Vân Cảnh nhận thấy mình thực sự là thiên tài, có thể tận dụng triệt để cơ hội để nhìn thấy dung mạo của sư muội lại vừa có thể khiến cho nàng công chúa điêu ngoa kia biết khó mà lui. Thật là nhất cử lưỡng tiện (*Một công đôi việc).
Có điều Bạch Bạch rất do dự, hiện nguyên hình làm nàng có cảm giác không an toàn, một khi đã biến thành hình người… Phụ thân nói: Không nên hiện hình người trước mặt con đực, con đực không an tâm được! Trước đây nàng đã không nghe lời, kết quả… Mặc Yểm đã khiến nàng còn chưa ăn đủ mệt hay sao?
Nhưng đây là sư huynh của nàng, chắc sẽ không hại nàng. Sư huynh đối xử với nàng rất tốt, có thứ gì tốt đều trước hết nghĩ đến nàng, hiếm khi sư huynh muốn mình giúp đỡ, nếu như cự tuyệt, thì có vẻ như hơi quá vô tình, huống hồ, sư huynh muốn đưa nàng đi gặp hai con “cái”, nên chắc là không có vấn đề lớn gì đâu!
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của Vân Cảnh, nàng miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi!” Vân Cảnh kích động đến mức suýt nữa nhảy dựng lên hoan hô một tiếng.
Luồng ánh sáng trắng qua đi, một thiếu nữ mặc áo trắng xuất hiện trước mặt Vân Cảnh…. Sau đó, Vân Cảnh choáng váng.
Muốn chết a! Mặc dù hắn cũng đoán tiểu sư muội là một mỹ nữ, nhưng không ngờ nàng lại mỹ đến vậy. Quả thực là mê chết người không bồi mạng, tất cả những ngôn từ hoa lệ nhất đều không xứng để hình dung về mỹ nhân, cũng không đủ để dùng trên người nàng!
Một tiểu mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy, hiện giờ đang hồn nhiên chớp đôi mắt to tròn màu rám nắng nhìn hắn, nhút nhát e lệ hỏi: “Tam sư huynh, huynh làm sao vậy? Huynh sao vậy, không phải là huynh chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như muội đấy chứ?”
Vân Hư với Vân Sơ và mấy vị sư huynh khác rõ ràng nói Tam sư huynh thích nhất là chạy theo những tiên nữ xinh đẹp!
Vân Cảnh đến nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, việc đầu tiên chính là sờ sờ lên khóe miệng. Tốt lắm! Thiếu chút nữa là nước dãi nhỏ ra!
Đàn ông nhìn thấy mỹ nhân mà nhỏ nước dãi thì cũng là phản ứng bình thường, nhưng nếu làm như vậy thì hình ảnh tao nhã chói lọi của hắn sẽ bị phá hủy trước mặt Tiểu sư muội, vậy thì phải làm sao?!
“Tiểu sư muội, lúc nãy muội vừa nói gì với ta?” Vân Cảnh nhớ mang máng là Tiểu sư muội có nói một câu gì đó với hắn.
Bạch Bạch tốt bụng, nhắc lại câu hỏi một lần nữa, Vânh Cảnh vẻ mặt thất bại, nhưng mà hắn rất nhanh chóng bình tĩnh lại, vỗ vỗ bả vai của Bạch Bạch, đắc ý nói: “Quả nhiên không hổ danh là tiểu sư muội của chúng ta! Rất tự tin! Từ trước đến nay, dưới hạ giới hay tiên nữ trên thiên đình ta cũng chưa gặp được mấy người xinh đẹp hơn muội. Hắc hắc, ha ha, ka ka!”
Hiện tại, tiểu cô nương xinh đẹp nhất chính là tiểu sư muội của mình! Vân Cảnh đắc ý đến mức miệng ngoác ra tận mang tai. Hắn bắt đầu lo lắng, đưa vị Tiểu sư muội xinh đẹp như vậy ra ngoài kia, làm cho Tam công chúa mặc cảm, tự ti, như vậy có phải hơi tàn nhẫn quá hay không?
