Vân Hư ôm Tiểu Hắc vọt đến một góc hoa viên, vừa vặn trông thấy Cự Uy Tinh Quân tung một chưởng lặng yên như tờ lên trên huyền thiết bản, không có bụi đất tung bay cũng không có tiếng nổ lôi đình, nhưng mà một luồng khí mạnh từ một chưởng mãnh liệt trút xuống về bốn phương tám hướng, rõ ràng vô thanh vô tức (*không một tiếng động) lại làm cho người ta cảm thấy bên tai như có đồ vật gì đó nổ vang.
Đứng trên hiện trường không phải là tiền bối trong tiên giới thì là cao thủ nổi tiếng, tất nhiên là sẽ không bị thương hoặc bị dọa sợ. Đứng ở chỗ xa xa Vân Hư nhanh chóng phản ứng bảo vệ Tiểu Hắc, nếu không thì Đại Hắc Miêu “miệng cọp gan thỏ” này chỉ sợ thương tích sẽ càng thêm trầm trọng, cuối cùng nằm lỳ ở trên giường mấy tháng như con mèo bệnh.
Bạch Bạch vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:
“Thật là lợi hại!” Một chưởng đẩy đi, chỉ là đứng ở bên cạnh, mọi người cảm thấy dường như có một luồng lực mạnh mẽ đẩy người về phía sau, thật sự là khó lường!
Cự Uy Tinh Quân chậm rãi thu tay về, chỉ thấy trên huyền thiết bản lưu lại rõ một dấu tay ấn sâu, ngay cả các dấu vân tay đều nhất thanh nhị sở (=rõ rành rành), sâu chừng gần hơn hai tấc, gần như muốn đem cả khối huyền thiết bản đập vỡ tan!
Thiên Lôi Điện Mẫu đồng loạt khen ngợi:
“Cự Uy Tinh Quân quả nhiên thần lực kinh người, nhiều ngày không thấy, pháp lực lại có tinh tiến, thật đáng mừng!” Thái Bạch Kim Tinh càng khen không ngớt lời.
Minh Ất chân nhân mỉm cười gật đầu, mặc dù không có nói cái gì, nhưng là hiển nhiên cũng có chút tán thưởng.
Bạch Bạch mắt nhìn cái dấu tay kia, âm thầm tắc luỡi, nàng không biết huyền thiết bản lợi hại như vậy, cứ tưởng Cự Uy Tinh Quân một chưởng xuống tay có thể đập huyền thiết bản tan thành từng mảnh nhỏ, không nghĩ tới lại chỉ có thể lưu lại dấu tay mà thôi, thầm nghĩ: Không biết huyền thiết bản này là cái bảo bối gì, lại cứng rắn như vậy?!
Cự Uy Tinh Quân tuy trên miệng khiêm tốn, nhưng lại cảm thấy có chút đắc ý. Đương nhiên, hắn không có tự cao tự đại đến mức cho là mình có thể ngang nhiên khoe khoang pháp lực trước mặt Minh Ất chân nhân , căn bản chính là ‘trước cửa Khổng phu tử bán văn chương’! Chẳng qua nhìn thấy thần tượng lại hướng hắn gật đầu, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, chỉ cảm thấy trong người lâng lâng gần như xương cốt toàn thân nhẹ hẫng, chỉ còn vài ba cân lượng.
Minh Ất chân nhân xoay người nói với Bạch Bạch:
“Lát nữa ngươi dựa theo phương pháp đạo khí mà mấy hôm trước Vân Hư chỉ dạy, đợi pháp lực toàn thân ngưng tụ đến hai tay, sau đó đập đến trên huyền thiết bản, hiểu chưa?”
Bạch Bạch gật đầu, bước tới trước một khối thiết bản hòan hảo khác, sau đó một bên mặc niệm khẩu quyết, một bên giơ hai tay lên, rất nhanh tập trung tinh thần lại, trong nháy mắt chỉ còn lại tâm linh, tựa như trong thiên địa lúc đó chỉ còn một mình nàng cùng khối thiết bản trước mắt.
