Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 174 - Gia Đình Họ La (Phần 2)

/290


CHƯƠNG 177.2: GIA ĐÌNH HỌ LA (PHẦN 2)

Edit : Kriez

Beta : Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Ngụy Thời nhìn gần chỗ trống của vòng máu gà hình như bị thứ gì đó chạm qua, lẹm đi một chút

.

.

.

Nói thì dễ, khi một người đang hát thì không thể giãy dụa như thế được. Ngay cả những ca sĩ nhiệt huyết trẻ tuổi nhảy trên sân khấu cũng cần phải trải qua huấn luyện một thời gian dài, nhưng không hề dữ dội như thế, còn Lưu Nhiên thì lại liều mạng vật lộn ở nơi đó còn không ngừng hát. Phổi của cô không thể nào tốt như vậy, hơn nữa, dưới tình huống này mà giọng của cô không hề bị lạc.

Quả thật kỳ lạ.

Lưu Nhiên hát cực kỳ vui vẻ, thế nhưng trên mặt cô lại vô cùng đau đớn, khuôn mặt vốn xinh đẹp đã vặn vẹo đến không còn ra dáng gì.

La Chí Dũng đứng ở một bên, không biết phải làm sao. Ba La chưa lộ mặt nên không biết giờ thế nào. Ngụy Thời nhìn đến mẹ La còn mắng, nhưng mà không hiểu sao Ngụy Thời cảm thấy bộ dạng mẹ La chống nạnh mắng chửi người bây giờ có phần khác so với đêm qua mắng La Chí Dũng.

Ngụy Thời nhìn đôi nam nữ trung niên cố sức muốn bắt được Lưu Nhiên, hơn nữa biểu tình Lưu Nhiên có vẻ càng ngày càng đau đớn. Giọng khàn khàn đến gần như phát không ra tiếng nhưng vẫn không ngừng hát, rồi nhớ đến chuyện đêm qua La Chí Dũng nói với anh, nên anh nói với người đàn ông trung niên kia, “Cứ đánh ngất Lưu Nhiên đi, cứ để cô như vậy thì không hay.”

Người đàn ông vươn tay lau mồ hôi, có chút bất đắc dĩ.

Ngụy Thời muốn Ngụy Ninh phụ anh giữ lấy Lưu Nhiên, người đàn ông kia do dự một chút cuối cùng dứt khoát lấy một cái lư hương bằng đồng từ trong điện thờ bị Lưu Nhiên làm loạn tanh bành đập vào đầu cô.

Lưu Nhiên bị đập lập tức hôn mê, trên trán chảy ra quá trời máu.

Người phụ nữ kia ôm Lưu Nhiên, vừa khóc vừa mắng người đàn ông, “Ông già chết tiệt, xuống tay nặng như vậy, nếu đầu bị đánh ngu thì làm thế nào? Ông trả con gái cho tôi được không?” Người đàn ông kia vẻ mặt ủ rũ, miệng nói, “Không như thế thì làm sao, chẳng lẽ bà để nó cứ tiếp tục như vậy? Cổ họng sắp chảy máu rồi, chẳng còn cách nào cả.”

Hai người ông trách bà, bà trách ông, thiếu chút nữa còn muốn làm ầm lên, cuối cùng lo lắng cho Lưu Nhiên, nên tính đem cô vào bệnh viện.

Ngụy Thời lo lắng, cũng có phần tò mò nên vội vàng đi theo nói muốn giúp bọn họ.

Hai người này là cha mẹ của Lưu Nhiên, sau khi ba Lưu mang Lưu Nhiên vào bệnh viện, để mẹ Lưu ở lại trông, anh ở lại không biết nên làm gì. Lưu Nhiên nằm ở trên giường bệnh nguyên một buổi tối, cả người tiều tụy đến không ra hình dáng gì. Gầy đi một vòng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, mắt cũng thâm đen, nhiệt độ trên người hạ xuống rất thấp, dương khí không đủ, nếu không phải âm khí nhập thể thì là bị quỷ nhập thân.

Ngụy Thời không rõ rốt cuộc là cái nào mới đúng.

Anh xem nhiều sách như vậy nhưng mục đích chỉ có một – chính là sớm ngày tìm Ngụy Hân trở về, cho nên tinh lực anh tập trung chủ yếu vào bốc quẻ và bói toán. Đối với mấy chuyện trừ tà trấn quỷ thế nào, anh chỉ biết sơ sơ một chút, mấy chiêu học được hầu như đều là từ bản . Lúc nhìn thấy quyển sách này thì cảm thấy mọi thứ trong đó đều thú vị, cho nên mới để tâm đọc kỹ, nhưng mà chỉ có như thế.

Mẹ Lưu vẫn luôn cầm tay Lưu Nhiên mà khóc.

