Chương 14: Vậy dì cũng không sợ.
Thiếu nữ trong lòng cuối cùng cũng bình phục tâm tình lại, hai tay ôm lấy Tiêu Uyển Thanh dần dần buông lỏng ra, rồi lại cúi đầu, cầm lấy hai tay Tiêu Uyển Thanh, thận trọng quan sát Tiêu Uyển Thanh có té bị thương hay không.
Tiêu Uyển Thanh biết sự lo lắng của cô, nàng dịu giọng an ủi cô: "Dì không sao, chỉ ngã chút thôi, không bị thương, con đừng lo lắng." Dứt lời, nàng còn chủ động đưa bàn tay và khuỷu tay lành lặn ra cho Lâm Tiễn xem, còn thoải mái cử động hai chân để chứng tỏ mình không sao. Theo động tác của nàng, quần áo cũng 'tách tách' mà rơi vung vẫy đầy nước.
Lâm Tiễn cuối cùng cũng hơi yên lòng được một chút, cô cúi đầu không chịu nhìn Tiêu Uyển Thanh, dùng mu bàn tay qua quýt lau vài cái tùy tiện trên mặt, rồi sau đó dùng giọng mũi do mới khóc xong giục Tiêu Uyển Thanh: "Vậy dì nhanh đi thay quần áo đi." Giọng vô cùng trĩu nặng.
Tiêu Uyển Thanh suy đoán Lâm Tiễn có lẽ là vì khi nãy gào khóc thất thố nên mới ngại ngùng. Con gái da mặt mỏng, nàng cũng rất hiểu, nên cũng không vạch trần làm gì. Nàng đưa tay mà sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Tiễn một cách yêu thương, dịu giọng đáp ứng cô: "Được, nhưng mà trước tiên con đợi dì một chút." Nói xong, nàng cầm lấy túi trên tay mình, định đi về hướng nhà bếp.
Một luồng sức mạnh nhẹ giữ lấy tay nàng, là Lâm Tiễn đưa tay giữ lại cổ tay nàng. Lâm Tiễn trầm giọng hỏi nàng: "Dì đi đâu vậy?" Hướng đi của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng không phải là đường đi đến phòng tắm.
Tiêu Uyển Thanh dừng bước, quay người lại, mắt mày cong cong, hòa nhã nói: "Hôm qua uống hết nước đóng bình rồi, trong nhà lại không dự trữ sẵn nước đóng bình, nên dì đến nhà bếp đun chút nước cho con uống thuốc."
Không ngờ Lâm Tiễn nghe vậy, tay lôi kéo cổ tay nàng lại càng ngày nắm chặt hơn nữa. Cô cau mày, vẻ mặt không cao hứng, buột miệng nói ra câu ngăn cản kiên quyết: "Không cho đi!"
Tiêu Uyển Thanh bị tiếng gào như đinh đóng cột của cô làm dọa cho hết hồn, nàng ngơ ngác nhìn Lâm Tiễn nhìn một chút, có phần thảng thốt.
Thiếu nữ đứng trước mặt nàng, bởi vì vừa khóc xong nên vành mắt và mũi còn có hơi đỏ ửng, đôi mắt thì lại chứa đầy nước, ướt sườn sượt như một con thỏ nhỏ vô cùng đáng thương, giọng nói thì lại có mấy phần hung dữ, như là con cọp nhỏ đang phẫn nộ mà nhe nanh múa vuốt. Dưới tầm mắt của nàng, con cọp trước mắt này lại dường như đang dần dần thu hồi móng vuốt nhỏ của mình, dáng vẻ hiện rõ mấy phần lo sợ ngại ngùng.
Lời Lâm Tiễn vừa ra khỏi miệng, cô liền phát giác do quá sốt ruột nên giọng điệu của cô có hơi không được tốt lắm. Cô cắn cắn môi, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, dịu giọng giải thích: "Dì Tiêu, người dì ướt nhẹp thế kia, trước tiên đi tắm nước nóng thay quần áo đã, coi chừng dì cũng bị cảm lạnh đấy. Dì đem thuốc cho con, nước con tự đun được, chút kỹ năng sinh hoạt cơ bản này con vẫn biết, dì đừng lo lắng."
"Không sao, đun nước rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian đâu." Tiêu Uyển Thanh vẫn kiên trì.
Lâm Tiễn nhíu mày nhìn chằm chằm bộ quần áo ướt tí tách đang dán chặt vào trên người Tiêu Uyển Thanh, nhìn dáng vẻ của Tiêu Uyển Thanh như không muốn dây dưa thêm nữa với cô ở trên cái vấn đề này, cơn giận của cô thình lình tự nhiên bốc lên cao. Tiêu Uyển Thanh thật sự là không có chút nào xem cơ thể của mình là chuyện to tát, không có chút nào biết lo lắng cho bản thân!
Không kiềm chế được, môi mỏng của Lâm Tiễn lại mím lại sít sao, vẻ mặt lại trầm xuống. Cô đột nhiên vọt một bước đến phía trước Tiêu Uyển Thanh, không nói một lời đã siết chặt cổ tay Tiêu Uyển Thanh, kéo nàng nhanh chóng đi về phía phòng tắm.
Do không kịp chuẩn bị, Tiêu Uyển Thanh loạng choạng vài bước mà bị cô dắt đi nhanh. Nàng nhìn bóng lưng của Lâm Tiễn đang tản ra áp suất thấp ở đằng trước mình, nhất thời có phần không phản ứng kịp.
Nàng hơi giãy cổ tay ra, nhưng thiếu nữ ấy lại càng nắm chặt cổ tay của nàng hơn. Không còn cách nào, nàng đành phải thử động viên cô: "Dì nghe lời con, tự dì đi được rồi, vậy con nhanh đến nhà bếp nấu nước đi, được không." Thiếu nữ lại chỉ trầm mặc, bước chân lại càng nhanh hơn, mãi đến khi, đẩy mạnh nàng vào cửa phòng tắm.