Thái Bạch Kim Tinh thấy ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng phải để Minh Ất chỉ dạy, đối với chuyện Bạch Bạch đả thương người lại càng cảm thấy hoài nghi. Tiểu cô nương nói Bạch Bạch dùng pháp thuật, nhưng bây giờ ngay cả đánh vào khối thiết bản cũng phải nhờ sư phụ chỉ dạy, phương pháp lại là mấy ngày trước mới học, phương pháp lợi hại nhưng cũng có hạn! Chẳng qua cũng chỉ là con tiểu hồ ly như vậy, cho dù từ lúc sinh ra đã bắt đầu tu luyện, cũng chưa tới một ngàn năm, có thể có pháp lực cao thâm gì đáng nói chứ?
Hết lần này tới lần khác bọn họ cũng không có nghĩ đến, Bạch Bạch có được pháp lực hiện tại thật ra là ngoài ý muốn, không giống người tu đạo bình thường tuần tự thăng tiến. Nàng hiện tại chẳng khác gì là một tiểu cô nương tình cờ tìm được một tòa Kim Sơn, nhưng lại không biết nên dùng như thế nào.
Bạch Bạch tung một chưởng, ba một tiếng rơi vào trên thiết bản, tốc độ không nhanh cũng không chậm, so với cách người ta đập con ruồi thì thủ pháp không có sai biệt là mấy…… Hiệu quả cũng có vẻ giống nhau, không có chân khí mạnh tỏa ra, cũng không có tiếng nổ vang trời, dường như vừa rồi chỉ như là tiểu cô nương tiện tay vỗ đập một con ruồi bọ……
Khi Bạch Bạch lấy bàn tay ra, tất cả mọi người đều ngây người! Cái gì cũng đều không có! Không chỉ trên miếng sắt không có vết tay, ngay cả một cái dấu tay cũng không có lưu lại. Cả khối huyền thiết trơn nhẵn, mượt mà như gương!
Khuôn mặt Bạch Bạch nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng, không biết làm sao nhìn về phía Minh Ất chân nhân…… Thực xin lỗi sư phụ! Làm thầy mất mặt! Ô ô ô!
“Ách, đừng lo lắng, nhất định là cái này khối thiết bản chết tiệt này có vấn đề! Tiểu muội muội ngươi đừng sốt ruột a!” Cự Uy Tinh Quân gãi gãi đầu, nói chuyện có chút lộn xộn, hắn cảm giác mình đã khi dễ tiểu hài tử, hơn nữa còn là một tiểu cô nương điềm đạm đáng yêu.
“Tiểu cô nương đừng nóng vội, ngươi…… Ngươi còn nhỏ, cái này…… bái nhập sư môn cũng không lâu, đúng đúng! Sau này công lực tăng lên, đừng nói một khối huyền thiết bản, chính là mười khối cũng có thể đánh vỡ!” Thái Bạch cũng cảm thấy hổ thẹn, hết thảy đều là bởi vì chính mình mà ra, cậy có Cự Uy Tinh Quân khiến tiểu hồ ly này mất mặt trước mặt mọi người.
Thiên Lôi không mở miệng, hắn nhìn khối huyền thiết bản kia, cảm thấy có chút gì đó không đúng, dường như…… dường như mỏng hơn so với trước!
Hắn đi đến hai bước, duỗi tay muốn cầm lên xem xét cẩn thận, lại ngạc nhiên phát hiện, cả khối thiết bản bây giờ lại ấn sâu trên tảng đá lớn chừng gần một tấc, một tay xốc vài cái đều không thể nhấc lên.
“Cái này, các ngươi tới xem!” Thiên Lôi cất giọng, hai tay trụ vững trên huyền thiết bản, dùng lực mãnh liệt nhấc lên!