Ngụy Ninh đợi một lát, cuối cùng không chịu nổi nữa, nói phải về thôn Ngụy sợ mẹ cậu lo, Ngụy Thời không muốn trở về, nên để Ngụy Ninh đi trước. Khi Ngụy Ninh rời đi vẫn rất không vui, cậu cũng không thích về Thôn Ngụy một mình, nếu không phải mẹ cậu đã định trước thời gian bắt cậu trở về, cậu tình nguyện ở lại trấn trên chơi thêm hai ngày.

Ngụy Thời đứng bên cạnh một lúc, “Dì Lưu, có lẽ con có biện pháp giúp Lưu Nhiên hồi phục lại.”

Mẹ Lưu ngẩng đầu, giật mình nhìn Ngụy Thời, “Cậu thực sự có biện pháp?”

Ngụy Thời gật đầu, anh không lập tức nói có, “Cũng không nắm chắc lắm, nhưng mà thử trước một lần, nếu không được, dì cũng đừng quá thất vọng.”

Mẹ Lưu suy nghĩ một chút, lại nhìn Lưu Nhiên trên giường bệnh, cô mới yên lặng một chút nhưng không ổn lắm, nhắm mắt nằm ở trên giường nhích tới nhích lui, mi mắt không ngừng rung động, dường như muốn tỉnh lại. Mẹ Lưu lo sợ, cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cậu thử xem, nếu không được, tôi cũng không trách cậu.”

Không phải vì Lưu Nhiên là bạn học nên Ngụy Thời mới ra tay, chủ yếu là anh tò mò mấy thứ mình học có tác dụng thật không. Rốt cuộc tất cả những gì anh thấy đêm qua là do uống rượu hoa mắt thần chí không rõ hay thật sự có quỷ, việc này anh muốn làm rõ ràng, mà hiện tại chính là cơ hội vô cùng tốt.

Ngụy Thời để mẹ Lưu tránh một chút, anh đem chăn trên người Lưu Nhiên xốc ra, sau đó cởi bỏ tất trên chân cô. Mẹ Lưu vừa định cản, nhưng lại bị ánh mắt của anh ngăn trở. Một khi Ngụy Thời làm việc, trên mặt không hề có chút biểu tình, mẹ Lưu cảm thấy chàng trai này tuối không khác với con gái nhà mình lắm nhưng rất có khí thế dọa người.

Chân người là nơi dương khí nhẹ nhất, nếu như là quỷ nhập vào người, đi từ nơi này là dễ nhất, Ngụy Thời nhìn gan bàn chân Lưu Nhiên một chút, chỗ ấy có lấm tấm vết đen, không khác mấy vết mốc lớn nhỏ trên tường KTV lắm, gan bàn chân con gái mình trắng ngần lại xuất hiện những vết như vậy khiến mẹ Lưu luôn luôn ở cạnh nhìn thấy đến hoảng sợ.

Ngụy Thời nhìn vết đen lấm tấm, trong lòng liền có đáp án.

Ngụy Thời quay đầu nhìn mẹ Lưu, “Dì, dì đi mua cặp gà trống về được không? Con cần.”

Mẹ Lưu vội vàng đứng lên, gật đầu, “Được, dì đi mua.” Lúc vừa muốn mở cửa phòng bệnh bà quay lại, “Con giúp dì nhìn Lưu Nhiên nha, đừng để nó gặp chuyện không may.” Sau khi Ngụy Thời đáp ứng bà ấy mới quay đầu đi.

Khi mẹ Lưu trở về, cùng theo có cả ba Lưu, vẻ mặt ông rất cung kính nói chuyện với một ông lão.

Tướng mạo ông già kia rất thô tục, cái mũi hồng hồng như bã rượu, còn mang kính râm, trên cằm có một nhúm râu dê, khi nói chuyện thì vểnh vểnh lên, thoạt nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi, ông ta vừa đi vừa lớn tiếng nói, “Ha ha, chỉ cần ta đây ra ngựa, có chuyện cũng thành không chuyện, cái gì cũng không cần lo, cậu cũng thấy rồi, em gái nhà cậu qua tay ta thì lập tức tốt lên.”

Sắc mặt mẹ Lưu không tốt mấy, ông già này lắm chuyện quá, cái gì gọi là ‘qua tay ta’, mấy thứ này khó nghe hết sức.

Mẹ Lưu lén dùng ánh mắt trừng ba Lưu, ba Lưu không để ý bà, vẫn một hơi ‘Lão nhân gia người’ nịnh nọt ông già nọ. Người này chính là cao nhân ông chủ KTV kia thỉnh về, nếu không phải con gái mình ở KTV về bị như thế này, ba Lưu tìm tới cửa bắt ông chủ chịu trách nhiệm nên người ta đành phải chi một khoản tiền lớn mời cao nhân đến đây nhìn một cái thì căn bản cũng khó thấy mặt.

