Cứ như vậy liên tục qua thật nhiều ngày, cho đến khi chủ nhiệm khoa gọi điện thoại tới thúc giục cô trở lại trường, Vưu Khả Ý sững sờ, lúc này mới ý thức được cách ngày trở về trường trên giấy xin phép nghỉ đã qua hai ngày rồi.
Cô vội vàng xin lỗi, nói ngày mai mình sẽ trở về trường học.
Chủ nhiệm khoa thích cô, tự nhiên cũng không có quá nhiều trách cứ, chỉ nói: "Em nhìn mình một chút, xin nghỉ hai tháng liên tục, cũng làm chậm trễ nhiều tiết học như vậy, nhanh chóng trở lại gia tăng tiến độ, biết không?" Cuối cùng dừng một chút, còn an ủi một câu, "Chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường là La San San không đúng, em cũng đừng để ở trong lòng, về sau còn nhiều cơ hội."
Trong lòng Vưu Khả Ý thật sự ấm áp, chân tâm thật ý trả lời: "Cám ơn chủ nhiệm, em sẽ nỗ lực."
Sau đó Lục Đồng cũng trở lại rồi.
Mang theo nụ cười rực rỡ hoàn toàn khác trước, người sáng suốt nhìn một cái đã biết là cô nàng đang đắm chìm trong bể tình. Ở vài ngày sau khi Vưu Khả Ý trở lại trường thì cô ấy bổ nhào giống như con bướm bay vào cửa ôm lấy Vưu Khả Ý, quát to một tiếng: "Nhớ mình không?"
Vưu Khả Ý đập một cái trên ót cô ấy, "Cậu là ai, chạy tới nhà của mình làm gì? Cút đi!"
Đây là người vong ân phụ nghĩa có niềm vui ddlqd mới thì mừng quên tình cũ! Còn biết phải trở về?
Lục Đồng vừa cọ vừa làm nũng, nháy mắt giả vờ vô tội, "Làm sao rồi? Ai chọc Khả Ý nhà ta tức giận hả? Để cho mình đi thu thập kẻ đó!"
Vưu Khả Ý không khách khí chút nào liếc cô ấy một cái, "Mí mắt cậu rút gân? Chịu khó nháy mắt như vậy làm cái gì?"
Nói tới nói lui, vẫn thay Lục Đồng xách valy hành lý vào cửa, vừa lẩm bẩm "Sao valy nặng như vậy, có phải cậu đóng gói rồi mang người đàn ông kia cùng trở về hay không?", vừa không quên nói kết luận với cô ấy: "Nếu người chọc mình là đại ca xã hội đen, cậu chắc chắn cậu có lá gan đi thu thập người ta?"
Lục Đồng vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Nghiêm Khuynh, lập tức không cợt nhã nữa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Thế nào, người kia ăn hiếp cậu?"
Ăn hiếp?
Vưu Khả Ý há miệng, lại nuốt lời còn sót lại trở vào.
Đúng vậy, người ta chưa từng ăn hiếp cô, cũng không làm chuyện thật sự có lỗi với cô, ngược lại, anh còn nhận ba dao thay cô, ddlqd hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh đứng ở lập trường của cô suy nghĩ cho tương lai của cô cuộc đời của cô, sau đó lễ phép chặn cô ngoài cửa. . . . . .
Cô tựa vào trên ghế sa lon, lắc đầu một cái, "Mình nói đùa, không có việc gì."
"Không có việc gì?" Lục Đồng ngồi ở bên cạnh cô hỏi đến cùng, "Chuyện kẻ thù lúc trước của anh ta tìm đến trả thù trên người cậu ư? Giải quyết chưa?"
". . . . . . Giải quyết."
"Sau đó cậu cũng không có chuyện gì rồi hả?"
Vưu Khả Ý gật đầu, "Mình không có chuyện gì rồi."
"Vậy thì thật sự quá tốt, vừa đúng lúc phủi sạch quan hệ với loại người như vậy, sau này phiền toái gì cũng không có, nhẹ nhõm cả người!" Giọng của Lục Đồng nhẹ nhõm lại vui vẻ.
Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ suy nghĩ như vậy, từ nay về sau không liên quan đến người như Nghiêm Khuynh, anh đi đường sáng sủa của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng Vưu Khả Ý lại vẫn không cao hứng nổi.
Có lúc cô sẽ rất muốn kéo màn cửa sổ ra, xem trước cửa sổ sát đất đối diện còn có một người đàn ông ngồi yên lặng hút thuốc lá ở dưới đèn hay không, nhưng cô không dám.
Cô không khống chế được suy nghĩ vết thương của anh đỡ chưa, có phải bôi thuốc một mình rất khó khăn hay không, nhưng muốn thì có ích lợi gì đây?
Cô không thể nhìn anh.
Anh hoàn toàn không cần sự quan tâm của cô.
Sau đó cuộc sống của Vưu Khả Ý khôi phục như thường, trường học, nhà, trung tâm đào tạo, ba điểm trên một đường thẳng, những ngày sau này rất an ổn, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ làm người ta cảm thấy hơi nhàm chán.
Cô trở về nhà mấy lần, mua cho ba mẹ ít trái cây, nhưng cái mông cũng chưa ngồi ấm chỗ liền đứng dậy nói còn có việc, ddlqd phải đi trước. Bởi vì trọng tâm câu chuyện của mẹ luôn ôn hoà chuyển đến chuyện thực tập.