“Két a” một tiếng, cả khối huyền thiết bản bị xốc thẳng dậy, năm người tính cả Vân Hư cùng Tiểu Hắc rình coi xa xa , đều chứng kiến rành rành trên tảng đá lớn lưu lại một “Bản ấn” ngay ngắn!
Năm người kia đi vào cẩn thận xem xét chút ít, lại nghe thấy tiếng “Két a” không ngừng vang lên, những thanh âm này càng ngày càng dày đặc, cuối cùng là nghe thấy vài tiếng ầm ầm. Tảng đá lớn vốn đặt huyền thiết bản, lại đầu tiên là chia năm xẻ bảy, tiếp sau đó liền vỡ vụn hết cả– biến thành đất đá vụn!
Cự Uy Tinh Quân quay đầu lại xem Bạch Bạch, ánh mắt kia hoàn toàn không giống với lúc trước!
Huyền thiết bản có đặc tính hấp thu pháp lực, cho nên khi Cự Uy Tinh Quân xuống một chưởng kia, mặc dù trên huyền thiết bản lưu lại một dấu chưởng ấn rất sâu, nhưng huyền thiết bản vẫn trơn nhẵn y nguyên như trước, ngay cả tảng đá bên dưới cũng không có phản ứng chút nào.
Vậy mà một chưởng của Bạch Bạch… Tuy toàn bộ không có tiếng động đáng kể, nhưng là rất rõ ràng có pháp lực tương đương. Ngay cả huyền thiết bản cũng không thể hấp thu xuống dưới, mà trực tiếp thấu qua bản, tiếp đó đánh tảng đá thành khối vỡ vụn. Mà sở dĩ trên huyền thiết bản không có lưu lại dấu chưởng ấn, là bởi vì toàn bộ pháp lực của Bạch Bạch đều thông qua bàn tay đánh vào trên bản, đánh vào chỗ hấp thụ sâu nhất pháp lực của khối huyền thiết bản.
Pháp lực thật kinh người như vậy, thoạt nhìn dường như so với Cự Uy Tinh Quân không chỉ là hơn một hai bậc !
Bạch Bạch không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì sao khi mình đập huyền thiết bản, tảng đá dưới lại vỡ ra? Vì sao ánh mắt mọi người nhìn mình kỳ quái như vậy? Nàng xem là thắng hay là thua rất khó coi?
Mọi người đang kinh hãi, ngạc nhiên, không nói nên lời, Minh Ất chân nhân mở miệng nói:
“Pháp lực của Bạch Bạch cũng không mạnh hơn Cự Uy Tinh Quân, chỉ là nàng tâm tính đơn thuần chuyên chú, tu luyện công pháp cũng là như thế. Khi nàng dùng chưởng đánh vào thiết bản, toàn tâm niệm chú, toàn lực tập trung ở trên bảng, không có chút nào phát tán, cho nên dù chúng ta đứng bên cạnh nàng, cũng không cảm giác pháp lực kích động.”
Cự Uy Tinh Quân rốt cuộc bừng tỉnh, hóa ra vì bản thân sử dụng pháp lực sai phương thức, không chuyên tâm bằng Bạch Bạch ! Nhưng mình hơn tuổi lại có pháp lực tương đương như tiểu muội muội, thật sự là hổ thẹn đến tột cùng.
Nhịn không được giơ ngón tay cái lên đối Bạch Bạch nói:
“Tiểu muội muội, tuổi còn nhỏ mà lợi hại như vậy, rất giỏi! Cự Uy ta hôm nay phục ngươi a! Minh Ất chân nhân quả thật danh bất hư truyền! Thanh Lương quan bồi dưỡng ra nhân tài! Bồi dưỡng ra nhân tài a!”
Thiên Lôi Điện Mẫu liếc thấy Bạch Bạch tuổi còn nhỏ mà đã đạt thành tựu này, cũng vui mừng thay nàng.
