Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn hợp tác hoàn thành bữa trưa. Tiêu Uyển Thanh khiêm tốn nói nàng mấy năm nay ít khi nấu ăn. Không biết trù nghệ có thoái lui hay không. Lâm Tiễn nhưng thực ra lại tỏ vẻ tự đắc, mấy năm nay cô sống một mình. Lúc đó, cô luôn nhớ nhìn nàng nấu ăn khi Tiêu Uyển Thanh vẫn ở bên cạnh cô, nhưng cô chậm rãi học cách tận hưởng thời gian nấu nướng, cải thiện trù nghệ nấu ăn của mình rất nhiều.
Tiêu Uyển Thanh không hỏi kỹ xem mấy năm nay nàng vắng nhà, Lâm Tiễn sống như thế nào. Lúc đầu nghe Lâm Tiễn nói mấy năm nay sống một mình, nàng sửng sốt, trong lòng có điểm nhói đau.
Lâm Tiễn đứng trước nồi, nhìn dầu nóng bắn tanh tách, nhặt rau diếp trêи thớt bỏ xuống ngay ngắn, bình tĩnh xào chín, hoàn toàn khác với vẻ ngây ngô, giảo hoạt sợ bị dầu nóng bắn tung tóe lúc trước mà là là một bộ dáng lành nghề. Cổ họng Tiêu Uyển Thanh nghẹn lại, đưa tay chạm vào má nữ hài, trong lòng giống như có cả vạn lời nói, đều hòa thành một câu như bị bóp nghẹt: "Một mình....con vất vả rồi."
Lâm Tiễn nghiêng đầu thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay của Tiêu Uyển Thanh, không để bụng mà cười một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, thở dài, nghiêm túc nói: "Ở một mình không vất vả, nhớ dì mới là vất vả nhất."
Tim của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên ươn ướt.
Lâm Tiễn không thể nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh lộ ra vẻ xúc động cùng áy náy như vậy, cô hôn tay Tiêu Uyển Thanh để hòa hoãn không khí, nửa đùa nửa nghiêm túc đối với Tiêu Uyển Thanh hứa hẹn: "Trước kia con giống heo, chỉ biết ăn, cho nên dọa dì sợ hãi chạy đi. Con hiện tại sẽ nấu cơm, có thể nuôi dì thành heo a, cho nên dì đừng sợ hãi mà chạy nữa, được không? Dì yên tâm, con nhất định sẽ nuôi dưỡng dì trở nên xinh đẹp khỏe mạnh, dinh dưỡng siêu cân đối a."
Tiêu Uyển Thanh bật cười, lại cảm động lại buồn cười. Nàng thu lại bàn tay đang vuốt ve, oán giận nói: "Con mới là heo."
Sóng mắt lưu chuyển, Lâm Tiễn nhìn đến mà nóng trong lòng. Cô đảo nước, giảm lửa, đậy nắp lại, vươn tay ôm Tiêu Uyển Thanh vào lòng, trêu chọc nói: "Con là heo, vậy vợ của heo là gì?"
"Cao tiểu thư."
"???" Lâm Tiễn sững sờ một lúc, sau đó nhận ra Tiêu Uyển Thanh đang nói cô là Trư Bát Giới. Nước trong nồi từ từ sôi lên, cô vòng tay ôm Tiêu Uyển Thanh, sủng nịch cười một tiếng. Vừa định trêu đùa Tiêu Uyển Thanh lần nữa, chợt nghe thấy người trong ngực nhẹ giọng nói với cô: "Tiễn Tiễn, dì sẽ không bao giờ bị dọa chạy, không bao giờ lừa con, không bao giờ lùi bước nữa."
"Con biết, con tin dì." Lâm Tiễn cười trả lời, hít lấy hương thơm thuộc về Tiêu Uyển Thanh.
Sau bữa trưa, hai người ngồi ăn hoa quả trêи ghế sô pha để giải nhiệt, Lâm Tiễn tiếp vài cuộc gọi. Tiêu Uyển Thanh ngồi bên cạnh cô, lắng nghe cuộc trò chuyện, đoán đó có thể là vấn đề công việc.
Sau khi Lâm Tiễn cúp điện thoại, Tiêu Uyển Thanh đưa lên môi cô một miếng dưa hấu nhỏ, sau đó mới chần chừ hỏi cô: "Là... Còn có việc phải làm sao?"
Nói đến, gặp Lâm Tiễn đến giờ nàng cũng không nói sâu về công việc của Lâm Tiễn, nàng cũng không có thời gian để nói về cuộc sống sau này của hai người.
Trước động tác của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn cắn miếng dưa hấu, nuốt trọn liền an ủi nàng: "Không có, công việc của con hiện tại là hoàn thành cuốn tiểu thuyết được đăng nhiều kỳ, ở nơi nào viết cũng được." Như sợ Tiêu Uyển Thanh không yên tâm, cô trần thuật với nàng về công việc bận rộn của cô thời gian trước, cuối cùng giả vờ khóc định luận nói: "Cho nên, hiện tại mọi chuyện đã kết thúc, con là một thân rảnh rỗi. Phán Phán, dì muốn đuổi con đi sao?"
Tiêu Uyển Thanh nhấc tay, giúp cô lau nước thanh long đỏ trêи tay, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, phủ nhận: "Sao có thể?"
