Minh Ất chân nhân cười khổ nói: “Vi sư phái người tới điều tra hỏi thăm tất cả các nơi có tiên dược bị Mặc Yểm cướp về hay là tự nguyện chủ động dâng tặng, hiện tại tính toán lại những nơi đã biết thì cũng phải lên đến bảy mươi chín nơi. Nếu ta đoán không sai thì tiên dược của bảy mươi chín động phủ này đều nằm trong bụng sư muội ngươi.”
Bảy mươi chín nơi?! May mà biết được rồi, nhưng nếu có không biết đi nữa, thì số lượng dược liệu kia cũng thấy đủ kinh người. Khó trách vì sao sư muội lại trở nên như thế.
Mặt Vân Hư thoáng cứng lại: “Không biết cái tên Mặc Yểm này thực lòng muốn cứu sư muội hay là muốn hại sư muội nữa!”
Suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “ Cậy mạnh mà cướp đoạt là không tốt, nhưng hắn đối với sư muội quả thật tốn không ít tâm tư …”
Nghe xong lời này, trong mắt Minh Ất hiện lên điều gì đó, bỗng nghe thấy một giọng cười vang lên: “Cái gì mà tốn không ít tâm tư?”
Hai thầy trò quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc áo lam đang đứng bên cửa sổ, một đôi mắt sáng mày kiếm (*đôi lông mày lưỡi mác) làm cho dung mạo thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt kia lại mang thần khí thật khác người. Người thanh niên đó cười lại càng tăng thêm vẻ phong lưu và tao nhã!
“Tam sư huynh” Vân Hư vui vẻ gọi, liền đứng lên nghênh đón. Minh Ất cảm thấy tác phong của tên đệ tử này thật không hợp với Thanh Lương quan một chút nào, y chỉ cảm thấy nhức đầu thêm vì hắn.
Đệ tử này đứng hàng thứ ba, tên là Vân Cảnh, tư chất thông minh, lúc nào cũng chăm chỉ tu luyện, đạo hạnh của hắn đứng hàng thứ nhất, thứ hai trong số các đệ tử. Nhưng tình tình của hắn lại quá hướng ngoại, quá phong lưu, không có giới hạn, quả thật làm cho Minh Ất không biết phải làm sao. May mắn thay ngoài việc yêu đương ong bướm ở ngoài, các việc khác thì coi như hắn cũng có chừng mực. Nếu không y thật lo lắng chỉ sợ danh tiếng của Thanh Lương quan bị hủy trong tay tên đệ tử này.
Từ trước đến nay ở trước mặt sư phụ Vân Cảnh tương đối bớt phóng túng hơn, trước ngoan ngoãn vấn an thăm hỏi sư phụ, sau đó mới nhìn Vân Hư hỏi: “Tiểu Lục, nghe nói chúng ta có thêm một vị tiểu sư muội phải không? Hình như đệ rất thích muội ấy!”
Lòng của sư đệ Vân Hư đối với sư muội đã quá rõ ràng, trên dưới Thanh Lương quan đều biết rõ.
Vân Hư gật đầu nới: “Đúng vậy! Nàng tên là Bạch Bạch. Để đệ đưa tam sư huynh đi gặp nàng”
Vân Cảnh nhìn về phía sư phụ, ánh mắt kín đáo xin ý kiến, tên đệ tử này đột nhiên trở về khiến cho Minh Ất chân nhân vốn cũng không thắc mắc nhiều, vì vậy phẩy phẩy tay nói: “Các ngươi đi đi! Sức khỏe Bạch Bạch còn chưa hoàn toàn bình phục. Các ngươi là sư huynh đừng quấy rầy nàng lâu quá.”
Vân Hư, Vân Cảnh gật đầu đồng ý, Vân Cảnh lôi Vân Hư đi, vừa đi vừa cười nói, Minh Ất nhớ lại lời Vân Hư vừa nói, lẩm bẩm: “Tốn nhiều tâm tư sao? Thế vì sao lại để nàng ra đi dễ dàng như vậy…. Mặc Yểm, đến tột cùng ngươi đối với Bạch Bạch là có tâm hay vô tình?”
Vân Cảnh đi ra ngoài khoảng sân nhỏ trước phòng sư phụ, lập tức lấm la lấm lét ghé vào tai Vân Hư hỏi nhỏ: “Tiểu lục, ngươi nói xem, có phải tiểu sư muội của chúng ta rất xinh đẹp phải không?”
