Chương 17: Sau này, dì không phải một mình nữa.
Sau đó, đến tận khi hai người chơi từ cờ tướng sang đến cờ nhảy, vẫn chưa có điện lại. Trong lúc nghỉ ngơi khi chơi cờ, Lâm Tiễn lần lần mò mò ở tủ TV, rồi lục ra mấy đĩa phim kinh dị tiếng tăm lẫy lừng, cô tức khắc hào hứng vô cùng, mời Tiêu Uyển Thanh cùng xem với mình.
Tiêu Uyển Thanh cũng không nhớ rõ tại sao mình lại có mấy đĩa phim này, dưới ánh nến nhỏ nhoi, bìa ngoài đĩa phim hiện ra màu đỏ máu khủng bố, làm nàng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lâm Tiễn không biết, Tiêu Uyển Thanh trước giờ rất sợ hãi đối với mấy chuyện đẫm máu, kỳ dị. Lúc tuổi nhỏ ở ký túc xá khi trước, bị bạn cùng phòng dụ dỗ và cũng có hơi tò mò nên nàng mới xem một chút xíu, nhưng kết cục lần nào cũng vậy cả - đêm không ngủ được, đi vệ sinh cũng phải gọi tất cả mọi người dậy để đi cùng. Sau đó, bạn cùng phòng của nàng cũng biết tật xấu này của nàng rồi, khi xem loại phim hoặc thậm chí lúc nhắc đến mấy chuyện dạng vậy, họ đều mệnh lệnh không cho phép nàng tham gia - bởi vì hậu quả sau đó thật sự rất giày vò mọi người! Những lúc xem loại phim ấy, có lẽ đều là lúc bẽ mặt nhất của nàng... Sau đó, quanh năm nàng sống một mình, biết mình nhát gan nên dĩ nhiên kính sợ tránh xa những thứ đó nhiều hơn.
May mà hôm nay bị cúp điện, Tiêu Uyển Thanh có một lý do danh chính ngôn thuận. Nàng đưa tay bỏ đĩa phim lại trong tủ, tỏ vẻ tiếc nuối nói với Lâm Tiễn: "Con quên rồi sao, bây giờ bị cúp điện rồi, sao mà xem được."
Lâm Tiễn "ồ" một tiếng, trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc hận: "Tiếc ghê, dì xem, đêm đen gió lớn, mưa sa gió giật, buổi tối như vậy rõ ràng là thời cơ quá tốt để xem phim kinh dị cơ mà." Lúc nói chuyện, bỗng chốc gió lớn mưa rào ngoài cửa sổ chợt dữ dội đập vào ô kính cửa sổ, phát sinh âm thanh "độp độp độp" to lớn.
Tiêu Uyển Thanh đang sa vào trong hồi ức khủng bố, bỗng nghe thấy âm thanh ấy, cả người bất giác đều run lên một lúc.
Nàng ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy Lâm Tiễn đang sáng rực nhìn mình chằm chằm, khóe môi là một nụ cười xấu xa hết sức rõ ràng, giọng nói mang đôi chút sáng tỏ: "Dì Tiêu, không phải dì sợ đó chứ!"
Tiêu Uyển Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười, cậy mạnh bảo: "Dì không có..."
Nghe vậy, Lâm Tiễn càng gần sát Tiêu Uyển Thanh hơn, kê cằm lên bả vai nàng, nũng nịu bảo: "Vậy đợi lúc có điện, dì Tiêu xem chung với con đi mà, được không..."
Tiêu Uyển Thanh cứng ngắc người, đang khi suy tư phải làm sao mới thủ tiêu được ý nghĩ đáng sợ này của cô, lại chợt nghe thấy thiếu nữ đáng thương bổ sung thêm một câu: "Người ta rất muốn xem mà, nhưng mà xem một mình thì sợ lắm... Dì Tiêu, dì xem cùng đi mà..."
Giọng nói ngọt ngào êm ái quanh quẩn bên lỗ tai nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng rực pha chút khẩn khoản của Lâm Tiễn, cuối cùng cũng không nhẫn tâm từ chối, đáp ứng cô: "Được, chờ có điện đi..."
Thế là, thời gian tiếp đó, Lâm Tiễn vẫn dào dạt mong chờ, cô còn canh cánh trong lòng mãi là sao giờ còn chưa có điện! Cuối cùng, đến khi kim đồng hồ treo tường chỉ về số 11, điện mà Lâm Tiễn vẫn nhớ nhung vẫn chưa có lại. Buộc lòng Lâm Tiễn phải thỏa hiệp, hai người lơ tơ mơ trong đêm tối sơ sơ rửa mặt đôi chút, chúc ngủ ngon rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Ngày tiếp theo tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là bầu trời trong trẻo, cảnh tượng trời trong nắng ắm. Bấy giờ, phản ứng đầu tiên của Lâm Tiễn chính là, có điện rồi sao?! Tuy rằng ngày mai cũng có tiết, nhưng một bộ phim cũng chừng có 2, 3 tiếng thôi, cô nhõng nhẽo với Tiêu Uyển Thanh mấy hồi thì Tiêu Uyển Thanh nhất định sẽ chiều cô thôi. Nếu có điện rồi, đêm nay họ có thể cùng nhau xem phim!