Cách thực tập còn có nửa học kỳ, Vưu Khả Ý còn không muốn quyết định nhanh như vậy, ít nhất không phải hiện tại thỏa hiệp.
Cũng gặp phải Nghiêm Khuynh mấy lần.
Lần đầu tiên, cô và Lục Đồng xuống xe buýt, đi qua con hẻm có quán bán hàng kia, xa xa thấy Nghiêm Khuynh giơ đồ ăn mua ngoài đầu hẻm lên. Sau khi đến gần, ánh mắt của hai người giao nhau chốc lát, cô vội vàng dời tầm mắt đi, cúi đầu vội vã rời đi cùng Lục Đồng.
Lần thứ hai, dùng hết sữa tắm rồi, Lục Đồng chờ ở phòng tắm, Vưu Khả Ý mặc đồ ngủ đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu mua giúp cô ấy. Kết quả đi xuống dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy trước cửa đối diện có người mở cửa, áo khoác ngoài màu đen nhìn cực kỳ quen mắt.
Tiếng đóng cửa của cô khiến cho Nghiêm Khuynh chú ý và quay đầu lại, sau khi thấy rõ ràng người đứng ở trước cửa là cô, Nghiêm Khuynh dừng một chút, nhưng Vưu Khả Ý lại cúi đầu đi như đà điểu.
Lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . . Tóm lại những lần vô tình gặp được đều không cần phải nói rồi. Nhưng mà chỉ bình thản nhìn đối diện một cái, sau đó dời tầm mắt đi, tiếp tục làm người đi đường lướt qua nhau.
Mới đầu vẫn có chút không quen, mỗi cuối tuần lúc từ trung tâm đào tạo đi ra, bên lề đường không còn một chiếc xe taxi màu xanh dương nhìn quen mắt đợi cô nữa. Cô tốn nhiều tuần lễ mới thích ứng được việc tự mình đi thuê xe, sau đó mới giật mình cảm thấy thói quen thật sự đáng sợ, cũng chỉ là mấy tháng tiếp xúc ngắn ngủn, thế nhưng cô quen có Nghiêm Khuynh trong cuộc sống.
Sau đó chính là La San San, sau khi bị ghi lỗi nặng thì cả người đều thay đổi. Ngày trước hăng hái, đi đâu cũng là ddlqd một bộ dáng mắt cao hơn đầu, mà nay đi đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ chỉ chõ chõ.
"Thấy không, đó chính là La San San, vì tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường mà đẩy người đi xuống cầu thang!"
"Cho nên nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, không phải chỉ là kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Không biết còn tưởng rằng là đại hội khiêu vũ toàn cầu đó, lại đáng để làm ra loại chuyện đoạt quyền tham gia đó."
"Ôi, ôi, ôi, tôi nghe nói cô ta thấy người ta không thuận mắt trong thời gian rất dài, không ngừng nhằm vào người ta, còn nhằm vào bạn bè liên quan đến người ta. Khoảng thời gian trước có chuyện ầm ĩ xôn xao, từ nữ sinh năm 3 của học viện chúng ta tung tin ra bên ngoài, nghe nói cũng nhờ phúc của cô ta mới lên các diễn đàn và mạng xã hội, tiếp sau đó lan truyền trong thành phố. Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết trường đại học C chúng ta xuất hiện tiểu tam, mẹ tôi còn hỏi tôi có phải đến Chủ nhật thì xe sang trọng chật ních cửa lớn của trường học chúng ta hay không?"
. . . . . .
Đâm xương sống rất nhiều, xấu bụng suy đoán cũng rất nhiều.
Có người dứt khoát khinh miệt nhìn La San San một chút, "Nghe nói gia cảnh cô ta bần hàn, cha mẹ đều là nông dân, cậu nhìn cô ta ăn mặc, cũng không giống như đứa bé nhà bình thường, nói không chừng tiểu tam chân chính đang ở trước mắt."
La San San giống như gà xù lông, bỗng chốc xoay người lại trợn mắt nhìn nữ sinh đang nói chuyện, "Có gan thì lặp lại lần nữa!"
Nữ sinh kia sợ hết hồn, lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh ý thức được mình và bạn tốt đang nói chuyện với nhau, mà cô ta cũng chỉ là con chó đơn độc bị rơi xuống nước, vì vậy cười hai tiếng, "Làm gì thì làm cái đó? Tôi thuận miệng nói bát quái, lại không nói cô, cô gào thét với tôi cái gì?"
Ánh mắt của La San San giống như dao găm tẩm độc rơi vào trên mặt cô ấy, nữ sinh kia cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, định mắng câu bệnh thần kinh, lôi kéo bạn tốt cùng nhau rời đi.
Nhưng họa vô đơn chí, ngay khi La San San cắn răng nghiến lợi thu hồi tầm mắt thì lại đúng lúc nhìn thấy Vưu Khả Ý đứng ở ven đường chờ xe buýt.
Vưu Khả Ý mặt không thay đổi, cứ ddlqd như vậy nhìn cô ta, hiển nhiên đã thu hết một màn vừa rồi vào mắt.
Cuối cùng La San San không nhịn được điên loạn rống lên một câu: "Cô hài lòng chưa? Cô vui vẻ chưa? Cô thắng!"