Hiển nhiên là hắn đánh giá sai thần kinh kiên cường, trình độ dẻo dai cùng với bản tính hung tàn của vị Tam công chúa.
Khi hắn cố ý kéo Bạch Bạch đi, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu mê người từ trước cửa đi vào Thanh Lương quan, dáng vẻ tình chàng ý thiếp “không may” bị Tam công chúa chứng kiến. Tam công chúa không mảy may chảy đến nửa giọt nước mắt, thậm chí không hề không hề xấu hổ cùng quẫn mặc cảm, mà là hoàn toàn phát cuồng!
“Hồ ly tinh! Đồ không biết xấu hổ! Đồ đê tiện!” Tam công chúa không cần hỏi căn do, quát lớn một tiếng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng đến trước mặt Vân Cảnh, năm ngón tay hướng về phía Bạch Bạch định hung hăng tóm lấy nàng.
Bạch Bạch sững sờ, phản ứng nhanh chóng trốn vào sau lưng Vân Cảnh. Vân Cảnh không ngờ Tam công chúa trước đây trước mặt người khác luôn mang bộ dạng thục nữ nhã nhặn, cho dù có điêu ngoa đến đâu thì đối với mọi người đều lễ phép, chỉ phát tác giận dữ đối với thị nữ tôi tớ mà thôi, hôm nay tự dưng lại phát điên đến kinh khủng như vậy, hắn vội vàng bảo vệ Bạch Bạch lui ra đằng sau. Kết quả là ngực áo phía trước roẹt một tiếng, lưu lại năm vết cào gọn gàng, dù pháp lực cao siêu kịp thời né tránh, không tổn hại đến da thịt, nhưng mấy lớp quần áo trên người đều bị xé rách.
Nếu như một cái cào này rơi xuống mặt của Bạch Bạch, chỉ sợ vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương! Vân Cảnh vừa sợ vừa giận, bất chấp cả lễ nghĩa, bắt lấy hai tay của Tam công chúa, quát: “Dừng tay! Sao ngươi có thể tùy ý đả thương người, hạ độc thủ như vậy?!”
Ngày hôm nay ở Thanh Lương quan, Tam công chúa đã phải chịu bực mình, tất cả dồn hết lên đầu Bạch Bạch, vừa ra sức giãy dụa, vừa hét to: “Được lắm! Ta thì đang nghĩ vì sao ngươi trốn tránh không gặp ta, hóa ra là ngươi mê một con hồ ly tinh!”
Quỳnh Nguyệt tiên tử dửng dưng đứng một bên xem náo nhiệt, tròng mắt dạo một vòng trên người Vân Cảnh, bĩu môi khinh thường, nam tử này đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng so với tuyệt thế tuấn mỹ Mặc Yểm và Minh Ất chân nhân thì còn kém xa, Tam công chúa chưa từng gặp mặt hai người đấy nên xem Vân Cảnh như bảo bối.
Nhưng đảo mắt lại thấy sau lưng Vân Cảnh là Bạch Bạch, hừ! Lại là bạch hồ biến thành yêu tinh, ỷ vào khuôn mặt xinh xắn muốn dụ dỗ người đây mà! Hiện giờ Quỳnh Nguyệt tiên tử rất oán giận Bạch Bạch, chỉ hận một trảo vừa rồi của Tam công chúa không thể thành công, hủy hoại khuôn mặt đê tiện này, xem nàng ta còn dùng cái gì để mê hoặc đàn ông nữa?!
Nghĩ như vậy, Quỳnh Nguyệt tiên tử giả vờ tiến lên khuyên can, nói: “Tỷ tỷ chớ nên tức giận, ta thấy vị muội muội này quả nhiên là động lòng người!” Nói xong, một tay đã nghĩ làm cho Bạch Bạch đi tới bên cạnh mình, một tay kia giấu trong tay áo, chỉ cần Bạch Bạch tiến đến gần thì lập tức ra tay cào lên khuôn mặt nhỏ nhắn làm người khác đố kị của nàng.
