CHƯƠNG 44, MẤT HỒN
Ngụy Ninh cau mày, khuôn mặt trước mắt này quá mức xinh đẹp nên không dám lưu lại ánh nhìn, có xung động muốn đấm cho nó biến dạng nhưng lại không dám, anh trừng “Ngụy Tích”, do dù đứng gần đến vậy, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông mi nhưng vẫn không cảm giác được độ ấm của “Ngụy Tích”.
Không phải âm lãnh, nhưng cũng không ấm ám, từng giây từng phút nhắc nhở Ngụy Ninh rằng trước mặt anh là một con quỷ.
Ngụy Ninh nghĩ một lát, quyết định coi như không có con quỷ này, tiếp tục tắm rửa, thích nhìn thì cứ nhìn đi, đều là đàn ông cả có nhìn cũng không mất miếng thịt nào. Lúc học đại học, một tầng chỉ có một nhà tắm, thời gian tắm rửa không đủ tất cả mọi người đều đứng ở khu công cộng trực tiếp dội nước lạnh lên người, trần truồng thì có sao đâu? Bình thường thôi…
Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích” rồi vứt ra một câu: “Đứng xa một chút, chạm vào vào anh.”
Tuy rằng anh chắc chắn việc cậu có chạm vào anh thì cũng không gây quá nhiều cản trở, “Ngụy Tích” là quỷ, tay Ngụy Ninh có thể xuyên qua cơ thể cậu mà không gặp trở ngại gì, nhưng Ngụy Ninh không muốn như vậy, có chướng ngại tâm lý.
Vốn đang lo lắng “Ngụy Tích” không nghe lời, nhưng không ngờ anh vừa nói vậy “Ngụy Tích” liền lập tức bay trở về bồn rửa mặt, đoan chính mà ngồi xuống, còn chống cằm, gian tà nhìn Ngụy Ninh, nhìn đến mức Ngụy Ninh nổi cả da gà, rất có cảm giác bị người ta thị gian.
Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng xấu hổ này, Ngụy Ninh xát xà phòng rất nhanh, lúc này anh cũng thật hồi vì sao mình lại thích dùng xà phòng mà không phải chỉ tắm thường thôi, cứ xoa xoa như vậy, ánh mắt “Ngụy Tích” dính trên người anh, dõi theo tay anh không rời, *** loạn đến mức không khác việc liếm mút là mấy.
Ngụy Ninh cảm thấy càng ngày tay mình càng không cử động nổi nữa, thật sự không phải do anh suy nghĩ nhiều, ánh mắt “Ngụy Tích” so với anh lúc phát tình thật sự y như nhau, cậu ta sẽ không cho rằng âm hôn xong mình không chỉ là vợ cậu ta, mà còn nổi cả hứng thú kia với mình chứ?
Đây cũng là một phương diện, về phương diện khác cơ thể anh dưới ánh mắt nóng bỏng đó, nửa người dưới cũng có chút xôn xao, thật giống như cơ thể anh đã từng được hưởng tư vị này rồi, hiện tại không còn bài xích. Ngụy Ninh không nhịn được mà run một cái, trời đất chứng giám, anh chưa từng có hứng thú với đàn ông.
Thật sự không thể chịu nổi ánh mắt không kiêng dè của “Ngụy Tích” nữa, vốn muốn nghĩ coi cậu như không khí nhưng giờ Ngụy Ninh cam bái hạ phong, xà phòng cũng không xát nữa, trực tiếp đứng dưới vòi hoa sen dội nước, lấy một cái khăn tắm quấn dưới hạ thân, nghiêng người đi qua “Ngụy Tích”, muốn bước ra cửa.
Ngay lúc bước qua “Ngụy Tích”, một luồng khí lạnh lập tức bò lên người Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cúi đầu liền thấy một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng anh, trong lòng anh rớt bộp một tiếng, có chút cảm giác không quá tốt lành, hai cánh tay kia còn từ từ vuốt ve trên eo trần trụi của anh, hơn nữa ngón tay còn xảo quyệt mà đẩy khăn tắm của anh, len lỏi đi vào.
Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, “Ngụy Tích” thật sự muốn làm.
Nếu hiện tại đối mặt với người sống, Ngụy Ninh có thể không do dự mà đấm cho hắn một đấm, nhưng giờ đối mặt là quỷ, Ngụy Ninh nhất thời cảm thấy xung quanh đều là bụi gai, không biết nên xuống tay từ đâu. Đánh, đánh không được nói, nói không xong mắng, nếu mắng khiến “Ngụy Tích” thẹn quá thành giận, trực tiếp cường bạo thì sao?
Ngay lúc Ngụy Ninh nghĩ đi nghĩ lại, muốn tìm cách thu thậm con quỷ trước mắt này, “Ngụy Tích” đã kéo anh lại, hãm anh dưới đùi mình, người vẫn ngồi trên bồn rửa mặt, cúi đầu xuống hôn lên cổ, lên lưng, vào môi Ngụy Ninh.
Thủ đoạn gợi tình thuần thụi, ái muội mà triền miên.
Tay “Ngụy Tích” men tới ngực Ngụy Ninh, trên ***g ngực không tính là rắn chắc của anh, chạm vào đầu ngực màu nâu đậm, không ngừng vuốt ve, địa phương mẫn cảm bị đụng chạm kích thích, Ngụy Ninh như con mèo bị đạp trúng đuôi, nhịn không được nhảy dựng lên, rồi lại bị cánh tay “Ngụy Tích” giữ không cho động đậy.
Rốt cục anh cũng không nhịn được. “Cái đệt, cậu coi anh là vợ cậu đấy à? Nhìn rõ một chút, anh là đàn ông, muốn tìm đàn bà thì ra cửa đâu đâu cũng có, không ai ngăn cản cậu, cậu lăn xa một chút.”
“Ngụy Tích” rất bình tĩnh mà trả lời một câu: “Anh là vợ em.”