Cô thò tay đặt trên công tắc đèn ở tủ đầu giường cách đó không xa, thấp thỏm mà ấn xuống một cái, một tiếng "cạch", đèn bàn bừng sáng. Nhất thời Lâm Tiễn hết cả buồn ngủ, cô hưng phấn ngồi dậy, trở mình xuống giường, dép lê còn chưa mang vào đã định đi tìm Tiêu Uyển Thanh để chia vui cái tin tức tốt này.
"Dì Tiêu ơi! Có điện rồi..." Cửa phòng ngủ Tiêu Uyển Thanh đã mở ra, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Uyển Thanh, cô đã nhịn không được vui vẻ mà hoan hô lên.
Người chưa đến, tiếng tới trước. Tiêu Uyển Thanh đang múc cháo cho Lâm Tiễn, nghe thấy tiếng gọi sức sống mười phần của Lâm Tiễn, đôi mắt liền chứa chan ý cười. Nàng nghe tiếng người lại gần, bèn xoay người nhìn về phía ngoài cửa, thì thấy Lâm Tiễn - đầu tóc bù xù như ổ quạ, mặt còn ửng mấy dấu đỏ do bị gối đè, rõ ràng là vừa mới tỉnh lại, nhưng nhìn đôi mắt to sáng rực rỡ của cô lại chẳng tỏ vẻ buồn ngủ xíu nào. "Dì Tiêu, có điện rồi nè! Buổi tối chúng ta cùng xem phim nha!" Thiếu nữ lại nhắc lại lần nữa.
Tiêu Uyển Thanh có phần phì cười, cô bé này, chờ mong đến vậy sao. Theo sau, tầm mắt của nàng lướt đến bàn chân trần của Lâm Tiễn, lông mày bèn nhíu lên như một đỉnh núi nhỏ, mở miệng nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Sao không mang dép, trên đất lạnh như vậy, cảm còn chưa khỏi hết mà."
Lâm Tiễn cúi đầu nhìn nhìn bàn chân sáng bóng của mình, bấy giờ cô mới cảm thấy một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân nhảy tót lên đầu. Cô ngại ngùng mà nhận sai, bảo: "Con vui quá nên nôn nóng đi nói cho dì, tiếp đó thì quên mất." Vừa nói, cô vừa xoay người chạy về phòng xỏ dép.
Cô xỏ dép xong, vốn định lần nữa đi tìm Tiêu Uyển Thanh nói chuyện, vừa mới nhấc chân chạy hai bước, đột nhiên như nhớ ra gì đó, dừng động tác lại. Một giây sau, cô vọt như gió vào phòng vệ sinh.
...
Đồ ngốc có cái đầu ổ gà ở trong gương này là ai vậy? Nếu không nhìn lầm, cái vết ở khóe miệng cô là vết nước miếng đó hả?!
Lâm Tiễn có phần sụp đổ. Hình tượng thiếu nữ xinh đẹp trước giờ của cô ở trước mặt Tiêu Uyển Thanh đã giữ không nổi nữa rồi!
Lúc xuất hiện lần nữa ở trước mặt Tiêu Uyển Thanh, đã là hồi lâu sau. Lâm Tiễn đợi đến khi dấu đỏ dần dần mất hẳn trên mặt rồi cô mới cam lòng lê bước chầm chậm ra ngoài.
Tiêu Uyển Thanh vừa kêu cô ngồi xuống ăn sáng, vừa cười trêu ghẹo cô: "Nãy con có nhìn thấy một con sâu nhỏ lơ mơ mới vừa tỉnh ngủ không? Tóc xù chắc chừng này nè." Dứt lời, Tiêu Uyển Thanh lại còn khua tay miêu tả cho cô.
Lâm Tiễn giả đò như không hiểu sự trêu chọc của Tiêu Uyển Thanh, cô lẩm bẩm: "Không có không có, nơi này chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp thôi." Nói xong, cô bắt đầu lảng sang chuyện khác. "Dì Tiêu có biết lúc nào có điện lại không?"
Tiêu Uyển Thanh một tay nắm muôi canh, một tay che trên bụng dưới, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Có lẽ là chừng 2 giờ rưỡi đó, khi đó đèn đột nhiên sáng lên."
Lâm Tiễn cúi đầu thuận miệng "ồ" một tiếng, húp một hớp cháo. Mấy giây sau, cô chợt phản ứng lại, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Sao dì Tiêu biết rõ ràng như vậy, trễ vậy rồi mà dì còn chưa ngủ sao?" Nói xong, cô không húp cháo nữa, ngẩng đầu lên, lo âu mà nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, trong ánh mắt tràn đầy tra hỏi.
Hôm trước Tiêu Uyển Thanh chăm sóc cô một đêm chưa ngủ, buổi trưa cũng chỉ qua loa nghỉ ngơi được một tí, tối hôm qua theo lẽ thường thì hẳn là vô cùng buồn ngủ, ngủ phải rất say mới đúng. Cô thận trọng quan sát Tiêu Uyển Thanh, bấy giờ mới phát hiện sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh dường như trắng bệch rất nhiều so với ngày thường, trong ánh mắt còn mang theo đôi chút mệt mỏi. Cô lia mắt xuống, chú ý đến một tay khác của Tiêu Uyển Thanh, đang bất thường mà đặt ở trên bụng dưới.