Tiêu Uyển Thanh đứng trong phòng tắm, nhìn chăm chăm Lâm Tiễn đang chắn ở cửa, dường như sợ nàng không nghe lời không tắm rửa, trong chốc lát lại có phần dở khóc dở cười. Dần dần về sau, nàng phát hiện, dường như Lâm Tiễn... đang giận? Nàng ngập ngừng một chút, mới nhẹ giọng hỏi: "Tiễn Tiễn, dì... dì có thể đi ra ngoài cầm quần áo tắm rửa trước không?"
Lâm Tiễn sửng sốt một chút, nhìn bộ dạng không hiểu sao có vài phần đáng thương của Tiêu Uyển Thanh trong phòng tắm, lý trí chậm rãi quay về, ửng đỏ tích tắc chiếm hữu đầy hai má của cô.
Ôi, cô đã làm gì thế này. Dì Tiêu đã lớn như vậy, tắm một cái chẳng lẽ còn định bỏ chạy à? Hơn nữa, khi nãy cô có phải quá hung dữ rồi không...
Lâm Tiễn sốt sắng mà hai tay luống cuống nắm lấy quần áo của mình, cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình, có hơi lắp bắp nói: "Xin lỗi, con... do con sốt ruột nên cũng không cân nhắc nhiều cho lắm."
Nói xong, cô không dám nhìn sắc mặt Tiêu Uyển Thanh nữa, vội vội vàng vàng đưa tay lấy túi thuốc cảm cúm trong tay Tiêu Uyển Thanh qua, rồi hấp tấp xoay người đi ra ngoài, để lại một câu giải thích nhỏ giọng: "Con đi nấu nước, dì Tiêu đi lấy quần áo tắm rửa đi."
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn đổi sắc mặt mấy lần trong một lúc ngắn ngủi, nhìn vẻ lén lút e lệ của cô, bên môi không khỏi có ý cười ấm áp tràn ra. Thật sự là, đáng yêu quá đi.
Nàng cuối cùng cũng có cơ hội, khom lưng, xoa xoa đầu gối đau đớn, sau đó rón ra rón rén mà tránh khỏi Lâm Tiễn, đi đến phòng khách ôm hộp thuốc về, sau đó, mới lần nữa trở lại phòng ngủ cầm quần áo tắm rửa đi vào phòng tắm.
Khi tắm, dòng nước ấm áp phun ra tung toé từ trong vòi hoa sen chậm rãi chảy xuống khắp người, gột đi ý lạnh đầy người của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng ấm áp từ đầu đến chân. Nàng dùng một tay hất những lọn tóc chọc ghẹo trước trán ra sau đầu, trong đầu óc bất thình lình hiện lên dáng vẻ Lâm Tiễn vì lo lắng cho nàng mà tức giận, bên tai dường như lại vang lên một tiếng gào khẽ "không cho đi" như sấm, bỗng nhiên, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy, lòng vừa ấm lại vừa vui vẻ.
Từ nhỏ nàng sinh hoạt trong hoàn cảnh hoà thuận đơn thuần, cha mẹ đều là người có tính cách rất tốt, đối với con gái duy nhất thì càng yêu thương nhiều hơn, trong ấn tượng, từ nhỏ đến lớn, ngoài lần đó ra thì họ xưa nay chưa từng cam lòng nói một lời nặng với nàng.
Trước đây nàng không biết, hóa ra, khi một người lo lắng cho một người khác dáng vẻ sẽ phong phú đến vậy. Người với người có rất nhiều tình cảm, không phải chỉ có một loại đơn giản duy nhất, khi tình cảm phức tạp càng nhiều thì bày tỏ phải cần dùng lòng để tinh tế cảm nhận mới có thể dần dần rõ ràng. Mãi đến về sau, lần đầu tiên nàng cũng cuống cuồng quan tâm như vậy, cũng cảm nhận được vui vẻ và thích thú đối với một người, là...
Cánh cổng của hồi ức như bỗng nhiên được kích mở, bỗng qua lại tựa như dòng nước phun ra trong vòi hoa sen - điên cuồng mà phun ra, không cách nào ngăn cản được. Tiêu Uyển Thanh chau mày, lộ rõ mấy phần biểu cảm đau khổ.
Nàng ngẩng đầu lên, mặc cho dòng nước lạnh lẽo phun thẳng vào gương mặt mềm mại của nàng. Một lát sau, nàng mở to đôi mắt về phía dòng nước vẫn còn đang tiếp tục phun vào mình, đưa tay tùy ý lau một cái trên mắt, rồi tắt nước đi. Nàng đứng một hồi trong sự yên tĩnh trầm mặc, mãi đến khi cảm nhận được ý lạnh sâu sắc, mới thở ra một hơi, giật khăn tắm xuống, nhẹ nhàng lau người.
Mặc áo vào nửa người trên xong, Tiêu Uyển Thanh mở hộp thuốc ra, bắt đầu xử lý vết xước da do bị ngã lúc nãy.
Chân trái khá hơn một chút, chẳng qua trên đầu gối một tảng bầm tím lớn, còn đùi phải không biết lúc quỳ xuống có bị va phải gì không, ngoài đầu gối ra, thì đi xuống dưới cũng từng tảng bầm tím, trên đầu gối còn có một chỗ xước da, thấp thoáng rớm tơ máu, ngâm nước xong thì nổi lên một chút màng trắng. Vết bầm tím dữ tợn trên da thịt trơn bóng như ngọc của nàng nhìn trông vẻ cực kỳ đau lòng, Tiêu Uyển Thanh lại không để ý lắm, chỉ hững hờ rửa vết thương rồi dán vài miếng băng keo cá nhân cho qua.
Nàng không dám thoa rượu thuốc, lo mùi quá nồng, Lâm Tiễn sẽ phát hiện nàng bị thương rồi lại sẽ lo lắng áy náy.
Nàng giấu hộp thuốc vào trong ngăn kéo cao nhất của tủ trang điểm, cố ý chọn chiếc quần dài thoải mái mặc ở nhà để mặc vào, sau đó, giật lấy khăn tắm, giả như không có gì xảy ra mà vừa lau tóc ướt vừa đi ra ngoài. Mới vừa ra cửa phòng, nàng đã nghe thấy một mùi hương gừng nhàn nhạt bao phủ trong không khí. Khẽ suy tư, trong lòng nàng có một suy đoán thấp thoáng.