Vân Hư dở khóc dở cười, quan sát vẻ mặt đào hoa của sư huynh, nghĩ ngợi một lúc nói: “Bạch Bạch rất đáng yêu, huynh nhìn thấy sẽ biết. Nàng… nàng là hồ ly.”
“Chính vì ta nghe nói nàng nàng là hồ ly nên mới hỏi vậy a! Bất kì hồ ly tinh nào cũng đều thiên tiên tuyệt sắc, có thể khiến sư phụ nhìn trúng, phá lệ thu làm đồ đệ thì nhất định là so với hồ ly tinh thông thường phải xuất sắc hơn trăm lần!” Gương mặt Vân Cảnh tươi cười pha lẫn chút mê đắm.
Vân Hư trừng mắt nói: “Tam sư huynh, huynh cho rằng sư phụ háo sắc giống như người bình thường sao?”
Vân Cảnh hắc hắc cười mỉa vài tiếng, cho dù là từ nhỏ hay đến lớn, hắn vẫn không có lá gan nói xấu sư phụ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới gian phòng của Bạch Bạch, đột nhiên nghe thấy tiếng hét “Chi” . Vân Hư biến sắc. Đây là thanh âm của Bạch Bạch, chẳng lẽ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, hay tính thuốc trên người nàng phát tác?
Đây là chuyện lớn chứ không phải đùa, cũng không quan tâm đến việc phải báo cho Vân Cảnh đang đứng bên cạnh, giống như đi chữa lửa, hắn dốc hết pháp lực nhanh chạy đến hướng phát ra tiếng kêu, Vân Cảnh ít khi được chứng kiến vị Lục sư đệ luôn bình tĩnh được sư phụ yêu mến vì một chuyện gì đó mà lại có hành động lỗ mãng như vậy, vội vàng theo sát Vân Hư hiếu kỳ muốn biết chuyện gì.
Quả thật Bạch Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm hôm nay, nàng rời giường cảm thấy tinh thần không tệ, liền chạy ra ngoài hoa viên chơi đùa, đang lúc cao hứng thì nghe thấy tiếng “Meo meo”, giương mắt lên nhìn thì chỉ thấy một con mèo đen lớn đang ngồi trên nóc đình gần đó, đôi mắt to xanh biếc như lưu ly của nó đang dán chặt nhìn chằm chằm vào nàng.
Bạch Bạch chưa bao giờ nhìn thấy một con hắc miêu oai vệ như vậy, nhưng nàng biết khả năng trèo tường của mình chỉ bình thường, thân thể hiện tại đã thay đổi còn thua cả lúc trước, vì thế chỉ có thể ngồi xổm xuống, ngửa đầu thân thiện vẫy gọi nó, “Chào ngươi, ta tên là Bạch Bạch, ngươi tên là gì? Xuống đây chơi với ta được không?”
Hắc miêu cong người, từ từ nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt Bạch Bạch, dõi theo vẻ mặt cực kì hâm mộ của Bạch Bạch.
Hắc miêu dạo quanh Bạch Bạch một vòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng một lần từ đầu đến đuôi, Bạch Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm trên bụi hoa để mặc nó quan sát, dù gì thì nàng cũng đang nhìn nó, cả hai chẳng ai thiệt thòi gì.
Nàng rất thích bộ lông đen nhánh trên người hắc miêu, nhìn rất uy phong lẫm liệt lại thần bí khó lường. Nàng nhìn một lúc, không tự chủ được thò chân ra định sờ vào bộ lông của nó, sau đó thì bi kịch xảy ra…
Cái mặt trông rất nghiêm trang của hắc miêu đột nhiên nứt ra một “khe hở”, lộ ra một hàm san sát đầy răng nanh trắng nhởn, cắn phập vào chân trước của Bạch Bạch. Hàm răng của hắc miêu sắc bén dị thường, lập tức cắn xé lớp da bên ngoài của Bạch Bạch làm nàng chảy máu. Bạch Bạch đau đớn kêu lên một tiếng, liền co chân lại thụt về sau.
