[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế
Chương 64 - Đêm khuya, Harry Potter mặc Áo choàng Tàng hình
/70
|
"Kẹo chanh."
"Đống gián."
"Kẹo dẻo."
"Đợi đã, Potter, mật khẩu hiện tại hẳn là được đặt bởi thầy Snape."
"Anh nói đúng. Sâu lông Flobber?"
"Tròng mắt cá chình."
"Óc ếch xanh."
"Trừ nhà Gryffindor mười điểm?"
"Draco Malfoy!"
"Đừng nóng, anh chỉ thử thôi mà."
"Đợi đã, có người tới." Bản đồ Đạo tặc nghiêm túc nhắc nhở họ rằng có ba người đang tiến vào hành lang trên tầng tám. Harry và Draco sử dụng Bùa tan ảo ảnh để trốn sau cây cột, ngạc nhiên khi thấy những cái tên hiển thị trên bản đồ là: Neville Longbottom, Seamus Finnigan, cùng với Michael Corner.
Draco thấp giọng nói: "Là bạn em."
Harry biết ngay cậu trai Slytherin này lại muốn nói gì: Hắn hẳn là lại muốn tìm kiếm sự trợ giúp. Nhưng liệu đây có phải là lựa chọn đúng đắn không? Kể cả cậu đang tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá cho bạn bè cậu, việc quan trọng này, việc nguy hiểm này...
"Neville, bồ không nên chống đối trực tiếp Alecto như thế, người đàn bà đó ngay từ đầu đã tìm lỗi, mụ chỉ muốn tìm người để hành hạ mà thôi." Là giọng nói của Michael.
"Cần phải có người chống lại bọn họ chứ." Neville nói, "Chuyện Lời nguyền Tra tấn lần trước làm tất cả mọi người đều khiếp sợ, rất nhiều người đã bắt đầu dao động... Không thể cứ tiếp tục như vậy được, chúng ta cần phải cho mọi người một chút hy vọng."
Seamus bổ sung: "Giống như Harry trước kia. Chúng ta cũng là binh lính của Dumbledore."
"Không sai. Dù sao thì anh em Carrow cũng không dám làm gì mình, chúng quan tâm đến dòng máu trong hơn là mình."
Hiện tại Harry có thể nhìn thấy bọn họ: Neville có một vết rạch dài trên mặt, đang chảy máu đầm đìa, Seamus đỡ nó, khóe mắt cũng bầm tím, Michael đi bên cạnh, chân hơi loạng choạng, có vẻ như đầu gối bị thương.
Những vết thương này, những vết thương để lại trên cơ thể những người bạn của cậu, trong nháy mắt khiến Harry phẫn nộ siết chặt nắm tay. Nó có ý nghĩa là, chỉ cần cậu có thể đánh bại Voldemort, chỉ cần cậu có thể xua tan sương mù khiến mọi người không thể cười, hết thảy thống khổ và hi sinh cậu chịu đựng đều có ý nghĩa.
Draco lại thì thầm vào tai cậu, "Nhìn đi, họ nguyện ý đấu tranh cùng em. Lúc này em thật sự cần sự giúp đỡ. Em không nên luôn tự mình làm mọi việc... Em có thể nói ra mà. Bao gồm cả việc em vẫn luôn lặng lẽ thử tiếp cận tâm trí Chúa tể Hắc ám trong khoảng thời gian này để thu thập tin tức về Trường Sinh Linh Giá nhưng vẫn vô ích."
"Anh đã biết?"
Giọng điệu của Draco thực sự có chút tự mãn: "Tất nhiên là anh biết. Lần nào anh cũng biết."
"... Vậy là khi đó anh thật sự đã hôn trán em!"
"Có lẽ. Muốn san sẻ với em một ít thôi. Anh, cùng đám bạn bè kia của em, có lẽ khá giống nhau ở điểm này."
Cứ như thể có thứ gì đó vừa bị xé toạc trước mắt Harry — Tại sao cậu lại phải coi Neville và những người khác là người được bảo vệ chứ không phải là đồng đội của mình? Cậu đã thử qua việc hoàn toàn không biết gì mà được bảo vệ ở hậu phương, cậu cảm thấy cảm giác này rất tồi tệ, vì sao cậu lại cho rằng bạn bè cậu sẽ muốn như thế hơn? Đặc biệt là lúc này, cậu rõ ràng nghe thấy Michael nói: "Quả thật nên cảm ơn Harry, nếu không nhờ bồ ấy, chúng ta khó có thể dễ dàng trụ vững trong bầu không khí căng thẳng cao độ này."
Harry đã muốn đi ra từ phía sau cây cột ngay lập tức, thậm chí cậu còn cho rằng việc trốn tránh lúc trước chính là khinh thường những người bạn này — nhưng mà ngay lúc này, Michael lại thay đổi giọng điệu: "Chúng ta nói lại chuyện đó đi, Seamus."