Tiêu Uyển Thanh sinh ra từ dòng dõi thư hương, tuy cha mẹ thương yêu nàng rất nhiều, nhưng đối với việc quản thúc nàng cũng chưa từng lơ là. Những ngày qua, mỗi khi Lâm Tiễn nhìn thấy dáng vẻ tao nhã một cách tự nhiên mà Tiêu Uyển Thanh lơ đãng biểu lộ, cô đều nhịn không được cảm thấy thán phục. Nếu bảo tiểu thư khuê các, chim sa cá lặn, đại khái là cũng phải như dáng vẻ như vậy chứ.
Vì thế, thái độ khác thường hôm nay của Tiêu Uyển Thanh - chỉ để một tay lên bàn, rõ ràng hết sức không bình thường. Suy nghĩ như vậy, cô lại đi nhìn vẻ mặt của Tiêu Uyển Thanh, nhất thời cảm thấy cả nụ cười dịu dàng bên khóe môi của Tiêu Uyển Thanh cũng thấp thoáng mang chút gượng ép và mệt mỏi.
Tâm trạng Lâm Tiễn căng thẳng, cô có hơi sợ hãi, còn chưa đợi được Tiêu Uyển Thanh trả lời, cô đã cất giọng lo lắng: "Dì Tiêu, dì khó chịu chỗ nào sao?"
Tiêu Uyển Thanh cố cong khóe môi cười cười, dịu dàng động viên cô: "Dì không sao, chỉ là ban đêm bụng có hơi không thoải mái, vì thế đi ngủ không ngon lắm."
Lâm Tiễn căng thẳng truy hỏi: "Là dạ dày khó chịu ạ? Hôm qua ăn cái gì không tiêu sao? Vậy dì uống thuốc chưa?"
Theo từng câu truy hỏi, lông mày của thiếu nữ càng nhíu càng chặt, vẻ mặt thân thiết lo lắng, hiện rõ không thể nghi ngờ.
Tâm trạng Tiêu Uyển Thanh ấm áp, mặt mày ngày càng nhu hòa đi. Nàng đưa tay ra, đầu ngón tay man mát, nhẹ nhàng vuốt lên vùng lông mày nhíu chặt của Lâm Tiễn, trêu ghẹo cô bé: "Trẻ nhỏ đừng có cau mày hoài, coi chừng có nếp nhăn trên trán sớm đó nhé." Dứt lời, nàng thấy Lâm Tiễn không hỏi nữa, nhưng dáng vẻ vẫn không yên lòng như cũ, lại dịu giọng an ủi cô: "Đừng lo lắng, dạ dày không đau. Dì mới có hai ngày trước, nên thi thoảng sẽ đau thôi, lát nữa là tốt rồi."
Lâm Tiễn mới đầu chưa kịp phản ứng, cô có hơi sững ra, khi phản ứng lại thì mặt cô vọt hơi nóng lên, cả mang tai xinh xắn cũng đỏ ửng. Thiếu nữ da mặt mỏng, cứ cảm thấy nói đến loại chuyện riêng tư này là có chút ngại ngùng. Nhưng giờ khắc này, có một loại tình cảm phức tạp vừa là đau lòng, vừa là tức giận đã cưỡng chế xấu hổ của cô.
Từ khi cô có kinh nguyệt đến nay, vẫn luôn rất quy luật bình thường, thi thoảng có chút không thoải mái thì cũng đều trong phạm vi có thể chịu được. Nhưng bạn thân của cô - Ngôn Dụ Hoan thì luôn bị quấy nhiễu, mỗi lần đau bụng dưới cũng đều giống như trải qua một lần sinh tử kiếp, lúc nghiêm trọng, đau đến đứng không nổi. Lâm Tiễn và nhỏ là bạn học cùng bàn ba năm, cô đã quá rõ ràng, nếu như đau bụng dưới thì có biết bao đáng sợ, nghĩ lại cô còn rùng mình.
Cô nhíu mày nhìn Tiêu Uyển Thanh, sắc mặt ngày càng trầm đi. Khó chịu đến cả ban đêm cũng ngủ không được, đấy chứng tỏ là đau biết bao. Nếu cô không phát hiện, có phải Tiêu Uyển Thanh cũng không định nói với cô, cứ tiếp tục như thường ngày nhẫn nhịn đau đớn, chuẩn bị ba bữa cho cô đầy đủ, miễn cưỡng tươi cười đối với cô.
Không biết tại sao, rõ ràng không nên, nhưng cô cứ cảm thấy có chút tức giận.
Tại sao không nói cho cô? Tại sao không để cô giúp?
Cô đưa tay khẽ nắm lấy ngón tay Tiêu Uyển Thanh đang sờ lông mày mình, năm ngón tay khẽ co vào, đem ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Uyển Thanh giữ trong lòng bàn tay mình, rồi đặt xuống trên đầu gối. Cô ngẩng đầu đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, vẻ mặt thu lại ý cười hồn nhiên sáng rỡ như mọi khi, nghiêm mặt trò chuyện với Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, ngày đầu tiên con vào ở, chúng ta từng giao ước với nhau, dì đáp ứng con là sẽ đối xử với con như một người có nhân cách trưởng thành độc lập, đúng không?"