Vân Hư chạy đến nơi thì thấy Bạch Bạch đang ngồi ôm chân trước, nước mắt ròng ròng, vẻ mặt hắc miêu khinh khỉnh coi thường, nhe nhe hàm răng nanh nhìn tình trạng thảm thương của Bạch Bạch. Vân Hư vội vàng ôm lấy Bạch Bạch hỏi thất thanh: “Có đau hay không?” Bạch Bạch thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lòng thầm nghĩ mặc dù không quá đau nhưng nàng cảm thấy rất ủy khuất, nàng một lòng thật muốn kết bạn với hắc miêu, nhưng tại sao nó lại hung dữ với nàng như vậy?
Vân Hư quay đầu nhìn thấy hắc miêu đang ngồi trên mặt đất vẻ mặt khiêu khích không hề hối hận, nói: “Tiểu Hắc, tại sao ngươi lại hung dữ với Bạch Bạch như thế?”
Hắc Miêu hất đầu lên, thản nhiên phun ra mấy chữ: “Ghét nhất là chó!”
Bạch Bạch khóc giải thích: “Ta không phải là chó!”
Vân Hư một mặt lấy khăn tay băng bó vết thương cho Bạch Bạch, mặt khác giáo huấn Hắc Miêu: “Bạch Bạch là cáo, nhưng cho dù ngươi có gặp chó thật đi nữa thì vô cớ đả thương người cũng là không có đạo lý.” Vết thương không sâu, chỉ cần băng bó một hai ngày là sẽ không có việc gì. Nhưng tiểu sư muội của hắn bị thương là tại hắn không trông nom cẩn thận, làm cho hắn tự trách mình mãi.
Hắc miêu nhe răng cãi lại: “Nó cũng không phải là người!”
Vân Hư bị con hắc miêu nhe răng khéo mồm khéo miệng này cãi khiến không nói nên lời, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười lớn, suồng sã của Tam sư huynh, sực nhớ lại mình vừa cố hòa giải cho một con cáo và một con mèo thì có chút buồn cười, xoay người trừng mắt, liếc nhìn tam sư huynh nói: “Tam sư huynh, không phải huynh muốn gặp tiểu sư muội sao? Còn không qua đây.”
Nằm trong ngực Vân Hư, Bạch Bạch nghe có một vị sư huynh đến, nàng vội vàng dùng vạt áo trước mặt lau sạch những vệt nước mắt, thò đầu ra chào sư huynh.
Lần đầu tiên gặp mặt phải để lại ấn tượng tốt mới được!
Vân Hư trong lòng có chút buồn bực. Tam sư huynh đã trở lại, tiểu sư muội không còn là sư muội của riêng hắn nữa rồi.
Bảy mươi chín nơi?! May mà biết được rồi, nhưng nếu có không biết đi nữa, thì số lượng dược liệu kia cũng thấy đủ kinh người. Khó trách vì sao sư muội lại trở nên như thế.
Mặt Vân Hư thoáng cứng lại: “Không biết cái tên Mặc Yểm này thực lòng muốn cứu sư muội hay là muốn hại sư muội nữa!”
Suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “ Cậy mạnh mà cướp đoạt là không tốt, nhưng hắn đối với sư muội quả thật tốn không ít tâm tư …”
Nghe xong lời này, trong mắt Minh Ất hiện lên điều gì đó, bỗng nghe thấy một giọng cười vang lên: “Cái gì mà tốn không ít tâm tư?”
Hai thầy trò quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc áo lam đang đứng bên cửa sổ, một đôi mắt sáng mày kiếm (*đôi lông mày lưỡi mác) làm cho dung mạo thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt kia lại mang thần khí thật khác người. Người thanh niên đó cười lại càng tăng thêm vẻ phong lưu và tao nhã!
“Tam sư huynh” Vân Hư vui vẻ gọi, liền đứng lên nghênh đón. Minh Ất cảm thấy tác phong của tên đệ tử này thật không hợp với Thanh Lương quan một chút nào, y chỉ cảm thấy nhức đầu thêm vì hắn.
Đệ tử này đứng hàng thứ ba, tên là Vân Cảnh, tư chất thông minh, lúc nào cũng chăm chỉ tu luyện, đạo hạnh của hắn đứng hàng thứ nhất, thứ hai trong số các đệ tử. Nhưng tình tình của hắn lại quá hướng ngoại, quá phong lưu, không có giới hạn, quả thật làm cho Minh Ất không biết phải làm sao. May mắn thay ngoài việc yêu đương ong bướm ở ngoài, các việc khác thì coi như hắn cũng có chừng mực. Nếu không y thật lo lắng chỉ sợ danh tiếng của Thanh Lương quan bị hủy trong tay tên đệ tử này.
