Tống An vừa hoàn thành xong thủ tục cho Lệ Mân thì có một nhà ba người vội vàng chạy đến, người phụ nữ dù đã bước sang tuổi trung niên thì làn da vẫn rất đẹp hay người chồng nghiêm nghị của bà bên cạnh cũng rất đẹp lão. Đi cạnh hai vợ chồng là một người đàn ông cao lớn, Tống An đoán ít nhất anh cũng phải 1m87 chắc chắc là cao hơn Tần Dực. Ngũ quan tuấn tú, ánh mắt kia làm cho người ta bị xem thấu, dù vậy cô vẫn nhìn thẳng vào nó.
Cô thầm nghĩ: "Đôi mắt kia thật đẹp."
"Cô có phải Tống An không? Con gái tôi sao rồi." Người phụ nữ lên tiếng nắm lấy tay cô, Tống An mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vào tay bà. Đôi mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng cạnh - Lệ Bạc.
"Cô ấy không sao, khi nãy bác sĩ có nói cô ấy bị sinh non nhưng may mà thằng bé gần đủ tháng rồi nên cả hai vẫn bình an."
"Tôi vừa làm xong thủ tục cho cô ấy, tôi dẫn các vị lên phòng."
Lệ Mân được sắp xếp ở căn phòng VIP, nếu hỏi tiền ở đâu thì tất nhiên cô dùng tiền của Tần Dực. Dù sao một trong những nhiệm vụ của tình nhân là tiêu tiền hộ kim chủ mà đúng không?
Người phụ nữ trung niên nhìn hai mẹ con nằm trên giường liền bật khóc, đứa trẻ nằm bên cạnh tuy đã nói không sao nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu thở oxi để chắc chắn đứa nhóc không bị sặc nước ối hay ngạt khí do người mẹ. Ôn Nhã không biết cảm ơn Tống An ra sao, bà chỉ biết cầm tay cô gái rồi cảm tạ đến tận đáy lòng.
Người đàn ông trung niên cũng không kìm được nước mắt, ông hối hận vì giận con bé khiến con bé phải bỏ nhà ra đi với lão già kém hơn ông có 5 tuổi. Bây giờ có bầu thì lại trượt chân ngã cầu thang, nếu không phải có cô gái này giúp đỡ thì ông ta đã không còn đứa con gái này trên đời rồi.
"Cô gái, tôi họ Lệ. Sau này cần gì giúp đỡ thì gọi đến số này, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của cô." Ông đưa cô một cái danh thiếp, chân thành nói.
"Không... Không cần đâu ạ." Tống An ngại ngùng từ chối, cô không dám nhận ân tình lớn đến vậy.
"Cầm lấy đi, nếu không thì sao này chúng tôi sẽ ân hận mất."
Việc này là ngoài ý muốn, Tống An chỉ muốn cô nàng Lệ Mân và gia đình họ Lệ này hận Vưu Hành rồi hành hạ ông ta. Bây giờ Lệ Phan lại muốn cô nhận ân tình này, cho dù Tống An có mặt dày cũng chẳng thể nhận. Ai ngờ cô chưa kịp từ chối thì người đàn ông có đôi mắt tinh tường kia đã cầm nó thô bạo nhét vào tay Tống An.
Giọng điệu vô cùng khó chịu.
"Chẳng phải cô muốn nó sao?"
Ha! Tên này bị làm sao đây. Giọng điệu khó chịu cùng ánh mắt khinh thường kia là sao?
"Thì ngay từ đầu thứ cô cần là cái này chứ gì? Cứ cầm đi, sau này có việc gì thì gọi."
Khóe miệng cô giật nhẹ, Tống An chưa thể tin rằng tên khốn đẹp trai này lại có giọng nói đáng ghét đến thế. Rõ ràng qua điện thoại, tên này là một người cực kì đáng tin cậy cơ mà!
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mọi người cứ ở đây với em ấy. Tôi còn có việc nên sẽ đi trước, khi nào có duyên gặp lại." Cùi người tạm biệt, cô mỉm cười thật tươi rồi đóng cửa phòng lại.