Ấm áp chậm rãi truyền đến từ trên ngón tay bị Lâm Tiễn nắm chặt, Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm ngón tay bị Lâm Tiễn bao bọc, khẽ gật gật đầu.
Ngữ khí của Lâm Tiễn liền có một chút uất ức: "Nhưng dì đã đáp ứng con như thế, lại không thật sự làm vậy."
Tiêu Uyển Thanh hơi sững sờ, há miệng định giải thích, Lâm Tiễn lại chẳng cho nàng cơ hội, nói tiếp: "Người xưa thường nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Chúng ta sống chung dưới một cái mái hiên, nếu dì thật sự xem con như một đối tượng có thể đối xử bình đẳng qua lại, mà không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, vậy chúng ta hẳn là phải ở trong tình trạng giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, đúng chứ? Con bị cảm, dì sẽ chăm sóc con, dì khó chịu, con cũng sẽ chăm sóc dì."
Tiêu Uyển Thanh chưa từng ngờ, Lâm Tiễn lại sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Tiễn hay cho nàng rất nhiều bất ngờ, cũng như, rất nhiều sự kinh ngạc và vui mừng. Lúc ngây thơ thì như đứa trẻ không rành thế sự, lúc nghiêm túc, thì lại trưởng thành trí tuệ khác hẳn với bạn cùng lứa. Nàng dùng ngón tay cái không bị Lâm Tiễn nắm trong lòng bàn tay, khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Lâm Tiễn, mang theo áy náy dịu dàng nói: "Lâm Tiễn, dì chưa từng xem con như đứa trẻ không hiểu chuyện, con nên hiểu." Nàng không biết nên giải thích thế nào với Lâm Tiễn, đây không phải là vấn đề của Lâm Tiễn, là vấn đề của bản thân nàng.
Có người đã quen chia sẻ, mà có người, đã quen im lặng. Chẳng qua nàng cũng chỉ là thói quen thôi, thói quen không người trò chuyện, một mình gánh chịu.
Lâm Tiễn xòe tay ra, chuyển từ nắm sang mười ngón siết nhau. Cô giãn mày cong môi, trong ánh mắt sáng rỡ tràn đầy dịu dàng và chân thành: "Vậy dì đáp ứng con, sau này khó chịu phải nói cho con, được không? Tuy rằng con còn nhỏ, nhưng mà con cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Dì Tiêu, chúng ta bây giờ ở chung một chỗ, dì cũng đã nói, chúng ta là người một nhà mà. Sau này, dì không phải một mình nữa, dì có thể dựa vào con."
Tiêu Uyển Thanh kinh ngạc mà nhìn Lâm Tiễn, nhất thời có phần cảm xúc ngổn ngang. Cái từ "dựa vào" này, bao lâu đã không nghĩ đến rồi, lâu đến mức, nàng gần như quên mất cái từ này.
Bỗng nhiên nàng có chút ngẩn ngơ. Từ nhỏ, cha mẹ đã nói "Cha mẹ mãi mãi là bến tàu, là chỗ dựa của con", sau đó, họ đuổi nàng ra ngoài, cũng từng, có một người, ôm nàng, từng dịu dàng nỉ non bên tai nàng "Cậu còn có mình, mình sẽ là chỗ dựa của cậu", sau đó, người này vứt bỏ nàng mà đi. Tuổi gần 30, thế sự cho nàng một bài học đắt giá, dạy dỗ nàng, dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ đi - người phải tự lập.
Nhưng từ này, đến cùng vẫn rất xúc động lòng người. Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt chưa trải chuyện đời của Lâm Tiễn, nhìn đôi mắt sạch sẽ trong suốt chưa từng đi qua gió sương của cô. Nàng cũng đã từng gặp qua rất nhiều người, nhưng chỉ có cô bé này là ánh mắt chân thành và ấm áp, đơn thuần như thế. Đáy lòng Tiêu Uyển Thanh, bất giác run rồi lại run. Người trẻ tuổi, bởi vì không biết chuyện đời nhiều gian khó, lời cam kết đều có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng cũng đều là chân thành, êm tai.
Nàng hỏi mình, có thể yếu đuối một chút không? Không cần lâu lắm đâu, đến khi Lâm Tiễn không sẵn lòng nữa thôi, nàng mượn một chút ấm áp, mượn một chút sức lực từ Lâm Tiễn thôi.
Nếu đã xem như người một nhà, dựa vào cô bé một chút xíu xíu, vậy thì không tính là quá tham lam, đúng không? Vậy thì, sẽ không thương tổn đến người khác, cũng sẽ không thương tổn đến bản thân, chứ?
Nàng sáng rực mà nhìn Lâm Tiễn, lát sau, nàng rốt cuộc cong cong mắt mày, ánh mắt tỏa sáng, dịu giọng nhận lời cô: "Được, dì đáp ứng con. Chúng ta là người một nhà."
Ngữ điệu khẽ cao lên, ý cười chói lọi.
===
Lời editor: Chương này thật sự quá hay!
[Cập nhật đến 18/05/2018] Truyện đã có 120 chương, tích phân 335 triệu, đây là bộ dài nhất của Mẫn Nhiên từ đó đến nay.
