"Tống An con có khỏe không? Xin lỗi đến giờ mới gọi điện hỏi thăm con được." Giọng người phụ nữ bên kia điện thoại đầy mệt mỏi và hối lỗi. Cô lại nghe thấy tiếng người đang báo cáo công việc bên kia, Tống An hơi thở dài mỉm cười nói.
"Con rất khỏe dì ạ, dạo gần đây không cảm thấy cô đơn nữa. Dù sao thì cũng phải cảm ơn bác sĩ Lê, dì nhớ gửi lời cảm ơn giúp con đó." Có lẽ đây là người thân duy nhất còn tồn tại trên đời nên giọng cô khá nhí nhảnh, còn dám làm nũng.
"Được... Được, còn dì thì sao? Không muốn cảm ơn người dì cao cả này của con à." Tôn Lệ cầm lấy bản báo cáo nọ, vừa đọc vừa nói chuyện với cháu gái. Bà chỉ những chỗ cần sửa, giao nó lại cho thư kí rồi mới tiếp tục nói chuyện.
"Ầy da, cảm ơn dì nha vì đã chấp chứa một con người như con và cũng...." Cũng tin tưởng con không làm những việc xấu xa như vậy, vành mắt Tống An hơi đỏ. Cô bình tĩnh ổn định lại cảm xúc để người kia không nhận ra.
Tôn Lệ vốn đang nghe cháu gái ba hoa chích chòe lại đột nhiên im lặng, bà lo lắng hỏi.
"Cháu ổn chứ?"
"Dạ, mạng có hơi kém nên cháu bị tắc nghẽn một chút."
Tôn Lệ không nhận ra giọng nói nghẹn ngào, bà nhận lấy hợp đồng của thư kí, ra hiệu để cô ấy đi ra ngoài. Hai người nói chuyện thêm một lúc, xong vì Tôn Lệ nhiều việc nên buộc phải cúp máy trước. Tống An ngồi co ro trong phòng tiếng sụt sịt cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, con người luôn yếu ớt trước bóng tối. Ban đêm khi người ta ở một mình, luôn có một nỗi tâm sự cần bày tỏ để giải tỏa sự tiêu cực, thế nhưng cô chẳng thể tâm sự cùng ai chỉ lẳng lặng cất nó sâu trong đáy lòng.
Nói dối, căn bệnh Tống An chưa bao giờ thuyên giảm chỉ là cô giấu nó đi vì dì. Không nỡ để dì phân tâm, lo lắng đến một người như cô.
"Thật cô đơn... " Tống An lẩm bẩm, giọt nước mắt nóng chảy dọc gò má rồi đáp xuống sàn nhà. Mất ngủ, đau đầu, bất an tất cả đều do bệnh tâm lý - thiếu cảm giác an toàn, trầm cảm nhẹ mà trước đây cô từng chịu. Giống như mọi người nói, Tống An là một mỹ nữ nhiều bệnh.
Ánh trăng lần thứ hai thấy con người cô đơn qua cửa sổ, ánh sáng toát ra vẻ dịu dàng. Gió thổi qua chuông gió, vang lên tiếng lạch cạch vui tai. Tống An vẫn an tĩnh ngồi đó, cô nhắm mắt như muốn ngủ ở đó. Trong đầu bỗng hiện lên thân ảnh người đàn ông - Tần Dực, lúc đầu Tống An không nghĩ nhiều nhưng cô hơi ghen tị với Vưu Thi. Lúc đó cô thầm nghĩ, nếu Tần Dực cũng đối xử như vậy với mình liệu bệnh lí có biến mất.
Cô nắm chặt mép áo, bóp chặt tới nỗi cái áo nhăn nheo biến dạng trước mặt. Tống An càng thêm hạ quyết tâm sẽ lấy được thể xác và trái tim hắn, dù sao thì cô cũng chẳng muốn yêu đương. Chọn một người đàn ông cường quyền là đã đủ rồi, cho dù là tình nhân Tống An vẫn bằng lòng.
Với lại Tống An cảm thấy, hắn có chút để ý cô tuy không say như điếu đổ cũng có chút tình cảm lặt vặt. Tuần trước cô hay tin hắn đã đi kí hợp đồng ở thành phố khác, người đưa đón Nhan Nhan gần đây là phụ tá của hắn. Người phía Tần gia nói rằng Vưu Thi gần đây thường xuyên ra khỏi nhà.
Dự định sắp tới sẽ đem Nhan Nhan về nhà ngoại đi nghỉ mát cùng gia đình ngoại, mà trong lịch thì đêm hôm đó hẳn là Tần tổng sẽ dự một nữa tiệc hóa trang. Tống An đảo mắt trong đầu bỗng nghĩ ra một kế hoạch, trong đêm đôi mắt lay động lòng người kia như phát sáng.