"A Bạc! Tại sao khi nãy lại ăn nói như vậy với ân nhân của Mân nhi." Bà đỏ mắt, tuy đau buồn vì con gái nhưng bà tuyệt đối không cho Lệ Bạc có thái độ bất kính gì đến Tống An. Cô ấy là ân nhân cứu Lệ Mân, đây là sự thật mà ai cũng biết.
"Mẹ, con chỉ muốn thử một chút thôi. Dù sao cô ấy cũng khả nghi như vậy."
Ông Ôn trợn mắt nhìn con trai mình, dù gì người ta cũng gọi xe cấp cứu và lại còn sắp xếp người ở phòng vip. Một cô gái nhỏ có tiền chắc chắn có nền tảng rất tốt, Ôn Nhã lúc này khen Tống An vài câu xong mới nhìn sang con gái và cháu trai của mình. Thằng bé yếu ớt nằm trong máy thở, Ôn Nhã đỏ mắt xong lại hối hận khóc nức nở.
"Có phải ngay từ đầu em đã sai không? Nếu không phải em ngăn cản con bé thì con bé đã không bỏ nhà ra đi tới thành phố xa lạ này sinh sống với một người đã có vợ."
"A Mân, A Mân của mẹ." Ôn Nhã khóc nức hoàn toàn thấy bản thân mình sai, rất sai. Nếu không phải bà thì Lệ Mân không phải lưu lạc đến bệnh viện này.
Lệ Bạc đứng cạnh, hắn nhìn vào sắc mặt trắng nhợt của con bé. Sau đó hùng hổ đi ra ngoài, bà Ôn thấy không ổn liền gọi Lệ Bạc lại thế nhưng chỉ nghe thấy giọng càng xa, càng xa cho đến khi biến mất.
"Mẹ! Yên tâm, con sẽ về sớm."
Trên đường lái xe, Lệ Bạc nhớ đến gã đàn ông mà Lệ Mân say đắm, đứng ở trước cửa lớn nhà người ta sau đó ấn chuông liên tục. Bây giờ là nửa đêm, cho dù đã ngủ rồi hắn vẫn có thể chờ thêm ngày mai nữa. Thẩm Quyên bị tiếng chuông cửa nháo cho nhức đầu, đến cuối cùng bà ta phải đi xuống mở cửa cho người ta.
Cô thầm nghĩ: "Đôi mắt kia thật đẹp."
"Cô có phải Tống An không? Con gái tôi sao rồi." Người phụ nữ lên tiếng nắm lấy tay cô, Tống An mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vào tay bà. Đôi mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng cạnh - Lệ Bạc.
"Cô ấy không sao, khi nãy bác sĩ có nói cô ấy bị sinh non nhưng may mà thằng bé gần đủ tháng rồi nên cả hai vẫn bình an."
"Tôi vừa làm xong thủ tục cho cô ấy, tôi dẫn các vị lên phòng."
Lệ Mân được sắp xếp ở căn phòng VIP, nếu hỏi tiền ở đâu thì tất nhiên cô dùng tiền của Tần Dực. Dù sao một trong những nhiệm vụ của tình nhân là tiêu tiền hộ kim chủ mà đúng không?
Người phụ nữ trung niên nhìn hai mẹ con nằm trên giường liền bật khóc, đứa trẻ nằm bên cạnh tuy đã nói không sao nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu thở oxi để chắc chắn đứa nhóc không bị sặc nước ối hay ngạt khí do người mẹ. Ôn Nhã không biết cảm ơn Tống An ra sao, bà chỉ biết cầm tay cô gái rồi cảm tạ đến tận đáy lòng.
Người đàn ông trung niên cũng không kìm được nước mắt, ông hối hận vì giận con bé khiến con bé phải bỏ nhà ra đi với lão già kém hơn ông có 5 tuổi. Bây giờ có bầu thì lại trượt chân ngã cầu thang, nếu không phải có cô gái này giúp đỡ thì ông ta đã không còn đứa con gái này trên đời rồi.