Trêи môi Lâm Tiễn nở nụ cười thật rạng rỡ, vừa định nói gì đó, điện thoại trêи bàn không đúng lúc vang lên.
Ngay khi nhìn thấy ID người gọi, ý cười của Lâm Tiễn nhạt đi, thấy Lâm Tiễn không nhấc máy ngay, Tiêu Uyển Thanh kỳ quái nhìn vào điện thoại, vô thức ngừng lau ngón tay Lâm Tiễn.
"Tiếp điện thoại." Tiêu Uyển Thanh sững sờ một giây, lấy lại tự nhiên nhắc nhở Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn mím môi mỏng, khẽ cau mày, cúi người nhận điện thoại, trả lời cuộc gọi.
"Mẹ, là con." Cô đạm thanh nói.
Hô hấp của Tiêu Uyển Thanh bất giác chậm lại theo Lâm Tiễn nhấc máy, cảm thấy mạc danh thấp thỏm, giống như đối mặt với đại địch.
Lâm Tiễn như đã nhận thấy không tự nhiên của Tiêu Uyển Thanh, trả lời "Ân, đi", "Ân" "Con không chắc, chúng ta nói sau," cô ôn nhu mỉm cười với Tiêu Uyển Thanh. Bàn tay vừa mới lau đã nắm chặt lấy tay nàng, ngón tay xoa nhẹ an ủi nàng.
Không nói vài lời, cô cúp điện thoại, nắm hai tay Tiêu Uyển Thanh, ôn thanh nói: "Phán Phán, dì sợ sao?"
Khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ lại nhẹ nhõm, thẳng thắn nói: "Không sợ, nhưng... thực khẩn trương." Nàng dừng lại, chân thành hỏi: "Mấy năm nay mẹ con thế nào, thân thể vẫn khỏe chứ?"
"Công tác khá tốt, thân thể kiểm tra đúng hạn. Không sao, không có gì lớn."
"Nàng ..." Tiêu Uyển Thanh ngập ngừng nói. "Nàng có biết con đến tìm dì không?"
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn băn khoăn, Lâm Tiễn đau lòng, mặt nhu hòa giải thích: "Nàng biết, hỏi con đi thuận lợi không, có tìm thấy dì không." Sau khi thở dài, Lâm Tiễn nói thêm: "Hơn nữa, nàng biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Phán Phán, con hiện tại so với năm đó không phải cái gọi là tiểu hài tử ngu ngốc ấu trĩ mà nàng nói. Hiện tại nàng cũng biết, con không phải. Sau khi dì rời đi, khi xuất viện con liền chuyển về nhà của chúng ta sống một mình, ngày lễ ngày tết trở về một lần. Sau đó, vượt chuyên nghiệp thi lên thạc sĩ, quyết định làm công việc tự do, ký hợp đồng xuất bản, điện ảnh, truyền hình, tất cả là do con tự quyết định, nàng biết quản con không được, cũng tùy con quyết định."
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy thái độ của Lâm Mẹ đã mềm hóa, trong lòng vừa mới buông lỏng, lại nghe Lâm Tiễn nói ngày lễ ngày tết chỉ về một lần, nàng lại trầm xuống. Nàng trong lòng khổ sở, chung quy đã để Lâm Tiễn mất đi niềm hạnh phúc mẫu từ tử hiếu, gia đình hạnh phúc. "Con với mẹ con, cùng người nhà mấy năm nay ..." Giọng Tiêu Uyển Thanh có chút kinh ngạc.
Nàng chưa kịp nói xong, Lâm Tiễn đã đoán được nàng muốn hỏi cái gì, cũng đoán được nàng nghĩ gì từ vẻ mặt khổ sở của nàng.
Cô ôm vai Tiêu Uyển Thanh, bình thản trả lời: "Phán Phán, thẳng thắn mà nói, mối quan hệ của con với mẹ không thể trở lại như trước. Nhưng đó không liên quan gì đến dì. Khi trưởng thành, con càng hiểu con với nàng thật ra quan niệm có chút bất đồng, sớm muộn gì cũng nổ ra mâu thuẫn. Dù là năm năm trước hay hiện tại, con đều cho rằng, bất luận người nào đều không nên lấy nhân danh tình yêu mà quản cuộc sống của người khác. Mà những năm trước, con đều thuận theo mẹ vẫn không thực sự nhận ra con không phải là tài sản của nàng, con có cuộc sống của riêng mình".
"Ba Ba, ông bà nội, ông bà ngoại của con rất tốt." Lâm Tiễn nhẹ nhàng giải thích: "Ba đã luôn hối hận, cũng ủng hộ con, giúp con tìm dì. Điều khiến con ngạc nhiên nhất chính là ông ngoại sau này phát hiện ra, tìm con nói chuyện một lần, ông giống như luôn biết con thích nữ nhân, trách chúng ta quá xúc động, quan tâm đến việc con có tin tức gì về dì hay không. Mặc kệ mẹ con có thế nào, con có thời gian đều đi bồi lão nhân. Chậm rãi họ cũng đoán được ít nhiều đoạn tình cảm của chúng ta. Tất cả mọi người đều nhìn thấu nhưng không nói, cho nên không còn thúc giục con tìm bạn trai, thỉnh thoảng hỏi con tin tức của dì không. Phán Phán, thời điểm không tìm được dì, con thỉnh thoảng cảm thấy thực khổ sở, khổ sở chúng ta có thể nhận được chúc phúc, nhưng dì không ở bên cạnh con. Thỉnh thoảng cũng thực áy náy, dì chờ con trưởng thành lâu như vậy, cũng cảm thấy áy náy tại sao con trưởng thành chậm như vậy."Cuối lời nói, ngữ khí Lâm Tiễn có chút trầm xuống.
