┬┴┬┴┤炎 Chương 32 (1) 炎├┬┴┬┴
Lâm Tiễn trở về nhà, nằm trêи giường lăn lộn không sao ngủ được. Nàng nhắm nghiền mắt cố ép mình đi vào giấc ngủ, nhưng trong đầu lại vạn mối ngổn ngang, miên man bất định .
Tiêu a di giờ này đã đọc xong kịch bản chưa? Nàng cắn môi, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nàng ban đầu thật sự không xác định rõ sẽ viết thế nào, chỉ là miệt mài viết một hồi mới phát hiện câu chuyện đã thành như vậy. Trước khi đưa cho Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn do dự thật lâu, rút cuộc có nên để Tiêu Uyển Thanh đọc không? Nàng nhớ rõ, mỗi lần nhắc tới cha mẹ, Tiêu Uyển Thành đều sẽ bần thần không vui. Nhớ rõ, năm đó Tiêu Uyển Thanh tại linh đường chật vật thảm thiết khóc. Lại càng nhớ rõ, những năm về sau Tiêu Uyển Thanh khϊế͙p͙ đảm cùng nhu nhược không dám, hoặc là không thể, trở về Bắc khu.
Cô cùng cha mẹ nhất định đã xảy ra chuyện gì, nên hiện tại mới một mực đau khổ hối hận, canh cánh trong lòng như vậy. Lâm Tiễn xâu chuỗi các dấu hiệu, cẩn thận suy luận.
Nàng không biết, đọc kịch bản xong Tiêu Uyển Thanh sẽ cảm thấy thế nào. Nàng vốn mang một ít tư tâm, vừa muốn đoạt giải trong cuộc thi, lại cũng muốn nhắc nhở mọi người quý trọng quãng thời gian còn được sống cùng cha mẹ. Đừng phạm phải sai lầm, nguyện ý đem thời gian ôn nhu chăm sóc người khác, lại không dành giây phút nào quan tâm cha mẹ đơn chiếc ở nhà. Nàng thật sự không cố ý chạm vào thương tâm của Tiêu Uyển Thanh. Nhưng văn chương vốn dĩ sẽ đem đến cho mỗi người một ý nghĩa riêng, tác giả khó có thể khống chế được, một ngàn độc giả sẽ có một ngàn cảm nhận khác nhau. Tiêu Uyển Thanh sẽ nghĩ gì, nàng vô pháp đoán được.
Chỉ là, việc đã đến nước này… nàng nhìn cuốn kịch bản đã hoán tác nghĩ, có lẽ vẫn có thể mượn nó để thử một chút.
Có nhiều thứ mang trêи lưng thật sự rất mệt mỏi. Cha mẹ Tiêu Uyển Thanh hẳn cũng không mong muốn nhìn thấy cô chật vật như vậy. Chẳng phải họ vẫn luôn yêu thương cô rất nhiều sao.
Lâm Tiễn nhớ, những năm trước cha mẹ Tiêu Uyển Thanh đến nhà thăm hỏi, cha mẹ mình vì muốn hoà dịu quan hệ của ba người họ, cố ý lộ ra một ít tin tức của Tiêu Uyển Thanh. Nàng cũng nhớ rõ ánh mắt quan tâm chăm chú của cha mẹ cô lúc lắng nghe tin tức, mặc dù họ che giấu vô cùng tốt, không chủ động hỏi, cũng chẳng nói thêm gì. Có một lần, Chu Thấm nhắc tới việc Tiêu Uyển Thanh sinh bệnh phải nằm viện, mẹ cô lập tức phiếm đỏ vành mắt, cha cô cũng không khỏi ánh lên tia đau lòng.
Lâm Tiễn tuy tuổi còn nhỏ, có nhiều việc còn chưa hiểu hết được. Nhưng nàng lại cố chấp tin tưởng, cha mẹ Tiêu Uyển Thanh thật sự không hề oán trách cô.
Nhất định là như vậy! Nàng và họ có cùng một tâm trạng, cùng một kỳ vọng… Họ và nàng cùng như vậy yêu Tiêu Uyển Thanh, đau lòng Tiêu Uyển Thanh, chỉ hy vọng Tiêu Uyển Thanh có thể hạnh phúc, vui vẻ.
