Lúc Thái Bạch Kim Tinh đến, cơn giận của Thiên Đế còn chưa hết, trầm mặt thong thả khoan thai đi lại trong ngự thư phòng.
Thái Bạch Kim Tinh là một người hiền lành, cũng chẳng quan tâm là có làm Thiên Đế tức giận hay không, sau khi tiến lên hành lễ liền hỏi thẳng về việc phái Cự Uy Tinh Quân đến Thanh Lương Quan bắt người.
Thiên Đế vẻ mặt giận dữ nói: “Lần này Thanh Lương Quan khinh người quá đáng! Đến con gái của trẫm và con gái của Nam Hải long vương mà cũng dám ra tay giết hại, quả thực coi trời bằng vung!”
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói: “Không biết hai vị công chúa ở nơi nào, vì sao cùng người của Thanh Lương Quan xảy ra xung đột?”
Nét mặt già nua của Thiên Đế trầm xuống, không muốn trả lời, liền ngắt lời nói: “Thanh Lương Quan chứa chấp Bạch hồ yêu, thủ đoạn hung ác, động một tí là đả thương người, việc này là sự thật!”
Thái Bạch Kim Tinh thầm nghĩ: Nói đến thủ đoạn hung ác, động tí là đả thương người, sợ là hai vị công chúa kia đi! Đương nhiên không thể nói như vậy ngay ở trước mặt Thiên Đế, đành phải nói: “Việc này Thanh Lương Quan quả thật là không có lý, nhưng mà lão hủ cho rằng, sao không nhân cơ hội này, bán Thanh Lương Quan một cái nhân tình? Hiện giờ Địa phủ Âm ti náo động càng ngày càng ác liệt, nếu vào lúc này lại thêm người của Thanh Lương Quan phản bội, sợ là tiện nghi cho những nghịch tặc kia a!”
Thiên Đế ra vẻ do dự miễn cưỡng gật nhẹ đầu, phất phất tay phân phó tiểu tiên đồng đi gọi Cự Uy Tinh Quân trở về, lại vuốt vuốt mấy sợi râu, nói: “Lão tinh quân ngươi đã đến cầu tình như vậy, trẫm đem thể diện giao cho ngươi, phái ngươi đến Thanh Lương Quan đi đòi công đạo này nha.”
Kỳ thật Cự Uy Tinh Quân vừa ra khỏi cửa, Thiên Đế cũng có chút hối hận, nhưng mà muốn ông lập tức đem người rút về, ông cũng không có mặt mũi nào, may bây Thái Bạch Tinh Quân giờ nói như vậy, ngược lại giúp ông có cớ rút lui. Chẳng qua nếu Thái Bạch lão Quân đã thích làm người tốt, vậy thì cho ông ta mặt dày mày dạn đi một chuyến vậy!
Thái Bạch Kim Tinh sững sờ: “Việc này……” Có lầm hay không vậy, rõ ràng là lão Thiên Đế ông không quản giáo tốt con gái của mình, làm sao gây họa xong lại muốn lão nhân gia như ông đi giải quyết ??
Thiên Đế trừng mắt nói: “Chẳng lẽ tất cả những lời ngươi vừa mới nói đều là muốn lừa gạt trẫm??”
Ai kêu ngươi là thần tử của người ta chứ? Thái Bạch Tinh Quân bất đắc dĩ phụng mệnh, than ngắn thở dài lui xuống, đi đến nửa đường vừa vặn gặp Cự Uy Tinh Quân đang mặt mày hớn hở, trong nội tâm không cam lòng, tiến lên một tay giữ chặt ống tay áo của ông ta nói: “Sao ông có thể cao hứng, lão hủ vì nói tốt cho ông với người khác, lại chuốc phiền toái vào thân!”
Cự Uy Tinh Quân tâm tình sảng khoái, cười ha ha nói: “Lão Tinh Quân sao lại nói vậy?”
