mĩ du học, nhưng vẫn duy trì liên lạc trên internet với Lâm Tiễn.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè, đều là Hứa Thành Tuyển dẫn Lâm Tiễn chơi game chung, nào là kiếm nguyên liệu, đánh phó bản, sàn đấu xếp hạng.
Nhìn thấy Hứa Thành Tuyển tìm mình, phản ứng đầu tiên của Lâm Tiễn chính là, vui quá đi thôi, hạng mình trên sàn đấu xếp hạng tuần này được cứu rồi.
Hứa Thành Tuyển trước đó đã nghe nói Chu Thấm muốn giao Lâm Tiễn cho một bà dì mà Lâm Tiễn không thân, vì thế tối hôm nay anh ta đặc biệt đến quan tâm cảm giác ngày đầu tiên vào ở của Lâm Tiễn là như thế nào.
Bản thân Lâm Tiễn vẫn hay gọi Tiêu Uyển Thanh là "dì Tiêu", gọi quen rồi thì cũng cảm thấy bình thường. Nhưng khi vừa nghe Hứa Thành Tuyển hỏi "Người dì kia của em thế nào? Thấy chung sống tốt quá hen", cô đột nhiên liền cảm thấy chữ "dì" kia đặc biệt chướng mắt, nghe vào hết sức chói tai.
Cô bĩu môi, uốn nắn lại lời Hứa Thành Tuyển: "Đừng kêu người ta là dì, lớn nhất cũng là chị thôi, người ta lớn hơn ông có vài tuổi thôi mà. Nếu ông gọi người ta là dì thì tui có thể gọi ông là chú luôn rồi."
Hứa Thành Tuyển vui vẻ, xem ra cảm giác của Lâm Tiễn đối với người dì ấy khá tốt, anh ta tốt tính nói: "Vậy thì chị đi, chị thế nào rồi, hợp tâm ý em không?"
Lâm Tiễn nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh, trong con ngươi bất giác có ánh sáng chói lóa. Một tay cô chống cằm, trên mặt là nụ cười xán lạn mà cả mình cũng không biết, nửa đùa nửa thật đáp anh ta lại: "Dù sao thì hợp tâm ý với tui hơn mẹ nhiều." Nghĩ nghĩ, cô hỏi Hứa Thành Tuyển: "Anh Thành Tuyển, bây giờ anh có rảnh không?"
Hứa Thành Tuyển quá hiểu tính nết của Lâm Tiễn, mỗi khi Lâm Tiễn gọi anh ta là "anh", nhất định là có chuyện muốn nhờ anh ta.
Đúng như dự đoán, Lâm Tiễn khổ sở van nài anh ta: "Anh Thành Tuyển, dẫn em đi đánh sàn đấu đi, tỷ lệ thắng tuần này của em chỉ có 20% thôi, khóc lớn."
Tuy rằng Hứa Thành Tuyển cảm thấy Lâm Tiễn ngày tiếp theo phải đi học rồi, nên kiềm chế lại chuẩn bị học tập đàng hoàng thôi, nhưng sao anh ta có thể chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Lâm Tiễn, cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp, dẫn Lâm Tiễn đi sàn đấu.
Khi Lâm Tiễn đẩy tỷ lệ thắng lên 80%, hởi lòng hởi dạ mà đi ra khỏi sàn đấu, đã là một tiếng sau rồi. Cô nói bái bai với Hứa Thành Tuyển, rồi đứng lên trước màn hình máy vi tính, hoạt động cơ thể.
Cô xoay xoay cổ, trái vặn, phải vặn, đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như có một chút lo lắng, nói không rõ cũng tả không xong, cô luôn cảm thấy dường như mình đã quên làm chuyện gì rồi.
Cô vừa suy tư về việc quên làm là gì, vừa khom lưng thả lỏng gân cốt. Đột nhiên, quầng sáng lóe lên, Lâm Tiễn ưỡn thẳng lưng, hùng hồn chạy ra ngoài nhắm phía về phòng vệ sinh.
Cô nhớ ra mình quên làm gì rồi, quên giặt quần áo rồi!!
Chu Thấm ngàn dặn vạn dò cô rằng khi tắm xong nhất định phải tiện tay giặt luôn cả quần áo, đừng chờ Tiêu Uyển Thanh người ta nhìn không nổi rồi bất đắc dĩ giúp cô giặt.