Nàng thăm dò mà nhẹ giọng kêu lên tên Lâm Tiễn vài lần: "Tiễn Tiễn?"
Lập tức, giọng nói của Lâm Tiễn từ nhà bếp không xa truyền đến: "Dì Tiêu, con ở nhà bếp, dì mau tới đây." Giọng cô đã khôi phục vẻ trong veo thường ngày, dường như còn mang theo vài phần hưng phấn và vui vẻ.
Tóc đã không nhỏ nước nữa, Tiêu Uyển Thanh liền dứt khoát dừng lại động tác lau tóc, mang theo mấy phần chờ mong mà bản thân còn không nhận ra, thoáng bước nhanh hơn đi về phía nhà bếp.
Quả nhiên, trong phòng bếp, tựa như suy đoán của nàng, Lâm Tiễn đang đứng ở trước bếp gas. Lúc Tiêu Uyển Thanh đến, cô đang tắt lửa, múc nước canh ra bên ngoài. Nghe được tiếng bước chân, thiếu nữ ấy liền xoay người lại, nhìn về phía nàng, ánh mắt còn có chút ướt rượt sáng óng ánh nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, nói: "Con nấu canh gừng cho dì, cho người dì bớt lạnh."
Tiêu Uyển Thanh đi lên vài bước, tiện tay đặt khăn tắm lên trên ghế dựa, tay trống không mới xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu nữ, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng, trong giọng nói là kinh ngạc và vui mừng không hề che giấu: "Tiễn Tiễn của chúng ta còn biết nấu canh gừng sao, là dì xem nhẹ con rồi."
Lâm Tiễn ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, mái tóc ẩm ướt của nàng có hơi rối, trên gương mặt trắng nõn mang theo nét hồng hào do hơi nước bốc lên, bỗng dưng khiến nàng thêm vài phần xinh đẹp hiếm thấy hơn bình thường. Cô nhìn Tiêu Uyển Thanh là thật sự ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ý muốn, suy ngẫm câu "Tiễn Tiễn của chúng ta" của Tiêu Uyển Thanh, cô không khỏi cũng vui trong lòng, song cũng có chút ngại ngùng. Cô che giấu đi sự vui vẻ của mình, cố ý giả đò ra vẻ dửng dưng như không, lơ đễnh bảo: "Con thấy mẹ nấu nó mấy lần rồi, cũng không khó lắm, xem mấy lần là học được ấy mà." Nói xong, hai tay cô bưng bát canh gừng nhỏ lên, dè dặt đưa cho Tiêu Uyển Thanh: "Mau thừa dịp còn nóng mà uống đi."
Tiêu Uyển Thanh cụp mắt, mỉm cười định nhận lấy.
Lâm Tiễn đột nhiên lại thu đôi bàn tay đang duỗi ra về, Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp đụng được bát. "Không đúng, phải chờ chút nữa, vừa ra nồi, nhất định còn rất nóng." Nói xong, cô đi nhanh ra khỏi nhà bếp, đi về phía phòng ăn. Tiêu Uyển Thanh rập khuôn từng bước theo sát cô.
Lâm Tiễn mang bát để lên bàn, sau đó ngồi xuống, khẽ thổi hơi vào trong bát.
Tiêu Uyển Thanh đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, đôi mắt dịu dàng như mực nhìn chuỗi động tác này của cô mà không nháy mắt.
Lâm Tiễn chú ý đến cái nhìn chăm chăm của Tiêu Uyển Thanh, cô như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, dừng lại động tác thổi hơi. Cô quay đầu về, le le lưỡi, che mặt ngượng ngùng nói với Tiêu Uyển Thanh: "Con... nhất thời quên mất, chắc con chưa thổi nước bọt vào đâu..."
Không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng cười ra tiếng. Nàng đi lên ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, dịch bát qua, cúi đầu nhấp một miếng nho nhỏ, nghiêng đầu trêu ghẹo bảo: "Dù cho có thổi vào, dì cũng không để bụng đâu." Lúc nói lời này, trong mắt của nàng, như là có sóng nước đang dập dờn, từng cơn dịu dàng mà tràn ra.
Lâm Tiễn đối mặt với nàng, cô cảm thấy nhịp tim đập của mình, dường như đột nhiên, cũng có chút không đúng.
Không biết tại sao, cô muốn nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh, song, cô lại không dám. Cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt xuống, dời tầm mắt của mình đi, ngữ điệu có phần lúng túng mà thêm vào: "Nếu như lây cảm cho dì cũng không tốt."
Thế là, cô liền nghe thấy Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh cô cười khẽ một tiếng bùi tai, sau đó, giọng nói êm tai nhất quán dịu dàng của nàng liền nhẹ nhàng vang lên, mang theo vài phần yêu kiều hiếm thấy: "Vậy dì cũng không sợ đâu, dù sao thì Tiễn Tiễn của chúng ta biết chăm sóc người khác thế mà."
Lâm Tiễn cảm thấy, lời nói của Tiêu Uyển Thanh tựa như có ma lực vậy, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng cô, lại trùng điệp vỗ ra một làn sóng lăn tăn, phá rối một làn sóng xuân thủy, khiến cô phút chốc, tim đập thất thường.
Tướng ăn của Tiêu Uyển Thanh từ trước đến giờ đều rất đẹp, một bát canh gừng bình thường, cảm giác bị nàng ăn vào thành ra như cao lương mỹ vị thời hoàng kim. Lâm Tiễn chống cằm nhìn ở bên cạnh, cô chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, một câu "Ăn ngon hay không"xoay chuyển mấy vòng tới tới lui lui trong lưỡi cô, suýt chút nữa thì hỏi ra lời rồi.
Chỉ là, một bát canh gừng mà thôi, làm gì mà có khác biệt ngon hay không ngon chỗ nào chứ. Lâm Tiễn nghĩ thế, cô vẫn nên chừa chút da mặt lại.