Thái Bạch Tinh Quân kể chuyện vừa rồi ở Ngự Thu Phòng, Cự Uy Tinh Quân rất có nghĩa khí vỗ lồng ngực nói: “Ta đi cùng ông!”
Thái Bạch Tinh Quân vẻ mặt nghi hoặc nhìn ông ta, không phải mới vừa nghe nói muốn đi Thanh Lương Quan liền lộ ra mặt người chết sao? Sao giờ phút này lại chủ động xin đi giết giặc vậy ????
Thấy thần sắc ông như thế, Cự Uy Tinh Quân ngại ngùng gãi gãi đầu nói: “Lão tinh quân, lần này cũng không phải đi Thanh Lương Quan khiêu khích sinh sự, có cơ hội kết bạn với một nhân vật nổi tiếng Thiên đình -Minh Ất chân nhân, thật sự là vinh hạnh cho lão đệ. Hơn nữa, lão đệ ta cũng rất muốn biết bạch hồ ly rốt cục là thần thánh phương nào, nghe võ sĩ giáp vàng nói, nó vung tay lên liền đánh bay hai vị công chúa và một gã võ sĩ giáp vàng ra ngoài, đến nỗi trọng thương, tuổi còn nhỏ mà có công lực như vậy, không phải nói muốn có là có nha!”
Cự Uy Tinh Quân tự nghĩ nếu ông tự mình ra tay, ít nhất cũng phải dùng đủ chín thành công lực mới có thể miễn cưỡng đạt tới “hiệu quả” mạnh như vậy, Bạch hồ nhất định là tu luyện mấy ngàn năm, pháp thuật tinh thâm cỡ Cửu Vĩ thiên hồ! Mà một lão hồ tiên như vậy như thế nào lại xuất hiện ở Thanh Lương Quan? Chẳng lẽ chính là kẻ mà mọi người hay nói, đệ tử mà Minh Ất chân nhân mới thu nhận gần đây? Nếu là như thế, vị đệ tử nhập môn này tuy vào sau, nhưng đem tuổi tác và khả năng so với tất cả sư huynh đệ, thậm chí Minh Ất chân nhân cũng đều lớn hơn!
Thái Bạch Tinh Quân đối với chuyện xảy ra có biết chút ít, sức tưởng tượng cũng không có phong phú như Cự Uy Tinh Quân, nhưng nghe miệng ông ta thuật lại xong, cũng sinh ra một ít hứng thú. Có thể làm cho kẻ dùng thần lực xưng oai như Cự Uy Tinh Quân mà phải dùng ngữ khí gần như kính ngưỡng, chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản…… Không, là động vật!
Lại nói tiếp, Quỳnh Nguyệt tiên tử và Tam công chúa ở trong suy nghĩ của các tiên nhân lớn tuổi trên Thiên đình ấn tượng rất là tệ, ngoại trừ Thiên Đế, những người khác nghe nói các nàng bị thương nặng, không có một người nào, không có một kẻ nào lo lắng tức giận, ngược lại người người còn nhận định là do các nàng không đúng trước, làm tiên nữ mà như vậy kể ra thì cũng thật là thất bại!
Trên đường đến Thanh Lương Quan, lại đụng phải hai vợ chồng Lôi Công Điện Mẫu trở về, hai bên chào hỏi nhau, vừa nhắc tới việc này, Lôi Công Điện Mẫu cũng đều muốn cùng đi, Thái Bạch Tinh Quân chỉ nói bọn họ là người đi cùng, sợ bản thân đơn độc đi trước có chuyện, trong nội tâm âm thầm cảm kích. Lại không biết chủ ý của Lôi Công Điện Mẫu cùng Cự Uy Tinh Quân không khác nhau lắm!