Nhưng mà, Lâm Tiễn nhìn giỏ quần áo dơ rỗng tuếch trong phòng tắm, cô không khỏi đỡ trán: Chị Thấm, xin lỗi, em phụ kỳ vọng của chị rồi.
Cô nghe thấy ban công bên ngoài phòng khách dường như có tiếng nước ào ào ào đang chảy, thỉnh thoảng, còn sẽ có một hai tiếng giặt rửa "sọat soạt soạt". Trong lòng Lâm Tiễn lại dấy lên hi vọng, cô chạy "bịch bịch bịch" về phía ban công.
Cô rẽ sang chỗ ngoặt, đến phòng khách, nhìn về phía ban công, liền nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mặc váy ngủ voan mỏng, thoáng cột tóc, đang hơi khom người vắt khô một bộ đồ cuối cùng trong thau.
Nghe thấy được tiếng bước chạy của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tiễn, mắt mày cong cong, nàng hỏi Lâm Tiễn: "Sao thế? Chạy vội vã như vậy."
Lâm Tiễn đi đến gần Tiêu Uyển Thanh hơn, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đang sắp phơi quần yếm jeans của mình lên, lại nhìn về sào đồ phía sau, trên móc đã có áo sơ mi trắng, áo lót, quần lót của cô...
Khuôn mặt Lâm Tiễn lập tức đỏ lên, vừa ngại lại vừa hổ thẹn, cô lắp bắp giải thích: "Xin lỗi, dì Tiêu, làm phiền dì rồi, con quên... quên tiện tay giặt quần áo, không phải cố ý để đó không giặt đâu ạ..."
Nghe vậy Tiêu Uyển Thanh khẽ cười, nói: "Dì còn tưởng có chuyện gì, không sao, dì tiện tay giặt chung luôn rồi. Muốn nói xin lỗi thì phải là dì mới đúng, không được sự đồng ý của con đã tự ý giặt đồ con, hi vọng con đừng để bụng."
Lâm Tiễn liên tục xua tay: "Không có không có, con cám ơn còn không kịp."
Tiêu Uyển Thanh khẽ cười thành tiếng, nhẹ nhàng nói: "Vậy sau này quần áo con thay cứ để dì giặt luôn cho."
Lâm Tiễn lắc đầu, không ngớt lời từ chối: "Không cần không cần, tự con giặt là được rồi. Con đã lớn thế này, khả năng giặt mấy bộ đồ cũng vẫn phải có, không cần làm phiền dì Tiêu đâu." Đang lúc nói chuyện, ánh mắt của cô không nhịn được mà trôi về phía đồ lót đang phơi của mình, làm sao thì vẫn cảm thấy rất lúng túng.
Chú ý tới tầm mắt của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh có mấy phần sáng tỏ. Nàng rửa sạch tay, hiểu ý bảo: "Vậy sau này dì chỉ giúp con giặt đồ ngoài của con, còn đồ lót thì tự con giặt, vậy được không?"
Lâm Tiễn lại vẫn từ chối ý tốt của nàng, kiên trì bảo: "Thật sự không cần, con có thể tự giặt được ạ."
Thấy cô kiên trì, lông mì dài dài của Tiêu Uyển Thanh chớp vài cái, cười cười, cũng không khăng khăng khuyên bảo nữa. Nàng chuyển đề tài, hỏi Lâm Tiễn: "Sáng mai con định mấy giờ đến trường học báo danh?" Thời gian báo danh của đại học không có quy định cứng nhắc, Lâm Tiễn không ở ký túc xá nên cũng không cần mua đồ dùng hằng ngày hay sắp xếp ký túc xá gì, đúng là thoải mái tự do rất nhiều.
Lâm Tiễn trả lời nhanh như chớp: "Đại khái chừng 8 giờ rưỡi." Chu Thấm chuyên dặn dò bảo cô đi sớm, bất cứ việc gì đều phải nên vội sớm chứ đừng vội trễ.