Tại Mặc đầm, Bạch Bạch đã được chứng kiến vẻ hung ác phách lối của nàng ta, bị ấn tượng sâu đậm với hình tượng thị nữ Vân Nhi đạp ẩu lên nàng, lại còn tùy ý giẫm đạp lên cây hoa hồng, khi thấy bàn tay nàng ta tiến lại gần, theo phản xạ trực giác, nàng hất bàn tay đấy ra.
Quỳnh Nguyệt tiên tử tính kế không thành, Bạch Bạch ngang nhiên cự tuyệt lại càng làm cho nàng ta bực bội như có lửa trong lòng, ánh mắt quét qua thấy Tam công chúa và Vân Cảnh đang không ngừng cự nhau, tâm trở nên cứng rắn, cũng không giả bộ, duỗi tay về phía Bạch Bạch tấn công.
Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, tay của nàng ta mới vươn ra được một nửa thì trước mắt bỗng lóe lên một bóng đen, một cục không rõ là gì nhắm mặt nàng ta mà tấn công tới. Trong lúc kinh hoàng nàng ta cũng chẳng quan tâm đến việc công kích Bạch Bạch nữa, chỉ nghĩ đến việc tránh cuộc tập kích bất ngờ, đáng tiếc là chậm một bước, trên mặt cảm thấy cay cay đau nhức, Quỳnh Nguyệt tiên tử bối rối một hồi, sau đó đem hết toàn lực đánh một chưởng về phía dị vật kia!
Meo meo ô! Hét thảm một tiếng, cục bóng đen bị Quỳnh Nguyệt tiên tử đánh một chưởng bắn tung ra ngoài, đập vào tường, rơi xuống chân tường.
“Tiểu Hắc!” Bạch Bạch kinh hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy Hắc Miêu mềm oặt nằm trên mặt đất, miệng phun máu tươi chẳng biết sống hay chết. Thì ra trong lúc nguy cấp chạy ra cứu nàng chính là Đại Hắc Miêu vẫn hay hung dữ với nàng, cắn nàng, khi dễ nàng.
Vân Cảnh buông tay Tam công chúa ra, bước theo sau đến xem xét thương thế của Tiểu Hắc. Tam công chúa bị hắn dùng lực đẩy mạnh, lảo đảo lùi về phía sau ngã nhào trên mặt đất. Thị tỳ của hai vị công chúa thấy chủ nhân mình bị thương, sợ tới mức mặt không còn chút máu, tiến lên đỡ chủ nhân. Tam công chúa chỉ phải chật vật một chút, mất mặt một chút, nhưng Quỳnh Nguyệt tiên tử thì quả thực chính là tim và mật đều nứt vỡ!
Vươn tay sờ lên mặt mình, đụng đến chính là một tay đầy máu, Quỳnh Nguyệt tiên tử hét ầm lên: “Mặt của ta! Mặt của ta!”
Bên ngoài gây ra tiếng động lớn như vậy, Minh Ất chân nhân muốn giả vờ không biết cũng không được, nhíu mày đi đến thì chứng kiến một màn hỗn loạn như vậy. Đệ tử của mình tính tình như thế nào, trong lòng y đều biết. Nếu như không phải hai nàng kia chủ động làm nháo lên, thì tuyệt đối cũng sẽ không gây ra chuyện không thể chịu được như thế.
Minh Ất chân nhân cực kỳ tức giận, nhưng trên mặt vẫn mang thần khí nhàn nhạt, cũng không để ý tới hai nàng đang khóc thét ầm ĩ kia, bình tĩnh nói: “Thanh Lương quan hôm nay không tiện tiếp khách, hai vị công chúa, mời trở về đi!” Minh Ất chân nhân phất tay áo một cái, hai nàng thấy hoa mắt, rồi lúc lại trợn mắt nhìn, thì phát hiện mình đã ở bên ngoài Thanh Lương quan, trước mặt chính là cổng lớn đã đóng chặt, tất cả mọi chuyện vừa rồi phát sinh dường như đều là ảo giác.