Ngụy Ninh thật sự muốn khóc, khó trách Ngụy Thời từng nói không cần nói lý với quỷ, lúc này, trực tiếp vung một đạo phù có sức thuyết phục hơn nhiều lắm, chỉ có thể bức cung mới giáo huấn được quỷ. Lúc này Ngụy Ninh sâu sắc hiểu được những lời Ngụy thời nói, đáng tiếc, anh không có pháp thuật, trong tay cũng không có đạo phù.
Bỗng nhiên, đầu Ngụy Ninh lóe sáng, ngay lúc “Ngụy Tích” kéo cơ thể anh tới, cúi đầu xuống hôn môi anh, anh cuối cũng cũng nhớ ra không phải không có biện pháp, còn một cách có thể tạm thời đẩy lui cậu.
Trong miệng có luồng khí lạnh như băng không ngừng khuấy đảo đầu lưỡi, trong khoang miệng được chăm sóc không sót chỗ nào, miệng Ngụy Ninh bị bắt mở ra, nước miếng không nhịn được mà chảy xuống, Ngụy Ninh vừa run rẩy vừa bị hôn đến mức không thở được, tay chân như nhũn ra.
Tiếp tục như vậy không ổn, Ngụy Ninh liều mạng muốn đẩy thứ trong miệng ra ngoài, nhưng hành động này lại giống như đáp lại, càng khiến động tác của “Ngụy Tích” trở nên kịch liệt hơn, Ngụy Ninh mơ mơ màng màng, thầm mắng bản thân sao mà ngốc vậy, đấy không phải là một kỹ xảo hôn sao.
Chờ “Ngụy Tích” hôn chán chê, rốt cục cũng nhả ra một chút, Ngụy Ninh lập tức cắn đầu lưỡi chính mình, “phụt” một tiếng máu ở lưỡi phun lên mặt “Ngụy Tích”, chỉ thấy “Ngụy Tích” dùng ánh mắt khiếp sợ không thể tin được mà nhìn Ngụy Ninh, sau đó dần dần biến mất trước mặt Ngụy Ninh.
Đây là tuyệt kỹ độc môn Ngụy Thời dạy cho Ngụy Ninh – máu đầu lưỡi, trong giới có một cái tên rất chuyên nghiệp gọi là “chân dương tiên”. Trong thuật lý, máu ở đầu lưỡi có dương khí cực mạnh, mặc kệ là nam hay nữ đều dùng được, nhưng mà dương khí đàn ông mạnh hơn con gái nên hiệu quả sẽ tốt hơn. Máu ở đầu lưỡi đồng nam hàng yêu thu quỷ mạnh hơn, nếu gặp tình huống khẩn cấp, cứ phun máu ở đầu lưỡi thì phần lớn quỷ sẽ phải tránh đi, ác quy cũng không ngoại lệ, chẳng qua, máu ở đầu lưỡi không có quá nhiều mà dùng.
Mắt thấy cuối cùng “Ngụy Tích” cũng biến mất trước mắt, Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm giác đầu lưỡi mình đau rát, anh hít vào một ngụm, nhìn vào gương, gương bị phủ một tầng sương, Ngụy Ninh vươn tay lau đi, mặt kính lập tức lại sáng rõ.
Lúc này Ngụy Ninh nhìn thấy phía sau mình có bóng đen lóe qua.
Đã là chim sợ cành cong, Ngụy Ninh lập tức quay đầu, chẳng lẽ máu ở đầu lưỡi cũng chỉ có tác dụng vài phút thôi? Vậy không phải là vô dụng sao, thật tốt, phía sau không có gì.
Ngụy Ninh nhặt khăn tắm rơi trên mặt đất, đã bị ướt rồi không dùng được nữa, tùy tiện đặt trên bồn rửa mặt sau đó nghiêng ngả đi ra cửa, quay lại phòng ngủ thì “ầm” một tiếng ngã xuống giường.
Cũng không lâu lắm, cho dù gặp nhiều chuyện như vậy Ngụy Ninh vẫn rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Anh ngủ cũng không an ổn, lăn qua lăn lại trên giường, cau mày, cái này cũng không tính là mộng, chỉ là có một âm thanh không ngừng vang bên tay anh. “Anh A Ninh cứu em, cứu em cứu em….” tiếng gọi thảm thiết tác động vào tim Ngụy Ninh, khiến tim anh không khỏi đau nhói.
Trong mơ, Ngụy Ninh không ngừng tiến về phía âm thanh kia.
Nhưng mà, âm thanh đó xa xôi mờ ảo, cơ thể cũng mờ ảo xa xăm, xung quanh được bao phủ một màn sương mù trắng xóa, anh không tìm thấy phương hướng, càng không thấy người đang kêu cứu, cũng không biết phải tìm ở đâu.
Mà Ngụy Ninh không biết giờ “Ngụy Tích” đang an vị cạnh giường của anh, cúi đầu nhìn anh, thấy anh gặp ác mộng liền vươn tay xoa xoa nếp nhăn giữa hai lông mày, sau đó, cúi đầu hôn vào ấn đường anh một cái.
Có lẽ do nụ hôn này nên cuối cùng Ngụy Ninh cũng đi ra khỏi đám sương mù, không hề mơ mộng gì nữa mà ngủ rất say, vừa nằm đã thấy trời sáng.
Hôm sau vừa tỉnh lại Ngụy Ninh đã ngửi thấy một mùi hương, anh ủ rũ ngồi dậy, cào tóc, vừa đi ra phòng khách vừa ngáp. Mới mở được cửa phòng khách ra toàn thân đã đông cứng, tay vẫn đang trên đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mấy món điểm tâm trên bàn, ngồi trên bàn còn có thêm một cậu thiếu niên.
“Ngụy Tích” quả nhiên là âm hồn không tán, tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng sáng sớm đã bị đánh phủ đầu thế này, Ngụy Ninh vẫn cảm thấy chính mình chịu kích thích khá lớn.
Ngay ở cửa, muốn lui không lùi, muốn vào không tiến, Ngụy Ninh đơ luôn rồi.
Lúc này, “Ngụy Tích” cười với anh, nụ cười kia dưới nắng sớm giống như sương mù tràn ngập trong rừng, róc rách như tiếng nước chảy của con suối nhỏ, Ngụy Ninh sớm bị nụ cười đó chọc mù mắt, trái tim đập loạn một trận, giọng “Ngụy Tích” vang lên trong đầu anh. “Lại đây ăn điểm tâm.”