Vì thế Seamus nói: "Thứ hai. Đêm khuya. Harry mặc Áo choàng Tàng hình xuống hầm và bị Malfoy bắt gặp. Malfoy nói: 'Ngủ với tôi, tôi sẽ không trừ điểm Gryffindor.' Vì thế bọn họ làm cả một đêm ở Phòng Cần thiết. Thứ ba. Đêm khuya. Harry ăn mặc Áo choàng Tàng hình tới thư viện, lại bị Malfoy bắt được. Malfoy hỏi: 'Trừ điểm hay Phòng Cần thiết?' Harry chọn Phòng Cần thiết. Một đêm nóng bỏng. Thứ tư. Đêm khuya. Harry ăn mặc Áo choàng Tàng hình tới Rừng Cấm, không ngờ là lại bị Malfoy bắt được lần nữa. Vì thế Harry thở dài nói: 'Đến Phòng Cần thiết đi.' thứ năm. Vẫn là đêm khuya. Harry vẫn mặc Áo choàng Tàng hình tới Rừng Cấm, vẫn là bị Malfoy bắt được. Lần này Harry vừa muốn nói chuyện, Malfoy đã xanh mặt nói: 'Làm ơn đi, Potter! Cậu có thể cách mấy ngày rồi mới đi ra được không!'"
Neville và Michael phá lên cười một cách tùy tiện, Seamus nhếch môi rồi cũng nhập bọn với họ, hành lang tầng tám trở thành một công viên trò chơi tràn ngập tiếng cười, đến cả ngàn Giám ngục cũng không thể hút hết được niềm vui ở đây. Chỉ có Harry là trông cứng đờ. Bây giờ cậu có lẽ đã biết chính xác câu 'Harry đã giúp chúng ta vượt qua bầu không khí căng thẳng' nghĩa là gì. Thật khó để tin rằng những người bạn của cậu, những người đang chịu đựng sự kinh hoàng của Voldemort, những người bạn trung thành và dũng cảm của cậu, lại đang thả lỏng tinh thần bằng cách bịa đặt truyện cười XXX về cậu và Draco!
Draco trông cũng không vui lắm. Phù thuỷ tóc vàng nghiêm túc nói với Harry: "Không cần phải cách mấy ngày vậy đâu, Potter."
Seamus xấu hổ đỏ mặt: "Thực xin lỗi, Harry, mình thật sự thật không biết bồ đã trở lại trường học."
Neville lại trở nên lắp bắp: "Ờm, mình, bọn mình cũng, cũng không có, không có thường xuyên như vậy..."
Michael làm chứng: "Đó là sự thật, có rất ít cơ hội như hôm nay, anh em Carrow không cho phép học sinh tụ tập với nhau."
Harry bình tĩnh gật đầu: "Vậy là mấy bồ chỉ cần có cơ hội thì sẽ tụ tập bên nhau nói về chuyện này sao."
Ba người lính dũng cảm của Dumbledore im lặng. Nhìn nhau. Qua khóe mắt, liếc về phía Draco đang đứng một bên.
Draco trong tầm mắt của họ không được tự nhiên mà chuyển trọng tâm từ chân trái tới đùi phải.
Harry nói: "... Hãy nói về những gì mình đang tìm kiếm. Nó rất quan trọng, là mấu chốt để tiêu diệt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."
"Cái gì vậy?" Neville đứng thẳng người.
Harry nói thật: "Mình chỉ biết nó thuộc về Ravenclaw, hơn phân nửa mặt trên sẽ có hình ưng nhưng cũng có khả năng là không có."
Michael khó xử nói: "Hầu hết mọi thứ trong phòng sinh hoạt chung Ravenclaw đều có hình ưng ở trên."
"Nó chắc chắn là thứ gì đó quý giá, hoặc thứ gì đó có ý nghĩa đặc biệt." Harry nhìn chằm chằm vào Bản đồ Đạo tặc, thấy rằng anh em Carrow đang ở trong phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cùng với một vài học sinh... Có lẽ có người đang bị trừng phạt, Neville vừa mới nói qua chuyện này... Harry ngăn không cho mình suy nghĩ nữa, Trường Sinh Linh Giá, nhiệm vụ của cậu bây giờ là đi tìm Trường Sinh Linh Giá. "Bọn mình muốn tới phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, có lẽ có thể tìm được gì đó."
"'Bọn mình' là chỉ bồ và —"
"Và Draco." Harry cảm thấy có gì đó không ổn ngay khi cậu ấy nói tên của Draco — và cậu đúng, Michael nở nụ cười quái dị! Neville và Seamus thì khá hơn chút, biểu cảm của bọn họ đã nói cho Harry rằng, bọn họ thật sự đang cố gắng chịu đựng, cố gắng giả vờ rằng mình không muốn cư xử giống như Michael chút nào.