Đúng như dự đoán, ngày hôm đó Tần Nhan vì việc gia đình mà xin nghỉ, trước ngày Tống An đã hỏi con bé. Cô bé nói mẹ và ông bà ngoại sẽ đi biển, baba không đi cùng được vì bận công việc. Khi đó nhắc đến baba cô bé hơi buồn rầu, baba bận đến nỗi không sắp xếp công việc để đi được. Hai mẹ con đành phải đi trước, nếu baba xong công việc thì đến sau.
Nói thế nhưng cô bé vẫn rất hứng khởi, nói khi về sẽ mua quà lưu niệm cho cô. Tống An xoa đầu con bé, bật cười nói cảm ơn.
Đêm tiệc nhà họ Thịnh, Thịnh gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở thành phố này. Vậy nên cho dù có mệt mỏi, Tần Dực vẫn đi dự tiệc. Đèn được giăng sáng sân vườn, sân Thịnh gia có trồng mấy chậu hoa nở về đêm, khi nở vô cùng đẹp mắt. Tần Dực mệt mỏi ra ngoài muốn hút một điếu thuốc, hắn rất hiếm khi hút thuốc phải thật phiền muộn thì mới hút.
Vừa ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt hắn bỗng va phải bóng hình người phụ nữ ở dưới đài phun nước. Hình như cô cảm nhận được hắn, cũng quay người nhìn về đây. Hai người chạm ánh mắt nhau, bóng hình quen thuộc nhưng khuôn mặt đó vẫn bị che bởi mặt nạ đáng ghét kia.
Hắn đi xuống, bước đến gần cô để làm quen.
"Tần tổng."
"Chúng ta quen nhau? Hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng của cô nhìn rất quen thuộc." Người đàn ông lạnh lùng nói, thế nhưng ánh mắt cháy bỏng không thể dấu nổi.
"Đây là lần đầu tôi gặp anh, anh đừng nói đùa."
Tiếng nhảy khiêu vũ vang lên, Tần Dực bật cười. Hắn bỗng cuối người đưa tay về phía Tống An, nở nụ cười lưu manh.
"Vậy thì tôi có thể mời cô một điệu nhảy?"
Giọng nói trêu ghẹo này làm cô ngớ ra, nhịn rồi lại nhịn vẫn nói ra.
"Phu nhân nhà anh không đánh anh à?"
Hắn bật cười, chẳng để tâm đến cô gái mà nắm lấy bàn tay mềm mại kia. Hai người cùng khiêu cũ dưới ánh trăng và những đóa hoa xinh đẹp, cho dù có mặt dày đến đâu thì Tống An vẫn bị ánh mắt kia làm cho đỏ mặt.
Tên khốn này! Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai đây!
"Con rất khỏe dì ạ, dạo gần đây không cảm thấy cô đơn nữa. Dù sao thì cũng phải cảm ơn bác sĩ Lê, dì nhớ gửi lời cảm ơn giúp con đó." Có lẽ đây là người thân duy nhất còn tồn tại trên đời nên giọng cô khá nhí nhảnh, còn dám làm nũng.
"Được... Được, còn dì thì sao? Không muốn cảm ơn người dì cao cả này của con à." Tôn Lệ cầm lấy bản báo cáo nọ, vừa đọc vừa nói chuyện với cháu gái. Bà chỉ những chỗ cần sửa, giao nó lại cho thư kí rồi mới tiếp tục nói chuyện.
"Ầy da, cảm ơn dì nha vì đã chấp chứa một con người như con và cũng...." Cũng tin tưởng con không làm những việc xấu xa như vậy, vành mắt Tống An hơi đỏ. Cô bình tĩnh ổn định lại cảm xúc để người kia không nhận ra.
Tôn Lệ vốn đang nghe cháu gái ba hoa chích chòe lại đột nhiên im lặng, bà lo lắng hỏi.
"Cháu ổn chứ?"
"Dạ, mạng có hơi kém nên cháu bị tắc nghẽn một chút."
Tôn Lệ không nhận ra giọng nói nghẹn ngào, bà nhận lấy hợp đồng của thư kí, ra hiệu để cô ấy đi ra ngoài. Hai người nói chuyện thêm một lúc, xong vì Tôn Lệ nhiều việc nên buộc phải cúp máy trước. Tống An ngồi co ro trong phòng tiếng sụt sịt cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, con người luôn yếu ớt trước bóng tối. Ban đêm khi người ta ở một mình, luôn có một nỗi tâm sự cần bày tỏ để giải tỏa sự tiêu cực, thế nhưng cô chẳng thể tâm sự cùng ai chỉ lẳng lặng cất nó sâu trong đáy lòng.
Nói dối, căn bệnh Tống An chưa bao giờ thuyên giảm chỉ là cô giấu nó đi vì dì. Không nỡ để dì phân tâm, lo lắng đến một người như cô.