Loại hành vi không chút kiêng dè này khiến cho học sinh tan học ra cổng trường quanh mình rối rít liếc nhìn, tất cả mọi người nhìn cô ta như người điên.
Vưu Khả Ý động cũng không động một cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Thắng? Cô cho rằng tôi đang tranh tài hay giao chiến với cô?"
"Cô ít giả vờ vô tội đi!" Dáng dấp La San San vốn có mấy phần thanh tú, gương mặt nhọn lúc dịu dàng cũng có thể làm người thương yêu, nhưng dáng vẻ cô ta giận dữ, ngược lại hơi dọa người. Cô ta siết chặt nắm đấm rống về phía Vưu Khả Ý, "Từ năm nhất cô bắt đầu tranh đoạt với tôi khắp nơi, đối nghịch mọi chuyện với tôi, không phải cô cậy vào chính mình có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Cô cho rằng cô có thể hài lòng bao lâu? Nếu không có cha mẹ cô, nếu như không có người đứng sau, cô hoàn toàn không thắng được tôi! Vưu Khả Ý, sao cô làm người hèn như vậy?"
Nhiều từ thô tục hơn xuất hiện trong miệng cô ta, mà hình như cô ta không hề hay biết, trong nháy mắt, những ánh mắt nhìn về phía cô ta xuất hiện thêm khinh miệt và chán ghét.
Xe buýt tới, chân mày Vưu Khả Ý cũng không nhíu một cái, chỉ coi như cô ta mắng một người hoàn toàn khác, trước khi lên xe mới cắt đứt lời cô ta: "La San San, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, làm người luôn phải ghi nhớ phúc hậu chút. Muốn tranh giành thứ gì tốt thì biện pháp tốt nhất là ddlqd nâng cao bản thân, nếu như rắp tâm bất chính, cả ngày chỉ nghĩ đạp người thấp leo lên cành cây cao như thế nào, làm hại không phải là người khác, mà là chính mình vĩnh viễn không đi lên được, luôn dậm chân tại chỗ."
Sau đó cô cũng không quay đầu lại mà đi tới chỗ xe buýt.
Ngoài cửa sổ tiếng chửi rủa rất nhanh im bặt ngừng lại.
Chuyến xe buýt xuất phát rồi, Vưu Khả Ý quay đầu lại liếc mắt nhìn xa xa, chỉ thấy La San San đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô thu hồi ánh mắt, dứt khoát thẳng thắn vô tư mà đối diện loại tâm tình bình thản này, đó là người dùng trăm phương ngàn kế hại cô hại Lục Đồng, cô không cần phải dành cho chút thông cảm dư thừa, không cười trên nỗi đau của người khác cũng không tệ rồi.
Người không quan trọng hoàn toàn không đáng để cô đặt ở trong lòng.
Sau đó trong đầu của cô chợt hiện ra một bóng người, vậy anh thì sao?
Vậy Nghiêm Khuynh?
Lúc xe buýt dừng ở một trạm giữa đường, có người lên xe từ cửa trước. Vưu Khả Ý ngồi ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ, cúi đầu lướt Microblogging, đột nhiên nghe có người huýt sáo, vừa lúc ở bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy người đàn ông tuổi trẻ cúi đầu nhíu mày với cô.
". . . . . . Lục Khải?"
Đôi tay Lục Khải nhét vào trong túi quần, trên miệng ngậm điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Này, tôi hỏi cô, không phải ngày đó cô nói với tôi cô đi tìm anh Nghiêm là muốn chăm sóc anh ấy thật tốt sao? Ông đây ddlqd liều mạng bị anh Nghiêm mắng chết mới dẫn cô qua chỗ đấy, cô cứ lừa bịp ba cô như vậy?"
". . . . . ." Vưu Khả Ý bị một câu ông đây hoặc ba cô của anh ta làm khiếp sợ.
Sắc mặt Lục Khải nhìn cô hơi trầm xuống, không nhịn được cào tóc, "!@#$%$@, được rồi được rồi, để cho cô nghe hiểu lại nói. Cô nói với tôi, anh Nghiêm chịu mấy dao thay cô như vậy, cô lại mặc kệ anh ấy chết sống như vậy hay sao?"
Vưu Khả Ý cất điện thoại di động, từ từ nói một câu: "Anh ấy không nói cho anh biết sao? Là anh ấy không quan tâm tôi mà."
Lục Khải lập tức nghẹn họng, hồi lâu mới lặp lại một lần nữa: "Anh ấy, anh ấy đuổi cô đi?"
"Ừ."
"Đclmm!" Anh ta lại mắng một câu thô tục, trăm nghĩ mãi không xong liền cau mày nói, "Tôi cho rằng anh ấy thích cô. . . . . ."
Đúng lúc tài xế dừng ngay ở đây, ddlqd cực kỳ tức giận nhấn còi, thúc giục một chiếc xe điện trước mặt đi nhanh lên, Vưu Khả Ý cũng không nghe thấy những lời này của Lục Khải.
Cô ngẩng đầu hỏi lại lần nữa: "Anh nói cái gì?"
Lục Khải há miệng, không lên tiếng.
Sau đó trầm mặc một hồi, điện thoại của Vưu Khả Ý vang lên, cô nhận, là cậu gọi điện thoại tới.