Có cơ hội đến Thanh Lương Quan mở rộng tầm mắt, lại có thể kết giao với Minh Ất chân nhân thì rất tốt, hơn nữa là để xem náo nhiệt và đồng thời được nhìn thấy Bạch Hồ. Về phần nhiệm vụ thuyết khách của Thái Bạch Tinh Quân…… Dù sao ở trước mặt Thiên Đế nhận lĩnh việc này cũng không phải bọn họ, ông ta gặp xui xẻo, đó là con đường tử vì đạo, không ngại hi sinh, bọn họ theo chân không liên quan!
Lúc “bốn người” đến Thanh Lương Quan, Minh Ất chân nhân cũng vừa trở về.
Đêm qua nhận được thư cấp tốc của Vân Hư, giao lại một số đạo hữu không kịp cứu chữa, quay trở về suốt đêm.
Vừa vào cửa, câu đầu tiên Minh Ất chân nhân hỏi đến không phải là sự tình hậu quả ra sao, mà là: “Bạch Bạch bây giờ như thế nào?”
Vân Hư lo lắng nói: “Nàng bị hoảng sợ, nàng cũng không biết mấy người kia tại sao đột nhiên bị trọng thương bay rớt ra ngoài, đệ tử an ủi nàng một hồi, liền bảo nàng đi ngủ.” Sư phụ muốn hắn chiếu cố tốt sư muội, không nghĩ tới Người vừa mới xuất môn vài ngày, bản thân lại khiến cho sư muội bị kinh hãi lớn như vậy.
Hai thầy trò đều từng điều trị thương thế trên thân thể cho Bạch Bạch, tự giác đối với tình hình của nàng rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn chưa từng nghĩ rằmg Bạch Bạch có năng lực một chiêu làm trọng thương ba người bọn Quỳnh Nguyệt tiên tử .
Nhưng không biết có chuyện trùng hợp, không ngờ Bạch Bạch trong thời gian bọn họ không biết, từng bước một đem toàn bộ dược lực trong ranh giới hư ảo tiêu hóa hấp thu hết. Giờ phút này pháp lực của nàng đã sớm vượt qua Vân Hư, trên Thiên đình này, có thể xếp vào hàng cao thủ!
Ngày đó, Bạch Bạch ăn vào tiên thảo do Mặc Yểm mang đến, Minh Ất từng điều trị cho nàng, mà ngày hôm sau, trùng hợp Minh Ất liền rời đi Thanh Lương Quan, do Vân Hư thay nàng chữa thương. Vân Hư trước đó được sư phụ nhiều lần dặn dò, vì để an toàn nên hắn hoàn toàn không dám đi dò xét ranh giới hư ảo của Bạch Bạch, cho nên tình hình lạ thường là dược lực ở trong ranh giới hư ảo rất nhanh dung hợp, hai thầy trò đều không biết chút nào.
Mà sau vài ngày, toàn bộ dược lực vừa dung hợp xong, Bạch Bạch lại ăn đan dược quý của Minh Ất lưu lại nên đem kinh mạch vốn bị hao tổn cùng thân thể nhanh chóng khôi phục lại, so với trước kia còn càng mạnh hơn mấy chục lần.
Đợi đến khi hàn huyết* tích tụ đột kích (*máu lạnh), dược lực trong cơ thể Bạch Bạch đã bị kích phát, tràn lan ra, trải qua một đêm dung nhập hoàn toàn vào kinh mạch toàn thân nàng, đã làm tăng pháp lực căn cơ của nàng lên. Tiếp đó, sáng ngày hôm sau, Vân Hư lại bận về việc trong Thanh Lương Quan, chưa kịp trị liệu mỗi ngày cho nàng, cho nên đối với biến hóa trên người nàng vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Mà xế chiều hôm nay, liền gặp được Quỳnh Nguyệt công chúa lừa gạt bọn họ đến Linh Tố Sơn phục kích. Một loạt chuyện bất ngờ xảy ra, làm cho hai thầy trò hoàn toàn không nghĩ tới, một tiểu hồ ly “mảnh mai dễ dàng bị ăn hiếp” trong mắt bọn họ, đã biến thành một kẻ có ”sức nhổ núi lấp sông”…… Ách, chính là tiểu hồ ly.