Mà lại, Tiêu Uyển Thanh như đoán được sự trăm xoay ngàn chuyển trong lòng cô, chẳng những rất nể mặt mà uống không dư một giọt, hơn nữa uống xong còn khoan khoái mặt mày, mi mày như tranh cong như trăng lưỡi liềm, dáng vẻ như thỏa mãn: "Uống ngon thật."
Lâm Tiễn định vờ thận trọng làm nghiêm mặt, nhưng khóe môi vẫn khắc chế không được mà cong lên. Cô đứng lên, cầm lấy bát của Tiêu Uyển Thanh, vừa đi về phía nhà bếp vừa giả vờ kiêu ngạo trêu ghẹo Tiêu Uyển Thanh: "Vậy thì chứng minh vị giác của dì Tiêu rất nhạy bén, rất tinh tường, cũng phải, con thông minh thế này, dĩ nhiên kỹ năng thiên phú nhiều vô kể, vừa ra tay hẳn là không tầm thường."
Tiêu Uyển Thanh làm gì sẽ để Lâm Tiễn bắt tay rửa bát giúp nàng, nàng đuổi theo bước chân của Lâm Tiễn, đứng ở cạnh cô, lấy ra bát trong tay cô, tự nhiên nói: "Còn cảm, đừng nên đụng nước." Sau đó, nàng vô cùng nể mặt mà hùa theo sự tự luyến của Lâm Tiễn: "Dì cũng thấy vậy, hôm nay có thể may mắn thưởng thức canh do bếp trưởng Lâm nấu, thật sự là Tiêu mỗ ta vinh hạnh vô cùng."
Động tác dưới tay nàng thành thạo, đang lúc nói chuyện đã rửa bát xong, sau đó, lại rửa tiếp nồi nấu canh bên cạnh. Trong lòng Lâm Tiễn biết Tiêu Uyển Thanh có tính cố chấp ở một số việc nhà, biết có tranh chấp với nàng cũng vô dụng, dứt khoát cũng mặc cho nàng rửa luôn.
Rửa bát xong, Lâm Tiễn giục Tiêu Uyển Thanh đến phòng nghỉ ngơi một lúc. Lòng cô nghĩ, cả đêm hôm qua, gần như Tiêu Uyển Thanh thức trắng.
Tiêu Uyển Thanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, sau lại lắc lắc đầu: "Dì mới tắm xong, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, chờ buổi trưa ăn trưa xong thì đi nghỉ một hồi là được rồi. Ngược lại là con đó, đi ngủ một lát đi, đầu còn đau không?" Nàng suy nghĩ, lát nữa gần như là thời gian chuẩn bị bữa trưa rồi.
Mặc dù đêm qua Lâm Tiễn cũng không được ngon giấc, nhưng bây giờ thật sự cô không hề buồn ngủ. Thế là cuối cùng, hai người cùng đến phòng sách, một trái một phải mà ngồi xuống cùng bàn, Tiêu Uyển Thanh xem xét bản thảo, Lâm Tiễn đọc sách.
Trong phòng sách hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có âm thanh Tiêu Uyển Thanh gõ nhẹ bàn phím vang lên.
Suy nghĩ mới đầu của Lâm Tiễn đích thật là đọc sách, cuối cùng, lại một chữ cũng không xem lọt mắt. Không biết từ khi nào đã biến thành, Tiêu Uyển Thanh xem máy vi tính, cô - nhìn đăm đăm Tiêu Uyển Thanh.
Sau khi đến nhà Tiêu Uyển Thanh, đây là lần đầu tiên Lâm Tiễn ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn Tiêu Uyển Thanh ở trạng thái làm việc. Cô nhìn hai mắt Tiêu Uyển Thanh chuyên tâm nhìn chăm chăm màn hình, lông mày thanh tú bất giác hơi nhíu lại, hai tay thon dài trắng nõn như ngọc, một tay đặt trên con chuột, một tay thì vô thức khẽ di chuyển trên bàn phím. Từ góc độ của Lâm Tiễn nhìn sang, có thể tinh tường trông thấy đường nét gò má đẹp đẽ như được họa sĩ tay nghề cao siêu dày công phác họa.
Vẻ mặt nàng là nghiêm túc như vậy, lại, mê người như vậy.
Tiêu Uyển Thanh di chuột cắt đi một file, sau đó, lông mày dần dần giãn ra, bên môi có độ cong nhè nhẹ. Lâm Tiễn nghĩ, Tiêu Uyển Thanh nhất định là đẹp nhất khi cười...
Cô chống cằm ngắm nhìn nàng, nhịn không được khẽ mở miệng, nhẹ nhàng gọi nàng: "Dì Tiêu..."
Tiêu Uyển Thanh đang chìm đắm trong công việc, nghe tiếng, hiển nhiên mà dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiễn. Vẻ mặt của nàng mang theo vài phần nghi vấn, giữa lông mày còn chứa mấy phần nghiêm nghị chưa kịp tản đi, trong nháy mắt nhìn về phía Lâm Tiễn lại tận lực thu lại, chỉ còn sót lại ý cười ấm áp.
Đôi mắt rạng rỡ sáng ngời, tựa như một ánh sao sáng rực trong cổ đàm trong veo.
Quả nhiên, đúng vậy mà...
Lâm Tiễn không đáp lại nghi vấn của Tiêu Uyển Thanh, chỉ là nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, mắt ngọc mày ngài, mỉm cười lại gọi nàng một tiếng: 'Dì Tiêu..."
Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, sóng nước xao động trong đáy mắt. Nàng hiểu ra rồi, Lâm Tiễn lại đang trêu nàng. Nàng cũng không giận, chỉ hơi cong khóe môi, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ thấp thoáng, đưa tay ra dịu dàng bóp bóp cái mũi cao xinh xắn của Lâm Tiễn, sau đó, lại điềm nhiên như không mà quay đầu lại tiếp tục xem xét bản thảo.
Ngoài cửa sổ, mây đen khắp trời, gió cuồng mưa lốc.
Lâm Tiễn, lại hơi khép mi mắt, lòng tràn đầy ấm áp, cô nằm nhoài trên mặt bàn, như một con mèo nhỏ thoải mái khi được vuốt lông.
Phảng phất năm tháng đang tĩnh lặng.
