Mực đầm có đại boss Mặc Yểm ngồi trấn, chưa bao giờ lo lắng có người nào không mở to mắt mà chạy tới quấy rối, hơn nữa một tên tôi tớ đồng tử vớ vẩn trong Mực đầm cũng không yếu tay yếu chân, cho nên muốn vô thanh vô tức (*không một tiếng động) lẻn vào Mực đầm căn bản là việc không thể. Hồ ly trời sinh cẩn thận cảnh giác, Bạch Nguyên Tùng cũng không ngoại lệ, ông ta đi quanh một vòng bên ngoài Mực đầm đánh giá, biết rõ không thể xông vào, linh cơ vừa động, liền lấy chiếc còi đặc chế mang theo bên người ra thổi. Cái còi này vốn là trước đây ông ta hay dùng để chơi đùa cùng con gái, người thường không nghe thấy được, nhưng là hồ ly, khuyển lại có thể tinh tường nghe được. Nếu như con gái mình thật sự ở trong Mực đầm, nó nhất định sẽ có phản ứng, nghĩ biện pháp đi ra gặp mặt mình, hoặc sẽ có phương thức liên lạc với mình.
Thổi liền ba hồi còi, Bạch Nguyên Tùng ngồi dưới cây đã thấy có chút nóng vội, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng phải chờ đợi một thời gian, nhưng hắn vẫn mong có thể mau chóng nhìn thấy nữ nhi bảo bối đã hơn nửa năm chưa được gặp.
Mặc Yểm đã hạ pháp chú trên thân Bạch Bạch, cũng không lo lắng không tìm được nàng, hơn nữa hai tháng nay Bạch Bạch biểu hiện vô cùng hài lòng, phạm vi hoạt động chưa từng ra ngoài Mực đầm, cho nên hắn cũng không quan tâm hạn chế việc gì.
Bạch Bạch theo hướng tiếng còi chạy đến, dễ dàng tìm được vị trí của Bạch Nguyên Tùng.
Bạch Nguyên Tùng chứng kiến xa xa thân ảnh tuyết trắng quen thuộc đang hướng về phía mình chạy đến, kích động không dám tin vào hai mắt mình.
Bạch Bạch so với ông ta cũng không khá hơn bao nhiêu, hận mình không thể có thêm được mấy chân, một giây nhanh chóng nhào vào ngực Phụ thân.
Nhìn thấy Bạch Bạch từng chút từng chút chạy tới gần còn mấy bước liền bổ nhào về phía mình, Bạch Nguyên Tùng vội vàng chạy về phía trước một tay ôm lấy nàng, nghe thấy Bạch Bạch một tràng âm thanh hoan hỉ nói: “Phụ thân, Phụ thân, con rất nhớ người cùng mẫu thân! Người thật sự đến thăm con?”
“Nữ nhi ngoan! Nữ nhi ngoan! Bảo bối của Phụ thân, cuối cùng cũng tìm được con! Con không sao chứ! Nhanh để Phụ thân nhìn một cái.”
Bạch Nguyên Tùng vui mừng đến chảy nước mắt, ngồi trên mặt đất, đem Bạch Bạch đặt trên đầu gối mà đánh giá tỉ mỉ tường tận. Bạch Bạch rất phối hợp ngoan ngoãn ngồi xổm, ngóc đầu lên để phụ thân xem xét cẩn thận.
Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Bạch, lại ôn nhu vuốt ve trên người nàng một hồi, xác định trên người nàng không thương không đau nhức, Bạch Nguyên Tùng mới buông nửa cõi lòng.
Thoáng thở phào, lại theo nửa cõi lòng khác, hỏi vấn đề mình lo lắng rất nhiều ngày qua: “Bạch Bạch, con thành thật nói cho Phụ thân biết, con cùng Mặc Yểm kia có …… có cùng làm chuyện nam nữ kia không?”
Bạch Bạch vui vẻ bổ nhào vào ngực phụ thân thặng lai thặng khứ (*đại loại hành động của con chó lúc nhảy cẫng cẫng lên người chủ thì phải), nghe nói như thế ngẩng đầu hỏi: “Chuyện nam nữ gì cơ?”