Cơ thể Ngụy Ninh không tự chủ được mà đi về phía trước, lúc đến trước bàn cơm, Ngụy Ninh nhìn thoáng qua những món kia, cháo cháy đen sì, còn chưa đến gần đã ngửi được mùi khét, đây chắc là dùng chút gạo cuối cùng trong nhà bếp để nấu.
Miệng Ngụy Ninh giật giật, đầu có chút đau nhìn bát cháp, bên cạnh còn có “Ngụy Tích” đang nhìn anh không chớp mắt. Rất rõ ràng, nếu anh không ăn có lẽ cậu ta ngay lập tức sẽ đổi sắc mặt, lại nói, ánh mắt của cậu đúng là có chút tội nghiệp, Ngụy Ninh ho khan một tiếng, cầm lấy thìa trên bàn, múc một thìa cho vào miệng. Ngụy Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhịn không được nôn khan một tiếng, đây là cho người ăn sao? Không phải là Ngụy Tích nấu theo sách hướng dẫn của âm phủ đó chứ?
Ngụy Ninh uống một hơi, sau đó để lại, thứ này nếu uống hết nhất định sẽ bị tiêu chảy. “Ngụy Tích” thấy anh không ăn nữa thì hỏi: “Sao thế, không ăn được sao?” Đương nhiên là không ăn được, đến heo cũng không ăn được ấy chứ.
Ngụy Ninh hàm hàm hồ hồ nói một câu: “Khét.” liền đẩy ghế ra, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi nhà.
Lần này anh quay về, chuyện quan trọng nhất là phải tìm việc, Ngụy Ninh tra được hôm nay có một chỗ tuyển dụng, muốn đi xem thử, hiện giờ tìm việc không dễ, tìm một công việc phù hợp với mình lại càng không dễ, tuy rằng hôm qua anh có nhờ bạn bè để ý giúp mình nhưng chính mình cũng không thể ngồi trong phòng không làm gì.
Lúc chuẩn bị đi, Ngụy Ninh đứng trước cửa, chân không bước ra nổi.
Ánh mặt trời dần len lỏi qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất, bây giờ thì ấm áp, nhưng vài tiếng nữa, ban đêm sẽ đến mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái giống như lúc sáng sớm. Khi mặt trời biến mất, sẽ chỉ còn thấy những tia nắng chói chang chiếu khắp thế gian.
Mặt trời lớn như vậy, dương khí nặng như vậy, những con quỷ đó sẽ không xuất hiện chứ?
Trong lòng Ngụy Ninh an ủi như vậy, bản thân lại vẫn đứng trước cửa không bước ra, lấy di động ra, gọi điện cho Ngụy Thời. “Số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…” Ngụy Ninh nhìn đồng hồ, khẳng định tên nhóc Ngụy Thời vẫn đang ngủ, tiếp tục gọi, gọi đến khi đánh thức nó mới thôi.
Ít nhất mười phút sau điện thoại mới có người nhấc máy.
Thanh âm ở đầu dây bên kia có chút khàn khàn, vẫn còn ngái ngủ, mang theo chút lệ khí. “Cái đệt, sớm vậy! Anh Ninh, có chuyện gì, nói đi, nhanh một chút, nói xong tôi còn đi ngủ.”
Trong lòng Ngụy Ninh thấy bất công, mình ở đây đâu đâu cũng thấy quỷ, tên Ngụy Thời còn có thể ngủ xuyên ngày đêm. “Mày mau nghĩ cách cho anh đi, anh gặp quỷ.” Ngụy Ninh mang hết mấy chuyện xảy ra nhanh chóng kể lại thật tỉ mỉ cho Ngụy Thời nghe, càng nói lại càng xúc động phẫn nộ, động một chút là anh lại gặp xui xẻo như vậy.
Lúc đầu Ngụy Thời còn mơ mơ màng màng, ngáp ngủ một cái, khi nghe thấy chuyện xảy ra lúc đi đường, rốt cục cũng bị Ngụy Ninh đánh tỉnh. “Nghiêm trọng như vậy? Anh thật sự bị con quỷ đó dẫn tới chỗ xảy ra hỏa hoạn?”
Ngụy Ninh cao giọng nói. “Chẳng lẽ lại là giả, anh lừa mày làm gì.”
Ngụy Thời xấu hổ cười. “Anh Ninh, đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ hỏi rõ ràng một chút mới tìm kế sách được, nói vậy thì khá khó đối phó đây, theo lý mà nói, tuy rằng anh vừa ném hồn, hồn phách chưa vũng đúng là dễ gặp thứ gì đó không sạch sẽ, nhưng cũng tuyệt đối không gặp loại quỷ có quy mô thế này, chẳng lẽ lúc thu hồn xảy ra chuyện gì mà tôi không biết…”
Giọng Ngụy Thời càng nói càng nhỏ, hiển nhiên đang tự hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn không biết, yên lặng một lúc, Ngụy Thời mới nói: “Anh Ninh, tôi xác định ngày đó không xảy ra chuyện gì kỳ quái hết, mọi chuyện đều bình thường, coi như tôi thu hồn thuận lợi, trước kia còn có một lần còn đổi hồn người thành hồn chó, xảy ra rắc rối lớn, nhưng mà lúc đó là khi mới bái sư, không hiểu chuyện, cuối cùng bị sư phụ giáo huấn một hồi sau đó tôi không dám hành động vội vã nữa…”
Ngụy Ninh chỉ có thể nói một câu “Cái đệt.”, có chút phiền muộn mà nói: “Vậy làm sao bây giờ? Không phải là anh không thể ra khỏi cửa chứ? Hơn nữa chuyện gặp quỷ này còn xảy ra bao lâu, lần trước không phải mày nói chỉ xuất hiện một thời gian thôi sao?”