Có điều Bạch Bạch rất do dự, hiện nguyên hình làm nàng có cảm giác không an toàn, một khi đã biến thành hình người… Phụ thân nói: Không nên hiện hình người trước mặt con đực, con đực không an tâm được! Trước đây nàng đã không nghe lời, kết quả… Mặc Yểm đã khiến nàng còn chưa ăn đủ mệt hay sao?
Nhưng đây là sư huynh của nàng, chắc sẽ không hại nàng. Sư huynh đối xử với nàng rất tốt, có thứ gì tốt đều trước hết nghĩ đến nàng, hiếm khi sư huynh muốn mình giúp đỡ, nếu như cự tuyệt, thì có vẻ như hơi quá vô tình, huống hồ, sư huynh muốn đưa nàng đi gặp hai con “cái”, nên chắc là không có vấn đề lớn gì đâu!
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của Vân Cảnh, nàng miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi!” Vân Cảnh kích động đến mức suýt nữa nhảy dựng lên hoan hô một tiếng.
Luồng ánh sáng trắng qua đi, một thiếu nữ mặc áo trắng xuất hiện trước mặt Vân Cảnh…. Sau đó, Vân Cảnh choáng váng.
Muốn chết a! Mặc dù hắn cũng đoán tiểu sư muội là một mỹ nữ, nhưng không ngờ nàng lại mỹ đến vậy. Quả thực là mê chết người không bồi mạng, tất cả những ngôn từ hoa lệ nhất đều không xứng để hình dung về mỹ nhân, cũng không đủ để dùng trên người nàng!
Một tiểu mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy, hiện giờ đang hồn nhiên chớp đôi mắt to tròn màu rám nắng nhìn hắn, nhút nhát e lệ hỏi: “Tam sư huynh, huynh làm sao vậy? Huynh sao vậy, không phải là huynh chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như muội đấy chứ?”
Vân Hư với Vân Sơ và mấy vị sư huynh khác rõ ràng nói Tam sư huynh thích nhất là chạy theo những tiên nữ xinh đẹp!
Vân Cảnh đến nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, việc đầu tiên chính là sờ sờ lên khóe miệng. Tốt lắm! Thiếu chút nữa là nước dãi nhỏ ra!
Đàn ông nhìn thấy mỹ nhân mà nhỏ nước dãi thì cũng là phản ứng bình thường, nhưng nếu làm như vậy thì hình ảnh tao nhã chói lọi của hắn sẽ bị phá hủy trước mặt Tiểu sư muội, vậy thì phải làm sao?!
“Tiểu sư muội, lúc nãy muội vừa nói gì với ta?” Vân Cảnh nhớ mang máng là Tiểu sư muội có nói một câu gì đó với hắn.
Bạch Bạch tốt bụng, nhắc lại câu hỏi một lần nữa, Vânh Cảnh vẻ mặt thất bại, nhưng mà hắn rất nhanh chóng bình tĩnh lại, vỗ vỗ bả vai của Bạch Bạch, đắc ý nói: “Quả nhiên không hổ danh là tiểu sư muội của chúng ta! Rất tự tin! Từ trước đến nay, dưới hạ giới hay tiên nữ trên thiên đình ta cũng chưa gặp được mấy người xinh đẹp hơn muội. Hắc hắc, ha ha, ka ka!”
Hiện tại, tiểu cô nương xinh đẹp nhất chính là tiểu sư muội của mình! Vân Cảnh đắc ý đến mức miệng ngoác ra tận mang tai. Hắn bắt đầu lo lắng, đưa vị Tiểu sư muội xinh đẹp như vậy ra ngoài kia, làm cho Tam công chúa mặc cảm, tự ti, như vậy có phải hơi tàn nhẫn quá hay không?
Hiển nhiên là hắn đánh giá sai thần kinh kiên cường, trình độ dẻo dai cùng với bản tính hung tàn của vị Tam công chúa.