Từ trước đến nay ở trước mặt sư phụ Vân Cảnh tương đối bớt phóng túng hơn, trước ngoan ngoãn vấn an thăm hỏi sư phụ, sau đó mới nhìn Vân Hư hỏi: “Tiểu Lục, nghe nói chúng ta có thêm một vị tiểu sư muội phải không? Hình như đệ rất thích muội ấy!”
Lòng của sư đệ Vân Hư đối với sư muội đã quá rõ ràng, trên dưới Thanh Lương quan đều biết rõ.
Vân Hư gật đầu nới: “Đúng vậy! Nàng tên là Bạch Bạch. Để đệ đưa tam sư huynh đi gặp nàng”
Vân Cảnh nhìn về phía sư phụ, ánh mắt kín đáo xin ý kiến, tên đệ tử này đột nhiên trở về khiến cho Minh Ất chân nhân vốn cũng không thắc mắc nhiều, vì vậy phẩy phẩy tay nói: “Các ngươi đi đi! Sức khỏe Bạch Bạch còn chưa hoàn toàn bình phục. Các ngươi là sư huynh đừng quấy rầy nàng lâu quá.”
Vân Hư, Vân Cảnh gật đầu đồng ý, Vân Cảnh lôi Vân Hư đi, vừa đi vừa cười nói, Minh Ất nhớ lại lời Vân Hư vừa nói, lẩm bẩm: “Tốn nhiều tâm tư sao? Thế vì sao lại để nàng ra đi dễ dàng như vậy…. Mặc Yểm, đến tột cùng ngươi đối với Bạch Bạch là có tâm hay vô tình?”
Vân Cảnh đi ra ngoài khoảng sân nhỏ trước phòng sư phụ, lập tức lấm la lấm lét ghé vào tai Vân Hư hỏi nhỏ: “Tiểu lục, ngươi nói xem, có phải tiểu sư muội của chúng ta rất xinh đẹp phải không?”
Vân Hư dở khóc dở cười, quan sát vẻ mặt đào hoa của sư huynh, nghĩ ngợi một lúc nói: “Bạch Bạch rất đáng yêu, huynh nhìn thấy sẽ biết. Nàng… nàng là hồ ly.”
“Chính vì ta nghe nói nàng nàng là hồ ly nên mới hỏi vậy a! Bất kì hồ ly tinh nào cũng đều thiên tiên tuyệt sắc, có thể khiến sư phụ nhìn trúng, phá lệ thu làm đồ đệ thì nhất định là so với hồ ly tinh thông thường phải xuất sắc hơn trăm lần!” Gương mặt Vân Cảnh tươi cười pha lẫn chút mê đắm.
Vân Hư trừng mắt nói: “Tam sư huynh, huynh cho rằng sư phụ háo sắc giống như người bình thường sao?”
Vân Cảnh hắc hắc cười mỉa vài tiếng, cho dù là từ nhỏ hay đến lớn, hắn vẫn không có lá gan nói xấu sư phụ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới gian phòng của Bạch Bạch, đột nhiên nghe thấy tiếng hét “Chi” . Vân Hư biến sắc. Đây là thanh âm của Bạch Bạch, chẳng lẽ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, hay tính thuốc trên người nàng phát tác?
Đây là chuyện lớn chứ không phải đùa, cũng không quan tâm đến việc phải báo cho Vân Cảnh đang đứng bên cạnh, giống như đi chữa lửa, hắn dốc hết pháp lực nhanh chạy đến hướng phát ra tiếng kêu, Vân Cảnh ít khi được chứng kiến vị Lục sư đệ luôn bình tĩnh được sư phụ yêu mến vì một chuyện gì đó mà lại có hành động lỗ mãng như vậy, vội vàng theo sát Vân Hư hiếu kỳ muốn biết chuyện gì.
Quả thật Bạch Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm hôm nay, nàng rời giường cảm thấy tinh thần không tệ, liền chạy ra ngoài hoa viên chơi đùa, đang lúc cao hứng thì nghe thấy tiếng “Meo meo”, giương mắt lên nhìn thì chỉ thấy một con mèo đen lớn đang ngồi trên nóc đình gần đó, đôi mắt to xanh biếc như lưu ly của nó đang dán chặt nhìn chằm chằm vào nàng.