Ngụy Thời trầm ngâm một chút, “Tôi cũng không rõ lắm, cơ địa mỗi người không như nhau, không cần nhìn tướng mạo này nọ cũng sẽ thấy được gì đó, anh chờ chút, tôi đi hỏi sư phụ, nhưng mà hành tung của sư phụ tôi không rõ, không biết bao giờ mới tìm thấy ông ấy. Giờ buổi tối anh đừng ra khỏi cửa, trước cửa treo một cái gương, mua một ít gạo và gà trống, gạo thì đặt ở cửa sổ, máu gà thì bôi trên khung cửa, đều có tác dụng.”
Những thứ này không khó xử lý, nhưng trọng điểm không phải ở đây, Ngụy Ninh quay đầu nhìn thứ vẫn ở trong phòng, đã thế còn tính toán đóng quân trường kỳ ở đây, gương mặt đẹp mang theo chút nghi hoặc nhìn chằm chằm bát cháo trên bàn cơm, hiển nhiên vẫn đang nghiên cứu mệnh đề vì sao anh không uống cháo, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Ngụy Ninh. “Nếu như anh ra ngoài gặp quỷ thì sao?”
Với vấn đề này hiển nhiên Ngụy thời cũng không có biện pháp gì. “Ban ngày ra ngoài thì cố gắng đến những chỗ đông người, với thể chất hiện tại của anh cũng có thể cảm giác được chỗ nào không bình thường đúng không? Ví như cảm thấy có chút âm lãnh gì đó, chỉ cẩn cảm thấy có chút gì đó không đúng liền nhanh chóng quay về, không đi đâu nữa, cũng không nhìn gì nữa, hiện nay chỉ có thể như vậy.”
Cuối cùng, đại khái cũng hiểu được cảm giác bảo người ta tránh gặp quỷ như vậy thật sự quá vớ vẩn, vậy nên mới có câu mất bò mới lo làm chuồng. “Nhưng mà, anh Ninh, anh đừng lo, anh tuyệt đối không chết trẻ đâu, hơn nữa bên cạnh anh còn có mấy món đồ hộ thân, không gặp nguy hiểm gì đâu, cùng lắm là bị dọa chút thôi….”
Bị dọa cũng không chịu nổi đâu! Cái đệt.
Ngụy Ninh cúp điện thoại, không có cách nào, người cũng không thể chết được, bên ngoài mặt trời chói lọi cũng phải có chút tác dụng chứ? Ngụy Ninh cầm cặp ra ngoài, anh vừa đi, “Ngụy Tích” lập tức cũng đi theo, dường như trong nháy mắt di chuyển từ bàn ăn đến trước mặt Ngụy Ninh. “Anh muốn ra ngoài?”
Bắt đầu từ tối hôm qua, Ngụy Ninh không dám phớt lờ con quỷ này nữa, nếu không phải hôm qua anh quyết định nhanh chỉ sợ cúc hoa khó giữ, nên anh đành tức giận mà gật đầu. “Đi ra ngoài tìm việc làm, cậu tránh ra chút.”
Xuyên qua người quỷ hồn rất dễ dàng, nhưng với người thể chất tương đối mẫn cảm thì cứ như bị một chậu nước dá dội từ trên đầu xuống, khí lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên óc, cứ phải gọi là lạnh thấu tâm can, giống như trong cái lạnh dưới mười độ C vào tháng chạp còn bị người ta kéo đi tắm nước lạnh.
“Ngụy Tích” không tình nguyện mà tránh đương. “Hiện tại anh rất dễ gặp quỷ.”
Cái này còn cần cậu nhắc nhở à? Sự tồn tại của cậu chính là bằng chứng anh đây dễ gặp quỷ, Ngụy Ninh hung tợn nói. “Cậu nói miếng ăn quan trọng hay thỉnh thoảng gặp quỷ quan trọng?”
“Ngụy Tích” có chút lo lắng. “Nhưng mà lá gan anh nhỏ như vậy, ban ngày em không thể lúc nào cũng đi cạnh anh.”
Ngụy Ninh nghe xong máu xông lên não, còn nói anh nhát gan, trên đời này có ai dám nói lá gan mình lớn sao? Đều sắp tu luyện đến mức thấy quỷ mặt không đổi sắc rồi còn nhát gan gì… nhưng mà không thể không nhẫn nhục, đến trừng mắt Ngụy Ninh cũng lười, trực tiếp đi xuyên qua cơ thể cậu, rùng mình một cái, chịu đựng cảm giác âm lãnh làm nổi da gà rồi nhanh chạy xuống lầu.
May mắn, trong thành phố có thể không có cái gì nhưng người thì đặc biệt nhiều, chỉ là chen lên xe bus tốn chút công sức, người bên cạnh đều là sáng sớm vội đi làm nên trên mặt còn mang theo chút ngái ngủ, Ngụy Ninh túm lấy vòng treo, nghiêng ngả đứng.
Đến hội trường thông báo tuyển dụng, thời gian còn sớm, người tới không nhiều lắm, Ngụy Ninh nhìn màn hình điện tử, tra một chút, chức vị phù hợp với mình vẫn còn không ít, anh liền tìm từng chỗ một, viết sơ yếu lý lịch, phỏng vấn đơn giản, vừa thông qua đã được hẹn lịch gặp mặt, mấy tiếng sau anh cũng đã lấy được bốn cơ hội phỏng vấn, thu hoạch coi như không tồi. Ngụy Ninh nhìn sắc trời không còn sớm, cũng sắp đến trưa, liền tính toán ra ngoài ăn một bữa cơm.
Cách chỗ thông báo tuyển dụng không xa có một con phố nhỏ, tùy tiện chọn một cửa hàng ngồi xuống, bởi vì còn sợ hãi với chuyện tối hôm qua, Ngụy Ninh nhìn nhiều lần xác định tất cả những người ra vào cửa hàng kia đều có bóng mới dám vào. Đi vào liền gọi một bát mì, giờ với món cơm rang thập cẩm yêu thích trước nay anh đã có cảnh giác, mì rất nhanh được mang lên, Ngụy Ninh đang định ăn thì trước mặt anh lại có một ông lão thô tục xuất hiện, ông ta lấm lét chớp mắt về phía anh.