"Cô gái, tôi họ Lệ. Sau này cần gì giúp đỡ thì gọi đến số này, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của cô." Ông đưa cô một cái danh thiếp, chân thành nói.
"Không... Không cần đâu ạ." Tống An ngại ngùng từ chối, cô không dám nhận ân tình lớn đến vậy.
"Cầm lấy đi, nếu không thì sao này chúng tôi sẽ ân hận mất."
Việc này là ngoài ý muốn, Tống An chỉ muốn cô nàng Lệ Mân và gia đình họ Lệ này hận Vưu Hành rồi hành hạ ông ta. Bây giờ Lệ Phan lại muốn cô nhận ân tình này, cho dù Tống An có mặt dày cũng chẳng thể nhận. Ai ngờ cô chưa kịp từ chối thì người đàn ông có đôi mắt tinh tường kia đã cầm nó thô bạo nhét vào tay Tống An.
Giọng điệu vô cùng khó chịu.
"Chẳng phải cô muốn nó sao?"
Ha! Tên này bị làm sao đây. Giọng điệu khó chịu cùng ánh mắt khinh thường kia là sao?
"Thì ngay từ đầu thứ cô cần là cái này chứ gì? Cứ cầm đi, sau này có việc gì thì gọi."
Khóe miệng cô giật nhẹ, Tống An chưa thể tin rằng tên khốn đẹp trai này lại có giọng nói đáng ghét đến thế. Rõ ràng qua điện thoại, tên này là một người cực kì đáng tin cậy cơ mà!
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mọi người cứ ở đây với em ấy. Tôi còn có việc nên sẽ đi trước, khi nào có duyên gặp lại." Cùi người tạm biệt, cô mỉm cười thật tươi rồi đóng cửa phòng lại.
"A Bạc! Tại sao khi nãy lại ăn nói như vậy với ân nhân của Mân nhi." Bà đỏ mắt, tuy đau buồn vì con gái nhưng bà tuyệt đối không cho Lệ Bạc có thái độ bất kính gì đến Tống An. Cô ấy là ân nhân cứu Lệ Mân, đây là sự thật mà ai cũng biết.
"Mẹ, con chỉ muốn thử một chút thôi. Dù sao cô ấy cũng khả nghi như vậy."
Ông Ôn trợn mắt nhìn con trai mình, dù gì người ta cũng gọi xe cấp cứu và lại còn sắp xếp người ở phòng vip. Một cô gái nhỏ có tiền chắc chắn có nền tảng rất tốt, Ôn Nhã lúc này khen Tống An vài câu xong mới nhìn sang con gái và cháu trai của mình. Thằng bé yếu ớt nằm trong máy thở, Ôn Nhã đỏ mắt xong lại hối hận khóc nức nở.
"Có phải ngay từ đầu em đã sai không? Nếu không phải em ngăn cản con bé thì con bé đã không bỏ nhà ra đi tới thành phố xa lạ này sinh sống với một người đã có vợ."
"A Mân, A Mân của mẹ." Ôn Nhã khóc nức hoàn toàn thấy bản thân mình sai, rất sai. Nếu không phải bà thì Lệ Mân không phải lưu lạc đến bệnh viện này.
Lệ Bạc đứng cạnh, hắn nhìn vào sắc mặt trắng nhợt của con bé. Sau đó hùng hổ đi ra ngoài, bà Ôn thấy không ổn liền gọi Lệ Bạc lại thế nhưng chỉ nghe thấy giọng càng xa, càng xa cho đến khi biến mất.
"Mẹ! Yên tâm, con sẽ về sớm."
Trên đường lái xe, Lệ Bạc nhớ đến gã đàn ông mà Lệ Mân say đắm, đứng ở trước cửa lớn nhà người ta sau đó ấn chuông liên tục. Bây giờ là nửa đêm, cho dù đã ngủ rồi hắn vẫn có thể chờ thêm ngày mai nữa. Thẩm Quyên bị tiếng chuông cửa nháo cho nhức đầu, đến cuối cùng bà ta phải đi xuống mở cửa cho người ta.
/54
|