"Thật cô đơn... " Tống An lẩm bẩm, giọt nước mắt nóng chảy dọc gò má rồi đáp xuống sàn nhà. Mất ngủ, đau đầu, bất an tất cả đều do bệnh tâm lý - thiếu cảm giác an toàn, trầm cảm nhẹ mà trước đây cô từng chịu. Giống như mọi người nói, Tống An là một mỹ nữ nhiều bệnh.
Ánh trăng lần thứ hai thấy con người cô đơn qua cửa sổ, ánh sáng toát ra vẻ dịu dàng. Gió thổi qua chuông gió, vang lên tiếng lạch cạch vui tai. Tống An vẫn an tĩnh ngồi đó, cô nhắm mắt như muốn ngủ ở đó. Trong đầu bỗng hiện lên thân ảnh người đàn ông - Tần Dực, lúc đầu Tống An không nghĩ nhiều nhưng cô hơi ghen tị với Vưu Thi. Lúc đó cô thầm nghĩ, nếu Tần Dực cũng đối xử như vậy với mình liệu bệnh lí có biến mất.
Cô nắm chặt mép áo, bóp chặt tới nỗi cái áo nhăn nheo biến dạng trước mặt. Tống An càng thêm hạ quyết tâm sẽ lấy được thể xác và trái tim hắn, dù sao thì cô cũng chẳng muốn yêu đương. Chọn một người đàn ông cường quyền là đã đủ rồi, cho dù là tình nhân Tống An vẫn bằng lòng.
Với lại Tống An cảm thấy, hắn có chút để ý cô tuy không say như điếu đổ cũng có chút tình cảm lặt vặt. Tuần trước cô hay tin hắn đã đi kí hợp đồng ở thành phố khác, người đưa đón Nhan Nhan gần đây là phụ tá của hắn. Người phía Tần gia nói rằng Vưu Thi gần đây thường xuyên ra khỏi nhà.
Dự định sắp tới sẽ đem Nhan Nhan về nhà ngoại đi nghỉ mát cùng gia đình ngoại, mà trong lịch thì đêm hôm đó hẳn là Tần tổng sẽ dự một nữa tiệc hóa trang. Tống An đảo mắt trong đầu bỗng nghĩ ra một kế hoạch, trong đêm đôi mắt lay động lòng người kia như phát sáng.
Đúng như dự đoán, ngày hôm đó Tần Nhan vì việc gia đình mà xin nghỉ, trước ngày Tống An đã hỏi con bé. Cô bé nói mẹ và ông bà ngoại sẽ đi biển, baba không đi cùng được vì bận công việc. Khi đó nhắc đến baba cô bé hơi buồn rầu, baba bận đến nỗi không sắp xếp công việc để đi được. Hai mẹ con đành phải đi trước, nếu baba xong công việc thì đến sau.
Nói thế nhưng cô bé vẫn rất hứng khởi, nói khi về sẽ mua quà lưu niệm cho cô. Tống An xoa đầu con bé, bật cười nói cảm ơn.
Đêm tiệc nhà họ Thịnh, Thịnh gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở thành phố này. Vậy nên cho dù có mệt mỏi, Tần Dực vẫn đi dự tiệc. Đèn được giăng sáng sân vườn, sân Thịnh gia có trồng mấy chậu hoa nở về đêm, khi nở vô cùng đẹp mắt. Tần Dực mệt mỏi ra ngoài muốn hút một điếu thuốc, hắn rất hiếm khi hút thuốc phải thật phiền muộn thì mới hút.
Vừa ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt hắn bỗng va phải bóng hình người phụ nữ ở dưới đài phun nước. Hình như cô cảm nhận được hắn, cũng quay người nhìn về đây. Hai người chạm ánh mắt nhau, bóng hình quen thuộc nhưng khuôn mặt đó vẫn bị che bởi mặt nạ đáng ghét kia.
Hắn đi xuống, bước đến gần cô để làm quen.
"Tần tổng."
"Chúng ta quen nhau? Hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng của cô nhìn rất quen thuộc." Người đàn ông lạnh lùng nói, thế nhưng ánh mắt cháy bỏng không thể dấu nổi.
"Đây là lần đầu tôi gặp anh, anh đừng nói đùa."
Tiếng nhảy khiêu vũ vang lên, Tần Dực bật cười. Hắn bỗng cuối người đưa tay về phía Tống An, nở nụ cười lưu manh.
"Vậy thì tôi có thể mời cô một điệu nhảy?"
Giọng nói trêu ghẹo này làm cô ngớ ra, nhịn rồi lại nhịn vẫn nói ra.
"Phu nhân nhà anh không đánh anh à?"
Hắn bật cười, chẳng để tâm đến cô gái mà nắm lấy bàn tay mềm mại kia. Hai người cùng khiêu cũ dưới ánh trăng và những đóa hoa xinh đẹp, cho dù có mặt dày đến đâu thì Tống An vẫn bị ánh mắt kia làm cho đỏ mặt.
Tên khốn này! Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai đây!
/54
|