Merlin! Bọn họ không thể tìm thấy một chủ đề khác thú vị hơn sao? Harry không thể nghĩ ra có bao nhiêu câu chuyện hư cấu cùng loại đang lưu truyền ngoài 'Harry Potter và Chiếc Áo khoác Tàng hình!'
Trong quá trình thay đồng phục Ravenclaw và ngụy trang cho ngoại hình của mình, Harry oán giận nói: "Mình chưa bao giờ biết Seamus lại là một người giàu trí tưởng tượng như vậy. Rita Skeeter thậm chí còn không bằng cái móng tay út của bồ ấy."
Draco chỉnh lại màu tóc cho cậu: "Anh thật sự ngạc nhiên là... Bạn của em sẽ chấp nhận điều này."
"Biến thành màu nâu đi, bình thường một chút." Harry xác nhận vết sẹo trên trán đã được che phủ an toàn chưa, "Em thà rằng bọn họ kiên trì không chấp nhận, sau đó chất vấn em rốt cuộc tại sao lại đột nhiên hẹn hò với một tên khốn, còn hơn nghe bọn họ đàm tiếu 'Malfoy và Potter trong Phòng Cần thiết'."
Draco chậm rãi nói: "Tôi tưởng ngài đã quen với việc đó rồi, thưa ngài Đấng cứu thế, người luôn được chú ý."
Harry gật đầu như thật: "Không cần ghen tị đâu, Malfoy. Ta sẽ dành cho ngươi một chương khi ta xuất bản cuốn tự truyện của mình."
"Tốt."
"Không hỏi xem em sẽ viết gì sao? Có lẽ sẽ có nhiều điều không hay về anh."
"Tốt thôi."
*
Michael dẫn Harry và Draco, ăn mặc như học sinh Ravenclaw, ra khỏi Phòng Cần thiết, giúp họ vào phòng sinh hoạt chung Ravenclaw sau khi trả lời câu hỏi của cửa. (Đúng vậy, để vào phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, bạn phải trả lời chính xác các câu hỏi thay vì chỉ cần mật khẩu, Harry rất biết ơn vì họ đã tìm được Michael để dẫn đường.)
Hiện ra trước mắt họ là một căn phòng hình tròn rộng lớn linh hoạt kì ảo, với những tấm lụa màu xanh lam và màu đồng treo trên các cửa sổ màu, một bầu trời đầy sao được vẽ trên vòm trần nhà, như thể vũ trụ thật sự đang chuyển động trên đầu họ. Ngoài ra còn có những ngôi sao trên tấm thảm màu xanh biển và một bức tượng bằng đá cẩm thạch trắng đứng trong một hốc tường đối diện với cánh cửa.
"Đó chính là người sáng lập của bọn mình, Rowena Ravenclaw." Michael nói, "Thật xin lỗi, mình chưa từng nghe nói trong nhà có bảo tồn 'di vật của Ravenclaw' gì cả, giữa học sinh cũng không có truyền thuyết đặc biệt gì."
Harry ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người phụ nữ được khắc bằng cẩm thạch. Cô ấy mỹ lệ, xa cách, đội một chiếc vòng tinh xảo (tất nhiên cũng được chạm khắc bằng đá cẩm thạch) trên đầu, với một dòng chữ nhỏ được khắc trên đó, Harry trèo lên bệ bức tượng để đọc dòng chữ: Tri thức bao la là kho báu lớn nhất của con người.
— "Harry!" Draco đột nhiên phát ra cảnh báo.
Cùng lúc đó, cửa Phòng Sinh hoạt chung bị gõ mạnh, câu hỏi nhẹ nhàng của người trông cửa bị giọng nói sắc bén của Alecto át đi: "Mở cửa! Ai đã chạm vào pho tượng, lập tức mở cửa!"
"Làm sao mụ ta biết mình chạm vào bức tượng?" Harry nhìn vào Bản đồ đạo tặc, phát hiện ngoài Alecto ra, ngoài cửa còn có ba học sinh là Crabbe, Goyle và một học sinh mà cậu không quen biết.
"Để con nhỏ mở cửa!" Alecto gay gắt ra lệnh.
Harry nghe thấy một tiếng hét ngoài cửa, sau đó một cô gái trả lời câu hỏi của người trông cửa với giọng run rẩy... Cơ thể Draco cứng đờ, lớp ngụy trang khiến Harry không nhìn thấy biểu cảm thật của hắn, nhưng chắc hẳn là rất tệ... Bọn họ đều đoán được, Alecto bắt cóc một nữ sinh Ravenclaw để giúp chúng mở cửa, mà Crabbe và Goyle hiển nhiên là giúp đỡ mụ...
Giọng Draco có vẻ nghẹn ngào: "Đó là lỗi của tôi. Họ vẫn luôn... nghe theo tôi."