Thái Bạch Kim Tinh là một người hiền lành, cũng chẳng quan tâm là có làm Thiên Đế tức giận hay không, sau khi tiến lên hành lễ liền hỏi thẳng về việc phái Cự Uy Tinh Quân đến Thanh Lương Quan bắt người.
Thiên Đế vẻ mặt giận dữ nói: “Lần này Thanh Lương Quan khinh người quá đáng! Đến con gái của trẫm và con gái của Nam Hải long vương mà cũng dám ra tay giết hại, quả thực coi trời bằng vung!”
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói: “Không biết hai vị công chúa ở nơi nào, vì sao cùng người của Thanh Lương Quan xảy ra xung đột?”
Nét mặt già nua của Thiên Đế trầm xuống, không muốn trả lời, liền ngắt lời nói: “Thanh Lương Quan chứa chấp Bạch hồ yêu, thủ đoạn hung ác, động một tí là đả thương người, việc này là sự thật!”
Thái Bạch Kim Tinh thầm nghĩ: Nói đến thủ đoạn hung ác, động tí là đả thương người, sợ là hai vị công chúa kia đi! Đương nhiên không thể nói như vậy ngay ở trước mặt Thiên Đế, đành phải nói: “Việc này Thanh Lương Quan quả thật là không có lý, nhưng mà lão hủ cho rằng, sao không nhân cơ hội này, bán Thanh Lương Quan một cái nhân tình? Hiện giờ Địa phủ Âm ti náo động càng ngày càng ác liệt, nếu vào lúc này lại thêm người của Thanh Lương Quan phản bội, sợ là tiện nghi cho những nghịch tặc kia a!”
Thiên Đế ra vẻ do dự miễn cưỡng gật nhẹ đầu, phất phất tay phân phó tiểu tiên đồng đi gọi Cự Uy Tinh Quân trở về, lại vuốt vuốt mấy sợi râu, nói: “Lão tinh quân ngươi đã đến cầu tình như vậy, trẫm đem thể diện giao cho ngươi, phái ngươi đến Thanh Lương Quan đi đòi công đạo này nha.”
Kỳ thật Cự Uy Tinh Quân vừa ra khỏi cửa, Thiên Đế cũng có chút hối hận, nhưng mà muốn ông lập tức đem người rút về, ông cũng không có mặt mũi nào, may bây Thái Bạch Tinh Quân giờ nói như vậy, ngược lại giúp ông có cớ rút lui. Chẳng qua nếu Thái Bạch lão Quân đã thích làm người tốt, vậy thì cho ông ta mặt dày mày dạn đi một chuyến vậy!
Thái Bạch Kim Tinh sững sờ: “Việc này……” Có lầm hay không vậy, rõ ràng là lão Thiên Đế ông không quản giáo tốt con gái của mình, làm sao gây họa xong lại muốn lão nhân gia như ông đi giải quyết ??
Thiên Đế trừng mắt nói: “Chẳng lẽ tất cả những lời ngươi vừa mới nói đều là muốn lừa gạt trẫm??”
Ai kêu ngươi là thần tử của người ta chứ? Thái Bạch Tinh Quân bất đắc dĩ phụng mệnh, than ngắn thở dài lui xuống, đi đến nửa đường vừa vặn gặp Cự Uy Tinh Quân đang mặt mày hớn hở, trong nội tâm không cam lòng, tiến lên một tay giữ chặt ống tay áo của ông ta nói: “Sao ông có thể cao hứng, lão hủ vì nói tốt cho ông với người khác, lại chuốc phiền toái vào thân!”
Cự Uy Tinh Quân tâm tình sảng khoái, cười ha ha nói: “Lão Tinh Quân sao lại nói vậy?”
Thái Bạch Tinh Quân kể chuyện vừa rồi ở Ngự Thu Phòng, Cự Uy Tinh Quân rất có nghĩa khí vỗ lồng ngực nói: “Ta đi cùng ông!”