Cậu nói sắp sinh nhật mợ rồi, muốn Chủ nhật cô đến gia đình ông ăn bữa cơm, náo nhiệt một chút.
Cô cười cười, hỏi "Sinh nhật mợ năm trước, không phải cậu còn đang bắt kẻ xấu sao? Năm nay chú cảnh sát định nghỉ à?"
Cậu nói: "Từ đâu tới nhiều kẻ xấu như vậy? Huống hồ chú cảnh sát cũng muốn bồi vợ, trong cục cũng không phải chỉ có một mình cậu, đây cũng không phải nghỉ phép, sợ vợ đại nhân tức giận thôi!"
Cô cười đồng ý, cuối cùng còn ddlqd dí dỏm nói: "Cục trưởng đại nhân muốn nghỉ phép, ai dám không phê chuẩn?"
Cúp điện thoại, cô vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nét mặt Lục Khải có chút kỳ lạ.
"Sao vậy?"
Lục Khải nháy mắt, vẻ mặt khoa trương đôi tay ôm quyền: "Không nhìn ra, còn là người quen của cục trưởng cục cảnh sát, thất kính thất kính!"
Đầu Vưu Khả Ý đầy vạch đen.
Đúng lúc đến trạm, tài xế vừa thắng gấp, đôi tay ôm quyền của Lục Khải không nắm chặt tay vịn, vì vậy trong nháy mắt lui về phía sau liền ngã xuống, ngã xuống trên người một người phụ nữ còn trẻ tuổi.
"Ai? Tôi nói anh đang làm cái gì vậy?" Giọng nói bén nhọn ddlqd của người phụ nữ kia rống lên một câu, "Tay đặt chỗ nào? Đặt chỗ nào hả?"
Lục Khải cuống quít giải thích, giải thích mới phát hiện mình là một tên côn đồ, giải thích cọng lông á, không bằng trực tiếp hung hãn đánh trả.
. . . . . .
Hỗn loạn.
Vưu Khả Ý lắc đầu một cái, liếc nhìn đến trạm, im lặng không lên tiếng mà xuống xe.
***
Có người nói ngày suy nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ.
Hơn một tháng qua, Vưu Khả Ý cũng từng mơ thấy Nghiêm Khuynh mấy lần. Bắt đầu ngủ mơ mơ màng màng rồi nằm mơ, ở trong mơ luôn trở lại đêm mưa lạnh lẽo, cô ngồi ở trước cửa, lạnh đến mức toàn thân cứng ngắc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nghiêm Khuynh nhanh nhẹn đi tới trong màn mưa.
Khi đó anh nói gì nhỉ?
Ở trong mơ cô cũng rất cố gắng tự hỏi, kết quả không biết tạp âm từ đâu tới cắt đứt suy nghĩ của cô, sau đó mơ hồ mở mắt ra, cô phát hiện điện thoại di động trên tủ đầu giường đã vang lên một hồi lâu.
Rạng sáng một giờ rưỡi, ai sẽ gọi điện thoại tới vào lúc này?
Là một dãy số xa lạ.
Cô nằm ở trong chăn nhận điện thoại, ddlqd mắt lim dim buồn ngủ hỏi câu: "Alo?"
Âm thanh đầu kia rất gấp gáp: "Alo, Vưu tiểu thư sao? Hiện tại tôi. . . . . ."
Hình như người nói chuyện đang ở trong hoàn cảnh ồn ào, tiếng người ầm ĩ bên trong nên gần như không nghe rõ anh ta đang nói những gì. Vưu Khả Ý chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được anh ta nói "đồn cảnh sát", "xảy ra chút chuyện", "tình huống có chút khẩn cấp" gì đó.
Nhưng dường như đã từng nghe qua âm thanh kia ở chỗ nào, trẻ tuổi có lực, hơi khàn khàn, rất quen thuộc.
Vưu Khả Ý cắt đứt lời nói không ngớt của người kia: "Chờ một chút, xin hỏi anh là ai?"
Đầu kia lập tức dừng lại, giống như cũng phản ứng kịp, mình chưa hề tự giới thiệu, vì vậy báo tên rất nhanh,
Nhưng hoàn cảnh vẫn quá ồn, Vưu Khả Ý không nghe rõ, liền loáng thoáng nắm được hình như đối phương họ Lục, liền hỏi lại một lần: "Thật xin lỗi, không nghe rõ, bên anh quá ồn ——"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy bên đầu kia ddlqd điện thoại truyền đến một tiếng vô cùng vang dội: "Tất cả câm miệng cho ông đây! Nói nhao nhao ầm ĩ, ầm ĩ cái rắm à! Ầm ĩ như vậy có thể cứu anh Nghiêm ra không?"
Cho dù giọng nói của anh ta lớn bao nhiêu, bất kể như thế nào thì hai chữ "anh Nghiêm" cũng tiến vào lỗ tai Vưu Khả Ý đầu tiên, nhịp tim của cô dừng lại, máu giống như vọt vào trái tim trong nháy mắt.
Tiếng tim đập bịch bịch như sấm, ddlqd cô nắm tiếng điện thoại di động, giọng nói cũng có chút không yên.
"Nghiêm, anh Nghiêm? Anh nói là. . . . . . Nghiêm Khuynh?"