Tiêu Uyển Thanh liền tự đề nghị: "Vậy ngày mai dì đưa con đi báo danh nhé. Con không ở ký túc xá, nên chỉ cần đi vào trường nộp học phí và nhận quần áo của huấn luyện quân sự là được rồi. Nhưng đại học không được như trung học, khuôn viên trường khá lớn, lần thứ nhất con đi có lẽ sẽ không quen đường, vừa hay ngày mai dì cũng có thời gian, cùng đi nhé, trên đường dì còn có thể giới thiệu cho con tuyến đường ngày thường đến trường."
Trước đây Lâm Tiễn khai giảng học kỳ mới đều là Chu Thấm lái xe đưa cô đi, nguyên nhân là báo danh xong sẽ được phân phát sách vở của học kỳ mới. Sách rất nhiều, đi xe bus thì lỡ như không có chỗ ngồi thì về nhà đường sá rất là gian khổ. Lên đại học mà không ở ký túc thì cũng chẳng có gì khác mấy so với ở cấp 3, với lại sách cũng chẳng được gửi ngay ngày hôm đó, trường học của Chu Thấm và Lâm Triêm ngày mai cũng bận chuyện khai giảng học sinh mới, họ bận rộn không đi được, nghĩ đến Lâm Tiễn có thể ngồi xe bus chạy thẳng đến trường, nên họ cũng chẳng lo lắng gì mà trọn vẹn phóng sinh Lâm Tiễn.
Nhưng suy cho cùng vẫn là không giống với cấp 3, nghĩ đến hoàn cảnh mới hoàn toàn xa lạ, Lâm Tiễn thật ra cũng hi vọng có người có thể đi cùng với cô một lần. Đối mặt với đề nghị của Tiêu Uyển Thanh. Lâm Tiễn có mấy phần động lòng, nhưng cô vẫn do dự một lúc, chần chờ hỏi: "Có làm phiền dì hay không ạ?"
Tiêu Uyển Thanh liền đưa tay khẽ bóp mũi Lâm Tiễn, giọng nói mang theo mấy phần cưng nựng và giận hờn: "Đã nói là đừng có khách sáo với dì rồi, có gì mà phiền hay không phiền chứ, ngốc."
Đôi mắt Lâm Tiễn không hề chớp mà nhìn Tiêu Uyển Thanh, dưới ánh đèn tối tăm, Tiêu Uyển Thanh chỉ mặc vẻn vẹn chiếc váy mỏng, trong sự thanh nhã lại thêm mấy phần quyến rũ động lòng người, khiến cô gần như quên cả phản ứng.
Tiêu Uyển Thanh lại đưa tay khẽ sờ tóc của Lâm Tiễn, còn hơi ướt, thế là nàng nhẹ giọng dặn dò: "Tóc còn hơi ướt, mà tóc ướt thì ở trong máy điều hòa thì lại không tốt cho cơ thể, con đi lấy mấy sấy tóc sấy đi."
Lâm Tiễn thu ánh mắt về, nghe lời mà gật gật đầu, đáp ứng: "Được."
***
Sau đó không lâu, kim đồng hồ vừa chỉ về 10 giờ, cửa phòng của Lâm Tiễn liền bị Tiêu Uyển Thanh gõ. Khi đó Lâm Tiễn đang đeo tai nghe, tựa nửa người vào trên giường nghe nhạc.
Tiêu Uyển Thanh bưng một ly sữa tươi đi vào, đặt nhè nhẹ ở trên tủ đầu giường của Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn tháo tai nghe xuống, thì nghe Tiêu Uyển Thanh dịu giọng nhắc nhở cô, nói: "Bắt đầu từ ngày mai phải chuẩn bị dậy sớm, buổi tối nghỉ sớm một chút đi."
Lâm Tiễn ngoan ngoãn mà gật gật đầu.
Tiêu Uyển Thanh hơi khom lưng, có sợi tóc từ bên tai lướt xuống, Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng vén chúng nó sang sau tai, cầm lấy đồng hồ báo thức điện tử trên tủ đầu giường, mắt tựa như nước mà hỏi Lâm Tiễn: "Cần dì giúp con cài báo thức không?"
Lâm Tiễn hơi suy nghĩ, rồi gật đầu bảo: "Dạ, chỉnh thành 6 giờ rưỡi đi, chắc là đến kịp nhỉ."