Thái Bạch Tinh Quân vẻ mặt nghi hoặc nhìn ông ta, không phải mới vừa nghe nói muốn đi Thanh Lương Quan liền lộ ra mặt người chết sao? Sao giờ phút này lại chủ động xin đi giết giặc vậy ????
Thấy thần sắc ông như thế, Cự Uy Tinh Quân ngại ngùng gãi gãi đầu nói: “Lão tinh quân, lần này cũng không phải đi Thanh Lương Quan khiêu khích sinh sự, có cơ hội kết bạn với một nhân vật nổi tiếng Thiên đình -Minh Ất chân nhân, thật sự là vinh hạnh cho lão đệ. Hơn nữa, lão đệ ta cũng rất muốn biết bạch hồ ly rốt cục là thần thánh phương nào, nghe võ sĩ giáp vàng nói, nó vung tay lên liền đánh bay hai vị công chúa và một gã võ sĩ giáp vàng ra ngoài, đến nỗi trọng thương, tuổi còn nhỏ mà có công lực như vậy, không phải nói muốn có là có nha!”
Cự Uy Tinh Quân tự nghĩ nếu ông tự mình ra tay, ít nhất cũng phải dùng đủ chín thành công lực mới có thể miễn cưỡng đạt tới “hiệu quả” mạnh như vậy, Bạch hồ nhất định là tu luyện mấy ngàn năm, pháp thuật tinh thâm cỡ Cửu Vĩ thiên hồ! Mà một lão hồ tiên như vậy như thế nào lại xuất hiện ở Thanh Lương Quan? Chẳng lẽ chính là kẻ mà mọi người hay nói, đệ tử mà Minh Ất chân nhân mới thu nhận gần đây? Nếu là như thế, vị đệ tử nhập môn này tuy vào sau, nhưng đem tuổi tác và khả năng so với tất cả sư huynh đệ, thậm chí Minh Ất chân nhân cũng đều lớn hơn!
Thái Bạch Tinh Quân đối với chuyện xảy ra có biết chút ít, sức tưởng tượng cũng không có phong phú như Cự Uy Tinh Quân, nhưng nghe miệng ông ta thuật lại xong, cũng sinh ra một ít hứng thú. Có thể làm cho kẻ dùng thần lực xưng oai như Cự Uy Tinh Quân mà phải dùng ngữ khí gần như kính ngưỡng, chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản…… Không, là động vật!
Lại nói tiếp, Quỳnh Nguyệt tiên tử và Tam công chúa ở trong suy nghĩ của các tiên nhân lớn tuổi trên Thiên đình ấn tượng rất là tệ, ngoại trừ Thiên Đế, những người khác nghe nói các nàng bị thương nặng, không có một người nào, không có một kẻ nào lo lắng tức giận, ngược lại người người còn nhận định là do các nàng không đúng trước, làm tiên nữ mà như vậy kể ra thì cũng thật là thất bại!
Trên đường đến Thanh Lương Quan, lại đụng phải hai vợ chồng Lôi Công Điện Mẫu trở về, hai bên chào hỏi nhau, vừa nhắc tới việc này, Lôi Công Điện Mẫu cũng đều muốn cùng đi, Thái Bạch Tinh Quân chỉ nói bọn họ là người đi cùng, sợ bản thân đơn độc đi trước có chuyện, trong nội tâm âm thầm cảm kích. Lại không biết chủ ý của Lôi Công Điện Mẫu cùng Cự Uy Tinh Quân không khác nhau lắm!
Có cơ hội đến Thanh Lương Quan mở rộng tầm mắt, lại có thể kết giao với Minh Ất chân nhân thì rất tốt, hơn nữa là để xem náo nhiệt và đồng thời được nhìn thấy Bạch Hồ. Về phần nhiệm vụ thuyết khách của Thái Bạch Tinh Quân…… Dù sao ở trước mặt Thiên Đế nhận lĩnh việc này cũng không phải bọn họ, ông ta gặp xui xẻo, đó là con đường tử vì đạo, không ngại hi sinh, bọn họ theo chân không liên quan!
