Có điều từ nay về sau, Triệu thị không dám đến trước mặt Thẩm Thất ra uy nữa, bởi vì nàng phát hiện ra vị Vương Phi này không có nhận thức chung về việc giữ thể diện như những thiên kim khuê tú khác. Thẩm Thất có thể bất chấp đạo lí tranh cãi với nàng, nhưng nàng lại không thể trực tiếp chống đối với chính thất, chỉ có thể than vãn mấy câu ở trước mặt La thị, cảm thấy Thấm Thất thật không giống như nữ nhi sinh ra trong thế gia vọng tộc, rất không có lòng khoan dung độ lượng.
La tỷ tỷ, ngươi nói thử xem là nàng keo kiệt hay so đo, ghen tuông đố kị, không đầu không đuôi cũng dám đùa giỡn loại lòng dạ hẹp hòi thấp kém này ở trước mặt gia như vậy, tạo sao gia lại coi như không nhìn thấy chứ? Triệu thị ấm ức nói thêm, đối với việc Hàn Sâm thiên vị Thẩm Thất nàng cũng rất bất mãn. Nếu là trước kia ngài ấy sẽ không phải như vậy đúng không? Triệu thị hỏi thật cẩn thận.
La thị không trả lời, vẫn đang nhớ lại một chuyện ngày hôm qua. Sau bữa cơm trưa Tử Sung liền đi dạo ngự hoa viên, sau đó nàng tìm trái tìm phải đều không thấy đâu, lúc sau lại thấy Tử Sung theo Thẩm Thất đi ra khỏi Thanh Nghiên viện.
Sao con lại dám đi đến chỗ này? La thị có chút nóng nảy, Không phải đã dặn con không được đi lung tung đến nơi nào khác rồi sao?
Qủa cầu rơi vào trong đó. Tử Sung ở trong ngự hoa viên chơi mã cầu, La thị biết Hàn Sâm rất giỏi về việc này, cho nên hi vọng Tử Sung cũng có thể thông thạo.
Có ăn thứ gì lung tung hay không? La thị phủi phủi y phục Tử Sung, giống như muốn phủi hết tất cả những thứ không tốt đi vậy.
Không có. Thẩm mẫu phi là người xinh đẹp thế nhưng lại quá keo kiệt. Tử Sung bỉu môi.
Nàng ta như thế nào? La thị yên tâm cười cười.
Trên bàn của nàng rõ ràng có đủ cao lương mỹ vị, Tiền nhi nói cho ta một chút đồ ăn, Thẩm mẫu phi lại nói không cho.
La thị ngưng mắt suy nghĩ một chút, Nguyên lai nàng nói thế nào, Tử Sung?
Trí nhớ của Tử Sung luôn rất tốt, Nàng nói, Tiền nhi, đừng để cho đứa nhỏ ăn bậy cái gì. Đúng là nói như vậy đó, mẫu thân. Tử Sung dựa vào trong ngực La Thị.
La thị đưa mắt nhìn thoáng qua hắn, Nam tử hán sao có thể động một tí lại núp trong ngực mẹ, còn không mau lo đọc sách đi, lúc phụ vương đến khảo bài mà ngươi lại không thuộc nương sẽ phạt ngươi đó.
Tử Sung vừa mới lộ một chút bộ dạng trẻ con đã bị La thị phá vỡ, hắn lập tức giống như tiểu đại nhân đi tới.
Trong lòng La thị đang nghĩ, không trách được Thẩm Thất ngày đó mãn phủ tặng lễ, lại không để Tử Sung ra về một mình, chắc là sợ Tử Sung sẽ nói bừa về mình, xem ra nàng ta cũng không phải không có đầu óc giống như lời Triệu thị nói, hôm nay rõ ràng đến đoạt Vương Gia ở hai nơi, mà hai người nàng với Triệu thị hai người đều khoe khoang thân phận, không phải là không dám nói một tiếng sao?
La tỷ tỷ? Triệu thị vẫn tiếp tục hỏi.
La thị lắc đầu một cái, Ta muốn đi xem Tử Sung học hành thế nào. Nói xong nhanh chóng rời đi, để lại Triệu thị ở sau lưng nhỏ giọng oán trách, “Đúng là người hiền lành.
Tại hai viện này Thẩm Thất toàn thắng trở về, nhưng ở nơi khác thì lại không chắc. Nàng trăm ngàn lần không ngờ rằng da mặt mình dày, thế mà lại có người da mặt còn dày hơn.
Người mặt dày này Hàn Sâm đã sớm đoán được, không chỉ đoán được thôi, mà hắn còn tuyệt nhiên không chịu giúp nàng.
Thẩm Thất nghĩ tới, thật không trách được lần này thái độ của Hàn Sâm lại rộng rãi khác thường như vậy, chủ động hỏi mình có muốn đi trấn Thạch Đầu hay không. Đêm hôm trước, Hàn Sâm bỗng nhiên mở miệng nói: Ngày mai ta muốn đi trấn Thạch Đầu. Lúc ấy Thẩm Thất lập tức sửng sốt, nàng có chút kinh ngạc cho đến tận bây giờ Hàn Sâm muốn đi nơi nào đều sẽ không thông báo với nàng, lần nào cũng là do nàng dây dưa không ngớt đòi đi theo cho bằng được . Bất quá suy nghĩ này cũng nhanh chóng bị niềm vui khác chiếm lấy, từ chuyện lần trước so đo với Triệu thị cho đến về sau, đã rất lâu Hàn Sâm không chủ động nói chuyện với nàng, cũng là Thẩm Thất nàng ép hắn lắm hắn mới bất đắc dĩ trả lời qua loa một câu.