Bạch Nguyên Tùng há mồm trợn mắt, thầm nghĩ nếu như lúc này là thê tử hắn tới, chắc sẽ tương đối dễ dàng nói rõ vấn đề này…… Tự hỏi một hồi, mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Chính là một nam một nữ, hoặc là nói một đực một cái không mặc quần áo ở cùng một chỗ ôm ấp, ừm, cùng nhau hôn tới hôn lui, lần lượt lần lượt đi từ từ……” Đây là cực điểm hắn có thể biểu đạt trước mặt con gái, nếu như Mặc Yểm đã cùng nữ nhi làm tới bước này, đồng thân của nữ nhi nhất định là đã bị phá. Hắn quá biết rõ nữ nhi xinh đẹp thuần chân có sức hấp dẫn lớn đối với nam nhân, nếu vẫn chưa loạn loại chuyện này thì người đang ngồi trong lòng tuyệt đối không phải là nữ nhi nhà mình, trừ phi người nam nhân kia căn bản là bất lực.
Bạch Bạch hiểu được, rất thản nhiên gật đầu nói: “Đã làm a, đó không phải là song tu?”
Quả nhiên, chút hy vọng nhỏ bé trong lòng Bạch Nguyên Tùng cũng tan vỡ hết sạch, trầm mặt nói:” Các ngươi…… Các ngươi song tu lúc nào? Trước hay sau khi con gặp Thiên kiếp?” Nghe Minh Ất chân nhân nói, nữ nhi đã vượt qua Thiên kiếp, chỉ trông mong vấn đề này phát sinh sau khi gặp Thiên kiếp.
Bạch Bạch nhìn thấy sắc mặt phụ thân, biết sự tình có phần nghiêm trọng, rụt rè nói: “Trước……”
Bạch Nguyên Tùng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, run giọng nói: “Con…. con… con có thấy trên người có gì không tốt không?”
Bạch Bạch chần chừ một chút, trên người nàng quả thật có chút không tốt, ví như pháp lực trước kia biến mất, căn cơ tu vi rõ ràng hạ thấp, đến nay đều không có dấu hiệu khôi phục, ban đầu nàng tưởng bởi vì gặp Thiên kiếp bản thân lại bị trọng thương, nhưng hiện tại thương thế trên người đã khỏi hẳn, những ngày qua chính mình đã ăn rất nhiều tiên đan linh dược hiếm có, song tình hình vẫn như cũ không có một chút chuyển biến nào…… Nàng không thể không hoài nghi là do chuyện cùng Mặc Yểm tu luyện phương pháp song tu. Chỉ là ngoại trừ lần đầu tiên rõ ràng cảm thấy không khỏe, thì sau mỗi lần tu luyện cũng chỉ thấy hơi mệt, nói chung đều rất thoải mái rất sung sướng, chẳng lẽ Mặc Yểm lại lừa gạt nàng?
Chẳng may nói cho Phụ thân, ông nhất định sẽ cho là Mặc Yểm hại nàng. Nếu như Phụ thân đánh nhau với Mặc Yểm…… Bạch Bạch không dám tưởng tượng, chỉ lắc đầu một cái.
Không cần nhiều lời, trong lòng Bạch Nguyên Tùng minh bạch hơn phân nửa, Bạch Bạch lúc này còn muốn bảo vệ cho tên Mặc Yểm lòng dạ hiểm độc kia càng khiến ông vừa đau lòng vừa tức não.
Bạch Nguyên Tùng cố gắng bình tĩnh lại, vuốt ve Bạch Bạch, cười lớn nói: “Bạch Bạch, những ngày hạ phàm qua như thế nào, kể từng chuyện cho Phụ thân nghe được không?”