Sau đó, đến tận khi hai người chơi từ cờ tướng sang đến cờ nhảy, vẫn chưa có điện lại. Trong lúc nghỉ ngơi khi chơi cờ, Lâm Tiễn lần lần mò mò ở tủ TV, rồi lục ra mấy đĩa phim kinh dị tiếng tăm lẫy lừng, cô tức khắc hào hứng vô cùng, mời Tiêu Uyển Thanh cùng xem với mình.
Tiêu Uyển Thanh cũng không nhớ rõ tại sao mình lại có mấy đĩa phim này, dưới ánh nến nhỏ nhoi, bìa ngoài đĩa phim hiện ra màu đỏ máu khủng bố, làm nàng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lâm Tiễn không biết, Tiêu Uyển Thanh trước giờ rất sợ hãi đối với mấy chuyện đẫm máu, kỳ dị. Lúc tuổi nhỏ ở ký túc xá khi trước, bị bạn cùng phòng dụ dỗ và cũng có hơi tò mò nên nàng mới xem một chút xíu, nhưng kết cục lần nào cũng vậy cả - đêm không ngủ được, đi vệ sinh cũng phải gọi tất cả mọi người dậy để đi cùng. Sau đó, bạn cùng phòng của nàng cũng biết tật xấu này của nàng rồi, khi xem loại phim hoặc thậm chí lúc nhắc đến mấy chuyện dạng vậy, họ đều mệnh lệnh không cho phép nàng tham gia - bởi vì hậu quả sau đó thật sự rất giày vò mọi người! Những lúc xem loại phim ấy, có lẽ đều là lúc bẽ mặt nhất của nàng... Sau đó, quanh năm nàng sống một mình, biết mình nhát gan nên dĩ nhiên kính sợ tránh xa những thứ đó nhiều hơn.
May mà hôm nay bị cúp điện, Tiêu Uyển Thanh có một lý do danh chính ngôn thuận. Nàng đưa tay bỏ đĩa phim lại trong tủ, tỏ vẻ tiếc nuối nói với Lâm Tiễn: "Con quên rồi sao, bây giờ bị cúp điện rồi, sao mà xem được."
Lâm Tiễn "ồ" một tiếng, trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc hận: "Tiếc ghê, dì xem, đêm đen gió lớn, mưa sa gió giật, buổi tối như vậy rõ ràng là thời cơ quá tốt để xem phim kinh dị cơ mà." Lúc nói chuyện, bỗng chốc gió lớn mưa rào ngoài cửa sổ chợt dữ dội đập vào ô kính cửa sổ, phát sinh âm thanh "độp độp độp" to lớn.
Tiêu Uyển Thanh đang sa vào trong hồi ức khủng bố, bỗng nghe thấy âm thanh ấy, cả người bất giác đều run lên một lúc.
Nàng ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy Lâm Tiễn đang sáng rực nhìn mình chằm chằm, khóe môi là một nụ cười xấu xa hết sức rõ ràng, giọng nói mang đôi chút sáng tỏ: "Dì Tiêu, không phải dì sợ đó chứ!"
Tiêu Uyển Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười, cậy mạnh bảo: "Dì không có..."
Nghe vậy, Lâm Tiễn càng gần sát Tiêu Uyển Thanh hơn, kê cằm lên bả vai nàng, nũng nịu bảo: "Vậy đợi lúc có điện, dì Tiêu xem chung với con đi mà, được không..."
Tiêu Uyển Thanh cứng ngắc người, đang khi suy tư phải làm sao mới thủ tiêu được ý nghĩ đáng sợ này của cô, lại chợt nghe thấy thiếu nữ đáng thương bổ sung thêm một câu: "Người ta rất muốn xem mà, nhưng mà xem một mình thì sợ lắm... Dì Tiêu, dì xem cùng đi mà..."
Giọng nói ngọt ngào êm ái quanh quẩn bên lỗ tai nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng rực pha chút khẩn khoản của Lâm Tiễn, cuối cùng cũng không nhẫn tâm từ chối, đáp ứng cô: "Được, chờ có điện đi..."
Thế là, thời gian tiếp đó, Lâm Tiễn vẫn dào dạt mong chờ, cô còn canh cánh trong lòng mãi là sao giờ còn chưa có điện! Cuối cùng, đến khi kim đồng hồ treo tường chỉ về số 11, điện mà Lâm Tiễn vẫn nhớ nhung vẫn chưa có lại. Buộc lòng Lâm Tiễn phải thỏa hiệp, hai người lơ tơ mơ trong đêm tối sơ sơ rửa mặt đôi chút, chúc ngủ ngon rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Ngày tiếp theo tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là bầu trời trong trẻo, cảnh tượng trời trong nắng ắm. Bấy giờ, phản ứng đầu tiên của Lâm Tiễn chính là, có điện rồi sao?! Tuy rằng ngày mai cũng có tiết, nhưng một bộ phim cũng chừng có 2, 3 tiếng thôi, cô nhõng nhẽo với Tiêu Uyển Thanh mấy hồi thì Tiêu Uyển Thanh nhất định sẽ chiều cô thôi. Nếu có điện rồi, đêm nay họ có thể cùng nhau xem phim!