Quả nhiên đầu kia lập tức yên tĩnh hơn nhiều, người gọi điện thoại nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng với cô: "Vưu tiểu thư, tôi là Lục Khải. Anh Nghiêm xảy ra chút chuyện, có thể làm phiền cô bây giờ tới cục cảnh sát một chuyến không?"
Cô vội vàng xin lỗi, nói ngày mai mình sẽ trở về trường học.
Chủ nhiệm khoa thích cô, tự nhiên cũng không có quá nhiều trách cứ, chỉ nói: "Em nhìn mình một chút, xin nghỉ hai tháng liên tục, cũng làm chậm trễ nhiều tiết học như vậy, nhanh chóng trở lại gia tăng tiến độ, biết không?" Cuối cùng dừng một chút, còn an ủi một câu, "Chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường là La San San không đúng, em cũng đừng để ở trong lòng, về sau còn nhiều cơ hội."
Trong lòng Vưu Khả Ý thật sự ấm áp, chân tâm thật ý trả lời: "Cám ơn chủ nhiệm, em sẽ nỗ lực."
Sau đó Lục Đồng cũng trở lại rồi.
Mang theo nụ cười rực rỡ hoàn toàn khác trước, người sáng suốt nhìn một cái đã biết là cô nàng đang đắm chìm trong bể tình. Ở vài ngày sau khi Vưu Khả Ý trở lại trường thì cô ấy bổ nhào giống như con bướm bay vào cửa ôm lấy Vưu Khả Ý, quát to một tiếng: "Nhớ mình không?"
Vưu Khả Ý đập một cái trên ót cô ấy, "Cậu là ai, chạy tới nhà của mình làm gì? Cút đi!"
Đây là người vong ân phụ nghĩa có niềm vui ddlqd mới thì mừng quên tình cũ! Còn biết phải trở về?
Lục Đồng vừa cọ vừa làm nũng, nháy mắt giả vờ vô tội, "Làm sao rồi? Ai chọc Khả Ý nhà ta tức giận hả? Để cho mình đi thu thập kẻ đó!"
Vưu Khả Ý không khách khí chút nào liếc cô ấy một cái, "Mí mắt cậu rút gân? Chịu khó nháy mắt như vậy làm cái gì?"
Nói tới nói lui, vẫn thay Lục Đồng xách valy hành lý vào cửa, vừa lẩm bẩm "Sao valy nặng như vậy, có phải cậu đóng gói rồi mang người đàn ông kia cùng trở về hay không?", vừa không quên nói kết luận với cô ấy: "Nếu người chọc mình là đại ca xã hội đen, cậu chắc chắn cậu có lá gan đi thu thập người ta?"
Lục Đồng vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Nghiêm Khuynh, lập tức không cợt nhã nữa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Thế nào, người kia ăn hiếp cậu?"
Ăn hiếp?
Vưu Khả Ý há miệng, lại nuốt lời còn sót lại trở vào.
Đúng vậy, người ta chưa từng ăn hiếp cô, cũng không làm chuyện thật sự có lỗi với cô, ngược lại, anh còn nhận ba dao thay cô, ddlqd hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh đứng ở lập trường của cô suy nghĩ cho tương lai của cô cuộc đời của cô, sau đó lễ phép chặn cô ngoài cửa. . . . . .
Cô tựa vào trên ghế sa lon, lắc đầu một cái, "Mình nói đùa, không có việc gì."
"Không có việc gì?" Lục Đồng ngồi ở bên cạnh cô hỏi đến cùng, "Chuyện kẻ thù lúc trước của anh ta tìm đến trả thù trên người cậu ư? Giải quyết chưa?"
". . . . . . Giải quyết."
"Sau đó cậu cũng không có chuyện gì rồi hả?"
Vưu Khả Ý gật đầu, "Mình không có chuyện gì rồi."
"Vậy thì thật sự quá tốt, vừa đúng lúc phủi sạch quan hệ với loại người như vậy, sau này phiền toái gì cũng không có, nhẹ nhõm cả người!" Giọng của Lục Đồng nhẹ nhõm lại vui vẻ.
Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ suy nghĩ như vậy, từ nay về sau không liên quan đến người như Nghiêm Khuynh, anh đi đường sáng sủa của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng Vưu Khả Ý lại vẫn không cao hứng nổi.
Có lúc cô sẽ rất muốn kéo màn cửa sổ ra, xem trước cửa sổ sát đất đối diện còn có một người đàn ông ngồi yên lặng hút thuốc lá ở dưới đèn hay không, nhưng cô không dám.
Cô không khống chế được suy nghĩ vết thương của anh đỡ chưa, có phải bôi thuốc một mình rất khó khăn hay không, nhưng muốn thì có ích lợi gì đây?
Cô không thể nhìn anh.
Anh hoàn toàn không cần sự quan tâm của cô.
Sau đó cuộc sống của Vưu Khả Ý khôi phục như thường, trường học, nhà, trung tâm đào tạo, ba điểm trên một đường thẳng, những ngày sau này rất an ổn, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ làm người ta cảm thấy hơi nhàm chán.
Cô trở về nhà mấy lần, mua cho ba mẹ ít trái cây, nhưng cái mông cũng chưa ngồi ấm chỗ liền đứng dậy nói còn có việc, ddlqd phải đi trước. Bởi vì trọng tâm câu chuyện của mẹ luôn ôn hoà chuyển đến chuyện thực tập.
