Hạ Văn Hiên nói: Vi Vi em hãy tha thứ cho anh đi, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm
như vậy, em biết anh yêu em
mà! Tất cả là do cô ả đó quyến
rũ anh. Anh thề sau này sẽ
không thế nữa! Vi Vi... Nếu
em bỏ đi thì anh thật sự
không thể sống nổi mất.”
Lúc anh ta nói chuyện, trông
có vẻ rất ăn năn hối hận, chỉ
thiếu chút nữa là quỳ xuống
trước mặt Bạch Vi.
Nếu không phải ngày hôm
qua Cổ Tường đi đến bệnh
viện và nghe được người
trong viện bàn tán chuyện của
Hạ Văn Hiên, biết anh ta bị
bệnh viện kỷ luật và tương lai
không còn chắc chắn, có lẽ cô
sẽ tin tưởng vào sự chân
thành của Văn Hiên đối
với Bạch Vĩ.
Cố Tương đi đến, chào hỏi: “Vi Vi, chào cậu.”
Lần trước ở bệnh viện, Cố Tương đã ra mặt giúp Bạch Vi, lần này tạm thời cô không muốn xen vào.
Dù sao đây là chuyện giữa hai người họ, Cố Tương tin rằng Bạch Vi có thể giải quyết ổn thỏa.
Cố Tương vào cửa hàng, ngồi xuống uống chút nước, qua cửa sổ cô thấy Hạ Văn Hiên đang lôi lôi kéo kéo Bạch Vi, cuối cùng Bạch Vi vẫn không để ý đến anh ta mà bước thằng vào cửa hàng.
Dường như Hạ Văn Hiên vẫn chưa bỏ cuộc, anh ta cũng vào theo.
Tính cách của Cố Tương không tốt, Hạ Văn Hiên vẫn hơi e ngại cô, cho nên anh ta không dám gây ồn ào trong cửa hàng.
Vào buổi trưa, Bạch Vi bị mẹ gọi về nhà, Cố Tương ngồi ăn cùng một số đồng nghiệp.
Cô đang ăn thì nhìn thấy Hạ Văn Hiên.
Anh ta đi tới và bảo: “Cố Tương, tôi có chuyện cần nói với cô.”
Trước đây khi quan hệ giữa hai người họ vẫn còn tốt đẹp, mỗi lần Bạch Vi có chuyện gì, Hạ Văn Hiên sẽ lại tìm Cố Tương, vì vậy bọn họ cũng coi như thân quen.
Hơn nữa Cố Tương, Hạ Văn Hiên và Bạch Vi quen nhau khi còn học đại học.
Thấy Hạ Văn Hiên đến tìm mình, Cố Tương cũng theo anh ta ra ngoài.
Trên đường cái đông người qua lại, Cố Tương đứng sang một bên, trên mặt không có biểu cảm, trông đặc biệt thờ ơ và xa cánh.
Hạ Văn Hiên nói: “Cô giúp tôi cầu xin Bạch Vi một chút được không? Tôi thật sự không muốn chia tay với cô ấy. Cô là bạn thân nhất của Bạch Vi, chắc chắn cô ấy sẽ nghe theo cô.”
Hạ Văn Hiên bây giờ còn nghi ngờ rằng việc chia tay là do Cố Tương xúi giục, bởi vì tính cách Bạch Vi không quyết đoán đến thế.
Cố Tương nhìn chằm chằm ngón tay của mình, khi nghe những lời của Hạ Văn Hiên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Ánh mắt cô rất hờ hững, còn xen lẫn một chút chế giễu, “Anh bảo tôi cầu xin giúp anh?”
Hạ Văn Hiên nói: “Ai mà chẳng khuyên làm lành chứ đâu khuyên chia tay, cô cũng không hy vọng tôi chia tay với Bạch Vi chứ.”
“Tại sao tôi lại không hy vọng hai người chia tay?” Cố Tương nói: “Anh gây ra chuyện gì chẳng nhẽ tự anh không biết sao? Bây giờ anh lại đến nói yêu cô ấy, có phải muộn quá không?”