Lâm Tiễn mở mắt sâu kín nhìn cảnh đêm yên tĩnh. Nàng nhẹ nhàng thốt lên tiếng “Yêu” rồi đưa tay chạm lên trái tim mình, nghĩ đến dung nhan Tiêu Uyển Thanh điềm tĩnh ôn nhu, lặng lẽ cảm thụ được nhịp tim của mình chậm rãi biến hóa, phập phồng đập thật nhanh trong lồng ngực. Bất tri bất giác, nàng cười khổ một tiếng.
Tiêu a di, quà sinh nhật đã có rồi…
Chính là, một cái lễ thành nhân chân chính.
Chính là, một cái bí mật vô pháp nói ra khỏi miệng, ngọt ngào lại đắng chát.
Lời bát hát quả không sai, từ khi hiểu chuyện đến lúc bắt đầu động tình, dài không quá một ngày…
❅❅❅
Tiệc sinh nhật trưa Chủ Nhật, dù đã cùng mẹ thương lượng, rút cuộc vẫn đãi tận bốn bàn ở khách sạn. Lâm Tiễn trân mình xã giao đến đầu choáng não đau, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Vẫn có vài phần cố kỵ tuổi của Lâm Tiễn, cha mẹ không cho phép nàng uống rượu, khách mời cũng không dám miễn cưỡng. Lẽo đẽo đi theo cha mẹ di chuyển giữa các bàn, uống N ly nước, lần thứ N chạy vào phòng vệ sinh, Lâm Tiễn nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: Đây rốt cuộc là sinh nhật ai, vì cái gì ta đây Thọ Tinh một chút cũng không thấy vui! Tiêu a di không đến, quả nhiên là sáng suốt!
Những người này trêи bục giảng đều là thầy cô giáo, tác phong mẫu mực làm gương sáng cho người khác noi theo. Uống rượu vào rồi, ngay cả nàng một tiểu hài tử không biết uống rượu cũng không nương tay.
Tiệc khai vào giữa trưa, kéo dài đến hơn bốn giờ mới kết thúc. Lâm Tiễn bồi cha mẹ tiễn khách rồi cùng nhau lên đi xe về, nét mặt nàng hiện rõ vẻ mất hứng.
Chu Thấm uống rượu có chút men say, giọng nói có điểm cưng chiều hiếm thấy, không trách cứ Lâm Tiễn làm mặt khó coi, còn trêu đùa nàng: “Nha, con đang sắm vai Bao Công mặt đen sao?”
Lâm Triêm ngồi ở ghế phụ nghe vậy liền hỏi thăm Lâm Tiễn:“Tiễn Tiễn có mệt không?” Ông đột nhiên thở dài, lời nói thấm thía cấp Lâm Tiễn giải thích: “Ba biết rõ con không ưa thích tiệc tùng xã giao. Chỉ là, về sau con trưởng thành, những việc như vậy, không thể trốn tránh.” Ông nói: “Tiễn Tiễn, giao thiệp của ba và mẹ, về sau, cũng là giao đến cho con.” Trong giọng nói của ông khó có thể che giấu kỳ vọng cùng kiêu ngạo. Nữ nhi của ông, về sau nhất định sẽ so với ông cùng thê tử càng xuất sắc hơn, ưu tú hơn.
Lâm Tiễn hiếm khi nghe được Lâm Triêm dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, nhất thời có chút không biết làm sao. Đây chính là thế giới của người trưởng thành sao?
Nàng còn chưa đáp lời, Chu Thấm liền có chút không vui mà cắt đứt Lâm Triêm: “Ông lại nói cái gì. Nàng mới bao lớn, vẫn còn là một đứa trẻ chưa tốt nghiệp đại học, biết rõ cái gì.”
Lâm Triêm khẽ thở dài, cười nói: “Cũng phải a.”
Hắn đổi giọng, khôi phục lại vẻ thoải mái thường ngày, cố làm ra vẻ huyền bí đùa nữ nhi nói: “Tiễn Tiễn, lễ vật ba đã nhờ người mang đến nhà Tiêu a di. Con đoán thử xem, ba mẹ chuẩn bị cho con cái gì?”