Nước mắt của Tiêu Uyển Thanh lăn dài. Được mọi người ngầm đồng ý, Lâm Tiễn phong khinh vân đạm nói, nhưng Tiêu Uyển Thanh biết trong đó có bao nhiêu gian nan. Nàng yêu thương ôm eo Lâm Tiễn, một tiếng so với một tiếng ôn nhu an ủi cùng khen cô: "Tiễn Tiễn, con đã làm rất tốt, rất tốt, rất tốt..."
Lâm Tiễn đặt cằm lên vai Tiêu Uyển Thanh, hít hít mũi, kìm nén cảm xúc mong manh muốn khóc, chuyển đạt thỉnh cầu của Lâm Mẹ vừa rồi: "Mẹ vừa mới hỏi con, có cơ hội gặp lại dì không."
Tiêu Uyển Thanh theo phản xạ mà thân thể mất tự nhiên, cứng đờ một chút, hô hấp của nàng ngừng lại một giây. Lần gặp trước, quá mức chật vật, quá mức bi thương, khuôn mặt sắc bén cùng những lời nói đả thương của Lâm Mẹ thậm chí liên tục xuất hiện trong ác mộng hành hạ nàng. Tiêu Uyển Thanh không biết mình có sẵn sàng đối mặt một lần nữa được hay không.
Lâm Tiễn toàn thân tâm đều đặt trêи người Tiêu Uyển Thanh, tự nhiên thấy nàng miễn cưỡng. Năm đó, những gì mẹ cô đã làm cùng nói những lời gây tổn thương thế nào, mới có thể bức Tiêu Uyển Thanh vốn đã dũng cảm lại tuyệt vọng rời đi như vậy, cô ít nhiều cũng có thể đoán được.
Cô nói từ tận đáy lòng mình: "Phán Phán, con thay mẹ con xin lỗi dì vì năm đó đối với dì như vậy, nhưng là, con cũng không muốn thay mẹ xin lỗi. Bởi vì mẹ con trước sau không thể tha thứ".
"Tiễn Tiễn, đừng nói vậy, mẹ của con cũng là vì muốn tốt cho con." Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc khuyên giải lại an ủi.
Lâm Tiễn bất đắc dĩ thở dài: "Phán Phán, dì sao lại tốt như vậy, lại ngốc như vậy. Hiện tại còn giúp nàng nói sao?" Cô thành khẩn nói, "Phán Phán, nếu dì muốn gặp lại mẹ con thì liền gặp lại. Không muốn thì vĩnh viễn không gặp nữa, điều đó không còn quan trọng nữa. Dì cùng con bên nhau, chỉ là cùng con ở bên nhau, không phải cùng người nhà con ở bên nhau. Hiếu kính cha mẹ là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của con, con sẽ làm được. Phán Phán, hiện tại con thực sự có thể che chắn mưa gió cho dì. Dì chỉ cần nghĩ cho bản thân mình. Dì không cần phải lo trước lo sau. Dì không cần bất luận vì người nào mà ủy khuất chính mình."
Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt minh diễm nhưng trưởng thành cùng kiên định của nữ hài, trong lòng nhộn nhạo, nhắm mắt cảm động nói: "Tiễn Tiễn, có con, dì không ủy khuất."
Lâm Tiễn nhìn vào đôi mắt nhu tình của nàng, nhịn không được tiến tới hôn đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh, cùng nàng môi lưỡi triền miên.
Hai người triền miên hồi lâu, cho nhau thân mật rồi tựa vào nhau thở dốc, Lâm Tiễn nhớ tới liền nói với Tiêu Uyển Thanh, "Ôn a di vừa mới gọi cho con. Hỏi dì có khỏe không. Có thuận tiện cho nàng phương thức liên lạc không."
Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến bằng hữu, trong lòng lại thấy ấm áp, có chút áy náy vì mất tin tức bao năm qua, gật đầu nói: "Đương nhiên."
Nàng quan tâm hỏi: "Nàng bây giờ thế nào?"
"Đừng lo, Ôn a di có cuộc sống rất tốt. Nàng khỏe mạnh, xinh đẹp, sự nghiệp ngày một thăng hoa, tình yêu cũng vậy ..." Lâm Tiễn dừng lại, mang theo ý vị vui vẻ: "Thường xuyên trầm luân."
Tiêu Uyển Thanh không khỏi bật cười, tò mò hỏi: "Tại sao lại nói vậy? Nàng vẫn ở cùng Thời Kinh Lan sao?"
"Ân, nghe Mãn Mãn nói là ở bên nhau. Khoản thời gian trước còn trình diễn một bộ phim thần tượng pha chút âm mưu a."
"Hở?"