Khi hắn cố ý kéo Bạch Bạch đi, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu mê người từ trước cửa đi vào Thanh Lương quan, dáng vẻ tình chàng ý thiếp “không may” bị Tam công chúa chứng kiến. Tam công chúa không mảy may chảy đến nửa giọt nước mắt, thậm chí không hề không hề xấu hổ cùng quẫn mặc cảm, mà là hoàn toàn phát cuồng!
“Hồ ly tinh! Đồ không biết xấu hổ! Đồ đê tiện!” Tam công chúa không cần hỏi căn do, quát lớn một tiếng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng đến trước mặt Vân Cảnh, năm ngón tay hướng về phía Bạch Bạch định hung hăng tóm lấy nàng.
Bạch Bạch sững sờ, phản ứng nhanh chóng trốn vào sau lưng Vân Cảnh. Vân Cảnh không ngờ Tam công chúa trước đây trước mặt người khác luôn mang bộ dạng thục nữ nhã nhặn, cho dù có điêu ngoa đến đâu thì đối với mọi người đều lễ phép, chỉ phát tác giận dữ đối với thị nữ tôi tớ mà thôi, hôm nay tự dưng lại phát điên đến kinh khủng như vậy, hắn vội vàng bảo vệ Bạch Bạch lui ra đằng sau. Kết quả là ngực áo phía trước roẹt một tiếng, lưu lại năm vết cào gọn gàng, dù pháp lực cao siêu kịp thời né tránh, không tổn hại đến da thịt, nhưng mấy lớp quần áo trên người đều bị xé rách.
Nếu như một cái cào này rơi xuống mặt của Bạch Bạch, chỉ sợ vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương! Vân Cảnh vừa sợ vừa giận, bất chấp cả lễ nghĩa, bắt lấy hai tay của Tam công chúa, quát: “Dừng tay! Sao ngươi có thể tùy ý đả thương người, hạ độc thủ như vậy?!”
Ngày hôm nay ở Thanh Lương quan, Tam công chúa đã phải chịu bực mình, tất cả dồn hết lên đầu Bạch Bạch, vừa ra sức giãy dụa, vừa hét to: “Được lắm! Ta thì đang nghĩ vì sao ngươi trốn tránh không gặp ta, hóa ra là ngươi mê một con hồ ly tinh!”
Quỳnh Nguyệt tiên tử dửng dưng đứng một bên xem náo nhiệt, tròng mắt dạo một vòng trên người Vân Cảnh, bĩu môi khinh thường, nam tử này đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng so với tuyệt thế tuấn mỹ Mặc Yểm và Minh Ất chân nhân thì còn kém xa, Tam công chúa chưa từng gặp mặt hai người đấy nên xem Vân Cảnh như bảo bối.
Nhưng đảo mắt lại thấy sau lưng Vân Cảnh là Bạch Bạch, hừ! Lại là bạch hồ biến thành yêu tinh, ỷ vào khuôn mặt xinh xắn muốn dụ dỗ người đây mà! Hiện giờ Quỳnh Nguyệt tiên tử rất oán giận Bạch Bạch, chỉ hận một trảo vừa rồi của Tam công chúa không thể thành công, hủy hoại khuôn mặt đê tiện này, xem nàng ta còn dùng cái gì để mê hoặc đàn ông nữa?!
Nghĩ như vậy, Quỳnh Nguyệt tiên tử giả vờ tiến lên khuyên can, nói: “Tỷ tỷ chớ nên tức giận, ta thấy vị muội muội này quả nhiên là động lòng người!” Nói xong, một tay đã nghĩ làm cho Bạch Bạch đi tới bên cạnh mình, một tay kia giấu trong tay áo, chỉ cần Bạch Bạch tiến đến gần thì lập tức ra tay cào lên khuôn mặt nhỏ nhắn làm người khác đố kị của nàng.