Cô thò tay đặt trên công tắc đèn ở tủ đầu giường cách đó không xa, thấp thỏm mà ấn xuống một cái, một tiếng "cạch", đèn bàn bừng sáng. Nhất thời Lâm Tiễn hết cả buồn ngủ, cô hưng phấn ngồi dậy, trở mình xuống giường, dép lê còn chưa mang vào đã định đi tìm Tiêu Uyển Thanh để chia vui cái tin tức tốt này.
"Dì Tiêu ơi! Có điện rồi..." Cửa phòng ngủ Tiêu Uyển Thanh đã mở ra, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Uyển Thanh, cô đã nhịn không được vui vẻ mà hoan hô lên.
Người chưa đến, tiếng tới trước. Tiêu Uyển Thanh đang múc cháo cho Lâm Tiễn, nghe thấy tiếng gọi sức sống mười phần của Lâm Tiễn, đôi mắt liền chứa chan ý cười. Nàng nghe tiếng người lại gần, bèn xoay người nhìn về phía ngoài cửa, thì thấy Lâm Tiễn - đầu tóc bù xù như ổ quạ, mặt còn ửng mấy dấu đỏ do bị gối đè, rõ ràng là vừa mới tỉnh lại, nhưng nhìn đôi mắt to sáng rực rỡ của cô lại chẳng tỏ vẻ buồn ngủ xíu nào. "Dì Tiêu, có điện rồi nè! Buổi tối chúng ta cùng xem phim nha!" Thiếu nữ lại nhắc lại lần nữa.
Tiêu Uyển Thanh có phần phì cười, cô bé này, chờ mong đến vậy sao. Theo sau, tầm mắt của nàng lướt đến bàn chân trần của Lâm Tiễn, lông mày bèn nhíu lên như một đỉnh núi nhỏ, mở miệng nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Sao không mang dép, trên đất lạnh như vậy, cảm còn chưa khỏi hết mà."
Lâm Tiễn cúi đầu nhìn nhìn bàn chân sáng bóng của mình, bấy giờ cô mới cảm thấy một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân nhảy tót lên đầu. Cô ngại ngùng mà nhận sai, bảo: "Con vui quá nên nôn nóng đi nói cho dì, tiếp đó thì quên mất." Vừa nói, cô vừa xoay người chạy về phòng xỏ dép.
Cô xỏ dép xong, vốn định lần nữa đi tìm Tiêu Uyển Thanh nói chuyện, vừa mới nhấc chân chạy hai bước, đột nhiên như nhớ ra gì đó, dừng động tác lại. Một giây sau, cô vọt như gió vào phòng vệ sinh.
...
Đồ ngốc có cái đầu ổ gà ở trong gương này là ai vậy? Nếu không nhìn lầm, cái vết ở khóe miệng cô là vết nước miếng đó hả?!
Lâm Tiễn có phần sụp đổ. Hình tượng thiếu nữ xinh đẹp trước giờ của cô ở trước mặt Tiêu Uyển Thanh đã giữ không nổi nữa rồi!
Lúc xuất hiện lần nữa ở trước mặt Tiêu Uyển Thanh, đã là hồi lâu sau. Lâm Tiễn đợi đến khi dấu đỏ dần dần mất hẳn trên mặt rồi cô mới cam lòng lê bước chầm chậm ra ngoài.
Tiêu Uyển Thanh vừa kêu cô ngồi xuống ăn sáng, vừa cười trêu ghẹo cô: "Nãy con có nhìn thấy một con sâu nhỏ lơ mơ mới vừa tỉnh ngủ không? Tóc xù chắc chừng này nè." Dứt lời, Tiêu Uyển Thanh lại còn khua tay miêu tả cho cô.
Lâm Tiễn giả đò như không hiểu sự trêu chọc của Tiêu Uyển Thanh, cô lẩm bẩm: "Không có không có, nơi này chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp thôi." Nói xong, cô bắt đầu lảng sang chuyện khác. "Dì Tiêu có biết lúc nào có điện lại không?"
Tiêu Uyển Thanh một tay nắm muôi canh, một tay che trên bụng dưới, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Có lẽ là chừng 2 giờ rưỡi đó, khi đó đèn đột nhiên sáng lên."
Lâm Tiễn cúi đầu thuận miệng "ồ" một tiếng, húp một hớp cháo. Mấy giây sau, cô chợt phản ứng lại, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Sao dì Tiêu biết rõ ràng như vậy, trễ vậy rồi mà dì còn chưa ngủ sao?" Nói xong, cô không húp cháo nữa, ngẩng đầu lên, lo âu mà nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, trong ánh mắt tràn đầy tra hỏi.
Hôm trước Tiêu Uyển Thanh chăm sóc cô một đêm chưa ngủ, buổi trưa cũng chỉ qua loa nghỉ ngơi được một tí, tối hôm qua theo lẽ thường thì hẳn là vô cùng buồn ngủ, ngủ phải rất say mới đúng. Cô thận trọng quan sát Tiêu Uyển Thanh, bấy giờ mới phát hiện sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh dường như trắng bệch rất nhiều so với ngày thường, trong ánh mắt còn mang theo đôi chút mệt mỏi. Cô lia mắt xuống, chú ý đến một tay khác của Tiêu Uyển Thanh, đang bất thường mà đặt ở trên bụng dưới.