Ngụy Thời ngồi ở bên giường, nhìn mẹ Lưu mang một con gà trống trở về, còn có hai người kia kế bên bà.

Ông già nọ kia cũng nhìn anh, tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng râu mép lại vểnh lên. Kính râm che mắt không thấy rõ, nhưng hiển nhiên đang nhìn mình. Ngụy Thời cũng mặc ông nhìn, mẹ Lưu đem gà cho Ngụy Thời, “Đồ đạc dì đều mang đến. Con muốn dùng gì thì dùng.”

Ngụy Thời nhận lấy cặp gà trống.

Ba Lưu ở cạnh nói, “Mấy người đang làm cái gì?”

Mẹ Lưu kéo ba Lưu, “Cậu trò nhỏ nói cậu ấy có biện pháp làm Nhiên Nhiên tỉnh lại.”

Ba Lưu có chút tức giận nhìn mẹ Lưu, “Thằng nhỏ nói như vậy bà cũng tin?”

Mẹ Lưu nghe ông nói mà nước mắt chảy dài, “Không phải là không còn cách nào sao? So với chuyện cứ để cho Nhiên Nhiên cứ hát như vậy thì có chút hy vọng vẫn tốt hơn.”

Ba Lưu vẫn không đồng ý, “Thầy Từ, ông mau giúp tôi nhìn Nhiên Nhiên nhà tôi một chút xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu bạn học này, cậu, cậu tới bên cạnh một chút, chớ quấy thầy Từ.”

Ba Lưu ngược lại rất giữ mặt mũi cho Ngụy Thời, không trực tiếp quát anh, còn để anh sang đây, tuy rằng Ngụy Thời nhỏ tuổi nói muốn giúp thì không thể, nhưng cũng là một phần tâm ý người ta, ông tuy rằng lo lắng cho con gái mình, nhưng chưa đến mức không phân biệt được đúng sai.

Không nghĩ ông lão được gọi là thầy Từ đứng kế bên lại khoát tay áo, cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Ngụy Thời, “Ta không vội, cậu cứ để bạn nhỏ này làm, ta đúng bên cạnh nhìn cũng tốt rồi, bạn trẻ, cậu mau làm nhanh lên, để ta xem thủ đoạn của cậu như thế nào. Sư phụ cậu là ai, nói cho ta nghe một chút đi biết đâu ta từng nghe qua.”

Ngụy Thời nhìn ông một cái, lão già này rõ ràng là muốn xem náo nhiệt.

Ba Lưu vừa nghe thầy Từ nói vậy, có chút tức giận, còn đang tính nói gì, đã bị thầy Từ gạt bỏ, ông nói, “Cậu đừng vội, ta đứng ở bên cạnh nhìn nên sẽ không có chuyện gì đâu, bạn nhỏ này nói cậu ta có biện pháp thì nhất định có phần nắm chắc, đúng không?” Lúc nói xong hai chữ cuối, cằm lão nâng lên về phía Ngụy Thời, râu mép vểnh vểnh.

Ngụy Thời biết ông già này chẳng phải tốt lành gì, có ý muốn nhìn anh xấu mặt.

Ngụy Thời lấy một cái chén, tự tay giết con gà trống, đem máu gà đổ vào trong bát, hơn phân nữa bát máu bị anh đổ một vòng quanh giường bệnh, chỉ chừa lại một chỗ trống ngay chân Lưu Nhiên. Xong, anh lại lấy ra cây bút lông, nhúng máu gà vẽ lên lá bùa, lão đầu tử kia đến sau lưng anh, nhìn anh cẩn thận dựa theo bùa đuổi quỷ trên đồ án , vừa nhìn vừa chậc lưỡi, “Chỗ này sai, sai, bên trái bùa là hình bán nguyệt, cậu vẽ như thế bùa này coi như bỏ đi.”

Ngụy Thời ngẩng đầu, mím môi, trừng mắt nhìn ông một cái, lại cúi đầu, tiện tay xé nát lá bùa bị ông già quấy rầy mà vẽ sai, thay thành lá mới, lại dựa theo lời ông nói mà vẽ lại. Ông già bên này nói đúng bên kia nói sai, sau khi lãng phí năm sáu lá bùa, cuối cùng cũng xong được một tấm khiến ông không nói được lời nào.

Anh đem một lá trong đó dán trên trán Lưu Nhiên, một lá đốt vào nước rồi để Lưu Nhiên uống. Lúc mới đầu Lưu Nhiên không phản ứng gì, nhưng rất nhanh, cô đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt hung tàn, trong cổ họng phát ra thanh âm cổ quái, tay trên giường nắm chặt lại, xé nát ráp giường.

Ngụy Thời nhìn gần chỗ trống của vòng máu gà hình như bị thứ gì đó chạm qua, lẹm đi một chút. Đăng bởi: admin


/290

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status