Tại Mặc đầm, Bạch Bạch đã được chứng kiến vẻ hung ác phách lối của nàng ta, bị ấn tượng sâu đậm với hình tượng thị nữ Vân Nhi đạp ẩu lên nàng, lại còn tùy ý giẫm đạp lên cây hoa hồng, khi thấy bàn tay nàng ta tiến lại gần, theo phản xạ trực giác, nàng hất bàn tay đấy ra.
Quỳnh Nguyệt tiên tử tính kế không thành, Bạch Bạch ngang nhiên cự tuyệt lại càng làm cho nàng ta bực bội như có lửa trong lòng, ánh mắt quét qua thấy Tam công chúa và Vân Cảnh đang không ngừng cự nhau, tâm trở nên cứng rắn, cũng không giả bộ, duỗi tay về phía Bạch Bạch tấn công.
Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, tay của nàng ta mới vươn ra được một nửa thì trước mắt bỗng lóe lên một bóng đen, một cục không rõ là gì nhắm mặt nàng ta mà tấn công tới. Trong lúc kinh hoàng nàng ta cũng chẳng quan tâm đến việc công kích Bạch Bạch nữa, chỉ nghĩ đến việc tránh cuộc tập kích bất ngờ, đáng tiếc là chậm một bước, trên mặt cảm thấy cay cay đau nhức, Quỳnh Nguyệt tiên tử bối rối một hồi, sau đó đem hết toàn lực đánh một chưởng về phía dị vật kia!
Meo meo ô! Hét thảm một tiếng, cục bóng đen bị Quỳnh Nguyệt tiên tử đánh một chưởng bắn tung ra ngoài, đập vào tường, rơi xuống chân tường.
“Tiểu Hắc!” Bạch Bạch kinh hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy Hắc Miêu mềm oặt nằm trên mặt đất, miệng phun máu tươi chẳng biết sống hay chết. Thì ra trong lúc nguy cấp chạy ra cứu nàng chính là Đại Hắc Miêu vẫn hay hung dữ với nàng, cắn nàng, khi dễ nàng.
Vân Cảnh buông tay Tam công chúa ra, bước theo sau đến xem xét thương thế của Tiểu Hắc. Tam công chúa bị hắn dùng lực đẩy mạnh, lảo đảo lùi về phía sau ngã nhào trên mặt đất. Thị tỳ của hai vị công chúa thấy chủ nhân mình bị thương, sợ tới mức mặt không còn chút máu, tiến lên đỡ chủ nhân. Tam công chúa chỉ phải chật vật một chút, mất mặt một chút, nhưng Quỳnh Nguyệt tiên tử thì quả thực chính là tim và mật đều nứt vỡ!
Vươn tay sờ lên mặt mình, đụng đến chính là một tay đầy máu, Quỳnh Nguyệt tiên tử hét ầm lên: “Mặt của ta! Mặt của ta!”
Bên ngoài gây ra tiếng động lớn như vậy, Minh Ất chân nhân muốn giả vờ không biết cũng không được, nhíu mày đi đến thì chứng kiến một màn hỗn loạn như vậy. Đệ tử của mình tính tình như thế nào, trong lòng y đều biết. Nếu như không phải hai nàng kia chủ động làm nháo lên, thì tuyệt đối cũng sẽ không gây ra chuyện không thể chịu được như thế.
Minh Ất chân nhân cực kỳ tức giận, nhưng trên mặt vẫn mang thần khí nhàn nhạt, cũng không để ý tới hai nàng đang khóc thét ầm ĩ kia, bình tĩnh nói: “Thanh Lương quan hôm nay không tiện tiếp khách, hai vị công chúa, mời trở về đi!” Minh Ất chân nhân phất tay áo một cái, hai nàng thấy hoa mắt, rồi lúc lại trợn mắt nhìn, thì phát hiện mình đã ở bên ngoài Thanh Lương quan, trước mặt chính là cổng lớn đã đóng chặt, tất cả mọi chuyện vừa rồi phát sinh dường như đều là ảo giác.
/171
|