Cách thực tập còn có nửa học kỳ, Vưu Khả Ý còn không muốn quyết định nhanh như vậy, ít nhất không phải hiện tại thỏa hiệp.
Cũng gặp phải Nghiêm Khuynh mấy lần.
Lần đầu tiên, cô và Lục Đồng xuống xe buýt, đi qua con hẻm có quán bán hàng kia, xa xa thấy Nghiêm Khuynh giơ đồ ăn mua ngoài đầu hẻm lên. Sau khi đến gần, ánh mắt của hai người giao nhau chốc lát, cô vội vàng dời tầm mắt đi, cúi đầu vội vã rời đi cùng Lục Đồng.
Lần thứ hai, dùng hết sữa tắm rồi, Lục Đồng chờ ở phòng tắm, Vưu Khả Ý mặc đồ ngủ đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu mua giúp cô ấy. Kết quả đi xuống dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy trước cửa đối diện có người mở cửa, áo khoác ngoài màu đen nhìn cực kỳ quen mắt.
Tiếng đóng cửa của cô khiến cho Nghiêm Khuynh chú ý và quay đầu lại, sau khi thấy rõ ràng người đứng ở trước cửa là cô, Nghiêm Khuynh dừng một chút, nhưng Vưu Khả Ý lại cúi đầu đi như đà điểu.
Lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . . Tóm lại những lần vô tình gặp được đều không cần phải nói rồi. Nhưng mà chỉ bình thản nhìn đối diện một cái, sau đó dời tầm mắt đi, tiếp tục làm người đi đường lướt qua nhau.
Mới đầu vẫn có chút không quen, mỗi cuối tuần lúc từ trung tâm đào tạo đi ra, bên lề đường không còn một chiếc xe taxi màu xanh dương nhìn quen mắt đợi cô nữa. Cô tốn nhiều tuần lễ mới thích ứng được việc tự mình đi thuê xe, sau đó mới giật mình cảm thấy thói quen thật sự đáng sợ, cũng chỉ là mấy tháng tiếp xúc ngắn ngủn, thế nhưng cô quen có Nghiêm Khuynh trong cuộc sống.
Sau đó chính là La San San, sau khi bị ghi lỗi nặng thì cả người đều thay đổi. Ngày trước hăng hái, đi đâu cũng là ddlqd một bộ dáng mắt cao hơn đầu, mà nay đi đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ chỉ chõ chõ.
"Thấy không, đó chính là La San San, vì tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường mà đẩy người đi xuống cầu thang!"
"Cho nên nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, không phải chỉ là kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Không biết còn tưởng rằng là đại hội khiêu vũ toàn cầu đó, lại đáng để làm ra loại chuyện đoạt quyền tham gia đó."
"Ôi, ôi, ôi, tôi nghe nói cô ta thấy người ta không thuận mắt trong thời gian rất dài, không ngừng nhằm vào người ta, còn nhằm vào bạn bè liên quan đến người ta. Khoảng thời gian trước có chuyện ầm ĩ xôn xao, từ nữ sinh năm 3 của học viện chúng ta tung tin ra bên ngoài, nghe nói cũng nhờ phúc của cô ta mới lên các diễn đàn và mạng xã hội, tiếp sau đó lan truyền trong thành phố. Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết trường đại học C chúng ta xuất hiện tiểu tam, mẹ tôi còn hỏi tôi có phải đến Chủ nhật thì xe sang trọng chật ních cửa lớn của trường học chúng ta hay không?"
. . . . . .
Đâm xương sống rất nhiều, xấu bụng suy đoán cũng rất nhiều.
Có người dứt khoát khinh miệt nhìn La San San một chút, "Nghe nói gia cảnh cô ta bần hàn, cha mẹ đều là nông dân, cậu nhìn cô ta ăn mặc, cũng không giống như đứa bé nhà bình thường, nói không chừng tiểu tam chân chính đang ở trước mắt."
La San San giống như gà xù lông, bỗng chốc xoay người lại trợn mắt nhìn nữ sinh đang nói chuyện, "Có gan thì lặp lại lần nữa!"
Nữ sinh kia sợ hết hồn, lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh ý thức được mình và bạn tốt đang nói chuyện với nhau, mà cô ta cũng chỉ là con chó đơn độc bị rơi xuống nước, vì vậy cười hai tiếng, "Làm gì thì làm cái đó? Tôi thuận miệng nói bát quái, lại không nói cô, cô gào thét với tôi cái gì?"
Ánh mắt của La San San giống như dao găm tẩm độc rơi vào trên mặt cô ấy, nữ sinh kia cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, định mắng câu bệnh thần kinh, lôi kéo bạn tốt cùng nhau rời đi.
Nhưng họa vô đơn chí, ngay khi La San San cắn răng nghiến lợi thu hồi tầm mắt thì lại đúng lúc nhìn thấy Vưu Khả Ý đứng ở ven đường chờ xe buýt.
Vưu Khả Ý mặt không thay đổi, cứ ddlqd như vậy nhìn cô ta, hiển nhiên đã thu hết một màn vừa rồi vào mắt.
Cuối cùng La San San không nhịn được điên loạn rống lên một câu: "Cô hài lòng chưa? Cô vui vẻ chưa? Cô thắng!"
Loại hành vi không chút kiêng dè này khiến cho học sinh tan học ra cổng trường quanh mình rối rít liếc nhìn, tất cả mọi người nhìn cô ta như người điên.