“Người trẻ tuổi, gần đây có phải rất không thuận lợi không?” Đăng bởi: admin
Ngụy Ninh cau mày, khuôn mặt trước mắt này quá mức xinh đẹp nên không dám lưu lại ánh nhìn, có xung động muốn đấm cho nó biến dạng nhưng lại không dám, anh trừng “Ngụy Tích”, do dù đứng gần đến vậy, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông mi nhưng vẫn không cảm giác được độ ấm của “Ngụy Tích”.
Không phải âm lãnh, nhưng cũng không ấm ám, từng giây từng phút nhắc nhở Ngụy Ninh rằng trước mặt anh là một con quỷ.
Ngụy Ninh nghĩ một lát, quyết định coi như không có con quỷ này, tiếp tục tắm rửa, thích nhìn thì cứ nhìn đi, đều là đàn ông cả có nhìn cũng không mất miếng thịt nào. Lúc học đại học, một tầng chỉ có một nhà tắm, thời gian tắm rửa không đủ tất cả mọi người đều đứng ở khu công cộng trực tiếp dội nước lạnh lên người, trần truồng thì có sao đâu? Bình thường thôi…
Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích” rồi vứt ra một câu: “Đứng xa một chút, chạm vào vào anh.”
Tuy rằng anh chắc chắn việc cậu có chạm vào anh thì cũng không gây quá nhiều cản trở, “Ngụy Tích” là quỷ, tay Ngụy Ninh có thể xuyên qua cơ thể cậu mà không gặp trở ngại gì, nhưng Ngụy Ninh không muốn như vậy, có chướng ngại tâm lý.
Vốn đang lo lắng “Ngụy Tích” không nghe lời, nhưng không ngờ anh vừa nói vậy “Ngụy Tích” liền lập tức bay trở về bồn rửa mặt, đoan chính mà ngồi xuống, còn chống cằm, gian tà nhìn Ngụy Ninh, nhìn đến mức Ngụy Ninh nổi cả da gà, rất có cảm giác bị người ta thị gian.
Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng xấu hổ này, Ngụy Ninh xát xà phòng rất nhanh, lúc này anh cũng thật hồi vì sao mình lại thích dùng xà phòng mà không phải chỉ tắm thường thôi, cứ xoa xoa như vậy, ánh mắt “Ngụy Tích” dính trên người anh, dõi theo tay anh không rời, *** loạn đến mức không khác việc liếm mút là mấy.
Ngụy Ninh cảm thấy càng ngày tay mình càng không cử động nổi nữa, thật sự không phải do anh suy nghĩ nhiều, ánh mắt “Ngụy Tích” so với anh lúc phát tình thật sự y như nhau, cậu ta sẽ không cho rằng âm hôn xong mình không chỉ là vợ cậu ta, mà còn nổi cả hứng thú kia với mình chứ?
Đây cũng là một phương diện, về phương diện khác cơ thể anh dưới ánh mắt nóng bỏng đó, nửa người dưới cũng có chút xôn xao, thật giống như cơ thể anh đã từng được hưởng tư vị này rồi, hiện tại không còn bài xích. Ngụy Ninh không nhịn được mà run một cái, trời đất chứng giám, anh chưa từng có hứng thú với đàn ông.
Thật sự không thể chịu nổi ánh mắt không kiêng dè của “Ngụy Tích” nữa, vốn muốn nghĩ coi cậu như không khí nhưng giờ Ngụy Ninh cam bái hạ phong, xà phòng cũng không xát nữa, trực tiếp đứng dưới vòi hoa sen dội nước, lấy một cái khăn tắm quấn dưới hạ thân, nghiêng người đi qua “Ngụy Tích”, muốn bước ra cửa.
Ngay lúc bước qua “Ngụy Tích”, một luồng khí lạnh lập tức bò lên người Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cúi đầu liền thấy một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng anh, trong lòng anh rớt bộp một tiếng, có chút cảm giác không quá tốt lành, hai cánh tay kia còn từ từ vuốt ve trên eo trần trụi của anh, hơn nữa ngón tay còn xảo quyệt mà đẩy khăn tắm của anh, len lỏi đi vào.
Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, “Ngụy Tích” thật sự muốn làm.
Nếu hiện tại đối mặt với người sống, Ngụy Ninh có thể không do dự mà đấm cho hắn một đấm, nhưng giờ đối mặt là quỷ, Ngụy Ninh nhất thời cảm thấy xung quanh đều là bụi gai, không biết nên xuống tay từ đâu. Đánh, đánh không được nói, nói không xong mắng, nếu mắng khiến “Ngụy Tích” thẹn quá thành giận, trực tiếp cường bạo thì sao?
Ngay lúc Ngụy Ninh nghĩ đi nghĩ lại, muốn tìm cách thu thậm con quỷ trước mắt này, “Ngụy Tích” đã kéo anh lại, hãm anh dưới đùi mình, người vẫn ngồi trên bồn rửa mặt, cúi đầu xuống hôn lên cổ, lên lưng, vào môi Ngụy Ninh.
Thủ đoạn gợi tình thuần thụi, ái muội mà triền miên.
Tay “Ngụy Tích” men tới ngực Ngụy Ninh, trên ***g ngực không tính là rắn chắc của anh, chạm vào đầu ngực màu nâu đậm, không ngừng vuốt ve, địa phương mẫn cảm bị đụng chạm kích thích, Ngụy Ninh như con mèo bị đạp trúng đuôi, nhịn không được nhảy dựng lên, rồi lại bị cánh tay “Ngụy Tích” giữ không cho động đậy.
Rốt cục anh cũng không nhịn được. “Cái đệt, cậu coi anh là vợ cậu đấy à? Nhìn rõ một chút, anh là đàn ông, muốn tìm đàn bà thì ra cửa đâu đâu cũng có, không ai ngăn cản cậu, cậu lăn xa một chút.”
“Ngụy Tích” rất bình tĩnh mà trả lời một câu: “Anh là vợ em.”
Ngụy Ninh thật sự muốn khóc, khó trách Ngụy Thời từng nói không cần nói lý với quỷ, lúc này, trực tiếp vung một đạo phù có sức thuyết phục hơn nhiều lắm, chỉ có thể bức cung mới giáo huấn được quỷ. Lúc này Ngụy Ninh sâu sắc hiểu được những lời Ngụy thời nói, đáng tiếc, anh không có pháp thuật, trong tay cũng không có đạo phù.