Hôm nay đột nhiên trời quang mây tạnh, Thẩm Thất làm sao có thể không vui mừng, Ta có thể đi thật sao? Lúc đó Thẩm Thất cảm thấy trong mắt Hàn Sâm nhìn nàng có chút ý cười, nàng chỉ cho
La tỷ tỷ, ngươi nói thử xem là nàng keo kiệt hay so đo, ghen tuông đố kị, không đầu không đuôi cũng dám đùa giỡn loại lòng dạ hẹp hòi thấp kém này ở trước mặt gia như vậy, tạo sao gia lại coi như không nhìn thấy chứ? Triệu thị ấm ức nói thêm, đối với việc Hàn Sâm thiên vị Thẩm Thất nàng cũng rất bất mãn. Nếu là trước kia ngài ấy sẽ không phải như vậy đúng không? Triệu thị hỏi thật cẩn thận.
La thị không trả lời, vẫn đang nhớ lại một chuyện ngày hôm qua. Sau bữa cơm trưa Tử Sung liền đi dạo ngự hoa viên, sau đó nàng tìm trái tìm phải đều không thấy đâu, lúc sau lại thấy Tử Sung theo Thẩm Thất đi ra khỏi Thanh Nghiên viện.
Sao con lại dám đi đến chỗ này? La thị có chút nóng nảy, Không phải đã dặn con không được đi lung tung đến nơi nào khác rồi sao?
Qủa cầu rơi vào trong đó. Tử Sung ở trong ngự hoa viên chơi mã cầu, La thị biết Hàn Sâm rất giỏi về việc này, cho nên hi vọng Tử Sung cũng có thể thông thạo.
Có ăn thứ gì lung tung hay không? La thị phủi phủi y phục Tử Sung, giống như muốn phủi hết tất cả những thứ không tốt đi vậy.
Không có. Thẩm mẫu phi là người xinh đẹp thế nhưng lại quá keo kiệt. Tử Sung bỉu môi.
Nàng ta như thế nào? La thị yên tâm cười cười.
Trên bàn của nàng rõ ràng có đủ cao lương mỹ vị, Tiền nhi nói cho ta một chút đồ ăn, Thẩm mẫu phi lại nói không cho.
La thị ngưng mắt suy nghĩ một chút, Nguyên lai nàng nói thế nào, Tử Sung?
Trí nhớ của Tử Sung luôn rất tốt, Nàng nói, Tiền nhi, đừng để cho đứa nhỏ ăn bậy cái gì. Đúng là nói như vậy đó, mẫu thân. Tử Sung dựa vào trong ngực La Thị.
La thị đưa mắt nhìn thoáng qua hắn, Nam tử hán sao có thể động một tí lại núp trong ngực mẹ, còn không mau lo đọc sách đi, lúc phụ vương đến khảo bài mà ngươi lại không thuộc nương sẽ phạt ngươi đó.
Tử Sung vừa mới lộ một chút bộ dạng trẻ con đã bị La thị phá vỡ, hắn lập tức giống như tiểu đại nhân đi tới.
Trong lòng La thị đang nghĩ, không trách được Thẩm Thất ngày đó mãn phủ tặng lễ, lại không để Tử Sung ra về một mình, chắc là sợ Tử Sung sẽ nói bừa về mình, xem ra nàng ta cũng không phải không có đầu óc giống như lời Triệu thị nói, hôm nay rõ ràng đến đoạt Vương Gia ở hai nơi, mà hai người nàng với Triệu thị hai người đều khoe khoang thân phận, không phải là không dám nói một tiếng sao?
La tỷ tỷ? Triệu thị vẫn tiếp tục hỏi.
La thị lắc đầu một cái, Ta muốn đi xem Tử Sung học hành thế nào. Nói xong nhanh chóng rời đi, để lại Triệu thị ở sau lưng nhỏ giọng oán trách, “Đúng là người hiền lành.
Tại hai viện này Thẩm Thất toàn thắng trở về, nhưng ở nơi khác thì lại không chắc. Nàng trăm ngàn lần không ngờ rằng da mặt mình dày, thế mà lại có người da mặt còn dày hơn.
Người mặt dày này Hàn Sâm đã sớm đoán được, không chỉ đoán được thôi, mà hắn còn tuyệt nhiên không chịu giúp nàng.
Thẩm Thất nghĩ tới, thật không trách được lần này thái độ của Hàn Sâm lại rộng rãi khác thường như vậy, chủ động hỏi mình có muốn đi trấn Thạch Đầu hay không. Đêm hôm trước, Hàn Sâm bỗng nhiên mở miệng nói: Ngày mai ta muốn đi trấn Thạch Đầu. Lúc ấy Thẩm Thất lập tức sửng sốt, nàng có chút kinh ngạc cho đến tận bây giờ Hàn Sâm muốn đi nơi nào đều sẽ không thông báo với nàng, lần nào cũng là do nàng dây dưa không ngớt đòi đi theo cho bằng được . Bất quá suy nghĩ này cũng nhanh chóng bị niềm vui khác chiếm lấy, từ chuyện lần trước so đo với Triệu thị cho đến về sau, đã rất lâu Hàn Sâm không chủ động nói chuyện với nàng, cũng là Thẩm Thất nàng ép hắn lắm hắn mới bất đắc dĩ trả lời qua loa một câu.
Hôm nay đột nhiên trời quang mây tạnh, Thẩm Thất làm sao có thể không vui mừng, Ta có thể đi thật sao? Lúc đó Thẩm Thất cảm thấy trong mắt Hàn Sâm nhìn nàng có chút ý cười, nàng chỉ cho
/91
|