Harry chỉ kịp giữ chặt lấy tay hắn trước khi cánh cửa Phòng Sinh hoạt chung mở rộng, Alecto hùng hổ xông vào, một nữ sinh năm nhất bị kẹp giữa Crabbe và Goyle cao lớn, nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ có cặp sách bị bùa chú cắt hỏng.
"Vì sao không chịu mở cửa?" Alecto liếc nhìn ba Ravenclaw (trong mắt mụ) với vẻ bất mãn, sau đó quay đầu về những góc có thể giấu người, "Chỉ có bọn mày thôi sao?"
Michael trả lời: "Đúng vậy, chỉ có chúng tôi."
Alecto rõ ràng có chút ấn tượng với cậu ta, hung hăng nói: "Thằng nhãi ranh quậy cùng Longbottom, sao mày lại chạm vào bức tượng? Nếu tao phát hiện còn có những người khác đang trốn ở đây —"
Harry nói: "Không liên quan gì đến Corner, là chocolate ếch của tôi đã nhảy lên đó." Cậu sờ túi, thế mà thật sự móc ra một con ếch chocolate vẫn đang nhảy.
Alecto nhìn về phía cậu: "Mày tên gì? Năm mấy?"
Harry nói: "William Aldridge... năm thứ năm."
Alecto nhíu mày, như thể đang nhớ lại xem liệu năm năm Ravenclaw có người này hay không. Harry lặng lẽ siết chặt cây đũa phép trong tay áo, thấy Draco cũng làm như vậy. Nếu mụ ta kiểm tra danh sách học sinh thì —
"Mày chắc chắn chỉ là vì chocolate ếch, chứ không phải có người nào đó nhờ mày xem bức tượng sao?" Có vẻ như Alecto đã tin thân phận của Harry. Mụ đặt trọng tâm lên 'người nào đó' trong câu.
"Tất nhiên là do chocolate ếch. Ai lại muốn xem một bức tượng chứ?" Tim Harry đập lỡ nhịp hai lần, cậu nhận ra rằng mình chắc chắn đã vô tình tiếp cận đáp án: Chẳng lẽ là cái vòng kia? Rất có khả năng, có thể, nếu nó tồn tại ở dạng hiện vật, nhất định sẽ là một món đồ trang sức tinh xảo. Tinh xảo như Mề đay của Slytherin.
Ánh mắt Alecto vẫn tràn đầy dò xét: "Tối qua mày rời khỏi ký túc xá à? Ai ở chung phòng với mày?"
"Tất nhiên là không. Tôi đang ở trong phòng với —" Cây đũa phép của Harry đã trượt vào lòng bàn tay cậu.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía cửa.
Harry ngẩng đầu, lần đầu tiên vui mừng khi nhìn thấy Snape lúc cậu bị tra hỏi. Vị tân hiệu trưởng mặc trường bào to rộng như con dơi, tóc dài hơn, thậm chí còn trông tiều tụy hơn trước khi ông được thăng chức.
Snape đi vào Phòng Sinh hoạt chung của Ravenclaw, lặp lại lần nữa: "Có chuyện gì? Cưỡng ép mở cửa nhà Ravenclaw, Flitwick trực tiếp tới tìm ta."
"Severus, ngươi phải biết rằng —"
"Trật tự." Snape ngắt lời mụ, "Hogwarts không được mất trật tự, giáo sư Carrow."
Alecto nói: "Đương nhiên, trật tự. Tôi đang tra hỏi những học sinh vi phạm trật tự!"
Draco đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Snape: "Không có luật nào cấm đến gần bức tượng của nữ sĩ Rowena." Ánh mắt họ gặp nhau trong nháy mắt — hắn trong nháy mắt này để lộ trái Snitch trong tâm trí mình. Biển chỉ dẫn của hắn.
Alecto thét chói tai: "Cấm! Bây giờ sẽ cấm!"
Harry nói: "Nhưng mười phút trước lúc tôi bò lên trên pho tượng bắt chocolate ếch thì chưa có lệnh cấm này!"
Giọng nói của Alecto trở nên chói tai hơn: "Aldridge, mày dám chống đối giáo sư sao!"
"Aldridge?" Snape nhìn Harry một cách kỳ lạ, rồi nhìn Draco, "Và cái gì —"
Draco nói: "Maison... Maison Margiela."
"Margiela." Snape gật đầu, "Chống đối giáo sư Carrow, phải trừng phạt. Vào Rừng Cấm đi, mi và Aldridge sẽ làm việc cho gã khổng lồ lai đó trong ba ngày."
Tiếp theo, ông không chút do dự xoay người rời đi. Tựa như ông thật sự chỉ là bị Flitwick gọi tới xử lý vấn đề, một vị hiệu trưởng trên danh nghĩa không kiên nhẫn.