Lâm Tiễn đảo tròng mắt đen láy, hưng phấn nhảy nhót: “Ipad! Là Ipad có phải không?” Nàng muốn đã lâu rồi, nhưng Chu Thấm cảm thấy nàng có laptop liền vui chơi không biết tiết chế, nếu lại có thêm Ipad, sợ là không cần học tập, cho nên dứt khoát không cho nàng mua.
Vừa dứt lời, Chu Thấm liền đánh vỡ mộng đẹp của nàng: “Đẹp mặt con, đừng mơ tưởng.”
Lâm Tiễn lập tức ấm ức, dùng ngón tay ấn nhẹ cánh tay Chu Thấm: “Hừ! Con mất hứng!”
Chu Thấm đàm đạm nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nếu con không muốn, vậy mẹ gọi cho Tiểu Uyển, nhờ nàng liền bán đi là được.”
Lâm Tiễn lập tức cuống cuồng, không để ý tới Chu Thấm uy hϊế͙p͙, nghiêng người về phía trước, úp sấp vào ghế phụ, làm nũng hỏi Lâm Triêm: “Ba, nói cho con biết đi, là gì nha…”
Lâm Triêm từ trước đến nay đều sủng nịch nàng, vừa nghe thanh âm nữ nhi làm nũng liền giơ tay đầu hàng: “Là một chiếc cừu con chạy bằng điện. Con không phải vẫn luôn nói, mỗi lần trường học có hoạt động buổi tối, con không muốn phiền toái Tiêu a di đón đưa, nhưng một mình đi xe bus lại có điểm sợ hãi sao?” Lúc trước ở nhà cũng có một chiếc xe điện nhỏ, Lâm Tiễn đã từng được Chu Thấm tập qua. Chu Thấm ngồi ở phía sau, kèm nàng cho đến khi kỹ thuật thành thục mới dám yên tâm cho nàng tự đi.
Lâm Tiễn nghe xong, lập tức cao hứng muốn nhảy dựng lên, ngọt ngào hô một tiếng: “Cám ơn ba.” Nghe thấy Chu Thấm bên cạnh bất mãn hừ lạnh, lại vội vàng lại bổ sung một câu: “Cám ơn mẹ.” rồi ôm lấy cánh tay Chu Thấm, vui vẻ hôn lên mặt nàng.
Chu Thấm lập tức ghét bỏ đẩy Lâm Tiễn ra, ngoài miệng nói: “Lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ a… “ Trêи mặt, lại là sung sướиɠ thỏa mãn ý cười.
Lâm Tiễn đã sớm nhìn thấu Chu Thấm khẩu thị tâm phi! Nàng cao hứng, nắm cánh tay Chu Thấm cách lớp áo hôn hôn thêm hai cái.
Chu Thấm mãnh liệt rút tay: “Chú ý nước miếng của con! Nước miếng!!!”
Lâm Triêm nghe mẹ con các nàng nháo đằng thanh âm, ngồi ở ghế phụ vui đến không ngậm miệng được.
Bởi vì nóng lòng muốn thấy lễ vật sinh nhật, Lâm Tiễn quyết định không chờ hôm sau Lâm Triêm tỉnh rượu chở nàng đến trường, mà ngay trong ngày tự đi xe buýt trở về Nam khu.
Chu Thấm muốn lưu nàng ở lại ăn cơm chiều, nàng sờ sờ cái bụng còn căng tròn sau bữa trưa uyển chuyển cự tuyệt. Thấy Lâm Tiễn nóng lòng muốn trở về, Chu Thấm cũng nuông chiều không ép buộc nàng. Mặc kệ bao nhiêu tuổi, đã thành niên hay chưa, trong mắt người mẹ Lâm Tiễn vẫn luôn là một đứa trẻ. Chu Thấm dặn Lâm Tiễn mang về cho Tiêu Uyển Thanh một chút bánh ngọt tự tay mình làm và vài phần đồ ăn vừa rồi cố ý dặn khách sạn làm thêm, dặn dò nàng chạy xe cẩn thận xong liền thả nàng đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Lâm Tiễn trở về nhà, nằm trêи giường lăn lộn không sao ngủ được. Nàng nhắm nghiền mắt cố ép mình đi vào giấc ngủ, nhưng trong đầu lại vạn mối ngổn ngang, miên man bất định .
