Hàn Sâm ngược lại nở nụ cười, đôi môi nhẹ nhàng phủ trên mí mắt của Thẩm Thất, tiện thể thu luôn nước mắt nàng, “Nàng cũng nhiều tiền quá nhỉ, tung ra đầy trời, còn dám chen lấn trong đám đông như vậy, không sợ bị giẫm chết sao.” Trong giọng nói mang theo một chút trách cứ.
Thẩm Thất cũng biết hành động của nàng rất không phù hợp, càng không dám nói tiền đó là do nàng trộm của người ta, nàng sợ Hàn Sâm phát hiện nên cọ khuôn mặt vào trong ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn nhưng vẫn không chịu lộ diện má bên trái.
Một đêm này y hệt với câu mà dân gian thường nói, từ biệt thắng tân hôn, mặt trời nhô lên cao Thẩm Thất mới rời giường, đầu óc choáng váng một trận, lúc đi ra khỏi cửa nhìn thấy Hàn Sâm ánh mắt của hắn hình như đang kìm nén tức giận.
Thẩm Thất có chút khó hiểu tại sao sắc mặt Hàn Sâm lại thay đổi nhanh như vậy, vừa nãy ở trên giường còn lưu luyến quấn quýt, trong chốc lát bỗng nhiên thay đổi. Thẩm Thất nháy mắt nhìn Tiền nhi, ý nàng muốn hỏi vì sao Hàn Sâm tức giận.
Tiền nhi nhìn xung quanh, nháy mắt.
Thẩm Thất mê mang chưa hiểu lắm mãi một lúc sau mới sực nhớ, “Vương gia không thích tiểu viện này à?” Là do Thẩm Thất tu sửa lại viện này, cũng không mất quá nhiều thời gian, về sau nhìn nhiều nên trở thành thói quen, tuy nhiên Hàn Sâm thì không.
“Ta mới đi có mấy tháng, mà vương phủ lại xuống cấp nặng nề thế này?” Hàn Sâm hừ lạnh đi ra ngoài.
Tới phòng ăn, La thị cùng Triệu thị đã sớm đứng ở đó chờ, hai nàng nhẹ mỉm cười rồi cúi đầu thỉnh an.
“Hài nhi thỉnh an phụ vương và mẫu phi.” Tử Sung lanh lợi tiến lên chào.
“Ừ, bảo Thúy Nha đưa con về viện của mình dùng cơm đi.” Hàn Sâm tiễn Tử Sung ra cửa, ý tứ của hắn không cần nói ai cũng biết, hắn không muốn giáo huấn người khác ở trước mặt hài tử, như vậy không được tốt cho lắm.
“Tuệ Quyên, nàng trông coi cái nhà này như thế nào vậy.” Giọng Hàn Sâm đầy tức giận.
La thị cúi đầu không dám lên tiếng, Thẩm Thất ngẩng đầu cũng không nói chuyện, nàng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì. Về phía Triệu thị, vì thấy hai người đều im lặng, nên mở miệng nói: “Vương gia, không phải lỗi của La tỷ tỷ, người quản lý phủ bây giờ là Vương phi.”
Thẩm Thất cười lạnh trong lòng, cái gì “Lỗi”, nàng trang trí cho hoa viên đẹp như vậy mà bảo là lỗi lầm, nàng chính là chủ mẫu trong nhà sao có thể nói là lỗi?
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng nhìn hắn, “Là vương phi ta quản lý thì không được sao?” Thẩm Thất vốn không vui vì Hàn Sâm cho La thị quản lý gia phủ, khiến cho hạ nhân trong phủ cũng không hề sợ hãi nữ chủ nhân của hắn, chẳng thèm nịnh nọt, ngược lại nếu La thị bên Thấm Mai viên sai bảo cái gì, bọn họ chạy đi làm còn
Thẩm Thất cũng biết hành động của nàng rất không phù hợp, càng không dám nói tiền đó là do nàng trộm của người ta, nàng sợ Hàn Sâm phát hiện nên cọ khuôn mặt vào trong ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn nhưng vẫn không chịu lộ diện má bên trái.
Một đêm này y hệt với câu mà dân gian thường nói, từ biệt thắng tân hôn, mặt trời nhô lên cao Thẩm Thất mới rời giường, đầu óc choáng váng một trận, lúc đi ra khỏi cửa nhìn thấy Hàn Sâm ánh mắt của hắn hình như đang kìm nén tức giận.
Thẩm Thất có chút khó hiểu tại sao sắc mặt Hàn Sâm lại thay đổi nhanh như vậy, vừa nãy ở trên giường còn lưu luyến quấn quýt, trong chốc lát bỗng nhiên thay đổi. Thẩm Thất nháy mắt nhìn Tiền nhi, ý nàng muốn hỏi vì sao Hàn Sâm tức giận.
Tiền nhi nhìn xung quanh, nháy mắt.
Thẩm Thất mê mang chưa hiểu lắm mãi một lúc sau mới sực nhớ, “Vương gia không thích tiểu viện này à?” Là do Thẩm Thất tu sửa lại viện này, cũng không mất quá nhiều thời gian, về sau nhìn nhiều nên trở thành thói quen, tuy nhiên Hàn Sâm thì không.
“Ta mới đi có mấy tháng, mà vương phủ lại xuống cấp nặng nề thế này?” Hàn Sâm hừ lạnh đi ra ngoài.
Tới phòng ăn, La thị cùng Triệu thị đã sớm đứng ở đó chờ, hai nàng nhẹ mỉm cười rồi cúi đầu thỉnh an.
“Hài nhi thỉnh an phụ vương và mẫu phi.” Tử Sung lanh lợi tiến lên chào.
“Ừ, bảo Thúy Nha đưa con về viện của mình dùng cơm đi.” Hàn Sâm tiễn Tử Sung ra cửa, ý tứ của hắn không cần nói ai cũng biết, hắn không muốn giáo huấn người khác ở trước mặt hài tử, như vậy không được tốt cho lắm.
“Tuệ Quyên, nàng trông coi cái nhà này như thế nào vậy.” Giọng Hàn Sâm đầy tức giận.
La thị cúi đầu không dám lên tiếng, Thẩm Thất ngẩng đầu cũng không nói chuyện, nàng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì. Về phía Triệu thị, vì thấy hai người đều im lặng, nên mở miệng nói: “Vương gia, không phải lỗi của La tỷ tỷ, người quản lý phủ bây giờ là Vương phi.”
Thẩm Thất cười lạnh trong lòng, cái gì “Lỗi”, nàng trang trí cho hoa viên đẹp như vậy mà bảo là lỗi lầm, nàng chính là chủ mẫu trong nhà sao có thể nói là lỗi?
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng nhìn hắn, “Là vương phi ta quản lý thì không được sao?” Thẩm Thất vốn không vui vì Hàn Sâm cho La thị quản lý gia phủ, khiến cho hạ nhân trong phủ cũng không hề sợ hãi nữ chủ nhân của hắn, chẳng thèm nịnh nọt, ngược lại nếu La thị bên Thấm Mai viên sai bảo cái gì, bọn họ chạy đi làm còn
/91
|