— Tựa như ông thật sự chỉ cần tận trách vì Voldemort.
"Đống gián."
"Kẹo dẻo."
"Đợi đã, Potter, mật khẩu hiện tại hẳn là được đặt bởi thầy Snape."
"Anh nói đúng. Sâu lông Flobber?"
"Tròng mắt cá chình."
"Óc ếch xanh."
"Trừ nhà Gryffindor mười điểm?"
"Draco Malfoy!"
"Đừng nóng, anh chỉ thử thôi mà."
"Đợi đã, có người tới." Bản đồ Đạo tặc nghiêm túc nhắc nhở họ rằng có ba người đang tiến vào hành lang trên tầng tám. Harry và Draco sử dụng Bùa tan ảo ảnh để trốn sau cây cột, ngạc nhiên khi thấy những cái tên hiển thị trên bản đồ là: Neville Longbottom, Seamus Finnigan, cùng với Michael Corner.
Draco thấp giọng nói: "Là bạn em."
Harry biết ngay cậu trai Slytherin này lại muốn nói gì: Hắn hẳn là lại muốn tìm kiếm sự trợ giúp. Nhưng liệu đây có phải là lựa chọn đúng đắn không? Kể cả cậu đang tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá cho bạn bè cậu, việc quan trọng này, việc nguy hiểm này...
"Neville, bồ không nên chống đối trực tiếp Alecto như thế, người đàn bà đó ngay từ đầu đã tìm lỗi, mụ chỉ muốn tìm người để hành hạ mà thôi." Là giọng nói của Michael.
"Cần phải có người chống lại bọn họ chứ." Neville nói, "Chuyện Lời nguyền Tra tấn lần trước làm tất cả mọi người đều khiếp sợ, rất nhiều người đã bắt đầu dao động... Không thể cứ tiếp tục như vậy được, chúng ta cần phải cho mọi người một chút hy vọng."
Seamus bổ sung: "Giống như Harry trước kia. Chúng ta cũng là binh lính của Dumbledore."
"Không sai. Dù sao thì anh em Carrow cũng không dám làm gì mình, chúng quan tâm đến dòng máu trong hơn là mình."
Hiện tại Harry có thể nhìn thấy bọn họ: Neville có một vết rạch dài trên mặt, đang chảy máu đầm đìa, Seamus đỡ nó, khóe mắt cũng bầm tím, Michael đi bên cạnh, chân hơi loạng choạng, có vẻ như đầu gối bị thương.
Những vết thương này, những vết thương để lại trên cơ thể những người bạn của cậu, trong nháy mắt khiến Harry phẫn nộ siết chặt nắm tay. Nó có ý nghĩa là, chỉ cần cậu có thể đánh bại Voldemort, chỉ cần cậu có thể xua tan sương mù khiến mọi người không thể cười, hết thảy thống khổ và hi sinh cậu chịu đựng đều có ý nghĩa.
Draco lại thì thầm vào tai cậu, "Nhìn đi, họ nguyện ý đấu tranh cùng em. Lúc này em thật sự cần sự giúp đỡ. Em không nên luôn tự mình làm mọi việc... Em có thể nói ra mà. Bao gồm cả việc em vẫn luôn lặng lẽ thử tiếp cận tâm trí Chúa tể Hắc ám trong khoảng thời gian này để thu thập tin tức về Trường Sinh Linh Giá nhưng vẫn vô ích."
"Anh đã biết?"
Giọng điệu của Draco thực sự có chút tự mãn: "Tất nhiên là anh biết. Lần nào anh cũng biết."
"... Vậy là khi đó anh thật sự đã hôn trán em!"
"Có lẽ. Muốn san sẻ với em một ít thôi. Anh, cùng đám bạn bè kia của em, có lẽ khá giống nhau ở điểm này."
Cứ như thể có thứ gì đó vừa bị xé toạc trước mắt Harry — Tại sao cậu lại phải coi Neville và những người khác là người được bảo vệ chứ không phải là đồng đội của mình? Cậu đã thử qua việc hoàn toàn không biết gì mà được bảo vệ ở hậu phương, cậu cảm thấy cảm giác này rất tồi tệ, vì sao cậu lại cho rằng bạn bè cậu sẽ muốn như thế hơn? Đặc biệt là lúc này, cậu rõ ràng nghe thấy Michael nói: "Quả thật nên cảm ơn Harry, nếu không nhờ bồ ấy, chúng ta khó có thể dễ dàng trụ vững trong bầu không khí căng thẳng cao độ này."
Harry đã muốn đi ra từ phía sau cây cột ngay lập tức, thậm chí cậu còn cho rằng việc trốn tránh lúc trước chính là khinh thường những người bạn này — nhưng mà ngay lúc này, Michael lại thay đổi giọng điệu: "Chúng ta nói lại chuyện đó đi, Seamus."