Bỗng nhiên, đầu Ngụy Ninh lóe sáng, ngay lúc “Ngụy Tích” kéo cơ thể anh tới, cúi đầu xuống hôn môi anh, anh cuối cũng cũng nhớ ra không phải không có biện pháp, còn một cách có thể tạm thời đẩy lui cậu.
Trong miệng có luồng khí lạnh như băng không ngừng khuấy đảo đầu lưỡi, trong khoang miệng được chăm sóc không sót chỗ nào, miệng Ngụy Ninh bị bắt mở ra, nước miếng không nhịn được mà chảy xuống, Ngụy Ninh vừa run rẩy vừa bị hôn đến mức không thở được, tay chân như nhũn ra.
Tiếp tục như vậy không ổn, Ngụy Ninh liều mạng muốn đẩy thứ trong miệng ra ngoài, nhưng hành động này lại giống như đáp lại, càng khiến động tác của “Ngụy Tích” trở nên kịch liệt hơn, Ngụy Ninh mơ mơ màng màng, thầm mắng bản thân sao mà ngốc vậy, đấy không phải là một kỹ xảo hôn sao.
Chờ “Ngụy Tích” hôn chán chê, rốt cục cũng nhả ra một chút, Ngụy Ninh lập tức cắn đầu lưỡi chính mình, “phụt” một tiếng máu ở lưỡi phun lên mặt “Ngụy Tích”, chỉ thấy “Ngụy Tích” dùng ánh mắt khiếp sợ không thể tin được mà nhìn Ngụy Ninh, sau đó dần dần biến mất trước mặt Ngụy Ninh.
Đây là tuyệt kỹ độc môn Ngụy Thời dạy cho Ngụy Ninh – máu đầu lưỡi, trong giới có một cái tên rất chuyên nghiệp gọi là “chân dương tiên”. Trong thuật lý, máu ở đầu lưỡi có dương khí cực mạnh, mặc kệ là nam hay nữ đều dùng được, nhưng mà dương khí đàn ông mạnh hơn con gái nên hiệu quả sẽ tốt hơn. Máu ở đầu lưỡi đồng nam hàng yêu thu quỷ mạnh hơn, nếu gặp tình huống khẩn cấp, cứ phun máu ở đầu lưỡi thì phần lớn quỷ sẽ phải tránh đi, ác quy cũng không ngoại lệ, chẳng qua, máu ở đầu lưỡi không có quá nhiều mà dùng.
Mắt thấy cuối cùng “Ngụy Tích” cũng biến mất trước mắt, Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm giác đầu lưỡi mình đau rát, anh hít vào một ngụm, nhìn vào gương, gương bị phủ một tầng sương, Ngụy Ninh vươn tay lau đi, mặt kính lập tức lại sáng rõ.
Lúc này Ngụy Ninh nhìn thấy phía sau mình có bóng đen lóe qua.
Đã là chim sợ cành cong, Ngụy Ninh lập tức quay đầu, chẳng lẽ máu ở đầu lưỡi cũng chỉ có tác dụng vài phút thôi? Vậy không phải là vô dụng sao, thật tốt, phía sau không có gì.
Ngụy Ninh nhặt khăn tắm rơi trên mặt đất, đã bị ướt rồi không dùng được nữa, tùy tiện đặt trên bồn rửa mặt sau đó nghiêng ngả đi ra cửa, quay lại phòng ngủ thì “ầm” một tiếng ngã xuống giường.
Cũng không lâu lắm, cho dù gặp nhiều chuyện như vậy Ngụy Ninh vẫn rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Anh ngủ cũng không an ổn, lăn qua lăn lại trên giường, cau mày, cái này cũng không tính là mộng, chỉ là có một âm thanh không ngừng vang bên tay anh. “Anh A Ninh cứu em, cứu em cứu em….” tiếng gọi thảm thiết tác động vào tim Ngụy Ninh, khiến tim anh không khỏi đau nhói.
Trong mơ, Ngụy Ninh không ngừng tiến về phía âm thanh kia.
Nhưng mà, âm thanh đó xa xôi mờ ảo, cơ thể cũng mờ ảo xa xăm, xung quanh được bao phủ một màn sương mù trắng xóa, anh không tìm thấy phương hướng, càng không thấy người đang kêu cứu, cũng không biết phải tìm ở đâu.
Mà Ngụy Ninh không biết giờ “Ngụy Tích” đang an vị cạnh giường của anh, cúi đầu nhìn anh, thấy anh gặp ác mộng liền vươn tay xoa xoa nếp nhăn giữa hai lông mày, sau đó, cúi đầu hôn vào ấn đường anh một cái.
Có lẽ do nụ hôn này nên cuối cùng Ngụy Ninh cũng đi ra khỏi đám sương mù, không hề mơ mộng gì nữa mà ngủ rất say, vừa nằm đã thấy trời sáng.
Hôm sau vừa tỉnh lại Ngụy Ninh đã ngửi thấy một mùi hương, anh ủ rũ ngồi dậy, cào tóc, vừa đi ra phòng khách vừa ngáp. Mới mở được cửa phòng khách ra toàn thân đã đông cứng, tay vẫn đang trên đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mấy món điểm tâm trên bàn, ngồi trên bàn còn có thêm một cậu thiếu niên.
“Ngụy Tích” quả nhiên là âm hồn không tán, tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng sáng sớm đã bị đánh phủ đầu thế này, Ngụy Ninh vẫn cảm thấy chính mình chịu kích thích khá lớn.
Ngay ở cửa, muốn lui không lùi, muốn vào không tiến, Ngụy Ninh đơ luôn rồi.
Lúc này, “Ngụy Tích” cười với anh, nụ cười kia dưới nắng sớm giống như sương mù tràn ngập trong rừng, róc rách như tiếng nước chảy của con suối nhỏ, Ngụy Ninh sớm bị nụ cười đó chọc mù mắt, trái tim đập loạn một trận, giọng “Ngụy Tích” vang lên trong đầu anh. “Lại đây ăn điểm tâm.”