Tiêu Uyển Thanh sinh ra từ dòng dõi thư hương, tuy cha mẹ thương yêu nàng rất nhiều, nhưng đối với việc quản thúc nàng cũng chưa từng lơ là. Những ngày qua, mỗi khi Lâm Tiễn nhìn thấy dáng vẻ tao nhã một cách tự nhiên mà Tiêu Uyển Thanh lơ đãng biểu lộ, cô đều nhịn không được cảm thấy thán phục. Nếu bảo tiểu thư khuê các, chim sa cá lặn, đại khái là cũng phải như dáng vẻ như vậy chứ.
Vì thế, thái độ khác thường hôm nay của Tiêu Uyển Thanh - chỉ để một tay lên bàn, rõ ràng hết sức không bình thường. Suy nghĩ như vậy, cô lại đi nhìn vẻ mặt của Tiêu Uyển Thanh, nhất thời cảm thấy cả nụ cười dịu dàng bên khóe môi của Tiêu Uyển Thanh cũng thấp thoáng mang chút gượng ép và mệt mỏi.
Tâm trạng Lâm Tiễn căng thẳng, cô có hơi sợ hãi, còn chưa đợi được Tiêu Uyển Thanh trả lời, cô đã cất giọng lo lắng: "Dì Tiêu, dì khó chịu chỗ nào sao?"
Tiêu Uyển Thanh cố cong khóe môi cười cười, dịu dàng động viên cô: "Dì không sao, chỉ là ban đêm bụng có hơi không thoải mái, vì thế đi ngủ không ngon lắm."
Lâm Tiễn căng thẳng truy hỏi: "Là dạ dày khó chịu ạ? Hôm qua ăn cái gì không tiêu sao? Vậy dì uống thuốc chưa?"
Theo từng câu truy hỏi, lông mày của thiếu nữ càng nhíu càng chặt, vẻ mặt thân thiết lo lắng, hiện rõ không thể nghi ngờ.
Tâm trạng Tiêu Uyển Thanh ấm áp, mặt mày ngày càng nhu hòa đi. Nàng đưa tay ra, đầu ngón tay man mát, nhẹ nhàng vuốt lên vùng lông mày nhíu chặt của Lâm Tiễn, trêu ghẹo cô bé: "Trẻ nhỏ đừng có cau mày hoài, coi chừng có nếp nhăn trên trán sớm đó nhé." Dứt lời, nàng thấy Lâm Tiễn không hỏi nữa, nhưng dáng vẻ vẫn không yên lòng như cũ, lại dịu giọng an ủi cô: "Đừng lo lắng, dạ dày không đau. Dì mới có hai ngày trước, nên thi thoảng sẽ đau thôi, lát nữa là tốt rồi."
Lâm Tiễn mới đầu chưa kịp phản ứng, cô có hơi sững ra, khi phản ứng lại thì mặt cô vọt hơi nóng lên, cả mang tai xinh xắn cũng đỏ ửng. Thiếu nữ da mặt mỏng, cứ cảm thấy nói đến loại chuyện riêng tư này là có chút ngại ngùng. Nhưng giờ khắc này, có một loại tình cảm phức tạp vừa là đau lòng, vừa là tức giận đã cưỡng chế xấu hổ của cô.
Từ khi cô có kinh nguyệt đến nay, vẫn luôn rất quy luật bình thường, thi thoảng có chút không thoải mái thì cũng đều trong phạm vi có thể chịu được. Nhưng bạn thân của cô - Ngôn Dụ Hoan thì luôn bị quấy nhiễu, mỗi lần đau bụng dưới cũng đều giống như trải qua một lần sinh tử kiếp, lúc nghiêm trọng, đau đến đứng không nổi. Lâm Tiễn và nhỏ là bạn học cùng bàn ba năm, cô đã quá rõ ràng, nếu như đau bụng dưới thì có biết bao đáng sợ, nghĩ lại cô còn rùng mình.
Cô nhíu mày nhìn Tiêu Uyển Thanh, sắc mặt ngày càng trầm đi. Khó chịu đến cả ban đêm cũng ngủ không được, đấy chứng tỏ là đau biết bao. Nếu cô không phát hiện, có phải Tiêu Uyển Thanh cũng không định nói với cô, cứ tiếp tục như thường ngày nhẫn nhịn đau đớn, chuẩn bị ba bữa cho cô đầy đủ, miễn cưỡng tươi cười đối với cô.
Không biết tại sao, rõ ràng không nên, nhưng cô cứ cảm thấy có chút tức giận.
Tại sao không nói cho cô? Tại sao không để cô giúp?
Cô đưa tay khẽ nắm lấy ngón tay Tiêu Uyển Thanh đang sờ lông mày mình, năm ngón tay khẽ co vào, đem ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Uyển Thanh giữ trong lòng bàn tay mình, rồi đặt xuống trên đầu gối. Cô ngẩng đầu đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, vẻ mặt thu lại ý cười hồn nhiên sáng rỡ như mọi khi, nghiêm mặt trò chuyện với Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, ngày đầu tiên con vào ở, chúng ta từng giao ước với nhau, dì đáp ứng con là sẽ đối xử với con như một người có nhân cách trưởng thành độc lập, đúng không?"