Hôm nay nhìn thấy Hạ Văn Hiên, Cố Tương còn chưa mắng chửi anh ta thì bây giờ anh ta lại chủ động chui đầu vào rọ.
“Tôi chỉ nhất thời kích động thôi.” Hạ Văn Hiên nói: “Hơn nữa là do cô gái đó quyến rũ tôi. Chuyện thế này, nếu đổi thành những người đàn ông khác thì cũng như vậy thôi, tôi chỉ phạm sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải.”
“Không biết xấu hổ.” Cố Tương nói: “Khốn nạn chính là khốn nạn, đừng lôi tất cả đàn ông xuống nước. Anh muốn tôi xin xỏ Bạch Vi hộ thì anh tìm nhầm người rồi! Cho dù Bạch Vi muốn giảng hòa với anh, tôi cũng sẽ khuyên cậu ấy suy nghĩ cho kỹ.”
Hạ Văn Hiên nói: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, cô có cần phải làm thế không?”
“Làm thế thì sao?” Cố Tương nói: “Chuyện do anh gây ra thì anh tự mà gánh hậu quả đi.”
Hạ Văn Hiên: “Cô đúng là không có một chút tình người nào, bảo sao đến giờ vẫn ế.”
Anh ta im lặng liếc nhìn Cố Tương rồi bỏ đi.
Cố Tương: “...”
Khốn kiếp, tôi độc thân thì chọc đến ai!
Hóa ra anh chạy đến đây là để chửi tôi đúng không?
Cố Tương đang chửi thầm trong lòng thì thấy Giang Trì bước xuống từ chiếc xe đỗ ven đường.
Khi nhìn thấy anh đứng một mình, Cố Tương vẫn không cảm giác được hết độ đẹp trai của Giang Trì, nhưng khi ở bên ngoài giữa đám đông qua đường, anh lại vô cùng nổi bật.
Hạ Văn Hiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Trì, “Phó Viện Trưởng Giang, sao anh lại đến đây? Anh đến đây ăn cơm à?”
Giang Trì nói: “Tôi có chút việc.”
như vậy, em biết anh yêu em
mà! Tất cả là do cô ả đó quyến
rũ anh. Anh thề sau này sẽ
không thế nữa! Vi Vi... Nếu
em bỏ đi thì anh thật sự
không thể sống nổi mất.”
Lúc anh ta nói chuyện, trông
có vẻ rất ăn năn hối hận, chỉ
thiếu chút nữa là quỳ xuống
trước mặt Bạch Vi.
Nếu không phải ngày hôm
qua Cổ Tường đi đến bệnh
viện và nghe được người
trong viện bàn tán chuyện của
Hạ Văn Hiên, biết anh ta bị
bệnh viện kỷ luật và tương lai
không còn chắc chắn, có lẽ cô
sẽ tin tưởng vào sự chân
thành của Văn Hiên đối
với Bạch Vĩ.
Cố Tương đi đến, chào hỏi: “Vi Vi, chào cậu.”
Lần trước ở bệnh viện, Cố Tương đã ra mặt giúp Bạch Vi, lần này tạm thời cô không muốn xen vào.
Dù sao đây là chuyện giữa hai người họ, Cố Tương tin rằng Bạch Vi có thể giải quyết ổn thỏa.
Cố Tương vào cửa hàng, ngồi xuống uống chút nước, qua cửa sổ cô thấy Hạ Văn Hiên đang lôi lôi kéo kéo Bạch Vi, cuối cùng Bạch Vi vẫn không để ý đến anh ta mà bước thằng vào cửa hàng.
Dường như Hạ Văn Hiên vẫn chưa bỏ cuộc, anh ta cũng vào theo.
Tính cách của Cố Tương không tốt, Hạ Văn Hiên vẫn hơi e ngại cô, cho nên anh ta không dám gây ồn ào trong cửa hàng.
Vào buổi trưa, Bạch Vi bị mẹ gọi về nhà, Cố Tương ngồi ăn cùng một số đồng nghiệp.
Cô đang ăn thì nhìn thấy Hạ Văn Hiên.