Vưu Khả Ý động cũng không động một cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Thắng? Cô cho rằng tôi đang tranh tài hay giao chiến với cô?"
"Cô ít giả vờ vô tội đi!" Dáng dấp La San San vốn có mấy phần thanh tú, gương mặt nhọn lúc dịu dàng cũng có thể làm người thương yêu, nhưng dáng vẻ cô ta giận dữ, ngược lại hơi dọa người. Cô ta siết chặt nắm đấm rống về phía Vưu Khả Ý, "Từ năm nhất cô bắt đầu tranh đoạt với tôi khắp nơi, đối nghịch mọi chuyện với tôi, không phải cô cậy vào chính mình có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Cô cho rằng cô có thể hài lòng bao lâu? Nếu không có cha mẹ cô, nếu như không có người đứng sau, cô hoàn toàn không thắng được tôi! Vưu Khả Ý, sao cô làm người hèn như vậy?"
Nhiều từ thô tục hơn xuất hiện trong miệng cô ta, mà hình như cô ta không hề hay biết, trong nháy mắt, những ánh mắt nhìn về phía cô ta xuất hiện thêm khinh miệt và chán ghét.
Xe buýt tới, chân mày Vưu Khả Ý cũng không nhíu một cái, chỉ coi như cô ta mắng một người hoàn toàn khác, trước khi lên xe mới cắt đứt lời cô ta: "La San San, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, làm người luôn phải ghi nhớ phúc hậu chút. Muốn tranh giành thứ gì tốt thì biện pháp tốt nhất là ddlqd nâng cao bản thân, nếu như rắp tâm bất chính, cả ngày chỉ nghĩ đạp người thấp leo lên cành cây cao như thế nào, làm hại không phải là người khác, mà là chính mình vĩnh viễn không đi lên được, luôn dậm chân tại chỗ."
Sau đó cô cũng không quay đầu lại mà đi tới chỗ xe buýt.
Ngoài cửa sổ tiếng chửi rủa rất nhanh im bặt ngừng lại.
Chuyến xe buýt xuất phát rồi, Vưu Khả Ý quay đầu lại liếc mắt nhìn xa xa, chỉ thấy La San San đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô thu hồi ánh mắt, dứt khoát thẳng thắn vô tư mà đối diện loại tâm tình bình thản này, đó là người dùng trăm phương ngàn kế hại cô hại Lục Đồng, cô không cần phải dành cho chút thông cảm dư thừa, không cười trên nỗi đau của người khác cũng không tệ rồi.
Người không quan trọng hoàn toàn không đáng để cô đặt ở trong lòng.
Sau đó trong đầu của cô chợt hiện ra một bóng người, vậy anh thì sao?
Vậy Nghiêm Khuynh?
Lúc xe buýt dừng ở một trạm giữa đường, có người lên xe từ cửa trước. Vưu Khả Ý ngồi ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ, cúi đầu lướt Microblogging, đột nhiên nghe có người huýt sáo, vừa lúc ở bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy người đàn ông tuổi trẻ cúi đầu nhíu mày với cô.
". . . . . . Lục Khải?"
Đôi tay Lục Khải nhét vào trong túi quần, trên miệng ngậm điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Này, tôi hỏi cô, không phải ngày đó cô nói với tôi cô đi tìm anh Nghiêm là muốn chăm sóc anh ấy thật tốt sao? Ông đây ddlqd liều mạng bị anh Nghiêm mắng chết mới dẫn cô qua chỗ đấy, cô cứ lừa bịp ba cô như vậy?"
". . . . . ." Vưu Khả Ý bị một câu ông đây hoặc ba cô của anh ta làm khiếp sợ.
Sắc mặt Lục Khải nhìn cô hơi trầm xuống, không nhịn được cào tóc, "!@#$%$@, được rồi được rồi, để cho cô nghe hiểu lại nói. Cô nói với tôi, anh Nghiêm chịu mấy dao thay cô như vậy, cô lại mặc kệ anh ấy chết sống như vậy hay sao?"
Vưu Khả Ý cất điện thoại di động, từ từ nói một câu: "Anh ấy không nói cho anh biết sao? Là anh ấy không quan tâm tôi mà."
Lục Khải lập tức nghẹn họng, hồi lâu mới lặp lại một lần nữa: "Anh ấy, anh ấy đuổi cô đi?"
"Ừ."
"Đclmm!" Anh ta lại mắng một câu thô tục, trăm nghĩ mãi không xong liền cau mày nói, "Tôi cho rằng anh ấy thích cô. . . . . ."
Đúng lúc tài xế dừng ngay ở đây, ddlqd cực kỳ tức giận nhấn còi, thúc giục một chiếc xe điện trước mặt đi nhanh lên, Vưu Khả Ý cũng không nghe thấy những lời này của Lục Khải.
Cô ngẩng đầu hỏi lại lần nữa: "Anh nói cái gì?"
Lục Khải há miệng, không lên tiếng.
Sau đó trầm mặc một hồi, điện thoại của Vưu Khả Ý vang lên, cô nhận, là cậu gọi điện thoại tới.
Cậu nói sắp sinh nhật mợ rồi, muốn Chủ nhật cô đến gia đình ông ăn bữa cơm, náo nhiệt một chút.