Lâm Tiễn cười nói: "Con nghe nói Ôn a di cùng mẹ của Mãn Mãn đã duy trì mối quan hệ không xa không gần, đấu trí đấu dũng làm quan hệ tình nhân, chậm chạp không có chính thức xác định quan hệ. Thời a di ngoài mặt bình tĩnh, cũng ngầm có chút sốt ruột. Khoảng thời gian trước, Thời a di đi khám sức khỏe phát hiện có khối u, không biết là u lành hay ác tính, Ôn a di biết tin hoảng sợ suốt đêm chạy về từ tỉnh khác cùng nàng chạy trước chạy sau, Thời a di nhìn thấy dáng vẻ chân thành hiếm có của Ôn a di. Để Mãn Mãn hợp tác tương kế tựu kế, khấu trừ kết quả kiểm tra, thủ đoạn kinh người mà đánh lừa, để Ôn a di đồng ý chính thức xác nhận mối quan hệ, dọn đến nhà nàng, đêm đêm sanh ca, cơ hồ còn muốn kết hôn, tính đến cho cha mẹ hai bên gặp mặt, liền thay nhau đổi giọng gọi cha mẹ. Sau đó, Ôn a di trong lúc lo lắng mà cùng Thời a di trải qua thời gian quý giá, đột nhiên phát hiện cái gọi là báo cáo kiểm tra chậm trễ, phát hiện chính mình bị lừa liền tức giận run cả người. Đêm đó liền thu dọn hành lý rời đi, đến Trường Trạch. Mãn Mãn nói, cơ hồ Thời a di dỗ dành nàng sắp trở về rồi."
"Đêm đêm sanh ca?" Tiêu Uyển Thanh không khỏi chuyển trọng tâm, trợn mắt há mồm, này ngươi đều biết?
Lâm Tiễn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Là Mãn Mãn nói nga, có đoạn thời gian thời tiết nóng bức, Ôn a di mỗi ngày xuất hiện đều quấn khăn lụa. Mãn Mãn có lần đi xã giao về muộn liền ở lại chung cư của Thời a di nghe được." Thời Kinh Lan cùng Ôn Đồng đều là lão bản phủi tay, Thời Mãn buộc phải chia sẻ gánh nặng. Không chỉ bị công việc tra tấn, còn là một cẩu độc thân duy nhất cũng bị các nàng không kiêng nể gì ân ân ái ái tra tấn, chỉ cảm thấy ngọa tào tràn đầy, than vãn với bằng hữu. Nghiến răng nghiến lợi đứng dậy ngoạ tào cùng bằng hữu, lại mang theo một chút ghen tị.
"..." Tiêu Uyển Thanh vừa xấu hổ vừa buồn cười, mạc danh đỏ mặt.
Sau khi Lâm Tiễn nói xong, cuối cùng cũng nhớ ra điều mà mình cơ hồ đã quên, ngồi thẳng người, lấy ví từ áo khoác ra, rút
ra một tấm thẻ, mở lòng bàn tay của Tiêu Uyển Thanh ra, đặt vào đó rồi trịnh trọng nói. "Vật trở về nguyên chủ".
Chiếc thẻ ngân hàng mỏng manh này không phải mới toanh như lần đầu tiên Lâm Tiễn đưa cho Tiêu Uyển Thanh, nhưng lại như năm đó mang theo kinh người khiến trái tim của nàng nóng lên.
Lâm Tiễn giúp Tiêu Uyển Thanh còn đang kinh ngạc khép lại năm ngón tay, đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay. Sau đó, cô thâm tình ôm nàng, dán ở bên tai nàng nói nhỏ: "Ôn a di đã kết hôn, Phán Phán, khi nào mới đến lượt dì?"
"Con đã bán được mười vạn bản, tích cóp được từng này trong tấm thẻ, này có coi là sính lễ không?" Nữ hài cười hỏi.
Chỉ là câu nói đùa, nhưng nữ hài thật sự nhớ rất nghiêm túc trong nhiều năm như vậy. Trong lòng Tiêu Uyển Thanh cảm thấy chua xót lại có chút ngọt ngào, hốc mắt từ từ đỏ lên. Được một lúc, nàng đưa tay lên xoa cằm nữ hài, trong mắt mang theo nụ cười giảo hoạt hiếm thấy, lắc đầu nói: "Không."
Lâm Tiễn bởi vì ngoài ý muốn mà nụ cười cứng lại, trong mắt có tia hoảng loạn cùng bất an. Giây tiếp theo, cô nghe thấy Tiêu Uyển Thanh nhẹ giọng nói: "Là của hồi môn."
Tốt a, dám trêu ta. Lâm Tiễn duỗi tay tiến vào chiếc áo gió đang mở của Tiêu Uyển Thanh, vén tấm áo lanh mỏng của nàng lên, lưu luyến vòng eo mảnh mai của nàng, vùi đầu ở cổ nàng ái muội khiêu khích nói, "Là của hồi môn sao? Dì xác định chưa?"
Một lần còn chưa từng công kϊƈɦ! Còn dám nói là của hồi môn.
Tiêu Uyển Thanh né tránh, thở hổn hển khẽ khẩn cầu: "Tiễn Tiễn..... Đừng nháo, buổi chiều ... buổi chiều dì còn phải đi chấm bài thi..."