Thiếu nữ trong lòng cuối cùng cũng bình phục tâm tình lại, hai tay ôm lấy Tiêu Uyển Thanh dần dần buông lỏng ra, rồi lại cúi đầu, cầm lấy hai tay Tiêu Uyển Thanh, thận trọng quan sát Tiêu Uyển Thanh có té bị thương hay không.
Tiêu Uyển Thanh biết sự lo lắng của cô, nàng dịu giọng an ủi cô: "Dì không sao, chỉ ngã chút thôi, không bị thương, con đừng lo lắng." Dứt lời, nàng còn chủ động đưa bàn tay và khuỷu tay lành lặn ra cho Lâm Tiễn xem, còn thoải mái cử động hai chân để chứng tỏ mình không sao. Theo động tác của nàng, quần áo cũng 'tách tách' mà rơi vung vẫy đầy nước.
Lâm Tiễn cuối cùng cũng hơi yên lòng được một chút, cô cúi đầu không chịu nhìn Tiêu Uyển Thanh, dùng mu bàn tay qua quýt lau vài cái tùy tiện trên mặt, rồi sau đó dùng giọng mũi do mới khóc xong giục Tiêu Uyển Thanh: "Vậy dì nhanh đi thay quần áo đi." Giọng vô cùng trĩu nặng.
Tiêu Uyển Thanh suy đoán Lâm Tiễn có lẽ là vì khi nãy gào khóc thất thố nên mới ngại ngùng. Con gái da mặt mỏng, nàng cũng rất hiểu, nên cũng không vạch trần làm gì. Nàng đưa tay mà sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Tiễn một cách yêu thương, dịu giọng đáp ứng cô: "Được, nhưng mà trước tiên con đợi dì một chút." Nói xong, nàng cầm lấy túi trên tay mình, định đi về hướng nhà bếp.
Một luồng sức mạnh nhẹ giữ lấy tay nàng, là Lâm Tiễn đưa tay giữ lại cổ tay nàng. Lâm Tiễn trầm giọng hỏi nàng: "Dì đi đâu vậy?" Hướng đi của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng không phải là đường đi đến phòng tắm.
Tiêu Uyển Thanh dừng bước, quay người lại, mắt mày cong cong, hòa nhã nói: "Hôm qua uống hết nước đóng bình rồi, trong nhà lại không dự trữ sẵn nước đóng bình, nên dì đến nhà bếp đun chút nước cho con uống thuốc."
Không ngờ Lâm Tiễn nghe vậy, tay lôi kéo cổ tay nàng lại càng ngày nắm chặt hơn nữa. Cô cau mày, vẻ mặt không cao hứng, buột miệng nói ra câu ngăn cản kiên quyết: "Không cho đi!"
Tiêu Uyển Thanh bị tiếng gào như đinh đóng cột của cô làm dọa cho hết hồn, nàng ngơ ngác nhìn Lâm Tiễn nhìn một chút, có phần thảng thốt.
Thiếu nữ đứng trước mặt nàng, bởi vì vừa khóc xong nên vành mắt và mũi còn có hơi đỏ ửng, đôi mắt thì lại chứa đầy nước, ướt sườn sượt như một con thỏ nhỏ vô cùng đáng thương, giọng nói thì lại có mấy phần hung dữ, như là con cọp nhỏ đang phẫn nộ mà nhe nanh múa vuốt. Dưới tầm mắt của nàng, con cọp trước mắt này lại dường như đang dần dần thu hồi móng vuốt nhỏ của mình, dáng vẻ hiện rõ mấy phần lo sợ ngại ngùng.
Lời Lâm Tiễn vừa ra khỏi miệng, cô liền phát giác do quá sốt ruột nên giọng điệu của cô có hơi không được tốt lắm. Cô cắn cắn môi, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, dịu giọng giải thích: "Dì Tiêu, người dì ướt nhẹp thế kia, trước tiên đi tắm nước nóng thay quần áo đã, coi chừng dì cũng bị cảm lạnh đấy. Dì đem thuốc cho con, nước con tự đun được, chút kỹ năng sinh hoạt cơ bản này con vẫn biết, dì đừng lo lắng."
"Không sao, đun nước rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian đâu." Tiêu Uyển Thanh vẫn kiên trì.
Lâm Tiễn nhíu mày nhìn chằm chằm bộ quần áo ướt tí tách đang dán chặt vào trên người Tiêu Uyển Thanh, nhìn dáng vẻ của Tiêu Uyển Thanh như không muốn dây dưa thêm nữa với cô ở trên cái vấn đề này, cơn giận của cô thình lình tự nhiên bốc lên cao. Tiêu Uyển Thanh thật sự là không có chút nào xem cơ thể của mình là chuyện to tát, không có chút nào biết lo lắng cho bản thân!
Không kiềm chế được, môi mỏng của Lâm Tiễn lại mím lại sít sao, vẻ mặt lại trầm xuống. Cô đột nhiên vọt một bước đến phía trước Tiêu Uyển Thanh, không nói một lời đã siết chặt cổ tay Tiêu Uyển Thanh, kéo nàng nhanh chóng đi về phía phòng tắm.
Do không kịp chuẩn bị, Tiêu Uyển Thanh loạng choạng vài bước mà bị cô dắt đi nhanh. Nàng nhìn bóng lưng của Lâm Tiễn đang tản ra áp suất thấp ở đằng trước mình, nhất thời có phần không phản ứng kịp.
Nàng hơi giãy cổ tay ra, nhưng thiếu nữ ấy lại càng nắm chặt cổ tay của nàng hơn. Không còn cách nào, nàng đành phải thử động viên cô: "Dì nghe lời con, tự dì đi được rồi, vậy con nhanh đến nhà bếp nấu nước đi, được không." Thiếu nữ lại chỉ trầm mặc, bước chân lại càng nhanh hơn, mãi đến khi, đẩy mạnh nàng vào cửa phòng tắm.