Bạch Bạch nghiêng đầu kỳ quái nhìn phụ thân, hình như không có vấn đề gì, lúc này mới thật vui vẻ vừa làm nũng vừa kể khổ, nói đến hơn nửa năm kinh nghiệm của mình. Bạch Bạch tính tình đơn thuần, Bạch Nguyên Tùng chỉ hơi dẫn dắt một chút, dễ dàng đem chuyện tình của nàng cùng Mặc Yểm kể hết, làm ông ta tức giận đến toàn thân phát run. Nếu như Mặc Yểm đang ở trước mặt, ông sợ sẽ không nhịn được tiến lên liều mạng với hắn! Truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly Truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Tuy vậy, cuối cùng ông ta vẫn còn lý trí. Tổng kết lại theo lời của Hồng Hồng và Bạch Bạch, thực lực của tên Mặc Yểm này rất mạnh, so với mình thật sự cao hơn nhiều, việc trước mắt là đem Bạch Bạch về Ngọc sơn đã, việc thành tiên chỉ sau này có thể nghĩ biện pháp. Về phần Mặc Yểm, chỉ sợ chỉ có Minh Ất chân nhân mới có thể đối phó được.
Suy nghĩ kỹ càng, Bạch Nguyên Tùng nói với Bạch Bạch : “Bạch Bạch, giờ con theo Phụ thân trở về Ngọc sơn đi.”
Bạch Bạch vui vẻ nói: “Được!” Rồi đột nhiên lại chần chừ nói: “Phụ thân, không phải nói mấy tháng nữa hoàn thành thời gian tu luyện ở thế gian xong thì có thể đến Thiên đình đoàn tụ với người cùng mẫu thân sao? Bây giờ trở về Ngọc sơn có thể xảy ra vấn đề gì không!”
Bạch Nguyên Tùng lòng đau như cắt, Bạch Bạch căn bản không biết, nếu như nó còn muốn thành tiên, chỉ sợ còn phải tu luyện cực khổ mấy trăm năm nữa! Đáng thương nó vô duyên vô cớ phải chịu Thiên kiếp, lại bởi vì căn cơ bị hao tổn, mất đi tư cách thành tiên…… Nhưng những việc này chỉ có thể đợi trở về Ngọc sơn chậm rãi nói rõ với nó, giờ phút này nói ra, nó chắc chắn sẽ đau lòng thương tâm! Truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
“Không sao, bây giờ con cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng cố giữ bình tĩnh nói.
“Con trở về cáo biệt một tiếng với Mặc Yểm và Bích Bích được không?” Bạch Bạch nghĩ đến lập tức phải rời khỏi Mực đầm, đột nhiên cảm giác có chút không muốn.
“Không cần, Phụ thân sẽ để lại tin tức cho bọn họ biết, bây giờ mau cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng thầm nghĩ lập tức mang Bạch Bạch rời xa “nơi nguy hiểm”, lời nói đã có chút khẩn trương, thần sắc nghiêm nghị.
Bạch Bạch còn định nói gì đó, đột nhiên sau lưng tiếng gió vừa động, giọng nói quen thuộc của Mặc Yểm từ phía sau truyền đến: “Nàng sẽ ở lại Mực đầm, không đi đâu cả!”
Thổi liền ba hồi còi, Bạch Nguyên Tùng ngồi dưới cây đã thấy có chút nóng vội, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng phải chờ đợi một thời gian, nhưng hắn vẫn mong có thể mau chóng nhìn thấy nữ nhi bảo bối đã hơn nửa năm chưa được gặp.
Mặc Yểm đã hạ pháp chú trên thân Bạch Bạch, cũng không lo lắng không tìm được nàng, hơn nữa hai tháng nay Bạch Bạch biểu hiện vô cùng hài lòng, phạm vi hoạt động chưa từng ra ngoài Mực đầm, cho nên hắn cũng không quan tâm hạn chế việc gì.
Bạch Bạch theo hướng tiếng còi chạy đến, dễ dàng tìm được vị trí của Bạch Nguyên Tùng.
Bạch Nguyên Tùng chứng kiến xa xa thân ảnh tuyết trắng quen thuộc đang hướng về phía mình chạy đến, kích động không dám tin vào hai mắt mình.
Bạch Bạch so với ông ta cũng không khá hơn bao nhiêu, hận mình không thể có thêm được mấy chân, một giây nhanh chóng nhào vào ngực Phụ thân.
Nhìn thấy Bạch Bạch từng chút từng chút chạy tới gần còn mấy bước liền bổ nhào về phía mình, Bạch Nguyên Tùng vội vàng chạy về phía trước một tay ôm lấy nàng, nghe thấy Bạch Bạch một tràng âm thanh hoan hỉ nói: “Phụ thân, Phụ thân, con rất nhớ người cùng mẫu thân! Người thật sự đến thăm con?”