Lâm Tiễn nơi nào chịu để nàng đi dễ dàng như vậy, hai người vui đùa ầm ĩ một lúc lâu, Lâm Tiễn mới không chế được đúng mực để nàng đi, ôm nàng cùng trở về phòng nghỉ trưa.
Tiêu Uyển Thanh không hỏi kỹ xem mấy năm nay nàng vắng nhà, Lâm Tiễn sống như thế nào. Lúc đầu nghe Lâm Tiễn nói mấy năm nay sống một mình, nàng sửng sốt, trong lòng có điểm nhói đau.
Lâm Tiễn đứng trước nồi, nhìn dầu nóng bắn tanh tách, nhặt rau diếp trêи thớt bỏ xuống ngay ngắn, bình tĩnh xào chín, hoàn toàn khác với vẻ ngây ngô, giảo hoạt sợ bị dầu nóng bắn tung tóe lúc trước mà là là một bộ dáng lành nghề. Cổ họng Tiêu Uyển Thanh nghẹn lại, đưa tay chạm vào má nữ hài, trong lòng giống như có cả vạn lời nói, đều hòa thành một câu như bị bóp nghẹt: "Một mình....con vất vả rồi."
Lâm Tiễn nghiêng đầu thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay của Tiêu Uyển Thanh, không để bụng mà cười một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, thở dài, nghiêm túc nói: "Ở một mình không vất vả, nhớ dì mới là vất vả nhất."
Tim của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên ươn ướt.
Lâm Tiễn không thể nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh lộ ra vẻ xúc động cùng áy náy như vậy, cô hôn tay Tiêu Uyển Thanh để hòa hoãn không khí, nửa đùa nửa nghiêm túc đối với Tiêu Uyển Thanh hứa hẹn: "Trước kia con giống heo, chỉ biết ăn, cho nên dọa dì sợ hãi chạy đi. Con hiện tại sẽ nấu cơm, có thể nuôi dì thành heo a, cho nên dì đừng sợ hãi mà chạy nữa, được không? Dì yên tâm, con nhất định sẽ nuôi dưỡng dì trở nên xinh đẹp khỏe mạnh, dinh dưỡng siêu cân đối a."
Tiêu Uyển Thanh bật cười, lại cảm động lại buồn cười. Nàng thu lại bàn tay đang vuốt ve, oán giận nói: "Con mới là heo."
Sóng mắt lưu chuyển, Lâm Tiễn nhìn đến mà nóng trong lòng. Cô đảo nước, giảm lửa, đậy nắp lại, vươn tay ôm Tiêu Uyển Thanh vào lòng, trêu chọc nói: "Con là heo, vậy vợ của heo là gì?"
"Cao tiểu thư."
"???" Lâm Tiễn sững sờ một lúc, sau đó nhận ra Tiêu Uyển Thanh đang nói cô là Trư Bát Giới. Nước trong nồi từ từ sôi lên, cô vòng tay ôm Tiêu Uyển Thanh, sủng nịch cười một tiếng. Vừa định trêu đùa Tiêu Uyển Thanh lần nữa, chợt nghe thấy người trong ngực nhẹ giọng nói với cô: "Tiễn Tiễn, dì sẽ không bao giờ bị dọa chạy, không bao giờ lừa con, không bao giờ lùi bước nữa."
"Con biết, con tin dì." Lâm Tiễn cười trả lời, hít lấy hương thơm thuộc về Tiêu Uyển Thanh.
Sau bữa trưa, hai người ngồi ăn hoa quả trêи ghế sô pha để giải nhiệt, Lâm Tiễn tiếp vài cuộc gọi. Tiêu Uyển Thanh ngồi bên cạnh cô, lắng nghe cuộc trò chuyện, đoán đó có thể là vấn đề công việc.
Sau khi Lâm Tiễn cúp điện thoại, Tiêu Uyển Thanh đưa lên môi cô một miếng dưa hấu nhỏ, sau đó mới chần chừ hỏi cô: "Là... Còn có việc phải làm sao?"
Nói đến, gặp Lâm Tiễn đến giờ nàng cũng không nói sâu về công việc của Lâm Tiễn, nàng cũng không có thời gian để nói về cuộc sống sau này của hai người.
Trước động tác của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn cắn miếng dưa hấu, nuốt trọn liền an ủi nàng: "Không có, công việc của con hiện tại là hoàn thành cuốn tiểu thuyết được đăng nhiều kỳ, ở nơi nào viết cũng được." Như sợ Tiêu Uyển Thanh không yên tâm, cô trần thuật với nàng về công việc bận rộn của cô thời gian trước, cuối cùng giả vờ khóc định luận nói: "Cho nên, hiện tại mọi chuyện đã kết thúc, con là một thân rảnh rỗi. Phán Phán, dì muốn đuổi con đi sao?"
Tiêu Uyển Thanh nhấc tay, giúp cô lau nước thanh long đỏ trêи tay, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, phủ nhận: "Sao có thể?"
Trêи môi Lâm Tiễn nở nụ cười thật rạng rỡ, vừa định nói gì đó, điện thoại trêи bàn không đúng lúc vang lên.