Tiêu Uyển Thanh đứng trong phòng tắm, nhìn chăm chăm Lâm Tiễn đang chắn ở cửa, dường như sợ nàng không nghe lời không tắm rửa, trong chốc lát lại có phần dở khóc dở cười. Dần dần về sau, nàng phát hiện, dường như Lâm Tiễn... đang giận? Nàng ngập ngừng một chút, mới nhẹ giọng hỏi: "Tiễn Tiễn, dì... dì có thể đi ra ngoài cầm quần áo tắm rửa trước không?"
Lâm Tiễn sửng sốt một chút, nhìn bộ dạng không hiểu sao có vài phần đáng thương của Tiêu Uyển Thanh trong phòng tắm, lý trí chậm rãi quay về, ửng đỏ tích tắc chiếm hữu đầy hai má của cô.
Ôi, cô đã làm gì thế này. Dì Tiêu đã lớn như vậy, tắm một cái chẳng lẽ còn định bỏ chạy à? Hơn nữa, khi nãy cô có phải quá hung dữ rồi không...
Lâm Tiễn sốt sắng mà hai tay luống cuống nắm lấy quần áo của mình, cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình, có hơi lắp bắp nói: "Xin lỗi, con... do con sốt ruột nên cũng không cân nhắc nhiều cho lắm."
Nói xong, cô không dám nhìn sắc mặt Tiêu Uyển Thanh nữa, vội vội vàng vàng đưa tay lấy túi thuốc cảm cúm trong tay Tiêu Uyển Thanh qua, rồi hấp tấp xoay người đi ra ngoài, để lại một câu giải thích nhỏ giọng: "Con đi nấu nước, dì Tiêu đi lấy quần áo tắm rửa đi."
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn đổi sắc mặt mấy lần trong một lúc ngắn ngủi, nhìn vẻ lén lút e lệ của cô, bên môi không khỏi có ý cười ấm áp tràn ra. Thật sự là, đáng yêu quá đi.
Nàng cuối cùng cũng có cơ hội, khom lưng, xoa xoa đầu gối đau đớn, sau đó rón ra rón rén mà tránh khỏi Lâm Tiễn, đi đến phòng khách ôm hộp thuốc về, sau đó, mới lần nữa trở lại phòng ngủ cầm quần áo tắm rửa đi vào phòng tắm.
Khi tắm, dòng nước ấm áp phun ra tung toé từ trong vòi hoa sen chậm rãi chảy xuống khắp người, gột đi ý lạnh đầy người của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng ấm áp từ đầu đến chân. Nàng dùng một tay hất những lọn tóc chọc ghẹo trước trán ra sau đầu, trong đầu óc bất thình lình hiện lên dáng vẻ Lâm Tiễn vì lo lắng cho nàng mà tức giận, bên tai dường như lại vang lên một tiếng gào khẽ "không cho đi" như sấm, bỗng nhiên, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy, lòng vừa ấm lại vừa vui vẻ.
Từ nhỏ nàng sinh hoạt trong hoàn cảnh hoà thuận đơn thuần, cha mẹ đều là người có tính cách rất tốt, đối với con gái duy nhất thì càng yêu thương nhiều hơn, trong ấn tượng, từ nhỏ đến lớn, ngoài lần đó ra thì họ xưa nay chưa từng cam lòng nói một lời nặng với nàng.
Trước đây nàng không biết, hóa ra, khi một người lo lắng cho một người khác dáng vẻ sẽ phong phú đến vậy. Người với người có rất nhiều tình cảm, không phải chỉ có một loại đơn giản duy nhất, khi tình cảm phức tạp càng nhiều thì bày tỏ phải cần dùng lòng để tinh tế cảm nhận mới có thể dần dần rõ ràng. Mãi đến về sau, lần đầu tiên nàng cũng cuống cuồng quan tâm như vậy, cũng cảm nhận được vui vẻ và thích thú đối với một người, là...
Cánh cổng của hồi ức như bỗng nhiên được kích mở, bỗng qua lại tựa như dòng nước phun ra trong vòi hoa sen - điên cuồng mà phun ra, không cách nào ngăn cản được. Tiêu Uyển Thanh chau mày, lộ rõ mấy phần biểu cảm đau khổ.
Nàng ngẩng đầu lên, mặc cho dòng nước lạnh lẽo phun thẳng vào gương mặt mềm mại của nàng. Một lát sau, nàng mở to đôi mắt về phía dòng nước vẫn còn đang tiếp tục phun vào mình, đưa tay tùy ý lau một cái trên mắt, rồi tắt nước đi. Nàng đứng một hồi trong sự yên tĩnh trầm mặc, mãi đến khi cảm nhận được ý lạnh sâu sắc, mới thở ra một hơi, giật khăn tắm xuống, nhẹ nhàng lau người.
Mặc áo vào nửa người trên xong, Tiêu Uyển Thanh mở hộp thuốc ra, bắt đầu xử lý vết xước da do bị ngã lúc nãy.
Chân trái khá hơn một chút, chẳng qua trên đầu gối một tảng bầm tím lớn, còn đùi phải không biết lúc quỳ xuống có bị va phải gì không, ngoài đầu gối ra, thì đi xuống dưới cũng từng tảng bầm tím, trên đầu gối còn có một chỗ xước da, thấp thoáng rớm tơ máu, ngâm nước xong thì nổi lên một chút màng trắng. Vết bầm tím dữ tợn trên da thịt trơn bóng như ngọc của nàng nhìn trông vẻ cực kỳ đau lòng, Tiêu Uyển Thanh lại không để ý lắm, chỉ hững hờ rửa vết thương rồi dán vài miếng băng keo cá nhân cho qua.
Nàng không dám thoa rượu thuốc, lo mùi quá nồng, Lâm Tiễn sẽ phát hiện nàng bị thương rồi lại sẽ lo lắng áy náy.
Nàng giấu hộp thuốc vào trong ngăn kéo cao nhất của tủ trang điểm, cố ý chọn chiếc quần dài thoải mái mặc ở nhà để mặc vào, sau đó, giật lấy khăn tắm, giả như không có gì xảy ra mà vừa lau tóc ướt vừa đi ra ngoài. Mới vừa ra cửa phòng, nàng đã nghe thấy một mùi hương gừng nhàn nhạt bao phủ trong không khí. Khẽ suy tư, trong lòng nàng có một suy đoán thấp thoáng.