Tiêu a di giờ này đã đọc xong kịch bản chưa? Nàng cắn môi, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nàng ban đầu thật sự không xác định rõ sẽ viết thế nào, chỉ là miệt mài viết một hồi mới phát hiện câu chuyện đã thành như vậy. Trước khi đưa cho Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn do dự thật lâu, rút cuộc có nên để Tiêu Uyển Thanh đọc không? Nàng nhớ rõ, mỗi lần nhắc tới cha mẹ, Tiêu Uyển Thành đều sẽ bần thần không vui. Nhớ rõ, năm đó Tiêu Uyển Thanh tại linh đường chật vật thảm thiết khóc. Lại càng nhớ rõ, những năm về sau Tiêu Uyển Thanh khϊế͙p͙ đảm cùng nhu nhược không dám, hoặc là không thể, trở về Bắc khu.
Cô cùng cha mẹ nhất định đã xảy ra chuyện gì, nên hiện tại mới một mực đau khổ hối hận, canh cánh trong lòng như vậy. Lâm Tiễn xâu chuỗi các dấu hiệu, cẩn thận suy luận.
Nàng không biết, đọc kịch bản xong Tiêu Uyển Thanh sẽ cảm thấy thế nào. Nàng vốn mang một ít tư tâm, vừa muốn đoạt giải trong cuộc thi, lại cũng muốn nhắc nhở mọi người quý trọng quãng thời gian còn được sống cùng cha mẹ. Đừng phạm phải sai lầm, nguyện ý đem thời gian ôn nhu chăm sóc người khác, lại không dành giây phút nào quan tâm cha mẹ đơn chiếc ở nhà. Nàng thật sự không cố ý chạm vào thương tâm của Tiêu Uyển Thanh. Nhưng văn chương vốn dĩ sẽ đem đến cho mỗi người một ý nghĩa riêng, tác giả khó có thể khống chế được, một ngàn độc giả sẽ có một ngàn cảm nhận khác nhau. Tiêu Uyển Thanh sẽ nghĩ gì, nàng vô pháp đoán được.
Chỉ là, việc đã đến nước này… nàng nhìn cuốn kịch bản đã hoán tác nghĩ, có lẽ vẫn có thể mượn nó để thử một chút.
Có nhiều thứ mang trêи lưng thật sự rất mệt mỏi. Cha mẹ Tiêu Uyển Thanh hẳn cũng không mong muốn nhìn thấy cô chật vật như vậy. Chẳng phải họ vẫn luôn yêu thương cô rất nhiều sao.
Lâm Tiễn nhớ, những năm trước cha mẹ Tiêu Uyển Thanh đến nhà thăm hỏi, cha mẹ mình vì muốn hoà dịu quan hệ của ba người họ, cố ý lộ ra một ít tin tức của Tiêu Uyển Thanh. Nàng cũng nhớ rõ ánh mắt quan tâm chăm chú của cha mẹ cô lúc lắng nghe tin tức, mặc dù họ che giấu vô cùng tốt, không chủ động hỏi, cũng chẳng nói thêm gì. Có một lần, Chu Thấm nhắc tới việc Tiêu Uyển Thanh sinh bệnh phải nằm viện, mẹ cô lập tức phiếm đỏ vành mắt, cha cô cũng không khỏi ánh lên tia đau lòng.
Lâm Tiễn tuy tuổi còn nhỏ, có nhiều việc còn chưa hiểu hết được. Nhưng nàng lại cố chấp tin tưởng, cha mẹ Tiêu Uyển Thanh thật sự không hề oán trách cô.
Nhất định là như vậy! Nàng và họ có cùng một tâm trạng, cùng một kỳ vọng… Họ và nàng cùng như vậy yêu Tiêu Uyển Thanh, đau lòng Tiêu Uyển Thanh, chỉ hy vọng Tiêu Uyển Thanh có thể hạnh phúc, vui vẻ.