Ngay khi nhìn thấy ID người gọi, ý cười của Lâm Tiễn nhạt đi, thấy Lâm Tiễn không nhấc máy ngay, Tiêu Uyển Thanh kỳ quái nhìn vào điện thoại, vô thức ngừng lau ngón tay Lâm Tiễn.
"Tiếp điện thoại." Tiêu Uyển Thanh sững sờ một giây, lấy lại tự nhiên nhắc nhở Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn mím môi mỏng, khẽ cau mày, cúi người nhận điện thoại, trả lời cuộc gọi.
"Mẹ, là con." Cô đạm thanh nói.
Hô hấp của Tiêu Uyển Thanh bất giác chậm lại theo Lâm Tiễn nhấc máy, cảm thấy mạc danh thấp thỏm, giống như đối mặt với đại địch.
Lâm Tiễn như đã nhận thấy không tự nhiên của Tiêu Uyển Thanh, trả lời "Ân, đi", "Ân" "Con không chắc, chúng ta nói sau," cô ôn nhu mỉm cười với Tiêu Uyển Thanh. Bàn tay vừa mới lau đã nắm chặt lấy tay nàng, ngón tay xoa nhẹ an ủi nàng.
Không nói vài lời, cô cúp điện thoại, nắm hai tay Tiêu Uyển Thanh, ôn thanh nói: "Phán Phán, dì sợ sao?"
Khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ lại nhẹ nhõm, thẳng thắn nói: "Không sợ, nhưng... thực khẩn trương." Nàng dừng lại, chân thành hỏi: "Mấy năm nay mẹ con thế nào, thân thể vẫn khỏe chứ?"
"Công tác khá tốt, thân thể kiểm tra đúng hạn. Không sao, không có gì lớn."
"Nàng ..." Tiêu Uyển Thanh ngập ngừng nói. "Nàng có biết con đến tìm dì không?"
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn băn khoăn, Lâm Tiễn đau lòng, mặt nhu hòa giải thích: "Nàng biết, hỏi con đi thuận lợi không, có tìm thấy dì không." Sau khi thở dài, Lâm Tiễn nói thêm: "Hơn nữa, nàng biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Phán Phán, con hiện tại so với năm đó không phải cái gọi là tiểu hài tử ngu ngốc ấu trĩ mà nàng nói. Hiện tại nàng cũng biết, con không phải. Sau khi dì rời đi, khi xuất viện con liền chuyển về nhà của chúng ta sống một mình, ngày lễ ngày tết trở về một lần. Sau đó, vượt chuyên nghiệp thi lên thạc sĩ, quyết định làm công việc tự do, ký hợp đồng xuất bản, điện ảnh, truyền hình, tất cả là do con tự quyết định, nàng biết quản con không được, cũng tùy con quyết định."
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy thái độ của Lâm Mẹ đã mềm hóa, trong lòng vừa mới buông lỏng, lại nghe Lâm Tiễn nói ngày lễ ngày tết chỉ về một lần, nàng lại trầm xuống. Nàng trong lòng khổ sở, chung quy đã để Lâm Tiễn mất đi niềm hạnh phúc mẫu từ tử hiếu, gia đình hạnh phúc. "Con với mẹ con, cùng người nhà mấy năm nay ..." Giọng Tiêu Uyển Thanh có chút kinh ngạc.
Nàng chưa kịp nói xong, Lâm Tiễn đã đoán được nàng muốn hỏi cái gì, cũng đoán được nàng nghĩ gì từ vẻ mặt khổ sở của nàng.
Cô ôm vai Tiêu Uyển Thanh, bình thản trả lời: "Phán Phán, thẳng thắn mà nói, mối quan hệ của con với mẹ không thể trở lại như trước. Nhưng đó không liên quan gì đến dì. Khi trưởng thành, con càng hiểu con với nàng thật ra quan niệm có chút bất đồng, sớm muộn gì cũng nổ ra mâu thuẫn. Dù là năm năm trước hay hiện tại, con đều cho rằng, bất luận người nào đều không nên lấy nhân danh tình yêu mà quản cuộc sống của người khác. Mà những năm trước, con đều thuận theo mẹ vẫn không thực sự nhận ra con không phải là tài sản của nàng, con có cuộc sống của riêng mình".
"Ba Ba, ông bà nội, ông bà ngoại của con rất tốt." Lâm Tiễn nhẹ nhàng giải thích: "Ba đã luôn hối hận, cũng ủng hộ con, giúp con tìm dì. Điều khiến con ngạc nhiên nhất chính là ông ngoại sau này phát hiện ra, tìm con nói chuyện một lần, ông giống như luôn biết con thích nữ nhân, trách chúng ta quá xúc động, quan tâm đến việc con có tin tức gì về dì hay không. Mặc kệ mẹ con có thế nào, con có thời gian đều đi bồi lão nhân. Chậm rãi họ cũng đoán được ít nhiều đoạn tình cảm của chúng ta. Tất cả mọi người đều nhìn thấu nhưng không nói, cho nên không còn thúc giục con tìm bạn trai, thỉnh thoảng hỏi con tin tức của dì không. Phán Phán, thời điểm không tìm được dì, con thỉnh thoảng cảm thấy thực khổ sở, khổ sở chúng ta có thể nhận được chúc phúc, nhưng dì không ở bên cạnh con. Thỉnh thoảng cũng thực áy náy, dì chờ con trưởng thành lâu như vậy, cũng cảm thấy áy náy tại sao con trưởng thành chậm như vậy."Cuối lời nói, ngữ khí Lâm Tiễn có chút trầm xuống.