Anh ta đi tới và bảo: “Cố Tương, tôi có chuyện cần nói với cô.”
Trước đây khi quan hệ giữa hai người họ vẫn còn tốt đẹp, mỗi lần Bạch Vi có chuyện gì, Hạ Văn Hiên sẽ lại tìm Cố Tương, vì vậy bọn họ cũng coi như thân quen.
Hơn nữa Cố Tương, Hạ Văn Hiên và Bạch Vi quen nhau khi còn học đại học.
Thấy Hạ Văn Hiên đến tìm mình, Cố Tương cũng theo anh ta ra ngoài.
Trên đường cái đông người qua lại, Cố Tương đứng sang một bên, trên mặt không có biểu cảm, trông đặc biệt thờ ơ và xa cánh.
Hạ Văn Hiên nói: “Cô giúp tôi cầu xin Bạch Vi một chút được không? Tôi thật sự không muốn chia tay với cô ấy. Cô là bạn thân nhất của Bạch Vi, chắc chắn cô ấy sẽ nghe theo cô.”
Hạ Văn Hiên bây giờ còn nghi ngờ rằng việc chia tay là do Cố Tương xúi giục, bởi vì tính cách Bạch Vi không quyết đoán đến thế.
Cố Tương nhìn chằm chằm ngón tay của mình, khi nghe những lời của Hạ Văn Hiên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Ánh mắt cô rất hờ hững, còn xen lẫn một chút chế giễu, “Anh bảo tôi cầu xin giúp anh?”
Hạ Văn Hiên nói: “Ai mà chẳng khuyên làm lành chứ đâu khuyên chia tay, cô cũng không hy vọng tôi chia tay với Bạch Vi chứ.”
“Tại sao tôi lại không hy vọng hai người chia tay?” Cố Tương nói: “Anh gây ra chuyện gì chẳng nhẽ tự anh không biết sao? Bây giờ anh lại đến nói yêu cô ấy, có phải muộn quá không?”
Hôm nay nhìn thấy Hạ Văn Hiên, Cố Tương còn chưa mắng chửi anh ta thì bây giờ anh ta lại chủ động chui đầu vào rọ.
“Tôi chỉ nhất thời kích động thôi.” Hạ Văn Hiên nói: “Hơn nữa là do cô gái đó quyến rũ tôi. Chuyện thế này, nếu đổi thành những người đàn ông khác thì cũng như vậy thôi, tôi chỉ phạm sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải.”
“Không biết xấu hổ.” Cố Tương nói: “Khốn nạn chính là khốn nạn, đừng lôi tất cả đàn ông xuống nước. Anh muốn tôi xin xỏ Bạch Vi hộ thì anh tìm nhầm người rồi! Cho dù Bạch Vi muốn giảng hòa với anh, tôi cũng sẽ khuyên cậu ấy suy nghĩ cho kỹ.”
Hạ Văn Hiên nói: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, cô có cần phải làm thế không?”
“Làm thế thì sao?” Cố Tương nói: “Chuyện do anh gây ra thì anh tự mà gánh hậu quả đi.”
Hạ Văn Hiên: “Cô đúng là không có một chút tình người nào, bảo sao đến giờ vẫn ế.”
Anh ta im lặng liếc nhìn Cố Tương rồi bỏ đi.
Cố Tương: “...”
Khốn kiếp, tôi độc thân thì chọc đến ai!
Hóa ra anh chạy đến đây là để chửi tôi đúng không?
Cố Tương đang chửi thầm trong lòng thì thấy Giang Trì bước xuống từ chiếc xe đỗ ven đường.
Khi nhìn thấy anh đứng một mình, Cố Tương vẫn không cảm giác được hết độ đẹp trai của Giang Trì, nhưng khi ở bên ngoài giữa đám đông qua đường, anh lại vô cùng nổi bật.
Hạ Văn Hiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Trì, “Phó Viện Trưởng Giang, sao anh lại đến đây? Anh đến đây ăn cơm à?”
Giang Trì nói: “Tôi có chút việc.”
/65
|