Nàng thăm dò mà nhẹ giọng kêu lên tên Lâm Tiễn vài lần: "Tiễn Tiễn?"
Lập tức, giọng nói của Lâm Tiễn từ nhà bếp không xa truyền đến: "Dì Tiêu, con ở nhà bếp, dì mau tới đây." Giọng cô đã khôi phục vẻ trong veo thường ngày, dường như còn mang theo vài phần hưng phấn và vui vẻ.
Tóc đã không nhỏ nước nữa, Tiêu Uyển Thanh liền dứt khoát dừng lại động tác lau tóc, mang theo mấy phần chờ mong mà bản thân còn không nhận ra, thoáng bước nhanh hơn đi về phía nhà bếp.
Quả nhiên, trong phòng bếp, tựa như suy đoán của nàng, Lâm Tiễn đang đứng ở trước bếp gas. Lúc Tiêu Uyển Thanh đến, cô đang tắt lửa, múc nước canh ra bên ngoài. Nghe được tiếng bước chân, thiếu nữ ấy liền xoay người lại, nhìn về phía nàng, ánh mắt còn có chút ướt rượt sáng óng ánh nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, nói: "Con nấu canh gừng cho dì, cho người dì bớt lạnh."
Tiêu Uyển Thanh đi lên vài bước, tiện tay đặt khăn tắm lên trên ghế dựa, tay trống không mới xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu nữ, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng, trong giọng nói là kinh ngạc và vui mừng không hề che giấu: "Tiễn Tiễn của chúng ta còn biết nấu canh gừng sao, là dì xem nhẹ con rồi."
Lâm Tiễn ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, mái tóc ẩm ướt của nàng có hơi rối, trên gương mặt trắng nõn mang theo nét hồng hào do hơi nước bốc lên, bỗng dưng khiến nàng thêm vài phần xinh đẹp hiếm thấy hơn bình thường. Cô nhìn Tiêu Uyển Thanh là thật sự ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ý muốn, suy ngẫm câu "Tiễn Tiễn của chúng ta" của Tiêu Uyển Thanh, cô không khỏi cũng vui trong lòng, song cũng có chút ngại ngùng. Cô che giấu đi sự vui vẻ của mình, cố ý giả đò ra vẻ dửng dưng như không, lơ đễnh bảo: "Con thấy mẹ nấu nó mấy lần rồi, cũng không khó lắm, xem mấy lần là học được ấy mà." Nói xong, hai tay cô bưng bát canh gừng nhỏ lên, dè dặt đưa cho Tiêu Uyển Thanh: "Mau thừa dịp còn nóng mà uống đi."
Tiêu Uyển Thanh cụp mắt, mỉm cười định nhận lấy.
Lâm Tiễn đột nhiên lại thu đôi bàn tay đang duỗi ra về, Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp đụng được bát. "Không đúng, phải chờ chút nữa, vừa ra nồi, nhất định còn rất nóng." Nói xong, cô đi nhanh ra khỏi nhà bếp, đi về phía phòng ăn. Tiêu Uyển Thanh rập khuôn từng bước theo sát cô.
Lâm Tiễn mang bát để lên bàn, sau đó ngồi xuống, khẽ thổi hơi vào trong bát.
Tiêu Uyển Thanh đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, đôi mắt dịu dàng như mực nhìn chuỗi động tác này của cô mà không nháy mắt.
Lâm Tiễn chú ý đến cái nhìn chăm chăm của Tiêu Uyển Thanh, cô như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, dừng lại động tác thổi hơi. Cô quay đầu về, le le lưỡi, che mặt ngượng ngùng nói với Tiêu Uyển Thanh: "Con... nhất thời quên mất, chắc con chưa thổi nước bọt vào đâu..."
Không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng cười ra tiếng. Nàng đi lên ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, dịch bát qua, cúi đầu nhấp một miếng nho nhỏ, nghiêng đầu trêu ghẹo bảo: "Dù cho có thổi vào, dì cũng không để bụng đâu." Lúc nói lời này, trong mắt của nàng, như là có sóng nước đang dập dờn, từng cơn dịu dàng mà tràn ra.
Lâm Tiễn đối mặt với nàng, cô cảm thấy nhịp tim đập của mình, dường như đột nhiên, cũng có chút không đúng.
Không biết tại sao, cô muốn nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh, song, cô lại không dám. Cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt xuống, dời tầm mắt của mình đi, ngữ điệu có phần lúng túng mà thêm vào: "Nếu như lây cảm cho dì cũng không tốt."
Thế là, cô liền nghe thấy Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh cô cười khẽ một tiếng bùi tai, sau đó, giọng nói êm tai nhất quán dịu dàng của nàng liền nhẹ nhàng vang lên, mang theo vài phần yêu kiều hiếm thấy: "Vậy dì cũng không sợ đâu, dù sao thì Tiễn Tiễn của chúng ta biết chăm sóc người khác thế mà."
Lâm Tiễn cảm thấy, lời nói của Tiêu Uyển Thanh tựa như có ma lực vậy, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng cô, lại trùng điệp vỗ ra một làn sóng lăn tăn, phá rối một làn sóng xuân thủy, khiến cô phút chốc, tim đập thất thường.
Tướng ăn của Tiêu Uyển Thanh từ trước đến giờ đều rất đẹp, một bát canh gừng bình thường, cảm giác bị nàng ăn vào thành ra như cao lương mỹ vị thời hoàng kim. Lâm Tiễn chống cằm nhìn ở bên cạnh, cô chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, một câu "Ăn ngon hay không"xoay chuyển mấy vòng tới tới lui lui trong lưỡi cô, suýt chút nữa thì hỏi ra lời rồi.
Chỉ là, một bát canh gừng mà thôi, làm gì mà có khác biệt ngon hay không ngon chỗ nào chứ. Lâm Tiễn nghĩ thế, cô vẫn nên chừa chút da mặt lại.