Tiêu Uyển Thanh lại hơi cân nhắc, rồi đề nghị: "Dì giúp con chỉnh thành 7 giờ nhé, 8 giờ rưỡi đến, dì đưa con tới kịp mà. Ngủ thêm một lúc đi." Tiêu Uyển Thanh nháy nháy mắt, ý cười khẽ trôi nổi trong con ngươi, nàng giễu cợt: "Ngủ ít rồi không cao nổi thì không tốt đâu."
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày, ra vẻ lầu bầu: "Đúng rồi, mấy năm nay vì cố gắng học tập, con thức khuya dậy sớm, dậy còn sớm hơn gà, mà ngủ còn muộn hơn chó, đầu cũng vì thế mà co lại quá chừng, đau lòng ghê. Ôi, không học nữa không học nữa, phải ngủ sớm dậy trễ thôi, học nữa thì cao không nổi bây giờ."
Tiêu Uyển Thanh nhìn dáng điệu giương nanh múa vuốt của cô, không nhịn được cười bảo: "Bậy bạ."
Nàng chu đáo giúp Lâm Tiễn cài đặt báo thức, xong rồi thì khẽ đặt lại trên tủ đầu giường, sau mới nói với cô: "Ngủ sớm chút đi, ngủ ngon."
Lâm Tiễn nghe vậy cũng thu hồi dáng vẻ xấu xa khi nãy, cô cong môi cười, vẻ mặt nhu hòa đáp lại lời Tiêu Uyển Thanh: "Dạ, dì cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Mãi đến khi Tiêu Uyển Thanh khép lại cửa phòng, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Tiễn, Lâm Tiễn mới từ từ dời ánh mắt đi.
Không biết có phải bởi vì vừa mới thay đổi hoàn cảnh mới, hay là do cảm xúc quá mức hưng phấn, hoặc là lý do khác, Lâm Tiễn uống sữa tươi xong, đánh răng, tắt đèn lên giường, lăn qua lộn lại ra sao cũng không ngủ được.
Dằn vặt khổ sở trong đêm đen tận nửa giờ sau, Lâm Tiễn quyết định rời giường mở máy vi tính lên chơi, chờ sự buồn ngủ đến "quan tâm" cô. Nhưng không biết có phải mới vừa nãy đáp ứng Tiêu Uyển Thanh "đi ngủ sớm một chút" hay không, cô luôn cảm thấy có phần chột dạ. Thế là, cô lại rón ra rón rén đến gần cửa phòng, dè dặt khóa trái cửa, sau đó, cả đèn cũng không dám mở, rón rén mà đi tới trước máy vi tính mở máy.
Ngay sau khi tiếng chuông 12 giờ vang lên không lâu, trong phòng sách, Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng định ra công tác kế hoạch và phương hướng lựa chọn cho tuần sau. Nàng vận động vai một lúc, đứng lên, đi đến phòng khách rót nước.
Đối diện của phòng sách cách đó không xa chính là phòng ngủ của Lâm Tiễn, muốn đến phòng khách tất phải đi qua con đường này. Lúc đi ngang qua trước cửa phòng Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh nhạy bén nghe thấy, trong phòng Lâm Tiễn dường như có tiếng đánh bàn phím bùm bùm, trong đêm tối yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tiêu Uyển Thanh hơi sững sờ, bước chân hơi ngưng lại, tưởng là ảo giác của mình. Nhưng khi nàng dừng chân, vểnh tai lên nghiêm túc lắng nghe, lại phát hiện đó không phải là ảo giác, tiếng bàn phím xác thực là từ trong phòng Lâm Tiễn truyền ra.
Con ngươi dịu dàng từ trước đến giờ của Tiêu Uyển Thanh dần dần chuyển tối đi, nàng cau mày, mấy giây sau, bước chân nàng thả nhẹ rồi chậm lại, trực tiếp đi lướt qua cửa phòng của Lâm Tiễn về phía phòng khách.
===
*Chú thích:
[1] QQ: một phần mềm chat tương tự như Yahoo và Skype, QQ đồng thời cung cấp nhiều dịch vụ khác như trò chơi điện tử mạng xã hội, kho dữ liệu âm nhạc, mua sắm trực tuyến, tiểu blog và truyền giọng nói trên giao thức IP.
/173
|