Lâm Tiễn mở mắt sâu kín nhìn cảnh đêm yên tĩnh. Nàng nhẹ nhàng thốt lên tiếng “Yêu” rồi đưa tay chạm lên trái tim mình, nghĩ đến dung nhan Tiêu Uyển Thanh điềm tĩnh ôn nhu, lặng lẽ cảm thụ được nhịp tim của mình chậm rãi biến hóa, phập phồng đập thật nhanh trong lồng ngực. Bất tri bất giác, nàng cười khổ một tiếng.
Tiêu a di, quà sinh nhật đã có rồi…
Chính là, một cái lễ thành nhân chân chính.
Chính là, một cái bí mật vô pháp nói ra khỏi miệng, ngọt ngào lại đắng chát.
Lời bát hát quả không sai, từ khi hiểu chuyện đến lúc bắt đầu động tình, dài không quá một ngày…
❅❅❅
Tiệc sinh nhật trưa Chủ Nhật, dù đã cùng mẹ thương lượng, rút cuộc vẫn đãi tận bốn bàn ở khách sạn. Lâm Tiễn trân mình xã giao đến đầu choáng não đau, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Vẫn có vài phần cố kỵ tuổi của Lâm Tiễn, cha mẹ không cho phép nàng uống rượu, khách mời cũng không dám miễn cưỡng. Lẽo đẽo đi theo cha mẹ di chuyển giữa các bàn, uống N ly nước, lần thứ N chạy vào phòng vệ sinh, Lâm Tiễn nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: Đây rốt cuộc là sinh nhật ai, vì cái gì ta đây Thọ Tinh một chút cũng không thấy vui! Tiêu a di không đến, quả nhiên là sáng suốt!
Những người này trêи bục giảng đều là thầy cô giáo, tác phong mẫu mực làm gương sáng cho người khác noi theo. Uống rượu vào rồi, ngay cả nàng một tiểu hài tử không biết uống rượu cũng không nương tay.
Tiệc khai vào giữa trưa, kéo dài đến hơn bốn giờ mới kết thúc. Lâm Tiễn bồi cha mẹ tiễn khách rồi cùng nhau lên đi xe về, nét mặt nàng hiện rõ vẻ mất hứng.
Chu Thấm uống rượu có chút men say, giọng nói có điểm cưng chiều hiếm thấy, không trách cứ Lâm Tiễn làm mặt khó coi, còn trêu đùa nàng: “Nha, con đang sắm vai Bao Công mặt đen sao?”
Lâm Triêm ngồi ở ghế phụ nghe vậy liền hỏi thăm Lâm Tiễn:“Tiễn Tiễn có mệt không?” Ông đột nhiên thở dài, lời nói thấm thía cấp Lâm Tiễn giải thích: “Ba biết rõ con không ưa thích tiệc tùng xã giao. Chỉ là, về sau con trưởng thành, những việc như vậy, không thể trốn tránh.” Ông nói: “Tiễn Tiễn, giao thiệp của ba và mẹ, về sau, cũng là giao đến cho con.” Trong giọng nói của ông khó có thể che giấu kỳ vọng cùng kiêu ngạo. Nữ nhi của ông, về sau nhất định sẽ so với ông cùng thê tử càng xuất sắc hơn, ưu tú hơn.
Lâm Tiễn hiếm khi nghe được Lâm Triêm dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, nhất thời có chút không biết làm sao. Đây chính là thế giới của người trưởng thành sao?
Nàng còn chưa đáp lời, Chu Thấm liền có chút không vui mà cắt đứt Lâm Triêm: “Ông lại nói cái gì. Nàng mới bao lớn, vẫn còn là một đứa trẻ chưa tốt nghiệp đại học, biết rõ cái gì.”
Lâm Triêm khẽ thở dài, cười nói: “Cũng phải a.”
Hắn đổi giọng, khôi phục lại vẻ thoải mái thường ngày, cố làm ra vẻ huyền bí đùa nữ nhi nói: “Tiễn Tiễn, lễ vật ba đã nhờ người mang đến nhà Tiêu a di. Con đoán thử xem, ba mẹ chuẩn bị cho con cái gì?”