“Nữ nhi ngoan! Nữ nhi ngoan! Bảo bối của Phụ thân, cuối cùng cũng tìm được con! Con không sao chứ! Nhanh để Phụ thân nhìn một cái.”
Bạch Nguyên Tùng vui mừng đến chảy nước mắt, ngồi trên mặt đất, đem Bạch Bạch đặt trên đầu gối mà đánh giá tỉ mỉ tường tận. Bạch Bạch rất phối hợp ngoan ngoãn ngồi xổm, ngóc đầu lên để phụ thân xem xét cẩn thận.
Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Bạch, lại ôn nhu vuốt ve trên người nàng một hồi, xác định trên người nàng không thương không đau nhức, Bạch Nguyên Tùng mới buông nửa cõi lòng.
Thoáng thở phào, lại theo nửa cõi lòng khác, hỏi vấn đề mình lo lắng rất nhiều ngày qua: “Bạch Bạch, con thành thật nói cho Phụ thân biết, con cùng Mặc Yểm kia có …… có cùng làm chuyện nam nữ kia không?”
Bạch Bạch vui vẻ bổ nhào vào ngực phụ thân thặng lai thặng khứ (*đại loại hành động của con chó lúc nhảy cẫng cẫng lên người chủ thì phải), nghe nói như thế ngẩng đầu hỏi: “Chuyện nam nữ gì cơ?”
Bạch Nguyên Tùng há mồm trợn mắt, thầm nghĩ nếu như lúc này là thê tử hắn tới, chắc sẽ tương đối dễ dàng nói rõ vấn đề này…… Tự hỏi một hồi, mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Chính là một nam một nữ, hoặc là nói một đực một cái không mặc quần áo ở cùng một chỗ ôm ấp, ừm, cùng nhau hôn tới hôn lui, lần lượt lần lượt đi từ từ……” Đây là cực điểm hắn có thể biểu đạt trước mặt con gái, nếu như Mặc Yểm đã cùng nữ nhi làm tới bước này, đồng thân của nữ nhi nhất định là đã bị phá. Hắn quá biết rõ nữ nhi xinh đẹp thuần chân có sức hấp dẫn lớn đối với nam nhân, nếu vẫn chưa loạn loại chuyện này thì người đang ngồi trong lòng tuyệt đối không phải là nữ nhi nhà mình, trừ phi người nam nhân kia căn bản là bất lực.
Bạch Bạch hiểu được, rất thản nhiên gật đầu nói: “Đã làm a, đó không phải là song tu?”
Quả nhiên, chút hy vọng nhỏ bé trong lòng Bạch Nguyên Tùng cũng tan vỡ hết sạch, trầm mặt nói:” Các ngươi…… Các ngươi song tu lúc nào? Trước hay sau khi con gặp Thiên kiếp?” Nghe Minh Ất chân nhân nói, nữ nhi đã vượt qua Thiên kiếp, chỉ trông mong vấn đề này phát sinh sau khi gặp Thiên kiếp.
Bạch Bạch nhìn thấy sắc mặt phụ thân, biết sự tình có phần nghiêm trọng, rụt rè nói: “Trước……”
Bạch Nguyên Tùng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, run giọng nói: “Con…. con… con có thấy trên người có gì không tốt không?”
Bạch Bạch chần chừ một chút, trên người nàng quả thật có chút không tốt, ví như pháp lực trước kia biến mất, căn cơ tu vi rõ ràng hạ thấp, đến nay đều không có dấu hiệu khôi phục, ban đầu nàng tưởng bởi vì gặp Thiên kiếp bản thân lại bị trọng thương, nhưng hiện tại thương thế trên người đã khỏi hẳn, những ngày qua chính mình đã ăn rất nhiều tiên đan linh dược hiếm có, song tình hình vẫn như cũ không có một chút chuyển biến nào…… Nàng không thể không hoài nghi là do chuyện cùng Mặc Yểm tu luyện phương pháp song tu. Chỉ là ngoại trừ lần đầu tiên rõ ràng cảm thấy không khỏe, thì sau mỗi lần tu luyện cũng chỉ thấy hơi mệt, nói chung đều rất thoải mái rất sung sướng, chẳng lẽ Mặc Yểm lại lừa gạt nàng?