Lúc “bốn người” đến Thanh Lương Quan, Minh Ất chân nhân cũng vừa trở về.
Đêm qua nhận được thư cấp tốc của Vân Hư, giao lại một số đạo hữu không kịp cứu chữa, quay trở về suốt đêm.
Vừa vào cửa, câu đầu tiên Minh Ất chân nhân hỏi đến không phải là sự tình hậu quả ra sao, mà là: “Bạch Bạch bây giờ như thế nào?”
Vân Hư lo lắng nói: “Nàng bị hoảng sợ, nàng cũng không biết mấy người kia tại sao đột nhiên bị trọng thương bay rớt ra ngoài, đệ tử an ủi nàng một hồi, liền bảo nàng đi ngủ.” Sư phụ muốn hắn chiếu cố tốt sư muội, không nghĩ tới Người vừa mới xuất môn vài ngày, bản thân lại khiến cho sư muội bị kinh hãi lớn như vậy.
Hai thầy trò đều từng điều trị thương thế trên thân thể cho Bạch Bạch, tự giác đối với tình hình của nàng rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn chưa từng nghĩ rằmg Bạch Bạch có năng lực một chiêu làm trọng thương ba người bọn Quỳnh Nguyệt tiên tử .
Nhưng không biết có chuyện trùng hợp, không ngờ Bạch Bạch trong thời gian bọn họ không biết, từng bước một đem toàn bộ dược lực trong ranh giới hư ảo tiêu hóa hấp thu hết. Giờ phút này pháp lực của nàng đã sớm vượt qua Vân Hư, trên Thiên đình này, có thể xếp vào hàng cao thủ!
Ngày đó, Bạch Bạch ăn vào tiên thảo do Mặc Yểm mang đến, Minh Ất từng điều trị cho nàng, mà ngày hôm sau, trùng hợp Minh Ất liền rời đi Thanh Lương Quan, do Vân Hư thay nàng chữa thương. Vân Hư trước đó được sư phụ nhiều lần dặn dò, vì để an toàn nên hắn hoàn toàn không dám đi dò xét ranh giới hư ảo của Bạch Bạch, cho nên tình hình lạ thường là dược lực ở trong ranh giới hư ảo rất nhanh dung hợp, hai thầy trò đều không biết chút nào.
Mà sau vài ngày, toàn bộ dược lực vừa dung hợp xong, Bạch Bạch lại ăn đan dược quý của Minh Ất lưu lại nên đem kinh mạch vốn bị hao tổn cùng thân thể nhanh chóng khôi phục lại, so với trước kia còn càng mạnh hơn mấy chục lần.
Đợi đến khi hàn huyết* tích tụ đột kích (*máu lạnh), dược lực trong cơ thể Bạch Bạch đã bị kích phát, tràn lan ra, trải qua một đêm dung nhập hoàn toàn vào kinh mạch toàn thân nàng, đã làm tăng pháp lực căn cơ của nàng lên. Tiếp đó, sáng ngày hôm sau, Vân Hư lại bận về việc trong Thanh Lương Quan, chưa kịp trị liệu mỗi ngày cho nàng, cho nên đối với biến hóa trên người nàng vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Mà xế chiều hôm nay, liền gặp được Quỳnh Nguyệt công chúa lừa gạt bọn họ đến Linh Tố Sơn phục kích. Một loạt chuyện bất ngờ xảy ra, làm cho hai thầy trò hoàn toàn không nghĩ tới, một tiểu hồ ly “mảnh mai dễ dàng bị ăn hiếp” trong mắt bọn họ, đã biến thành một kẻ có ”sức nhổ núi lấp sông”…… Ách, chính là tiểu hồ ly.
/171
|