Thái Bạch Kim Tinh vừa mới vui mừng một hồi, mày đã nhíu lại —việc này… tiểu hồ ly Bạch Bạch lợi hại như thế, xem ra hai vị công chúa cùng võ sĩ giáp vàng thật là bị thương dưới tay nàng, Minh Ất chân nhân rõ ràng đối với nàng vô cùng coi trọng, chuyện này nên làm thế nào mới ổn?!
Đứng trên hiện trường không phải là tiền bối trong tiên giới thì là cao thủ nổi tiếng, tất nhiên là sẽ không bị thương hoặc bị dọa sợ. Đứng ở chỗ xa xa Vân Hư nhanh chóng phản ứng bảo vệ Tiểu Hắc, nếu không thì Đại Hắc Miêu “miệng cọp gan thỏ” này chỉ sợ thương tích sẽ càng thêm trầm trọng, cuối cùng nằm lỳ ở trên giường mấy tháng như con mèo bệnh.
Bạch Bạch vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:
“Thật là lợi hại!” Một chưởng đẩy đi, chỉ là đứng ở bên cạnh, mọi người cảm thấy dường như có một luồng lực mạnh mẽ đẩy người về phía sau, thật sự là khó lường!
Cự Uy Tinh Quân chậm rãi thu tay về, chỉ thấy trên huyền thiết bản lưu lại rõ một dấu tay ấn sâu, ngay cả các dấu vân tay đều nhất thanh nhị sở (=rõ rành rành), sâu chừng gần hơn hai tấc, gần như muốn đem cả khối huyền thiết bản đập vỡ tan!
Thiên Lôi Điện Mẫu đồng loạt khen ngợi:
“Cự Uy Tinh Quân quả nhiên thần lực kinh người, nhiều ngày không thấy, pháp lực lại có tinh tiến, thật đáng mừng!” Thái Bạch Kim Tinh càng khen không ngớt lời.
Minh Ất chân nhân mỉm cười gật đầu, mặc dù không có nói cái gì, nhưng là hiển nhiên cũng có chút tán thưởng.
Bạch Bạch mắt nhìn cái dấu tay kia, âm thầm tắc luỡi, nàng không biết huyền thiết bản lợi hại như vậy, cứ tưởng Cự Uy Tinh Quân một chưởng xuống tay có thể đập huyền thiết bản tan thành từng mảnh nhỏ, không nghĩ tới lại chỉ có thể lưu lại dấu tay mà thôi, thầm nghĩ: Không biết huyền thiết bản này là cái bảo bối gì, lại cứng rắn như vậy?!
Cự Uy Tinh Quân tuy trên miệng khiêm tốn, nhưng lại cảm thấy có chút đắc ý. Đương nhiên, hắn không có tự cao tự đại đến mức cho là mình có thể ngang nhiên khoe khoang pháp lực trước mặt Minh Ất chân nhân , căn bản chính là ‘trước cửa Khổng phu tử bán văn chương’! Chẳng qua nhìn thấy thần tượng lại hướng hắn gật đầu, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, chỉ cảm thấy trong người lâng lâng gần như xương cốt toàn thân nhẹ hẫng, chỉ còn vài ba cân lượng.
Minh Ất chân nhân xoay người nói với Bạch Bạch:
“Lát nữa ngươi dựa theo phương pháp đạo khí mà mấy hôm trước Vân Hư chỉ dạy, đợi pháp lực toàn thân ngưng tụ đến hai tay, sau đó đập đến trên huyền thiết bản, hiểu chưa?”
Bạch Bạch gật đầu, bước tới trước một khối thiết bản hòan hảo khác, sau đó một bên mặc niệm khẩu quyết, một bên giơ hai tay lên, rất nhanh tập trung tinh thần lại, trong nháy mắt chỉ còn lại tâm linh, tựa như trong thiên địa lúc đó chỉ còn một mình nàng cùng khối thiết bản trước mắt.