Vì thế Seamus nói: "Thứ hai. Đêm khuya. Harry mặc Áo choàng Tàng hình xuống hầm và bị Malfoy bắt gặp. Malfoy nói: 'Ngủ với tôi, tôi sẽ không trừ điểm Gryffindor.' Vì thế bọn họ làm cả một đêm ở Phòng Cần thiết. Thứ ba. Đêm khuya. Harry ăn mặc Áo choàng Tàng hình tới thư viện, lại bị Malfoy bắt được. Malfoy hỏi: 'Trừ điểm hay Phòng Cần thiết?' Harry chọn Phòng Cần thiết. Một đêm nóng bỏng. Thứ tư. Đêm khuya. Harry ăn mặc Áo choàng Tàng hình tới Rừng Cấm, không ngờ là lại bị Malfoy bắt được lần nữa. Vì thế Harry thở dài nói: 'Đến Phòng Cần thiết đi.' thứ năm. Vẫn là đêm khuya. Harry vẫn mặc Áo choàng Tàng hình tới Rừng Cấm, vẫn là bị Malfoy bắt được. Lần này Harry vừa muốn nói chuyện, Malfoy đã xanh mặt nói: 'Làm ơn đi, Potter! Cậu có thể cách mấy ngày rồi mới đi ra được không!'"
Neville và Michael phá lên cười một cách tùy tiện, Seamus nhếch môi rồi cũng nhập bọn với họ, hành lang tầng tám trở thành một công viên trò chơi tràn ngập tiếng cười, đến cả ngàn Giám ngục cũng không thể hút hết được niềm vui ở đây. Chỉ có Harry là trông cứng đờ. Bây giờ cậu có lẽ đã biết chính xác câu 'Harry đã giúp chúng ta vượt qua bầu không khí căng thẳng' nghĩa là gì. Thật khó để tin rằng những người bạn của cậu, những người đang chịu đựng sự kinh hoàng của Voldemort, những người bạn trung thành và dũng cảm của cậu, lại đang thả lỏng tinh thần bằng cách bịa đặt truyện cười XXX về cậu và Draco!
Draco trông cũng không vui lắm. Phù thuỷ tóc vàng nghiêm túc nói với Harry: "Không cần phải cách mấy ngày vậy đâu, Potter."
Seamus xấu hổ đỏ mặt: "Thực xin lỗi, Harry, mình thật sự thật không biết bồ đã trở lại trường học."
Neville lại trở nên lắp bắp: "Ờm, mình, bọn mình cũng, cũng không có, không có thường xuyên như vậy..."
Michael làm chứng: "Đó là sự thật, có rất ít cơ hội như hôm nay, anh em Carrow không cho phép học sinh tụ tập với nhau."
Harry bình tĩnh gật đầu: "Vậy là mấy bồ chỉ cần có cơ hội thì sẽ tụ tập bên nhau nói về chuyện này sao."
Ba người lính dũng cảm của Dumbledore im lặng. Nhìn nhau. Qua khóe mắt, liếc về phía Draco đang đứng một bên.
Draco trong tầm mắt của họ không được tự nhiên mà chuyển trọng tâm từ chân trái tới đùi phải.
Harry nói: "... Hãy nói về những gì mình đang tìm kiếm. Nó rất quan trọng, là mấu chốt để tiêu diệt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."
"Cái gì vậy?" Neville đứng thẳng người.
Harry nói thật: "Mình chỉ biết nó thuộc về Ravenclaw, hơn phân nửa mặt trên sẽ có hình ưng nhưng cũng có khả năng là không có."
Michael khó xử nói: "Hầu hết mọi thứ trong phòng sinh hoạt chung Ravenclaw đều có hình ưng ở trên."
"Nó chắc chắn là thứ gì đó quý giá, hoặc thứ gì đó có ý nghĩa đặc biệt." Harry nhìn chằm chằm vào Bản đồ Đạo tặc, thấy rằng anh em Carrow đang ở trong phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cùng với một vài học sinh... Có lẽ có người đang bị trừng phạt, Neville vừa mới nói qua chuyện này... Harry ngăn không cho mình suy nghĩ nữa, Trường Sinh Linh Giá, nhiệm vụ của cậu bây giờ là đi tìm Trường Sinh Linh Giá. "Bọn mình muốn tới phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, có lẽ có thể tìm được gì đó."
"'Bọn mình' là chỉ bồ và —"
"Và Draco." Harry cảm thấy có gì đó không ổn ngay khi cậu ấy nói tên của Draco — và cậu đúng, Michael nở nụ cười quái dị! Neville và Seamus thì khá hơn chút, biểu cảm của bọn họ đã nói cho Harry rằng, bọn họ thật sự đang cố gắng chịu đựng, cố gắng giả vờ rằng mình không muốn cư xử giống như Michael chút nào.