Cô cười cười, hỏi "Sinh nhật mợ năm trước, không phải cậu còn đang bắt kẻ xấu sao? Năm nay chú cảnh sát định nghỉ à?"
Cậu nói: "Từ đâu tới nhiều kẻ xấu như vậy? Huống hồ chú cảnh sát cũng muốn bồi vợ, trong cục cũng không phải chỉ có một mình cậu, đây cũng không phải nghỉ phép, sợ vợ đại nhân tức giận thôi!"
Cô cười đồng ý, cuối cùng còn ddlqd dí dỏm nói: "Cục trưởng đại nhân muốn nghỉ phép, ai dám không phê chuẩn?"
Cúp điện thoại, cô vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nét mặt Lục Khải có chút kỳ lạ.
"Sao vậy?"
Lục Khải nháy mắt, vẻ mặt khoa trương đôi tay ôm quyền: "Không nhìn ra, còn là người quen của cục trưởng cục cảnh sát, thất kính thất kính!"
Đầu Vưu Khả Ý đầy vạch đen.
Đúng lúc đến trạm, tài xế vừa thắng gấp, đôi tay ôm quyền của Lục Khải không nắm chặt tay vịn, vì vậy trong nháy mắt lui về phía sau liền ngã xuống, ngã xuống trên người một người phụ nữ còn trẻ tuổi.
"Ai? Tôi nói anh đang làm cái gì vậy?" Giọng nói bén nhọn ddlqd của người phụ nữ kia rống lên một câu, "Tay đặt chỗ nào? Đặt chỗ nào hả?"
Lục Khải cuống quít giải thích, giải thích mới phát hiện mình là một tên côn đồ, giải thích cọng lông á, không bằng trực tiếp hung hãn đánh trả.
. . . . . .
Hỗn loạn.
Vưu Khả Ý lắc đầu một cái, liếc nhìn đến trạm, im lặng không lên tiếng mà xuống xe.
***
Có người nói ngày suy nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ.
Hơn một tháng qua, Vưu Khả Ý cũng từng mơ thấy Nghiêm Khuynh mấy lần. Bắt đầu ngủ mơ mơ màng màng rồi nằm mơ, ở trong mơ luôn trở lại đêm mưa lạnh lẽo, cô ngồi ở trước cửa, lạnh đến mức toàn thân cứng ngắc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nghiêm Khuynh nhanh nhẹn đi tới trong màn mưa.
Khi đó anh nói gì nhỉ?
Ở trong mơ cô cũng rất cố gắng tự hỏi, kết quả không biết tạp âm từ đâu tới cắt đứt suy nghĩ của cô, sau đó mơ hồ mở mắt ra, cô phát hiện điện thoại di động trên tủ đầu giường đã vang lên một hồi lâu.
Rạng sáng một giờ rưỡi, ai sẽ gọi điện thoại tới vào lúc này?
Là một dãy số xa lạ.
Cô nằm ở trong chăn nhận điện thoại, ddlqd mắt lim dim buồn ngủ hỏi câu: "Alo?"
Âm thanh đầu kia rất gấp gáp: "Alo, Vưu tiểu thư sao? Hiện tại tôi. . . . . ."
Hình như người nói chuyện đang ở trong hoàn cảnh ồn ào, tiếng người ầm ĩ bên trong nên gần như không nghe rõ anh ta đang nói những gì. Vưu Khả Ý chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được anh ta nói "đồn cảnh sát", "xảy ra chút chuyện", "tình huống có chút khẩn cấp" gì đó.
Nhưng dường như đã từng nghe qua âm thanh kia ở chỗ nào, trẻ tuổi có lực, hơi khàn khàn, rất quen thuộc.
Vưu Khả Ý cắt đứt lời nói không ngớt của người kia: "Chờ một chút, xin hỏi anh là ai?"
Đầu kia lập tức dừng lại, giống như cũng phản ứng kịp, mình chưa hề tự giới thiệu, vì vậy báo tên rất nhanh,
Nhưng hoàn cảnh vẫn quá ồn, Vưu Khả Ý không nghe rõ, liền loáng thoáng nắm được hình như đối phương họ Lục, liền hỏi lại một lần: "Thật xin lỗi, không nghe rõ, bên anh quá ồn ——"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy bên đầu kia ddlqd điện thoại truyền đến một tiếng vô cùng vang dội: "Tất cả câm miệng cho ông đây! Nói nhao nhao ầm ĩ, ầm ĩ cái rắm à! Ầm ĩ như vậy có thể cứu anh Nghiêm ra không?"
Cho dù giọng nói của anh ta lớn bao nhiêu, bất kể như thế nào thì hai chữ "anh Nghiêm" cũng tiến vào lỗ tai Vưu Khả Ý đầu tiên, nhịp tim của cô dừng lại, máu giống như vọt vào trái tim trong nháy mắt.
Tiếng tim đập bịch bịch như sấm, ddlqd cô nắm tiếng điện thoại di động, giọng nói cũng có chút không yên.
"Nghiêm, anh Nghiêm? Anh nói là. . . . . . Nghiêm Khuynh?"
Quả nhiên đầu kia lập tức yên tĩnh hơn nhiều, người gọi điện thoại nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng với cô: "Vưu tiểu thư, tôi là Lục Khải. Anh Nghiêm xảy ra chút chuyện, có thể làm phiền cô bây giờ tới cục cảnh sát một chuyến không?"
/77
|