Cơ thể Ngụy Ninh không tự chủ được mà đi về phía trước, lúc đến trước bàn cơm, Ngụy Ninh nhìn thoáng qua những món kia, cháo cháy đen sì, còn chưa đến gần đã ngửi được mùi khét, đây chắc là dùng chút gạo cuối cùng trong nhà bếp để nấu.
Miệng Ngụy Ninh giật giật, đầu có chút đau nhìn bát cháp, bên cạnh còn có “Ngụy Tích” đang nhìn anh không chớp mắt. Rất rõ ràng, nếu anh không ăn có lẽ cậu ta ngay lập tức sẽ đổi sắc mặt, lại nói, ánh mắt của cậu đúng là có chút tội nghiệp, Ngụy Ninh ho khan một tiếng, cầm lấy thìa trên bàn, múc một thìa cho vào miệng. Ngụy Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhịn không được nôn khan một tiếng, đây là cho người ăn sao? Không phải là Ngụy Tích nấu theo sách hướng dẫn của âm phủ đó chứ?
Ngụy Ninh uống một hơi, sau đó để lại, thứ này nếu uống hết nhất định sẽ bị tiêu chảy. “Ngụy Tích” thấy anh không ăn nữa thì hỏi: “Sao thế, không ăn được sao?” Đương nhiên là không ăn được, đến heo cũng không ăn được ấy chứ.
Ngụy Ninh hàm hàm hồ hồ nói một câu: “Khét.” liền đẩy ghế ra, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi nhà.
Lần này anh quay về, chuyện quan trọng nhất là phải tìm việc, Ngụy Ninh tra được hôm nay có một chỗ tuyển dụng, muốn đi xem thử, hiện giờ tìm việc không dễ, tìm một công việc phù hợp với mình lại càng không dễ, tuy rằng hôm qua anh có nhờ bạn bè để ý giúp mình nhưng chính mình cũng không thể ngồi trong phòng không làm gì.
Lúc chuẩn bị đi, Ngụy Ninh đứng trước cửa, chân không bước ra nổi.
Ánh mặt trời dần len lỏi qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất, bây giờ thì ấm áp, nhưng vài tiếng nữa, ban đêm sẽ đến mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái giống như lúc sáng sớm. Khi mặt trời biến mất, sẽ chỉ còn thấy những tia nắng chói chang chiếu khắp thế gian.
Mặt trời lớn như vậy, dương khí nặng như vậy, những con quỷ đó sẽ không xuất hiện chứ?
Trong lòng Ngụy Ninh an ủi như vậy, bản thân lại vẫn đứng trước cửa không bước ra, lấy di động ra, gọi điện cho Ngụy Thời. “Số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…” Ngụy Ninh nhìn đồng hồ, khẳng định tên nhóc Ngụy Thời vẫn đang ngủ, tiếp tục gọi, gọi đến khi đánh thức nó mới thôi.
Ít nhất mười phút sau điện thoại mới có người nhấc máy.
Thanh âm ở đầu dây bên kia có chút khàn khàn, vẫn còn ngái ngủ, mang theo chút lệ khí. “Cái đệt, sớm vậy! Anh Ninh, có chuyện gì, nói đi, nhanh một chút, nói xong tôi còn đi ngủ.”
Trong lòng Ngụy Ninh thấy bất công, mình ở đây đâu đâu cũng thấy quỷ, tên Ngụy Thời còn có thể ngủ xuyên ngày đêm. “Mày mau nghĩ cách cho anh đi, anh gặp quỷ.” Ngụy Ninh mang hết mấy chuyện xảy ra nhanh chóng kể lại thật tỉ mỉ cho Ngụy Thời nghe, càng nói lại càng xúc động phẫn nộ, động một chút là anh lại gặp xui xẻo như vậy.
Lúc đầu Ngụy Thời còn mơ mơ màng màng, ngáp ngủ một cái, khi nghe thấy chuyện xảy ra lúc đi đường, rốt cục cũng bị Ngụy Ninh đánh tỉnh. “Nghiêm trọng như vậy? Anh thật sự bị con quỷ đó dẫn tới chỗ xảy ra hỏa hoạn?”
Ngụy Ninh cao giọng nói. “Chẳng lẽ lại là giả, anh lừa mày làm gì.”
Ngụy Thời xấu hổ cười. “Anh Ninh, đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ hỏi rõ ràng một chút mới tìm kế sách được, nói vậy thì khá khó đối phó đây, theo lý mà nói, tuy rằng anh vừa ném hồn, hồn phách chưa vũng đúng là dễ gặp thứ gì đó không sạch sẽ, nhưng cũng tuyệt đối không gặp loại quỷ có quy mô thế này, chẳng lẽ lúc thu hồn xảy ra chuyện gì mà tôi không biết…”
Giọng Ngụy Thời càng nói càng nhỏ, hiển nhiên đang tự hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn không biết, yên lặng một lúc, Ngụy Thời mới nói: “Anh Ninh, tôi xác định ngày đó không xảy ra chuyện gì kỳ quái hết, mọi chuyện đều bình thường, coi như tôi thu hồn thuận lợi, trước kia còn có một lần còn đổi hồn người thành hồn chó, xảy ra rắc rối lớn, nhưng mà lúc đó là khi mới bái sư, không hiểu chuyện, cuối cùng bị sư phụ giáo huấn một hồi sau đó tôi không dám hành động vội vã nữa…”
Ngụy Ninh chỉ có thể nói một câu “Cái đệt.”, có chút phiền muộn mà nói: “Vậy làm sao bây giờ? Không phải là anh không thể ra khỏi cửa chứ? Hơn nữa chuyện gặp quỷ này còn xảy ra bao lâu, lần trước không phải mày nói chỉ xuất hiện một thời gian thôi sao?”