Bạch Bạch chưa bao giờ nhìn thấy một con hắc miêu oai vệ như vậy, nhưng nàng biết khả năng trèo tường của mình chỉ bình thường, thân thể hiện tại đã thay đổi còn thua cả lúc trước, vì thế chỉ có thể ngồi xổm xuống, ngửa đầu thân thiện vẫy gọi nó, “Chào ngươi, ta tên là Bạch Bạch, ngươi tên là gì? Xuống đây chơi với ta được không?”
Hắc miêu cong người, từ từ nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt Bạch Bạch, dõi theo vẻ mặt cực kì hâm mộ của Bạch Bạch.
Hắc miêu dạo quanh Bạch Bạch một vòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng một lần từ đầu đến đuôi, Bạch Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm trên bụi hoa để mặc nó quan sát, dù gì thì nàng cũng đang nhìn nó, cả hai chẳng ai thiệt thòi gì.
Nàng rất thích bộ lông đen nhánh trên người hắc miêu, nhìn rất uy phong lẫm liệt lại thần bí khó lường. Nàng nhìn một lúc, không tự chủ được thò chân ra định sờ vào bộ lông của nó, sau đó thì bi kịch xảy ra…
Cái mặt trông rất nghiêm trang của hắc miêu đột nhiên nứt ra một “khe hở”, lộ ra một hàm san sát đầy răng nanh trắng nhởn, cắn phập vào chân trước của Bạch Bạch. Hàm răng của hắc miêu sắc bén dị thường, lập tức cắn xé lớp da bên ngoài của Bạch Bạch làm nàng chảy máu. Bạch Bạch đau đớn kêu lên một tiếng, liền co chân lại thụt về sau.
Vân Hư chạy đến nơi thì thấy Bạch Bạch đang ngồi ôm chân trước, nước mắt ròng ròng, vẻ mặt hắc miêu khinh khỉnh coi thường, nhe nhe hàm răng nanh nhìn tình trạng thảm thương của Bạch Bạch. Vân Hư vội vàng ôm lấy Bạch Bạch hỏi thất thanh: “Có đau hay không?” Bạch Bạch thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lòng thầm nghĩ mặc dù không quá đau nhưng nàng cảm thấy rất ủy khuất, nàng một lòng thật muốn kết bạn với hắc miêu, nhưng tại sao nó lại hung dữ với nàng như vậy?
Vân Hư quay đầu nhìn thấy hắc miêu đang ngồi trên mặt đất vẻ mặt khiêu khích không hề hối hận, nói: “Tiểu Hắc, tại sao ngươi lại hung dữ với Bạch Bạch như thế?”
Hắc Miêu hất đầu lên, thản nhiên phun ra mấy chữ: “Ghét nhất là chó!”
Bạch Bạch khóc giải thích: “Ta không phải là chó!”
Vân Hư một mặt lấy khăn tay băng bó vết thương cho Bạch Bạch, mặt khác giáo huấn Hắc Miêu: “Bạch Bạch là cáo, nhưng cho dù ngươi có gặp chó thật đi nữa thì vô cớ đả thương người cũng là không có đạo lý.” Vết thương không sâu, chỉ cần băng bó một hai ngày là sẽ không có việc gì. Nhưng tiểu sư muội của hắn bị thương là tại hắn không trông nom cẩn thận, làm cho hắn tự trách mình mãi.
Hắc miêu nhe răng cãi lại: “Nó cũng không phải là người!”
Vân Hư bị con hắc miêu nhe răng khéo mồm khéo miệng này cãi khiến không nói nên lời, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười lớn, suồng sã của Tam sư huynh, sực nhớ lại mình vừa cố hòa giải cho một con cáo và một con mèo thì có chút buồn cười, xoay người trừng mắt, liếc nhìn tam sư huynh nói: “Tam sư huynh, không phải huynh muốn gặp tiểu sư muội sao? Còn không qua đây.”
Nằm trong ngực Vân Hư, Bạch Bạch nghe có một vị sư huynh đến, nàng vội vàng dùng vạt áo trước mặt lau sạch những vệt nước mắt, thò đầu ra chào sư huynh.
Lần đầu tiên gặp mặt phải để lại ấn tượng tốt mới được!
Vân Hư trong lòng có chút buồn bực. Tam sư huynh đã trở lại, tiểu sư muội không còn là sư muội của riêng hắn nữa rồi.
/171
|