Chẳng may nói cho Phụ thân, ông nhất định sẽ cho là Mặc Yểm hại nàng. Nếu như Phụ thân đánh nhau với Mặc Yểm…… Bạch Bạch không dám tưởng tượng, chỉ lắc đầu một cái.
Không cần nhiều lời, trong lòng Bạch Nguyên Tùng minh bạch hơn phân nửa, Bạch Bạch lúc này còn muốn bảo vệ cho tên Mặc Yểm lòng dạ hiểm độc kia càng khiến ông vừa đau lòng vừa tức não.
Bạch Nguyên Tùng cố gắng bình tĩnh lại, vuốt ve Bạch Bạch, cười lớn nói: “Bạch Bạch, những ngày hạ phàm qua như thế nào, kể từng chuyện cho Phụ thân nghe được không?”
Bạch Bạch nghiêng đầu kỳ quái nhìn phụ thân, hình như không có vấn đề gì, lúc này mới thật vui vẻ vừa làm nũng vừa kể khổ, nói đến hơn nửa năm kinh nghiệm của mình. Bạch Bạch tính tình đơn thuần, Bạch Nguyên Tùng chỉ hơi dẫn dắt một chút, dễ dàng đem chuyện tình của nàng cùng Mặc Yểm kể hết, làm ông ta tức giận đến toàn thân phát run. Nếu như Mặc Yểm đang ở trước mặt, ông sợ sẽ không nhịn được tiến lên liều mạng với hắn! Truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly Truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Tuy vậy, cuối cùng ông ta vẫn còn lý trí. Tổng kết lại theo lời của Hồng Hồng và Bạch Bạch, thực lực của tên Mặc Yểm này rất mạnh, so với mình thật sự cao hơn nhiều, việc trước mắt là đem Bạch Bạch về Ngọc sơn đã, việc thành tiên chỉ sau này có thể nghĩ biện pháp. Về phần Mặc Yểm, chỉ sợ chỉ có Minh Ất chân nhân mới có thể đối phó được.
Suy nghĩ kỹ càng, Bạch Nguyên Tùng nói với Bạch Bạch : “Bạch Bạch, giờ con theo Phụ thân trở về Ngọc sơn đi.”
Bạch Bạch vui vẻ nói: “Được!” Rồi đột nhiên lại chần chừ nói: “Phụ thân, không phải nói mấy tháng nữa hoàn thành thời gian tu luyện ở thế gian xong thì có thể đến Thiên đình đoàn tụ với người cùng mẫu thân sao? Bây giờ trở về Ngọc sơn có thể xảy ra vấn đề gì không!”
Bạch Nguyên Tùng lòng đau như cắt, Bạch Bạch căn bản không biết, nếu như nó còn muốn thành tiên, chỉ sợ còn phải tu luyện cực khổ mấy trăm năm nữa! Đáng thương nó vô duyên vô cớ phải chịu Thiên kiếp, lại bởi vì căn cơ bị hao tổn, mất đi tư cách thành tiên…… Nhưng những việc này chỉ có thể đợi trở về Ngọc sơn chậm rãi nói rõ với nó, giờ phút này nói ra, nó chắc chắn sẽ đau lòng thương tâm! Truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
“Không sao, bây giờ con cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng cố giữ bình tĩnh nói.
“Con trở về cáo biệt một tiếng với Mặc Yểm và Bích Bích được không?” Bạch Bạch nghĩ đến lập tức phải rời khỏi Mực đầm, đột nhiên cảm giác có chút không muốn.
“Không cần, Phụ thân sẽ để lại tin tức cho bọn họ biết, bây giờ mau cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng thầm nghĩ lập tức mang Bạch Bạch rời xa “nơi nguy hiểm”, lời nói đã có chút khẩn trương, thần sắc nghiêm nghị.
Bạch Bạch còn định nói gì đó, đột nhiên sau lưng tiếng gió vừa động, giọng nói quen thuộc của Mặc Yểm từ phía sau truyền đến: “Nàng sẽ ở lại Mực đầm, không đi đâu cả!”
/171
|