Merlin! Bọn họ không thể tìm thấy một chủ đề khác thú vị hơn sao? Harry không thể nghĩ ra có bao nhiêu câu chuyện hư cấu cùng loại đang lưu truyền ngoài 'Harry Potter và Chiếc Áo khoác Tàng hình!'
Trong quá trình thay đồng phục Ravenclaw và ngụy trang cho ngoại hình của mình, Harry oán giận nói: "Mình chưa bao giờ biết Seamus lại là một người giàu trí tưởng tượng như vậy. Rita Skeeter thậm chí còn không bằng cái móng tay út của bồ ấy."
Draco chỉnh lại màu tóc cho cậu: "Anh thật sự ngạc nhiên là... Bạn của em sẽ chấp nhận điều này."
"Biến thành màu nâu đi, bình thường một chút." Harry xác nhận vết sẹo trên trán đã được che phủ an toàn chưa, "Em thà rằng bọn họ kiên trì không chấp nhận, sau đó chất vấn em rốt cuộc tại sao lại đột nhiên hẹn hò với một tên khốn, còn hơn nghe bọn họ đàm tiếu 'Malfoy và Potter trong Phòng Cần thiết'."
Draco chậm rãi nói: "Tôi tưởng ngài đã quen với việc đó rồi, thưa ngài Đấng cứu thế, người luôn được chú ý."
Harry gật đầu như thật: "Không cần ghen tị đâu, Malfoy. Ta sẽ dành cho ngươi một chương khi ta xuất bản cuốn tự truyện của mình."
"Tốt."
"Không hỏi xem em sẽ viết gì sao? Có lẽ sẽ có nhiều điều không hay về anh."
"Tốt thôi."
*
Michael dẫn Harry và Draco, ăn mặc như học sinh Ravenclaw, ra khỏi Phòng Cần thiết, giúp họ vào phòng sinh hoạt chung Ravenclaw sau khi trả lời câu hỏi của cửa. (Đúng vậy, để vào phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, bạn phải trả lời chính xác các câu hỏi thay vì chỉ cần mật khẩu, Harry rất biết ơn vì họ đã tìm được Michael để dẫn đường.)
Hiện ra trước mắt họ là một căn phòng hình tròn rộng lớn linh hoạt kì ảo, với những tấm lụa màu xanh lam và màu đồng treo trên các cửa sổ màu, một bầu trời đầy sao được vẽ trên vòm trần nhà, như thể vũ trụ thật sự đang chuyển động trên đầu họ. Ngoài ra còn có những ngôi sao trên tấm thảm màu xanh biển và một bức tượng bằng đá cẩm thạch trắng đứng trong một hốc tường đối diện với cánh cửa.
"Đó chính là người sáng lập của bọn mình, Rowena Ravenclaw." Michael nói, "Thật xin lỗi, mình chưa từng nghe nói trong nhà có bảo tồn 'di vật của Ravenclaw' gì cả, giữa học sinh cũng không có truyền thuyết đặc biệt gì."
Harry ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người phụ nữ được khắc bằng cẩm thạch. Cô ấy mỹ lệ, xa cách, đội một chiếc vòng tinh xảo (tất nhiên cũng được chạm khắc bằng đá cẩm thạch) trên đầu, với một dòng chữ nhỏ được khắc trên đó, Harry trèo lên bệ bức tượng để đọc dòng chữ: Tri thức bao la là kho báu lớn nhất của con người.
— "Harry!" Draco đột nhiên phát ra cảnh báo.
Cùng lúc đó, cửa Phòng Sinh hoạt chung bị gõ mạnh, câu hỏi nhẹ nhàng của người trông cửa bị giọng nói sắc bén của Alecto át đi: "Mở cửa! Ai đã chạm vào pho tượng, lập tức mở cửa!"
"Làm sao mụ ta biết mình chạm vào bức tượng?" Harry nhìn vào Bản đồ đạo tặc, phát hiện ngoài Alecto ra, ngoài cửa còn có ba học sinh là Crabbe, Goyle và một học sinh mà cậu không quen biết.
"Để con nhỏ mở cửa!" Alecto gay gắt ra lệnh.
Harry nghe thấy một tiếng hét ngoài cửa, sau đó một cô gái trả lời câu hỏi của người trông cửa với giọng run rẩy... Cơ thể Draco cứng đờ, lớp ngụy trang khiến Harry không nhìn thấy biểu cảm thật của hắn, nhưng chắc hẳn là rất tệ... Bọn họ đều đoán được, Alecto bắt cóc một nữ sinh Ravenclaw để giúp chúng mở cửa, mà Crabbe và Goyle hiển nhiên là giúp đỡ mụ...
Giọng Draco có vẻ nghẹn ngào: "Đó là lỗi của tôi. Họ vẫn luôn... nghe theo tôi."