Nước mắt của Tiêu Uyển Thanh lăn dài. Được mọi người ngầm đồng ý, Lâm Tiễn phong khinh vân đạm nói, nhưng Tiêu Uyển Thanh biết trong đó có bao nhiêu gian nan. Nàng yêu thương ôm eo Lâm Tiễn, một tiếng so với một tiếng ôn nhu an ủi cùng khen cô: "Tiễn Tiễn, con đã làm rất tốt, rất tốt, rất tốt..."
Lâm Tiễn đặt cằm lên vai Tiêu Uyển Thanh, hít hít mũi, kìm nén cảm xúc mong manh muốn khóc, chuyển đạt thỉnh cầu của Lâm Mẹ vừa rồi: "Mẹ vừa mới hỏi con, có cơ hội gặp lại dì không."
Tiêu Uyển Thanh theo phản xạ mà thân thể mất tự nhiên, cứng đờ một chút, hô hấp của nàng ngừng lại một giây. Lần gặp trước, quá mức chật vật, quá mức bi thương, khuôn mặt sắc bén cùng những lời nói đả thương của Lâm Mẹ thậm chí liên tục xuất hiện trong ác mộng hành hạ nàng. Tiêu Uyển Thanh không biết mình có sẵn sàng đối mặt một lần nữa được hay không.
Lâm Tiễn toàn thân tâm đều đặt trêи người Tiêu Uyển Thanh, tự nhiên thấy nàng miễn cưỡng. Năm đó, những gì mẹ cô đã làm cùng nói những lời gây tổn thương thế nào, mới có thể bức Tiêu Uyển Thanh vốn đã dũng cảm lại tuyệt vọng rời đi như vậy, cô ít nhiều cũng có thể đoán được.
Cô nói từ tận đáy lòng mình: "Phán Phán, con thay mẹ con xin lỗi dì vì năm đó đối với dì như vậy, nhưng là, con cũng không muốn thay mẹ xin lỗi. Bởi vì mẹ con trước sau không thể tha thứ".
"Tiễn Tiễn, đừng nói vậy, mẹ của con cũng là vì muốn tốt cho con." Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc khuyên giải lại an ủi.
Lâm Tiễn bất đắc dĩ thở dài: "Phán Phán, dì sao lại tốt như vậy, lại ngốc như vậy. Hiện tại còn giúp nàng nói sao?" Cô thành khẩn nói, "Phán Phán, nếu dì muốn gặp lại mẹ con thì liền gặp lại. Không muốn thì vĩnh viễn không gặp nữa, điều đó không còn quan trọng nữa. Dì cùng con bên nhau, chỉ là cùng con ở bên nhau, không phải cùng người nhà con ở bên nhau. Hiếu kính cha mẹ là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của con, con sẽ làm được. Phán Phán, hiện tại con thực sự có thể che chắn mưa gió cho dì. Dì chỉ cần nghĩ cho bản thân mình. Dì không cần phải lo trước lo sau. Dì không cần bất luận vì người nào mà ủy khuất chính mình."
Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt minh diễm nhưng trưởng thành cùng kiên định của nữ hài, trong lòng nhộn nhạo, nhắm mắt cảm động nói: "Tiễn Tiễn, có con, dì không ủy khuất."
Lâm Tiễn nhìn vào đôi mắt nhu tình của nàng, nhịn không được tiến tới hôn đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh, cùng nàng môi lưỡi triền miên.
Hai người triền miên hồi lâu, cho nhau thân mật rồi tựa vào nhau thở dốc, Lâm Tiễn nhớ tới liền nói với Tiêu Uyển Thanh, "Ôn a di vừa mới gọi cho con. Hỏi dì có khỏe không. Có thuận tiện cho nàng phương thức liên lạc không."
Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến bằng hữu, trong lòng lại thấy ấm áp, có chút áy náy vì mất tin tức bao năm qua, gật đầu nói: "Đương nhiên."
Nàng quan tâm hỏi: "Nàng bây giờ thế nào?"
"Đừng lo, Ôn a di có cuộc sống rất tốt. Nàng khỏe mạnh, xinh đẹp, sự nghiệp ngày một thăng hoa, tình yêu cũng vậy ..." Lâm Tiễn dừng lại, mang theo ý vị vui vẻ: "Thường xuyên trầm luân."
Tiêu Uyển Thanh không khỏi bật cười, tò mò hỏi: "Tại sao lại nói vậy? Nàng vẫn ở cùng Thời Kinh Lan sao?"
"Ân, nghe Mãn Mãn nói là ở bên nhau. Khoản thời gian trước còn trình diễn một bộ phim thần tượng pha chút âm mưu a."
"Hở?"