Lâm Tiễn đảo tròng mắt đen láy, hưng phấn nhảy nhót: “Ipad! Là Ipad có phải không?” Nàng muốn đã lâu rồi, nhưng Chu Thấm cảm thấy nàng có laptop liền vui chơi không biết tiết chế, nếu lại có thêm Ipad, sợ là không cần học tập, cho nên dứt khoát không cho nàng mua.
Vừa dứt lời, Chu Thấm liền đánh vỡ mộng đẹp của nàng: “Đẹp mặt con, đừng mơ tưởng.”
Lâm Tiễn lập tức ấm ức, dùng ngón tay ấn nhẹ cánh tay Chu Thấm: “Hừ! Con mất hứng!”
Chu Thấm đàm đạm nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nếu con không muốn, vậy mẹ gọi cho Tiểu Uyển, nhờ nàng liền bán đi là được.”
Lâm Tiễn lập tức cuống cuồng, không để ý tới Chu Thấm uy hϊế͙p͙, nghiêng người về phía trước, úp sấp vào ghế phụ, làm nũng hỏi Lâm Triêm: “Ba, nói cho con biết đi, là gì nha…”
Lâm Triêm từ trước đến nay đều sủng nịch nàng, vừa nghe thanh âm nữ nhi làm nũng liền giơ tay đầu hàng: “Là một chiếc cừu con chạy bằng điện. Con không phải vẫn luôn nói, mỗi lần trường học có hoạt động buổi tối, con không muốn phiền toái Tiêu a di đón đưa, nhưng một mình đi xe bus lại có điểm sợ hãi sao?” Lúc trước ở nhà cũng có một chiếc xe điện nhỏ, Lâm Tiễn đã từng được Chu Thấm tập qua. Chu Thấm ngồi ở phía sau, kèm nàng cho đến khi kỹ thuật thành thục mới dám yên tâm cho nàng tự đi.
Lâm Tiễn nghe xong, lập tức cao hứng muốn nhảy dựng lên, ngọt ngào hô một tiếng: “Cám ơn ba.” Nghe thấy Chu Thấm bên cạnh bất mãn hừ lạnh, lại vội vàng lại bổ sung một câu: “Cám ơn mẹ.” rồi ôm lấy cánh tay Chu Thấm, vui vẻ hôn lên mặt nàng.
Chu Thấm lập tức ghét bỏ đẩy Lâm Tiễn ra, ngoài miệng nói: “Lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ a… “ Trêи mặt, lại là sung sướиɠ thỏa mãn ý cười.
Lâm Tiễn đã sớm nhìn thấu Chu Thấm khẩu thị tâm phi! Nàng cao hứng, nắm cánh tay Chu Thấm cách lớp áo hôn hôn thêm hai cái.
Chu Thấm mãnh liệt rút tay: “Chú ý nước miếng của con! Nước miếng!!!”
Lâm Triêm nghe mẹ con các nàng nháo đằng thanh âm, ngồi ở ghế phụ vui đến không ngậm miệng được.
Bởi vì nóng lòng muốn thấy lễ vật sinh nhật, Lâm Tiễn quyết định không chờ hôm sau Lâm Triêm tỉnh rượu chở nàng đến trường, mà ngay trong ngày tự đi xe buýt trở về Nam khu.
Chu Thấm muốn lưu nàng ở lại ăn cơm chiều, nàng sờ sờ cái bụng còn căng tròn sau bữa trưa uyển chuyển cự tuyệt. Thấy Lâm Tiễn nóng lòng muốn trở về, Chu Thấm cũng nuông chiều không ép buộc nàng. Mặc kệ bao nhiêu tuổi, đã thành niên hay chưa, trong mắt người mẹ Lâm Tiễn vẫn luôn là một đứa trẻ. Chu Thấm dặn Lâm Tiễn mang về cho Tiêu Uyển Thanh một chút bánh ngọt tự tay mình làm và vài phần đồ ăn vừa rồi cố ý dặn khách sạn làm thêm, dặn dò nàng chạy xe cẩn thận xong liền thả nàng đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
/173
|