Mà lại, Tiêu Uyển Thanh như đoán được sự trăm xoay ngàn chuyển trong lòng cô, chẳng những rất nể mặt mà uống không dư một giọt, hơn nữa uống xong còn khoan khoái mặt mày, mi mày như tranh cong như trăng lưỡi liềm, dáng vẻ như thỏa mãn: "Uống ngon thật."
Lâm Tiễn định vờ thận trọng làm nghiêm mặt, nhưng khóe môi vẫn khắc chế không được mà cong lên. Cô đứng lên, cầm lấy bát của Tiêu Uyển Thanh, vừa đi về phía nhà bếp vừa giả vờ kiêu ngạo trêu ghẹo Tiêu Uyển Thanh: "Vậy thì chứng minh vị giác của dì Tiêu rất nhạy bén, rất tinh tường, cũng phải, con thông minh thế này, dĩ nhiên kỹ năng thiên phú nhiều vô kể, vừa ra tay hẳn là không tầm thường."
Tiêu Uyển Thanh làm gì sẽ để Lâm Tiễn bắt tay rửa bát giúp nàng, nàng đuổi theo bước chân của Lâm Tiễn, đứng ở cạnh cô, lấy ra bát trong tay cô, tự nhiên nói: "Còn cảm, đừng nên đụng nước." Sau đó, nàng vô cùng nể mặt mà hùa theo sự tự luyến của Lâm Tiễn: "Dì cũng thấy vậy, hôm nay có thể may mắn thưởng thức canh do bếp trưởng Lâm nấu, thật sự là Tiêu mỗ ta vinh hạnh vô cùng."
Động tác dưới tay nàng thành thạo, đang lúc nói chuyện đã rửa bát xong, sau đó, lại rửa tiếp nồi nấu canh bên cạnh. Trong lòng Lâm Tiễn biết Tiêu Uyển Thanh có tính cố chấp ở một số việc nhà, biết có tranh chấp với nàng cũng vô dụng, dứt khoát cũng mặc cho nàng rửa luôn.
Rửa bát xong, Lâm Tiễn giục Tiêu Uyển Thanh đến phòng nghỉ ngơi một lúc. Lòng cô nghĩ, cả đêm hôm qua, gần như Tiêu Uyển Thanh thức trắng.
Tiêu Uyển Thanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, sau lại lắc lắc đầu: "Dì mới tắm xong, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, chờ buổi trưa ăn trưa xong thì đi nghỉ một hồi là được rồi. Ngược lại là con đó, đi ngủ một lát đi, đầu còn đau không?" Nàng suy nghĩ, lát nữa gần như là thời gian chuẩn bị bữa trưa rồi.
Mặc dù đêm qua Lâm Tiễn cũng không được ngon giấc, nhưng bây giờ thật sự cô không hề buồn ngủ. Thế là cuối cùng, hai người cùng đến phòng sách, một trái một phải mà ngồi xuống cùng bàn, Tiêu Uyển Thanh xem xét bản thảo, Lâm Tiễn đọc sách.
Trong phòng sách hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có âm thanh Tiêu Uyển Thanh gõ nhẹ bàn phím vang lên.
Suy nghĩ mới đầu của Lâm Tiễn đích thật là đọc sách, cuối cùng, lại một chữ cũng không xem lọt mắt. Không biết từ khi nào đã biến thành, Tiêu Uyển Thanh xem máy vi tính, cô - nhìn đăm đăm Tiêu Uyển Thanh.
Sau khi đến nhà Tiêu Uyển Thanh, đây là lần đầu tiên Lâm Tiễn ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn Tiêu Uyển Thanh ở trạng thái làm việc. Cô nhìn hai mắt Tiêu Uyển Thanh chuyên tâm nhìn chăm chăm màn hình, lông mày thanh tú bất giác hơi nhíu lại, hai tay thon dài trắng nõn như ngọc, một tay đặt trên con chuột, một tay thì vô thức khẽ di chuyển trên bàn phím. Từ góc độ của Lâm Tiễn nhìn sang, có thể tinh tường trông thấy đường nét gò má đẹp đẽ như được họa sĩ tay nghề cao siêu dày công phác họa.
Vẻ mặt nàng là nghiêm túc như vậy, lại, mê người như vậy.
Tiêu Uyển Thanh di chuột cắt đi một file, sau đó, lông mày dần dần giãn ra, bên môi có độ cong nhè nhẹ. Lâm Tiễn nghĩ, Tiêu Uyển Thanh nhất định là đẹp nhất khi cười...
Cô chống cằm ngắm nhìn nàng, nhịn không được khẽ mở miệng, nhẹ nhàng gọi nàng: "Dì Tiêu..."
Tiêu Uyển Thanh đang chìm đắm trong công việc, nghe tiếng, hiển nhiên mà dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiễn. Vẻ mặt của nàng mang theo vài phần nghi vấn, giữa lông mày còn chứa mấy phần nghiêm nghị chưa kịp tản đi, trong nháy mắt nhìn về phía Lâm Tiễn lại tận lực thu lại, chỉ còn sót lại ý cười ấm áp.
Đôi mắt rạng rỡ sáng ngời, tựa như một ánh sao sáng rực trong cổ đàm trong veo.
Quả nhiên, đúng vậy mà...
Lâm Tiễn không đáp lại nghi vấn của Tiêu Uyển Thanh, chỉ là nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, mắt ngọc mày ngài, mỉm cười lại gọi nàng một tiếng: 'Dì Tiêu..."
Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, sóng nước xao động trong đáy mắt. Nàng hiểu ra rồi, Lâm Tiễn lại đang trêu nàng. Nàng cũng không giận, chỉ hơi cong khóe môi, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ thấp thoáng, đưa tay ra dịu dàng bóp bóp cái mũi cao xinh xắn của Lâm Tiễn, sau đó, lại điềm nhiên như không mà quay đầu lại tiếp tục xem xét bản thảo.
Ngoài cửa sổ, mây đen khắp trời, gió cuồng mưa lốc.
Lâm Tiễn, lại hơi khép mi mắt, lòng tràn đầy ấm áp, cô nằm nhoài trên mặt bàn, như một con mèo nhỏ thoải mái khi được vuốt lông.
Phảng phất năm tháng đang tĩnh lặng.
/173
|