Lâm Tiễn cười nói: "Con nghe nói Ôn a di cùng mẹ của Mãn Mãn đã duy trì mối quan hệ không xa không gần, đấu trí đấu dũng làm quan hệ tình nhân, chậm chạp không có chính thức xác định quan hệ. Thời a di ngoài mặt bình tĩnh, cũng ngầm có chút sốt ruột. Khoảng thời gian trước, Thời a di đi khám sức khỏe phát hiện có khối u, không biết là u lành hay ác tính, Ôn a di biết tin hoảng sợ suốt đêm chạy về từ tỉnh khác cùng nàng chạy trước chạy sau, Thời a di nhìn thấy dáng vẻ chân thành hiếm có của Ôn a di. Để Mãn Mãn hợp tác tương kế tựu kế, khấu trừ kết quả kiểm tra, thủ đoạn kinh người mà đánh lừa, để Ôn a di đồng ý chính thức xác nhận mối quan hệ, dọn đến nhà nàng, đêm đêm sanh ca, cơ hồ còn muốn kết hôn, tính đến cho cha mẹ hai bên gặp mặt, liền thay nhau đổi giọng gọi cha mẹ. Sau đó, Ôn a di trong lúc lo lắng mà cùng Thời a di trải qua thời gian quý giá, đột nhiên phát hiện cái gọi là báo cáo kiểm tra chậm trễ, phát hiện chính mình bị lừa liền tức giận run cả người. Đêm đó liền thu dọn hành lý rời đi, đến Trường Trạch. Mãn Mãn nói, cơ hồ Thời a di dỗ dành nàng sắp trở về rồi."
"Đêm đêm sanh ca?" Tiêu Uyển Thanh không khỏi chuyển trọng tâm, trợn mắt há mồm, này ngươi đều biết?
Lâm Tiễn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Là Mãn Mãn nói nga, có đoạn thời gian thời tiết nóng bức, Ôn a di mỗi ngày xuất hiện đều quấn khăn lụa. Mãn Mãn có lần đi xã giao về muộn liền ở lại chung cư của Thời a di nghe được." Thời Kinh Lan cùng Ôn Đồng đều là lão bản phủi tay, Thời Mãn buộc phải chia sẻ gánh nặng. Không chỉ bị công việc tra tấn, còn là một cẩu độc thân duy nhất cũng bị các nàng không kiêng nể gì ân ân ái ái tra tấn, chỉ cảm thấy ngọa tào tràn đầy, than vãn với bằng hữu. Nghiến răng nghiến lợi đứng dậy ngoạ tào cùng bằng hữu, lại mang theo một chút ghen tị.
"..." Tiêu Uyển Thanh vừa xấu hổ vừa buồn cười, mạc danh đỏ mặt.
Sau khi Lâm Tiễn nói xong, cuối cùng cũng nhớ ra điều mà mình cơ hồ đã quên, ngồi thẳng người, lấy ví từ áo khoác ra, rút
ra một tấm thẻ, mở lòng bàn tay của Tiêu Uyển Thanh ra, đặt vào đó rồi trịnh trọng nói. "Vật trở về nguyên chủ".
Chiếc thẻ ngân hàng mỏng manh này không phải mới toanh như lần đầu tiên Lâm Tiễn đưa cho Tiêu Uyển Thanh, nhưng lại như năm đó mang theo kinh người khiến trái tim của nàng nóng lên.
Lâm Tiễn giúp Tiêu Uyển Thanh còn đang kinh ngạc khép lại năm ngón tay, đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay. Sau đó, cô thâm tình ôm nàng, dán ở bên tai nàng nói nhỏ: "Ôn a di đã kết hôn, Phán Phán, khi nào mới đến lượt dì?"
"Con đã bán được mười vạn bản, tích cóp được từng này trong tấm thẻ, này có coi là sính lễ không?" Nữ hài cười hỏi.
Chỉ là câu nói đùa, nhưng nữ hài thật sự nhớ rất nghiêm túc trong nhiều năm như vậy. Trong lòng Tiêu Uyển Thanh cảm thấy chua xót lại có chút ngọt ngào, hốc mắt từ từ đỏ lên. Được một lúc, nàng đưa tay lên xoa cằm nữ hài, trong mắt mang theo nụ cười giảo hoạt hiếm thấy, lắc đầu nói: "Không."
Lâm Tiễn bởi vì ngoài ý muốn mà nụ cười cứng lại, trong mắt có tia hoảng loạn cùng bất an. Giây tiếp theo, cô nghe thấy Tiêu Uyển Thanh nhẹ giọng nói: "Là của hồi môn."
Tốt a, dám trêu ta. Lâm Tiễn duỗi tay tiến vào chiếc áo gió đang mở của Tiêu Uyển Thanh, vén tấm áo lanh mỏng của nàng lên, lưu luyến vòng eo mảnh mai của nàng, vùi đầu ở cổ nàng ái muội khiêu khích nói, "Là của hồi môn sao? Dì xác định chưa?"
Một lần còn chưa từng công kϊƈɦ! Còn dám nói là của hồi môn.
Tiêu Uyển Thanh né tránh, thở hổn hển khẽ khẩn cầu: "Tiễn Tiễn..... Đừng nháo, buổi chiều ... buổi chiều dì còn phải đi chấm bài thi..."
Lâm Tiễn nơi nào chịu để nàng đi dễ dàng như vậy, hai người vui đùa ầm ĩ một lúc lâu, Lâm Tiễn mới không chế được đúng mực để nàng đi, ôm nàng cùng trở về phòng nghỉ trưa.
/173
|