Harry chỉ kịp giữ chặt lấy tay hắn trước khi cánh cửa Phòng Sinh hoạt chung mở rộng, Alecto hùng hổ xông vào, một nữ sinh năm nhất bị kẹp giữa Crabbe và Goyle cao lớn, nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ có cặp sách bị bùa chú cắt hỏng.
"Vì sao không chịu mở cửa?" Alecto liếc nhìn ba Ravenclaw (trong mắt mụ) với vẻ bất mãn, sau đó quay đầu về những góc có thể giấu người, "Chỉ có bọn mày thôi sao?"
Michael trả lời: "Đúng vậy, chỉ có chúng tôi."
Alecto rõ ràng có chút ấn tượng với cậu ta, hung hăng nói: "Thằng nhãi ranh quậy cùng Longbottom, sao mày lại chạm vào bức tượng? Nếu tao phát hiện còn có những người khác đang trốn ở đây —"
Harry nói: "Không liên quan gì đến Corner, là chocolate ếch của tôi đã nhảy lên đó." Cậu sờ túi, thế mà thật sự móc ra một con ếch chocolate vẫn đang nhảy.
Alecto nhìn về phía cậu: "Mày tên gì? Năm mấy?"
Harry nói: "William Aldridge... năm thứ năm."
Alecto nhíu mày, như thể đang nhớ lại xem liệu năm năm Ravenclaw có người này hay không. Harry lặng lẽ siết chặt cây đũa phép trong tay áo, thấy Draco cũng làm như vậy. Nếu mụ ta kiểm tra danh sách học sinh thì —
"Mày chắc chắn chỉ là vì chocolate ếch, chứ không phải có người nào đó nhờ mày xem bức tượng sao?" Có vẻ như Alecto đã tin thân phận của Harry. Mụ đặt trọng tâm lên 'người nào đó' trong câu.
"Tất nhiên là do chocolate ếch. Ai lại muốn xem một bức tượng chứ?" Tim Harry đập lỡ nhịp hai lần, cậu nhận ra rằng mình chắc chắn đã vô tình tiếp cận đáp án: Chẳng lẽ là cái vòng kia? Rất có khả năng, có thể, nếu nó tồn tại ở dạng hiện vật, nhất định sẽ là một món đồ trang sức tinh xảo. Tinh xảo như Mề đay của Slytherin.
Ánh mắt Alecto vẫn tràn đầy dò xét: "Tối qua mày rời khỏi ký túc xá à? Ai ở chung phòng với mày?"
"Tất nhiên là không. Tôi đang ở trong phòng với —" Cây đũa phép của Harry đã trượt vào lòng bàn tay cậu.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía cửa.
Harry ngẩng đầu, lần đầu tiên vui mừng khi nhìn thấy Snape lúc cậu bị tra hỏi. Vị tân hiệu trưởng mặc trường bào to rộng như con dơi, tóc dài hơn, thậm chí còn trông tiều tụy hơn trước khi ông được thăng chức.
Snape đi vào Phòng Sinh hoạt chung của Ravenclaw, lặp lại lần nữa: "Có chuyện gì? Cưỡng ép mở cửa nhà Ravenclaw, Flitwick trực tiếp tới tìm ta."
"Severus, ngươi phải biết rằng —"
"Trật tự." Snape ngắt lời mụ, "Hogwarts không được mất trật tự, giáo sư Carrow."
Alecto nói: "Đương nhiên, trật tự. Tôi đang tra hỏi những học sinh vi phạm trật tự!"
Draco đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Snape: "Không có luật nào cấm đến gần bức tượng của nữ sĩ Rowena." Ánh mắt họ gặp nhau trong nháy mắt — hắn trong nháy mắt này để lộ trái Snitch trong tâm trí mình. Biển chỉ dẫn của hắn.
Alecto thét chói tai: "Cấm! Bây giờ sẽ cấm!"
Harry nói: "Nhưng mười phút trước lúc tôi bò lên trên pho tượng bắt chocolate ếch thì chưa có lệnh cấm này!"
Giọng nói của Alecto trở nên chói tai hơn: "Aldridge, mày dám chống đối giáo sư sao!"
"Aldridge?" Snape nhìn Harry một cách kỳ lạ, rồi nhìn Draco, "Và cái gì —"
Draco nói: "Maison... Maison Margiela."
"Margiela." Snape gật đầu, "Chống đối giáo sư Carrow, phải trừng phạt. Vào Rừng Cấm đi, mi và Aldridge sẽ làm việc cho gã khổng lồ lai đó trong ba ngày."
Tiếp theo, ông không chút do dự xoay người rời đi. Tựa như ông thật sự chỉ là bị Flitwick gọi tới xử lý vấn đề, một vị hiệu trưởng trên danh nghĩa không kiên nhẫn.
— Tựa như ông thật sự chỉ cần tận trách vì Voldemort.
/70
|