Ngụy Thời trầm ngâm một chút, “Tôi cũng không rõ lắm, cơ địa mỗi người không như nhau, không cần nhìn tướng mạo này nọ cũng sẽ thấy được gì đó, anh chờ chút, tôi đi hỏi sư phụ, nhưng mà hành tung của sư phụ tôi không rõ, không biết bao giờ mới tìm thấy ông ấy. Giờ buổi tối anh đừng ra khỏi cửa, trước cửa treo một cái gương, mua một ít gạo và gà trống, gạo thì đặt ở cửa sổ, máu gà thì bôi trên khung cửa, đều có tác dụng.”
Những thứ này không khó xử lý, nhưng trọng điểm không phải ở đây, Ngụy Ninh quay đầu nhìn thứ vẫn ở trong phòng, đã thế còn tính toán đóng quân trường kỳ ở đây, gương mặt đẹp mang theo chút nghi hoặc nhìn chằm chằm bát cháo trên bàn cơm, hiển nhiên vẫn đang nghiên cứu mệnh đề vì sao anh không uống cháo, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Ngụy Ninh. “Nếu như anh ra ngoài gặp quỷ thì sao?”
Với vấn đề này hiển nhiên Ngụy thời cũng không có biện pháp gì. “Ban ngày ra ngoài thì cố gắng đến những chỗ đông người, với thể chất hiện tại của anh cũng có thể cảm giác được chỗ nào không bình thường đúng không? Ví như cảm thấy có chút âm lãnh gì đó, chỉ cẩn cảm thấy có chút gì đó không đúng liền nhanh chóng quay về, không đi đâu nữa, cũng không nhìn gì nữa, hiện nay chỉ có thể như vậy.”
Cuối cùng, đại khái cũng hiểu được cảm giác bảo người ta tránh gặp quỷ như vậy thật sự quá vớ vẩn, vậy nên mới có câu mất bò mới lo làm chuồng. “Nhưng mà, anh Ninh, anh đừng lo, anh tuyệt đối không chết trẻ đâu, hơn nữa bên cạnh anh còn có mấy món đồ hộ thân, không gặp nguy hiểm gì đâu, cùng lắm là bị dọa chút thôi….”
Bị dọa cũng không chịu nổi đâu! Cái đệt.
Ngụy Ninh cúp điện thoại, không có cách nào, người cũng không thể chết được, bên ngoài mặt trời chói lọi cũng phải có chút tác dụng chứ? Ngụy Ninh cầm cặp ra ngoài, anh vừa đi, “Ngụy Tích” lập tức cũng đi theo, dường như trong nháy mắt di chuyển từ bàn ăn đến trước mặt Ngụy Ninh. “Anh muốn ra ngoài?”
Bắt đầu từ tối hôm qua, Ngụy Ninh không dám phớt lờ con quỷ này nữa, nếu không phải hôm qua anh quyết định nhanh chỉ sợ cúc hoa khó giữ, nên anh đành tức giận mà gật đầu. “Đi ra ngoài tìm việc làm, cậu tránh ra chút.”
Xuyên qua người quỷ hồn rất dễ dàng, nhưng với người thể chất tương đối mẫn cảm thì cứ như bị một chậu nước dá dội từ trên đầu xuống, khí lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên óc, cứ phải gọi là lạnh thấu tâm can, giống như trong cái lạnh dưới mười độ C vào tháng chạp còn bị người ta kéo đi tắm nước lạnh.
“Ngụy Tích” không tình nguyện mà tránh đương. “Hiện tại anh rất dễ gặp quỷ.”
Cái này còn cần cậu nhắc nhở à? Sự tồn tại của cậu chính là bằng chứng anh đây dễ gặp quỷ, Ngụy Ninh hung tợn nói. “Cậu nói miếng ăn quan trọng hay thỉnh thoảng gặp quỷ quan trọng?”
“Ngụy Tích” có chút lo lắng. “Nhưng mà lá gan anh nhỏ như vậy, ban ngày em không thể lúc nào cũng đi cạnh anh.”
Ngụy Ninh nghe xong máu xông lên não, còn nói anh nhát gan, trên đời này có ai dám nói lá gan mình lớn sao? Đều sắp tu luyện đến mức thấy quỷ mặt không đổi sắc rồi còn nhát gan gì… nhưng mà không thể không nhẫn nhục, đến trừng mắt Ngụy Ninh cũng lười, trực tiếp đi xuyên qua cơ thể cậu, rùng mình một cái, chịu đựng cảm giác âm lãnh làm nổi da gà rồi nhanh chạy xuống lầu.
May mắn, trong thành phố có thể không có cái gì nhưng người thì đặc biệt nhiều, chỉ là chen lên xe bus tốn chút công sức, người bên cạnh đều là sáng sớm vội đi làm nên trên mặt còn mang theo chút ngái ngủ, Ngụy Ninh túm lấy vòng treo, nghiêng ngả đứng.
Đến hội trường thông báo tuyển dụng, thời gian còn sớm, người tới không nhiều lắm, Ngụy Ninh nhìn màn hình điện tử, tra một chút, chức vị phù hợp với mình vẫn còn không ít, anh liền tìm từng chỗ một, viết sơ yếu lý lịch, phỏng vấn đơn giản, vừa thông qua đã được hẹn lịch gặp mặt, mấy tiếng sau anh cũng đã lấy được bốn cơ hội phỏng vấn, thu hoạch coi như không tồi. Ngụy Ninh nhìn sắc trời không còn sớm, cũng sắp đến trưa, liền tính toán ra ngoài ăn một bữa cơm.
Cách chỗ thông báo tuyển dụng không xa có một con phố nhỏ, tùy tiện chọn một cửa hàng ngồi xuống, bởi vì còn sợ hãi với chuyện tối hôm qua, Ngụy Ninh nhìn nhiều lần xác định tất cả những người ra vào cửa hàng kia đều có bóng mới dám vào. Đi vào liền gọi một bát mì, giờ với món cơm rang thập cẩm yêu thích trước nay anh đã có cảnh giác, mì rất nhanh được mang lên, Ngụy Ninh đang định ăn thì trước mặt anh lại có một ông lão thô tục xuất hiện, ông ta lấm lét chớp mắt về phía anh.
“Người trẻ tuổi, gần đây có phải rất không thuận lợi không?” Đăng bởi: admin
/290
|