Ấm áp chậm rãi truyền đến từ trên ngón tay bị Lâm Tiễn nắm chặt, Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm ngón tay bị Lâm Tiễn bao bọc, khẽ gật gật đầu.
Ngữ khí của Lâm Tiễn liền có một chút uất ức: "Nhưng dì đã đáp ứng con như thế, lại không thật sự làm vậy."
Tiêu Uyển Thanh hơi sững sờ, há miệng định giải thích, Lâm Tiễn lại chẳng cho nàng cơ hội, nói tiếp: "Người xưa thường nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Chúng ta sống chung dưới một cái mái hiên, nếu dì thật sự xem con như một đối tượng có thể đối xử bình đẳng qua lại, mà không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, vậy chúng ta hẳn là phải ở trong tình trạng giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, đúng chứ? Con bị cảm, dì sẽ chăm sóc con, dì khó chịu, con cũng sẽ chăm sóc dì."
Tiêu Uyển Thanh chưa từng ngờ, Lâm Tiễn lại sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Tiễn hay cho nàng rất nhiều bất ngờ, cũng như, rất nhiều sự kinh ngạc và vui mừng. Lúc ngây thơ thì như đứa trẻ không rành thế sự, lúc nghiêm túc, thì lại trưởng thành trí tuệ khác hẳn với bạn cùng lứa. Nàng dùng ngón tay cái không bị Lâm Tiễn nắm trong lòng bàn tay, khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Lâm Tiễn, mang theo áy náy dịu dàng nói: "Lâm Tiễn, dì chưa từng xem con như đứa trẻ không hiểu chuyện, con nên hiểu." Nàng không biết nên giải thích thế nào với Lâm Tiễn, đây không phải là vấn đề của Lâm Tiễn, là vấn đề của bản thân nàng.
Có người đã quen chia sẻ, mà có người, đã quen im lặng. Chẳng qua nàng cũng chỉ là thói quen thôi, thói quen không người trò chuyện, một mình gánh chịu.
Lâm Tiễn xòe tay ra, chuyển từ nắm sang mười ngón siết nhau. Cô giãn mày cong môi, trong ánh mắt sáng rỡ tràn đầy dịu dàng và chân thành: "Vậy dì đáp ứng con, sau này khó chịu phải nói cho con, được không? Tuy rằng con còn nhỏ, nhưng mà con cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Dì Tiêu, chúng ta bây giờ ở chung một chỗ, dì cũng đã nói, chúng ta là người một nhà mà. Sau này, dì không phải một mình nữa, dì có thể dựa vào con."
Tiêu Uyển Thanh kinh ngạc mà nhìn Lâm Tiễn, nhất thời có phần cảm xúc ngổn ngang. Cái từ "dựa vào" này, bao lâu đã không nghĩ đến rồi, lâu đến mức, nàng gần như quên mất cái từ này.
Bỗng nhiên nàng có chút ngẩn ngơ. Từ nhỏ, cha mẹ đã nói "Cha mẹ mãi mãi là bến tàu, là chỗ dựa của con", sau đó, họ đuổi nàng ra ngoài, cũng từng, có một người, ôm nàng, từng dịu dàng nỉ non bên tai nàng "Cậu còn có mình, mình sẽ là chỗ dựa của cậu", sau đó, người này vứt bỏ nàng mà đi. Tuổi gần 30, thế sự cho nàng một bài học đắt giá, dạy dỗ nàng, dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ đi - người phải tự lập.
Nhưng từ này, đến cùng vẫn rất xúc động lòng người. Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt chưa trải chuyện đời của Lâm Tiễn, nhìn đôi mắt sạch sẽ trong suốt chưa từng đi qua gió sương của cô. Nàng cũng đã từng gặp qua rất nhiều người, nhưng chỉ có cô bé này là ánh mắt chân thành và ấm áp, đơn thuần như thế. Đáy lòng Tiêu Uyển Thanh, bất giác run rồi lại run. Người trẻ tuổi, bởi vì không biết chuyện đời nhiều gian khó, lời cam kết đều có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng cũng đều là chân thành, êm tai.
Nàng hỏi mình, có thể yếu đuối một chút không? Không cần lâu lắm đâu, đến khi Lâm Tiễn không sẵn lòng nữa thôi, nàng mượn một chút ấm áp, mượn một chút sức lực từ Lâm Tiễn thôi.
Nếu đã xem như người một nhà, dựa vào cô bé một chút xíu xíu, vậy thì không tính là quá tham lam, đúng không? Vậy thì, sẽ không thương tổn đến người khác, cũng sẽ không thương tổn đến bản thân, chứ?
Nàng sáng rực mà nhìn Lâm Tiễn, lát sau, nàng rốt cuộc cong cong mắt mày, ánh mắt tỏa sáng, dịu giọng nhận lời cô: "Được, dì đáp ứng con. Chúng ta là người một nhà."
Ngữ điệu khẽ cao lên, ý cười chói lọi.
===
Lời editor: Chương này thật sự quá hay!
[Cập nhật đến 18/05/2018] Truyện đã có 120 chương, tích phân 335 triệu, đây là bộ dài nhất của Mẫn Nhiên từ đó đến nay.
/173
|