Thái Bạch Kim Tinh thấy ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng phải để Minh Ất chỉ dạy, đối với chuyện Bạch Bạch đả thương người lại càng cảm thấy hoài nghi. Tiểu cô nương nói Bạch Bạch dùng pháp thuật, nhưng bây giờ ngay cả đánh vào khối thiết bản cũng phải nhờ sư phụ chỉ dạy, phương pháp lại là mấy ngày trước mới học, phương pháp lợi hại nhưng cũng có hạn! Chẳng qua cũng chỉ là con tiểu hồ ly như vậy, cho dù từ lúc sinh ra đã bắt đầu tu luyện, cũng chưa tới một ngàn năm, có thể có pháp lực cao thâm gì đáng nói chứ?
Hết lần này tới lần khác bọn họ cũng không có nghĩ đến, Bạch Bạch có được pháp lực hiện tại thật ra là ngoài ý muốn, không giống người tu đạo bình thường tuần tự thăng tiến. Nàng hiện tại chẳng khác gì là một tiểu cô nương tình cờ tìm được một tòa Kim Sơn, nhưng lại không biết nên dùng như thế nào.
Bạch Bạch tung một chưởng, ba một tiếng rơi vào trên thiết bản, tốc độ không nhanh cũng không chậm, so với cách người ta đập con ruồi thì thủ pháp không có sai biệt là mấy…… Hiệu quả cũng có vẻ giống nhau, không có chân khí mạnh tỏa ra, cũng không có tiếng nổ vang trời, dường như vừa rồi chỉ như là tiểu cô nương tiện tay vỗ đập một con ruồi bọ……
Khi Bạch Bạch lấy bàn tay ra, tất cả mọi người đều ngây người! Cái gì cũng đều không có! Không chỉ trên miếng sắt không có vết tay, ngay cả một cái dấu tay cũng không có lưu lại. Cả khối huyền thiết trơn nhẵn, mượt mà như gương!
Khuôn mặt Bạch Bạch nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng, không biết làm sao nhìn về phía Minh Ất chân nhân…… Thực xin lỗi sư phụ! Làm thầy mất mặt! Ô ô ô!
“Ách, đừng lo lắng, nhất định là cái này khối thiết bản chết tiệt này có vấn đề! Tiểu muội muội ngươi đừng sốt ruột a!” Cự Uy Tinh Quân gãi gãi đầu, nói chuyện có chút lộn xộn, hắn cảm giác mình đã khi dễ tiểu hài tử, hơn nữa còn là một tiểu cô nương điềm đạm đáng yêu.
“Tiểu cô nương đừng nóng vội, ngươi…… Ngươi còn nhỏ, cái này…… bái nhập sư môn cũng không lâu, đúng đúng! Sau này công lực tăng lên, đừng nói một khối huyền thiết bản, chính là mười khối cũng có thể đánh vỡ!” Thái Bạch cũng cảm thấy hổ thẹn, hết thảy đều là bởi vì chính mình mà ra, cậy có Cự Uy Tinh Quân khiến tiểu hồ ly này mất mặt trước mặt mọi người.
Thiên Lôi không mở miệng, hắn nhìn khối huyền thiết bản kia, cảm thấy có chút gì đó không đúng, dường như…… dường như mỏng hơn so với trước!
Hắn đi đến hai bước, duỗi tay muốn cầm lên xem xét cẩn thận, lại ngạc nhiên phát hiện, cả khối thiết bản bây giờ lại ấn sâu trên tảng đá lớn chừng gần một tấc, một tay xốc vài cái đều không thể nhấc lên.
“Cái này, các ngươi tới xem!” Thiên Lôi cất giọng, hai tay trụ vững trên huyền thiết bản, dùng lực mãnh liệt nhấc lên!
“Két a” một tiếng, cả khối huyền thiết bản bị xốc thẳng dậy, năm người tính cả Vân Hư cùng Tiểu Hắc rình coi xa xa , đều chứng kiến rành rành trên tảng đá lớn lưu lại một “Bản ấn” ngay ngắn!
Năm người kia đi vào cẩn thận xem xét chút ít, lại nghe thấy tiếng “Két a” không ngừng vang lên, những thanh âm này càng ngày càng dày đặc, cuối cùng là nghe thấy vài tiếng ầm ầm. Tảng đá lớn vốn đặt huyền thiết bản, lại đầu tiên là chia năm xẻ bảy, tiếp sau đó liền vỡ vụn hết cả– biến thành đất đá vụn!
Cự Uy Tinh Quân quay đầu lại xem Bạch Bạch, ánh mắt kia hoàn toàn không giống với lúc trước!
Huyền thiết bản có đặc tính hấp thu pháp lực, cho nên khi Cự Uy Tinh Quân xuống một chưởng kia, mặc dù trên huyền thiết bản lưu lại một dấu chưởng ấn rất sâu, nhưng huyền thiết bản vẫn trơn nhẵn y nguyên như trước, ngay cả tảng đá bên dưới cũng không có phản ứng chút nào.
Vậy mà một chưởng của Bạch Bạch… Tuy toàn bộ không có tiếng động đáng kể, nhưng là rất rõ ràng có pháp lực tương đương. Ngay cả huyền thiết bản cũng không thể hấp thu xuống dưới, mà trực tiếp thấu qua bản, tiếp đó đánh tảng đá thành khối vỡ vụn. Mà sở dĩ trên huyền thiết bản không có lưu lại dấu chưởng ấn, là bởi vì toàn bộ pháp lực của Bạch Bạch đều thông qua bàn tay đánh vào trên bản, đánh vào chỗ hấp thụ sâu nhất pháp lực của khối huyền thiết bản.
Pháp lực thật kinh người như vậy, thoạt nhìn dường như so với Cự Uy Tinh Quân không chỉ là hơn một hai bậc !
Bạch Bạch không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì sao khi mình đập huyền thiết bản, tảng đá dưới lại vỡ ra? Vì sao ánh mắt mọi người nhìn mình kỳ quái như vậy? Nàng xem là thắng hay là thua rất khó coi?
Mọi người đang kinh hãi, ngạc nhiên, không nói nên lời, Minh Ất chân nhân mở miệng nói:
“Pháp lực của Bạch Bạch cũng không mạnh hơn Cự Uy Tinh Quân, chỉ là nàng tâm tính đơn thuần chuyên chú, tu luyện công pháp cũng là như thế. Khi nàng dùng chưởng đánh vào thiết bản, toàn tâm niệm chú, toàn lực tập trung ở trên bảng, không có chút nào phát tán, cho nên dù chúng ta đứng bên cạnh nàng, cũng không cảm giác pháp lực kích động.”
Cự Uy Tinh Quân rốt cuộc bừng tỉnh, hóa ra vì bản thân sử dụng pháp lực sai phương thức, không chuyên tâm bằng Bạch Bạch ! Nhưng mình hơn tuổi lại có pháp lực tương đương như tiểu muội muội, thật sự là hổ thẹn đến tột cùng.
Nhịn không được giơ ngón tay cái lên đối Bạch Bạch nói:
“Tiểu muội muội, tuổi còn nhỏ mà lợi hại như vậy, rất giỏi! Cự Uy ta hôm nay phục ngươi a! Minh Ất chân nhân quả thật danh bất hư truyền! Thanh Lương quan bồi dưỡng ra nhân tài! Bồi dưỡng ra nhân tài a!”
Thiên Lôi Điện Mẫu liếc thấy Bạch Bạch tuổi còn nhỏ mà đã đạt thành tựu này, cũng vui mừng thay nàng.
Thái Bạch Kim Tinh vừa mới vui mừng một hồi, mày đã nhíu lại —việc này… tiểu hồ ly Bạch Bạch lợi hại như thế, xem ra hai vị công chúa cùng võ sĩ giáp vàng thật là bị thương dưới tay nàng, Minh Ất chân nhân rõ ràng đối với nàng vô cùng coi trọng, chuyện này nên làm thế nào mới ổn?!
/171
|